Chương 211: Kịch vui lặp lại
Mấy ngày nay Tần Lạc ít xem tin tức, cũng không lên weibo, một lòng ở nhà học tập cùng làm bạn với Tiểu Tinh, nhưng Hoắc Kỷ Thành bởi vì bận rộn trên công việc mỗi ngày đều gần nửa đêm mới trở về.
"Đã về rồi!"
Trong phòng vang lên một giọng nữ dịu dàng, mặt mày Hoắc Kỷ Thành không tự giác nhu hòa đi rất nhiều: "Đánh thức em hả?"
Tần Lạc lắc đầu: "Em còn chưa ngủ."
Hoắc Kỷ Thành không nhịn được trêu chọc nói: "Nhớ anh đến ngủ không được?"
Tần Lạc giận dữ trợn mắt nhìn anh: "Nhớ cái đầu anh! Em mới không nhớ anh!"
Nói xong, liền xoay người chuẩn bị trở về phòng.
Hoắc Kỷ Thành lại từ phía sau lưng ôm lấy cô: "Là anh nói ngược, là anh quá nhớ em..."
Giọng anh trầm thấp từ tính đặc biệt say lòng người, hơn nữa ở trong bóng đêm như vậy.
Cả người Tần Lạc tê rần, chỉ cảm thấy nổi hết cả da gà, lỗ chân lông cũng mở ra...
Hoắc Kỷ Thành tránh nặng tìm nhẹ trả lời: "Tàm tạm, đều trong phạm vi anh có thể ứng phó, đừng lo lắng."
Tần Lạc cũng biết mình ở phương diện này không giúp được gì cho ang: "A...... Vậy anh bận rộn nữa cũng cần phải đúng giờ ăn cơm."
Hoắc Kỷ Thành chôn đầu ở cổ của cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt phát ra từ trên người nàng khí, chỉ cảm thấy mệt nữa cũng đáng được.
"Ừ, thân thể là tiền vốn cách mạng, anh sẽ không để cho mình mệt mỏi suy sụp."
"Vậy anh nhanh đi rửa mặt, nghỉ ngơi sớm một chút."
Tần Lạc không muốn hỏi anh quá nhiều chuyện trên công việc, dù sao cô cũng không hiểu, hỏi cũng chẳng có tác dụng gì, còn không bằng chơi cùng Tiểu Tinh, tin tưởng anh là được.
"Càng muốn em hơn."
Hoắc Kỷ Thành cố ý nói một nửa, hơi thở nóng bỏng phun ở giữa cổ trơn bóng của Tần Lạc, tê tê dại dại.
Tần Lạc phản xạ có điều kiện co rụt lại, gắt giọng: "Đáng ghét! Mỗi ngày trong đầu anh có thể nghĩ bình thường chút không?"
Dáng vẻ Hoắc Kỷ Thành nghiêm trang: "Đây là chuyện bình thường hằng ngày nhất của đàn ông với phụ nữ."
Tần Lạc đưa tay nhéo ở trên eo anh một cái: "Hằng ngày cái đầu anh! Nhanh đi rửa mặt! Em muốn đi ngủ!"
Hoắc Kỷ Thành bị đau buông cô ra, vẻ mắt uất ức: "Lạc Lạc, em thật sự nhẫn tâm"
Tần Lạc vươn ngón trỏ ra chọc lồng ngực của anh: "Giả vờ đáng thương cũng vô dụng."
Hoắc Kỷ Thành: " "
*****
Lúc trời tối Đường Triều tăng ca có chút trễ, trên đường trở về bảo trợ lý ở quán nhỏ bên đường mua giúp mình chút đồ ăn, anh ngồi ở trong xe đốt một điếu thuốc.
Một điếu thuốc mới hút được một nửa, thì anh thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tư thế hút thuốc của anh ta tạm dừng một chút, con ngươi đen hơi nheo lại, sao muộn thế này mà Tống Tư Kỳ còn ăn ở trong quán ven đường này?
Đây có thể không phải cô ấy?
Từ sau lần trước ở "Trễ sắc" nhìn thấy một con người khác của cô ấy, đã hơn hai tháng, anh đã thôi tìm kiếm rồi.
Tối nay Tống Tư Kỳ là được bạn bè Sở Sở hẹn ra ngoài, trước kia cô ấy chưa bao giờ đến chỗ này ăn cơm lại đồng ý yêu cầu của cô làm cho Sở Sở cảm thấy rất kỳ lạ!
Sở Sở cũng bởi vì thất tình nên tối muộn mới gọi điện thoại cho Tống Tư Kỳ, bảo cô ấy ra ngoài uống rượu với mình, cho rằng sẽ bị cự tuyệt.
Kết quả Tống Tư Kỳ một lời đồng ý.
Hai người vừa mới gặp mặt, Sở Sở liền cảm thấy đêm nay Tống Tư Kỳ khác với trước kia, nhưng cụ thể khác ở chỗ nào cũng không nói lên được.
Dù sao chính là khí thế mạnh mẽ hơn chút so với bình thường?
Tâm tình bản thân cô không tốt nên không nghĩ nhiều, gọi ông chủ mang một một thùng bia lên, còn nói không say không về!
Hai cô gái xinh đẹp ngồi ở quán ven đường uống rượu khó tránh khỏi sẽ khiến người bên cạnh ghé mắt, hơn nữa khí chất hai cô gái này lại vô cùng tốt!
Hai cô mới uống
/282
|