Ở trong đây không ai sợ Độc Cô Cửu Thiên vì danh nghĩa Độc Cô gia, khi đối mặt cái chết gã không cho mình ngã xuống. Lúc trước Độc Cô Cửu Thiên cố gắng chống đỡ đúng hẹn hai phút.
Tiếc rằng đến cuối cùng Độc Cô Cửu Thiên không kiên trì nổi, vì quá miễn cưỡng mà bị thương nặng hơn dự tính.
Vì mặt mũi cũng tốt, vì cái gì cũng được, đây là một loại tinh thần cường đại.
Độc Cô Cửu Thiên như vậy làm Vu Nhai rối rắm, nếu gã vẫn hống hách như trước thì tốt rồi. Vu Nhai có thể lợi dụng Độc Cô Cửu Thiên, dùng xong thì xử gã, không xử được phế bỏ cũng tốt, khoái ý ân cừu biết mấy.
Vu Nhai lắc đầu, giờ hắn không có thời gian nghĩ nhiều, Đan Diễm Tâm đã đến.
- A! Đây là phù văn trận?
Giọng Đan Diễm Tâm từ bên ngoài vọng vào chứa chút ngạc nhiên. Vu Nhai yên lòng, bằng vào chút ngạc nhiên này hắn tin tưởng Đan Diễm Tâm không hiểu phù văn.
Đan Diễm Tâm tiếp tục bảo:
- Không ngờ, thật không ngờ ngươi là một phù văn sư, có thể bày ra phù văn trận. Đúng vậy, ta không hiểu biết phù văn, thậm chí không vào được. Nhưng chẳng lẽ ta không thể dùng bạo lực phá hỏng đá núi xung quanh sao?
Tim Vu Nhai rớt cái bịch nhưng hắn không quá lo, nếu phù văn trận không chống được bạo lực thì đúng là vô dụng.
Đương nhiên khả năng chống bạo lực của phù văn trận Vu Nhai làm hơi yếu, chỉ kéo dài khoảng hai, ba canh giờ. Được bao nhiêu lâu thì hay bấy nhiêu, hai, ba canh giờ đủ cho Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên làm rất nhiều chuyện, đủ để hắn lên thiên binh sư tam đoạn.
Đan Diễm Tâm cười gian:
- Nhưng ta rất thích nhìn bộ dạng giãy chết của người ta. Ta không vào được, các ngươi không thể ra. Ta chờ xem các ngươi ở bên trong bao lâu. Mấy ngày, mấy chục ngày, các ngươi cứ đợi mòn mỏi đi.
Đan Diễm Tâm khoanh chân ngồi bên ngoài phù văn trận, mong chờ nhìn Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên hao mòn.
Đan Diễm Tâm đã thử ra thực lực của hai người, Vu Nhai và Độc Cô Cửu Thiên rất mạnh, xem như đỉnh cao trong Thần Huyền đại lục. Nhưng Đan Diễm Tâm là thần, dù Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên hoàn toàn lành lặn thì gã bóp chết bọn họ không tốn chút sức, gã cảm thấy phù văn trận này chỉ là hai người cố gắng giãy chết.
Vu Nhai thở hắt ra:
- Hù.
Có khi Cổ Duệ chi dân kiêu ngạo rất đáng yêu.
Vu Nhai nói với Độc Cô Cửu Thiên:
- Lập tức chữa thương đi, mong là lần sau đánh nhau ngươi có thể phát huy thực lực trên chín phần.
- Ngươi . . .!
Vu Nhai nói rồi ngồi xuống, chuẩn bị hấp thu năng lượng trong cơ thể đột phá lực lượng. Vu Nhai thấy Độc Cô Cửu Thiên nhìn mình ngây ngốc.
Vu Nhai chớp mắt thầm nghĩ:
- Không thể nào! Trí nhớ của tên này tốt vậy? Hay ta là người thứ nhất bị hắn miệt thị sau khi vừa ra khỏi Độc Cô gia, lúc này chợt nhớ ra ta? Đừng nhanh quá, ta còn cần lợi dụng ngươi nghênh địch.
Độc Cô Cửu Thiên ngơ ngác hỏi:
- Ngươi là phù văn sư?
Độc Cô Cửu Thiên nhớ ra đọc trong một quyển sách kho bí mật của Độc Cô gia có nhắc đến phù văn sư. Lúc đó Độc Cô Cửu Thiên có chú ý nhưng gã không thấy hình dạng phù văn thật sự, nên lúc Vu Nhai bày trận gã không nhớ ra.
Nhưng Độc Cô Cửu Thiên nghe Đan Diễm Tâm nói hai chữ phù văn thì ký ức ùa về.
Chữ trong sách trở nên rõ ràng.
[phù văn sư, như quốc bảo trong Huyền Binh đế quốc. Một đội quân nếu khắc phù văn lên tất cả huyền binh bản mệnh thì tổng thể thực lực của đội quân đó sẽ tăng lên gấp mấy lần.]
…
Vu Nhai thở phào, gật đầu, nói:
- Ừm! Đừng nói nhiều, mau trị thương đi.
Vu Nhai phớt lờ Độc Cô Cửu Thiên, vận chuyển Thần Huyền Khí Điển, điên cuồng hấp thu năng lượng.
Độc Cô Cửu Thiên há mồm nhưng không biết nên nói cái gì, nỗi lòng hoảng hốt. Độc Cô Cửu Thiên không biết cảm xúc hoảng hốt này chỉ mới bắt đầu, sau này càng có nhiều thứ làm gã tan vỡ hơn.
Có phù văn trận Vu Nhai yên tâm hấp thu năng lượng trong cơ thể, bây giờ hắn không rảnh chiết xuất gì đó, chỉ trực tiế phút. Hấp thu được một chút là một chút, chủ yếu tăng nhanh lực lượng lấp đầy tất cả cảnh giới Vu Nhai cảm ngộ được. Công pháp Thần Huyền Khí Điển kéo theo năng lượng trùng kích thiên binh sư tam đọa.
Hiện tại Vu Nhai là đỉnh thiên binh sư nhị đoan, bởi vì cảm ngộ đã đến nên trùng kích thiên binh sư tam đoạn không tốn hơi sức.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Có lẽ vì cần nhanh nên Vu Nhai không thể vừa đột phá vừa áp chế tiếng động đến mức nhỏ nhất, tiếng đột phá hơi to. Sau nửa canh giờ, Độc Cô Cửu Thiên đang trị thương bỗng mở mắt ra, há hốc mồm. Khí thế thiên binh sư tam đoạn điên cuồng ập hướng Độc Cô Cửu Thiên, huyền khí tinh thuần, khổng lồ làm gã ngộp thở.
Độc Cô Cửu Thiên du lịch trong Ma Pháp đế quốc, từng giây từng phút đối diện áp lực nên thực lực cũng đến thiên binh sư tam đoạn, gã cảm nhận sâu sắc hơn. Độc Cô Cửu Thiên cảm giác độ tinh thuần trong hơi thở của Vu Nhai mạnh hơn gã rất nhiều.
Lúc này Độc Cô Cửu Thiên không ganh tỵ mà còn mừng rỡ.
Độc Cô Cửu Thiên thầm nghĩ:
- Thì ra Vu huynh đã cảm ngộ đến thiên binh sư tam đoạn, huyền khí là đỉnh nhị đoạn, hèn gì hắn nói cần thời gian. Thì ra hắn sắp đột phá, thực lực của Vu huynh tăng lên là cơ hội càng lớn. Không thể kéo chân hắn, dù tổn thương căn cơ mình cũng phải phát huy thực lực lên trên chín phần mới được!
Độc Cô Cửu Thiên tiếp tục chữa thương, nhưng ở chung với Vu Nhai khó thể tập trung trị thương được. Lại qua mấy canh giờ, Độc Cô Cửu Thiên chợt mở mắt ra, nghi hoặc nhìn Vu Nhai.
Độc Cô Cửu Thiên nhỏ giọng nói:
- Có vẻ Vu huynh cảm ngộ thiên binh sư đã đến đỉnh thiên binh sư tam đoạn, tăng thực lực quá nhanh.
Độc Cô Cửu Thiên nói xong tiếp tục tu luyện, nhưng mấy canh giờ sau gã lại mở mắt ra. Lúc này vết thương của Độc Cô Cửu Thiên đỡ hơn nhiều, thuốc trị thương mạnh mẽ của Độc Cô gia giúp vết thương nặng thành nhẹ. Nhưng sự thay đổi của Vu Nhai làm Độc Cô Cửu Thiên thấy khó tin, da mặt co giật.
Độc Cô Cửu Thiên lầm bầm:
- Vu huynh đang trùng kích thiên binh sư tứ đoạn? Cái . . . Này . . .
Độc Cô Cửu Thiên lắc đầu, nói:
- Có vẻ Vu huynh cảm ngộ thiên binh sư rất mạnh, ta thua xa hắn.
Một mình du lịch cộng với đả kích ngày hôm nay khiến Độc Cô Cửu Thiên bình tĩnh rất nhiều, gã tiếp tục trị thương.
Nhưng Độc Cô Cửu Thiên mới nhắm mắt rồi lại mở ra:
- Lạ lùng, hình như không thấy Vu huynh uống dược vật sao có thể khiến huyền khí tăng trưởng nhanh như vậy?
Độc Cô Cửu Thiên ngẫm nghĩ, lắc đầu. Độc Cô Cửu Thiên cho rằng mới rồi gã không chú ý thấy Vu Nhai uống thuốc, dù sao lúc trước hắn tặng đan dược cho gã không trị đúng bệnh nhưng hiệu quả rất mạnh. Vu Nhai có đan dược tăng huyền khí cũng không lạ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lại là khí thế đột phá mãnh liệt, Độc Cô Cửu Thiên đã chuẩn bị tâm lý không quan tâm Vu Nhai nữa, tiếp tục chữa thương. Độc Cô Cửu Thiên chìm đắm trong thế giới của mình.
Độc Cô Cửu Thiên không còn tuyệt vọng, gã tràn ngập tự tin đánh bại Đan Diễm Tâm.
Tiếc rằng đến cuối cùng Độc Cô Cửu Thiên không kiên trì nổi, vì quá miễn cưỡng mà bị thương nặng hơn dự tính.
Vì mặt mũi cũng tốt, vì cái gì cũng được, đây là một loại tinh thần cường đại.
Độc Cô Cửu Thiên như vậy làm Vu Nhai rối rắm, nếu gã vẫn hống hách như trước thì tốt rồi. Vu Nhai có thể lợi dụng Độc Cô Cửu Thiên, dùng xong thì xử gã, không xử được phế bỏ cũng tốt, khoái ý ân cừu biết mấy.
Vu Nhai lắc đầu, giờ hắn không có thời gian nghĩ nhiều, Đan Diễm Tâm đã đến.
- A! Đây là phù văn trận?
Giọng Đan Diễm Tâm từ bên ngoài vọng vào chứa chút ngạc nhiên. Vu Nhai yên lòng, bằng vào chút ngạc nhiên này hắn tin tưởng Đan Diễm Tâm không hiểu phù văn.
Đan Diễm Tâm tiếp tục bảo:
- Không ngờ, thật không ngờ ngươi là một phù văn sư, có thể bày ra phù văn trận. Đúng vậy, ta không hiểu biết phù văn, thậm chí không vào được. Nhưng chẳng lẽ ta không thể dùng bạo lực phá hỏng đá núi xung quanh sao?
Tim Vu Nhai rớt cái bịch nhưng hắn không quá lo, nếu phù văn trận không chống được bạo lực thì đúng là vô dụng.
Đương nhiên khả năng chống bạo lực của phù văn trận Vu Nhai làm hơi yếu, chỉ kéo dài khoảng hai, ba canh giờ. Được bao nhiêu lâu thì hay bấy nhiêu, hai, ba canh giờ đủ cho Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên làm rất nhiều chuyện, đủ để hắn lên thiên binh sư tam đoạn.
Đan Diễm Tâm cười gian:
- Nhưng ta rất thích nhìn bộ dạng giãy chết của người ta. Ta không vào được, các ngươi không thể ra. Ta chờ xem các ngươi ở bên trong bao lâu. Mấy ngày, mấy chục ngày, các ngươi cứ đợi mòn mỏi đi.
Đan Diễm Tâm khoanh chân ngồi bên ngoài phù văn trận, mong chờ nhìn Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên hao mòn.
Đan Diễm Tâm đã thử ra thực lực của hai người, Vu Nhai và Độc Cô Cửu Thiên rất mạnh, xem như đỉnh cao trong Thần Huyền đại lục. Nhưng Đan Diễm Tâm là thần, dù Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên hoàn toàn lành lặn thì gã bóp chết bọn họ không tốn chút sức, gã cảm thấy phù văn trận này chỉ là hai người cố gắng giãy chết.
Vu Nhai thở hắt ra:
- Hù.
Có khi Cổ Duệ chi dân kiêu ngạo rất đáng yêu.
Vu Nhai nói với Độc Cô Cửu Thiên:
- Lập tức chữa thương đi, mong là lần sau đánh nhau ngươi có thể phát huy thực lực trên chín phần.
- Ngươi . . .!
Vu Nhai nói rồi ngồi xuống, chuẩn bị hấp thu năng lượng trong cơ thể đột phá lực lượng. Vu Nhai thấy Độc Cô Cửu Thiên nhìn mình ngây ngốc.
Vu Nhai chớp mắt thầm nghĩ:
- Không thể nào! Trí nhớ của tên này tốt vậy? Hay ta là người thứ nhất bị hắn miệt thị sau khi vừa ra khỏi Độc Cô gia, lúc này chợt nhớ ra ta? Đừng nhanh quá, ta còn cần lợi dụng ngươi nghênh địch.
Độc Cô Cửu Thiên ngơ ngác hỏi:
- Ngươi là phù văn sư?
Độc Cô Cửu Thiên nhớ ra đọc trong một quyển sách kho bí mật của Độc Cô gia có nhắc đến phù văn sư. Lúc đó Độc Cô Cửu Thiên có chú ý nhưng gã không thấy hình dạng phù văn thật sự, nên lúc Vu Nhai bày trận gã không nhớ ra.
Nhưng Độc Cô Cửu Thiên nghe Đan Diễm Tâm nói hai chữ phù văn thì ký ức ùa về.
Chữ trong sách trở nên rõ ràng.
[phù văn sư, như quốc bảo trong Huyền Binh đế quốc. Một đội quân nếu khắc phù văn lên tất cả huyền binh bản mệnh thì tổng thể thực lực của đội quân đó sẽ tăng lên gấp mấy lần.]
…
Vu Nhai thở phào, gật đầu, nói:
- Ừm! Đừng nói nhiều, mau trị thương đi.
Vu Nhai phớt lờ Độc Cô Cửu Thiên, vận chuyển Thần Huyền Khí Điển, điên cuồng hấp thu năng lượng.
Độc Cô Cửu Thiên há mồm nhưng không biết nên nói cái gì, nỗi lòng hoảng hốt. Độc Cô Cửu Thiên không biết cảm xúc hoảng hốt này chỉ mới bắt đầu, sau này càng có nhiều thứ làm gã tan vỡ hơn.
Có phù văn trận Vu Nhai yên tâm hấp thu năng lượng trong cơ thể, bây giờ hắn không rảnh chiết xuất gì đó, chỉ trực tiế phút. Hấp thu được một chút là một chút, chủ yếu tăng nhanh lực lượng lấp đầy tất cả cảnh giới Vu Nhai cảm ngộ được. Công pháp Thần Huyền Khí Điển kéo theo năng lượng trùng kích thiên binh sư tam đọa.
Hiện tại Vu Nhai là đỉnh thiên binh sư nhị đoan, bởi vì cảm ngộ đã đến nên trùng kích thiên binh sư tam đoạn không tốn hơi sức.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Có lẽ vì cần nhanh nên Vu Nhai không thể vừa đột phá vừa áp chế tiếng động đến mức nhỏ nhất, tiếng đột phá hơi to. Sau nửa canh giờ, Độc Cô Cửu Thiên đang trị thương bỗng mở mắt ra, há hốc mồm. Khí thế thiên binh sư tam đoạn điên cuồng ập hướng Độc Cô Cửu Thiên, huyền khí tinh thuần, khổng lồ làm gã ngộp thở.
Độc Cô Cửu Thiên du lịch trong Ma Pháp đế quốc, từng giây từng phút đối diện áp lực nên thực lực cũng đến thiên binh sư tam đoạn, gã cảm nhận sâu sắc hơn. Độc Cô Cửu Thiên cảm giác độ tinh thuần trong hơi thở của Vu Nhai mạnh hơn gã rất nhiều.
Lúc này Độc Cô Cửu Thiên không ganh tỵ mà còn mừng rỡ.
Độc Cô Cửu Thiên thầm nghĩ:
- Thì ra Vu huynh đã cảm ngộ đến thiên binh sư tam đoạn, huyền khí là đỉnh nhị đoạn, hèn gì hắn nói cần thời gian. Thì ra hắn sắp đột phá, thực lực của Vu huynh tăng lên là cơ hội càng lớn. Không thể kéo chân hắn, dù tổn thương căn cơ mình cũng phải phát huy thực lực lên trên chín phần mới được!
Độc Cô Cửu Thiên tiếp tục chữa thương, nhưng ở chung với Vu Nhai khó thể tập trung trị thương được. Lại qua mấy canh giờ, Độc Cô Cửu Thiên chợt mở mắt ra, nghi hoặc nhìn Vu Nhai.
Độc Cô Cửu Thiên nhỏ giọng nói:
- Có vẻ Vu huynh cảm ngộ thiên binh sư đã đến đỉnh thiên binh sư tam đoạn, tăng thực lực quá nhanh.
Độc Cô Cửu Thiên nói xong tiếp tục tu luyện, nhưng mấy canh giờ sau gã lại mở mắt ra. Lúc này vết thương của Độc Cô Cửu Thiên đỡ hơn nhiều, thuốc trị thương mạnh mẽ của Độc Cô gia giúp vết thương nặng thành nhẹ. Nhưng sự thay đổi của Vu Nhai làm Độc Cô Cửu Thiên thấy khó tin, da mặt co giật.
Độc Cô Cửu Thiên lầm bầm:
- Vu huynh đang trùng kích thiên binh sư tứ đoạn? Cái . . . Này . . .
Độc Cô Cửu Thiên lắc đầu, nói:
- Có vẻ Vu huynh cảm ngộ thiên binh sư rất mạnh, ta thua xa hắn.
Một mình du lịch cộng với đả kích ngày hôm nay khiến Độc Cô Cửu Thiên bình tĩnh rất nhiều, gã tiếp tục trị thương.
Nhưng Độc Cô Cửu Thiên mới nhắm mắt rồi lại mở ra:
- Lạ lùng, hình như không thấy Vu huynh uống dược vật sao có thể khiến huyền khí tăng trưởng nhanh như vậy?
Độc Cô Cửu Thiên ngẫm nghĩ, lắc đầu. Độc Cô Cửu Thiên cho rằng mới rồi gã không chú ý thấy Vu Nhai uống thuốc, dù sao lúc trước hắn tặng đan dược cho gã không trị đúng bệnh nhưng hiệu quả rất mạnh. Vu Nhai có đan dược tăng huyền khí cũng không lạ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Lại là khí thế đột phá mãnh liệt, Độc Cô Cửu Thiên đã chuẩn bị tâm lý không quan tâm Vu Nhai nữa, tiếp tục chữa thương. Độc Cô Cửu Thiên chìm đắm trong thế giới của mình.
Độc Cô Cửu Thiên không còn tuyệt vọng, gã tràn ngập tự tin đánh bại Đan Diễm Tâm.
/1991
|