Người này giống như chẳng có gì, chỉ còn lại bi phẫn đau thương.
Dọc theo đường đi nàng luôn quan sát Đường Bảo Ngưu. Hiển nhiên, người này và Đường Bảo Ngưu trước kia (người cùng nàng mỗi ngày chơi, mỗi ngày đùa, mỗi ngày náo loạn, cả ngày không gây chuyện thị phi thì toàn thân ngứa ngáy) là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Ôn Nhu lại biết, hắn và “hắn” thực ra là cùng một người.
Nàng cũng biết rõ, “hắn” chính là Đường Bảo Ngưu trước mắt.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy, hắn không phải là Đường Bảo Ngưu trước kia.
Hắn không phải, bởi vì hắn đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn.
Đường Bảo Ngưu Trước kia, chỉ riêng ngoại hiệu đã dài đến sáu mươi tám chữ, vênh váo tự đắc, sĩ diện lớn đến mức giống như vẽ một cái mũi trên trời chính là khuôn mặt của hắn. Trời sập xuống nhiều nhất hắn chỉ gọi Phương Hận Thiếu làm mền. Từ trước đến giờ hắn không chờ đợi, hắn cho rằng người chờ đợi giống như tự sỉ nhục mình, cho dù là phải chờ đợi thời cơ, không bằng tự mình đi sáng tạo thời cơ. Từ trước đến giờ hắn không sợ, hắn tự cho mình là không sợ trời, không sợ đất, đội trời đạp đất, tốt nhất là trời sợ hắn, đất sợ hắn. Hắn không nhịn, hắn cảm thấy nhẫn nhịn là chuyện ngu ngốc nhất, phục thì phục, không phục thì không phục, có gì mà nhịn? Lại nói, ngươi nhịn người khác, chưa chắc người khác đã biết là ngươi nhường nhịn hắn, ngược lại có thể được voi đòi tiên, còn cười ngươi là con rùa rút đầu. Cho nên từ trước đến giờ hắn không nhịn, không sợ, không chờ.
Bởi vì hắn là Đường Bảo Ngưu, một hảo hán tự xưng là “cự hiệp”, đại hiệp không đủ để hình dung sự vĩ đại của hắn.
Trừ khi gặp phải người mà hắn cực kỳ bội phục, hắn mới nhịn, mới chờ, mới sợ.
Trước giờ hắn chỉ sợ đối phương có lý, nhìn thấy người tốt mới nhịn, gặp được cô gái mà hắn cảm thấy xinh đẹp mới chịu chờ.
Đây mới là Đường Bảo Ngưu, ít nhất là Đường Bảo Ngưu trước kia mà Ôn Nhu quen biết.
Nhưng người trước mắt lại hoàn toàn biến dạng, hoàn toàn thay đổi.
Hắn vẫn cao lớn, uy phong, hùng tráng, nhưng chỉ còn lại hình, mất đi thần. Hắn giống như một người chỉ còn lại thân xác, đã không có linh hồn.
Hắn chẳng những mặt ủ mày chau, hơn nữa hình dáng còn tàn tạ.
Hắn không còn gây chuyện thị phi. Một đường chạy trốn, một trăm dặm như thế, hai trăm dặm như thế, ba trăm dặm cũng như thế. Hắn nhịn, hắn nhường, thậm chí hắn chịu kiên nhẫn chờ đợi. Hắn không còn ầm ĩ gây chuyện, chỉ ủ rũ cúi đầu, thậm chí không nói một lời, không ăn không ngủ.
Nàng từng liên kết với đám người Phương Hận Thiếu, Lương A Ngưu, Hà Tiểu Hà, dùng trăm phương ngàn kế, nghĩ hết biện pháp, muốn làm cho Đường Bảo Ngưu khôi phục lại giống như trước kia, vừa nói vừa cười, hi ha cười lớn.
Nhưng không có tác dụng.
Đường Bảo Ngưu không cười, hắn cười không nổi.
Có một lần, Ôn Nhu trực tiếp hỏi hắn:
- Ngươi có biết đã bao lâu ngươi không cười rồi không?
Lúc ấy, trên mặt Đường Bảo Ngưu xuất hiện một loại biểu tình rất ngỡ ngàng, giống như hắn chẳng những đã quên cười như thế nào, thậm chí đã không biết cười là thứ gì.
Chạy trốn đã một tháng, thương thế ban đầu trên người bọn họ đã tốt hơn bảy tám phần. Nhưng chỉ có Đường Bảo Ngưu, hắn vốn giống như đúc bằng sắt, đối với hắn từ trước đến giờ không có vết thương nào không thể khép lại, nhưng lần này lại không phải.
Thương thế của hắn thật ra không nặng lắm, là do sau khi đánh hoàng đế và tể tướng trong Bát gia trang, bị đánh đập tàn nhẫn và Nhậm Thị Song Hình dùng hình. Đối với một kẻ bình sinh bị thương rất nhiều, máu chảy thành sông giống như hắn, những vết thương này vốn cũng không tính là gì.
Nhưng hắn lại không tốt.
Thương vẫn là thương, vết thương còn đang chảy máu, mưng mủ, hơn nữa không ngừng mở rộng, có chỗ thấy gân, có chỗ lộ xương, còn phát ra mùi hôi thối.
Chẳng những không phục hồi, còn đột nhiên nặng thêm; sau ngoại thương, nội thương cũng trầm trọng hơn.
Dọc theo đường đi tám trăm dặm đường, mặc dù bọn họ bị truy kích và phục kích, mỗi người đều có thương vong (chủ yếu là lực lượng chính nghĩa bảo vệ đám người Vương Tiểu Thạch xung đột với quan binh, sát thủ và hắc đạo đuổi giết nhóm người Vương Tiểu Thạch), nhưng bọn họ đều dốc hết sức che chở cho Đường Bảo Ngưu, không để hắn ra tay, cũng không để hắn có bất cứ thương tổn gì.
Theo đạo lý, hán tử cường tráng như thiên thần này được bảo vệ cẩn thận như vậy, không lý nào ngay cả một chút thương thế cũng không tốt lên.
Ngay cả Phương Hận Thiếu thân thể yếu ớt nhiều bệnh, tự xưng là “yếu không ra gió”, nhưng lại lợi dụng đặc điểm “yếu không ra gió” này để luyện thành thân pháp “Bạch Câu Quá Khích”, vết thương trên người hắn cũng đã sớm phục hồi như trước.
Nhưng Đường Bảo Ngưu chẳng những bị thương không lành, hơn nữa còn bị thương càng lúc càng nặng.
Có một ngày, bọn họ phát hiện ngay cả xương ngực của hắn cũng bị gãy hai cây.
Lại một lần, bọn họ phát giác hắn bị gãy hai xương ngón tay, mà chính hắn lại hoàn toàn không hay biết, giống như đó không phải là ngón tay của hắn, hoặc là hắn không biết đau đớn là gì.
Hắn dường như cũng không thương tiếc bản thân.
Nhưng đám người Ôn Nhu nhìn thấy lại đau lòng.
Một vị hán tử thần uy lẫm liệt, ngọc thụ lâm phong như vậy, hiện nay cũng chỉ có tám chữ để hình dung, “hình dáng mảnh khảnh, ảm đạm mất hồn”.
Nàng nhìn cũng cảm thấy không đành lòng.
Cho đến một ngày, vào nửa đêm khi đang ngủ ngoài núi hoang, Ôn Nhu trước tiên nghe được tiếng sói gào, sau là tiếng côn trùng nức nở, vì vậy thấp thỏm bất an. Sau đó nàng lại thức tỉnh vì những tiếng động kỳ quái, mới phát giác Vương Tiểu Thạch và Đường Bảo Ngưu đang ẩu đả với nhau.
Mọi người đều tỉnh dậy, giúp đè Đường Bảo Ngưu xuống, phát hiện hắn lại bị gãy hai cây xương sườn. Xương gãy dưới ánh trăng nơi núi hoang hiện lên màu xanh bi thảm, đang đâm rách vết thương gân thịt nơi ngực, giống như trong một chiếc miệng máu lộ ra hai chiếc lưỡi xanh.
Mọi người đều kinh ngạc, không hiểu vì sao Vương Tiểu Thạch lại ra tay nặng như vậy. Một lúc sau mới biết vết thương của Đường Bảo Ngưu là do chính hắn gây nên.
Hắn lại đưa tay chọc vào vết thương, giữ lấy xương sườn của mình, hơn nữa dùng sức bẻ gãy nó. Tiếng xương gãy cuối cùng đã kinh động đến Vương Tiểu Thạch vốn rất cảnh giác.
Vương Tiểu Thạch đã nổi giận, hắn nghiêm nghị chất vấn Đường Bảo Ngưu:
- Tại sao ngươi lại đối xử với mình như vậy?
Đường Bảo Ngưu hỏi lại:
- Tại sao ngươi không để cho ta chết?
Vương Tiểu Thạch giận dữ nói:
- Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy không có lỗi với các huynh đệ đã chết vì cứu các ngươi sao?
Đường Bảo Ngưu cười thảm (đó là cười sao? Nụ “cười” đó quả thật khiến Ôn Nhu không rét mà run), chỉ nói:
- Ta vốn không nên sống tiếp.
- Vậy ta thì sao?
Phương Hận Thiếu không nhịn được chen miệng vào. Hắn giận đến mức trong núi hoang trăng lạnh đêm rét, áo trắng trên người lại tỏa ra một loại cảm giác bốc hơi:
- Bọn họ cũng đã cứu ta, cũng vì ta mà hi sinh không ít tính mạng, chảy không ít máu nóng. Nếu như ta và ngươi không sống tiếp, không sống cho thật tốt, bọn họ xem như chết vô ích rồi.
Đường Bảo Ngưu cúi thấp đầu xuống.
- Nhưng mà…
- Nhưng mà cái gì?
Vương Tiểu Thạch hùng hổ bức hỏi:
- Ngươi hối hận vì cái chết của Chu Tiểu Yêu sao? Ngươi cho rằng hành hạ mình như vậy Chu cô nương sẽ chết được nhắm mắt sao?
Toàn thân Đường Bảo Ngưu run rẩy kịch liệt.
Vương Tiểu Thạch lại tát hắn một cái.
Một cái bạt tai giòn giã.
- Để cho ta chết đi!
Đường Bảo Ngưu gào lên.
- Ngươi chết đi!
Vương Tiểu Thạch nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sau khi ngươi chết, xem ai sẽ báo thù cho Chu cô nương! Chu Tiểu Yêu vì cứu ngươi mà chết, nhưng lại cứu phải một phế vật, nàng đã chết một cách vô ích! Ngươi chết đi, ai sẽ giết Ngô Kinh Đào? Ai sẽ giết Thái Kinh? Ai sẽ vì nàng báo thù!
- Ta!
Lần đầu tiên Đường Bảo Ngưu khôi phục giọng nói như sấm đánh của hắn:
- Ta phải báo thù cho nàng!
- Ngươi à?
Vương Tiểu Thạch đầu tiên là xem thường, sau đó mới nói như đinh đóng cột:
- Vậy trước tiên ngươi phải sống rồi hãy nói!
Đường Bảo Ngưu run rẩy, giống như đến tối hôm đó, hắn mới lần đầu tiên nghe được chữ “sống” và từ “sống tiếp” này, khiến cho hắn vô cùng kinh hãi, thậm chí là khóc, bật khóc lên.
Một đại nam nhân ở trong núi hoang khóc lên như vậy, rõ ràng là một chuyện rất xấu hổ.
Nhưng không hề.
Mọi người lại cảm thấy rất vui mừng, bởi vì đã lâu mọi người chưa từng nghe thấy hắn khóc, cũng hình như đã lâu chưa từng nhìn thấy hắn cười.
Từ lúc này trở đi, Ôn Nhu chỉ cảm thấy rất tịch mịch.
Một hán tử dũng mãnh không biết sợ hãi, hóa ra vì chữ “tình” lại có thể thương tổn tâm thần như vậy, yếu ớt như vậy.
Hiển nhiên hắn là vì cái chết của Chu Tiểu Yêu nên mất đi ý chí sống tiếp.
Chữ tình trêu người, thật sự như vậy?
Ôn Nhu nhìn thấy nam tử hán này vốn sống sờ sờ, kiên cường cương nghị, trong lòng lại sinh ra ôn nhu vô hạn.
Nàng vì vậy nghĩ đến bản thân.
Tuổi tác của nàng không còn nhỏ nữa, cũng đã từng thích người khác.
Nàng từng ở bên cạnh cha nàng quyến luyến không rời, nhưng sau đó cuối cùng phát giác thế giới của nàng và phụ thân khác biệt quá lớn. Sau khi nàng xông pha giang hồ, lại mê luyến bên ngoài sóng cả cuộn trào, kinh hiểm trùng trùng, quên trở về nhà.
Nàng từng say mê mị lực của Thẩm Hổ Thiền Thẩm lão đại, thủ lĩnh của Thất Đại Khấu. Đây mới là anh hùng, đây mới là hảo hán, đây mới là nam tử có thể khiến người ta ngưỡng mộ. Đáng tiếc, nàng cuối cùng đã tỉnh mộng, cũng cuối cùng tan mộng.
Nàng cũng từng âm thầm tưởng nhớ đại sư huynh có tài năng cái thế, trở thành anh hùng bất thế, lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu, Tô Mộng Chẩm sư ca thâm trầm bí ẩn, không thể suy đoán. Nhưng đó cũng chỉ là mê tình như mây trôi lướt qua giữa hồ mà thôi. Lúc nàng gặp lại “Kim Phong Tế Vũ Hồng Tụ Đao” Tô sư huynh, y đã già nua, bệnh nặng, không còn chuyên tâm. Nàng chỉ có thể ngưỡng mộ y, nhưng không đến mức có thể thật sự nhiệt tình với một khối băng, khắng khít với nhau.
Sau đó là Bạch Sầu Phi. Người này nàng vừa hận vừa yêu, bất kham giả dối, cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì. Đến bây giờ nàng vẫn không rõ cảm tình của mình đối với hắn là gì, rốt cuộc là yêu hay hận? Thậm chí nàng cũng không rõ, vào buổi tối Bạch Sầu Phi binh bại người vong, tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy? Tại sao hắn lại làm chuyện như vậy với nàng?
Dù thế nào, nàng xinh đẹp lại luôn bị người khác xem như “tiểu huynh đệ”, nhưng trong lòng nàng vẫn có một mảnh ôn nhu, vạn loại nhu tình, biết kể với ai?
Nàng cảm thấy tuy mình từng mê tình, cũng từng động tình, nhưng lại chưa từng thật sự thâm tình, gặp gỡ chân tình.
Hay là đã gặp qua, nhưng nàng không biết mà thôi.
Do đó, nhìn thấy Đường Bảo Ngưu đối với Chu Tiểu Yêu tha thiết cuồng nhiệt, như chết như sống, thà rằng cùng chết cũng không muốn sống một mình, Ôn Nhu cảm thấy núi hoang thật lạnh, trăng thật lạnh, trong lòng cũng thật lạnh.
Ngay cả lúc sói tru thức tỉnh, bên cạnh chỉ có âm thanh do chiếc vòng ngọc thạch trên cổ tay va chạm phát ra làm bạn, điều này khiến Ôn Nhu hết sức tịch mịch, thê lương.
Để ta yêu đương có được không?
Đầu tiên, loại cảm giác đó chỉ là từng điểm, từng chút, giống như một đoạn nhịp điệu, một câu ca từ bỗng nhiên thoáng qua trong lòng, trong miệng bất giác ngâm nga mấy câu, nhưng đó chỉ là một đoạn, không thành bài văn, hát rồi lại quên.
Nhưng không lâu sau, nhịp điệu quen thuộc kia lại hiện lên, hơn nữa dần dần tổ hợp lại, hình thành một ca khúc, một bài ca ở trong lòng quanh quẩn không thôi, vòng vo không đi, quấy nhiễu không ngừng.
Giống như tiết xuân phân năm nay, xuân ý rất nồng.
Nó ở trên đầu cành. Giờ phút này Ôn Nhu thấy được trên cây đào ngậm nụ muốn nở, những mầm xanh trên cành, tươi mát đến mức khiến người ra muốn một ngụm ăn nó.
Nàng bởi vì một trận gió xuân mà đảo mắt qua, nhìn thấy bồ công anh giống như từng đóa lông vũ biết bay, lượn qua thảo nguyên xanh biếc, đi tìm chỗ dựa, nương tựa và gắn bó để đặt mình. Chỉ chớp mắt này, lại phát hiện cây đào lúc đầu nụ đã nở ra từng đóa, phun ra búp hoa đỏ tươi, đẹp đến mức khiến nàng than một tiếng.
Khi hoa đào bỗng chốc nở rộ trong một đêm, ngày thứ hai dưới ánh mặt trời chiếu rọi, giống như ngàn chiếc lưỡi phun ra màu đỏ, đóa đóa yêu kiều, ngàn tay vạn tay đang vẫy vẫy run run.
Vì sao bật nở cúi đầu?
Bởi vì gió.
Vì sao nở rộ tranh hương?
Bởi vì xuân.
Mùa xuân đã đến, không chỉ ở đầu cành, còn ở dòng chảy đã bắt đầu tan băng, chim nhỏ tìm lại ca hát, mặt đất khôi phục sinh cơ, còn ở thôn bên này, núi bên kia, trong cả rừng cây.
Hơn nữa còn ở trong lòng.
Trong lòng của Ôn Nhu.
Ôn Nhu gần đây trong lòng rất ôn nhu.
Nàng vốn không thích nhìn hoa, ca hát, dùng khăn tay, hiện nay nàng lại thích hoa, thích ca hát, thích dùng khăn tay lau lau mặt, chùi chùi mắt, ấn ấn bên mép cũng được.
Nhưng có lúc trong lòng nàng cũng rất bực bội.
Nhất là khi nàng nhìn thấy chuồn chuồn song phi, bướm yêu hoa, uyên ương nghịch nước, nàng lại có một cảm giác lo âu khó tả.
Sinh mệnh của nàng giống như vẫn luôn có một sự mong đợi.
Không, nguyên lai trong cuộc đời nàng vẫn luôn thiếu đi một vài thứ.
Tại sao nàng lại giở tính nết đại tiểu thư? Dường như bởi vì thiếu đi thứ này. Tại sao nàng lại thích cùng mọi người xông pha giang hồ? Dường như là vì đi tìm thứ này. Tại sao khi người khác xem nàng là “tiểu huynh đệ”, nàng rất quen nhưng lại không vui? Có lẽ nàng giống như đã mất đi thân phận thật sự của mình, nhất thời không biết mình rốt cuộc là ai, điều này khiến nàng nóng nảy.
Nhưng sự nóng nảy này cũng là nóng nảy ôn nhu, chỉ là có lúc đột nhiên phát tác một cách bất ngờ, vô duyên vô cớ. Mọi người đều có phần giật mình, nhưng cũng đã quen nhường nàng, nhịn nàng, để mặc nàng.
Mọi người luôn xem nàng là “tiểu huynh đệ”, “tiểu muội muội”, che chở cho nàng, khiến nàng cảm thấy mình là một người không hoàn chỉnh, ít nhất không phải là một cô gái thật sự.
Nàng thậm chí cảm thấy có lỗi với hộp phấn son quý giá của mình, bởi vì nàng không có gì cơ hội dùng đến chúng. Màu sắc say lòng người như vậy, ở lại trong hộp, giống như tiêu hồn ngưng kết đêm qua; bôi lên trên mặt, mới có thể trở thành màu sắc sống động hôm nay.
Nhưng ngoại trừ lần đó lên Kim Phong Tế Vũ lâu tìm Bạch Sầu Phi, nàng vẫn không có cơ hội dùng qua. Một lần đó, đêm hôm đó, trận chiến đó, kết quả có người vì mình mà chết, mình cũng thiếu chút nữa thất thân, ngay cả “rau cải trắng” cũng mất mạng.
Có phải mình vốn là yêu tinh đã tu bảy kiếp, không thể bị gọi phá nguyên thân?
Một khi hét phá, thì phải có người bồi thường tính mạng?
Ngươi đừng thấy nàng luôn luôn có vẻ không buồn không lo, không ưu không oán.
Nàng có.
Nàng thậm chí hoài nghi mình là yêu là tinh, cho nên dứt khoát giả thành nam trang, làm thật tốt “tiểu huynh đệ” của người ta. Một khi khôi phục thân nữ nhi thì phải trải qua những cảnh tượng lo âu đáng sợ, giống như cưỡng gian trong hẻm tối, mê gian trong Lưu Bạch hiên.
Nàng vốn định tạm thời gác lại tư tình nữ nhi, trước tiên chạy khỏi lần này rồi hãy nói.
Nàng vốn muốn ở lại kinh sư, không muốn đi. Nhưng nàng nhất định phải đi, bởi vì nàng đã lộ tướng.
Thái Kinh hạ lệnh, chỉ truy cứu những người cướp tù đã lộ mặt.
Trong hành động đó, nàng căn bản không muốn che mặt, cho nên đã trưng bày cờ hiệu, ai cũng biết Ôn Nhu và đao của nàng, trong lần cướp tù này đã hiện thân, ra tay.
Nếu như nàng không rời khỏi kinh, Thái Kinh sẽ sai người bắt nàng.
Bắt nàng cũng không sao, nhưng sẽ liên lụy đến Kim Phong Tế Vũ lâu.
Đến lúc đó nàng mới trốn? Không phải là không thể, nhưng chạy được ni cô cũng không chạy được am. Thái Kinh sẽ có cớ đến chỗ cha nàng ở Lạc Dương đòi người.
Nàng cũng không muốn cha mình khó xử, nàng đã đủ khiến cho y khổ sở rồi.
Cho nên nàng trốn.
Huống hồ, nàng muốn trải qua tư vị chạy trốn một phen, nàng cũng muốn theo Vương Tiểu Thạch ra ngoài một lần.
Dù sao nàng ở kinh thành đã rất buồn bực.
Huống chi, ba người thú vị nhất là Vương Tiểu Thạch, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đều phải trốn, để nàng ở lại kinh một mình chẳng phải rất buồn bực sao?
Quả là buồn bực muốn chết.
Vì vậy nàng lựa chọn chạy trốn.
Lý do nàng chạy trốn hiển nhiên không giống như bọn Vương Tiểu Thạch.
Đối với một nam tử hán chân chính, “chạy trốn” thông thường là dưới ba tình huống “tử vong” và “mất đi tự do”, đành phải đưa ra lựa chọn bất đắc dĩ nhất.
Nhưng đối với Ôn Nhu, chạy trốn có lẽ chỉ là một lần lữ hành hơi khẩn trương, một chuyến du lịch tương đối nguy hiểm mà thôi.
Có điều nàng lại không ngờ, Lão Ngưu và Đại Phương vốn hễ có bọn họ thì huyên náo đến mức long trời lở đất, phong vân biến sắc, lúc này lại hoàn toàn thay đổi.
Một người trở thành mất cảm giác, như một cái xác không hồn. Người còn lại mặc dù tốt hơn một chút, nhưng cũng than thở, ủ rũ cúi đầu, có thể nhìn ra được Phương Hận Thiếu cũng chỉ miễn cưỡng cười vui mà thôi.
Do đó, nàng vốn đã đem ôn nhu trong lòng tạm thời hóa thành lưỡi đao, có lúc, thường xuyên, luôn luôn, thường thường lại có một loại cảm giác hoa nở trên đá.
Giống như vài câu kia, dần dần hát thành một khúc ca; giống như vài từ kia, dần dần nói thành một câu từ. Khi nó thật sự biến thành một câu, một ca khúc, nàng còn cảm thấy không tự nhiên, không quen thuộc.
Cuối cùng, dần dần, trong lòng nàng chỉ có bài hát này, trong miệng chỉ có câu nói này.
Nhưng nàng hát không ra, nói không ra.
Tâm của nàng càng dần ôn nhu, càng dần mất mát.
Bởi vì hoa nở.
Mùa xuân đã đến.
Bởi vì nàng nhìn thấy một tên Đường Bảo Ngưu lớn như thế lại vì cái chết của một cô gái mà như sống như chết, không còn hình người.
Bởi vì, có lẽ…
Nàng vẫn luôn thiếu đi thứ gì đó.
Nàng vẫn luôn đi tìm thứ gì đó.
Nàng muốn tìm một người để thổ lộ hết.
Nhưng trong thời gian này, ngay cả Vương Tiểu Thạch luôn tích cực lạc quan cũng chán nản hơn so với trước kia.
Hắn dường như vừa phải vội vàng cùng đám người Đường Thất Muội thương nghị tuyến đường chạy trốn, vừa phải ứng phó với đuổi giết và phục kích dọc đường, vừa phải để ý đến nhất cử nhất động của Đường Bảo Ngưu, vừa phải lưu ý lễ nghĩa và cấm kỵ khi đi qua khu vực, địa bàn của người khác, hơn nữa thỉnh thoảng phải lưu ý tin tức võ lâm và triều đình đấu tranh quyền lực, quyền vị chuyển dời, quyền thế thay đổi, từ kinh sư truyền đến một đợt tiếp một đợt, một lần lại một lần.
Những chuyện này giống như từng khối đá lớn đè nặng lên vai Vương Tiểu Thạch, cho dù là một đôi vai sắt có thể gánh vác chính nghĩa, cũng sẽ vỡ tan, cũng phải sụp đổ.
Ngươi muốn một người không còn vui vẻ, tự tại, như ý, rất đơn giản, chỉ cần ngươi có quyền, ngươi cứ cho hắn một vương vị hoặc quan vị, một khi hắn đội mũ ô sa lên, mang tử mãng bào vào, hắn sẽ biến thành một người lo lắng nôn nao, mi sầu khó giãn.
Có lúc, cho người khác danh và lợi cũng có thể đạt được hiệu quả này.
Ôn Nhu không biết những điều này, nàng cũng không để ý tới những điều này.
Nàng mặc kệ.
Nàng chỉ muốn tìm kiếm thứ nàng không có (luôn luôn đều không) hoặc mất đi (vốn có), để cho mình không uổng một trận hoa nở này, một năm mùa xuân này, một cái tâm nguyện này.
Không phải sao?
Lúc mọi người nghỉ ngơi tại thôn lê, nàng phát hiện những quả lê đều chưa chín, đều xanh chát, còn nhỏ hơn so với quả táo, có quả vẫn chỉ là những đóa hoa mang chút xanh nhạt. Nàng cảm thấy rất oán hận, vừa ăn miếng bánh, nghe tiếng kêu giòn giã phát ra từ giữa hàm răng, vừa muốn tìm kiếm quả lê có thể ăn được.
Dọc theo con đường này, phong trần mệt mỏi so với hồng trần cuồn cuộn càng dễ khiến cho một cô nương trẻ tuổi, hoạt bát, xinh đẹp, kiều diễm trở nên lao đao. Nàng, Ôn Nhu, hòn ngọc quý trong tay Lạc Dương Vương Ôn Vãn, hiện giờ ngay cả quả táo, quả mận, quả lê đều không được ăn.
Một ngụm cũng không được cắn rắc rắc.
Nàng nghĩ đến liền cảm thấy lỗ mũi ngứa ngáy, ê răng, tâm cũng chua.
Nhưng nàng đi giữa lá lê, vẫn không tìm được một quả nào có thể ăn, chỉ tìm được một con bọ cánh cứng xinh đẹp giữa một đóa hoa lê màu xanh lục nhạt.
Bọ cánh cứng là loài côn trùng xinh đẹp nhất. Nó có cánh giống như chim, biết bay. Nó có hoa văn giống như vỏ ốc, thiết kế đồ án. Nó có chân, biết đi, hơn nữa còn không cắn người, đốt người, thiện lương đến mức giống như một con rùa nhỏ có tu dưỡng.
Đừng thấy nó e lệ rụt rè, nhưng không sẽ co đầu vào trong.
Thật thú vị.
Nàng cười một tiếng, cảm thấy vui vẻ, má lúm đồng tiền thật sâu.
Thực ra con người muốn vui vẻ chỉ cần cười, cười lên lòng sẽ mở ra.
Tướng do tâm sinh, nhưng ngược lại cũng thế. Một người vô lương tâm chỉ cần thường xuyên cưỡng bức mình đi làm việc thiện, tự nhiên sẽ trở thành một người lương thiện.
Ôn Nhu sau khi cười, nhìn thấy con bọ cánh cứng nhỏ kia giương cánh muốn bay, định bay, sắp bay, nàng liền nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay ngăn cản nó, đặt ở trong lòng bàn tay, khẽ nói:
- Ngay cả ngươi cũng không để ý tới ta, hử?
Nàng khẽ thổi vào con bọ cánh cứng nhỏ thổi một hơi, nói:
- Ngươi là thứ không định tính, không có tâm. Người ta nói chuyện với ngươi, đuổi theo ngươi cả buổi, ngươi muốn bay là bay, muốn đi là đi, cũng không để người ta ở trong lòng?
Cuối cùng nàng xa xăm nói ra câu giống như một ca khúc trong lòng nàng:
- Ngươi nói đi, con rùa đen nhỏ, để ta yêu đương, yêu đương thỏa thích một trận, có được không?
Bất ngờ, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng là lại có người thật sự “hả” một tiếng.
Người nọ giống như nghe được mặt đất chấn động, phát ra một tiếng kêu quái lạ như nhìn thấy quỷ.
Dọc theo đường đi nàng luôn quan sát Đường Bảo Ngưu. Hiển nhiên, người này và Đường Bảo Ngưu trước kia (người cùng nàng mỗi ngày chơi, mỗi ngày đùa, mỗi ngày náo loạn, cả ngày không gây chuyện thị phi thì toàn thân ngứa ngáy) là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Ôn Nhu lại biết, hắn và “hắn” thực ra là cùng một người.
Nàng cũng biết rõ, “hắn” chính là Đường Bảo Ngưu trước mắt.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy, hắn không phải là Đường Bảo Ngưu trước kia.
Hắn không phải, bởi vì hắn đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn.
Đường Bảo Ngưu Trước kia, chỉ riêng ngoại hiệu đã dài đến sáu mươi tám chữ, vênh váo tự đắc, sĩ diện lớn đến mức giống như vẽ một cái mũi trên trời chính là khuôn mặt của hắn. Trời sập xuống nhiều nhất hắn chỉ gọi Phương Hận Thiếu làm mền. Từ trước đến giờ hắn không chờ đợi, hắn cho rằng người chờ đợi giống như tự sỉ nhục mình, cho dù là phải chờ đợi thời cơ, không bằng tự mình đi sáng tạo thời cơ. Từ trước đến giờ hắn không sợ, hắn tự cho mình là không sợ trời, không sợ đất, đội trời đạp đất, tốt nhất là trời sợ hắn, đất sợ hắn. Hắn không nhịn, hắn cảm thấy nhẫn nhịn là chuyện ngu ngốc nhất, phục thì phục, không phục thì không phục, có gì mà nhịn? Lại nói, ngươi nhịn người khác, chưa chắc người khác đã biết là ngươi nhường nhịn hắn, ngược lại có thể được voi đòi tiên, còn cười ngươi là con rùa rút đầu. Cho nên từ trước đến giờ hắn không nhịn, không sợ, không chờ.
Bởi vì hắn là Đường Bảo Ngưu, một hảo hán tự xưng là “cự hiệp”, đại hiệp không đủ để hình dung sự vĩ đại của hắn.
Trừ khi gặp phải người mà hắn cực kỳ bội phục, hắn mới nhịn, mới chờ, mới sợ.
Trước giờ hắn chỉ sợ đối phương có lý, nhìn thấy người tốt mới nhịn, gặp được cô gái mà hắn cảm thấy xinh đẹp mới chịu chờ.
Đây mới là Đường Bảo Ngưu, ít nhất là Đường Bảo Ngưu trước kia mà Ôn Nhu quen biết.
Nhưng người trước mắt lại hoàn toàn biến dạng, hoàn toàn thay đổi.
Hắn vẫn cao lớn, uy phong, hùng tráng, nhưng chỉ còn lại hình, mất đi thần. Hắn giống như một người chỉ còn lại thân xác, đã không có linh hồn.
Hắn chẳng những mặt ủ mày chau, hơn nữa hình dáng còn tàn tạ.
Hắn không còn gây chuyện thị phi. Một đường chạy trốn, một trăm dặm như thế, hai trăm dặm như thế, ba trăm dặm cũng như thế. Hắn nhịn, hắn nhường, thậm chí hắn chịu kiên nhẫn chờ đợi. Hắn không còn ầm ĩ gây chuyện, chỉ ủ rũ cúi đầu, thậm chí không nói một lời, không ăn không ngủ.
Nàng từng liên kết với đám người Phương Hận Thiếu, Lương A Ngưu, Hà Tiểu Hà, dùng trăm phương ngàn kế, nghĩ hết biện pháp, muốn làm cho Đường Bảo Ngưu khôi phục lại giống như trước kia, vừa nói vừa cười, hi ha cười lớn.
Nhưng không có tác dụng.
Đường Bảo Ngưu không cười, hắn cười không nổi.
Có một lần, Ôn Nhu trực tiếp hỏi hắn:
- Ngươi có biết đã bao lâu ngươi không cười rồi không?
Lúc ấy, trên mặt Đường Bảo Ngưu xuất hiện một loại biểu tình rất ngỡ ngàng, giống như hắn chẳng những đã quên cười như thế nào, thậm chí đã không biết cười là thứ gì.
Chạy trốn đã một tháng, thương thế ban đầu trên người bọn họ đã tốt hơn bảy tám phần. Nhưng chỉ có Đường Bảo Ngưu, hắn vốn giống như đúc bằng sắt, đối với hắn từ trước đến giờ không có vết thương nào không thể khép lại, nhưng lần này lại không phải.
Thương thế của hắn thật ra không nặng lắm, là do sau khi đánh hoàng đế và tể tướng trong Bát gia trang, bị đánh đập tàn nhẫn và Nhậm Thị Song Hình dùng hình. Đối với một kẻ bình sinh bị thương rất nhiều, máu chảy thành sông giống như hắn, những vết thương này vốn cũng không tính là gì.
Nhưng hắn lại không tốt.
Thương vẫn là thương, vết thương còn đang chảy máu, mưng mủ, hơn nữa không ngừng mở rộng, có chỗ thấy gân, có chỗ lộ xương, còn phát ra mùi hôi thối.
Chẳng những không phục hồi, còn đột nhiên nặng thêm; sau ngoại thương, nội thương cũng trầm trọng hơn.
Dọc theo đường đi tám trăm dặm đường, mặc dù bọn họ bị truy kích và phục kích, mỗi người đều có thương vong (chủ yếu là lực lượng chính nghĩa bảo vệ đám người Vương Tiểu Thạch xung đột với quan binh, sát thủ và hắc đạo đuổi giết nhóm người Vương Tiểu Thạch), nhưng bọn họ đều dốc hết sức che chở cho Đường Bảo Ngưu, không để hắn ra tay, cũng không để hắn có bất cứ thương tổn gì.
Theo đạo lý, hán tử cường tráng như thiên thần này được bảo vệ cẩn thận như vậy, không lý nào ngay cả một chút thương thế cũng không tốt lên.
Ngay cả Phương Hận Thiếu thân thể yếu ớt nhiều bệnh, tự xưng là “yếu không ra gió”, nhưng lại lợi dụng đặc điểm “yếu không ra gió” này để luyện thành thân pháp “Bạch Câu Quá Khích”, vết thương trên người hắn cũng đã sớm phục hồi như trước.
Nhưng Đường Bảo Ngưu chẳng những bị thương không lành, hơn nữa còn bị thương càng lúc càng nặng.
Có một ngày, bọn họ phát hiện ngay cả xương ngực của hắn cũng bị gãy hai cây.
Lại một lần, bọn họ phát giác hắn bị gãy hai xương ngón tay, mà chính hắn lại hoàn toàn không hay biết, giống như đó không phải là ngón tay của hắn, hoặc là hắn không biết đau đớn là gì.
Hắn dường như cũng không thương tiếc bản thân.
Nhưng đám người Ôn Nhu nhìn thấy lại đau lòng.
Một vị hán tử thần uy lẫm liệt, ngọc thụ lâm phong như vậy, hiện nay cũng chỉ có tám chữ để hình dung, “hình dáng mảnh khảnh, ảm đạm mất hồn”.
Nàng nhìn cũng cảm thấy không đành lòng.
Cho đến một ngày, vào nửa đêm khi đang ngủ ngoài núi hoang, Ôn Nhu trước tiên nghe được tiếng sói gào, sau là tiếng côn trùng nức nở, vì vậy thấp thỏm bất an. Sau đó nàng lại thức tỉnh vì những tiếng động kỳ quái, mới phát giác Vương Tiểu Thạch và Đường Bảo Ngưu đang ẩu đả với nhau.
Mọi người đều tỉnh dậy, giúp đè Đường Bảo Ngưu xuống, phát hiện hắn lại bị gãy hai cây xương sườn. Xương gãy dưới ánh trăng nơi núi hoang hiện lên màu xanh bi thảm, đang đâm rách vết thương gân thịt nơi ngực, giống như trong một chiếc miệng máu lộ ra hai chiếc lưỡi xanh.
Mọi người đều kinh ngạc, không hiểu vì sao Vương Tiểu Thạch lại ra tay nặng như vậy. Một lúc sau mới biết vết thương của Đường Bảo Ngưu là do chính hắn gây nên.
Hắn lại đưa tay chọc vào vết thương, giữ lấy xương sườn của mình, hơn nữa dùng sức bẻ gãy nó. Tiếng xương gãy cuối cùng đã kinh động đến Vương Tiểu Thạch vốn rất cảnh giác.
Vương Tiểu Thạch đã nổi giận, hắn nghiêm nghị chất vấn Đường Bảo Ngưu:
- Tại sao ngươi lại đối xử với mình như vậy?
Đường Bảo Ngưu hỏi lại:
- Tại sao ngươi không để cho ta chết?
Vương Tiểu Thạch giận dữ nói:
- Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy không có lỗi với các huynh đệ đã chết vì cứu các ngươi sao?
Đường Bảo Ngưu cười thảm (đó là cười sao? Nụ “cười” đó quả thật khiến Ôn Nhu không rét mà run), chỉ nói:
- Ta vốn không nên sống tiếp.
- Vậy ta thì sao?
Phương Hận Thiếu không nhịn được chen miệng vào. Hắn giận đến mức trong núi hoang trăng lạnh đêm rét, áo trắng trên người lại tỏa ra một loại cảm giác bốc hơi:
- Bọn họ cũng đã cứu ta, cũng vì ta mà hi sinh không ít tính mạng, chảy không ít máu nóng. Nếu như ta và ngươi không sống tiếp, không sống cho thật tốt, bọn họ xem như chết vô ích rồi.
Đường Bảo Ngưu cúi thấp đầu xuống.
- Nhưng mà…
- Nhưng mà cái gì?
Vương Tiểu Thạch hùng hổ bức hỏi:
- Ngươi hối hận vì cái chết của Chu Tiểu Yêu sao? Ngươi cho rằng hành hạ mình như vậy Chu cô nương sẽ chết được nhắm mắt sao?
Toàn thân Đường Bảo Ngưu run rẩy kịch liệt.
Vương Tiểu Thạch lại tát hắn một cái.
Một cái bạt tai giòn giã.
- Để cho ta chết đi!
Đường Bảo Ngưu gào lên.
- Ngươi chết đi!
Vương Tiểu Thạch nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sau khi ngươi chết, xem ai sẽ báo thù cho Chu cô nương! Chu Tiểu Yêu vì cứu ngươi mà chết, nhưng lại cứu phải một phế vật, nàng đã chết một cách vô ích! Ngươi chết đi, ai sẽ giết Ngô Kinh Đào? Ai sẽ giết Thái Kinh? Ai sẽ vì nàng báo thù!
- Ta!
Lần đầu tiên Đường Bảo Ngưu khôi phục giọng nói như sấm đánh của hắn:
- Ta phải báo thù cho nàng!
- Ngươi à?
Vương Tiểu Thạch đầu tiên là xem thường, sau đó mới nói như đinh đóng cột:
- Vậy trước tiên ngươi phải sống rồi hãy nói!
Đường Bảo Ngưu run rẩy, giống như đến tối hôm đó, hắn mới lần đầu tiên nghe được chữ “sống” và từ “sống tiếp” này, khiến cho hắn vô cùng kinh hãi, thậm chí là khóc, bật khóc lên.
Một đại nam nhân ở trong núi hoang khóc lên như vậy, rõ ràng là một chuyện rất xấu hổ.
Nhưng không hề.
Mọi người lại cảm thấy rất vui mừng, bởi vì đã lâu mọi người chưa từng nghe thấy hắn khóc, cũng hình như đã lâu chưa từng nhìn thấy hắn cười.
Từ lúc này trở đi, Ôn Nhu chỉ cảm thấy rất tịch mịch.
Một hán tử dũng mãnh không biết sợ hãi, hóa ra vì chữ “tình” lại có thể thương tổn tâm thần như vậy, yếu ớt như vậy.
Hiển nhiên hắn là vì cái chết của Chu Tiểu Yêu nên mất đi ý chí sống tiếp.
Chữ tình trêu người, thật sự như vậy?
Ôn Nhu nhìn thấy nam tử hán này vốn sống sờ sờ, kiên cường cương nghị, trong lòng lại sinh ra ôn nhu vô hạn.
Nàng vì vậy nghĩ đến bản thân.
Tuổi tác của nàng không còn nhỏ nữa, cũng đã từng thích người khác.
Nàng từng ở bên cạnh cha nàng quyến luyến không rời, nhưng sau đó cuối cùng phát giác thế giới của nàng và phụ thân khác biệt quá lớn. Sau khi nàng xông pha giang hồ, lại mê luyến bên ngoài sóng cả cuộn trào, kinh hiểm trùng trùng, quên trở về nhà.
Nàng từng say mê mị lực của Thẩm Hổ Thiền Thẩm lão đại, thủ lĩnh của Thất Đại Khấu. Đây mới là anh hùng, đây mới là hảo hán, đây mới là nam tử có thể khiến người ta ngưỡng mộ. Đáng tiếc, nàng cuối cùng đã tỉnh mộng, cũng cuối cùng tan mộng.
Nàng cũng từng âm thầm tưởng nhớ đại sư huynh có tài năng cái thế, trở thành anh hùng bất thế, lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu, Tô Mộng Chẩm sư ca thâm trầm bí ẩn, không thể suy đoán. Nhưng đó cũng chỉ là mê tình như mây trôi lướt qua giữa hồ mà thôi. Lúc nàng gặp lại “Kim Phong Tế Vũ Hồng Tụ Đao” Tô sư huynh, y đã già nua, bệnh nặng, không còn chuyên tâm. Nàng chỉ có thể ngưỡng mộ y, nhưng không đến mức có thể thật sự nhiệt tình với một khối băng, khắng khít với nhau.
Sau đó là Bạch Sầu Phi. Người này nàng vừa hận vừa yêu, bất kham giả dối, cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì. Đến bây giờ nàng vẫn không rõ cảm tình của mình đối với hắn là gì, rốt cuộc là yêu hay hận? Thậm chí nàng cũng không rõ, vào buổi tối Bạch Sầu Phi binh bại người vong, tại sao hắn lại đối xử với nàng như vậy? Tại sao hắn lại làm chuyện như vậy với nàng?
Dù thế nào, nàng xinh đẹp lại luôn bị người khác xem như “tiểu huynh đệ”, nhưng trong lòng nàng vẫn có một mảnh ôn nhu, vạn loại nhu tình, biết kể với ai?
Nàng cảm thấy tuy mình từng mê tình, cũng từng động tình, nhưng lại chưa từng thật sự thâm tình, gặp gỡ chân tình.
Hay là đã gặp qua, nhưng nàng không biết mà thôi.
Do đó, nhìn thấy Đường Bảo Ngưu đối với Chu Tiểu Yêu tha thiết cuồng nhiệt, như chết như sống, thà rằng cùng chết cũng không muốn sống một mình, Ôn Nhu cảm thấy núi hoang thật lạnh, trăng thật lạnh, trong lòng cũng thật lạnh.
Ngay cả lúc sói tru thức tỉnh, bên cạnh chỉ có âm thanh do chiếc vòng ngọc thạch trên cổ tay va chạm phát ra làm bạn, điều này khiến Ôn Nhu hết sức tịch mịch, thê lương.
Để ta yêu đương có được không?
Đầu tiên, loại cảm giác đó chỉ là từng điểm, từng chút, giống như một đoạn nhịp điệu, một câu ca từ bỗng nhiên thoáng qua trong lòng, trong miệng bất giác ngâm nga mấy câu, nhưng đó chỉ là một đoạn, không thành bài văn, hát rồi lại quên.
Nhưng không lâu sau, nhịp điệu quen thuộc kia lại hiện lên, hơn nữa dần dần tổ hợp lại, hình thành một ca khúc, một bài ca ở trong lòng quanh quẩn không thôi, vòng vo không đi, quấy nhiễu không ngừng.
Giống như tiết xuân phân năm nay, xuân ý rất nồng.
Nó ở trên đầu cành. Giờ phút này Ôn Nhu thấy được trên cây đào ngậm nụ muốn nở, những mầm xanh trên cành, tươi mát đến mức khiến người ra muốn một ngụm ăn nó.
Nàng bởi vì một trận gió xuân mà đảo mắt qua, nhìn thấy bồ công anh giống như từng đóa lông vũ biết bay, lượn qua thảo nguyên xanh biếc, đi tìm chỗ dựa, nương tựa và gắn bó để đặt mình. Chỉ chớp mắt này, lại phát hiện cây đào lúc đầu nụ đã nở ra từng đóa, phun ra búp hoa đỏ tươi, đẹp đến mức khiến nàng than một tiếng.
Khi hoa đào bỗng chốc nở rộ trong một đêm, ngày thứ hai dưới ánh mặt trời chiếu rọi, giống như ngàn chiếc lưỡi phun ra màu đỏ, đóa đóa yêu kiều, ngàn tay vạn tay đang vẫy vẫy run run.
Vì sao bật nở cúi đầu?
Bởi vì gió.
Vì sao nở rộ tranh hương?
Bởi vì xuân.
Mùa xuân đã đến, không chỉ ở đầu cành, còn ở dòng chảy đã bắt đầu tan băng, chim nhỏ tìm lại ca hát, mặt đất khôi phục sinh cơ, còn ở thôn bên này, núi bên kia, trong cả rừng cây.
Hơn nữa còn ở trong lòng.
Trong lòng của Ôn Nhu.
Ôn Nhu gần đây trong lòng rất ôn nhu.
Nàng vốn không thích nhìn hoa, ca hát, dùng khăn tay, hiện nay nàng lại thích hoa, thích ca hát, thích dùng khăn tay lau lau mặt, chùi chùi mắt, ấn ấn bên mép cũng được.
Nhưng có lúc trong lòng nàng cũng rất bực bội.
Nhất là khi nàng nhìn thấy chuồn chuồn song phi, bướm yêu hoa, uyên ương nghịch nước, nàng lại có một cảm giác lo âu khó tả.
Sinh mệnh của nàng giống như vẫn luôn có một sự mong đợi.
Không, nguyên lai trong cuộc đời nàng vẫn luôn thiếu đi một vài thứ.
Tại sao nàng lại giở tính nết đại tiểu thư? Dường như bởi vì thiếu đi thứ này. Tại sao nàng lại thích cùng mọi người xông pha giang hồ? Dường như là vì đi tìm thứ này. Tại sao khi người khác xem nàng là “tiểu huynh đệ”, nàng rất quen nhưng lại không vui? Có lẽ nàng giống như đã mất đi thân phận thật sự của mình, nhất thời không biết mình rốt cuộc là ai, điều này khiến nàng nóng nảy.
Nhưng sự nóng nảy này cũng là nóng nảy ôn nhu, chỉ là có lúc đột nhiên phát tác một cách bất ngờ, vô duyên vô cớ. Mọi người đều có phần giật mình, nhưng cũng đã quen nhường nàng, nhịn nàng, để mặc nàng.
Mọi người luôn xem nàng là “tiểu huynh đệ”, “tiểu muội muội”, che chở cho nàng, khiến nàng cảm thấy mình là một người không hoàn chỉnh, ít nhất không phải là một cô gái thật sự.
Nàng thậm chí cảm thấy có lỗi với hộp phấn son quý giá của mình, bởi vì nàng không có gì cơ hội dùng đến chúng. Màu sắc say lòng người như vậy, ở lại trong hộp, giống như tiêu hồn ngưng kết đêm qua; bôi lên trên mặt, mới có thể trở thành màu sắc sống động hôm nay.
Nhưng ngoại trừ lần đó lên Kim Phong Tế Vũ lâu tìm Bạch Sầu Phi, nàng vẫn không có cơ hội dùng qua. Một lần đó, đêm hôm đó, trận chiến đó, kết quả có người vì mình mà chết, mình cũng thiếu chút nữa thất thân, ngay cả “rau cải trắng” cũng mất mạng.
Có phải mình vốn là yêu tinh đã tu bảy kiếp, không thể bị gọi phá nguyên thân?
Một khi hét phá, thì phải có người bồi thường tính mạng?
Ngươi đừng thấy nàng luôn luôn có vẻ không buồn không lo, không ưu không oán.
Nàng có.
Nàng thậm chí hoài nghi mình là yêu là tinh, cho nên dứt khoát giả thành nam trang, làm thật tốt “tiểu huynh đệ” của người ta. Một khi khôi phục thân nữ nhi thì phải trải qua những cảnh tượng lo âu đáng sợ, giống như cưỡng gian trong hẻm tối, mê gian trong Lưu Bạch hiên.
Nàng vốn định tạm thời gác lại tư tình nữ nhi, trước tiên chạy khỏi lần này rồi hãy nói.
Nàng vốn muốn ở lại kinh sư, không muốn đi. Nhưng nàng nhất định phải đi, bởi vì nàng đã lộ tướng.
Thái Kinh hạ lệnh, chỉ truy cứu những người cướp tù đã lộ mặt.
Trong hành động đó, nàng căn bản không muốn che mặt, cho nên đã trưng bày cờ hiệu, ai cũng biết Ôn Nhu và đao của nàng, trong lần cướp tù này đã hiện thân, ra tay.
Nếu như nàng không rời khỏi kinh, Thái Kinh sẽ sai người bắt nàng.
Bắt nàng cũng không sao, nhưng sẽ liên lụy đến Kim Phong Tế Vũ lâu.
Đến lúc đó nàng mới trốn? Không phải là không thể, nhưng chạy được ni cô cũng không chạy được am. Thái Kinh sẽ có cớ đến chỗ cha nàng ở Lạc Dương đòi người.
Nàng cũng không muốn cha mình khó xử, nàng đã đủ khiến cho y khổ sở rồi.
Cho nên nàng trốn.
Huống hồ, nàng muốn trải qua tư vị chạy trốn một phen, nàng cũng muốn theo Vương Tiểu Thạch ra ngoài một lần.
Dù sao nàng ở kinh thành đã rất buồn bực.
Huống chi, ba người thú vị nhất là Vương Tiểu Thạch, Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu đều phải trốn, để nàng ở lại kinh một mình chẳng phải rất buồn bực sao?
Quả là buồn bực muốn chết.
Vì vậy nàng lựa chọn chạy trốn.
Lý do nàng chạy trốn hiển nhiên không giống như bọn Vương Tiểu Thạch.
Đối với một nam tử hán chân chính, “chạy trốn” thông thường là dưới ba tình huống “tử vong” và “mất đi tự do”, đành phải đưa ra lựa chọn bất đắc dĩ nhất.
Nhưng đối với Ôn Nhu, chạy trốn có lẽ chỉ là một lần lữ hành hơi khẩn trương, một chuyến du lịch tương đối nguy hiểm mà thôi.
Có điều nàng lại không ngờ, Lão Ngưu và Đại Phương vốn hễ có bọn họ thì huyên náo đến mức long trời lở đất, phong vân biến sắc, lúc này lại hoàn toàn thay đổi.
Một người trở thành mất cảm giác, như một cái xác không hồn. Người còn lại mặc dù tốt hơn một chút, nhưng cũng than thở, ủ rũ cúi đầu, có thể nhìn ra được Phương Hận Thiếu cũng chỉ miễn cưỡng cười vui mà thôi.
Do đó, nàng vốn đã đem ôn nhu trong lòng tạm thời hóa thành lưỡi đao, có lúc, thường xuyên, luôn luôn, thường thường lại có một loại cảm giác hoa nở trên đá.
Giống như vài câu kia, dần dần hát thành một khúc ca; giống như vài từ kia, dần dần nói thành một câu từ. Khi nó thật sự biến thành một câu, một ca khúc, nàng còn cảm thấy không tự nhiên, không quen thuộc.
Cuối cùng, dần dần, trong lòng nàng chỉ có bài hát này, trong miệng chỉ có câu nói này.
Nhưng nàng hát không ra, nói không ra.
Tâm của nàng càng dần ôn nhu, càng dần mất mát.
Bởi vì hoa nở.
Mùa xuân đã đến.
Bởi vì nàng nhìn thấy một tên Đường Bảo Ngưu lớn như thế lại vì cái chết của một cô gái mà như sống như chết, không còn hình người.
Bởi vì, có lẽ…
Nàng vẫn luôn thiếu đi thứ gì đó.
Nàng vẫn luôn đi tìm thứ gì đó.
Nàng muốn tìm một người để thổ lộ hết.
Nhưng trong thời gian này, ngay cả Vương Tiểu Thạch luôn tích cực lạc quan cũng chán nản hơn so với trước kia.
Hắn dường như vừa phải vội vàng cùng đám người Đường Thất Muội thương nghị tuyến đường chạy trốn, vừa phải ứng phó với đuổi giết và phục kích dọc đường, vừa phải để ý đến nhất cử nhất động của Đường Bảo Ngưu, vừa phải lưu ý lễ nghĩa và cấm kỵ khi đi qua khu vực, địa bàn của người khác, hơn nữa thỉnh thoảng phải lưu ý tin tức võ lâm và triều đình đấu tranh quyền lực, quyền vị chuyển dời, quyền thế thay đổi, từ kinh sư truyền đến một đợt tiếp một đợt, một lần lại một lần.
Những chuyện này giống như từng khối đá lớn đè nặng lên vai Vương Tiểu Thạch, cho dù là một đôi vai sắt có thể gánh vác chính nghĩa, cũng sẽ vỡ tan, cũng phải sụp đổ.
Ngươi muốn một người không còn vui vẻ, tự tại, như ý, rất đơn giản, chỉ cần ngươi có quyền, ngươi cứ cho hắn một vương vị hoặc quan vị, một khi hắn đội mũ ô sa lên, mang tử mãng bào vào, hắn sẽ biến thành một người lo lắng nôn nao, mi sầu khó giãn.
Có lúc, cho người khác danh và lợi cũng có thể đạt được hiệu quả này.
Ôn Nhu không biết những điều này, nàng cũng không để ý tới những điều này.
Nàng mặc kệ.
Nàng chỉ muốn tìm kiếm thứ nàng không có (luôn luôn đều không) hoặc mất đi (vốn có), để cho mình không uổng một trận hoa nở này, một năm mùa xuân này, một cái tâm nguyện này.
Không phải sao?
Lúc mọi người nghỉ ngơi tại thôn lê, nàng phát hiện những quả lê đều chưa chín, đều xanh chát, còn nhỏ hơn so với quả táo, có quả vẫn chỉ là những đóa hoa mang chút xanh nhạt. Nàng cảm thấy rất oán hận, vừa ăn miếng bánh, nghe tiếng kêu giòn giã phát ra từ giữa hàm răng, vừa muốn tìm kiếm quả lê có thể ăn được.
Dọc theo con đường này, phong trần mệt mỏi so với hồng trần cuồn cuộn càng dễ khiến cho một cô nương trẻ tuổi, hoạt bát, xinh đẹp, kiều diễm trở nên lao đao. Nàng, Ôn Nhu, hòn ngọc quý trong tay Lạc Dương Vương Ôn Vãn, hiện giờ ngay cả quả táo, quả mận, quả lê đều không được ăn.
Một ngụm cũng không được cắn rắc rắc.
Nàng nghĩ đến liền cảm thấy lỗ mũi ngứa ngáy, ê răng, tâm cũng chua.
Nhưng nàng đi giữa lá lê, vẫn không tìm được một quả nào có thể ăn, chỉ tìm được một con bọ cánh cứng xinh đẹp giữa một đóa hoa lê màu xanh lục nhạt.
Bọ cánh cứng là loài côn trùng xinh đẹp nhất. Nó có cánh giống như chim, biết bay. Nó có hoa văn giống như vỏ ốc, thiết kế đồ án. Nó có chân, biết đi, hơn nữa còn không cắn người, đốt người, thiện lương đến mức giống như một con rùa nhỏ có tu dưỡng.
Đừng thấy nó e lệ rụt rè, nhưng không sẽ co đầu vào trong.
Thật thú vị.
Nàng cười một tiếng, cảm thấy vui vẻ, má lúm đồng tiền thật sâu.
Thực ra con người muốn vui vẻ chỉ cần cười, cười lên lòng sẽ mở ra.
Tướng do tâm sinh, nhưng ngược lại cũng thế. Một người vô lương tâm chỉ cần thường xuyên cưỡng bức mình đi làm việc thiện, tự nhiên sẽ trở thành một người lương thiện.
Ôn Nhu sau khi cười, nhìn thấy con bọ cánh cứng nhỏ kia giương cánh muốn bay, định bay, sắp bay, nàng liền nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay ngăn cản nó, đặt ở trong lòng bàn tay, khẽ nói:
- Ngay cả ngươi cũng không để ý tới ta, hử?
Nàng khẽ thổi vào con bọ cánh cứng nhỏ thổi một hơi, nói:
- Ngươi là thứ không định tính, không có tâm. Người ta nói chuyện với ngươi, đuổi theo ngươi cả buổi, ngươi muốn bay là bay, muốn đi là đi, cũng không để người ta ở trong lòng?
Cuối cùng nàng xa xăm nói ra câu giống như một ca khúc trong lòng nàng:
- Ngươi nói đi, con rùa đen nhỏ, để ta yêu đương, yêu đương thỏa thích một trận, có được không?
Bất ngờ, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng là lại có người thật sự “hả” một tiếng.
Người nọ giống như nghe được mặt đất chấn động, phát ra một tiếng kêu quái lạ như nhìn thấy quỷ.
/109
|