Về tên chương, nguyên văn trong convert: “Nghịch chỉ” (nghịch: trái ngược) // (tác: làm, tạo nên). Nghĩa đầy đủ sẽ là: “Trái ngược với điều đã được tạo nên.”
[…]
Phòng bệnh riêng của Đàm Đồng nằm trên tầng cao của bệnh viện. Trong hành lang là sự yên tĩnh đến dị thường, ngoại trừ tiếng bước chân bất an cùng không khí khẩn trương thì không còn âm thanh nào khác. Rốt cuộc, Đàm Trử Quân cũng đẩy ra được đám vệ sĩ đang ngăn cản, sải bước đi thẳng tới trước mặt Lôi Dận, nhưng lúc chưa kịp tới gần, một cánh tay của Lôi Dận đã duỗi ra, trực tiếp đè Đàm Trử Quân lên tường. Tốc độ quá nhanh khiến anh ta trở tay không kịp.
“Anh...” Đàm Trử Bách thấy thế, dùng sức đẩy tên vệ sĩ ra bước nhanh tới, bàn tay anh giữ cánh tay Lôi Dận lại, “Lôi tiên sinh, anh làm như vậy là có ý gì?”
Lôi Dận buông lỏng Đàm Trử Quân ra, thực chất cũng không định làm gì với người đàn ông này cả, nhưng sắc mặt lại nặng nề dị thường và lạnh băng đến kinh người, một đôi đồng tử xanh lục như viên đá quý rơi vào đầm nước những ngày tháng chạp, phát ra ánh sáng băng lạnh đầy nguy hiểm.
“Từ hôm nay trở đi, tôi hy vọng Đàm gia các người không nên nói bất cứ điều gì không nên nói, bằng không sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết. Tóm lại là như vậy.”
Vẻ mặt vốn cà lơ phất phơ của Đàm Trử Bách cũng giống như anh cả Đàm Trử Quân như đúc, anh nhíu mày. Ngược lại, Đàm Trử Quân bên cạnh lạnh lùng nhìn Lôi Dận, sau đó chỉ đơn giản đưa tay sửa sang lại cổ áo nhàu nhĩ, ánh mắt trở nên không chút khách khí, sắc bén vô cùng.
“Tôi đây thực ra rất muốn biết Lôi tiên sinh đại danh lừng lẫy đang làm chuyện gì bí mật đây? Nhiều năm như vậy Mạch Khê đi đâu? Và, tại sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện?”
“Rất đơn giản.” Lôi Dận không nhanh không chậm khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng hoàn toàn là nhàn nhã bình thản, nhưng vẫn tản ra sức mạnh đầy quyền lực của hắn, không để bất kỳ ai khinh thường. Hắn cười lạnh, “Người bên trong sắp chết kia cả đời này không tồn tại được tâm trạng áy náy sao? Mạch Khê xuất hiện chính là để cho ông ta yên tâm ra đi.”
“Anh dựa vào cái gì mà ở trong này tự tung tự tác hả?” Đàm Trử Bách nghe vậy, nhịn không được quát lên.
Lôi Dận không giận lại cười, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Đàm Trử Bách, rồi trực tiếp dừng trên khuôn mặt Đàm Trử Quân. Ánh mắt kia sắc bén như một mũi tên nhọn hoắt, xuyên thấu tâm trí đối phương, không một chút lưu tình nào.
“Em trai của anh không biết tình hình thực tế. Ít nhất, anh hẳn là biết được chứ hả?” Hắn đi lên phía trước, hừ lạnh một tiếng: “Dù sao anh lớn hơn em trai mình nhiều tuổi đến như vậy, trải qua một số chuyện đương nhiên cũng có quyền lên tiếng. Tuy rằng đối với người ngoài, anh luôn giữ bí mật về tuổi của mình, và thực chất là, anh, một chút cũng không giống với một kẻ đã bốn mươi lăm tuổi.”
“Lôi Dận, tôi mặc kệ hôm nay cậu đưa Mạch Khê tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì, nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng nghĩ muốn làm gì cha tôi thì làm.”
“Cha anh?” Lôi Dận đột nhiên nở nụ cười, giống như một con dã thú nơi rừng núi, đôi mắt mang theo từng tia sáng lạnh lẽo như loài chim ưng. Hắn hơi nghiêng nghiêng thân mình về phía trước, độ cong bên môi hàm rõ ý trào phúng: “Bắt đầu từ khi nào anh lại học được cách xưng hô này? Theo như tôi được biết, từ khi cha anh xảy ra chuyện kia, anh đã thống hận tới khắc cốt. Quan hệ cha con giữa các người, không phải bắt đầu từ khi đó đã coi như một đao cắt đứt hay sao?”
“Đủ rồi!” Đàm Trử Quân vung tay lên, bàn tay to lớn đấm mạnh trên bức tường. Anh ta nhìn chằm chằm vào Lôi Dận, đáy mắt đều hiện lên vẻ khát máu lạnh băng: “Cậu làm gì tôi không cần biết, nhưng hôm nay, cậu tới đây, mục đích là gì, vì cái gì? Vì sao không buông tha cho chúng tôi?”
“Là vì cha anh đối với Mạch Khê rất áy náy, rất muốn trước khi chết có thể nhìn thấy cô ấy, mà Mạch Khê cũng chỉ muốn có một người cha. Mọi chuyện đơn giản như vậy.” Hành động giải thích như thế này, lần đầu tiên Lôi Dận làm đối với người khác ngoại trừ Mạch Khê, giọng điệu hắn lãnh đạm, không có bất cứ xúc cảm nào.
Đàm Trử Bách nghe xong, giật mình kinh ngạc, một lúc lâu sau mới có phản ứng lại với những gì Lôi Dận vừa nói, anh thì thào: “Anh…anh nói cái gì? Mạch Khê muốn một người cha? Điều này…điều này có liên quan gì tới cha của tôi? Chẳng lẽ…Mạch Khê là em gái…”
“Không được nói bậy!” Đàm Trử Quân liếc mắt nhìn Đàm Trử Bách một cái, lại nhìn về phía Lôi Dận, tiếng cười lạnh có ý châm chọc.
“Thế nào? Lôi tiên sinh lừng lẫy có tiếng chỉ có chút năng lực ấy thôi sao? Mạch Khê thực sự là đáng thương, xem ra đã tin tưởng nhầm người, lòng tràn đầy hạnh phúc nghĩ rằng bản thân mình đã gặp được cha ruột, đáng tiếc, cũng chỉ là do cậu sắp đặt!”
“Đúng vậy, Mạch Khê đích xác không phải mang họ Đàm, nhưng tôi nói cô ấy có họ Đàm, thì chính là như vậy.” Đôi môi mỏng của Lôi Dận hơi nhếch lên, đáy mắt vẫn là sự lạnh lẽo.
Đột nhiên, Đàm Trử Bách mở to hai mắt ra, mờ mịt không biết làm sao nhìn Lôi Dận, nhưng chỉ một thoáng sau, anh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Đàm Trử Quân cũng bị những lời nói ‘chướng tai’ của Lôi Dận gây khó hiểu, nhưng chỉ hơi hơi giật mình kinh ngạc trong một thoáng liền có phản ứng lại. Thật chậm rãi, khóe môi Lôi Dận lướt qua một độ cong tàn nhẫn, đã có rõ ràng ý tứ bên trong, đầy đau xót.
“Mạch Khê là con gái của người đàn bà kia.”
Nhìn Lôi Dận không có ý giải thích thêm điều gì, anh ta đột nhiên cười cười, giống như thật bất đắc dĩ, “Tôi sớm nên nghĩ đến chuyện này. Trước khi cha nhập viện cứ khăng khăng muốn nhìn tấm ảnh chụp của cô ta, tôi nên nghĩ đến chuyện này đầu tiên. Tuy rằng nhiều năm ông ta vẫn luôn bình lặng như vậy, nhưng tôi biết ông ta không thể buông người đàn bà kia ra. Còn có đứa trẻ mà cô ta sinh ra, mặc dù đứa trẻ đó căn bản không phải con ruột ông ta!”
“Anh, đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Anh nói người đàn bà kia là ai? Chẳng lẽ là Bạc Tuyết?” Đàm Trử Bách vô cùng lo lắng. Lúc trước, mọi chuyện đột nhiên đổ vỡ, nhưng anh có một quãng thời gian dài học ở nước ngoài, vậy nên cũng không biết tình hình cụ thể, chỉ nghe được người khác nói sơ qua. Đàm Trử Quân cũng không hề trả lời, nhưng nét mặt trầm mặc kia đã là đáp án chính xác. Trái tim Đàm Trử Bách như chìm thẳng xuống vực sâu.
“Năm đó, cha anh đối với Bạc Tuyết như thế nào, trong lòng anh hẳn đã rất rõ ràng. Tôi đây chỉ là làm những điều cần thiết. Ông ta áy náy muốn bù đắp, Mạch Khê lại rất mong có được tình thương của cha, mà cha anh lại rất hiểu biết Bạc Tuyết, ông ta chính là người có thể khiến Mạch Khê tin tưởng. Chỉ có ông ta, mới là sự lựa chọn tốt nhất!”
“Lôi Dận!” Đàm Trử Quân như thể vừa nghe được lời nói nhảm nhí, bước lên một bước, nhìn chằm chằm Lôi Dận, giống như một con thú dữ.
“Cậu thắng sao? Đây không phải là một trò chơi của trẻ con, cậu muốn chỉ ai thắng là có thể hay sao?” Tuy rằng anh ta thực sự rất giận dữ, nhưng vẫn tận lực đè thấp giọng xuống, “Mạch Khê không phải là rối gỗ, con bé sớm muộn gì cũng phát hiện được tất cả, kể cả người cha này, anh chị em trong nhà đều là cậu sắp xếp. Một khi con bé phát hiện được sự thật bị cậu bóp méo thì sẽ như thế nào? Cậu có nghĩ đến cảm nhận của con bé hay không? Giấy không bao giờ có thể gói được lửa!”
Đối mặt với sự chất vất hùng hổ của anh ta, biểu cảm của Lôi Dận vẫn trấn định băng đá như ngày thường, ngàn năm không hề thay đổi.
“Đàm Trử Quân, có một số lời nói dối có thể giấu giếm cả đời. Hơn nữa, cha của anh hoàn toàn hợp tác. Nếu các anh có chút thông minh, đương nhiên hiểu rõ bản thân mình nên làm như thế nào.” Lôi Dận lấy một điếu xì gà thuộc hạ vừa đưa lên, rít một hơi, cuộn khói nhàn nhạt phiêu đãng trong không trung, giống như nét mặt hắn bây giờ, không thể nắm bắt được.
Chính là bởi vì lo lắng đến cảm nhận của Mạch Khê, hắn mới có thể nhọc lòng xây dựng nên một vở kịch như vậy. Vốn mọi chuyện cũng không phiền toái như thế này. Nếu tên Neil ngu ngốc kia ngay ở thời điểm mấu chốt không làm ra chuyện đó, hắn đương nhiên cũng không nghĩ đến người của Đàm gia. Đối với Đàm gia, nhất là Đàm Đồng, lúc trước hắn đã nói tha cho ông ta một lần, lần gặp gần đây hắn hoàn toàn không muốn. Lần thứ hai gặp mặt, không ngờ Đàm Đồng lại sắp chết. Cách đây hai năm, khi tìm được Neil, hắn đã vô cùng cẩn thận, cẩn thận đến từng chi tiết, hao phí không biết bao nhiêu tiền của tâm sức để gây dựng một hình tượng khác cho gã ta. Từ một người nghiện ma túy trở thành một tên đàn ông bình thường, tất cả cũng chỉ vì muốn Mạch Khê không biết được cha ruột của mình là một tên khốn nạn đến như vậy; Và cũng không muốn cho cô biết, trên thực tế, cô chính là kết quả của một cuộc luân bạo tàn nhẫn.
Vậy nên, khi Mạch Khê dùng ánh mắt thống hận nhìn chằm chằm vào Neil lúc ở hội quán, Lôi Dận rốt cuộc cũng hạ sát tâm.
Một gã đàn ông như vậy, tuyệt đối không có tư cách làm cha của cô ấy. Hơn nữa, gã ta căn bản không muốn tiếp nhận Mạch Khê. Trong mắt gã, ngoại trừ đàn bà chỉ có tiền, ngoại trừ tiền chỉ có ma túy. Lôi Dận bất đắc dĩ đành phải dùng cách thức không chút tình cảm, không một chút chần chờ để giải quyết sạch sẽ mọi chuyện. Nếu không làm như vậy, trong tương lai, sự đau đớn Mạch Khê phải đối mặt có lẽ càng khủng khiếp hơn.
Sau khi Neil chết, hắn bắt đầu nghĩ đến người thích hợp nhất đảm nhận vai trò này, chỉ có thể là Đàm Đồng. Ông ta mới chính là người có thể khiến Mạch Khê hoàn toàn tin tưởng. Cũng chỉ có ông ta mới diễn được vai diễn của một kẻ sắp chết trong vở kịch hắn đã thiết kế hoàn hảo. Điều cần thiết phải làm còn lại, chính là để một số những kẻ không hiểu chuyện thông minh lên một chút, biết điều mà câm miệng.
“Cha tôi và Bạc Tuyết ở cùng một nơi cũng là sau khi Huyết Xà chết, khi đó Mạch Khê cũng đã được sinh ra. Đây là sự thật, cố gắng bóp méo cũng chỉ khiến mọi chuyện càng trở nên phiền toái hơn mà thôi.” Chân mày Đàm Trử Quân nhíu chặt lại, trong ánh mắt, ngoại trừ sự châm chọc còn là vẻ khó tin.
“Cha anh tự nhiên sẽ hiểu được. Vấn đề hiện tại chỉ là các anh. Sau khi Khê nhi gặp được cha, tất nhiên sẽ nghĩ các anh chính là anh em ruột thịt của mình. Hy vọng anh, làm anh cả trong nhà có thể biết chuyện gì nên làm, chẳng qua là nhiều hơn một người em gái mà thôi, đối với cuộc sống của các anh không có ảnh hưởng gì. Nếu Khê nhi biết trên đời này mình còn có ngươi thân, nhất định sẽ rất vui.” Khuôn mặt anh tuấn của Lôi Dận chìm trong lớp sương khói mờ mờ, mỗi một động tác, mỗi một lời nói đều lộ ra vẻ lạnh lẽo dị thường, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản, không hề nghe thấy một chút ý tứ gì gọi là uy hiếp.
Đàm Trử Quân cười lạnh một tiếng, “Lôi tiên sinh, là cậu nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, còn tôi lại nghĩ mọi chuyện rất phức tạp! Sự thật vĩnh viễn là sự thật, và tôi cũng không dám cam đoan Mạch Khê sẽ nghe được gì trong tương lai. Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng chúng tôi sẽ thay ông ta giữ một bí mật ngu xuẩn như vậy sao?”
“Sở dĩ bí mật gọi là bí mật, bởi vì người giữ bí mật phải biết khôn mà sống. Một khi mọi chuyện vỡ lở, vận mệnh của mỗi người sẽ thay đổi. Anh em nhà họ Đàm luôn luôn là người thông minh, tài năng nghệ thuật trong giới âm nhạc quốc tế như hai người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cần gì phải tự tay đập nát hết mọi thứ vẫn đang tốt đẹp cùng với bình lặng, đưa chính mình đến đường cùng?”
“Cậu đang uy hiếp chúng tôi?” Đàm Trử Quân nhíu hai mày lại, thống hận, căm ghét đều bộc lộ hoàn toàn.
“Không, anh hiểu lầm ý tứ của tôi.” Lôi Dận nhẹ nhàng nói. “Hai người đều từng trải, làm sao có thể dễ dàng bị uy hiếp chứ? Chẳng qua, tôi đột nhiên nhớ tới hai người còn có một em gái? À, cô em gái này không phải chỉ Mạch Khê, mà là nghiên cứu sinh đang dốc lòng cho y học ở Pháp. Đàm Hinh Hạm, cái tên này, là tôi không nhớ lầm chứ?”
“Cậu...”
“Anh muốn làm gì Hinh Hạm?” Đàm Trử Bách vốn luôn giữ sự trầm mặc rốt cuộc nhịn không được liền mở miệng, giọng nói rõ ràng có sự khẩn trương…
Lôi Dận bước tới vỗ vỗ bả vai Đàm Trử Bách, trầm ổn có lực, “Không nên khẩn trương đến như vậy, tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến mà thôi. Nghe nói thành tích của em gái các cậu vô cùng tốt. Nhưng, nếu có bất cứ điều gì ngoài ý muốn ...”
“Tôi đồng ý với cậu.” Đàm Trử Quân không đợi Lôi Dận nói xong liền cứng rắn trả lời. “Tôi biết Lôi Dận cậu cánh tay che trời, ở Pháp từ xã hội đen đến giới cầm quyền đều là địa bàn của cậu. Hinh Hạm vô tội, thậm chí con bé còn không biết chuyện của cha mình năm đó. Cái gì nó cũng không biết cả. Thêm một người em gái đối với nó cũng không phải là chuyện to tát. Vậy nên, xin cậu đừng quấy rầy đến nó.
“Yên tâm, chỉ cần mọi chuyện không chệnh hướng, Lôi Dận tôi tuyệt đối cũng không hứng thú làm chuyện bất lợi đối với em gái anh.” Lôi Dận ném điếu xì gà xuống mặt sàn, lạnh lùng cười.
Đàm Trử Quân âm thầm thở dài một hơi. Anh ta biết, Lôi Dận này tuyệt đối là người giữ chữ tín, chỉ cần đã đáp ứng hắn nhất định sẽ làm được. Chẳng qua, anh ta vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, người đàn ông này sẽ vì Mạch Khê mà làm chuyện liều lĩnh đến như vậy. Thực là một quyết định hoang đường.
“Tôi có một chuyện không rõ.” Thật lâu sau đó, anh ta mới điềm tĩnh nói một câu.
Lôi Dận nhíu nhíu mày, chờ Đàm Trử Quân nói tiếp.
“Cậu rõ ràng biết tôi rất hận chuyện của cha mình năm đó, thậm chí còn oán hận người đàn bà kia đã chia cắt cả gia đình này, vì sao còn kiên quyết đưa Mạch Khê vào đây? Chẳng lẽ cậu không sợ tôi sẽ chuyển hận thù từ người đàn bà kia sang cho con bé sao? Dù sao, con bé cũng là con gái ruột của cô ta. Cho dù người đàn bà kia đã không thấy đâu nữa, thì điều này cũng không có nghĩa là hận thù dễ dàng biến mất.” Đàm Trử Quân khi nhắc tới chuyện quá khứ, trong mắt đều là nét mệt mỏi không vui.
Sắc mặt Lôi Dận càng thêm trầm lạnh xuống, sau một hồi hắn mới mở miệng nói, “Người phụ nữ kia không phải là biến mất, mà là đã chết. Chẳng qua đây chỉ là lí do thoái thác đối với người ngoài thôi.”
Đàm Trử Quân ngạc nhiên. Tuy rằng đối với người đã mất tích một thời gian quá dài như vậy, hiển nhiên anh ta cũng không có hy vọng gì quá lớn, nhất là khi nhìn thấy Lôi Dận mang theo Mạch Khê để diễn một vở kịch giả dối như thế này. Như vậy, tỉ lệ người đàn bà đó xuất hiện chắc chắn sẽ rất ít. Nhưng là, khi Lôi Dận không chút che lấp nào nói ra đáp án xác thực nhất, anh ta vẫn có chút thảng thốt. Người đàn bà kia kỳ thực cùng tuổi với mình, mà cứ như vậy chết. Những mối quan hệ này thực sự quá rắc rối, nguyên nhân vì như thế, anh ta mới thống hận cha mình đến như vậy.
Đối với sự khiếp sợ trên gương mặt Đàm Trử Quân, Lôi Dận coi như không thấy, ánh mắt vẫn bình thản như nước. “Về chuyện anh có thể chuyển oán hận sang Mạch Khê hay không, tôi nghĩ điều này không cần thiết phải lo lắng.”
Lời nói nhẹ nhàng như bâng quơ của Lôi Dận khiến Đàm Trử Quân nao nao. Một lúc lâu sau, ánh mắt lạnh lùng hờ hững lộ ra ý châm chọc. “Trong giới âm nhạc, Mạch Khê là một nhân tài hiếm có. Trừ khi con bé không muốn về DIO, mà chỉ cần trở về giới ca hát, tôi chắc chắn sẽ trở thành thầy dạy nhạc của nó. Cậu muốn tôi phải làm thế nào?”
Lôi Dận nở nụ cười, khóe môi cương nghị tản ra hơi thở lạnh băng. Hắn không chớp mắt nhìn Đàm Trử Quân, đôi mắt chim ưng như thanh kiếm sắc bén, xuyên thấu mọi thứ, vạch rõ tâm trí đối phương.
“Điều đáng buồn nhất chính là người không biết lượng sức mình. Đàm Trử Quân, không cần nói những chuyện vớ vẩn như vậy. Dựa theo tính cách của anh, anh sẽ chẳng làm gì cả.”
Ánh mắt Đàm Trử Quân tối lại, “Tỏ ra hiểu một người, không còn nghi ngờ gì nữa đúng là một việc làm ngu xuẩn.”
“Người khác như thế nào tôi mặc kệ. Đơn giản anh chính là Đàm Trử Quân, nhà chế tác âm nhạc có tiếng, quyền uy, chức nghiệp, đạo đức, nhưng sự khống chế mọi chuyện vẫn nằm trong bàn tay tôi!” Giọng nói Lôi Dận vẫn bình tĩnh như mặt hồ, không có một chút gợn sóng. Hắn đi đến trước mặt Đàm Trử Quân, bàn tay to lớn trầm ổn có lực đặt lên bờ vai anh ta, “Hơn nữa, tôi tuyệt đối tin tưởng anh. Đối với Mạch Khê, anh chỉ có thương tiếc, bằng không lúc nãy sao lại kích động đến như vậy! Từ đầu đến cuối, điều anh lo lắng vẫn chỉ là cảm xúc của Mạch Khê sau khi biết sự thật mà thôi!”
“Cậu...” Sắc mặt Đàm Trử Quân vô cùng không tốt. Những đường nét trên gương mặt cũng đã biến hóa. Anh ta thực sự căm ghét loại cảm giác này, cảm giác bị người khác nhìn thấu chỉ với một cái liếc mắt.
“Vậy nên anh không có lựa chọn. Vì Mạch Khê cũng tốt, vì em gái ruột của các người cũng thế. Điều các người có thể làm chỉ là phối hợp cùng im lặng. Điều này, chỉ có lợi không có hại.”
Lôi Dận không hề uy hiếp, khuôn mặt chìm trong làn khói nhàn nhạt của điếu xì gà, như có như không.
_______________
Trái ngược với không khí ‘giương cung bạt kiếm’ bên ngoài hành lang, trong phòng bệnh lại là một cảnh tượng khác.
Thân thể Mạch Khê cứng đờ như một bức tượng điêu khắc, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp ánh lên nỗi kinh ngạc không thể tin được, giống như một đứa trẻ đương lạc lối trong khu rừng rậm, không biết nên đi lối nào. Một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, bàn tay rút ra khỏi cái nắm yếu ớt của Đàm Đồng, run rẩy.
“Người…người vừa mới nói cái gì?”
“Mạch Khê ...” Ánh mắt lộn xộn của Đàm Đồng nhìn Mạch Khê, thấy cô rõ ràng đang trốn tránh, sự áy náy trong mắt càng tràn ra nhiều hơn.
“Cho tới nay, ta đối với mẹ của con…ta…vẫn còn có lỗi với con nhiều lắm. Cảm giác này thật sự rất thống khổ, khiến ta mỗi ngày đều phải trải qua cơn đau như lăng trì. Hôm nay gặp được con, ta rốt cuộc có thể an tâm. Con lớn rồi, hơn nữa lại sống khỏe mạnh…Ta…ta…”
Giọng nói Đàm Đồng nghẹn lại. Ánh mắt Mạch Khê lại khiến ông nghĩ tới người phụ nữ xinh đẹp kia. Đôi mắt của cô ấy, cũng đã từng lung linh lộng lẫy như thế này, cũng đã từng khiến ông mê say. Cho tới bây giờ, ông cũng không nghĩ bản thân mình sẽ mê muội chỉ vì một ánh mắt, giống như một đóa anh túc xinh đẹp, biết rõ là độc dược vẫn không nhịn được tới gần. Là trầm luân. Là miên viễn.
Mạch Khê chỉ cảm thấy tai mình đang ong ong cả lên. Những lời nói của Đàm Đồng không hề chạm tới màng nhĩ cô, trong não chỉ còn lặp đi lặp lại câu nói của ông trước đó. Sau khi say rượu, mẹ cùng người đàn ông này đã phát sinh quan hệ.
Như vậy...
Hô hấp của Mạch Khê bắt đầu dồn dập hơn, lại nhìn về phía Đàm Đồng, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ lại có vẻ sắc bén.
“Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Mọi chuyện liên quan tới người và mẹ của con, xin người hãy nói cho con biết ...”
Đàm Đồng trầm mặc một chút, trên nét mặt già nua vẫn tịch liêu cô quạnh như vậy. Những đau đớn đang tra tấn trên cơ thể đã khiến vầng trán nhăn nheo rịn ướt một tầng mồ hôi, ông cố gắng nói cho hết câu, “Ta biết sẽ có một ngày, Lôi Dận lần thứ hai xuất hiện trước mắt ta. Ta biết, kết cục này, là ta sẽ nhìn thấy con.”
Tim Mạch Khê dường như vọt thẳng tới cổ họng. Cô biết ông có ý muốn nói ra chuyện đã xảy ra năm đó, tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng cũng hiểu ông đang rất cố gắng để nén cơn đau. Cô chỉnh một chút vị trí trên đầu giường để ông có cảm giác thoải mái hơn đôi phần.
“Ngoan lắm.” Đàm Đồng nhìn Mạch Khê, lại hít sâu một hơi, nói ra những chuyện xảy ra năm đó. Có những chuyện Mạch Khê đã biết, có những chuyện Mạch Khê chưa biết.
Hai mươi hai năm trước, Đàm Đồng lấy thân phận người pha chế rượu ở lại tổ chức ‘Ảnh’. Đơn giản là vì có một lần, Bạc Tuyết vô tình biết được loại rượu ông điều chế và vô cùng yêu thích. Lúc đó, Huyết Xà vung tiền như rác để giữ ông lại bên người. Tuy rằng Huyết Xà có tính đa nghi rất nặng, nhưng đối với gia thất của Đàm Đồng lại khá yên tâm.
Năm đó chính là giai đoạn tổ chức “Ảnh” đang không ngừng bành trướng thế lực. Mỗi ngày Huyết Xà đều bận bịu xử lý những chuyện lớn nhỏ trong tổ chức, Bạc Tuyết thường xuyên ở lại biệt thự, khá gần gũi với Lôi Dận. Khi đó Lôi Dận đã sớm trở thành một Nghi trượng đắc lực bên cạnh Huyết Xà, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có sự khát máu không gì sánh bằng. Huyết Xà rất coi trọng điều này.
Đàm Đồng luôn luôn là một người giữ quy củ trong cuộc sống, cho đến khi nhìn thấy Bạc Tuyết cùng với đôi mắt của người con gái ấy lần đầu tiên, đôi mắt mê hoặc như có ma lực đã hấp dẫn ông. Trước đó, ông vẫn luôn có sự bài xích đối với tổ chức xã hội đen và cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân mình vì một người phụ nữ mà ở lại tổ chức xã hội đen.
Từng ngày từng ngày trôi qua, có lẽ bởi vì Bạc Tuyết quá cô đơn, càng thêm mê luyến rượu Đàm Đồng pha chế. Từ cocktail có độ cồn nhẹ cho đến ngày một cao hơn.
Mà Đàm Đồng, ánh mắt nhìn về phía Bạc Tuyết mỗi lúc mỗi thêm yêu thương, càng thêm si mê. Ông thậm chí ngày ngày đêm đêm ở lại trong tổ chức chỉ bởi vì có thể được nhìn thấy Bạc Tuyết. Ông ý thức được đây là điều nguy hiểm. Tạm thời không nói tới Huyết Xà, chỉ cần là Lôi Dận bên cạnh Bạc Tuyết cũng là một nhân vật khiến người ta phải run sợ. Hắn giống như một con sói đi bên cạnh Bạc Tuyết, nhạy cảm dị thường đối với bất kỳ cá nhân nào Bạc Tuyết tiếp xúc.
Vốn là, mọi chuyện vẫn bình thản, bình thản mà tiếp diễn. Đàm Đồng điển hình là một người có ‘tà tâm’ nhưng không hành động. Đối với sự xinh đẹp của Bạc Tuyết, ông chọn cách từ xa nhìn ngắm. Những lúc cô đơn, sẽ pha cho cô ấy một ly rượu, yên lặng bên cạnh. Chỉ như thế, tuy rằng ngay cả bản thân ông cũng không hiểu được thế giới nội tâm của Bạc Tuyết.
Chậm rãi, thật chậm rãi, ông bắt đầu nhìn lại tình cảm của bản thân mình, rốt cuộc cũng ý thức được mình đã yêu người phụ nữ này, yêu một người nhỏ hơn mình đến gần nửa số tuổi. Tuy rằng biết đàn ông bên cạnh Bạc Tuyết vô cùng cường thế, tuy rằng bản thân ông đã có gia đình, có vợ có con. Nhưng, ông vẫn không có cách nào khống chế được tình cảm mỗi ngày một mãnh liệt này.
[…]
Phòng bệnh riêng của Đàm Đồng nằm trên tầng cao của bệnh viện. Trong hành lang là sự yên tĩnh đến dị thường, ngoại trừ tiếng bước chân bất an cùng không khí khẩn trương thì không còn âm thanh nào khác. Rốt cuộc, Đàm Trử Quân cũng đẩy ra được đám vệ sĩ đang ngăn cản, sải bước đi thẳng tới trước mặt Lôi Dận, nhưng lúc chưa kịp tới gần, một cánh tay của Lôi Dận đã duỗi ra, trực tiếp đè Đàm Trử Quân lên tường. Tốc độ quá nhanh khiến anh ta trở tay không kịp.
“Anh...” Đàm Trử Bách thấy thế, dùng sức đẩy tên vệ sĩ ra bước nhanh tới, bàn tay anh giữ cánh tay Lôi Dận lại, “Lôi tiên sinh, anh làm như vậy là có ý gì?”
Lôi Dận buông lỏng Đàm Trử Quân ra, thực chất cũng không định làm gì với người đàn ông này cả, nhưng sắc mặt lại nặng nề dị thường và lạnh băng đến kinh người, một đôi đồng tử xanh lục như viên đá quý rơi vào đầm nước những ngày tháng chạp, phát ra ánh sáng băng lạnh đầy nguy hiểm.
“Từ hôm nay trở đi, tôi hy vọng Đàm gia các người không nên nói bất cứ điều gì không nên nói, bằng không sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết. Tóm lại là như vậy.”
Vẻ mặt vốn cà lơ phất phơ của Đàm Trử Bách cũng giống như anh cả Đàm Trử Quân như đúc, anh nhíu mày. Ngược lại, Đàm Trử Quân bên cạnh lạnh lùng nhìn Lôi Dận, sau đó chỉ đơn giản đưa tay sửa sang lại cổ áo nhàu nhĩ, ánh mắt trở nên không chút khách khí, sắc bén vô cùng.
“Tôi đây thực ra rất muốn biết Lôi tiên sinh đại danh lừng lẫy đang làm chuyện gì bí mật đây? Nhiều năm như vậy Mạch Khê đi đâu? Và, tại sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện?”
“Rất đơn giản.” Lôi Dận không nhanh không chậm khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng hoàn toàn là nhàn nhã bình thản, nhưng vẫn tản ra sức mạnh đầy quyền lực của hắn, không để bất kỳ ai khinh thường. Hắn cười lạnh, “Người bên trong sắp chết kia cả đời này không tồn tại được tâm trạng áy náy sao? Mạch Khê xuất hiện chính là để cho ông ta yên tâm ra đi.”
“Anh dựa vào cái gì mà ở trong này tự tung tự tác hả?” Đàm Trử Bách nghe vậy, nhịn không được quát lên.
Lôi Dận không giận lại cười, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Đàm Trử Bách, rồi trực tiếp dừng trên khuôn mặt Đàm Trử Quân. Ánh mắt kia sắc bén như một mũi tên nhọn hoắt, xuyên thấu tâm trí đối phương, không một chút lưu tình nào.
“Em trai của anh không biết tình hình thực tế. Ít nhất, anh hẳn là biết được chứ hả?” Hắn đi lên phía trước, hừ lạnh một tiếng: “Dù sao anh lớn hơn em trai mình nhiều tuổi đến như vậy, trải qua một số chuyện đương nhiên cũng có quyền lên tiếng. Tuy rằng đối với người ngoài, anh luôn giữ bí mật về tuổi của mình, và thực chất là, anh, một chút cũng không giống với một kẻ đã bốn mươi lăm tuổi.”
“Lôi Dận, tôi mặc kệ hôm nay cậu đưa Mạch Khê tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì, nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng nghĩ muốn làm gì cha tôi thì làm.”
“Cha anh?” Lôi Dận đột nhiên nở nụ cười, giống như một con dã thú nơi rừng núi, đôi mắt mang theo từng tia sáng lạnh lẽo như loài chim ưng. Hắn hơi nghiêng nghiêng thân mình về phía trước, độ cong bên môi hàm rõ ý trào phúng: “Bắt đầu từ khi nào anh lại học được cách xưng hô này? Theo như tôi được biết, từ khi cha anh xảy ra chuyện kia, anh đã thống hận tới khắc cốt. Quan hệ cha con giữa các người, không phải bắt đầu từ khi đó đã coi như một đao cắt đứt hay sao?”
“Đủ rồi!” Đàm Trử Quân vung tay lên, bàn tay to lớn đấm mạnh trên bức tường. Anh ta nhìn chằm chằm vào Lôi Dận, đáy mắt đều hiện lên vẻ khát máu lạnh băng: “Cậu làm gì tôi không cần biết, nhưng hôm nay, cậu tới đây, mục đích là gì, vì cái gì? Vì sao không buông tha cho chúng tôi?”
“Là vì cha anh đối với Mạch Khê rất áy náy, rất muốn trước khi chết có thể nhìn thấy cô ấy, mà Mạch Khê cũng chỉ muốn có một người cha. Mọi chuyện đơn giản như vậy.” Hành động giải thích như thế này, lần đầu tiên Lôi Dận làm đối với người khác ngoại trừ Mạch Khê, giọng điệu hắn lãnh đạm, không có bất cứ xúc cảm nào.
Đàm Trử Bách nghe xong, giật mình kinh ngạc, một lúc lâu sau mới có phản ứng lại với những gì Lôi Dận vừa nói, anh thì thào: “Anh…anh nói cái gì? Mạch Khê muốn một người cha? Điều này…điều này có liên quan gì tới cha của tôi? Chẳng lẽ…Mạch Khê là em gái…”
“Không được nói bậy!” Đàm Trử Quân liếc mắt nhìn Đàm Trử Bách một cái, lại nhìn về phía Lôi Dận, tiếng cười lạnh có ý châm chọc.
“Thế nào? Lôi tiên sinh lừng lẫy có tiếng chỉ có chút năng lực ấy thôi sao? Mạch Khê thực sự là đáng thương, xem ra đã tin tưởng nhầm người, lòng tràn đầy hạnh phúc nghĩ rằng bản thân mình đã gặp được cha ruột, đáng tiếc, cũng chỉ là do cậu sắp đặt!”
“Đúng vậy, Mạch Khê đích xác không phải mang họ Đàm, nhưng tôi nói cô ấy có họ Đàm, thì chính là như vậy.” Đôi môi mỏng của Lôi Dận hơi nhếch lên, đáy mắt vẫn là sự lạnh lẽo.
Đột nhiên, Đàm Trử Bách mở to hai mắt ra, mờ mịt không biết làm sao nhìn Lôi Dận, nhưng chỉ một thoáng sau, anh đã hoàn toàn hiểu rõ.
Đàm Trử Quân cũng bị những lời nói ‘chướng tai’ của Lôi Dận gây khó hiểu, nhưng chỉ hơi hơi giật mình kinh ngạc trong một thoáng liền có phản ứng lại. Thật chậm rãi, khóe môi Lôi Dận lướt qua một độ cong tàn nhẫn, đã có rõ ràng ý tứ bên trong, đầy đau xót.
“Mạch Khê là con gái của người đàn bà kia.”
Nhìn Lôi Dận không có ý giải thích thêm điều gì, anh ta đột nhiên cười cười, giống như thật bất đắc dĩ, “Tôi sớm nên nghĩ đến chuyện này. Trước khi cha nhập viện cứ khăng khăng muốn nhìn tấm ảnh chụp của cô ta, tôi nên nghĩ đến chuyện này đầu tiên. Tuy rằng nhiều năm ông ta vẫn luôn bình lặng như vậy, nhưng tôi biết ông ta không thể buông người đàn bà kia ra. Còn có đứa trẻ mà cô ta sinh ra, mặc dù đứa trẻ đó căn bản không phải con ruột ông ta!”
“Anh, đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Anh nói người đàn bà kia là ai? Chẳng lẽ là Bạc Tuyết?” Đàm Trử Bách vô cùng lo lắng. Lúc trước, mọi chuyện đột nhiên đổ vỡ, nhưng anh có một quãng thời gian dài học ở nước ngoài, vậy nên cũng không biết tình hình cụ thể, chỉ nghe được người khác nói sơ qua. Đàm Trử Quân cũng không hề trả lời, nhưng nét mặt trầm mặc kia đã là đáp án chính xác. Trái tim Đàm Trử Bách như chìm thẳng xuống vực sâu.
“Năm đó, cha anh đối với Bạc Tuyết như thế nào, trong lòng anh hẳn đã rất rõ ràng. Tôi đây chỉ là làm những điều cần thiết. Ông ta áy náy muốn bù đắp, Mạch Khê lại rất mong có được tình thương của cha, mà cha anh lại rất hiểu biết Bạc Tuyết, ông ta chính là người có thể khiến Mạch Khê tin tưởng. Chỉ có ông ta, mới là sự lựa chọn tốt nhất!”
“Lôi Dận!” Đàm Trử Quân như thể vừa nghe được lời nói nhảm nhí, bước lên một bước, nhìn chằm chằm Lôi Dận, giống như một con thú dữ.
“Cậu thắng sao? Đây không phải là một trò chơi của trẻ con, cậu muốn chỉ ai thắng là có thể hay sao?” Tuy rằng anh ta thực sự rất giận dữ, nhưng vẫn tận lực đè thấp giọng xuống, “Mạch Khê không phải là rối gỗ, con bé sớm muộn gì cũng phát hiện được tất cả, kể cả người cha này, anh chị em trong nhà đều là cậu sắp xếp. Một khi con bé phát hiện được sự thật bị cậu bóp méo thì sẽ như thế nào? Cậu có nghĩ đến cảm nhận của con bé hay không? Giấy không bao giờ có thể gói được lửa!”
Đối mặt với sự chất vất hùng hổ của anh ta, biểu cảm của Lôi Dận vẫn trấn định băng đá như ngày thường, ngàn năm không hề thay đổi.
“Đàm Trử Quân, có một số lời nói dối có thể giấu giếm cả đời. Hơn nữa, cha của anh hoàn toàn hợp tác. Nếu các anh có chút thông minh, đương nhiên hiểu rõ bản thân mình nên làm như thế nào.” Lôi Dận lấy một điếu xì gà thuộc hạ vừa đưa lên, rít một hơi, cuộn khói nhàn nhạt phiêu đãng trong không trung, giống như nét mặt hắn bây giờ, không thể nắm bắt được.
Chính là bởi vì lo lắng đến cảm nhận của Mạch Khê, hắn mới có thể nhọc lòng xây dựng nên một vở kịch như vậy. Vốn mọi chuyện cũng không phiền toái như thế này. Nếu tên Neil ngu ngốc kia ngay ở thời điểm mấu chốt không làm ra chuyện đó, hắn đương nhiên cũng không nghĩ đến người của Đàm gia. Đối với Đàm gia, nhất là Đàm Đồng, lúc trước hắn đã nói tha cho ông ta một lần, lần gặp gần đây hắn hoàn toàn không muốn. Lần thứ hai gặp mặt, không ngờ Đàm Đồng lại sắp chết. Cách đây hai năm, khi tìm được Neil, hắn đã vô cùng cẩn thận, cẩn thận đến từng chi tiết, hao phí không biết bao nhiêu tiền của tâm sức để gây dựng một hình tượng khác cho gã ta. Từ một người nghiện ma túy trở thành một tên đàn ông bình thường, tất cả cũng chỉ vì muốn Mạch Khê không biết được cha ruột của mình là một tên khốn nạn đến như vậy; Và cũng không muốn cho cô biết, trên thực tế, cô chính là kết quả của một cuộc luân bạo tàn nhẫn.
Vậy nên, khi Mạch Khê dùng ánh mắt thống hận nhìn chằm chằm vào Neil lúc ở hội quán, Lôi Dận rốt cuộc cũng hạ sát tâm.
Một gã đàn ông như vậy, tuyệt đối không có tư cách làm cha của cô ấy. Hơn nữa, gã ta căn bản không muốn tiếp nhận Mạch Khê. Trong mắt gã, ngoại trừ đàn bà chỉ có tiền, ngoại trừ tiền chỉ có ma túy. Lôi Dận bất đắc dĩ đành phải dùng cách thức không chút tình cảm, không một chút chần chờ để giải quyết sạch sẽ mọi chuyện. Nếu không làm như vậy, trong tương lai, sự đau đớn Mạch Khê phải đối mặt có lẽ càng khủng khiếp hơn.
Sau khi Neil chết, hắn bắt đầu nghĩ đến người thích hợp nhất đảm nhận vai trò này, chỉ có thể là Đàm Đồng. Ông ta mới chính là người có thể khiến Mạch Khê hoàn toàn tin tưởng. Cũng chỉ có ông ta mới diễn được vai diễn của một kẻ sắp chết trong vở kịch hắn đã thiết kế hoàn hảo. Điều cần thiết phải làm còn lại, chính là để một số những kẻ không hiểu chuyện thông minh lên một chút, biết điều mà câm miệng.
“Cha tôi và Bạc Tuyết ở cùng một nơi cũng là sau khi Huyết Xà chết, khi đó Mạch Khê cũng đã được sinh ra. Đây là sự thật, cố gắng bóp méo cũng chỉ khiến mọi chuyện càng trở nên phiền toái hơn mà thôi.” Chân mày Đàm Trử Quân nhíu chặt lại, trong ánh mắt, ngoại trừ sự châm chọc còn là vẻ khó tin.
“Cha anh tự nhiên sẽ hiểu được. Vấn đề hiện tại chỉ là các anh. Sau khi Khê nhi gặp được cha, tất nhiên sẽ nghĩ các anh chính là anh em ruột thịt của mình. Hy vọng anh, làm anh cả trong nhà có thể biết chuyện gì nên làm, chẳng qua là nhiều hơn một người em gái mà thôi, đối với cuộc sống của các anh không có ảnh hưởng gì. Nếu Khê nhi biết trên đời này mình còn có ngươi thân, nhất định sẽ rất vui.” Khuôn mặt anh tuấn của Lôi Dận chìm trong lớp sương khói mờ mờ, mỗi một động tác, mỗi một lời nói đều lộ ra vẻ lạnh lẽo dị thường, nhưng giọng điệu vẫn rất bình thản, không hề nghe thấy một chút ý tứ gì gọi là uy hiếp.
Đàm Trử Quân cười lạnh một tiếng, “Lôi tiên sinh, là cậu nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, còn tôi lại nghĩ mọi chuyện rất phức tạp! Sự thật vĩnh viễn là sự thật, và tôi cũng không dám cam đoan Mạch Khê sẽ nghe được gì trong tương lai. Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng chúng tôi sẽ thay ông ta giữ một bí mật ngu xuẩn như vậy sao?”
“Sở dĩ bí mật gọi là bí mật, bởi vì người giữ bí mật phải biết khôn mà sống. Một khi mọi chuyện vỡ lở, vận mệnh của mỗi người sẽ thay đổi. Anh em nhà họ Đàm luôn luôn là người thông minh, tài năng nghệ thuật trong giới âm nhạc quốc tế như hai người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cần gì phải tự tay đập nát hết mọi thứ vẫn đang tốt đẹp cùng với bình lặng, đưa chính mình đến đường cùng?”
“Cậu đang uy hiếp chúng tôi?” Đàm Trử Quân nhíu hai mày lại, thống hận, căm ghét đều bộc lộ hoàn toàn.
“Không, anh hiểu lầm ý tứ của tôi.” Lôi Dận nhẹ nhàng nói. “Hai người đều từng trải, làm sao có thể dễ dàng bị uy hiếp chứ? Chẳng qua, tôi đột nhiên nhớ tới hai người còn có một em gái? À, cô em gái này không phải chỉ Mạch Khê, mà là nghiên cứu sinh đang dốc lòng cho y học ở Pháp. Đàm Hinh Hạm, cái tên này, là tôi không nhớ lầm chứ?”
“Cậu...”
“Anh muốn làm gì Hinh Hạm?” Đàm Trử Bách vốn luôn giữ sự trầm mặc rốt cuộc nhịn không được liền mở miệng, giọng nói rõ ràng có sự khẩn trương…
Lôi Dận bước tới vỗ vỗ bả vai Đàm Trử Bách, trầm ổn có lực, “Không nên khẩn trương đến như vậy, tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến mà thôi. Nghe nói thành tích của em gái các cậu vô cùng tốt. Nhưng, nếu có bất cứ điều gì ngoài ý muốn ...”
“Tôi đồng ý với cậu.” Đàm Trử Quân không đợi Lôi Dận nói xong liền cứng rắn trả lời. “Tôi biết Lôi Dận cậu cánh tay che trời, ở Pháp từ xã hội đen đến giới cầm quyền đều là địa bàn của cậu. Hinh Hạm vô tội, thậm chí con bé còn không biết chuyện của cha mình năm đó. Cái gì nó cũng không biết cả. Thêm một người em gái đối với nó cũng không phải là chuyện to tát. Vậy nên, xin cậu đừng quấy rầy đến nó.
“Yên tâm, chỉ cần mọi chuyện không chệnh hướng, Lôi Dận tôi tuyệt đối cũng không hứng thú làm chuyện bất lợi đối với em gái anh.” Lôi Dận ném điếu xì gà xuống mặt sàn, lạnh lùng cười.
Đàm Trử Quân âm thầm thở dài một hơi. Anh ta biết, Lôi Dận này tuyệt đối là người giữ chữ tín, chỉ cần đã đáp ứng hắn nhất định sẽ làm được. Chẳng qua, anh ta vạn vạn lần cũng không nghĩ tới, người đàn ông này sẽ vì Mạch Khê mà làm chuyện liều lĩnh đến như vậy. Thực là một quyết định hoang đường.
“Tôi có một chuyện không rõ.” Thật lâu sau đó, anh ta mới điềm tĩnh nói một câu.
Lôi Dận nhíu nhíu mày, chờ Đàm Trử Quân nói tiếp.
“Cậu rõ ràng biết tôi rất hận chuyện của cha mình năm đó, thậm chí còn oán hận người đàn bà kia đã chia cắt cả gia đình này, vì sao còn kiên quyết đưa Mạch Khê vào đây? Chẳng lẽ cậu không sợ tôi sẽ chuyển hận thù từ người đàn bà kia sang cho con bé sao? Dù sao, con bé cũng là con gái ruột của cô ta. Cho dù người đàn bà kia đã không thấy đâu nữa, thì điều này cũng không có nghĩa là hận thù dễ dàng biến mất.” Đàm Trử Quân khi nhắc tới chuyện quá khứ, trong mắt đều là nét mệt mỏi không vui.
Sắc mặt Lôi Dận càng thêm trầm lạnh xuống, sau một hồi hắn mới mở miệng nói, “Người phụ nữ kia không phải là biến mất, mà là đã chết. Chẳng qua đây chỉ là lí do thoái thác đối với người ngoài thôi.”
Đàm Trử Quân ngạc nhiên. Tuy rằng đối với người đã mất tích một thời gian quá dài như vậy, hiển nhiên anh ta cũng không có hy vọng gì quá lớn, nhất là khi nhìn thấy Lôi Dận mang theo Mạch Khê để diễn một vở kịch giả dối như thế này. Như vậy, tỉ lệ người đàn bà đó xuất hiện chắc chắn sẽ rất ít. Nhưng là, khi Lôi Dận không chút che lấp nào nói ra đáp án xác thực nhất, anh ta vẫn có chút thảng thốt. Người đàn bà kia kỳ thực cùng tuổi với mình, mà cứ như vậy chết. Những mối quan hệ này thực sự quá rắc rối, nguyên nhân vì như thế, anh ta mới thống hận cha mình đến như vậy.
Đối với sự khiếp sợ trên gương mặt Đàm Trử Quân, Lôi Dận coi như không thấy, ánh mắt vẫn bình thản như nước. “Về chuyện anh có thể chuyển oán hận sang Mạch Khê hay không, tôi nghĩ điều này không cần thiết phải lo lắng.”
Lời nói nhẹ nhàng như bâng quơ của Lôi Dận khiến Đàm Trử Quân nao nao. Một lúc lâu sau, ánh mắt lạnh lùng hờ hững lộ ra ý châm chọc. “Trong giới âm nhạc, Mạch Khê là một nhân tài hiếm có. Trừ khi con bé không muốn về DIO, mà chỉ cần trở về giới ca hát, tôi chắc chắn sẽ trở thành thầy dạy nhạc của nó. Cậu muốn tôi phải làm thế nào?”
Lôi Dận nở nụ cười, khóe môi cương nghị tản ra hơi thở lạnh băng. Hắn không chớp mắt nhìn Đàm Trử Quân, đôi mắt chim ưng như thanh kiếm sắc bén, xuyên thấu mọi thứ, vạch rõ tâm trí đối phương.
“Điều đáng buồn nhất chính là người không biết lượng sức mình. Đàm Trử Quân, không cần nói những chuyện vớ vẩn như vậy. Dựa theo tính cách của anh, anh sẽ chẳng làm gì cả.”
Ánh mắt Đàm Trử Quân tối lại, “Tỏ ra hiểu một người, không còn nghi ngờ gì nữa đúng là một việc làm ngu xuẩn.”
“Người khác như thế nào tôi mặc kệ. Đơn giản anh chính là Đàm Trử Quân, nhà chế tác âm nhạc có tiếng, quyền uy, chức nghiệp, đạo đức, nhưng sự khống chế mọi chuyện vẫn nằm trong bàn tay tôi!” Giọng nói Lôi Dận vẫn bình tĩnh như mặt hồ, không có một chút gợn sóng. Hắn đi đến trước mặt Đàm Trử Quân, bàn tay to lớn trầm ổn có lực đặt lên bờ vai anh ta, “Hơn nữa, tôi tuyệt đối tin tưởng anh. Đối với Mạch Khê, anh chỉ có thương tiếc, bằng không lúc nãy sao lại kích động đến như vậy! Từ đầu đến cuối, điều anh lo lắng vẫn chỉ là cảm xúc của Mạch Khê sau khi biết sự thật mà thôi!”
“Cậu...” Sắc mặt Đàm Trử Quân vô cùng không tốt. Những đường nét trên gương mặt cũng đã biến hóa. Anh ta thực sự căm ghét loại cảm giác này, cảm giác bị người khác nhìn thấu chỉ với một cái liếc mắt.
“Vậy nên anh không có lựa chọn. Vì Mạch Khê cũng tốt, vì em gái ruột của các người cũng thế. Điều các người có thể làm chỉ là phối hợp cùng im lặng. Điều này, chỉ có lợi không có hại.”
Lôi Dận không hề uy hiếp, khuôn mặt chìm trong làn khói nhàn nhạt của điếu xì gà, như có như không.
_______________
Trái ngược với không khí ‘giương cung bạt kiếm’ bên ngoài hành lang, trong phòng bệnh lại là một cảnh tượng khác.
Thân thể Mạch Khê cứng đờ như một bức tượng điêu khắc, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp ánh lên nỗi kinh ngạc không thể tin được, giống như một đứa trẻ đương lạc lối trong khu rừng rậm, không biết nên đi lối nào. Một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, bàn tay rút ra khỏi cái nắm yếu ớt của Đàm Đồng, run rẩy.
“Người…người vừa mới nói cái gì?”
“Mạch Khê ...” Ánh mắt lộn xộn của Đàm Đồng nhìn Mạch Khê, thấy cô rõ ràng đang trốn tránh, sự áy náy trong mắt càng tràn ra nhiều hơn.
“Cho tới nay, ta đối với mẹ của con…ta…vẫn còn có lỗi với con nhiều lắm. Cảm giác này thật sự rất thống khổ, khiến ta mỗi ngày đều phải trải qua cơn đau như lăng trì. Hôm nay gặp được con, ta rốt cuộc có thể an tâm. Con lớn rồi, hơn nữa lại sống khỏe mạnh…Ta…ta…”
Giọng nói Đàm Đồng nghẹn lại. Ánh mắt Mạch Khê lại khiến ông nghĩ tới người phụ nữ xinh đẹp kia. Đôi mắt của cô ấy, cũng đã từng lung linh lộng lẫy như thế này, cũng đã từng khiến ông mê say. Cho tới bây giờ, ông cũng không nghĩ bản thân mình sẽ mê muội chỉ vì một ánh mắt, giống như một đóa anh túc xinh đẹp, biết rõ là độc dược vẫn không nhịn được tới gần. Là trầm luân. Là miên viễn.
Mạch Khê chỉ cảm thấy tai mình đang ong ong cả lên. Những lời nói của Đàm Đồng không hề chạm tới màng nhĩ cô, trong não chỉ còn lặp đi lặp lại câu nói của ông trước đó. Sau khi say rượu, mẹ cùng người đàn ông này đã phát sinh quan hệ.
Như vậy...
Hô hấp của Mạch Khê bắt đầu dồn dập hơn, lại nhìn về phía Đàm Đồng, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ lại có vẻ sắc bén.
“Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Mọi chuyện liên quan tới người và mẹ của con, xin người hãy nói cho con biết ...”
Đàm Đồng trầm mặc một chút, trên nét mặt già nua vẫn tịch liêu cô quạnh như vậy. Những đau đớn đang tra tấn trên cơ thể đã khiến vầng trán nhăn nheo rịn ướt một tầng mồ hôi, ông cố gắng nói cho hết câu, “Ta biết sẽ có một ngày, Lôi Dận lần thứ hai xuất hiện trước mắt ta. Ta biết, kết cục này, là ta sẽ nhìn thấy con.”
Tim Mạch Khê dường như vọt thẳng tới cổ họng. Cô biết ông có ý muốn nói ra chuyện đã xảy ra năm đó, tuy rằng trong lòng sốt ruột, nhưng cũng hiểu ông đang rất cố gắng để nén cơn đau. Cô chỉnh một chút vị trí trên đầu giường để ông có cảm giác thoải mái hơn đôi phần.
“Ngoan lắm.” Đàm Đồng nhìn Mạch Khê, lại hít sâu một hơi, nói ra những chuyện xảy ra năm đó. Có những chuyện Mạch Khê đã biết, có những chuyện Mạch Khê chưa biết.
Hai mươi hai năm trước, Đàm Đồng lấy thân phận người pha chế rượu ở lại tổ chức ‘Ảnh’. Đơn giản là vì có một lần, Bạc Tuyết vô tình biết được loại rượu ông điều chế và vô cùng yêu thích. Lúc đó, Huyết Xà vung tiền như rác để giữ ông lại bên người. Tuy rằng Huyết Xà có tính đa nghi rất nặng, nhưng đối với gia thất của Đàm Đồng lại khá yên tâm.
Năm đó chính là giai đoạn tổ chức “Ảnh” đang không ngừng bành trướng thế lực. Mỗi ngày Huyết Xà đều bận bịu xử lý những chuyện lớn nhỏ trong tổ chức, Bạc Tuyết thường xuyên ở lại biệt thự, khá gần gũi với Lôi Dận. Khi đó Lôi Dận đã sớm trở thành một Nghi trượng đắc lực bên cạnh Huyết Xà, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại có sự khát máu không gì sánh bằng. Huyết Xà rất coi trọng điều này.
Đàm Đồng luôn luôn là một người giữ quy củ trong cuộc sống, cho đến khi nhìn thấy Bạc Tuyết cùng với đôi mắt của người con gái ấy lần đầu tiên, đôi mắt mê hoặc như có ma lực đã hấp dẫn ông. Trước đó, ông vẫn luôn có sự bài xích đối với tổ chức xã hội đen và cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc bản thân mình vì một người phụ nữ mà ở lại tổ chức xã hội đen.
Từng ngày từng ngày trôi qua, có lẽ bởi vì Bạc Tuyết quá cô đơn, càng thêm mê luyến rượu Đàm Đồng pha chế. Từ cocktail có độ cồn nhẹ cho đến ngày một cao hơn.
Mà Đàm Đồng, ánh mắt nhìn về phía Bạc Tuyết mỗi lúc mỗi thêm yêu thương, càng thêm si mê. Ông thậm chí ngày ngày đêm đêm ở lại trong tổ chức chỉ bởi vì có thể được nhìn thấy Bạc Tuyết. Ông ý thức được đây là điều nguy hiểm. Tạm thời không nói tới Huyết Xà, chỉ cần là Lôi Dận bên cạnh Bạc Tuyết cũng là một nhân vật khiến người ta phải run sợ. Hắn giống như một con sói đi bên cạnh Bạc Tuyết, nhạy cảm dị thường đối với bất kỳ cá nhân nào Bạc Tuyết tiếp xúc.
Vốn là, mọi chuyện vẫn bình thản, bình thản mà tiếp diễn. Đàm Đồng điển hình là một người có ‘tà tâm’ nhưng không hành động. Đối với sự xinh đẹp của Bạc Tuyết, ông chọn cách từ xa nhìn ngắm. Những lúc cô đơn, sẽ pha cho cô ấy một ly rượu, yên lặng bên cạnh. Chỉ như thế, tuy rằng ngay cả bản thân ông cũng không hiểu được thế giới nội tâm của Bạc Tuyết.
Chậm rãi, thật chậm rãi, ông bắt đầu nhìn lại tình cảm của bản thân mình, rốt cuộc cũng ý thức được mình đã yêu người phụ nữ này, yêu một người nhỏ hơn mình đến gần nửa số tuổi. Tuy rằng biết đàn ông bên cạnh Bạc Tuyết vô cùng cường thế, tuy rằng bản thân ông đã có gia đình, có vợ có con. Nhưng, ông vẫn không có cách nào khống chế được tình cảm mỗi ngày một mãnh liệt này.
/170
|