- Thì ra là thế. Không trách được tất cả mọi người đối với nàng lại tôn kính như vậy. Nói như vậy, nàng chính là tổ trưởng của tổ Kỳ Binh chúng ta sao?
Vu Nhai hỏi về mối nghi ngờ trong lòng. Tại sao hắn lại có cảm giác tổ Kỳ Binh này không có tổ trưởng.
Huyết Lệnh lắc đầu, cười cổ quái nói:
- Tổ Kỳ Binh không có tổ trưởng.
- Ách, vì sao?
- Không biết. Tổ trưởng và tổ phó của tổ Kỳ Binh chúng ta phải nhận lệnh từ cấp trên. Nhưng đã nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn không nhận được mệnh lệnh xuống, chỉ có một tổ phó, chính là ta. Ban đầu ta vốn muốn để cho Thủy Tinh làm. Nhưng nàng lại chết sống không chịu nhận.
Tổ Kỳ Binh thật đúng là cổ quái. Phía trên lại không có mệnh lệnh phân tổ trưởng? Vu Nhai nói:
- Chẳng lẽ tổ trưởng thật sự vẫn luôn tồn tại sao?
- Chúng ta cũng cho là như vậy. Chỉ có điều đã nhiều năm như vậy cũng không thấy tổ trưởng xuất hiện. Chúng ta cũng không biết... Thôi đi. Không nói những chuyện này nữa. Ngươi đã mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt đi!
Huyết Lệnh lắc đầu, sau khi dặn dò vài câu liền rời đi.
Nhưng thật ra đúng là có một lão đại thật sự. Ngay khi Vu Nhai chuẩn bị trở về phòng, Huyết lệnh đã quay trở lại. Vẻ mặt hắn có phần cổ quái nói:
- Vu Nhai huynh đệ, bên ngoài có người tìm ngươi.
Vu Nhai cùng Huyết Lệnh đi ra khỏi rừng quả, đi tới bên ngoài thôn. Không ngờ bên ngoài xuất hiện một thiếu nữ với tư thế oai hùng hiên ngang, mặc nhuyễn giáp màu đỏ, tóc buộc đuôi ngựa. Trang phục này rõ ràng chính là Nghiêm Sương nữ nhi của binh phòng đại nhân Nghiêm Lôi.
- Vu Nhai, đây là quyết định bổ nhiệm của ngươi, còn có lá thư do phụ thân ta giao đưa cho ngươi.
Nghiêm Sương giọng điệu giải quyết việc chung nói. Từ sau lần trước gặp ở di tích Kim Khí Thiên đi ra, Vu Nhai chưa từng gặp lại vị thiếu nữ giống như tướng quân này.
Vu Nhai tiếp nhận, mở nghị định bổ nhiệm ra xem qua một chút. Nhưng rất nhanh, hắn liền giấu đi, mặt biến sắc còn có chút lén lén lút lút. Sau đó hắn tiến đến bên cạnh Nghiêm Sương, nhỏ giọng nói:
- Ta nói này Nghiêm mỹ nữ, Nghiêm đại tướng quân, binh phòng đại nhân không phải đang nói đùa chứ? Ta vừa mới tới, để ta làm tổ trưởng tổ Kỳ Binh, chẳng phải muốn ta bị chặt thành thịt vụn sao?
Nghiêm Sương khác hẳn với Thủy Tinh và Tiễn Linh. Nàng rất có thiện cảm đối với Vu Nhai. Gia hỏa này không chỉ khiến phụ thân thoải mái cười to, hắn còn nhạy bén, quyết đoán, trọng tình cảm, không sợ cường quyền. Tuy rằng khi hắn cười rộ lên có chút đê tiện, lại rất tham tiền, nhưng khiến người ta không ghét nổi. Đặc biệt là trong sự kiện lần trước. Nếu không phải nhờ hắn, sao có thể khiến kỵ vệ Bắc Đấu phải cúi thấp đầu được. Đây có lẽ là nguyên nhân khiến phụ thân để hắn tiếp nhận tổ Kỳ Binh. Chỉ có điều bây giờ hình như hắn dựa vào mình có hơi gần.
Nghiêm Sương thu đầu lại, nhưng sợ lời mình nói ra sẽ bị người khác nghe thấy, nên chỉ có thể duy trì tư thế có chút mập mờ, nói:
- Đây là do phụ thân ta an bài, ta cũng không biết. Có lẽ trong thư có viết, ngươi cứ đọc sẽ biết.
- Ừ, không quan tâm chuyện thế nào, tạm thời không thể công khai. Nếu không ta sẽ bị người ta xé thành mảnh nhỏ.
Vu Nhai thận trọng nói. Đối với chức vị tổ trưởng hắn cũng không mấy quan tâm. Tính cách của hắn cũng không phải là loại cao cao tại thượng. Hơn nữa đang trên địa vị cao, sẽ phải chịu trách nhiệm đối với tính mạng của người phía dưới. Bóng ma trong lòng hắn còn chưa hoàn toàn biến mất. Nhưng phía trên có mệnh, hắn lại không hủy bỏ.
- Yên tâm đi, phụ thân ta cũng đã từng giao hẹn, chuyện này tạm thời chỉ có ba người chúng ta biết.
- Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi!
Vu Nhai thở hắt ra một hơi, lui trở về phía sau, cười nói:
- Được rồi, Nghiêm tướng quân, ngươi cũng ở tiểu đoàn Tinh Binh sao? Hay ở cứ điểm Á Xuyên?
- Ta vốn ở tiểu đoàn Tinh Binh. Sau đó lại đi tới cứ điểm Á Xuyên lãnh binh. Chỉ có điều, rất nhanh ta sẽ được rút khỏi chức vụ ở cứ điểm Á Xuyên, quay về tiểu đoàn Tinh Binh. Đến lúc đó ta sẽ ở trong Tham Lang. Nếu ngươi có điều gì phiền toái có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.
Nghiêm Sương thản nhiên cười nói. Nàng không có gì nhiều để nói với Vu Nhai, cũng không có gì đáng nói. Nàng xoay người muốn rời đi, nhưng rất nhanh đã dừng lại. Nàng hơi nghiêng đầu nói:
- Được rồi, ngươi phải cẩn thận một chút. Trong tiểu đoàn Tinh Binh có rất nhiều người của kỵ vệ Bắc Đấu, cũng có người của Lạc gia!
Nói xong, Nghiêm Sương liền rời đi. Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Con bà nó, xem ra sau này phải đề phòng một chút, tránh để người ta hại chết.
Sau khi cất nghị định bổ nhiệm và lá thư của binh bộ đại nhân, Vu Nhai xoay người trở về khu vườn quả của mình. Lúc này vị lão huynh có thân hình cao lớn kia đã đi tới, cười rất hồn hậu nói:
- Thần binh huynh đệ. Thật giỏi đi. Nữ chiến sĩ này đưa thư tình cho ngươi sao?
Vu Nhai hiện tại biết gia hỏa này tên là gì. Danh hiệu của hắn là răng lớn. Huyền Binh của hắn chắc là một loại răng nào đó.
- Vu Nhai, nơi này là ở trong quân, không phải ở học viện. Chuyện các ngươi đưa thư tình cho nhau, ta không quan tâm. Nhưng nếu như làm ra chuyện gì vi phạm quân luật, đừng trách ta xử trí theo quân pháp, hừ.
Thủy Tinh không biết từ nơi nào xuất hiện, lạnh lùng nói. Nói xong, nàng xoay người quay trở về.
- Ách!
Vu Nhai thật hết chỗ nói rồi.
Chúng ta là thuần khiết có được hay không? Ta và Nghiêm Sương còn thuần khiết hơn cả nước biển Thần Huyền.
Đảo mắt, Vu Nhai và răng lớn huynh trước mắt đã nhanh chóng chuyện phiếm vài câu.
Liệp Thủ nhìn bộ dạng Thủy Tinh tức giận như vậy, mơ hồ có chút vui vẻ. Đáng tiếc nếu như Huyết Lệnh đại ca nhìn thấy nhất định sẽ cảm thán. Nữ nhân có lúc tức giận chưa chắc đã là chán ghét.
Vu Nhai trở lại căn nhà ở trong vườn quả, mở thư ra. Bên trong chỉ có mấy câu nói đơn giản. Chỉ có điều mấy câu nói đó đã giải được nghi vấn của hắn và Huyết Lệnh. Hóa ra tổ trưởng tổ Kỳ Binh vẫn luôn là bộ binh phòng Nghiêm Lôi. Mà bây giờ, Nghiêm Lôi truyền chức vụ tổ trưởng này lại cho Vu Nhai. Về phần tại sao, trong thư cũng không nói gì, chỉ hy vọng hắn có thể đưa tổ Kỳ Binh đi lên, hi vọng hắn có thể làm cho tổ Kỳ Binh dương danh. Nếu như cần tạo thế, cần công pháp, có thể trở về thư viện Bắc Đấu tìm. Tới thời điểm thích hợp, sẽ chính thức tiếp nhận.
Vu Nhai không biết phải nói gì.
Nghiêm Lôi của tổ Kỳ Binh thật đúng là biết cách phủi tay, bỏ rơi hoàn toàn triệt để. Ngoại trừ giữ cho tổ Kỳ Binh tồn tại ra, ngay cả tình hình hiện tại của tổ Kỳ Binh thế nào hắn cũng không biết.
Thật đáng tiếc, hắn đã không cần quay về thư viện Bắc Đấu tìm bí tịch nữa. Mọi việc tiểu thư Thủy Tinh đã xử lý. Tiếp nhận, tiếp nhận thế nào? Vu Nhai trực tiếp viết một lá thư, kể về tình hình tổ Kỳ Binh, chờ tìm cơ hội đến trong doanh trại của Tham Lang giao cho Nghiêm Sương. Hắn lo lắng về những người khác. Dù sao tạm thời hắn cũng không cần lập tức tiếp nhận.
Vu Nhai hỏi về mối nghi ngờ trong lòng. Tại sao hắn lại có cảm giác tổ Kỳ Binh này không có tổ trưởng.
Huyết Lệnh lắc đầu, cười cổ quái nói:
- Tổ Kỳ Binh không có tổ trưởng.
- Ách, vì sao?
- Không biết. Tổ trưởng và tổ phó của tổ Kỳ Binh chúng ta phải nhận lệnh từ cấp trên. Nhưng đã nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn không nhận được mệnh lệnh xuống, chỉ có một tổ phó, chính là ta. Ban đầu ta vốn muốn để cho Thủy Tinh làm. Nhưng nàng lại chết sống không chịu nhận.
Tổ Kỳ Binh thật đúng là cổ quái. Phía trên lại không có mệnh lệnh phân tổ trưởng? Vu Nhai nói:
- Chẳng lẽ tổ trưởng thật sự vẫn luôn tồn tại sao?
- Chúng ta cũng cho là như vậy. Chỉ có điều đã nhiều năm như vậy cũng không thấy tổ trưởng xuất hiện. Chúng ta cũng không biết... Thôi đi. Không nói những chuyện này nữa. Ngươi đã mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt đi!
Huyết Lệnh lắc đầu, sau khi dặn dò vài câu liền rời đi.
Nhưng thật ra đúng là có một lão đại thật sự. Ngay khi Vu Nhai chuẩn bị trở về phòng, Huyết lệnh đã quay trở lại. Vẻ mặt hắn có phần cổ quái nói:
- Vu Nhai huynh đệ, bên ngoài có người tìm ngươi.
Vu Nhai cùng Huyết Lệnh đi ra khỏi rừng quả, đi tới bên ngoài thôn. Không ngờ bên ngoài xuất hiện một thiếu nữ với tư thế oai hùng hiên ngang, mặc nhuyễn giáp màu đỏ, tóc buộc đuôi ngựa. Trang phục này rõ ràng chính là Nghiêm Sương nữ nhi của binh phòng đại nhân Nghiêm Lôi.
- Vu Nhai, đây là quyết định bổ nhiệm của ngươi, còn có lá thư do phụ thân ta giao đưa cho ngươi.
Nghiêm Sương giọng điệu giải quyết việc chung nói. Từ sau lần trước gặp ở di tích Kim Khí Thiên đi ra, Vu Nhai chưa từng gặp lại vị thiếu nữ giống như tướng quân này.
Vu Nhai tiếp nhận, mở nghị định bổ nhiệm ra xem qua một chút. Nhưng rất nhanh, hắn liền giấu đi, mặt biến sắc còn có chút lén lén lút lút. Sau đó hắn tiến đến bên cạnh Nghiêm Sương, nhỏ giọng nói:
- Ta nói này Nghiêm mỹ nữ, Nghiêm đại tướng quân, binh phòng đại nhân không phải đang nói đùa chứ? Ta vừa mới tới, để ta làm tổ trưởng tổ Kỳ Binh, chẳng phải muốn ta bị chặt thành thịt vụn sao?
Nghiêm Sương khác hẳn với Thủy Tinh và Tiễn Linh. Nàng rất có thiện cảm đối với Vu Nhai. Gia hỏa này không chỉ khiến phụ thân thoải mái cười to, hắn còn nhạy bén, quyết đoán, trọng tình cảm, không sợ cường quyền. Tuy rằng khi hắn cười rộ lên có chút đê tiện, lại rất tham tiền, nhưng khiến người ta không ghét nổi. Đặc biệt là trong sự kiện lần trước. Nếu không phải nhờ hắn, sao có thể khiến kỵ vệ Bắc Đấu phải cúi thấp đầu được. Đây có lẽ là nguyên nhân khiến phụ thân để hắn tiếp nhận tổ Kỳ Binh. Chỉ có điều bây giờ hình như hắn dựa vào mình có hơi gần.
Nghiêm Sương thu đầu lại, nhưng sợ lời mình nói ra sẽ bị người khác nghe thấy, nên chỉ có thể duy trì tư thế có chút mập mờ, nói:
- Đây là do phụ thân ta an bài, ta cũng không biết. Có lẽ trong thư có viết, ngươi cứ đọc sẽ biết.
- Ừ, không quan tâm chuyện thế nào, tạm thời không thể công khai. Nếu không ta sẽ bị người ta xé thành mảnh nhỏ.
Vu Nhai thận trọng nói. Đối với chức vị tổ trưởng hắn cũng không mấy quan tâm. Tính cách của hắn cũng không phải là loại cao cao tại thượng. Hơn nữa đang trên địa vị cao, sẽ phải chịu trách nhiệm đối với tính mạng của người phía dưới. Bóng ma trong lòng hắn còn chưa hoàn toàn biến mất. Nhưng phía trên có mệnh, hắn lại không hủy bỏ.
- Yên tâm đi, phụ thân ta cũng đã từng giao hẹn, chuyện này tạm thời chỉ có ba người chúng ta biết.
- Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi!
Vu Nhai thở hắt ra một hơi, lui trở về phía sau, cười nói:
- Được rồi, Nghiêm tướng quân, ngươi cũng ở tiểu đoàn Tinh Binh sao? Hay ở cứ điểm Á Xuyên?
- Ta vốn ở tiểu đoàn Tinh Binh. Sau đó lại đi tới cứ điểm Á Xuyên lãnh binh. Chỉ có điều, rất nhanh ta sẽ được rút khỏi chức vụ ở cứ điểm Á Xuyên, quay về tiểu đoàn Tinh Binh. Đến lúc đó ta sẽ ở trong Tham Lang. Nếu ngươi có điều gì phiền toái có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.
Nghiêm Sương thản nhiên cười nói. Nàng không có gì nhiều để nói với Vu Nhai, cũng không có gì đáng nói. Nàng xoay người muốn rời đi, nhưng rất nhanh đã dừng lại. Nàng hơi nghiêng đầu nói:
- Được rồi, ngươi phải cẩn thận một chút. Trong tiểu đoàn Tinh Binh có rất nhiều người của kỵ vệ Bắc Đấu, cũng có người của Lạc gia!
Nói xong, Nghiêm Sương liền rời đi. Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Con bà nó, xem ra sau này phải đề phòng một chút, tránh để người ta hại chết.
Sau khi cất nghị định bổ nhiệm và lá thư của binh bộ đại nhân, Vu Nhai xoay người trở về khu vườn quả của mình. Lúc này vị lão huynh có thân hình cao lớn kia đã đi tới, cười rất hồn hậu nói:
- Thần binh huynh đệ. Thật giỏi đi. Nữ chiến sĩ này đưa thư tình cho ngươi sao?
Vu Nhai hiện tại biết gia hỏa này tên là gì. Danh hiệu của hắn là răng lớn. Huyền Binh của hắn chắc là một loại răng nào đó.
- Vu Nhai, nơi này là ở trong quân, không phải ở học viện. Chuyện các ngươi đưa thư tình cho nhau, ta không quan tâm. Nhưng nếu như làm ra chuyện gì vi phạm quân luật, đừng trách ta xử trí theo quân pháp, hừ.
Thủy Tinh không biết từ nơi nào xuất hiện, lạnh lùng nói. Nói xong, nàng xoay người quay trở về.
- Ách!
Vu Nhai thật hết chỗ nói rồi.
Chúng ta là thuần khiết có được hay không? Ta và Nghiêm Sương còn thuần khiết hơn cả nước biển Thần Huyền.
Đảo mắt, Vu Nhai và răng lớn huynh trước mắt đã nhanh chóng chuyện phiếm vài câu.
Liệp Thủ nhìn bộ dạng Thủy Tinh tức giận như vậy, mơ hồ có chút vui vẻ. Đáng tiếc nếu như Huyết Lệnh đại ca nhìn thấy nhất định sẽ cảm thán. Nữ nhân có lúc tức giận chưa chắc đã là chán ghét.
Vu Nhai trở lại căn nhà ở trong vườn quả, mở thư ra. Bên trong chỉ có mấy câu nói đơn giản. Chỉ có điều mấy câu nói đó đã giải được nghi vấn của hắn và Huyết Lệnh. Hóa ra tổ trưởng tổ Kỳ Binh vẫn luôn là bộ binh phòng Nghiêm Lôi. Mà bây giờ, Nghiêm Lôi truyền chức vụ tổ trưởng này lại cho Vu Nhai. Về phần tại sao, trong thư cũng không nói gì, chỉ hy vọng hắn có thể đưa tổ Kỳ Binh đi lên, hi vọng hắn có thể làm cho tổ Kỳ Binh dương danh. Nếu như cần tạo thế, cần công pháp, có thể trở về thư viện Bắc Đấu tìm. Tới thời điểm thích hợp, sẽ chính thức tiếp nhận.
Vu Nhai không biết phải nói gì.
Nghiêm Lôi của tổ Kỳ Binh thật đúng là biết cách phủi tay, bỏ rơi hoàn toàn triệt để. Ngoại trừ giữ cho tổ Kỳ Binh tồn tại ra, ngay cả tình hình hiện tại của tổ Kỳ Binh thế nào hắn cũng không biết.
Thật đáng tiếc, hắn đã không cần quay về thư viện Bắc Đấu tìm bí tịch nữa. Mọi việc tiểu thư Thủy Tinh đã xử lý. Tiếp nhận, tiếp nhận thế nào? Vu Nhai trực tiếp viết một lá thư, kể về tình hình tổ Kỳ Binh, chờ tìm cơ hội đến trong doanh trại của Tham Lang giao cho Nghiêm Sương. Hắn lo lắng về những người khác. Dù sao tạm thời hắn cũng không cần lập tức tiếp nhận.
/1991
|