- Được rồi, ta không muốn đả kích ngươi. Thật ra ngươi không biết điều cao thâm nhất của người thợ rèn.
Vu Nhai cảm giác lão nhân này sắp phát điên, lại nói loạn:
- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Phương pháp này là do ta nhận được từ trong một nơi di tích. Bên trong nói như vậy.
- Di tích, di tích ở đâu?
- A, ở chỗ sâu trong dãy núi sương mù!
Vu Nhai tiếp tục nói loạn. Thật ra cũng không tính là nói loạn. Hắn không muốn tiếp tục nói chuyện với hai người lùn điên cuồng này nữa, lại nói:
- Ta phải đi rồi. Bằng hữu ta còn đang chờ ta. Những mảnh vụn tinh sắt Ô Huyền cho ngươi. Không cần cảm ơn!
- Ngươi chờ một chút...
Cha con Khắc Lạp Phu lại kêu lên.
Vu Nhai không ngờ cũng rất nghe lời, dừng bước lại. Chỉ có điều ánh mắt hắn kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn thanh kiếm. Hai cha con người lùn trừng mắt nhìn. Bọn họ nhìn thấy kiếm cũng muốn hôn mê. Thanh kiếm lại khôi phục hình dạng đầy vết nứt ban đầu.
Keng...
Vu Nhai đưa huyền khí vào, khai thông U Hoang Kiếm Linh. Kiếm lại lập tức phát ra sức sống.
Hai cha con người lùn đã hoàn toàn choáng váng. Vu Nhai cũng choáng váng. Chỉ có điều hắn theo thói quen ném chuyện không biết ra sau đầu. Nếu như cái gì cũng phải lo lắng, muốn biết rõ ràng, vậy hắn có phải nên tìm hiểu một chút tại sao mình lại xuyên qua hay không?
Vu Nhai tùy ý cất thanh kiếm, mang theo trường kích, ra khỏi cửa hàng rèn. Hắn dừng một chút, sau đó đi rất nhanh. Ban đầu hắn muốn căn dặn hai vị người lùn giữ bí mật. Nhưng hình như không cần phải nói điều này nữa. Nói ra chắc hẳn người ta sẽ xem kẻ đó trở thành kẻ ngu si. Rèn ra thanh kiếm tứ giai có kiếm linh, hơn nữa trên thân kiếm còn có vô số đường vân che kín. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, sợ rằng Vu Nhai cũng không tin.
- Phụ thân, phụ thân nói xem vừa nãy có phải chúng ta đã nằm mơ hay không?
- Phụ thân ngươi mơ chế tạo ra thanh kiếm có Kiếm Linh, phụ thân ngươi thành thần rèn sao?
- Được rồi, phụ thân, người còn nhớ rõ phương pháp chế tạo này không?
- Đúng đúng, nhanh chóng ghi lại đi!
Cha con Khắc Lạp Phu bước lên con đường theo đuổi cảnh giới cao nhất của thợ rèn, con đường này rất gian nan, rất khó nhọc...
Vu Nhai hài lòng ra cửa hàng rèn. Hiện tại chỉ còn lại một mình hắn. Ngay vừa rồi, thời điểm rèn thanh kiếm U Hoang, ba vị nam nhân đầy bi kịch đã bị Tiễn Linh sai nữ hài tới bắt ra ngoài mang đồ. Có người nói muốn mua y phục gì đó. Ôi, đúng là kẻ đáng thương.
Vu Nhai nhìn xung quanh một chút, không ngờ thấy ba vị mỹ nữ còn ở cách đó không xa. Ba vị nam nhân bi kịch ở phía sau cầm theo một đống đồ lớn nhỏ. Tiễn Linh vừa thấy được Vu Nhai, lập tức nói:
- Làm xong, vậy đi thôi. Ta còn có món vật phẩm trang sức muốn mua.
Nói xong, Tiễn Linh lại đi vào cửa hàng trang sức đối diện. Có lẽ đây là lần thứ ba. Nữ nhân thích hàng hơn cả Tam gia.
- Vu Nhai đại ca, chúng ta...
- Các ngươi là Chưởng Binh Sư sao?
- Không phải!
- Vậy tiếp tục mang đồ. Chờ lúc nào đạt được Chưởng Binh Sư sẽ không cần phải mang đồ nữa.
Vu Nhai với lý do đầy đủ, cùng Tiễn Linh tiến vào cửa hàng trang sức. Ba nữ hài phía trước đảo mắt.
Gia hỏa này thật là vô sỉ. Sau này tìm nam nhân tuyệt đối không thể tìm người như vậy được.
Ba nam nhân phía sau, khóe miệng giật giật vài cái. Không có thực lực quả nhiên chỉ có bị khi dễ.
Cửa hàng trang sức có rất nhiều thứ tuyệt đẹp, sang trọng. So với cửa hàng rèn đối diện quả thực chính là thiên đường. Rất nhanh, ba vị nữ hài đã tìm được thứ các nàng nhìn trúng trước đó. Bọn họ lại bắt đầu cẩn thận so sánh, lại rầu rĩ cân nhắc nên mua hay không mua. Vu Nhai cũng đi dạo xung quanh một chút. Đột nhiên hắn đứng ở trước một ngăn tủ. Ánh mắt hắn khóa chặt trước một món đồ trong đó. Vòng tay, vòng tay màu trắng!
Nơi này có vòng tay không có gì là kỳ quái. Quan trọng là vòng tay tay này có dáng vẻ giống hệt với chiếc vòng tay màu đen trên tay hắn. Chỉ khác nhau, một bên là màu đen và một bên là màu trắng mà thôi.
Vu Nhai vội vàng bảo Phong Doanh kiểm tra vòng tay này một chút. Rất kỳ quái, không ngờ không có ma pháp chấn động.
- Xin chào tiểu thư. Cái vòng tay màu trắng này rất đẹp, không biết phía sau có lai lịch gì hay không?
Vu Nhai cười hỏi.
- Ta thích biết được nội tình của thứ mình nắm trong tay. Tiểu thư đừng nói đây là từ trong xưởng đi ra. Ta thấy bên trong có mùi vị không giống như vậy.
Người bán hàng bị Vu Nhai kéo qua, ánh mắt sáng lên, cảm giác như có một con dê béo tự tới cho mình thịt. Chỉ có điều ở đây không phải là bên ngoài. Những kiêu binh cũng không nói đạo lý. Nếu như giết loạn nói không chừng sẽ lập tức dẫn tới một đống người tới. Nàng cười nói:
- Binh ca ca thật là tinh mắt, thật lãng mạn. Chỉ có điều thật đáng tiếc đây đúng là mới từ trong xưởng đi ra. Chỉ có điều, phía sau nó quả thật có một chuyện. Có người nói hình dạng của vòng tay này là lấy mẫu từ vòng tay ánh sáng của thánh nữ quang minh trong thần điện của đế quốc Ma Pháp. Có người nói thánh nữ kia thích nam tử của đế quốc Huyền Binh chúng ta...
Chuyện kẻ đặc biệt cẩu huyết. Loại chuyện phiên bản như vậy, người hát rong nơi nào cũng có nhiều không kể xiết.
Có thể bên trong có rất nhiều điều thêm thắt vào. Nhưng có vài điều là sự thật. Thánh nữ tự tử vì nam tử kia. Nam tử kia phẫn nộ, bi ai, thương tâm đến tuyệt vọng. Máu và nước mắt nhỏ xuống vòng tay ánh sáng, cùng dung hợp với máu của thánh nữ, sau đó vòng tay ánh sáng biến thành… biến thành vòng tay hắc ám. Có người nói vòng tay hắc ám này chỉ có một công năng, chính là ẩn thân. Nam tử kia sử dụng chức năng này, ám sát những cao thủ ma pháp đã bức tử bọn họ, cuối cùng lại tự sát. Từ đó về sau, chiếc vòng tay hắc ám biến mất ở trên đại lục Thần Huyền.
- Binh ca ca, có phải câu chuyện rất cảm động hay không. Mặc dù chiếc vòng tay ánh sáng này là hàng nhái, nhưng đại biểu cho tình yêu trung trinh. Nếu như cầm nó đưa cho bạn gái, ngươi lại kể câu chuyện này, nhất định sẽ làm cho nàng thích ngươi đến chết!
Tiểu thư bán hàng mỉm cười rất chuyên nghiệp. Không biết từ lúc nào, đám người ba nàng Tiễn Linh đã đi tới bên cạnh hắn. Không ngờ viền mắt bọn họ ửng đỏ. Câu chuyện cẩu huyết này...
Tiễn Linh ném ánh mắt rất bất mãn về phía tiểu thư bán hàng. Không ngờ người này lại cho rằng nàng là bạn gái của tên sắc lang Vu Nhai này. Thật buồn nôn.
Chỉ có điều mắt Tiễn Linh vẫn nhìn chằm chằm vào vòng tay ánh sáng hàng nhái kia, trong lòng lại có chút chờ mong Vu Nhai sẽ cầm thứ này đưa cho nàng.
- Được rồi. Ta mua. Bao nhiêu tiền?
Vu Nhai căn bản đã nghĩ muốn mua nó. Trong lòng hắn thầm suy nghĩ câu chuyện về chiếc vòng tay hắc ám này rốt cuộc có phải là sự thật hay không. Nếu quả thật có thể ẩn thân, như vậy phối hợp với lời U Hoang Kiếm Linh nói chẳng phải là không chê vào đâu được sao?
A, vai nam chính trong câu chuyện không phải là chủ nhân trước của U Hoang Kiếm Linh chứ?
Vu Nhai cảm giác lão nhân này sắp phát điên, lại nói loạn:
- Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. Phương pháp này là do ta nhận được từ trong một nơi di tích. Bên trong nói như vậy.
- Di tích, di tích ở đâu?
- A, ở chỗ sâu trong dãy núi sương mù!
Vu Nhai tiếp tục nói loạn. Thật ra cũng không tính là nói loạn. Hắn không muốn tiếp tục nói chuyện với hai người lùn điên cuồng này nữa, lại nói:
- Ta phải đi rồi. Bằng hữu ta còn đang chờ ta. Những mảnh vụn tinh sắt Ô Huyền cho ngươi. Không cần cảm ơn!
- Ngươi chờ một chút...
Cha con Khắc Lạp Phu lại kêu lên.
Vu Nhai không ngờ cũng rất nghe lời, dừng bước lại. Chỉ có điều ánh mắt hắn kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn thanh kiếm. Hai cha con người lùn trừng mắt nhìn. Bọn họ nhìn thấy kiếm cũng muốn hôn mê. Thanh kiếm lại khôi phục hình dạng đầy vết nứt ban đầu.
Keng...
Vu Nhai đưa huyền khí vào, khai thông U Hoang Kiếm Linh. Kiếm lại lập tức phát ra sức sống.
Hai cha con người lùn đã hoàn toàn choáng váng. Vu Nhai cũng choáng váng. Chỉ có điều hắn theo thói quen ném chuyện không biết ra sau đầu. Nếu như cái gì cũng phải lo lắng, muốn biết rõ ràng, vậy hắn có phải nên tìm hiểu một chút tại sao mình lại xuyên qua hay không?
Vu Nhai tùy ý cất thanh kiếm, mang theo trường kích, ra khỏi cửa hàng rèn. Hắn dừng một chút, sau đó đi rất nhanh. Ban đầu hắn muốn căn dặn hai vị người lùn giữ bí mật. Nhưng hình như không cần phải nói điều này nữa. Nói ra chắc hẳn người ta sẽ xem kẻ đó trở thành kẻ ngu si. Rèn ra thanh kiếm tứ giai có kiếm linh, hơn nữa trên thân kiếm còn có vô số đường vân che kín. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, sợ rằng Vu Nhai cũng không tin.
- Phụ thân, phụ thân nói xem vừa nãy có phải chúng ta đã nằm mơ hay không?
- Phụ thân ngươi mơ chế tạo ra thanh kiếm có Kiếm Linh, phụ thân ngươi thành thần rèn sao?
- Được rồi, phụ thân, người còn nhớ rõ phương pháp chế tạo này không?
- Đúng đúng, nhanh chóng ghi lại đi!
Cha con Khắc Lạp Phu bước lên con đường theo đuổi cảnh giới cao nhất của thợ rèn, con đường này rất gian nan, rất khó nhọc...
Vu Nhai hài lòng ra cửa hàng rèn. Hiện tại chỉ còn lại một mình hắn. Ngay vừa rồi, thời điểm rèn thanh kiếm U Hoang, ba vị nam nhân đầy bi kịch đã bị Tiễn Linh sai nữ hài tới bắt ra ngoài mang đồ. Có người nói muốn mua y phục gì đó. Ôi, đúng là kẻ đáng thương.
Vu Nhai nhìn xung quanh một chút, không ngờ thấy ba vị mỹ nữ còn ở cách đó không xa. Ba vị nam nhân bi kịch ở phía sau cầm theo một đống đồ lớn nhỏ. Tiễn Linh vừa thấy được Vu Nhai, lập tức nói:
- Làm xong, vậy đi thôi. Ta còn có món vật phẩm trang sức muốn mua.
Nói xong, Tiễn Linh lại đi vào cửa hàng trang sức đối diện. Có lẽ đây là lần thứ ba. Nữ nhân thích hàng hơn cả Tam gia.
- Vu Nhai đại ca, chúng ta...
- Các ngươi là Chưởng Binh Sư sao?
- Không phải!
- Vậy tiếp tục mang đồ. Chờ lúc nào đạt được Chưởng Binh Sư sẽ không cần phải mang đồ nữa.
Vu Nhai với lý do đầy đủ, cùng Tiễn Linh tiến vào cửa hàng trang sức. Ba nữ hài phía trước đảo mắt.
Gia hỏa này thật là vô sỉ. Sau này tìm nam nhân tuyệt đối không thể tìm người như vậy được.
Ba nam nhân phía sau, khóe miệng giật giật vài cái. Không có thực lực quả nhiên chỉ có bị khi dễ.
Cửa hàng trang sức có rất nhiều thứ tuyệt đẹp, sang trọng. So với cửa hàng rèn đối diện quả thực chính là thiên đường. Rất nhanh, ba vị nữ hài đã tìm được thứ các nàng nhìn trúng trước đó. Bọn họ lại bắt đầu cẩn thận so sánh, lại rầu rĩ cân nhắc nên mua hay không mua. Vu Nhai cũng đi dạo xung quanh một chút. Đột nhiên hắn đứng ở trước một ngăn tủ. Ánh mắt hắn khóa chặt trước một món đồ trong đó. Vòng tay, vòng tay màu trắng!
Nơi này có vòng tay không có gì là kỳ quái. Quan trọng là vòng tay tay này có dáng vẻ giống hệt với chiếc vòng tay màu đen trên tay hắn. Chỉ khác nhau, một bên là màu đen và một bên là màu trắng mà thôi.
Vu Nhai vội vàng bảo Phong Doanh kiểm tra vòng tay này một chút. Rất kỳ quái, không ngờ không có ma pháp chấn động.
- Xin chào tiểu thư. Cái vòng tay màu trắng này rất đẹp, không biết phía sau có lai lịch gì hay không?
Vu Nhai cười hỏi.
- Ta thích biết được nội tình của thứ mình nắm trong tay. Tiểu thư đừng nói đây là từ trong xưởng đi ra. Ta thấy bên trong có mùi vị không giống như vậy.
Người bán hàng bị Vu Nhai kéo qua, ánh mắt sáng lên, cảm giác như có một con dê béo tự tới cho mình thịt. Chỉ có điều ở đây không phải là bên ngoài. Những kiêu binh cũng không nói đạo lý. Nếu như giết loạn nói không chừng sẽ lập tức dẫn tới một đống người tới. Nàng cười nói:
- Binh ca ca thật là tinh mắt, thật lãng mạn. Chỉ có điều thật đáng tiếc đây đúng là mới từ trong xưởng đi ra. Chỉ có điều, phía sau nó quả thật có một chuyện. Có người nói hình dạng của vòng tay này là lấy mẫu từ vòng tay ánh sáng của thánh nữ quang minh trong thần điện của đế quốc Ma Pháp. Có người nói thánh nữ kia thích nam tử của đế quốc Huyền Binh chúng ta...
Chuyện kẻ đặc biệt cẩu huyết. Loại chuyện phiên bản như vậy, người hát rong nơi nào cũng có nhiều không kể xiết.
Có thể bên trong có rất nhiều điều thêm thắt vào. Nhưng có vài điều là sự thật. Thánh nữ tự tử vì nam tử kia. Nam tử kia phẫn nộ, bi ai, thương tâm đến tuyệt vọng. Máu và nước mắt nhỏ xuống vòng tay ánh sáng, cùng dung hợp với máu của thánh nữ, sau đó vòng tay ánh sáng biến thành… biến thành vòng tay hắc ám. Có người nói vòng tay hắc ám này chỉ có một công năng, chính là ẩn thân. Nam tử kia sử dụng chức năng này, ám sát những cao thủ ma pháp đã bức tử bọn họ, cuối cùng lại tự sát. Từ đó về sau, chiếc vòng tay hắc ám biến mất ở trên đại lục Thần Huyền.
- Binh ca ca, có phải câu chuyện rất cảm động hay không. Mặc dù chiếc vòng tay ánh sáng này là hàng nhái, nhưng đại biểu cho tình yêu trung trinh. Nếu như cầm nó đưa cho bạn gái, ngươi lại kể câu chuyện này, nhất định sẽ làm cho nàng thích ngươi đến chết!
Tiểu thư bán hàng mỉm cười rất chuyên nghiệp. Không biết từ lúc nào, đám người ba nàng Tiễn Linh đã đi tới bên cạnh hắn. Không ngờ viền mắt bọn họ ửng đỏ. Câu chuyện cẩu huyết này...
Tiễn Linh ném ánh mắt rất bất mãn về phía tiểu thư bán hàng. Không ngờ người này lại cho rằng nàng là bạn gái của tên sắc lang Vu Nhai này. Thật buồn nôn.
Chỉ có điều mắt Tiễn Linh vẫn nhìn chằm chằm vào vòng tay ánh sáng hàng nhái kia, trong lòng lại có chút chờ mong Vu Nhai sẽ cầm thứ này đưa cho nàng.
- Được rồi. Ta mua. Bao nhiêu tiền?
Vu Nhai căn bản đã nghĩ muốn mua nó. Trong lòng hắn thầm suy nghĩ câu chuyện về chiếc vòng tay hắc ám này rốt cuộc có phải là sự thật hay không. Nếu quả thật có thể ẩn thân, như vậy phối hợp với lời U Hoang Kiếm Linh nói chẳng phải là không chê vào đâu được sao?
A, vai nam chính trong câu chuyện không phải là chủ nhân trước của U Hoang Kiếm Linh chứ?
/1991
|