Anh có hay không thấy em ?
Em đang ở nơi này.
Không buồn cũng không vui.
Anh có hay không nhớ em ?
Tình vẫn ở nơi này
Không đến cũng không đi.
Anh có hay không yêu em ?
Yêu vẫn ở nơi này.
Không nồng say thêm cũng không vơi đi mất.
Anh có hay không theo em ?
Để tay em được trong tay anh.
Không buông tha, không chê trách.
Anh đến với em, hay để em được ùa vào lòng anh.
Cứ im lặng để được yêu nhau.
Cứ yên tĩnh để cùng hưởng hạnh phúc.
_______________
Ba năm sau…
Đông nam nước Pháp, Provence…
Hương thơm ngào ngạt khắp trời, phía nam nước Pháp vẫn luôn nồng đậm hương vị đồng quê như vậy. Ở nơi tươi mát này, từ lúc khởi đầu đã mang theo câu chuyện của loài hoa oải hương. Ở nơi đây, cuộc sống lúc nào cũng thật thanh nhàn, yên bình. Cho dù là người phải chịu bao thê lương, chỉ cần đặt chân đến đây là trong nháy mắt sẽ quên đi tất cả khổ đau.
Sau trưa, ánh nắng càng rực rỡ hơn. Trong không khí cũng ngập tràn hương oải hương, hương thơm bay đi cả ngàn dặm, từng đợt từng đợt phiêu tán khiến người ta không khỏi say mê…
Dưới ánh mặt trời, biển lớn màu tím mở ra một chân trời vô tận. Nơi nơi đều là sắc tím thuần túy, đưa theo hương thơm ngọt ngào, lãng mạn trong gió. Sắc tím trầm tĩnh, lại gợi lên màu nhung nhớ. Đắm mình trong biển hoa, không ai là không yêu cái hương vị nồng say này, nhưng vẫn không thể không hoài niệm, không quên được cảm giác man mác buồn.
Ánh dương chiếu lên những đóa oải hương, ánh vàng rọi xuống đóa hoa tím biếc. Giữa vùng đồng quê này, kề sát những cánh đồng oải hương mênh mông, còn có ngôi nhà trắng nhỏ xinh trong trang trại. Ngôi nhà này không cao cũng không thấp, chỉ có hai tầng, cấu trúc cũng thực đơn giản. Cái làm nên nét thơ mộng cho ngôi nhà này chính là khung cửa sổ lớn, cùng với tấm rèm màu tím nhẹ. Cứ mỗi lần có cơn gió thoảng thổi qua, bức rèm lại nhẹ bay, đưa theo hương oải hương vào ngập căn nhà.
Trang trại đằng xa kia cũng được vây quanh bởi hàng rào trắng, bên ngoài là ruộng hoa mênh mông. Cổng trang trại lúc nào cũng rộng mở, lối vào đầy những hoa thơm cỏ ngọt. Cả trang trại không quá lớn, nhưng trồng đầy những cây nho tươi tốt. Cũng giống như biển hoa bao la phía trước, trang trại này trồng rất nhiều nho. Nhưng đáng ngạc nhiên nhất là nơi đây còn trồng một loài hoa, nhìn qua thì có vẻ không hài hòa với cây cỏ trong này. Đó là sen Tịnh Đế!
Không biết từ khi nào, một thiếu nữ mặc bộ váy trắng ôm theo bó hoa oải hương tiến vào trang trại. Mái tóc cô thật dài, dường như vẫn còn vương hương hoa. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua có nét của người châu Á, có lẽ tuổi cũng không lớn. Cô đi vào trang trại, nhìn ngó qua cửa sổ rồi chạy đến trước cửa nhà gõ cửa…
“Selena? Chị ở đâu?”
Cả căn nhà yên tĩnh, chỉ có hương huân y thảo vẫn thoang thoảng trong gió.
Cô gái nhìn ra cánh đồng hoa phía xa, sau đó lại lấy một tờ giấy từ trong túi ra, viết vài dòng xong dán lên cánh cửa trắng, sau đó mới rời đi…
Bầu trời ở Provence rất trong xanh, không khí mát mẻ, dễ chịu. Một chiếc xe màu trắng chậm rãi đi dọc theo cánh đồng oải hương. Một làn gió mát khẽ thổi qua ba người ngồi trên xe. Tài xế là một người đàn ông trung niên, phía sau là hai người đàn ông, thân mình cao lớn ngồi trên chiếc xe này có vẻ hơi chật chội.
“Hai vị thấy thế nào? Ngồi xe du lịch của tôi đi ngắm cảnh ổn chứ? Rất nhiều du khách đến đây đều ngồi xe của tôi. Xe của các cậu không vào được ruộng hoa đâu, tôi nhìn là biết mà.” Ông già quay đầu lại nhìn thoáng hai người đàn ông đằng sau, tự hào nói bằng chất giọng đặc Pháp.
“Ông này, chúng tôi không phải muốn đi thăm ruộng hoa, mà là đến rượu trang Lafr.” Một người đàn ông trầm thấp lên tiếng nhắc nhở một câu.
“Tôi biết các cậu muốn đến rượu trang Lafr, đó là rượu trang nổi tiếng nhất ở Provence. Nhưng mà đi xuyên qua cánh đồng hoa mới nhanh đến đấy được. Bây giờ lại đúng mùa đẹp nhất của oải hương, hai cậu đang ở giữa biển hoa, không thích sao?” Ông lão tếu táo nói.
“Nhưng…”
“Phí Dạ…” Người đàn ông vẫn trầm mặc nãy giờ đã lên tiếng, hơi khiến người khác bất ngờ, “Cứ theo ông ấy đi, chúng ta cũng không vội.”
Giọng nói kia thản nhiên, lại như thanh âm tự nhiên phiêu diêu từng đợt trong không khí.
“Vâng, Lôi tiên sinh.” Phí Dạ xoay người, nhẹ giọng trả lời. Hắn thấy người đàn ông bên cạnh sau khi dừng tầm mắt trên biển hoa mênh mông rồi lại trầm mặc, thì không khỏi thầm thở dài nhẹ nhõm…
Sau ba năm, Lôi Dận càng thêm trầm mặc, thậm chí là càng sống nội tâm hơn. Hắn còn nhớ rõ, từ sau đêm say rượu đó, Lôi Dận mỗi ngày đều làm bạn với rượu, hàng đêm suy sụp tinh thần. Tình trạng như vậy kéo dài khoảng nửa năm, rốt cục cũng có một ngày, Lôi Dận bước ra từ phòng hạng tổng thống trong khách sạn thì hoàn toàn thay đổi…
Lôi Dận trước kia, chỉ cần muốn cái gì thì bất luận phải dùng thủ đoạn nào cũng đoạt cho bằng được. Mà hiện giờ, Lôi Dận lại buông lỏng rất nhiều. Đương nhiên, đây không phải là thái độ buông thả với cuộc sống, mà là có chút thu mình, sống nội tâm. Vẻ tàn nhẫn, lãnh ngạo có chút thu liễm, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ quyền uy của hắn, ngược lại càng tăng thêm khí chất của hắn.
Thời gian ba năm đủ có thể thay đổi một con người. Ba năm nay, Lôi Dận từ chỗ suy sụp đến điên cuồng rồi lại nội liễm. Trải qua năm tháng, qua những thăng trầm cuộc đời, khuôn mặt anh tuấn của hắn càng thêm vẻ từng trải, chín chắn. Chỉ một cái nhíu mày của hắn thôi đã đủ khiến phụ nữ say mê…
Một người đàn ông mị lực không phải là được quyết định tất cả bởi tiền của, mà là người đàn ông đã được tôi luyện qua năm tháng. Qua thời gian, người đàn ông sẽ có được khí chất rất đặc biệt, cũng như rượu vang, càng để lâu thì càng thơm ngon, chỉ hé mở ra đã tỏa hương thơm say lòng người.
Lần đến Provence này, Lôi Dận muốn đích thân chọn nơi cung ứng rượu vang. Ngoài trang trại Bordeaux Laffey, hắn còn chuẩn bị hợp tác cùng với mấy rượu trang nữa. Lôi Dận đối với những trang trại khác ngoài Bordeaux Laffey thì không mấy hứng thú.Vì thế, Phí Dạ đã đi cùng hắn đến Provence ở phía nam nước Pháp. Nơi này chẳng những là vương quốc của oải hương mà rượu nho ở đây cũng vô cùng giá trị.
Có điều, nơi cung cấp nguyên vật liệu chính là rượu trang Lafr nổi tiếng kia, mà đến đó lại phải đi qua cánh đồng oải hương. Phí Dạ vì muốn sớm một chút nên đã cho xe đi xuyên qua cánh đồng huân y thảo. Xấu hổ thay, xe căn bản là không thể vào tiếp được, may mà gặp được một chiếc xe du lịch. Hắn cùng Lôi Dận lên xe, còn bọn vệ sĩ tìm đường vòng mà đi.
Ba năm sau, Lôi Dận càng thêm thong dong, bình tĩnh. Nếu dựa vào tính cách trước đây, hẳn là hắn đã sai người san bằng cánh đồng oải hương này rồi. Mà cao quý như hắn, cũng tuyệt đối không ngồi loại xe này. Mà nay, hắn cũng không quá bận tâm đến thời gian, chỉ trầm mặc, ít nói chuyện.
Bên cạnh họ là những luống hoa tím biếc đẹp tựa như những bức tranh cuộn tròn, ngay cả bầu không khí cũng cực kỳ dễ chịu.
“Bác này, chúng ta còn bao lâu nữa thì đến nơi?” Phí Dạ vẫn không nhịn được mà hỏi. Hắn vốn rất trầm tĩnh nhưng không ngờ Lôi tiên sinh còn bình thản hơn. Tốc độ xe chạy thế này quả thực khiến người ta ngao ngán mà!
Hắn vừa nói xong chưa được bao lâu thì chiếc xe dừng lại, “Kíttt!” Phí Dạ còn chưa phản ứng lại thì đã thấy một ông lão người Pháp đang đi đến chỗ họ. Ông nhíu mày nhìn họ rất lâu, chưa nói câu nào liền đưa tay kéo áo Lôi Dận…
“Này, ông làm gì đấy?” Phí Dạ cả kinh, lập tức ngăn cản lại, bàn tay to chính xác bắt được tay ông lão.
Ông lão người Pháp lại không hề hoảng hốt, chỉ thong thả nói, “Đến Provence không thể nặng nề như vậy. Nhìn các cậu này, áo sơ mi cũng cài nút cẩn thận như vậy. Tuyệt đối không được! Cuộc sống là phải thả lỏng, thả lỏng đó, đây mới là tinh thần của người Provence chúng tôi.”
“Nói cái quỷ gì đấy?”
“Phí Dạ!” Lôi Dận đã lên tiếng, hờ hững nói, “Buông tay ông ấy ra!”
Bàn tay Phí Dạ từ từ buông ra. Ông lão cười sang sảng, tháo cà vạt Lôi Dận ra, sau đó là cởi cúc áo cổ, “Nhìn này, trông cậu thoải mái hơn rất nhiều. Chàng trai này, nhìn ra cánh đồng hoa kia, không phải là cậu càng thoải mái hơn sao?”
“Suồng sã!”
“Phí Dạ, ông lão nói đúng!” Lôi Dận vỗ vỗ vai hắn, cúi đầu nói.
Phí Dạ âm thầm trợn mắt. Nếu là Lôi Dận trước đây, đã nhanh chặt đứt ngón tay ông lão rồi. Hắn là người ăn trên ngồi trước, sao lại để cho ông lão kia giáo huấn chứ!
Điều quan trọng hơn là…Lôi tiên sinh không hề có dấu hiệu tức giận!
Bất luận kẻ nào cũng biết, ba năm nay, Lôi Dận trầm mặc hơn rất nhiều, nhưng một khi cơn thịnh nộ đến thì vẫn rất kinh khủng.
Chiếc xe chậm rãi đi về phía trước, ông lão lại cất tiếng hát vui vẻ…
Lôi Dận hít một hơi thật sâu thấy toàn hương hoa, ánh mắt hắn cũng rạng rỡ hơn khá nhiều, khóe môi cũng nhếch lên. Đằng xa kia là ngôi nhà màu trắng hiện thoáng như mây giữa một biển hoa. Tâm tình vốn bình tĩnh của hắn lại có chút nhộn nhạo, như thể rõ ràng bên trong đó có một điều cực kỳ đặc biệt. Ngay sau đó, hắn quyết định tiến lại đó.
Càng đến gần, hoa oải hương càng tỏa hương nồng đậm. Bên trong trang trại, cả hàng dài những cây nho càng tôn lên dáng vẻ xinh đẹp cho ngôi nhà kia.
“Căn nhà thật độc đáo, như thể chủ nhân đã lâu lắm không ở vậy.” Phí Dạ đi theo phía sau, nhìn chung quanh một vòng rồi thấp giọng nói.
Lôi Dận không nói gì, ánh mắt cùng với ánh nắng trời chậm rãi di động. Không hiểu vì sao, lần đầu tiên bước vào trang trại này, tuy rằng chưa bước vào bên trong ngôi nhà nhưng trong lòng lại có cảm giác rất khác lạ, thậm chí tim có chút không an phận mà lạc một nhịp. Ngay cả hương hoa thơm ngát trong này cũng khiến hắn có đôi phần kinh ngạc.
Bước trên bậc thang đá, mặt đá được ánh nắng chiếu xuống lấp lánh, ánh mắt Lôi Dận chú ý đến tờ giấy dán ở cửa. Trên tờ giấy là một dòng chữ tiếng Pháp…
“Selena thân yêu, tinh dầu hoa của chị rất công hiệu, nhanh đến rượu trang Tuffy nhé, lão Cather đang đợi chị! Huân Y!”
Đuôi mày Lôi Dận thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc. Hắn dán lại tờ giấy lên cửa, trong lúc lơ đãng quay đầu lại thì có chút giật mình…
“Lôi tiên sinh, làm sao vậy?” Phí Dạ phát hiện ra điểm khác thường của hắn, thuận thế nhìn lại thì cũng ngẩn người…
“Chỗ này sao lại có sen Tịnh Đế được?”
“Có lẽ do chủ nhà thích.” Lôi Dận thản nhiên nói một câu, nghĩ đến lại thấy buồn cười nhưng tinh thần hắn hơi rối loạn.
Mới vào một trang trại đã có cảm giác khác lạ. Chẳng lẽ, Provence này thật sự có thể khiến người ta thả lỏng tâm tình, tiêu diêu tự tại sao?
“Hai chàng trai, đây là nhà của Selena. Hình như hôm nay cô ấy đi vắng, nếu không hai cậu sẽ được thưởng thức thứ đồ uống đặc biệt của cô ấy, rất ngon đó! Rất nhiều du khách từ nơi khác đến đây đều phải thưởng thức một chút mới thỏa lòng. Ngoài ra, hoa cô ấy trồng cũng nổi tiếng lắm đó.” Ông lão lái xe đi đến, nhiệt tình giải thích.
Phí Dạ nghe thấy vậy thì cũng không có phản ứng gì lớn lắm. Lôi Dận nhìn về phía ông lão, theo bản năng hỏi một câu: “Selena là ai?”
Ông lão cười ha hả, “Chính là cô bé được yêu quý nhất ở đây. Nếu cậu nhìn thấy cô bé, nhất định sẽ bị vẻ xinh đẹp của cô bé hút hồn.”
Lôi Dận nhíu mày, trong lòng tự dưng lại có một cảm giác rất khác lạ, lại lập tức giễu thầm. Phụ nữ đối với hắn mà nói, đã sớm không là gì cả, làm sao hắn có thể bị hút hồn chứ! Sắc mặt hắn không có chút thay đổi nào, lại nhớ đến dòng chữ trên tờ ghi chú kia thì hỏi: “Rượu trang Tuffy ở đâu?”
Ông lão kia hơi sửng sốt, suy nghĩ mãi mới trả lời, “Rượu trang Tuffy…à, tôi nhớ rồi. Ở đây đúng là có rượu trang đó, có điều đường đến chính xác thì tôi không nhớ rõ lắm, nếu đi dọc đường này chắc là cũng đến thôi. Đó là một rượu trang mới, ít người biết đến lắm.”
“Đưa tôi đến đó!” Lôi Dận nói xong câu đó liền chủ động ngồi lên xe.
“Hả? À, được được, nhưng mà, chỗ đó khá xa, phải thêm tiền đó.”
“Lôi tiên sinh..” Phí Dạ không rõ ông lão đang lải nhải cái gì, vẫn ngồi lên xe sau đó nhìn về phía Lôi Dận, vẻ mặt khó hiểu, “Lôi tiên sinh, chúng ta đến rượu trang Tuffy sao? Ông lão này cũng vừa nói, đó là một rượu trang mới, chất lượng cũng chưa rõ thế nào.”
“Nếu đã đến đây rồi thì cứ thử đi xem.” Lôi Dận dựa thân mình cao lớn vào ghế ngồi, hai chân thon dài chống ngay ngắn, hai cúc áo ở ngực mở ra, để lộ lồng ngực rắn chắc, tinh tráng.
“Vâng, Lôi tiên sinh.” Phí Dạ vâng lệnh.
Chiếc xe chậm rãi chuyển bánh, đi thẳng theo hướng bên cạnh cánh đồng oải hương, như một cánh buồm xinh đẹp lướt trên mặt biển tím biếc….
Sâu bên trong cánh đồng tím biếc, vừa lúc chiếc xe đi khỏi, một cô gái cũng vừa cắt xong một bó oải hương. Dưới ánh mặt trời, cô khẽ ưỡn người ra sau cho đỡ đau lưng, lại ngửa đầu hưởng thụ ánh nắng chan hòa đầu chiều…
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống bóng dáng cô, ngả lên khóm hoa. Trong làn gió nhẹ, mái tóc dài của cô xõa bung, mỗi làn tóc bay đều như vương hương hoa ngọt ngào. Thân mình quyến rũ dưới ánh nắng càng trở nên xinh đẹp, mỹ miều, lại có vẻ đáng yêu, ngọt ngào của một cô bé bước ra từ thế giới cổ tích…
Em đang ở nơi này.
Không buồn cũng không vui.
Anh có hay không nhớ em ?
Tình vẫn ở nơi này
Không đến cũng không đi.
Anh có hay không yêu em ?
Yêu vẫn ở nơi này.
Không nồng say thêm cũng không vơi đi mất.
Anh có hay không theo em ?
Để tay em được trong tay anh.
Không buông tha, không chê trách.
Anh đến với em, hay để em được ùa vào lòng anh.
Cứ im lặng để được yêu nhau.
Cứ yên tĩnh để cùng hưởng hạnh phúc.
_______________
Ba năm sau…
Đông nam nước Pháp, Provence…
Hương thơm ngào ngạt khắp trời, phía nam nước Pháp vẫn luôn nồng đậm hương vị đồng quê như vậy. Ở nơi tươi mát này, từ lúc khởi đầu đã mang theo câu chuyện của loài hoa oải hương. Ở nơi đây, cuộc sống lúc nào cũng thật thanh nhàn, yên bình. Cho dù là người phải chịu bao thê lương, chỉ cần đặt chân đến đây là trong nháy mắt sẽ quên đi tất cả khổ đau.
Sau trưa, ánh nắng càng rực rỡ hơn. Trong không khí cũng ngập tràn hương oải hương, hương thơm bay đi cả ngàn dặm, từng đợt từng đợt phiêu tán khiến người ta không khỏi say mê…
Dưới ánh mặt trời, biển lớn màu tím mở ra một chân trời vô tận. Nơi nơi đều là sắc tím thuần túy, đưa theo hương thơm ngọt ngào, lãng mạn trong gió. Sắc tím trầm tĩnh, lại gợi lên màu nhung nhớ. Đắm mình trong biển hoa, không ai là không yêu cái hương vị nồng say này, nhưng vẫn không thể không hoài niệm, không quên được cảm giác man mác buồn.
Ánh dương chiếu lên những đóa oải hương, ánh vàng rọi xuống đóa hoa tím biếc. Giữa vùng đồng quê này, kề sát những cánh đồng oải hương mênh mông, còn có ngôi nhà trắng nhỏ xinh trong trang trại. Ngôi nhà này không cao cũng không thấp, chỉ có hai tầng, cấu trúc cũng thực đơn giản. Cái làm nên nét thơ mộng cho ngôi nhà này chính là khung cửa sổ lớn, cùng với tấm rèm màu tím nhẹ. Cứ mỗi lần có cơn gió thoảng thổi qua, bức rèm lại nhẹ bay, đưa theo hương oải hương vào ngập căn nhà.
Trang trại đằng xa kia cũng được vây quanh bởi hàng rào trắng, bên ngoài là ruộng hoa mênh mông. Cổng trang trại lúc nào cũng rộng mở, lối vào đầy những hoa thơm cỏ ngọt. Cả trang trại không quá lớn, nhưng trồng đầy những cây nho tươi tốt. Cũng giống như biển hoa bao la phía trước, trang trại này trồng rất nhiều nho. Nhưng đáng ngạc nhiên nhất là nơi đây còn trồng một loài hoa, nhìn qua thì có vẻ không hài hòa với cây cỏ trong này. Đó là sen Tịnh Đế!
Không biết từ khi nào, một thiếu nữ mặc bộ váy trắng ôm theo bó hoa oải hương tiến vào trang trại. Mái tóc cô thật dài, dường như vẫn còn vương hương hoa. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn qua có nét của người châu Á, có lẽ tuổi cũng không lớn. Cô đi vào trang trại, nhìn ngó qua cửa sổ rồi chạy đến trước cửa nhà gõ cửa…
“Selena? Chị ở đâu?”
Cả căn nhà yên tĩnh, chỉ có hương huân y thảo vẫn thoang thoảng trong gió.
Cô gái nhìn ra cánh đồng hoa phía xa, sau đó lại lấy một tờ giấy từ trong túi ra, viết vài dòng xong dán lên cánh cửa trắng, sau đó mới rời đi…
Bầu trời ở Provence rất trong xanh, không khí mát mẻ, dễ chịu. Một chiếc xe màu trắng chậm rãi đi dọc theo cánh đồng oải hương. Một làn gió mát khẽ thổi qua ba người ngồi trên xe. Tài xế là một người đàn ông trung niên, phía sau là hai người đàn ông, thân mình cao lớn ngồi trên chiếc xe này có vẻ hơi chật chội.
“Hai vị thấy thế nào? Ngồi xe du lịch của tôi đi ngắm cảnh ổn chứ? Rất nhiều du khách đến đây đều ngồi xe của tôi. Xe của các cậu không vào được ruộng hoa đâu, tôi nhìn là biết mà.” Ông già quay đầu lại nhìn thoáng hai người đàn ông đằng sau, tự hào nói bằng chất giọng đặc Pháp.
“Ông này, chúng tôi không phải muốn đi thăm ruộng hoa, mà là đến rượu trang Lafr.” Một người đàn ông trầm thấp lên tiếng nhắc nhở một câu.
“Tôi biết các cậu muốn đến rượu trang Lafr, đó là rượu trang nổi tiếng nhất ở Provence. Nhưng mà đi xuyên qua cánh đồng hoa mới nhanh đến đấy được. Bây giờ lại đúng mùa đẹp nhất của oải hương, hai cậu đang ở giữa biển hoa, không thích sao?” Ông lão tếu táo nói.
“Nhưng…”
“Phí Dạ…” Người đàn ông vẫn trầm mặc nãy giờ đã lên tiếng, hơi khiến người khác bất ngờ, “Cứ theo ông ấy đi, chúng ta cũng không vội.”
Giọng nói kia thản nhiên, lại như thanh âm tự nhiên phiêu diêu từng đợt trong không khí.
“Vâng, Lôi tiên sinh.” Phí Dạ xoay người, nhẹ giọng trả lời. Hắn thấy người đàn ông bên cạnh sau khi dừng tầm mắt trên biển hoa mênh mông rồi lại trầm mặc, thì không khỏi thầm thở dài nhẹ nhõm…
Sau ba năm, Lôi Dận càng thêm trầm mặc, thậm chí là càng sống nội tâm hơn. Hắn còn nhớ rõ, từ sau đêm say rượu đó, Lôi Dận mỗi ngày đều làm bạn với rượu, hàng đêm suy sụp tinh thần. Tình trạng như vậy kéo dài khoảng nửa năm, rốt cục cũng có một ngày, Lôi Dận bước ra từ phòng hạng tổng thống trong khách sạn thì hoàn toàn thay đổi…
Lôi Dận trước kia, chỉ cần muốn cái gì thì bất luận phải dùng thủ đoạn nào cũng đoạt cho bằng được. Mà hiện giờ, Lôi Dận lại buông lỏng rất nhiều. Đương nhiên, đây không phải là thái độ buông thả với cuộc sống, mà là có chút thu mình, sống nội tâm. Vẻ tàn nhẫn, lãnh ngạo có chút thu liễm, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ quyền uy của hắn, ngược lại càng tăng thêm khí chất của hắn.
Thời gian ba năm đủ có thể thay đổi một con người. Ba năm nay, Lôi Dận từ chỗ suy sụp đến điên cuồng rồi lại nội liễm. Trải qua năm tháng, qua những thăng trầm cuộc đời, khuôn mặt anh tuấn của hắn càng thêm vẻ từng trải, chín chắn. Chỉ một cái nhíu mày của hắn thôi đã đủ khiến phụ nữ say mê…
Một người đàn ông mị lực không phải là được quyết định tất cả bởi tiền của, mà là người đàn ông đã được tôi luyện qua năm tháng. Qua thời gian, người đàn ông sẽ có được khí chất rất đặc biệt, cũng như rượu vang, càng để lâu thì càng thơm ngon, chỉ hé mở ra đã tỏa hương thơm say lòng người.
Lần đến Provence này, Lôi Dận muốn đích thân chọn nơi cung ứng rượu vang. Ngoài trang trại Bordeaux Laffey, hắn còn chuẩn bị hợp tác cùng với mấy rượu trang nữa. Lôi Dận đối với những trang trại khác ngoài Bordeaux Laffey thì không mấy hứng thú.Vì thế, Phí Dạ đã đi cùng hắn đến Provence ở phía nam nước Pháp. Nơi này chẳng những là vương quốc của oải hương mà rượu nho ở đây cũng vô cùng giá trị.
Có điều, nơi cung cấp nguyên vật liệu chính là rượu trang Lafr nổi tiếng kia, mà đến đó lại phải đi qua cánh đồng oải hương. Phí Dạ vì muốn sớm một chút nên đã cho xe đi xuyên qua cánh đồng huân y thảo. Xấu hổ thay, xe căn bản là không thể vào tiếp được, may mà gặp được một chiếc xe du lịch. Hắn cùng Lôi Dận lên xe, còn bọn vệ sĩ tìm đường vòng mà đi.
Ba năm sau, Lôi Dận càng thêm thong dong, bình tĩnh. Nếu dựa vào tính cách trước đây, hẳn là hắn đã sai người san bằng cánh đồng oải hương này rồi. Mà cao quý như hắn, cũng tuyệt đối không ngồi loại xe này. Mà nay, hắn cũng không quá bận tâm đến thời gian, chỉ trầm mặc, ít nói chuyện.
Bên cạnh họ là những luống hoa tím biếc đẹp tựa như những bức tranh cuộn tròn, ngay cả bầu không khí cũng cực kỳ dễ chịu.
“Bác này, chúng ta còn bao lâu nữa thì đến nơi?” Phí Dạ vẫn không nhịn được mà hỏi. Hắn vốn rất trầm tĩnh nhưng không ngờ Lôi tiên sinh còn bình thản hơn. Tốc độ xe chạy thế này quả thực khiến người ta ngao ngán mà!
Hắn vừa nói xong chưa được bao lâu thì chiếc xe dừng lại, “Kíttt!” Phí Dạ còn chưa phản ứng lại thì đã thấy một ông lão người Pháp đang đi đến chỗ họ. Ông nhíu mày nhìn họ rất lâu, chưa nói câu nào liền đưa tay kéo áo Lôi Dận…
“Này, ông làm gì đấy?” Phí Dạ cả kinh, lập tức ngăn cản lại, bàn tay to chính xác bắt được tay ông lão.
Ông lão người Pháp lại không hề hoảng hốt, chỉ thong thả nói, “Đến Provence không thể nặng nề như vậy. Nhìn các cậu này, áo sơ mi cũng cài nút cẩn thận như vậy. Tuyệt đối không được! Cuộc sống là phải thả lỏng, thả lỏng đó, đây mới là tinh thần của người Provence chúng tôi.”
“Nói cái quỷ gì đấy?”
“Phí Dạ!” Lôi Dận đã lên tiếng, hờ hững nói, “Buông tay ông ấy ra!”
Bàn tay Phí Dạ từ từ buông ra. Ông lão cười sang sảng, tháo cà vạt Lôi Dận ra, sau đó là cởi cúc áo cổ, “Nhìn này, trông cậu thoải mái hơn rất nhiều. Chàng trai này, nhìn ra cánh đồng hoa kia, không phải là cậu càng thoải mái hơn sao?”
“Suồng sã!”
“Phí Dạ, ông lão nói đúng!” Lôi Dận vỗ vỗ vai hắn, cúi đầu nói.
Phí Dạ âm thầm trợn mắt. Nếu là Lôi Dận trước đây, đã nhanh chặt đứt ngón tay ông lão rồi. Hắn là người ăn trên ngồi trước, sao lại để cho ông lão kia giáo huấn chứ!
Điều quan trọng hơn là…Lôi tiên sinh không hề có dấu hiệu tức giận!
Bất luận kẻ nào cũng biết, ba năm nay, Lôi Dận trầm mặc hơn rất nhiều, nhưng một khi cơn thịnh nộ đến thì vẫn rất kinh khủng.
Chiếc xe chậm rãi đi về phía trước, ông lão lại cất tiếng hát vui vẻ…
Lôi Dận hít một hơi thật sâu thấy toàn hương hoa, ánh mắt hắn cũng rạng rỡ hơn khá nhiều, khóe môi cũng nhếch lên. Đằng xa kia là ngôi nhà màu trắng hiện thoáng như mây giữa một biển hoa. Tâm tình vốn bình tĩnh của hắn lại có chút nhộn nhạo, như thể rõ ràng bên trong đó có một điều cực kỳ đặc biệt. Ngay sau đó, hắn quyết định tiến lại đó.
Càng đến gần, hoa oải hương càng tỏa hương nồng đậm. Bên trong trang trại, cả hàng dài những cây nho càng tôn lên dáng vẻ xinh đẹp cho ngôi nhà kia.
“Căn nhà thật độc đáo, như thể chủ nhân đã lâu lắm không ở vậy.” Phí Dạ đi theo phía sau, nhìn chung quanh một vòng rồi thấp giọng nói.
Lôi Dận không nói gì, ánh mắt cùng với ánh nắng trời chậm rãi di động. Không hiểu vì sao, lần đầu tiên bước vào trang trại này, tuy rằng chưa bước vào bên trong ngôi nhà nhưng trong lòng lại có cảm giác rất khác lạ, thậm chí tim có chút không an phận mà lạc một nhịp. Ngay cả hương hoa thơm ngát trong này cũng khiến hắn có đôi phần kinh ngạc.
Bước trên bậc thang đá, mặt đá được ánh nắng chiếu xuống lấp lánh, ánh mắt Lôi Dận chú ý đến tờ giấy dán ở cửa. Trên tờ giấy là một dòng chữ tiếng Pháp…
“Selena thân yêu, tinh dầu hoa của chị rất công hiệu, nhanh đến rượu trang Tuffy nhé, lão Cather đang đợi chị! Huân Y!”
Đuôi mày Lôi Dận thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc. Hắn dán lại tờ giấy lên cửa, trong lúc lơ đãng quay đầu lại thì có chút giật mình…
“Lôi tiên sinh, làm sao vậy?” Phí Dạ phát hiện ra điểm khác thường của hắn, thuận thế nhìn lại thì cũng ngẩn người…
“Chỗ này sao lại có sen Tịnh Đế được?”
“Có lẽ do chủ nhà thích.” Lôi Dận thản nhiên nói một câu, nghĩ đến lại thấy buồn cười nhưng tinh thần hắn hơi rối loạn.
Mới vào một trang trại đã có cảm giác khác lạ. Chẳng lẽ, Provence này thật sự có thể khiến người ta thả lỏng tâm tình, tiêu diêu tự tại sao?
“Hai chàng trai, đây là nhà của Selena. Hình như hôm nay cô ấy đi vắng, nếu không hai cậu sẽ được thưởng thức thứ đồ uống đặc biệt của cô ấy, rất ngon đó! Rất nhiều du khách từ nơi khác đến đây đều phải thưởng thức một chút mới thỏa lòng. Ngoài ra, hoa cô ấy trồng cũng nổi tiếng lắm đó.” Ông lão lái xe đi đến, nhiệt tình giải thích.
Phí Dạ nghe thấy vậy thì cũng không có phản ứng gì lớn lắm. Lôi Dận nhìn về phía ông lão, theo bản năng hỏi một câu: “Selena là ai?”
Ông lão cười ha hả, “Chính là cô bé được yêu quý nhất ở đây. Nếu cậu nhìn thấy cô bé, nhất định sẽ bị vẻ xinh đẹp của cô bé hút hồn.”
Lôi Dận nhíu mày, trong lòng tự dưng lại có một cảm giác rất khác lạ, lại lập tức giễu thầm. Phụ nữ đối với hắn mà nói, đã sớm không là gì cả, làm sao hắn có thể bị hút hồn chứ! Sắc mặt hắn không có chút thay đổi nào, lại nhớ đến dòng chữ trên tờ ghi chú kia thì hỏi: “Rượu trang Tuffy ở đâu?”
Ông lão kia hơi sửng sốt, suy nghĩ mãi mới trả lời, “Rượu trang Tuffy…à, tôi nhớ rồi. Ở đây đúng là có rượu trang đó, có điều đường đến chính xác thì tôi không nhớ rõ lắm, nếu đi dọc đường này chắc là cũng đến thôi. Đó là một rượu trang mới, ít người biết đến lắm.”
“Đưa tôi đến đó!” Lôi Dận nói xong câu đó liền chủ động ngồi lên xe.
“Hả? À, được được, nhưng mà, chỗ đó khá xa, phải thêm tiền đó.”
“Lôi tiên sinh..” Phí Dạ không rõ ông lão đang lải nhải cái gì, vẫn ngồi lên xe sau đó nhìn về phía Lôi Dận, vẻ mặt khó hiểu, “Lôi tiên sinh, chúng ta đến rượu trang Tuffy sao? Ông lão này cũng vừa nói, đó là một rượu trang mới, chất lượng cũng chưa rõ thế nào.”
“Nếu đã đến đây rồi thì cứ thử đi xem.” Lôi Dận dựa thân mình cao lớn vào ghế ngồi, hai chân thon dài chống ngay ngắn, hai cúc áo ở ngực mở ra, để lộ lồng ngực rắn chắc, tinh tráng.
“Vâng, Lôi tiên sinh.” Phí Dạ vâng lệnh.
Chiếc xe chậm rãi chuyển bánh, đi thẳng theo hướng bên cạnh cánh đồng oải hương, như một cánh buồm xinh đẹp lướt trên mặt biển tím biếc….
Sâu bên trong cánh đồng tím biếc, vừa lúc chiếc xe đi khỏi, một cô gái cũng vừa cắt xong một bó oải hương. Dưới ánh mặt trời, cô khẽ ưỡn người ra sau cho đỡ đau lưng, lại ngửa đầu hưởng thụ ánh nắng chan hòa đầu chiều…
Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống bóng dáng cô, ngả lên khóm hoa. Trong làn gió nhẹ, mái tóc dài của cô xõa bung, mỗi làn tóc bay đều như vương hương hoa ngọt ngào. Thân mình quyến rũ dưới ánh nắng càng trở nên xinh đẹp, mỹ miều, lại có vẻ đáng yêu, ngọt ngào của một cô bé bước ra từ thế giới cổ tích…
/170
|