Viết vội nên mong mọi người thông cảm hơi nhanh ****************************Chap 22 :
Trong một khu nhà ẩm thấp và cũ nát nằm phía đông thành phố Tokyo náo nhiệt, dưới ánh trăng tròn, thấp thoáng một bóng hình nhỏ nhắn đang đứng tựa bên cánh cửa sổ đã mục rữa nhiều năm. Từng đợt gió thổi qua tạo nên thứ âm thanh kẽo kẹt ghê rợn giữa màn đêm tĩnh lặng. Khẽ nhếch môi cười nhìn về hướng trung tâm thành phố Tokyo ồn ào náo nhiệt, khác hẳn với vị trí tĩnh lặng hiện giờ, thân ảnh vận trên mình chiếc váy trắng toát, mái tóc đen dài rũ xuống che lấp đi gương mặt xanh tái bước tới bàn gỗ, nhấc chiếc violin đang nằm trong hộp ra, chậm rãi đặt lên vai. Bản Gloom Sunday huyền thoại vang lên đầy u ám, từng nốt nhạc đầy đau buồn như muốn xuyên thủng cả màn đêm. Cả không gian chìm vào sắc thái u tối, buồn thảm. Đôi mắt tím lạnh lùng nhìn xa xăm, tay vẫn không ngừng kéo lên khúc nhạc đầy ai oán. Đối với cô mà nói, bản nhạc này đã quá quen thuộc. Nó quen thuộc tới mực không cần xem từng nốt, cô cũng vẫn có thể đánh được. Gloomy Sunday - Chủ nhật buồn. Phải rồi. Hôm nay cũng là chủ nhật. Ran nhếch môi. Vậy là đã 2 tuần kể từ ngày con mồi thám tử kia sập bẫy và đã 2 tháng 2 tuần từ lúc con chuột nhắt đáng thương họ Koizumi rơi vào tay cô. Biết sao giờ nhỉ ? Nên xử lí chúng thế nào đây ? Hẳn nhiên là cô sẽ không giết chúng ngay. Phải thật từ từ, thật chậm rãi. Phải để chúng thưởng thức từng chút, từng chút một. Những kẻ lau nhau mà cô đã giết thực chất chỉ để làm nền cho cuộc chơi mà thôi. Còn Kudo Shinichi và Koizumi Akako, chúng mới chính là những bông cúc đại đóa cắm trong chiếc bình hoa đẫm máu của cô. Đặt cây violin xuống, Ran khẽ vuốt nhẹ mái tóc. Đã tới lúc đi thăm 2 đóa hoa bé bỏng của cô rồi. Ran đưa tay đẩy cửa, tiếng kẽo kẹt của cánh cửa gỗ đã mục nát từ lâu vang lên trong không gian mập mờ ánh sáng. Những bóng đèn tuýp cũ nhấp nháy bằng thứ ánh sáng yếu ớt, đung đưa theo từng bước chân của Ran. Dừng chân trước một cánh cửa dày bằng sắt, cô tra chìa vào ổ khoá. Cạch ! Cửa đã được mở. Ran chậm rãi bước về phía song sắt. Một bóng đen ngồi góc tường, hai chân co lên, đôi tay bị xích chặt, gương mặt cúi xuống. Ran nhếch môi lạnh nhạt, ngồi xuống chiếc ghế đối diện song sắt :
- Vui chứ, Kudo Shinichi ?
Shinichi ngẩng đầu lên, nhìn người con gái đối diện, khoé môi cong lên nụ cười giễu cợt :
- Cô muốn gì ?
Nhún vai, Ran đáp lại :
- Thăm cậu thôi.
Lại nhếch môi lần nữa, Shinichi nói :
- Giả tạo quá Mori. Cô cứ thể hiện hết ra đi. Dù sao mạng của tôi cũng đang nằm trong tay cô, cô cần gì phải rào trước đón sau như vậy.
Ran nhếch môi :
- Cậu không hổ danh là một thám tử. Rất có chí khí. Tôi thích cái khí chất đó của cậu. Nhưng thật tiếc, tôi lại rất ghét công việc mà cậu đang làm.
- Cô muốn giết tôi vì tôi đang ngáng đường cô, phải không ?
Ran mỉm cười, khoanh tay lại :
- Không hẳn. Cậu làm gì có đủ bản lĩnh ấy. Suy cho cùng, cậu vẫn chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi.
Shinichi cảm thấy tức giận vì câu nói vừa rồi. Cô ta dám sỉ nhục cậu như thế sao ? Nhìn vào đôi mắt tím ấy, cậu thoáng thấy được ẩn giấu bên trong nó là một con quỷ khát máu. Cậu cần phải bình tĩnh, không nên nóng giận, sẽ khiến bản thân trở thành trò tiêu khiển của cô ta. Nói thật, cậu khá là sợ chết. Bởi chết không hẳn chỉ có mình cậu. Cậu còn gia đình, còn bạn bè, còn những người yêu quý cậu và những người cậu yêu quý. Chết là quy luật tật yếu, song chết vô nghĩa lại là chuyện khác. Cậu còn chưa phá được án, chưa kêu oan cho những người đã khuất, chưa trừng phạt kẻ đã đẩy họ đến chỗ chết. Cậu chưa cam tâm.
Quan sát biểu cảm trên mặt Shinichi, Ran khá thích thú. Cô chỉ mỉm cười đứng dậy, không nói thêm điều gì, bước ra ngoài. Shinichi cũng không đáp trả, nhìn theo Ran với ánh mặt căm thù cho tới khi âm thanh của ổ khoá vang lên.
Tiếng bước chân cứ xa dần, xa dần.........
End chap 22
Trong một khu nhà ẩm thấp và cũ nát nằm phía đông thành phố Tokyo náo nhiệt, dưới ánh trăng tròn, thấp thoáng một bóng hình nhỏ nhắn đang đứng tựa bên cánh cửa sổ đã mục rữa nhiều năm. Từng đợt gió thổi qua tạo nên thứ âm thanh kẽo kẹt ghê rợn giữa màn đêm tĩnh lặng. Khẽ nhếch môi cười nhìn về hướng trung tâm thành phố Tokyo ồn ào náo nhiệt, khác hẳn với vị trí tĩnh lặng hiện giờ, thân ảnh vận trên mình chiếc váy trắng toát, mái tóc đen dài rũ xuống che lấp đi gương mặt xanh tái bước tới bàn gỗ, nhấc chiếc violin đang nằm trong hộp ra, chậm rãi đặt lên vai. Bản Gloom Sunday huyền thoại vang lên đầy u ám, từng nốt nhạc đầy đau buồn như muốn xuyên thủng cả màn đêm. Cả không gian chìm vào sắc thái u tối, buồn thảm. Đôi mắt tím lạnh lùng nhìn xa xăm, tay vẫn không ngừng kéo lên khúc nhạc đầy ai oán. Đối với cô mà nói, bản nhạc này đã quá quen thuộc. Nó quen thuộc tới mực không cần xem từng nốt, cô cũng vẫn có thể đánh được. Gloomy Sunday - Chủ nhật buồn. Phải rồi. Hôm nay cũng là chủ nhật. Ran nhếch môi. Vậy là đã 2 tuần kể từ ngày con mồi thám tử kia sập bẫy và đã 2 tháng 2 tuần từ lúc con chuột nhắt đáng thương họ Koizumi rơi vào tay cô. Biết sao giờ nhỉ ? Nên xử lí chúng thế nào đây ? Hẳn nhiên là cô sẽ không giết chúng ngay. Phải thật từ từ, thật chậm rãi. Phải để chúng thưởng thức từng chút, từng chút một. Những kẻ lau nhau mà cô đã giết thực chất chỉ để làm nền cho cuộc chơi mà thôi. Còn Kudo Shinichi và Koizumi Akako, chúng mới chính là những bông cúc đại đóa cắm trong chiếc bình hoa đẫm máu của cô. Đặt cây violin xuống, Ran khẽ vuốt nhẹ mái tóc. Đã tới lúc đi thăm 2 đóa hoa bé bỏng của cô rồi. Ran đưa tay đẩy cửa, tiếng kẽo kẹt của cánh cửa gỗ đã mục nát từ lâu vang lên trong không gian mập mờ ánh sáng. Những bóng đèn tuýp cũ nhấp nháy bằng thứ ánh sáng yếu ớt, đung đưa theo từng bước chân của Ran. Dừng chân trước một cánh cửa dày bằng sắt, cô tra chìa vào ổ khoá. Cạch ! Cửa đã được mở. Ran chậm rãi bước về phía song sắt. Một bóng đen ngồi góc tường, hai chân co lên, đôi tay bị xích chặt, gương mặt cúi xuống. Ran nhếch môi lạnh nhạt, ngồi xuống chiếc ghế đối diện song sắt :
- Vui chứ, Kudo Shinichi ?
Shinichi ngẩng đầu lên, nhìn người con gái đối diện, khoé môi cong lên nụ cười giễu cợt :
- Cô muốn gì ?
Nhún vai, Ran đáp lại :
- Thăm cậu thôi.
Lại nhếch môi lần nữa, Shinichi nói :
- Giả tạo quá Mori. Cô cứ thể hiện hết ra đi. Dù sao mạng của tôi cũng đang nằm trong tay cô, cô cần gì phải rào trước đón sau như vậy.
Ran nhếch môi :
- Cậu không hổ danh là một thám tử. Rất có chí khí. Tôi thích cái khí chất đó của cậu. Nhưng thật tiếc, tôi lại rất ghét công việc mà cậu đang làm.
- Cô muốn giết tôi vì tôi đang ngáng đường cô, phải không ?
Ran mỉm cười, khoanh tay lại :
- Không hẳn. Cậu làm gì có đủ bản lĩnh ấy. Suy cho cùng, cậu vẫn chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi.
Shinichi cảm thấy tức giận vì câu nói vừa rồi. Cô ta dám sỉ nhục cậu như thế sao ? Nhìn vào đôi mắt tím ấy, cậu thoáng thấy được ẩn giấu bên trong nó là một con quỷ khát máu. Cậu cần phải bình tĩnh, không nên nóng giận, sẽ khiến bản thân trở thành trò tiêu khiển của cô ta. Nói thật, cậu khá là sợ chết. Bởi chết không hẳn chỉ có mình cậu. Cậu còn gia đình, còn bạn bè, còn những người yêu quý cậu và những người cậu yêu quý. Chết là quy luật tật yếu, song chết vô nghĩa lại là chuyện khác. Cậu còn chưa phá được án, chưa kêu oan cho những người đã khuất, chưa trừng phạt kẻ đã đẩy họ đến chỗ chết. Cậu chưa cam tâm.
Quan sát biểu cảm trên mặt Shinichi, Ran khá thích thú. Cô chỉ mỉm cười đứng dậy, không nói thêm điều gì, bước ra ngoài. Shinichi cũng không đáp trả, nhìn theo Ran với ánh mặt căm thù cho tới khi âm thanh của ổ khoá vang lên.
Tiếng bước chân cứ xa dần, xa dần.........
End chap 22
/24
|