Xung quanh đây đầy những thi thể. Thậm chí còn có những bộ xương của quái thú cực lớn, ngăn cản tầm mắt của hắn.
Vu Nhai leo lên một bộ xương ma thú không biết là loại nào, dọc theo xương cột sống cực lớn của nó đi tới. Hắn nhìn ra vài điều. Bộ xương của ma thú này là lớn nhất cao nhất. Đứng ở phía trên hẳn là có thể bao quát toàn cảnh xung quanh. Trước cứ quan sát một chút rồi nói sau.
- Phong Doanh, đó là cái gì? Đừng nói với ta đó là U Linh Thú Vương đấy?
Ngay khi hắn lên tới đỉnh, ánh mắt liền nhìn thấy một người bóng màu đen. Bóng người màu đen này đứng ở trên một tảng đá nhẵn mịn, đứng ở vị trí rất cao, ngắm nhìn bóng tối phía xa hơn. Vu Nhai đến, dường như hắn không có cảm giác, giống như một tượng đá điêu khắc vậy.
Tượng đá điêu khắc sao? Tại sao lại giống như một thực thể hoàn hảo như vậy?
Vu Nhai cảm thấy hắn thỉnh thoảng chớp động vài cái, rõ ràng là linh thể tạo thành.
- U Linh Thú không có vương giả. Đây hình như là u linh thật sự.
Đôi mắt Phong Doanh chớp chớp, dường như cũng có chút sợ hãi.
Vu Nhai nhất thời nổi da gà. Nếu Thôn Thiên Kiếm đã đưa hắn đến nơi đây, sẽ không nhầm lẫn. Dù sao nếu như Thôn Thiên Kiếm không mang hắn đi, hắn cũng chỉ có thể sống ở chỗ này. Đi ra ngoài chính là muốn chết. Hắn hỏi:
- Vậy, xin hỏi có thể nghe được ta nói chuyện không?
Bóng người màu đen kia hoàn toàn không có chút phản ứng nào. Vẫn đứng ở nơi đó, dường như hòa nhập vào trong bóng tối. Hắn cô tịch, hắn bi thương, hắn dường như muốn giết hết tất cả.
Vu Nhai nhìn vô số hài cốt dưới chân hắn một chút. Chẳng lẽ tất cả đều do vị lão huynh u linh này làm sao?
- Ta đã đợi ngươi đã rất lâu...
Bóng người màu đen cúi đầu, giọng nói chợt vang lên giống như vĩnh vĩnh không đổi. Hắn đột nhiên… đột nhiên xoay người lại.
Hắn không mặt. A, không đúng, là một khuôn mặt tối đen, có ngũ quan của con người. Chỉ có điều con ngươi màu trắng chuyển động trông thật đáng sợ. Trên mặt hắn còn có đường vân kỳ dị. Hắn lại nói:
- Ta đã đợi ngươi rất lâu...
Trong giây lát bóng đen lóe lên, rồi lập tức biến mất.
Vu Nhai lại hoảng sợ hơn.
Chờ ta rất lâu sao? Hình như ta không biết ngươi đi?
Hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ. Một sát khí nồng đậm phóng đến. Trong chớp mắt khí sát khí phóng ra, phía sau, một thanh trường kiếm màu đen không biết lúc nào đã lao ra ngoài, nhắm thẳng về phía cổ hắn. Ám sát, ám sát khủng bố.
- Lẽ nào ta lại phải chết sao?
Trong nháy mắt Vu Nhai cảm giác được tử vong phủ xuống.
- Chết... A a a!
Trong lúc bất chợt, ngay khi trường kiếm màu đen gần tiếp xúc tới cổ hắn, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết điên cuồng. Vu Nhai chạy đi. Sau đó hắn nhìn thấy bóng đen không ngừng vặn vẹo, không ngừng kêu thảm thiết, hóa thành một luồng khói đen, xông vào đan điền Vu Nhai.
- Oa, quỷ đen này tiến vào!
Vù vù...
Giọng nói của Phong Doanh đột nhiên vang lên ở trong đầu. Vu Nhai thở hổn hển một hồi mới kịp phản ứng. Hắn lấy Huyền Binh Điển ra. Khi mở tới trang của Thôn Thiên Kiếm, chỉ thấy Phong Doanh đáng thương trốn ở phía sau Thôn Thiên Kiếm. Một bóng đen đứng ở bên cạnh Thôn Thiên Kiếm.
Bóng đen kia đứng ngây người, giống như khi hắn đứng ở trên tảng đá lớn vừa nãy, mãi mãi không đổi, đồng thời còn nói:
- Ta đã đợi ngươi rất lâu...
Âm thanh chậm rãi xuất hiện. Sắc mặt Vu Nhai có phần cổ quái, nhìn Phong Doanh một chút, hỏi:
- Lẽ nào hắn là một Kiếm Linh?
Hai mắt to tròn của Phong Doanh chớp chớp, nhìn Thôn Thiên Kiếm một chút, lại nhìn bóng đen một chút, nhẹ nhàng đánh một làn gió quá, rụt rè nói:
- Hình như là vậy. Phong Doanh có bạn. Thôn Thiên Kiếm không chỉ có một mình Phong Doanh.
Lời này cũng không biết là hài lòng hay là gì. Hình như tâm tình của Phong Doanh hiện tại rất phức tạp.
- Ta đã đợi ngươi rất lâu...
Bóng đen không hề động đậy, tiếp tục đọc lời thoại với mười phần sát khí.
Nói chung, Vu Nhai cuối cùng đã có thể thở phào một cái. Tâm tình cũng theo đó lên xuống. Hắn nuốt nước miếng một cái, sau đó bắt đầu hỏi thăm đối phương. Nhưng không quan tâm hắn hỏi cái gì, Kiếm Linh này chỉ nói một câu này.
Trên trán Vu Nhai đã đầy hắc tuyến. Thôi đi, thử một lần xem có thể xuất ra chiêu kiếm của bóng đen này hay không.
Vừa nghĩ đến sát kỹ vừa rồi của bóng đen này, trong lòng Vu Nhai mơ hồ có chút hưng phấn.
Đáng tiếc, rất nhanh sự hưng phấn này đã bị một chậu nước lạnh dội tắt.
Vu Nhai giơ kiếm lên, lợi dụng phương pháp trước đây chuẩn bị dung hợp cùng Kiếm Linh này, học trộm tuyệt học của hắn. Nhưng khi dung hợp với bóng đen, trong nháy mắt Vu Nhai sử dụng ra chiêu thứ nhất là:
- Ta đã đợi ngươi rất lâu...
- Ta đã đợi ngươi thật lâu...
Vu Nhai bắt chước Kiếm Linh mặt đen đọc lên những lời này. Tay hắn cầm trường kiếm tam giai, cả người âm trầm quỷ dị. Dường như hắn chính là Kiếm Linh kia. Trong đầu hắn, Kiếm Linh mặt đen ôm kiếm đứng, vẫn không nhúc nhích. Một âm thanh khàn khàn vang lên ở trong đầu Vu Nhai.
- A đừng...
Ngay khi sử dụng giọng nói âm trầm Vu Nhai đánh ra một kiếm của Kiếm Linh mặt đen lúc trước, U Linh Thú xung quanh giống như gặp được thú đầu trâu mặt ngựa chuyên ăn U Linh Thú, vội vàng tránh đi, lui ra thật xa. Trong miệng chúng không ngừng phát ra những tiếng kêu sợ hãi. Hai mắt phát ra ánh sáng lúc hiện lúc tắt nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Trong trí lực đơn giản của chúng chớp động lộ vẻ nghi ngờ. Chúng cảm thấy vị này hình như không giống như gia hỏa khủng khiếp lúc trước.
Quả nhiên, trong nháy mắt sau đó khí thế kia đã biến mất không thấy tăm hơi, lại khôi phục thành món ăn nhân loại ngon miệng. Huyền khí và linh hồn trong cơ thể hắn lại trở nên rất quyến rũ.
Ánh sáng lúc tắt lúc hiện trong mắt U Linh Thú hiện tại đã hoàn toàn sáng lên. Chúng lại tụ tập qua, đứng ở ngoài phạm vi trăm mét.
Ánh sáng trong hai mắt Vu Nhai đã tắt. Hắn không nói gì, chỉ cố gắng giao lưu với Kiếm Linh mặt đen đang ở trong đầu. Chỉ có điều thật đáng tiếc, Kiếm Linh màu đen căn bản không để ý tới hắn.
Không có cách nào, Vu Nhai chỉ có thể lấy Huyền Binh Điển ra, nghiên cứu cẩn thận. Rất nhanh hắn cho ra một kết luận.
Cũng không phải Kiếm Linh mặt đen này không nghe lời. Thật ra hắn đặc biệt đặc biệt nghe lời, cũng đồng ý dung hợp chiêu thức cho mình. Nhưng hắn hình như mất trí nhớ. Bi kịch, loại ma thú Binh Linh cường đại cao ngạo như Xích Thố cũng không chống nổi quy tắc bên trong Huyền Binh Điển, bất đắc dĩ phối hợp với Vu Nhai. Nhưng đối mặt với loại Kiếm Linh đầu óc có vấn đề này, Huyền Binh Điển biểu thị lực bất tòng tâm!
Vu Nhai hết ý kiến, an vị ở trên sống lưng con quái thú to lớn nghiên cứu một hồi. Mỗi khi hắn hô lên câu nói kia, U Linh Thú xung quanh bỏ chạy. Thời điểm khôi phục, U Linh Thú xung quanh mới tiến tới phạm vi ngoài trăm mét nhìn chằm chằm vào hắn.
Nửa giờ cứ như vậy trôi qua. Vu Nhai làm tới mức thần kinh suy nhược. Chỉ có điều hắn vẫn không muốn buông tha. Cảm giác vào bảo sơn lại không thể có được thật sự khiến hắn rất khó tiếp nhận nổi.
Vu Nhai leo lên một bộ xương ma thú không biết là loại nào, dọc theo xương cột sống cực lớn của nó đi tới. Hắn nhìn ra vài điều. Bộ xương của ma thú này là lớn nhất cao nhất. Đứng ở phía trên hẳn là có thể bao quát toàn cảnh xung quanh. Trước cứ quan sát một chút rồi nói sau.
- Phong Doanh, đó là cái gì? Đừng nói với ta đó là U Linh Thú Vương đấy?
Ngay khi hắn lên tới đỉnh, ánh mắt liền nhìn thấy một người bóng màu đen. Bóng người màu đen này đứng ở trên một tảng đá nhẵn mịn, đứng ở vị trí rất cao, ngắm nhìn bóng tối phía xa hơn. Vu Nhai đến, dường như hắn không có cảm giác, giống như một tượng đá điêu khắc vậy.
Tượng đá điêu khắc sao? Tại sao lại giống như một thực thể hoàn hảo như vậy?
Vu Nhai cảm thấy hắn thỉnh thoảng chớp động vài cái, rõ ràng là linh thể tạo thành.
- U Linh Thú không có vương giả. Đây hình như là u linh thật sự.
Đôi mắt Phong Doanh chớp chớp, dường như cũng có chút sợ hãi.
Vu Nhai nhất thời nổi da gà. Nếu Thôn Thiên Kiếm đã đưa hắn đến nơi đây, sẽ không nhầm lẫn. Dù sao nếu như Thôn Thiên Kiếm không mang hắn đi, hắn cũng chỉ có thể sống ở chỗ này. Đi ra ngoài chính là muốn chết. Hắn hỏi:
- Vậy, xin hỏi có thể nghe được ta nói chuyện không?
Bóng người màu đen kia hoàn toàn không có chút phản ứng nào. Vẫn đứng ở nơi đó, dường như hòa nhập vào trong bóng tối. Hắn cô tịch, hắn bi thương, hắn dường như muốn giết hết tất cả.
Vu Nhai nhìn vô số hài cốt dưới chân hắn một chút. Chẳng lẽ tất cả đều do vị lão huynh u linh này làm sao?
- Ta đã đợi ngươi đã rất lâu...
Bóng người màu đen cúi đầu, giọng nói chợt vang lên giống như vĩnh vĩnh không đổi. Hắn đột nhiên… đột nhiên xoay người lại.
Hắn không mặt. A, không đúng, là một khuôn mặt tối đen, có ngũ quan của con người. Chỉ có điều con ngươi màu trắng chuyển động trông thật đáng sợ. Trên mặt hắn còn có đường vân kỳ dị. Hắn lại nói:
- Ta đã đợi ngươi rất lâu...
Trong giây lát bóng đen lóe lên, rồi lập tức biến mất.
Vu Nhai lại hoảng sợ hơn.
Chờ ta rất lâu sao? Hình như ta không biết ngươi đi?
Hắn không có nhiều thời gian suy nghĩ. Một sát khí nồng đậm phóng đến. Trong chớp mắt khí sát khí phóng ra, phía sau, một thanh trường kiếm màu đen không biết lúc nào đã lao ra ngoài, nhắm thẳng về phía cổ hắn. Ám sát, ám sát khủng bố.
- Lẽ nào ta lại phải chết sao?
Trong nháy mắt Vu Nhai cảm giác được tử vong phủ xuống.
- Chết... A a a!
Trong lúc bất chợt, ngay khi trường kiếm màu đen gần tiếp xúc tới cổ hắn, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết điên cuồng. Vu Nhai chạy đi. Sau đó hắn nhìn thấy bóng đen không ngừng vặn vẹo, không ngừng kêu thảm thiết, hóa thành một luồng khói đen, xông vào đan điền Vu Nhai.
- Oa, quỷ đen này tiến vào!
Vù vù...
Giọng nói của Phong Doanh đột nhiên vang lên ở trong đầu. Vu Nhai thở hổn hển một hồi mới kịp phản ứng. Hắn lấy Huyền Binh Điển ra. Khi mở tới trang của Thôn Thiên Kiếm, chỉ thấy Phong Doanh đáng thương trốn ở phía sau Thôn Thiên Kiếm. Một bóng đen đứng ở bên cạnh Thôn Thiên Kiếm.
Bóng đen kia đứng ngây người, giống như khi hắn đứng ở trên tảng đá lớn vừa nãy, mãi mãi không đổi, đồng thời còn nói:
- Ta đã đợi ngươi rất lâu...
Âm thanh chậm rãi xuất hiện. Sắc mặt Vu Nhai có phần cổ quái, nhìn Phong Doanh một chút, hỏi:
- Lẽ nào hắn là một Kiếm Linh?
Hai mắt to tròn của Phong Doanh chớp chớp, nhìn Thôn Thiên Kiếm một chút, lại nhìn bóng đen một chút, nhẹ nhàng đánh một làn gió quá, rụt rè nói:
- Hình như là vậy. Phong Doanh có bạn. Thôn Thiên Kiếm không chỉ có một mình Phong Doanh.
Lời này cũng không biết là hài lòng hay là gì. Hình như tâm tình của Phong Doanh hiện tại rất phức tạp.
- Ta đã đợi ngươi rất lâu...
Bóng đen không hề động đậy, tiếp tục đọc lời thoại với mười phần sát khí.
Nói chung, Vu Nhai cuối cùng đã có thể thở phào một cái. Tâm tình cũng theo đó lên xuống. Hắn nuốt nước miếng một cái, sau đó bắt đầu hỏi thăm đối phương. Nhưng không quan tâm hắn hỏi cái gì, Kiếm Linh này chỉ nói một câu này.
Trên trán Vu Nhai đã đầy hắc tuyến. Thôi đi, thử một lần xem có thể xuất ra chiêu kiếm của bóng đen này hay không.
Vừa nghĩ đến sát kỹ vừa rồi của bóng đen này, trong lòng Vu Nhai mơ hồ có chút hưng phấn.
Đáng tiếc, rất nhanh sự hưng phấn này đã bị một chậu nước lạnh dội tắt.
Vu Nhai giơ kiếm lên, lợi dụng phương pháp trước đây chuẩn bị dung hợp cùng Kiếm Linh này, học trộm tuyệt học của hắn. Nhưng khi dung hợp với bóng đen, trong nháy mắt Vu Nhai sử dụng ra chiêu thứ nhất là:
- Ta đã đợi ngươi rất lâu...
- Ta đã đợi ngươi thật lâu...
Vu Nhai bắt chước Kiếm Linh mặt đen đọc lên những lời này. Tay hắn cầm trường kiếm tam giai, cả người âm trầm quỷ dị. Dường như hắn chính là Kiếm Linh kia. Trong đầu hắn, Kiếm Linh mặt đen ôm kiếm đứng, vẫn không nhúc nhích. Một âm thanh khàn khàn vang lên ở trong đầu Vu Nhai.
- A đừng...
Ngay khi sử dụng giọng nói âm trầm Vu Nhai đánh ra một kiếm của Kiếm Linh mặt đen lúc trước, U Linh Thú xung quanh giống như gặp được thú đầu trâu mặt ngựa chuyên ăn U Linh Thú, vội vàng tránh đi, lui ra thật xa. Trong miệng chúng không ngừng phát ra những tiếng kêu sợ hãi. Hai mắt phát ra ánh sáng lúc hiện lúc tắt nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Trong trí lực đơn giản của chúng chớp động lộ vẻ nghi ngờ. Chúng cảm thấy vị này hình như không giống như gia hỏa khủng khiếp lúc trước.
Quả nhiên, trong nháy mắt sau đó khí thế kia đã biến mất không thấy tăm hơi, lại khôi phục thành món ăn nhân loại ngon miệng. Huyền khí và linh hồn trong cơ thể hắn lại trở nên rất quyến rũ.
Ánh sáng lúc tắt lúc hiện trong mắt U Linh Thú hiện tại đã hoàn toàn sáng lên. Chúng lại tụ tập qua, đứng ở ngoài phạm vi trăm mét.
Ánh sáng trong hai mắt Vu Nhai đã tắt. Hắn không nói gì, chỉ cố gắng giao lưu với Kiếm Linh mặt đen đang ở trong đầu. Chỉ có điều thật đáng tiếc, Kiếm Linh màu đen căn bản không để ý tới hắn.
Không có cách nào, Vu Nhai chỉ có thể lấy Huyền Binh Điển ra, nghiên cứu cẩn thận. Rất nhanh hắn cho ra một kết luận.
Cũng không phải Kiếm Linh mặt đen này không nghe lời. Thật ra hắn đặc biệt đặc biệt nghe lời, cũng đồng ý dung hợp chiêu thức cho mình. Nhưng hắn hình như mất trí nhớ. Bi kịch, loại ma thú Binh Linh cường đại cao ngạo như Xích Thố cũng không chống nổi quy tắc bên trong Huyền Binh Điển, bất đắc dĩ phối hợp với Vu Nhai. Nhưng đối mặt với loại Kiếm Linh đầu óc có vấn đề này, Huyền Binh Điển biểu thị lực bất tòng tâm!
Vu Nhai hết ý kiến, an vị ở trên sống lưng con quái thú to lớn nghiên cứu một hồi. Mỗi khi hắn hô lên câu nói kia, U Linh Thú xung quanh bỏ chạy. Thời điểm khôi phục, U Linh Thú xung quanh mới tiến tới phạm vi ngoài trăm mét nhìn chằm chằm vào hắn.
Nửa giờ cứ như vậy trôi qua. Vu Nhai làm tới mức thần kinh suy nhược. Chỉ có điều hắn vẫn không muốn buông tha. Cảm giác vào bảo sơn lại không thể có được thật sự khiến hắn rất khó tiếp nhận nổi.
/1991
|