- Chuyện của ta?
- Đúng vậy, nếu không nàng nghĩ ta chờ nàng tới làm gì. Ngươi không phải biết ngôn ngữ Dị Ma Nhân sao? Muốn giải dược hoặc cách điều chế giải dược, tất nhiên phải hỏi. Chúng ta tìm loạn, làm không tốt, sợ rằng Dị Ma tộc đã đánh xong trở về ăn mừng mất.
Vu Nhai nói.
Độc Cô Cửu Lan ngẩn người một lát. Nàng không biết nên vui hay là nên buồn. Trước sau nàng vẫn cảm giác không thể nào hiểu nổi người này.
Chỉ có điều, bây giờ là thời khắc sinh tử tồn vong của làng, nàng cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy. Nàng trực tiếp hỏi. Thật ra tên Dị Ma Nhân này thật sự là một hán tử. Dù thế nào cũng không chịu nói. Độc Cô Cửu Lan cũng không biết nhiều về ngôn ngữ Dị Ma tộc, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Vu Nhai ở bên cạnh nhìn thấy, liền lắc đầu.
Thực sự quá thuần khiết, ngay cả thẩm vấn cũng không biết.
- Nói cho hắn biết, nếu như không nói ra chỗ để giải dược hoặc cách điều chế giải dược, ta sẽ bẻ gãy liêm đao của hắn, cắm vào chỗ hắn thải ra!
Vu Nhai hung hăng nói. Nói xong, hắn liền phát hiện xung quanh yên lặng một cách quỷ dị. Hắn ngẩng đầu lên, liền phát hiện Độc Cô Cửu Lan đang ngây người nhìn hắn, miệng còn há to, hình như nhìn thấy quái vật.
Khóe miệng Vu Nhai giật giật vài cái.
Đáng chết, không cẩn thận lại xem nữ nhân trước mắt này trở thành loại người thô lỗ. Độc Cô Cửu Dã đúng là hại người. Hình tượng quang minh chính đại lại bị hủy diệt một tầng.
- Phiên dịch đi. Muốn cứu người, cũng không tránh khỏi phải ngoan độc một chút!
Vu Nhai ho khan một tiếng. Hiện tại không chú ý tới nhiều chuyện như vậy được.
Độc Cô Cửu Lan hình như lúc này mới phản ứng được. Mặt nàng bắt đầu chậm rãi ửng đỏ, sau đó phiên dịch. Nhưng phiên dịch đến chỗ kia, bao giờ cũng không nói ra miệng được. Tuy rằng biết rõ Vu Nhai nghe không hiểu, nhưng nàng vẫn rầu rĩ. Điều đó làm Dị Ma Nhân kia không hiểu gì cả.
- Không nói nữa, sẽ không kịp, làng sẽ bị diệt.
Vu Nhai nói, đột nhiên cảm giác có chút tà ác. Hình như để một mỹ nữ nói ra những lời như vậy thật thú vị. Đáng tiếc nghe không hiểu.
Độc Cô Cửu Lan nghĩ đến làng, cuối cùng cắn răng, vẫn nói ra.
Sau đó Dị Ma Nhân nghe xong liền khiếp sợ, lại huyên thuyên một hồi, hình như đã thông suốt, bộ dạng hình như không sợ nữa. Vu Nhai cười nhạt:
- Đây chỉ là thủ đoạn bân đầu. Nếu như ngươi không nói, không chỉ chỗ thải bị ta cắm liêm đao vào. Ta còn muốn đổ nước đường dọc theo liêm đao, sau đó đưa đàn kiến tới. Ta nghĩ, kiến nhất định sẽ chậm rãi bò dọc theo liêm đao vào trong cơ thể của ngươi, bò qua bò lại ở trong cơ thể của ngươi, cắn qua cắn lại một hồi. Nếu như kiến không đủ, ta còn có thể đưa sâu tới. Thậm chí, ta muốn toàn thân ngươi bị sâu cắn nát mà chết.
Dừng một chút, Vu Nhai lại khôi phục giọng nói bình thường, nhìn Độc Cô Cửu Lan nói:
- Cứ nguyên lời của ta mà phiên dịch. Sao vậy? Phiên dịch đi!
- Vu… Vu Nhai, làm vậy… làm vậy sẽ không quá độc ác chứ?
Độc Cô Cửu Lan sắp ngất đi. Sao người này lại nói ra những lời như vậy? Thật đáng sợ. Hắn, hắn thật sự là anh hùng sao?
Độc Cô Cửu Lan nghe cũng cảm thấy chân muốn mềm ra. Cảm giác... Ách, nơi thải rất khó chịu.
- Ngoan độc sao? Thế này đâu có thể tính là ngoan độc. Còn có thể ngoan độc hơn...
Vu Nhai hình như rất hưng phấn. Kiếp trước hắn chính là làm cho tình báo. Tuy rằng chưa dùng qua thủ đoạn ngoan độc như vậy. Nhưng bình thường khi nói chuyện phiếm với các chiến hữu, luôn có rất nhiều sáng ý. Chỉ có điều thấy bộ dạng Độc Cô Cửu Lan, xem ra chính mình sắp biến thành ác ma trong mắt nàng, hắn lại vội vàng nói:
- Đương nhiên, chúng ta chỉ hù dọa hắn thôi. Nàng xem đi, ngay cả liêm đao cắm vào nơi thải hắn còn không sợ, không kinh khủng hơn một điểm làm sao làm được?
- Được, được rồi!
Độc Cô Cửu Lan cảm giác mình càng ngày càng giống như người phát ngôn của ác ma, nhắm mắt đọc
Cuối cùng, khi mặt biến thành đỏ như đít khỉ, Độc Cô Cửu Lan cũng nói xong. Chỉ có điều nàng thật sự không thể không sợ. Dị Ma Nhân tuy rằng sợ nhưng vẫn không chịu mở miệng. Vu Nhai chỉ có thể tiếp tục uy hiếp. Hắn có chút buồn bực. Nếu như để tự mình nói ra, Dị Ma Nhân này đã sớm suy sụp. Đương nhiên, suy sụp chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Sau khi sắc mặt Độc Cô Cửu Lan từ đỏ chuyển thành trắng, Dị Ma Nhân cuối cùng đã mở miệng.
Cũng không có giải dược. Tất cả giải dược đều đang ở trong tay Dị Ma Tộc Vương. May là, người trước mắt này từng nhìn thấy Dị Ma Tộc Vương điều chế, cũng biết phải điều chế thuốc thế nào.
Điều này làm cho Vu Nhai toát mồ hôi. Dị Ma tộc không ngờ không biết các biện pháp giữ bí mật. Ngay cả cách điều chế cũng để cho thủ hạ biết.
Ban đầu Vu Nhai dự tính xem có nên đi tới khu dân cư của Dị Ma Nhân một chuyến hay không? Xem ra hắn đã đánh giá cao Dị Ma Nhân.
- Lại hỏi hắn xem, vì sao Dị Ma Nhân có thể hạ độc ở trong nhân loại. Có phải có nhân lại cấu kết với bọn họ hay không?
- Vu Nhai, điều đó là không thể...
Độc Cô Cửu Lan còn đang vui mừng vì nhận được cách điều chế giải dược, trong nháy mắt liền kinh sợ. Nhân loại cùng Dị Ma Nhân cấu kết, làm sao có thể có chuyện như vậy được? Quá vô lý.
- Không có khả năng sao? Nếu không vì sao có nhiều nhân loại trúng độc như vậy? Trong thôn đều có cao thủ nấp trong bóng tối. Ta cũng không tin mỗi nhân loại đều ngủ say để đám Dị Ma Nhân ngu ngốc này tới hạ độc. Vu Nhai cười nhạt:
- Nàng cẩn thận nhớ lại đi!
Sắc mặt Độc Cô Cửu Lan vừa rồi mới trắng bệch, hiện tại càng nhớ càng trắng hơn.
Đúng vậy. Độc của Dị Ma Nhân xuất hiện một cách kỳ lạ. Trước đó hình như tam trưởng lão nói, loại độc chất này là do có người từ bên ngoài mang vào, sau đó truyền nhiễm đi. Lúc đó thật sự quá loạn. Bọn họ chưa từng gặp phải loại tình huống như vậy, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Bây giờ suy nghĩ một chút, hình như không có khả năng. Nếu như có thể truyền nhiễm, chắc hẳn các hài tử thực lực rất yếu trúng độc đầu tiên mới đúng.
- Thôi đi. Đừng nhớ lại nữa. Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?
Vu Nhai cắt ngang dòng duy nghĩ của Độc Cô Cửu Lan.
Hiện tại Độc Cô Cửu Lan còn nóng ruột hơn cả Vu Nhai. Nàng hỏi thật nhanh.
Dị Ma Nhân đáng thương đã sớm bị hai ác ma này dạo sợ, vội vàng nói ra những gì hắn biết. Nghe hắn nói xong, sắc mặt Độc Cô Cửu Lan lại không ngừng thay đổi.
- Thật sự có nhân loại cùng Dị Ma tộc cấu kết. Thật sự có...
Chút hy vọng trong lòng Độc Cô Cửu Lan đã tan biến.
- Là ai?
- Không biết, hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết là có nhân loại tới thăm vua của bọn họ mà thôi.
Độc Cô Cửu Lan thì thào nói.
- Xem ra công tác giữ bí mật của nhân loại kia không tệ. Thôi đi. Chắc hẳn ngoại trừ Dị Ma Tộc Vương, không mấy người biết. Người biết chỉ sợ cũng đã chết.
Khóe miệng Vu Nhai nhẹ nhàng cong lên. Hắn nghĩ đến bộ dạng Độc Cô Tề điên cuồng giết chết chuẩn tướng Dị Ma Nhân trước đó.
- Đúng vậy, nếu không nàng nghĩ ta chờ nàng tới làm gì. Ngươi không phải biết ngôn ngữ Dị Ma Nhân sao? Muốn giải dược hoặc cách điều chế giải dược, tất nhiên phải hỏi. Chúng ta tìm loạn, làm không tốt, sợ rằng Dị Ma tộc đã đánh xong trở về ăn mừng mất.
Vu Nhai nói.
Độc Cô Cửu Lan ngẩn người một lát. Nàng không biết nên vui hay là nên buồn. Trước sau nàng vẫn cảm giác không thể nào hiểu nổi người này.
Chỉ có điều, bây giờ là thời khắc sinh tử tồn vong của làng, nàng cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy. Nàng trực tiếp hỏi. Thật ra tên Dị Ma Nhân này thật sự là một hán tử. Dù thế nào cũng không chịu nói. Độc Cô Cửu Lan cũng không biết nhiều về ngôn ngữ Dị Ma tộc, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Vu Nhai ở bên cạnh nhìn thấy, liền lắc đầu.
Thực sự quá thuần khiết, ngay cả thẩm vấn cũng không biết.
- Nói cho hắn biết, nếu như không nói ra chỗ để giải dược hoặc cách điều chế giải dược, ta sẽ bẻ gãy liêm đao của hắn, cắm vào chỗ hắn thải ra!
Vu Nhai hung hăng nói. Nói xong, hắn liền phát hiện xung quanh yên lặng một cách quỷ dị. Hắn ngẩng đầu lên, liền phát hiện Độc Cô Cửu Lan đang ngây người nhìn hắn, miệng còn há to, hình như nhìn thấy quái vật.
Khóe miệng Vu Nhai giật giật vài cái.
Đáng chết, không cẩn thận lại xem nữ nhân trước mắt này trở thành loại người thô lỗ. Độc Cô Cửu Dã đúng là hại người. Hình tượng quang minh chính đại lại bị hủy diệt một tầng.
- Phiên dịch đi. Muốn cứu người, cũng không tránh khỏi phải ngoan độc một chút!
Vu Nhai ho khan một tiếng. Hiện tại không chú ý tới nhiều chuyện như vậy được.
Độc Cô Cửu Lan hình như lúc này mới phản ứng được. Mặt nàng bắt đầu chậm rãi ửng đỏ, sau đó phiên dịch. Nhưng phiên dịch đến chỗ kia, bao giờ cũng không nói ra miệng được. Tuy rằng biết rõ Vu Nhai nghe không hiểu, nhưng nàng vẫn rầu rĩ. Điều đó làm Dị Ma Nhân kia không hiểu gì cả.
- Không nói nữa, sẽ không kịp, làng sẽ bị diệt.
Vu Nhai nói, đột nhiên cảm giác có chút tà ác. Hình như để một mỹ nữ nói ra những lời như vậy thật thú vị. Đáng tiếc nghe không hiểu.
Độc Cô Cửu Lan nghĩ đến làng, cuối cùng cắn răng, vẫn nói ra.
Sau đó Dị Ma Nhân nghe xong liền khiếp sợ, lại huyên thuyên một hồi, hình như đã thông suốt, bộ dạng hình như không sợ nữa. Vu Nhai cười nhạt:
- Đây chỉ là thủ đoạn bân đầu. Nếu như ngươi không nói, không chỉ chỗ thải bị ta cắm liêm đao vào. Ta còn muốn đổ nước đường dọc theo liêm đao, sau đó đưa đàn kiến tới. Ta nghĩ, kiến nhất định sẽ chậm rãi bò dọc theo liêm đao vào trong cơ thể của ngươi, bò qua bò lại ở trong cơ thể của ngươi, cắn qua cắn lại một hồi. Nếu như kiến không đủ, ta còn có thể đưa sâu tới. Thậm chí, ta muốn toàn thân ngươi bị sâu cắn nát mà chết.
Dừng một chút, Vu Nhai lại khôi phục giọng nói bình thường, nhìn Độc Cô Cửu Lan nói:
- Cứ nguyên lời của ta mà phiên dịch. Sao vậy? Phiên dịch đi!
- Vu… Vu Nhai, làm vậy… làm vậy sẽ không quá độc ác chứ?
Độc Cô Cửu Lan sắp ngất đi. Sao người này lại nói ra những lời như vậy? Thật đáng sợ. Hắn, hắn thật sự là anh hùng sao?
Độc Cô Cửu Lan nghe cũng cảm thấy chân muốn mềm ra. Cảm giác... Ách, nơi thải rất khó chịu.
- Ngoan độc sao? Thế này đâu có thể tính là ngoan độc. Còn có thể ngoan độc hơn...
Vu Nhai hình như rất hưng phấn. Kiếp trước hắn chính là làm cho tình báo. Tuy rằng chưa dùng qua thủ đoạn ngoan độc như vậy. Nhưng bình thường khi nói chuyện phiếm với các chiến hữu, luôn có rất nhiều sáng ý. Chỉ có điều thấy bộ dạng Độc Cô Cửu Lan, xem ra chính mình sắp biến thành ác ma trong mắt nàng, hắn lại vội vàng nói:
- Đương nhiên, chúng ta chỉ hù dọa hắn thôi. Nàng xem đi, ngay cả liêm đao cắm vào nơi thải hắn còn không sợ, không kinh khủng hơn một điểm làm sao làm được?
- Được, được rồi!
Độc Cô Cửu Lan cảm giác mình càng ngày càng giống như người phát ngôn của ác ma, nhắm mắt đọc
Cuối cùng, khi mặt biến thành đỏ như đít khỉ, Độc Cô Cửu Lan cũng nói xong. Chỉ có điều nàng thật sự không thể không sợ. Dị Ma Nhân tuy rằng sợ nhưng vẫn không chịu mở miệng. Vu Nhai chỉ có thể tiếp tục uy hiếp. Hắn có chút buồn bực. Nếu như để tự mình nói ra, Dị Ma Nhân này đã sớm suy sụp. Đương nhiên, suy sụp chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Sau khi sắc mặt Độc Cô Cửu Lan từ đỏ chuyển thành trắng, Dị Ma Nhân cuối cùng đã mở miệng.
Cũng không có giải dược. Tất cả giải dược đều đang ở trong tay Dị Ma Tộc Vương. May là, người trước mắt này từng nhìn thấy Dị Ma Tộc Vương điều chế, cũng biết phải điều chế thuốc thế nào.
Điều này làm cho Vu Nhai toát mồ hôi. Dị Ma tộc không ngờ không biết các biện pháp giữ bí mật. Ngay cả cách điều chế cũng để cho thủ hạ biết.
Ban đầu Vu Nhai dự tính xem có nên đi tới khu dân cư của Dị Ma Nhân một chuyến hay không? Xem ra hắn đã đánh giá cao Dị Ma Nhân.
- Lại hỏi hắn xem, vì sao Dị Ma Nhân có thể hạ độc ở trong nhân loại. Có phải có nhân lại cấu kết với bọn họ hay không?
- Vu Nhai, điều đó là không thể...
Độc Cô Cửu Lan còn đang vui mừng vì nhận được cách điều chế giải dược, trong nháy mắt liền kinh sợ. Nhân loại cùng Dị Ma Nhân cấu kết, làm sao có thể có chuyện như vậy được? Quá vô lý.
- Không có khả năng sao? Nếu không vì sao có nhiều nhân loại trúng độc như vậy? Trong thôn đều có cao thủ nấp trong bóng tối. Ta cũng không tin mỗi nhân loại đều ngủ say để đám Dị Ma Nhân ngu ngốc này tới hạ độc. Vu Nhai cười nhạt:
- Nàng cẩn thận nhớ lại đi!
Sắc mặt Độc Cô Cửu Lan vừa rồi mới trắng bệch, hiện tại càng nhớ càng trắng hơn.
Đúng vậy. Độc của Dị Ma Nhân xuất hiện một cách kỳ lạ. Trước đó hình như tam trưởng lão nói, loại độc chất này là do có người từ bên ngoài mang vào, sau đó truyền nhiễm đi. Lúc đó thật sự quá loạn. Bọn họ chưa từng gặp phải loại tình huống như vậy, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Bây giờ suy nghĩ một chút, hình như không có khả năng. Nếu như có thể truyền nhiễm, chắc hẳn các hài tử thực lực rất yếu trúng độc đầu tiên mới đúng.
- Thôi đi. Đừng nhớ lại nữa. Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?
Vu Nhai cắt ngang dòng duy nghĩ của Độc Cô Cửu Lan.
Hiện tại Độc Cô Cửu Lan còn nóng ruột hơn cả Vu Nhai. Nàng hỏi thật nhanh.
Dị Ma Nhân đáng thương đã sớm bị hai ác ma này dạo sợ, vội vàng nói ra những gì hắn biết. Nghe hắn nói xong, sắc mặt Độc Cô Cửu Lan lại không ngừng thay đổi.
- Thật sự có nhân loại cùng Dị Ma tộc cấu kết. Thật sự có...
Chút hy vọng trong lòng Độc Cô Cửu Lan đã tan biến.
- Là ai?
- Không biết, hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết là có nhân loại tới thăm vua của bọn họ mà thôi.
Độc Cô Cửu Lan thì thào nói.
- Xem ra công tác giữ bí mật của nhân loại kia không tệ. Thôi đi. Chắc hẳn ngoại trừ Dị Ma Tộc Vương, không mấy người biết. Người biết chỉ sợ cũng đã chết.
Khóe miệng Vu Nhai nhẹ nhàng cong lên. Hắn nghĩ đến bộ dạng Độc Cô Tề điên cuồng giết chết chuẩn tướng Dị Ma Nhân trước đó.
/1991
|