- Hậu quả? Chính là trong chúng ta có người có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này. Tiểu tử, giao mặt nạ khắc rồng ra đây, chúng ta tha cho ngươi một con đường sống.
Người dẫn đầu thoáng liếc mắt nhìn thôn trưởng, sau đó nhìn về phía Vu Nhai nói.
- Các ngươi dám!
Thôn trưởng hét lớn.
- Có vài điều nữ hài tử này nói vừa rồi, thật sự đúng. Các ngươi thật vô dụng. Làm huyết mạch của Độc Cô gia, quan trọng nhất chính là không sợ hãi, không cố kỵ gì, muốn làm liền làm.
Người kia lạnh lùng nói, lại nhìn về phía Vu Nhai:
- Tiểu tử, giao ra đây?
- Nếu như ta không giao thì sao?
Vu Nhai nhún vai một cái nói.
- Vậy là ngươi muốn chết!
Trên mặt người kia trầm xuống, đã muốn trực tiếp động thủ...
- Ai dám động thủ!
Đúng vào lúc này, một tiếng kêu khẽ từ phía xa truyền đến. Mấy đạo nhân ảnh rất nhanh bắn ra. Đám người Độc Cô Cửu Lan ngạc nhiên kêu lên:
- Đồng Cô!
- Thôn trưởng, chuyện đã làm xong. Hang ổ của Dị Ma Nhân bị chúng ta một đuốc đốt cháy.
Đầu tiên, Độc Cô Chiến Đồng nhìn về phía thôn trưởng báo cáo. Đúng vậy, lúc đó bọn họ trên đường từ Mê Thành quay về làng nhân không. Không ngờ đột nhiên phát hiện gần như tất cả Dị Ma Nhân đều xuất động, nàng liền nghĩ đến chuyện đi phá hang ổ của Dị Ma tộc, cho tới tới bây giờ mới vừa về. Hơn nữa chuyện rất thuận lợi. Cũng bởi vậy, chuyện của Vu Nhai không bị bọn họ truyền ra, cũng không nhiều lời về chuyện này. Hiện tại nàng nào gì có tâm tình?
Độc Cô Chiến Đồng không đợi thôn trưởng đáp, đã nhìn về phía Độc Cô Cửu Lan:
- Ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Độc Cô Cửu Lan đã sớm muốn gặp Đồng Cô, người giống như mẹ ruột của mình. Chỉ cần có nàng cũng cảm giác an tâm hơn.
Rất nhanh nàng liền nói lại chuyện mới vừa xảy ra. Đồng Cô nghe xong, sắc mặt điên cuồng biến đổi, lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người.
Ở trong thôn quyền uy của Đồng Cô là cực lớn. Rất nhiều người đều phục nàng. Nàng không chỉ có thực lực, còn có thủ đoạn.
- Độc Cô Chiến Đồng, nàng muốn ngăn cản chúng ta, tự mình độc chiếm mặt nạ khắc rồng sao?
Cho dù là các tội nhân cũng biết nàng.
- Ta đã từng nói qua ta muốn ngăn cản các ngươi lúc nào?
Độc Cô Chiến Đồng đột nhiên nói ra một câu khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Nhưng lời kế tiếp lại làm cho sắc mặt mọi người biến đổi lớn:
- Nếu như các ngươi không sợ Độc Cô Chiến Phong, cứ việc giết hắn là được.
- Độc Cô Chiến Phong, nàng có ý gì?
- Có ý, hắn chính là con trai của Độc Cô Chiến Phong.
Đồng Cô quát.
Nói xong, nàng phức tạp nhìn về phía Vu Nhai, muốn từ trên mặt Vu Nhai tìm ra được vết tích của Độc Cô Chiến Phong năm đó. Nhưng hình như quá lâu, cảm giác người trước mắt này và Độc Cô Chiến Phong thực sự không giống nhau. Khi nghe được lời mình nói, trên mặt hắn cũng không có biến hóa gì.
Trên mặt Vu Nhai không có gì thay đổi, nhưng tất cả những người từng nghe nói về Độc Cô Chiến Phong, sắc mặt đều khẩn trương. Mỗi người khẽ kêu lên, nhìn về phía Vu Nhai, cũng muốn từ đó tìm kiếm vết tích của Độc Cô Chiến Phong...
- Uy uy uy, ai nói ta là con trai của Độc Cô Chiến Phong. Đừng lộn xộn tiến đến có được không?
Ngay thời điểm đầu óc mọi người đang loạn chuyển, không ngờ Vu Nhai nói ra lời phủ định. Đồng Cô đang sững sờ, lại nghe hắn nói:
- Thật ra ta và Độc Cô Chiến Phong có chút quan hệ, thậm chí có thù. Thế nào? Các ngươi và hắn đều có thù oán. Nếu không chúng ta cùng nhau đối phó hắn? Hắc hắc!
Mỗi người cảm thấy đầu óc choáng váng. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Ngươi không phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong sao?
Mọi người còn không có một người nào hiểu rõ, lại có người mới xuất hiện. Một tiếng gió rít vang lên. Lão đầu Mê Thành bất ngờ đến bên cạnh Vu Nhai, tiếp tục hỏi:
- Ngươi không phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong, vậy hộp kiếp khắc rồng của ngươi là từ đâu tới?
- Tiền bối Mê Thành, sao tiền bối lại tới... Ha ha ha!
Vu Nhai nói còn không có nói xong, mặt đã cứng lại, sau đó không có chút hình tượng chút nào chỉ vào lão đầu Mê Thành phá lên cười. Tất cả mọi người đang choáng váng cũng theo tiếng cười của Vu Nhai nhìn về phía lão đầu Mê Thành, sau đó trong nháy mắt quên mất tất cả mọi chuyện vừa rồi, cũng bật cười theo. Tuy rằng không ít người cười rất gượng ép...
Lão đầu Mê Thành chớp chớp mắt, vung tay lên, lấy ra một cái gương, sau đó kêu lên một tiếng kỳ quái, vội vàng bỏ chạy. Đúng là tới vội vàng, đi cũng vội vàng. Đương nhiên, đảo mắt cái lão đã quay trở về, chỉ là thứ trên mặt đã không thấy nữa.
- Ta nói này tiểu nha đầu Cửu Lan, cháu… cháu ngươi dạy hài tử thế nào vậy
Hôm nay Lão đầu Mê Thành bị mất mặt. Nhất thời không chú ý, trên mặt bị vẽ một con lớn rùa, lão cũng không biết. Không có cách nào, lão nghiên cứu phù văn nghiên cứu tới tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng có kết quả, tự nhiên chạy thật nhanh đến tìm Vu Nhai.
Độc Cô Cửu Lan không nhịn được ném ánh mắt vô tội về phía Vu Nhai.
- Khụ, chẳng qua chỉ là hài tử ham chơi, lão tuổi đã cao, tức giận như vậy làm cái gì?
Vu Nhai đương nhiên sẽ không nói đây là do hắn xui khiến. Nếu không lão nhân này chắc hẳn sẽ thù mới thù cũ cùng báo. Thấy lão đầu vội vàng đến, tim hắn cũng đập mạnh. Xem ra lão đầu đã thành công..
- Mà thôi, chờ sau khi trở lại dù thế nào ta cũng phải đánh vào mông tiểu quỷ kia.
Lão đầu Mê Thành lại không có hứng thú nói những chuyện này:
- Tiểu tử, ngươi còn chưa trả lời ta. Nếu ngươi không phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong, ngươi lấy hộp kiếm khắc rồng này từ đâu? Bọn họ nói lúc trước ngươi tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm, hai tháng sau lại đi ra?
Ánh mắt lão đầu Mê Thành lấp lánh nhìn chằm chằm vào hắn. Nếu như Vu Nhai không phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong, hộp kiếm kia chính là do hắn mang từ trong Minh Huyễn Cổ Lâm ra ngoài. Không gì có thể đáng sợ hơn thế!
Vu Nhai cười hắc hắc:
- Cái hộp kiếm này tất nhiên là do ta giành được. Độc Cô Chiến Phong quả thật có con trai. Ta động tới con hắn, cướp hộp kiếm của hắn không được sao? Về phần Minh Huyễn Cổ Lâm, ai nói ta tiến vào? Ta chẳng qua chỉ sử dụng ảo thuật lừa dối một chút mà thôi. Hai tháng, nếu không ta bế quan hai tháng, ngươi nói ta có thể từ Hoàng Binh Sư tam đoạn đến Hoàng Binh Sư ngũ đoạn sao?
- Ảo thuật? Tiểu tử ngươi cũng không phải là ma pháp sư...
Lão đầu Mê Thành căn bản không tin vào mấy lời ma quỷ của tiểu tử này.
- Ta không thể có quyển trục ma pháp sao?
Vu Nhai trực tiếp lấy ra quyển trục ma pháp tìm được ở dãy núi sương mù, sau đó lật ra:
- Quyển trục ảo thuật không gian. Nếu như lão không tin ta cũng không có cách nào. Minh Huyễn Cổ Lâm, ta ở phía trên đương nhiên đã nghe nói qua. Nơi quỷ quái như vậy, có bệnh tâm thần mới đi vào.
Vu Nhai muốn chuẩn bị mang Cổ Đế Long Linh đi. Có trời mới biết sau khi mang gia hỏa này đi sẽ phát sinh chuyện gì. Tuyệt đối không thể làm gì đặc biệt.
Người dẫn đầu thoáng liếc mắt nhìn thôn trưởng, sau đó nhìn về phía Vu Nhai nói.
- Các ngươi dám!
Thôn trưởng hét lớn.
- Có vài điều nữ hài tử này nói vừa rồi, thật sự đúng. Các ngươi thật vô dụng. Làm huyết mạch của Độc Cô gia, quan trọng nhất chính là không sợ hãi, không cố kỵ gì, muốn làm liền làm.
Người kia lạnh lùng nói, lại nhìn về phía Vu Nhai:
- Tiểu tử, giao ra đây?
- Nếu như ta không giao thì sao?
Vu Nhai nhún vai một cái nói.
- Vậy là ngươi muốn chết!
Trên mặt người kia trầm xuống, đã muốn trực tiếp động thủ...
- Ai dám động thủ!
Đúng vào lúc này, một tiếng kêu khẽ từ phía xa truyền đến. Mấy đạo nhân ảnh rất nhanh bắn ra. Đám người Độc Cô Cửu Lan ngạc nhiên kêu lên:
- Đồng Cô!
- Thôn trưởng, chuyện đã làm xong. Hang ổ của Dị Ma Nhân bị chúng ta một đuốc đốt cháy.
Đầu tiên, Độc Cô Chiến Đồng nhìn về phía thôn trưởng báo cáo. Đúng vậy, lúc đó bọn họ trên đường từ Mê Thành quay về làng nhân không. Không ngờ đột nhiên phát hiện gần như tất cả Dị Ma Nhân đều xuất động, nàng liền nghĩ đến chuyện đi phá hang ổ của Dị Ma tộc, cho tới tới bây giờ mới vừa về. Hơn nữa chuyện rất thuận lợi. Cũng bởi vậy, chuyện của Vu Nhai không bị bọn họ truyền ra, cũng không nhiều lời về chuyện này. Hiện tại nàng nào gì có tâm tình?
Độc Cô Chiến Đồng không đợi thôn trưởng đáp, đã nhìn về phía Độc Cô Cửu Lan:
- Ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Độc Cô Cửu Lan đã sớm muốn gặp Đồng Cô, người giống như mẹ ruột của mình. Chỉ cần có nàng cũng cảm giác an tâm hơn.
Rất nhanh nàng liền nói lại chuyện mới vừa xảy ra. Đồng Cô nghe xong, sắc mặt điên cuồng biến đổi, lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người.
Ở trong thôn quyền uy của Đồng Cô là cực lớn. Rất nhiều người đều phục nàng. Nàng không chỉ có thực lực, còn có thủ đoạn.
- Độc Cô Chiến Đồng, nàng muốn ngăn cản chúng ta, tự mình độc chiếm mặt nạ khắc rồng sao?
Cho dù là các tội nhân cũng biết nàng.
- Ta đã từng nói qua ta muốn ngăn cản các ngươi lúc nào?
Độc Cô Chiến Đồng đột nhiên nói ra một câu khiến người ta cảm thấy khó hiểu. Nhưng lời kế tiếp lại làm cho sắc mặt mọi người biến đổi lớn:
- Nếu như các ngươi không sợ Độc Cô Chiến Phong, cứ việc giết hắn là được.
- Độc Cô Chiến Phong, nàng có ý gì?
- Có ý, hắn chính là con trai của Độc Cô Chiến Phong.
Đồng Cô quát.
Nói xong, nàng phức tạp nhìn về phía Vu Nhai, muốn từ trên mặt Vu Nhai tìm ra được vết tích của Độc Cô Chiến Phong năm đó. Nhưng hình như quá lâu, cảm giác người trước mắt này và Độc Cô Chiến Phong thực sự không giống nhau. Khi nghe được lời mình nói, trên mặt hắn cũng không có biến hóa gì.
Trên mặt Vu Nhai không có gì thay đổi, nhưng tất cả những người từng nghe nói về Độc Cô Chiến Phong, sắc mặt đều khẩn trương. Mỗi người khẽ kêu lên, nhìn về phía Vu Nhai, cũng muốn từ đó tìm kiếm vết tích của Độc Cô Chiến Phong...
- Uy uy uy, ai nói ta là con trai của Độc Cô Chiến Phong. Đừng lộn xộn tiến đến có được không?
Ngay thời điểm đầu óc mọi người đang loạn chuyển, không ngờ Vu Nhai nói ra lời phủ định. Đồng Cô đang sững sờ, lại nghe hắn nói:
- Thật ra ta và Độc Cô Chiến Phong có chút quan hệ, thậm chí có thù. Thế nào? Các ngươi và hắn đều có thù oán. Nếu không chúng ta cùng nhau đối phó hắn? Hắc hắc!
Mỗi người cảm thấy đầu óc choáng váng. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì? Ngươi không phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong sao?
Mọi người còn không có một người nào hiểu rõ, lại có người mới xuất hiện. Một tiếng gió rít vang lên. Lão đầu Mê Thành bất ngờ đến bên cạnh Vu Nhai, tiếp tục hỏi:
- Ngươi không phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong, vậy hộp kiếp khắc rồng của ngươi là từ đâu tới?
- Tiền bối Mê Thành, sao tiền bối lại tới... Ha ha ha!
Vu Nhai nói còn không có nói xong, mặt đã cứng lại, sau đó không có chút hình tượng chút nào chỉ vào lão đầu Mê Thành phá lên cười. Tất cả mọi người đang choáng váng cũng theo tiếng cười của Vu Nhai nhìn về phía lão đầu Mê Thành, sau đó trong nháy mắt quên mất tất cả mọi chuyện vừa rồi, cũng bật cười theo. Tuy rằng không ít người cười rất gượng ép...
Lão đầu Mê Thành chớp chớp mắt, vung tay lên, lấy ra một cái gương, sau đó kêu lên một tiếng kỳ quái, vội vàng bỏ chạy. Đúng là tới vội vàng, đi cũng vội vàng. Đương nhiên, đảo mắt cái lão đã quay trở về, chỉ là thứ trên mặt đã không thấy nữa.
- Ta nói này tiểu nha đầu Cửu Lan, cháu… cháu ngươi dạy hài tử thế nào vậy
Hôm nay Lão đầu Mê Thành bị mất mặt. Nhất thời không chú ý, trên mặt bị vẽ một con lớn rùa, lão cũng không biết. Không có cách nào, lão nghiên cứu phù văn nghiên cứu tới tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng có kết quả, tự nhiên chạy thật nhanh đến tìm Vu Nhai.
Độc Cô Cửu Lan không nhịn được ném ánh mắt vô tội về phía Vu Nhai.
- Khụ, chẳng qua chỉ là hài tử ham chơi, lão tuổi đã cao, tức giận như vậy làm cái gì?
Vu Nhai đương nhiên sẽ không nói đây là do hắn xui khiến. Nếu không lão nhân này chắc hẳn sẽ thù mới thù cũ cùng báo. Thấy lão đầu vội vàng đến, tim hắn cũng đập mạnh. Xem ra lão đầu đã thành công..
- Mà thôi, chờ sau khi trở lại dù thế nào ta cũng phải đánh vào mông tiểu quỷ kia.
Lão đầu Mê Thành lại không có hứng thú nói những chuyện này:
- Tiểu tử, ngươi còn chưa trả lời ta. Nếu ngươi không phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong, ngươi lấy hộp kiếm khắc rồng này từ đâu? Bọn họ nói lúc trước ngươi tiến vào Minh Huyễn Cổ Lâm, hai tháng sau lại đi ra?
Ánh mắt lão đầu Mê Thành lấp lánh nhìn chằm chằm vào hắn. Nếu như Vu Nhai không phải là con trai của Độc Cô Chiến Phong, hộp kiếm kia chính là do hắn mang từ trong Minh Huyễn Cổ Lâm ra ngoài. Không gì có thể đáng sợ hơn thế!
Vu Nhai cười hắc hắc:
- Cái hộp kiếm này tất nhiên là do ta giành được. Độc Cô Chiến Phong quả thật có con trai. Ta động tới con hắn, cướp hộp kiếm của hắn không được sao? Về phần Minh Huyễn Cổ Lâm, ai nói ta tiến vào? Ta chẳng qua chỉ sử dụng ảo thuật lừa dối một chút mà thôi. Hai tháng, nếu không ta bế quan hai tháng, ngươi nói ta có thể từ Hoàng Binh Sư tam đoạn đến Hoàng Binh Sư ngũ đoạn sao?
- Ảo thuật? Tiểu tử ngươi cũng không phải là ma pháp sư...
Lão đầu Mê Thành căn bản không tin vào mấy lời ma quỷ của tiểu tử này.
- Ta không thể có quyển trục ma pháp sao?
Vu Nhai trực tiếp lấy ra quyển trục ma pháp tìm được ở dãy núi sương mù, sau đó lật ra:
- Quyển trục ảo thuật không gian. Nếu như lão không tin ta cũng không có cách nào. Minh Huyễn Cổ Lâm, ta ở phía trên đương nhiên đã nghe nói qua. Nơi quỷ quái như vậy, có bệnh tâm thần mới đi vào.
Vu Nhai muốn chuẩn bị mang Cổ Đế Long Linh đi. Có trời mới biết sau khi mang gia hỏa này đi sẽ phát sinh chuyện gì. Tuyệt đối không thể làm gì đặc biệt.
/1991
|