Triệu Hoán Thần Binh
Chương 469: Lâm sư huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!
/1991
|
Từ phía xa, Độc Cô Cửu Dã đứng ở trên người Long Báo, nhón chân lên nhưng vẫn không nhìn thấy được chuyện gì đang xảy ra trong bóng tối. Thật kỳ quái, tại sao lại đột nhiên yên tĩnh như vậy?
Nếu không phải Long Báo nể mặt Vu Nhai, thật sự muốn hất gia hỏa này từ trên lưng nó xuống đất.
- Nhân loại, ngươi sao có thể làm được?
Cuối cùng, chuẩn tướng Dị Ma Nhân đã nói chuyện. Hắn nhìn đã ba thủ hạ đã tắt thở, toàn thân run rẩy.
Đây cũng chính là điều đám người Độc Cô Cửu Lan muốn hỏi. Đám người Độc Cô Cửu Lan cũng có thể nói là thiên kim kiều nữ. Trên phương diện cảnh giới không thể kém hơn so với Vu Nhai là mấy, thậm chí còn mạnh hơn. Phải biết rằng, người dám lẻn vào lãnh địa Dị Ma Nhân cứu người, thực lực quá yếu thì có tác dụng cái giắm?
Như mấy người trước mắt này, ra bên ngoài Độc Cô gia chí ít cũng là áo bào tím.
Đương nhiên, nếu Độc Cô Cửu Lan và Độc Cô Cửu Dã dám sử dụng một chữ Cửu, chứng minh bản thân bọn họ là huyết mạch nòng cốt của Độc Cô gia. Nếu như ở bên ngoài, vừa sinh ra đã là ngân bào. Thiên tài như vậy lại có thể phải sống cả đời như thế, thật sự quá đáng buồn.
Chỉ có điều, Độc Cô gia cũng không thiếu thiên tài.
- Nếu biết chúng ta là nhân loại, cũng phải biết rằng chúng ta thích sáng tạo kỳ tích nhất!
Vu Nhai mỉm cười. Thật ra điều này cũng không tính là kỳ tích gì. Chí ít đối với thực lực như Vu Nhai hiện tại mà nói không tính là gì. Sau khi hắn dung hợp kiếm ý của u linh, kiếm ý đã đạt được mức độ cực kỳ đáng sợ. Nếu không phải bị ràng buộc trên phương diện cảnh giới, hắn thậm chí còn có thể chấn trụ Địa Binh Sư.
Chuẩn tướng Dị Ma Nhân chỉ đạt tới Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Lại nói, cho dù không có kiếm ý của u linh, chí ít Vu Nhai cũng có thể chém xuống chí ít hai người.
Bởi vì hắn có nhuệ khí và tự tin. Hắn vừa ra trận, chính là tạo ra bầu không khí thần bí. Hắn cũng lấy hai thi thể khiến Dị Ma Nhân kinh ngạc.
Nhuệ khí có đôi khi có thể quyết định rất nhiều điều. Cho dù là người thực lực yếu ớt, nếu như hắn có dũng khí, có nhuệ khí, vẫn có thể chiến thắng đối thủ cường đại hơn. Điều này ứng với lời Vu Nhai nói, nhân loại thích sáng tạo kỳ tích.
Cũng giống như nhân loại phát minh tướng khí, chiến tướng khí. Thật ra đều là một đạo lý. Chỉ có điều tướng khí và chiến tướng khí đã diễn biến trở thành một loại lực lượng, giống như cùng lực lượng tinh thần của ma pháp sư.
- Tiếp lấy, ăn đi!
Vu Nhai nói xong, không để ý tới Dị Ma Nhân nữa, mà tiện tay chạy ra, ném mấy viên thuốc cho bốn người Độc Cô Cửu Lan. Đợi hai giây sau, hắn lại quay người lại, đưa lưng về phía Dị Ma Nhân nói:
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đây là thuốc chữa thương.
Lúc này, Độc Cô Cửu Lan mới kịp phản ứng. Nàng liếc mắt nhìn Vu Nhai, sau đó nuốt viên thuốc xuống.
Nếu nàng đã nuốt vào, những người khác tất nhiên sẽ làm theo. Bọn họ cũng biết có các loại đan dược. Dù sao lão đầu Mê Thành cũng chính là một dược sư khá lợi hại. Chỉ có điều người này xuất hiện quỷ dị, khiến cho bọn họ cảm thấy không nắm bắt được.
Nhưng, rất nhanh Độc Cô Cửu Lan đã nghĩ thông suốt. Có lẽ đây là cao thủ từ trong nghĩa địa Thiên Tội chạy tới. Cũng không biết tại sao hắn lại muốn mang đeo mặt nạ.
Đám người Độc Cô Cửu Lan đều trẻ tuổi, đối với vật có khắc hình rồng đều không quá hiểu biết. Đặc biệt là loại mặt nạ như vậy, càng không nghĩ tới. Nói chung, ngày hôm nay có vẻ như đã được cứu.
- Còn ngươi nữa, ăn vào!
Vu Nhai đột nhiên vừa nhìn về phía bầu trời, sau đó bắn mấy viên thuốc ra ngoài.
- Ngao...
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Chẳng lẽ còn có cao thủ nào đó tới trợ giúp sao? Nhưng rất nhanh bọn họ đã nghe được tiếng ma thú rống lên. Thiết Phi Long cực lớn đã quay lại, mở miệng rộng nuốt thuốc xuống.
Vu Nhai mỉm cười, nói:
- Ngươi tạm thời nghi ngơi một lát để hồi phục sức lực, chiếu cố tốt cho các hài tử. Lát nữa sẽ có lúc để ngươi xuất thủ.
- Ngao...
Thiết Phi Long đáp lại một tiếng, sau đó vỗ cánh hạ xuống phía trên một đỉnh núi. Hai ánh mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào bên này, chuẩn bị xuất động bất kỳ lúc nào. Các hài tử ở phía sau nó cũng thò đầu ra, tò mò nhìn về phía bên này.
Đáng tiếc, tuy rằng bọn họ sinh trưởng ở chỗ này, nhưng bọn họ còn chưa dung hợp Huyền Binh bản mạng, không thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong bóng tối.
Độc Cô Cửu Lan lại khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái.
Vì sao Thiết Phi Long không bay đi, còn nghe lời như thế?
Nếu như không có Thiết Phi Long, muốn giữ tất cả Dị Ma Nhân lại thật sự quá khó khăn. Nếu Hoàng Binh Sư đỉnh phong muốn chạy trốn, Vu Nhai muốn đuổi theo vẫn thật sự không dễ dàng. Cho dù hắn có Long Báo.
Đương nhiên, Hoàng Binh Sư đỉnh phong muốn đuổi kịp hắn cũng không có khả năng. Cũng giống như lần trước, hắn trốn thoát khỏi bàn tay của Dị Ma Nhân. Người trốn có quá nhiều điều có thể lựa chọn. Người đuổi chỉ có thể lựa chọn chạy theo phía sau người trốn.
Vừa rồi, Vu Nhai chỉ lợi dụng Xích Thố phát ra một chiến ý mà thôi. Chính là chiến ý của nó cho thấy mình có thể chém rơi những Dị Ma Nhân này.
Trong nháy mắt, sự hiếu chiến trong huyết mạch Thiết Phi Long liền bạo phát, giống như cảm nhận được Chiến tướng khí trên chiến trường!
Vu Nhai cũng thật sự không ngờ Thiết Phi Long sẽ thật sự ở lại. Đã như vậy, hắn cũng cho nó thuốc chữa thương. Tránh để một lát nữa sẽ gặp phải bi kịch vì còn chiếu cố nó.
- Ra tay đi. Còn đứng ngây ra đó làm gì? Các ngươi đối phó với các Dị Ma Nhân khác. Tên chuẩn tướng này cứ giao cho ta!
Vu Nhai liếc nhìn mấy người kia còn đang sững sờ đứng đó, tùy ý nói một câu, sau đó ra tay. U Hoang Kiếm đâm về phía chuẩn tướng Dị Ma Nhân.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên dừng lại một chút, ánh mắt liếc về phía sau Độc Cô Tề.
Kỳ quái, những người khác sau khi dùng đan dược, huyền khí đều tăng lên, cả người giống như toả sáng. Nhưng không ngờ phản ứng của người này lại không kịch liệt như vậy?
Xem ra trước đó hắn quả thực tiêu hao không lớn lắm. Nhưng hắn phải đưa huyền khi cho Thiết Phi Long, làm sao có thể không tiêu hao lớn được?
Người này thực sự có vấn đề. Nếu như không phải quá sợ chết, thì chính là có gì đó mờ ám cùng Dị Ma Nhân.
Đừng cảm thấy kỳ quái tại sao Vu Nhai có thể nghĩ nhiều như vậy. Đừng quên kiếp trước hắn làm nghề gì.
Những điều này cũng không liên quan mấy tới hắn. Hắn chỉ tới cứu người. Nếu như vấn đề quá lớn, tiện tay bóp chết là được.
- Oa, xem ra bản thân mình thật sự bị thế giới này ảnh hưởng, bắt đầu giết người không nháy mắt.
Miệng Vu Nhai nói thầm, người đã đến trước mặt chuẩn tướng Dị Ma Nhân. Khiêu chiến Hoàng Binh Sư đỉnh phong, không biết không Dẫn động sẽ chênh lệch tới mức nào?
Được rồi, cứ thử một lần!
- Giết...
Sau khi Vu Nhai rời khỏi, Độc Cô Cửu Lan cũng khẽ quát một tiếng, sau đó xông về phía một Dị Ma Nhân.
Đồng thời, ba người còn lại cũng theo sát nàng, ra tay.
Nếu không phải Long Báo nể mặt Vu Nhai, thật sự muốn hất gia hỏa này từ trên lưng nó xuống đất.
- Nhân loại, ngươi sao có thể làm được?
Cuối cùng, chuẩn tướng Dị Ma Nhân đã nói chuyện. Hắn nhìn đã ba thủ hạ đã tắt thở, toàn thân run rẩy.
Đây cũng chính là điều đám người Độc Cô Cửu Lan muốn hỏi. Đám người Độc Cô Cửu Lan cũng có thể nói là thiên kim kiều nữ. Trên phương diện cảnh giới không thể kém hơn so với Vu Nhai là mấy, thậm chí còn mạnh hơn. Phải biết rằng, người dám lẻn vào lãnh địa Dị Ma Nhân cứu người, thực lực quá yếu thì có tác dụng cái giắm?
Như mấy người trước mắt này, ra bên ngoài Độc Cô gia chí ít cũng là áo bào tím.
Đương nhiên, nếu Độc Cô Cửu Lan và Độc Cô Cửu Dã dám sử dụng một chữ Cửu, chứng minh bản thân bọn họ là huyết mạch nòng cốt của Độc Cô gia. Nếu như ở bên ngoài, vừa sinh ra đã là ngân bào. Thiên tài như vậy lại có thể phải sống cả đời như thế, thật sự quá đáng buồn.
Chỉ có điều, Độc Cô gia cũng không thiếu thiên tài.
- Nếu biết chúng ta là nhân loại, cũng phải biết rằng chúng ta thích sáng tạo kỳ tích nhất!
Vu Nhai mỉm cười. Thật ra điều này cũng không tính là kỳ tích gì. Chí ít đối với thực lực như Vu Nhai hiện tại mà nói không tính là gì. Sau khi hắn dung hợp kiếm ý của u linh, kiếm ý đã đạt được mức độ cực kỳ đáng sợ. Nếu không phải bị ràng buộc trên phương diện cảnh giới, hắn thậm chí còn có thể chấn trụ Địa Binh Sư.
Chuẩn tướng Dị Ma Nhân chỉ đạt tới Hoàng Binh Sư đỉnh phong. Lại nói, cho dù không có kiếm ý của u linh, chí ít Vu Nhai cũng có thể chém xuống chí ít hai người.
Bởi vì hắn có nhuệ khí và tự tin. Hắn vừa ra trận, chính là tạo ra bầu không khí thần bí. Hắn cũng lấy hai thi thể khiến Dị Ma Nhân kinh ngạc.
Nhuệ khí có đôi khi có thể quyết định rất nhiều điều. Cho dù là người thực lực yếu ớt, nếu như hắn có dũng khí, có nhuệ khí, vẫn có thể chiến thắng đối thủ cường đại hơn. Điều này ứng với lời Vu Nhai nói, nhân loại thích sáng tạo kỳ tích.
Cũng giống như nhân loại phát minh tướng khí, chiến tướng khí. Thật ra đều là một đạo lý. Chỉ có điều tướng khí và chiến tướng khí đã diễn biến trở thành một loại lực lượng, giống như cùng lực lượng tinh thần của ma pháp sư.
- Tiếp lấy, ăn đi!
Vu Nhai nói xong, không để ý tới Dị Ma Nhân nữa, mà tiện tay chạy ra, ném mấy viên thuốc cho bốn người Độc Cô Cửu Lan. Đợi hai giây sau, hắn lại quay người lại, đưa lưng về phía Dị Ma Nhân nói:
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Đây là thuốc chữa thương.
Lúc này, Độc Cô Cửu Lan mới kịp phản ứng. Nàng liếc mắt nhìn Vu Nhai, sau đó nuốt viên thuốc xuống.
Nếu nàng đã nuốt vào, những người khác tất nhiên sẽ làm theo. Bọn họ cũng biết có các loại đan dược. Dù sao lão đầu Mê Thành cũng chính là một dược sư khá lợi hại. Chỉ có điều người này xuất hiện quỷ dị, khiến cho bọn họ cảm thấy không nắm bắt được.
Nhưng, rất nhanh Độc Cô Cửu Lan đã nghĩ thông suốt. Có lẽ đây là cao thủ từ trong nghĩa địa Thiên Tội chạy tới. Cũng không biết tại sao hắn lại muốn mang đeo mặt nạ.
Đám người Độc Cô Cửu Lan đều trẻ tuổi, đối với vật có khắc hình rồng đều không quá hiểu biết. Đặc biệt là loại mặt nạ như vậy, càng không nghĩ tới. Nói chung, ngày hôm nay có vẻ như đã được cứu.
- Còn ngươi nữa, ăn vào!
Vu Nhai đột nhiên vừa nhìn về phía bầu trời, sau đó bắn mấy viên thuốc ra ngoài.
- Ngao...
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Chẳng lẽ còn có cao thủ nào đó tới trợ giúp sao? Nhưng rất nhanh bọn họ đã nghe được tiếng ma thú rống lên. Thiết Phi Long cực lớn đã quay lại, mở miệng rộng nuốt thuốc xuống.
Vu Nhai mỉm cười, nói:
- Ngươi tạm thời nghi ngơi một lát để hồi phục sức lực, chiếu cố tốt cho các hài tử. Lát nữa sẽ có lúc để ngươi xuất thủ.
- Ngao...
Thiết Phi Long đáp lại một tiếng, sau đó vỗ cánh hạ xuống phía trên một đỉnh núi. Hai ánh mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào bên này, chuẩn bị xuất động bất kỳ lúc nào. Các hài tử ở phía sau nó cũng thò đầu ra, tò mò nhìn về phía bên này.
Đáng tiếc, tuy rằng bọn họ sinh trưởng ở chỗ này, nhưng bọn họ còn chưa dung hợp Huyền Binh bản mạng, không thể nhìn thấy mọi chuyện xảy ra trong bóng tối.
Độc Cô Cửu Lan lại khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái.
Vì sao Thiết Phi Long không bay đi, còn nghe lời như thế?
Nếu như không có Thiết Phi Long, muốn giữ tất cả Dị Ma Nhân lại thật sự quá khó khăn. Nếu Hoàng Binh Sư đỉnh phong muốn chạy trốn, Vu Nhai muốn đuổi theo vẫn thật sự không dễ dàng. Cho dù hắn có Long Báo.
Đương nhiên, Hoàng Binh Sư đỉnh phong muốn đuổi kịp hắn cũng không có khả năng. Cũng giống như lần trước, hắn trốn thoát khỏi bàn tay của Dị Ma Nhân. Người trốn có quá nhiều điều có thể lựa chọn. Người đuổi chỉ có thể lựa chọn chạy theo phía sau người trốn.
Vừa rồi, Vu Nhai chỉ lợi dụng Xích Thố phát ra một chiến ý mà thôi. Chính là chiến ý của nó cho thấy mình có thể chém rơi những Dị Ma Nhân này.
Trong nháy mắt, sự hiếu chiến trong huyết mạch Thiết Phi Long liền bạo phát, giống như cảm nhận được Chiến tướng khí trên chiến trường!
Vu Nhai cũng thật sự không ngờ Thiết Phi Long sẽ thật sự ở lại. Đã như vậy, hắn cũng cho nó thuốc chữa thương. Tránh để một lát nữa sẽ gặp phải bi kịch vì còn chiếu cố nó.
- Ra tay đi. Còn đứng ngây ra đó làm gì? Các ngươi đối phó với các Dị Ma Nhân khác. Tên chuẩn tướng này cứ giao cho ta!
Vu Nhai liếc nhìn mấy người kia còn đang sững sờ đứng đó, tùy ý nói một câu, sau đó ra tay. U Hoang Kiếm đâm về phía chuẩn tướng Dị Ma Nhân.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên dừng lại một chút, ánh mắt liếc về phía sau Độc Cô Tề.
Kỳ quái, những người khác sau khi dùng đan dược, huyền khí đều tăng lên, cả người giống như toả sáng. Nhưng không ngờ phản ứng của người này lại không kịch liệt như vậy?
Xem ra trước đó hắn quả thực tiêu hao không lớn lắm. Nhưng hắn phải đưa huyền khi cho Thiết Phi Long, làm sao có thể không tiêu hao lớn được?
Người này thực sự có vấn đề. Nếu như không phải quá sợ chết, thì chính là có gì đó mờ ám cùng Dị Ma Nhân.
Đừng cảm thấy kỳ quái tại sao Vu Nhai có thể nghĩ nhiều như vậy. Đừng quên kiếp trước hắn làm nghề gì.
Những điều này cũng không liên quan mấy tới hắn. Hắn chỉ tới cứu người. Nếu như vấn đề quá lớn, tiện tay bóp chết là được.
- Oa, xem ra bản thân mình thật sự bị thế giới này ảnh hưởng, bắt đầu giết người không nháy mắt.
Miệng Vu Nhai nói thầm, người đã đến trước mặt chuẩn tướng Dị Ma Nhân. Khiêu chiến Hoàng Binh Sư đỉnh phong, không biết không Dẫn động sẽ chênh lệch tới mức nào?
Được rồi, cứ thử một lần!
- Giết...
Sau khi Vu Nhai rời khỏi, Độc Cô Cửu Lan cũng khẽ quát một tiếng, sau đó xông về phía một Dị Ma Nhân.
Đồng thời, ba người còn lại cũng theo sát nàng, ra tay.
/1991
|