Ngươi càng nói chẳng phải càng đại biểu vô cùng quan tâm tiểu binh sao? Vậy sẽ làm tiểu binh đắc ý vong hình.
Nguyệt Lâm Sa hận ngứa răng rồi phải biểu hiện hiền lành rộng lượng. Nếu Nguyệt Lâm Sa là lão bà của Vu Nhai thì vẻ mặt này chính là hình tượng vĩ đại của đại phu nhân, rộng lượng bao la.
- A! Suy nghĩ của công chúa thật là đen tối, hèn gì nàng cứ dòm ngó thân thể của ta. Giữa ta và Liễu Mị Nhi là giao lưu thuần khiết nhất, tình cảm vĩ đại cộng đồng tiến bộ.
Vu Nhai chính nghĩa đáp:
- Có lẽ không phải công chúa không thuần khiết mà vì nàng yêu ta, ghen tỵ dúng không? Yên tâm, ta sẽ cố gắng hoàn thành Độc Cô gia chủ giao cho nhiệm vụ.
Nguyệt Lâm Sa không biết nên nói cái gì. Một là ghen tỵ với Liễu Mị Nhi hai là suy nghĩ đen tối, Nguyệt Lâm Sa chọn đường nào cũng chết.
- Hừ! Đúng vậy, ta ghen ty. Tương lai ngươi là nam nhân của ta, cho nên ta sẽ không cho ngươi có nữ nhân khác.
Nguyệt Lâm Sa ngần ngừ một lúc quyết định lại chơi với lửa. Mấy hôm nay Nguyệt Lâm Sa không chơi trò này vì tiểu binh đáng ghét không đùa giỡn nàng, bây giờ đã đến thì không thể bỏ lỡ. Muốn đối phó với tiểu binh vô sỉ trừ mạnh mẽ ra không còn cách khác.
Nguyệt Lâm Sa thầm nghĩ:
- Nhưng phải hành động cẩn thận, không thể giống lần trước suýt bị tiểu binh làm cái kia. Cơ thể nữ nhân trời sinh yếu thế, tránh được thì nên tránh.
Tuy Nguyệt Lâm Sa nghĩ vậy nhưng tim nàng đập rất nhanh, hơi mong chờ.
Vu Nhai phản kích:
- Yên tâm, đến lúc nàng trở thành nữ nhân của ta tuyệt đối không phải là đại phu nhân.
Một công chúa và một tiểu binh đánh cuộc xem ai cưới ai trước. Nguyệt Lâm Sa tin tưởng khi nàng trở thành nữ đế Ma Pháp đế quốc, trả giá chút điều kiện là Huyền Binh đế quốc sẽ trói hàng này đến trước cung điện của nàng.
Vu Nhai thì không mấy tự tin, hắn đơn thuần không muốn thua công chúa Nguyệt Lâm Sa.
Nếu Vu Nhai thật sự mang thánh thụ nữ vương về, Độc Cô gia chủ sẽ làm chủ hôn cho hắn thì Vu Nhai không biết nên làm sao. Mặt ngoài Vu Nhai không dám tỏ vẻ miễn cưỡng, nếu không sẽ bị ma nữ ăn không còn mẩu xương.
Nguyệt Lâm Sa không tự tin thân thể tiếp xúc. Vu Nhai thi thiếu tự tin về địa vị, cưới gả.
Vài công tử ca quý tộc đi theo công chúa Nguyệt Lâm Sa mắt tóe lửa nhìn.
- A Kích khốn kiếp gian díu với nữ phù văn sư Huyền Binh đế quốc xong giờ lại hành động thân mật với công chúa, thật đáng hận!
Nhưng đối với kẻ sắp trở thành 'quốc bảo' của Ma Pháp đế quốc thì các công tử quý tộc bình thường quen kiêu ngạo không dám làm gì.
Bọn họ vốn cảm thấy hộ vệ nho nhỏ muốn với tới công chúa là không thể nào, nhưng nếu A Kích có thực lực phù văn cường đại, được phong làm quý tộc, còn là 'quốc bảo' thì vẫn không thể sao? Các công tử ca cảm giác nguy hiểm rất lớn.
Ai thèm quan tâm suy nghĩ của đám công tử ca? Mọi người tiếp tục thăm dò di tích ma pháp viễn cổ.
Thời gian bay nhanh, chớp mắt mấy ngày qua đi. Bây giờ mọi người mới biết di tích ma pháp viễn cổ thật to, ngàn người đi vào nhưng khó tình cờ gặp trong di tích. Nếu có ai gặp phù văn không giải được, hoặc thủ đoạn huyền binh giả thì liên lạc với nhau, để hai phù văn sư Huyền Binh đế quốc giải mở. Nhưng khi liên lạc mới biết khoảng cách xa xôi, chờ phù văn sư chạy tới không biết mất bao lâu, lãng phí thời gian, còn không bằng đi đường vòng có thể được nhiều báu vật hơn.
Tức là còn rất nhiều phù văn trận chưa được mở, muốn tìm tòi di tích ma pháp viễn cổ kỹ càng từng ngõ ngách là chuyện không thể nào. Cho nên nói Ma Pháp đế quốc xem ngàn người là đội quân tiên phong.
Cùng lúc đó, đủ loại tranh đấu cũng vén màn. Dù có đạo cụ ma pháp nhưng khó tránh khỏi chết người, bên trong có một số cơ quan lấy mạng người. Đương nhiên vì có quy tắc đó nên ít ai giết người, trật tự tốt hơn rất nhiều, nhưng không giết nhân không có nghĩa là cấm đánh người tàn phế.
Cho nên cạnh tranh trong di tích ma pháp viễn cổ vẫn rất tàn nhẫn.
- Chúng ta đi con đường này đi, có lẽ sẽ vòng qua người khác đến chỗ sâu hơn.
Đội công chúa Nguyệt Lâm Sa vẫn đông người nhất nhưng so với trước thì thiếu rất nhiều. Mấy chục thân vệ có vài người chết trong cạm bẫy. Bọn họ bị phái ra ngoài dò đường, không ngờ . . .
Nhóm thiếu gia quý tộc cũng có mấy người chết, bọn họ gặp cạm bẫy. Có một số thiếu gia thấy báu vật thì nổi lòng tham tự xé kẻ, kết quả là . . .
Dù sao thì chuến đi vẫn tiếp tục, bây giờ mặc kệ là đoàn thể gì ưu tiên vứt đuôi người khác, có như vậy mới lấy được nhiều thứ tốt hơn sâu trong di tích ma pháp viễn cổ, thậm chí chiếm làm của riêng.
Đến bây giờ không nhiều người lấy được thứ hữu dụng. Trừ một số bày cạm bẫy như binh khí phù văn thất giai gì đó, người ta lấy được nhièu nhất là đồ cổ có giá trị lịch sử.
Đương nhiên cũng có một ít đan dược, đều quá hạn như lúc trước Vu Nhai lấy đan dược Đế Long tộc.
Quyển trục ma pháp thì sao?
Cái này thì đỡ, tìm thấy rất nhiều, nhưng chỉ mấy quyển tục là hữu dụng. Đối với ma pháp sư thì quyển trục ma pháp có hiệu quả hay mất hiệu lực đều đáng giá nghiên cứu nên mọi người xem chúng như báu vật.
Tóm lại mọi người vững tin trong di tích ma pháp viễn cổ to lớn này không thể nào không có thứ tốt.
Vu Nhai liếc bản đồ trong tay công chúa Nguyệt Lâm Sa, nói:
- Ta đi trước tìm hiểu.
Tấm bản đồ là vật sao chép, không phải bản đồ ma pháp Vu Nhai từng thấy. Mỗi người đều có một vật sao chép như vậy, chỉ mình Vu Nhai biết loại này không đầy đủ. Lúc trước Phong Doanh từng mô phỏng lưu động của bản đồ ma pháp, nếu Vu Nhai muốn có thể kêu Phong Doanh mô phỏng ra sẽ có bản đồ kỹ càng.
Binh linh không phải nhân loại, sẽ không quên thứ đã học.
Tại sao công chúa Nguyệt Lâm Sa lấy bản đồ khiếm khuyết ra? Còn cần hỏi sao?
Vu Nhai có hỏi thắng Nguyệt Lâm Sa, nàng không giấu diếm.
- Có thể vượt qua phía trước thì không tệ, nếu bọn họ cầm bản đồ sao chép vượt qua cải thì ta sẽ cho bọn họ bản đồ đi sâu hơn.
Đến lúc vào sâu bên trong có phải Nguyệt Lâm Sa thăm dò xong mới cho người ta vào đi dạo hay không thì không biết.
Dù là bản đồ ma pháp bản gốc hay bản đồ sao chép đều không ghi kỹ càng, không ghi rõ cạm bẫy, báu vật nằm ở đâu. Dù có ký hiệu cũng là chữ viết, đánh dấu không xem hiểu. Mọi người cầm bản đồ chỉ để không lạc đường.
Như chơi game, dù ngươi có bản đồ cũng không bảo đảm sẽ vượt ải, trong đó có quái vật, cơ quan gì không thì không biết. Di tích ma pháp viễn cổ khó khăn hơi game nhiều, dù có bản đồ cũng dễ dàng lạc đường.
Nguyệt Lâm Sa hận ngứa răng rồi phải biểu hiện hiền lành rộng lượng. Nếu Nguyệt Lâm Sa là lão bà của Vu Nhai thì vẻ mặt này chính là hình tượng vĩ đại của đại phu nhân, rộng lượng bao la.
- A! Suy nghĩ của công chúa thật là đen tối, hèn gì nàng cứ dòm ngó thân thể của ta. Giữa ta và Liễu Mị Nhi là giao lưu thuần khiết nhất, tình cảm vĩ đại cộng đồng tiến bộ.
Vu Nhai chính nghĩa đáp:
- Có lẽ không phải công chúa không thuần khiết mà vì nàng yêu ta, ghen tỵ dúng không? Yên tâm, ta sẽ cố gắng hoàn thành Độc Cô gia chủ giao cho nhiệm vụ.
Nguyệt Lâm Sa không biết nên nói cái gì. Một là ghen tỵ với Liễu Mị Nhi hai là suy nghĩ đen tối, Nguyệt Lâm Sa chọn đường nào cũng chết.
- Hừ! Đúng vậy, ta ghen ty. Tương lai ngươi là nam nhân của ta, cho nên ta sẽ không cho ngươi có nữ nhân khác.
Nguyệt Lâm Sa ngần ngừ một lúc quyết định lại chơi với lửa. Mấy hôm nay Nguyệt Lâm Sa không chơi trò này vì tiểu binh đáng ghét không đùa giỡn nàng, bây giờ đã đến thì không thể bỏ lỡ. Muốn đối phó với tiểu binh vô sỉ trừ mạnh mẽ ra không còn cách khác.
Nguyệt Lâm Sa thầm nghĩ:
- Nhưng phải hành động cẩn thận, không thể giống lần trước suýt bị tiểu binh làm cái kia. Cơ thể nữ nhân trời sinh yếu thế, tránh được thì nên tránh.
Tuy Nguyệt Lâm Sa nghĩ vậy nhưng tim nàng đập rất nhanh, hơi mong chờ.
Vu Nhai phản kích:
- Yên tâm, đến lúc nàng trở thành nữ nhân của ta tuyệt đối không phải là đại phu nhân.
Một công chúa và một tiểu binh đánh cuộc xem ai cưới ai trước. Nguyệt Lâm Sa tin tưởng khi nàng trở thành nữ đế Ma Pháp đế quốc, trả giá chút điều kiện là Huyền Binh đế quốc sẽ trói hàng này đến trước cung điện của nàng.
Vu Nhai thì không mấy tự tin, hắn đơn thuần không muốn thua công chúa Nguyệt Lâm Sa.
Nếu Vu Nhai thật sự mang thánh thụ nữ vương về, Độc Cô gia chủ sẽ làm chủ hôn cho hắn thì Vu Nhai không biết nên làm sao. Mặt ngoài Vu Nhai không dám tỏ vẻ miễn cưỡng, nếu không sẽ bị ma nữ ăn không còn mẩu xương.
Nguyệt Lâm Sa không tự tin thân thể tiếp xúc. Vu Nhai thi thiếu tự tin về địa vị, cưới gả.
Vài công tử ca quý tộc đi theo công chúa Nguyệt Lâm Sa mắt tóe lửa nhìn.
- A Kích khốn kiếp gian díu với nữ phù văn sư Huyền Binh đế quốc xong giờ lại hành động thân mật với công chúa, thật đáng hận!
Nhưng đối với kẻ sắp trở thành 'quốc bảo' của Ma Pháp đế quốc thì các công tử quý tộc bình thường quen kiêu ngạo không dám làm gì.
Bọn họ vốn cảm thấy hộ vệ nho nhỏ muốn với tới công chúa là không thể nào, nhưng nếu A Kích có thực lực phù văn cường đại, được phong làm quý tộc, còn là 'quốc bảo' thì vẫn không thể sao? Các công tử ca cảm giác nguy hiểm rất lớn.
Ai thèm quan tâm suy nghĩ của đám công tử ca? Mọi người tiếp tục thăm dò di tích ma pháp viễn cổ.
Thời gian bay nhanh, chớp mắt mấy ngày qua đi. Bây giờ mọi người mới biết di tích ma pháp viễn cổ thật to, ngàn người đi vào nhưng khó tình cờ gặp trong di tích. Nếu có ai gặp phù văn không giải được, hoặc thủ đoạn huyền binh giả thì liên lạc với nhau, để hai phù văn sư Huyền Binh đế quốc giải mở. Nhưng khi liên lạc mới biết khoảng cách xa xôi, chờ phù văn sư chạy tới không biết mất bao lâu, lãng phí thời gian, còn không bằng đi đường vòng có thể được nhiều báu vật hơn.
Tức là còn rất nhiều phù văn trận chưa được mở, muốn tìm tòi di tích ma pháp viễn cổ kỹ càng từng ngõ ngách là chuyện không thể nào. Cho nên nói Ma Pháp đế quốc xem ngàn người là đội quân tiên phong.
Cùng lúc đó, đủ loại tranh đấu cũng vén màn. Dù có đạo cụ ma pháp nhưng khó tránh khỏi chết người, bên trong có một số cơ quan lấy mạng người. Đương nhiên vì có quy tắc đó nên ít ai giết người, trật tự tốt hơn rất nhiều, nhưng không giết nhân không có nghĩa là cấm đánh người tàn phế.
Cho nên cạnh tranh trong di tích ma pháp viễn cổ vẫn rất tàn nhẫn.
- Chúng ta đi con đường này đi, có lẽ sẽ vòng qua người khác đến chỗ sâu hơn.
Đội công chúa Nguyệt Lâm Sa vẫn đông người nhất nhưng so với trước thì thiếu rất nhiều. Mấy chục thân vệ có vài người chết trong cạm bẫy. Bọn họ bị phái ra ngoài dò đường, không ngờ . . .
Nhóm thiếu gia quý tộc cũng có mấy người chết, bọn họ gặp cạm bẫy. Có một số thiếu gia thấy báu vật thì nổi lòng tham tự xé kẻ, kết quả là . . .
Dù sao thì chuến đi vẫn tiếp tục, bây giờ mặc kệ là đoàn thể gì ưu tiên vứt đuôi người khác, có như vậy mới lấy được nhiều thứ tốt hơn sâu trong di tích ma pháp viễn cổ, thậm chí chiếm làm của riêng.
Đến bây giờ không nhiều người lấy được thứ hữu dụng. Trừ một số bày cạm bẫy như binh khí phù văn thất giai gì đó, người ta lấy được nhièu nhất là đồ cổ có giá trị lịch sử.
Đương nhiên cũng có một ít đan dược, đều quá hạn như lúc trước Vu Nhai lấy đan dược Đế Long tộc.
Quyển trục ma pháp thì sao?
Cái này thì đỡ, tìm thấy rất nhiều, nhưng chỉ mấy quyển tục là hữu dụng. Đối với ma pháp sư thì quyển trục ma pháp có hiệu quả hay mất hiệu lực đều đáng giá nghiên cứu nên mọi người xem chúng như báu vật.
Tóm lại mọi người vững tin trong di tích ma pháp viễn cổ to lớn này không thể nào không có thứ tốt.
Vu Nhai liếc bản đồ trong tay công chúa Nguyệt Lâm Sa, nói:
- Ta đi trước tìm hiểu.
Tấm bản đồ là vật sao chép, không phải bản đồ ma pháp Vu Nhai từng thấy. Mỗi người đều có một vật sao chép như vậy, chỉ mình Vu Nhai biết loại này không đầy đủ. Lúc trước Phong Doanh từng mô phỏng lưu động của bản đồ ma pháp, nếu Vu Nhai muốn có thể kêu Phong Doanh mô phỏng ra sẽ có bản đồ kỹ càng.
Binh linh không phải nhân loại, sẽ không quên thứ đã học.
Tại sao công chúa Nguyệt Lâm Sa lấy bản đồ khiếm khuyết ra? Còn cần hỏi sao?
Vu Nhai có hỏi thắng Nguyệt Lâm Sa, nàng không giấu diếm.
- Có thể vượt qua phía trước thì không tệ, nếu bọn họ cầm bản đồ sao chép vượt qua cải thì ta sẽ cho bọn họ bản đồ đi sâu hơn.
Đến lúc vào sâu bên trong có phải Nguyệt Lâm Sa thăm dò xong mới cho người ta vào đi dạo hay không thì không biết.
Dù là bản đồ ma pháp bản gốc hay bản đồ sao chép đều không ghi kỹ càng, không ghi rõ cạm bẫy, báu vật nằm ở đâu. Dù có ký hiệu cũng là chữ viết, đánh dấu không xem hiểu. Mọi người cầm bản đồ chỉ để không lạc đường.
Như chơi game, dù ngươi có bản đồ cũng không bảo đảm sẽ vượt ải, trong đó có quái vật, cơ quan gì không thì không biết. Di tích ma pháp viễn cổ khó khăn hơi game nhiều, dù có bản đồ cũng dễ dàng lạc đường.
/1991
|