Nghiêm Sương ngẫm nghĩ sau đó nói không lựa lời:
- Dạ Tình, chuyện này là sao? Tên khốn này rốt cuộc làm thế nào?
Nghiêm Sương không biết nên hỏi như thế nào. Nghiêm Sương rất muốn hỏi tại sao Vu Nhai là U Hoang? Vu Nhai mạnh cỡ nào? Tại sao Vu Nhai có nhiều huyền binh bản mệnh như vậy?
- Ta cũng bị hắn lừa rất khổ, nếu không phải . . . Không phải . . . Vì chuyện kia trong Đế Long tộc đến bây giờ ta cũng bị hắn che mắt hoàn toàn không biết gì.
Dạ Tình nhớ lúc ở di tích Đế Long tộc, sự lựa chọn giữa U Hoang và Vu Nhai, cuối cùng bị hắn làm chuyện đó mới biết U Hoang là Vu Nhai. Mặt Dạ Tình nóng ran.
Dạ Tình thầm oán hận:
- Lần đầu tiên của mình mất quá kỳ cục!
Dạ Tình nghĩ đến đây chỉ muốn cắn tên khốn kia thật nhiều.
Hơn nữa đừng quên lúc trước Dạ Tình bị 'hai nam nhân' và 'lăng nhăng' giày vò chết đi sống lại.
- Chuyện là vầy . . .
Dạ Tình liếc Vu Nhai đang chiến đấu, nàng không quá lo lắng. Lúc trước đã nói Vu Nhai ở trong lòng Dạ Tình là danh từ không gì không làm được. Nếu Vu Nhai không đánh lại thì Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ đi lên hỗ trợ cũng không muộn.
Dạ Tình ở trong trung tâm cuộc chiến kể cho Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ nghe chuyện về Vu Nhai.
Dạ Tình chỉ kể những gì mình biết chứ không hoàn toàn là chuyện của Vu Nhai. Trong đó có nhiều điều Vu Nhai che giấu Dạ Tình, hoặc nàng không biết rõ, không cách nào kể cho Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ.
Rầm!
Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ nhàn nhã thưởng thức truyền kỳ Vu Nhai, chiến đấu bên này thì máu me nồng nặc.
Vu Nhai như ma thú bừa bãi chiến đấu. Cách chiến đấu của thanh hồ kỳ vũ thú rất đơn giản, nhìn như hoành hành nhưng bên trong ẩn chứa kỹ xảo ma thú cường đại. Thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc trước mắt bị Vu Nhai kỳ lân vẫy đuôi đánh nổ đầu.
Từ mấy chục người chỉ còn lại bảy, tám người. Đám thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc bị cách chiến đấu của Vu Nhai hù sợ teo tim, tuy bọn họ cũng trải qua cuộc chiến khốc liệt nhưng không hung tàn đến vậy.
Vu Nhai cười âm trầm:
- Đến đây, chẳng phải các ngươi có mấy chục người sao?
Giáp đỏ thẫm toàn thân dính máu càng thêm yêu dị, bá đạo. Bảy, tám thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc rối rắm, cảnh giác nhìn Vu Nhai, chậm rãi thụt lùi. Vu Nhai từng bước áp sát, hắn vẫn không dùng huyền binh gì, chỉ có nắm đấm và hai chân đánh giết.
Bảy, tám người thầm rít gào:
- Người trước mặt thật sự chỉ là thiên binh sư sơ đoạn sao?
Vu Nhai không dùng lực lượng ám chi trạc che giấu dao động trên người, ai thực lực yếu hơn hắn cũng cảm nhận được dao động thiên binh sư sơ đoạn.
Nhưng Công Tôn Bình cùng là thiên binh sư nhị đoạn lại bị Vu Nhai giết ngay, hắn đấu cùng đám người thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc thiên binh sư ngũ, lục đoạn. Bọn họ bị Vu Nhai đánh không có sức đánh trả, cái tên này nghịch thiên đến mức nào?
Nói bây giờ Vu Nhai che giấu thực lực cũng không đúng. Trong trận chiến cuối cùng ở thánh hội Huyền Thần điện, đoàn người thiên tài trẻ đi theo Nhị hoàng tử đến xem, cảm giác tuy hắn khá mạnh nhưng ở trong mắt bọn họ chỉ xem như bình thường, cảm thấy trình độ Huyền Thần điện không đủ tiêu chuẩn. Mới qua một thời gian ngắn sao có thể tăng tiến nhiều như vậy?
Từ địa binh sư trung đoạn nhảy lên thiên binh sư sơ đoạn đã đủ kinh khủng, không thể cao hơn nữa.
Mặc kệ là sức chiến đấu nghịch thiên hay từ Huyền Thần điện đến bây giờ tiến bộ nghịch thiên đều không hợp lý.
Vu Nhai không quan tâm suy nghĩ của đám thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc, hắn cảm thấy đánh sướng tay. Đã lâu Vu Nhai không chiến đấu như vậy, từ lúc vào bách tộc loạn địa hắn không hoàn toàn giải phóng sức mạnh chính diện, toàn là ám sát. Tuy ám cũng sướng nhưng ngẫu nhiên nên dùng bạo lực trấn áp mới thú.
Vu Nhai cuồng ngạo:
- Nếu các ngươi không ra tay thì để ta làm trước!
Không có chiêu thức tuyệt kỹ gì, không đánh lòng vòng, cú đấm đơn giản nhất.
Chỉ là cú đấm thẳng? Thật sự đơn giản vậy sao?
Trước không nói Vu Nhai phát ra thú tính Xích Thố, chỉ nói hắn nhận được nhiều truyền thừa tuyệt kỹ huyền binh, bản thân đã là đại sư võ học, giơ tay nhấc chân đánh ra chiêu thức khiến người cảm thán. Có đấm này bình thường nhưng ẩn chứa đả kích, quyền kình chính xác nhất. Người nhận cú đấm có cảm xúc sâu sắc nhất.
- Phối hợp, phối hợp, nhất định yếu áp chế hắn.
Dù thế nào thì không thể tránh chiến đấu, bảy, tám người muốn thắng phải phối hợp. Bọn họ không thể tổn thất thêm nữa, ngày càng ít người khiến sức chiến đấu của họ yếu dần, tiêu hao lâu dài sẽ nhanh chóng thua.
Giọng Hoàng Phủ Cung run run:
- Ngũ Thanh đại sư, mau, mau giải trừ phù văn trận, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài!
Họ Vu ngày càng đáng sợ.
Lúc trước đúng là Vu Nhai giết hai thiên binh sư kia sao? Bây giờ Hoàng Phủ Cung không rảnh nghĩ nhiều, gã phải nhanh chóng rời đi, không thể bị nhốt trong chỗ này. Gã phải nghĩ cách truyền tin ra ngoài dẫn đám người Nhị hoàng tử đến, có như vậy mới tiêu diệt Vu Nhai được.
Dù không tiêu diệt Vu Nhai thì truyền tin ra cũng tốt, ít nhất Ma Pháp đế quốc sẽ tham gia.
Ngũ Thanh bị trận chiến trước mắt hù ngây người:
- Ta đi ngay!
Ngũ Thanh không phải huyền binh giả, càng không phải chiến sĩ, gã chỉ là phù văn sư. Tuy Ngũ Thanh từng thấy người chết nhưng chưa từng gặp kẻ hung dữ như vậy. Đây là nam nhân có lẽ Liễu Mị Nhi thích sao?
Ngũ Thanh không có thời gian nghĩ nhiều, gã từ bên cạnh Hoàng Phủ Cung nhanh chóng lùi xuống. Ngũ Thanh cần giải mở phù văn trận của mình sau đó là tầng phù văn trận áp chế gã.
Dạ Tình còn đang kể chuyện cho Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ nghe, không ngờ thấy Ngũ Thanh rục rịch.
Tiểu Mỹ phản ứng nhanh nhất, nàng vội đứng dậy định ngăn cản:
- Nguy rồi Dạ Tình, hắn định giải trận, chúng ta hãy mau ngăn lại!
Dạ Tình cũng giật nảy mình. Tuy Vu Nhai nói chỉ mình hắn biết long văn nhưng khó bảo đảm Ngũ Thanh không thể giải. Dạ Tình định chạy đi ngăn Ngũ Thanh lại thì nghe Vu Nhai tranh thủ lúc rảnh tay lên tiếng.
- Đừng lo, hắn không giải được phù văn của ta, hắn không xem hiểu được.
Buồn cười, lão già Mê Thành nghiên cứu gần chết còn không hiểu được, chỉ một mình Ngũ Thanh sẽ hiểu sao?
long văn trận, tuy Vu Nhai được truyền thừa Vua Đế Long tộc nhưng thời gian quá ít, hắn không học được nhiều. Vu Nhai làm ra long văn trận đơn giản nhất bắt chước theo mẫu, dù vậy thì Ngũ Thanh vẫn không hiểu, không giải được.
Ngũ Thanh mờ mịt lên tiếng:
- Cái . . . Này, đây rốt cuộc là cái gì?
Tuy phù văn và long văn đồng nguyên nhưng hoa văn hay phù văn đơn đều khác biệt, tựa như tiếng trung và tiếng anh, cùng là chữ nhưng ngươi biết tiếng Trung có xem hiểu tiếng Anh không?
Nhìn mà đầu óc mờ mịt.
- A!
Tuy đã cảnh giác, bảo vệ nhau, phối hợp kết trận nhưng vẫn có người chết. Vu Nhai là cao thủ ám sát, nếu bọn họ không phối hợp kín kẽ thì sẽ có sơ hở trong mắt hắn. Cộng với đối phương đã mất lòng can đảm liều mạng, Vu Nhai giết bọn họ như giết gà. Nếu trong tay Vu Nhai cầm huyền binh bản mệnh thì đối thủ chết càng nhanh.
- Dạ Tình, chuyện này là sao? Tên khốn này rốt cuộc làm thế nào?
Nghiêm Sương không biết nên hỏi như thế nào. Nghiêm Sương rất muốn hỏi tại sao Vu Nhai là U Hoang? Vu Nhai mạnh cỡ nào? Tại sao Vu Nhai có nhiều huyền binh bản mệnh như vậy?
- Ta cũng bị hắn lừa rất khổ, nếu không phải . . . Không phải . . . Vì chuyện kia trong Đế Long tộc đến bây giờ ta cũng bị hắn che mắt hoàn toàn không biết gì.
Dạ Tình nhớ lúc ở di tích Đế Long tộc, sự lựa chọn giữa U Hoang và Vu Nhai, cuối cùng bị hắn làm chuyện đó mới biết U Hoang là Vu Nhai. Mặt Dạ Tình nóng ran.
Dạ Tình thầm oán hận:
- Lần đầu tiên của mình mất quá kỳ cục!
Dạ Tình nghĩ đến đây chỉ muốn cắn tên khốn kia thật nhiều.
Hơn nữa đừng quên lúc trước Dạ Tình bị 'hai nam nhân' và 'lăng nhăng' giày vò chết đi sống lại.
- Chuyện là vầy . . .
Dạ Tình liếc Vu Nhai đang chiến đấu, nàng không quá lo lắng. Lúc trước đã nói Vu Nhai ở trong lòng Dạ Tình là danh từ không gì không làm được. Nếu Vu Nhai không đánh lại thì Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ đi lên hỗ trợ cũng không muộn.
Dạ Tình ở trong trung tâm cuộc chiến kể cho Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ nghe chuyện về Vu Nhai.
Dạ Tình chỉ kể những gì mình biết chứ không hoàn toàn là chuyện của Vu Nhai. Trong đó có nhiều điều Vu Nhai che giấu Dạ Tình, hoặc nàng không biết rõ, không cách nào kể cho Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ.
Rầm!
Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ nhàn nhã thưởng thức truyền kỳ Vu Nhai, chiến đấu bên này thì máu me nồng nặc.
Vu Nhai như ma thú bừa bãi chiến đấu. Cách chiến đấu của thanh hồ kỳ vũ thú rất đơn giản, nhìn như hoành hành nhưng bên trong ẩn chứa kỹ xảo ma thú cường đại. Thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc trước mắt bị Vu Nhai kỳ lân vẫy đuôi đánh nổ đầu.
Từ mấy chục người chỉ còn lại bảy, tám người. Đám thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc bị cách chiến đấu của Vu Nhai hù sợ teo tim, tuy bọn họ cũng trải qua cuộc chiến khốc liệt nhưng không hung tàn đến vậy.
Vu Nhai cười âm trầm:
- Đến đây, chẳng phải các ngươi có mấy chục người sao?
Giáp đỏ thẫm toàn thân dính máu càng thêm yêu dị, bá đạo. Bảy, tám thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc rối rắm, cảnh giác nhìn Vu Nhai, chậm rãi thụt lùi. Vu Nhai từng bước áp sát, hắn vẫn không dùng huyền binh gì, chỉ có nắm đấm và hai chân đánh giết.
Bảy, tám người thầm rít gào:
- Người trước mặt thật sự chỉ là thiên binh sư sơ đoạn sao?
Vu Nhai không dùng lực lượng ám chi trạc che giấu dao động trên người, ai thực lực yếu hơn hắn cũng cảm nhận được dao động thiên binh sư sơ đoạn.
Nhưng Công Tôn Bình cùng là thiên binh sư nhị đoạn lại bị Vu Nhai giết ngay, hắn đấu cùng đám người thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc thiên binh sư ngũ, lục đoạn. Bọn họ bị Vu Nhai đánh không có sức đánh trả, cái tên này nghịch thiên đến mức nào?
Nói bây giờ Vu Nhai che giấu thực lực cũng không đúng. Trong trận chiến cuối cùng ở thánh hội Huyền Thần điện, đoàn người thiên tài trẻ đi theo Nhị hoàng tử đến xem, cảm giác tuy hắn khá mạnh nhưng ở trong mắt bọn họ chỉ xem như bình thường, cảm thấy trình độ Huyền Thần điện không đủ tiêu chuẩn. Mới qua một thời gian ngắn sao có thể tăng tiến nhiều như vậy?
Từ địa binh sư trung đoạn nhảy lên thiên binh sư sơ đoạn đã đủ kinh khủng, không thể cao hơn nữa.
Mặc kệ là sức chiến đấu nghịch thiên hay từ Huyền Thần điện đến bây giờ tiến bộ nghịch thiên đều không hợp lý.
Vu Nhai không quan tâm suy nghĩ của đám thiên tài trẻ Huyền Binh đế quốc, hắn cảm thấy đánh sướng tay. Đã lâu Vu Nhai không chiến đấu như vậy, từ lúc vào bách tộc loạn địa hắn không hoàn toàn giải phóng sức mạnh chính diện, toàn là ám sát. Tuy ám cũng sướng nhưng ngẫu nhiên nên dùng bạo lực trấn áp mới thú.
Vu Nhai cuồng ngạo:
- Nếu các ngươi không ra tay thì để ta làm trước!
Không có chiêu thức tuyệt kỹ gì, không đánh lòng vòng, cú đấm đơn giản nhất.
Chỉ là cú đấm thẳng? Thật sự đơn giản vậy sao?
Trước không nói Vu Nhai phát ra thú tính Xích Thố, chỉ nói hắn nhận được nhiều truyền thừa tuyệt kỹ huyền binh, bản thân đã là đại sư võ học, giơ tay nhấc chân đánh ra chiêu thức khiến người cảm thán. Có đấm này bình thường nhưng ẩn chứa đả kích, quyền kình chính xác nhất. Người nhận cú đấm có cảm xúc sâu sắc nhất.
- Phối hợp, phối hợp, nhất định yếu áp chế hắn.
Dù thế nào thì không thể tránh chiến đấu, bảy, tám người muốn thắng phải phối hợp. Bọn họ không thể tổn thất thêm nữa, ngày càng ít người khiến sức chiến đấu của họ yếu dần, tiêu hao lâu dài sẽ nhanh chóng thua.
Giọng Hoàng Phủ Cung run run:
- Ngũ Thanh đại sư, mau, mau giải trừ phù văn trận, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài!
Họ Vu ngày càng đáng sợ.
Lúc trước đúng là Vu Nhai giết hai thiên binh sư kia sao? Bây giờ Hoàng Phủ Cung không rảnh nghĩ nhiều, gã phải nhanh chóng rời đi, không thể bị nhốt trong chỗ này. Gã phải nghĩ cách truyền tin ra ngoài dẫn đám người Nhị hoàng tử đến, có như vậy mới tiêu diệt Vu Nhai được.
Dù không tiêu diệt Vu Nhai thì truyền tin ra cũng tốt, ít nhất Ma Pháp đế quốc sẽ tham gia.
Ngũ Thanh bị trận chiến trước mắt hù ngây người:
- Ta đi ngay!
Ngũ Thanh không phải huyền binh giả, càng không phải chiến sĩ, gã chỉ là phù văn sư. Tuy Ngũ Thanh từng thấy người chết nhưng chưa từng gặp kẻ hung dữ như vậy. Đây là nam nhân có lẽ Liễu Mị Nhi thích sao?
Ngũ Thanh không có thời gian nghĩ nhiều, gã từ bên cạnh Hoàng Phủ Cung nhanh chóng lùi xuống. Ngũ Thanh cần giải mở phù văn trận của mình sau đó là tầng phù văn trận áp chế gã.
Dạ Tình còn đang kể chuyện cho Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ nghe, không ngờ thấy Ngũ Thanh rục rịch.
Tiểu Mỹ phản ứng nhanh nhất, nàng vội đứng dậy định ngăn cản:
- Nguy rồi Dạ Tình, hắn định giải trận, chúng ta hãy mau ngăn lại!
Dạ Tình cũng giật nảy mình. Tuy Vu Nhai nói chỉ mình hắn biết long văn nhưng khó bảo đảm Ngũ Thanh không thể giải. Dạ Tình định chạy đi ngăn Ngũ Thanh lại thì nghe Vu Nhai tranh thủ lúc rảnh tay lên tiếng.
- Đừng lo, hắn không giải được phù văn của ta, hắn không xem hiểu được.
Buồn cười, lão già Mê Thành nghiên cứu gần chết còn không hiểu được, chỉ một mình Ngũ Thanh sẽ hiểu sao?
long văn trận, tuy Vu Nhai được truyền thừa Vua Đế Long tộc nhưng thời gian quá ít, hắn không học được nhiều. Vu Nhai làm ra long văn trận đơn giản nhất bắt chước theo mẫu, dù vậy thì Ngũ Thanh vẫn không hiểu, không giải được.
Ngũ Thanh mờ mịt lên tiếng:
- Cái . . . Này, đây rốt cuộc là cái gì?
Tuy phù văn và long văn đồng nguyên nhưng hoa văn hay phù văn đơn đều khác biệt, tựa như tiếng trung và tiếng anh, cùng là chữ nhưng ngươi biết tiếng Trung có xem hiểu tiếng Anh không?
Nhìn mà đầu óc mờ mịt.
- A!
Tuy đã cảnh giác, bảo vệ nhau, phối hợp kết trận nhưng vẫn có người chết. Vu Nhai là cao thủ ám sát, nếu bọn họ không phối hợp kín kẽ thì sẽ có sơ hở trong mắt hắn. Cộng với đối phương đã mất lòng can đảm liều mạng, Vu Nhai giết bọn họ như giết gà. Nếu trong tay Vu Nhai cầm huyền binh bản mệnh thì đối thủ chết càng nhanh.
/1991
|