Anh ta nhẹ nhàng giúp cô ta lau đi nước mắt, lời nói mê hoặc từng câu từng chữ, bay đến tai Noãn Noãn, vang dội lại rất lâu. ~
Noãn Noãn trong phòng tắm cắn chặt đôi môi lại, môi dưới bị cắn đến nỗi bật cả ra máu.
Cô đang nỗ lực nỗ lực khắc chế bản thân, không để bản thân khóc thành tiếng.
Anh ta đã nói không thích con gái khóc, luôn không để cho cô khóc, vậy mà hiện giờ anh ta lại ôn nhu như vậy với một người con gái khác, anh ta nói sẽ đau lòng vì nước mắt của cô gái kia.
Lạnh lẽo, truyền từ ngón tay lan rộng ra khắp cơ thể, thậm chí tim, cũng lạnh đến cực điểm.
Cô như một tình nhân không được lộ diện, mặc một bộ đồ ngủ buồn cười, trốn trong phòng tắm, đem bản thân đặt vào địa vị thấp hèn nhất vậy.
Cô phát hiện, cô đã từng chút từng chút mê muội, cô đã quen với sự ôn nhu của anh ta, quen với sự bá đạo đôi khi của anh ta.
Thói quen, thật là một sự việc rất đáng sợ, làm cô không rời anh ta được, lại càng làm cô, không bằng lòng nghe thấy anh ta nói lời tình ý với người con gái khác.
Cô đột nhiên phát hiện ra, cô muốn độc chiếm sự ôn nhu của anh ta!
Ý thức được điều này, ,bản thân cô cũng cảm thấy hoảng sợ.
Mà trong phòng hai người kia vẫn đang tiếp tục.
“Ngoan, không được khóc nữa … “
Ninh Nam vẫn đang kiên nhẫn dỗ dành cô ta.
“Vâng, em không khóc nữa, em là vui mừng mới khóc, không phải vì đau lòng đâu.”
“Vui mừng sao? Em yêu anh sao? Bán Nguyệt.”
Ninh Nam đột nhiên nghiêm túc hỏi, thực ra anh ta cũng mê muội rồi, nước mắt của cô gái này không giống như đang giả vờ.
“Đương nhiên, em là hôn thê của anh, em đương nhiên yêu anh rồi.”
Y Bán Nguyệt đáp lại không chút do dự, thực ra từ lần đầu tiên gặp Ninh Nam, đã quyết định tình yêu này rồi, cô ta quá muốn chinh phục anh.
Ninh Nam gật gật đầu, bộ dạng tương đối hài lòng với bộ dáng trả lời của cô ta.
‘Vậy còn anh? Anh có yêu em không?”
Y Bán Nguyệt đột nhiên hỏi.
Ninh Nam ngây ra, nếu như Noãn noãn nghe thấy anh ta nói lời yêu với một người con gái khác, cô ấy liệu có không cảm giác nguy hiểm, mà đối với anh ta thêm quan tâm.
“Em biết, lần trước anh đã nói, anh không thể nào chỉ yêu một người con gái, em không để ý đâu, bởi vì em hiểu, đàn ông, dù cho có nhiều phụ nữ đến thế nào, tim của họ cũng chỉ dừng lại trên một người, em hi vọng em có thể trở thành người duy nhất đó trong tim anh.”
Y Bán Nguyệt nói có chút gấp gáp, thái độ gấp gáp muốn cho anh thấy bản thân mình.
“Người duy nhất trong tim kia?”
Ninh Nam lặp lại câu nói này, trong đầu bất giác lại hiện lên hình ảnh Noãn Noãn.
“Có được không?”
Y Bán Nguyệt tiếp tục nhỏ giọng dò hỏi.
“Anh sẽ cố gắng.”
Anh ta đáp lại dứt khoát, làm cô gái trước mắt vui mừng khôn xiết.
Còn cô gái trong phòng tắm kia, tim đã hoàn toàn vỡ vụn, bang một tiếng, ngã xuống nền nhà.
Noãn Noãn trong phòng tắm cắn chặt đôi môi lại, môi dưới bị cắn đến nỗi bật cả ra máu.
Cô đang nỗ lực nỗ lực khắc chế bản thân, không để bản thân khóc thành tiếng.
Anh ta đã nói không thích con gái khóc, luôn không để cho cô khóc, vậy mà hiện giờ anh ta lại ôn nhu như vậy với một người con gái khác, anh ta nói sẽ đau lòng vì nước mắt của cô gái kia.
Lạnh lẽo, truyền từ ngón tay lan rộng ra khắp cơ thể, thậm chí tim, cũng lạnh đến cực điểm.
Cô như một tình nhân không được lộ diện, mặc một bộ đồ ngủ buồn cười, trốn trong phòng tắm, đem bản thân đặt vào địa vị thấp hèn nhất vậy.
Cô phát hiện, cô đã từng chút từng chút mê muội, cô đã quen với sự ôn nhu của anh ta, quen với sự bá đạo đôi khi của anh ta.
Thói quen, thật là một sự việc rất đáng sợ, làm cô không rời anh ta được, lại càng làm cô, không bằng lòng nghe thấy anh ta nói lời tình ý với người con gái khác.
Cô đột nhiên phát hiện ra, cô muốn độc chiếm sự ôn nhu của anh ta!
Ý thức được điều này, ,bản thân cô cũng cảm thấy hoảng sợ.
Mà trong phòng hai người kia vẫn đang tiếp tục.
“Ngoan, không được khóc nữa … “
Ninh Nam vẫn đang kiên nhẫn dỗ dành cô ta.
“Vâng, em không khóc nữa, em là vui mừng mới khóc, không phải vì đau lòng đâu.”
“Vui mừng sao? Em yêu anh sao? Bán Nguyệt.”
Ninh Nam đột nhiên nghiêm túc hỏi, thực ra anh ta cũng mê muội rồi, nước mắt của cô gái này không giống như đang giả vờ.
“Đương nhiên, em là hôn thê của anh, em đương nhiên yêu anh rồi.”
Y Bán Nguyệt đáp lại không chút do dự, thực ra từ lần đầu tiên gặp Ninh Nam, đã quyết định tình yêu này rồi, cô ta quá muốn chinh phục anh.
Ninh Nam gật gật đầu, bộ dạng tương đối hài lòng với bộ dáng trả lời của cô ta.
‘Vậy còn anh? Anh có yêu em không?”
Y Bán Nguyệt đột nhiên hỏi.
Ninh Nam ngây ra, nếu như Noãn noãn nghe thấy anh ta nói lời yêu với một người con gái khác, cô ấy liệu có không cảm giác nguy hiểm, mà đối với anh ta thêm quan tâm.
“Em biết, lần trước anh đã nói, anh không thể nào chỉ yêu một người con gái, em không để ý đâu, bởi vì em hiểu, đàn ông, dù cho có nhiều phụ nữ đến thế nào, tim của họ cũng chỉ dừng lại trên một người, em hi vọng em có thể trở thành người duy nhất đó trong tim anh.”
Y Bán Nguyệt nói có chút gấp gáp, thái độ gấp gáp muốn cho anh thấy bản thân mình.
“Người duy nhất trong tim kia?”
Ninh Nam lặp lại câu nói này, trong đầu bất giác lại hiện lên hình ảnh Noãn Noãn.
“Có được không?”
Y Bán Nguyệt tiếp tục nhỏ giọng dò hỏi.
“Anh sẽ cố gắng.”
Anh ta đáp lại dứt khoát, làm cô gái trước mắt vui mừng khôn xiết.
Còn cô gái trong phòng tắm kia, tim đã hoàn toàn vỡ vụn, bang một tiếng, ngã xuống nền nhà.
/222
|