Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 58: Hồi 4, C04-2

/200


Chương 4: Pandora đã mở 

Ánh đèn nhu hòa giữa phòng ngủ trên tường dần dần bị bóng đêm ngoài cửa sổ bao phủ, cho dù màu vàng nhạt âm ấm kia vẫn không khiến đáy mắt băng giá của Lôi Dận dịu xuống. Sườn mặt anh tuấn của hắn đột nhiên trở nên vặn vẹo, tựa như độ lạnh đã hạ xuống thấp nhất, khiến người ta không khỏi run rẩy.

“Em, nói bậy bạ chuyện gì vậy?” Hắn rốt cuộc cũng mở miệng, câu hỏi vang lên tràn đầy sự khắc nghiệt, ủ dột tiêu điều. 

Đáy mắt lưu ly tràn đầy sự u oán thoáng qua, lại sắc bén giống như một thanh kiếm, dùng lưỡi dao sắc bén nhất mở toang một lỗ hổng trong lòng hắn. Dần dần, máu lan tràn, lan tràn mãi mãi, cho đến khi hơi thở tinh ngọt từ lồng ngực trào dâng, yết hầu đột nhiên động đậy…

Cô không hề chớp mắt mà nhìn hắn. Đôi con ngươi hắn băng lạnh đang dần chuyển sang màu đỏ tươi, khuôn mặt anh tuấn phủ một màn sương lạnh. Vết thương trong lồng ngực lại đau rát, đau rát tột cùng, đến không thể nào hô hấp nổi. 

“Ông nói cho tôi biết, đây có phải là sự thật hay không?” Giọng nói yếu ớt xa lạ mang theo nỗi tuyệt vọng đau đớn, tựa như vẫn còn mang theo một chút chờ mong nào đó.

Lồng ngực Lôi Dận bị ánh mắt đầy tuyệt vọng của cô đập mạnh vào, máu gần như không thể lưu thông được, kí ức một lần nữa trở về trong trí óc. Ánh mắt Mạch Khê cùng với người phụ nữ trong quá khứ kia ‘không mưu mà hợp’, tuyệt vọng, quật cường, đôi mắt không chớp khiến cho người khác có nỗi xúc động đau lòng. 

“Ông không nói là vì ông không dám nói!”

Mạch Khê đến gần hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, gần như chạm vào cằm hắn, nỗi đau tự đáy lòng theo đôi mắt tràn ra…

“Đúng như tôi đoán, là ông ích kỷ giết mẹ tôi.”

Lôi Dận nhìn cô chăm chăm, nhưng không muốn giải thích cái gì, đáy mắt cuồng loạn lạnh lẽo dần dần bình tĩnh trở lại, dường như đã bị tính cách ẩn nhẫn mãnh liệt của hắn áp chế, giọng nói trở nên bình tĩnh dị thường…

“Hôm nay, em đã ầm ĩ đủ rồi!” 

Một câu nói, tuyên bố hắn đối với sự lên án của cô không quan tâm, mệnh lệnh bá đạo không lúc nào là không nhắc đến quyền uy khí thế của hắn. 

Không sợ hãi, càng là như thế, trái tim Mạch Khê càng thêm băng giá. Cô cười lạnh, chậm rãi lui về phía sau, lệ sương trong đáy mắt dần loan ra, khuôn mặt nhỏ nhắn  lại. Đột nhiên cô mở cửa phòng ra…

“Rầm..."

Cửa phòng một lần nữa đóng lại, ngay sau đó, thân mình bé nhỏ của cô liền bị một bàn tay lớn của đàn ông kéo lấy, chạm vào lồng ngực hắn, một sức mạnh khuất lấp phủ lấy.

“Muốn đi?”

Một giọt nước mắt lớn không đè nén nổi sức nặng tích tụ, rơi xuống mu bàn tay Lôi Dận. Sức nóng dường như muốn lấy mạng của hắn, nơi đau đớn trong lồng ngực lại một lần nữa tăng thêm. 

“Ông còn muốn như thế nào?”

Rốt cuộc Mạch Khê không nhịn được, đối diện với hắn hét to, đối lập hoàn toàn với sự bình tĩnh của hắn, nước mắt bắt đầu tràn ra, cảm xúc kích động vô cùng. 

“Tôi hỏi ông, mẹ ruột của tôi là Bạc Tuyết, như vậy...cha của tôi là ai?

Thân mình cao lớn của Lôi Dận khẽ run một chút, sức mạnh của bàn tay lớn đương siết lấy đột nhiên tăng thêm. 

Đáy mắt Mạch Khê đã hoàn toàn bị nước mắt che khuất tầm nhìn, sắp không thấy rõ bi thương lướt qua đôi mắt của hắn, đôi môi anh đào run rẩy như lá mùa thu sắp rơi rụng, hoàn toàn mất đi vẻ sáng bóng thường có…

“Ông giữ Bạc Tuyết ở bên người, mẹ mang thai con của ông, mà đứa trẻ này...chính là tôi!” 

Cô rốt cuộc cũng nói ra sự phán đoán đáng sợ nhất trong lòng, điều phá nát tâm can cô, “Ông, làm sao có thể làm vậy đối với tôi? Ông là cha của tôi, tại sao có thể làm như vậy? Ông còn muốn thế nào nữa?” 

“Tôi không phải là cha em!” 

Lôi Dận rốt cuộc cũng hét trả một câu, lần đầu tiên lửa giận để lộ rõ ràng trong đáy mắt, mãnh liệt chồng chất, như vũ khí hạt nhân có thể nổ tung bất cứ lúc nào, hết thảy đều có thể hủy diệt trong chốc lát.  

Sắc mặt Mạch Khê hoàn toàn tái nhợt. 

“Ông thừa nhận, thừa nhận Bạc Tuyết chính là mẹ ruột tôi…”, cô cười lạnh, nước từ vành mắt không ngừng chảy xuống. 

“Như vậy, người đó là ai? Cha ruột của tôi là ai?” 

Cảm xúc không ổn định của Lôi Dận một lần nữa hiện hữu ở đôi mày đang nhíu lại, sức lực ở hai bàn tay một lần nữa siết chặt lấy, khiến cô trong chớp mắt có thể không thở được mà chết. Cô chỉ cảm thấy từ trên đỉnh đầu hai tròng mắt sầm xuống sắc bén như kiếm, bên tai, giọng nói quá mức trầm thấp lại bọc sự nguy hiểm đậm đặc.

“Em nghe rõ cho tôi, em không có cha! Bất luận kẻ nào cũng không có tư cách trở thành cha em!” 

Huyết sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê dần dần biến mất, cô không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, lại thấy được đáy mắt lạnh ngắt cùng tàn nhẫn như ma quỷ, hệt như một con sói tản ra nét bi thương.

“Tất cả, chỉ là cái cớ của ông!” 

Cô tuyệt vọng mở miệng, “Ông tàn nhẫn giết người phụ nữ mình yêu nhất, lại biết rõ tôi là con gái ông mà vẫn làm ra chuyện cầm thú. Ông không biết mình đang làm cái gì sao? Ngày đêm hưởng thụ thân mình của con gái ruột mình!” 

Lôi Dận nổi giận, áp mạnh cô trên tường, thân thể to lớn nguy hiểm cùng sự rét lạnh hoàn toàn vây lấy cô, không chừa một khe hở nào...

“Tôi lặp lại một lần nữa, cũng là lần cuối cùng!”

Hắn cúi đầu xuống thấp, đôi môi mỏng gần như sát vào cánh môi vì phẫn nộ bi thương của cô mà mím chăt, thoát ra một câu nói lạnh băng.

“Tôi, không phải là cha ruột em.”

“Cho nên, ông từ yêu thành hận, giết mẹ tôi…”

Mạch Khê bị hắn đè sát một chút sức lực cũng không còn, giọng nói yếu ớt vô lực, ngay cả thân mình cũng để mặc hắn kiềm trụ, giống như lọt thỏm bên trong nhà giam.

“Bởi vì ông quá yêu mẹ, cho nên mới không chịu được sự thật mẹ mang thai con của người khác; bởi vì mẹ mang thai con của người khác, ông mới tự tay giết mẹ; bởi vì ông tự tay giết mẹ, nhiều năm như vậy ông mới nhớ mãi không quên được, thậm chí có thống hận và áy náy. Ngay lúc nghe tôi hát bài hát đó, ông bắt đầu trở nên bất an, thậm chí cường ngạnh phong tỏa nó!” 

Khuôn mặt Lôi Dận run rẩy, khóe môi hơi nhếch lên thành một độ cong khắc nghiệt. Sau một lúc lâu, hắn mới lạnh lùng nói, “Không sai, ca khúc kia thực sự là Bạc Tuyết đàn cho tôi nghe.”

Thân mình Mạch Khê run nhè nhẹ như một lá cây vô lực phiêu đãng trong gió, đôi mắt cũng mất dần ánh sáng. Cô tuyệt vọng lắc đầu, nhẹ giọng nói, “Ông không có tư cách để nghe ca khúc này, bởi vì nó vốn thuộc về tôi!” 

Lời của cô làm mày Lôi Dận siết lại, ưng mâu đột nhiên nhíu chặt…

“Em nói cái gì?”

Mạch Khê nhìn hắn, đôi môi mềm mại vô lực khẽ mở, một vẻ đẹp của sự tuyệt mĩ nhưng thê lương…

“Ca khúc này không phải là vì ông, mà là vì tôi, mẹ tôi lúc mang thai tôi, vì tôi mà sáng tác bài hát này!”

“Ở đâu em nghe được chuyện quái quỷ này?” Lôi Dận giật mình, đáy mắt lại lướt qua một tia bi thương, còn lại đều là sự khó hiểu. 

“Ông đang sợ?” 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê đầy ánh sáng lạnh băng, sự sợ hãi đối với hắn đã bị khát vọng tìm ra sự thật thay thế. Cho tới bây giờ, cô ngược lại không hãi sợ người đàn ông này nữa.

Lôi Dận thấy cô không trả lời, giọng nói đột nhiên cao hơn, mệnh lệnh nói, “Trả lời cho tôi!” 

“Mẹ tôi khi mang thai đã từng đi một cửa hàng nhạc cụ để chọn mua đàn dương cầm. Trong lúc ấy, mẹ sáng tác ca khúc này, chẳng qua là chưa xong! Chính mẹ nói với ông chủ, bài hát này là dành cho đứa trẻ trong bụng!” 

Trên gương mặt của Mạch Khê, nước mắt đã khô kiệt, dấp dính loang đầy lệ quang, nhìn người đàn ông phía trước mình, giọng nói cô châm chọc mà bi thương, “Vậy nên, ông làm gì có tư cách để nghe ca khúc này!”

Lôi Dận nghe vậy, mày nhíu càng nhanh, thân mình cao lớn lui lại mấy bước, bàn tay lớn đặt ở một bên, đôi mắt lóe lên sự nghi ngờ.

“Không có khả năng…”

Hắn thế nhưng nói nhẹ một câu, thuận thế kéo Mạch Khê vào trong lòng mình, ánh sáng nghi hoặc đã được thay thế bởi sự kiên định không gì thay thế được…

“Điều này, căn bản là không có khả năng.”

“Vì sao?” Mạch Khê sẵng giọng hỏi ngược, toàn thân lan ra hơi thở giống như loài báo. 

Lôi Dận đột nhiên vung tay lên một cách phiền não.

“Tôi nói không có khả năng tức là không có khả năng. Trong tòa thành vốn không có đàn dương cầm!”

Câu này làm thân mình Mạch Khê run lên một chút, cơn đau nhè nhẹ từng đợt từng đợt lan tỏa…

Cô thê lương nhìn Lôi Dận, “Thì ra, Bạc Tuyết đã thực sự ở tòa thành.”

Đúng vậy, khi cô vừa mới vào tòa thành căn bản là không có thấy qua một cây đàn dương cầm nào, nhưng là, cô một chút cũng không tin lời Lôi Dận nói. Người đàn ông này giống hệt ma quỷ, hoàn toàn có khả năng làm biến mất một câu đàn dương cầm, đem tất cả những gì liên quan đến Bạc Tuyết mai táng theo! 

Cô chỉ tin Lôi Dận một chút, rằng hắn không phải là bố ruột mình, bằng không theo tính cách hắn sẽ không giải thích đơn giản như vậy.

Có điều…

Lôi Dận nhìn cô, lần thứ hai trong đêm đối diện cô trả lời…

“Không sai, Bạc Tuyết chính là mẹ ruột em, cô ấy đích xác cũng từng sống tại nơi này!” 

Lời nói ngắn gọn dứt khoác của người đàn ông đầu tiên khiến Mạch Khê có một sự rung động thật sâu. Sau đó, đôi mắt đẹp nổi lên sự hoảng sợ, cánh môi run run, như một loại bệnh dịch lây lan, tràn khắp cơ thể.

“Ông, ông thật đáng sợ…”

Cô bắt đầu giãy giụa, muốn thoát ra khỏi gọng kiềm của hắn, “Buông, buông ra! Ông là đồ ma quỷ!” 

Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Lôi Dận chẳng những không buông tay, ngược lại siết cô càng chặt hơn, cánh tay tráng kiện dường như muốn bẻ gãy cô. Giọng nói trầm thấp vững vàng như đá rơi xuống hướng đến cô…

“Đừng mơ tưởng, em là của tôi, chỉ có thể ở bên cạnh tôi!” 

“Ông làm sao có thể tàn nhẫn như vậy?” 

Mạch Khê hoàn toàn bị phá hủy rồi. Cô hét lớn, nước mắt bi thương một lần nữa chảy xuống. Cô nâng lên nắm đấm nhỏ, dùng sức đánh vào trong lồng ngực cứng rắn của hắn.

“Ông không phải là bố ruột của tôi thì thế nào? Hành vi hiện tại của ông có khác gì cầm thú? Ông muốn như thế nào? Rốt cuộc là muốn như thế nào? Ông yêu mẹ của tôi, bây giờ lại muốn giữ tôi bên người, ông tính toán điều gì? Ông…thật đáng xấu hổ!”

“Em câm miệng lại cho tôi!”

Lôi Dận hoàn toàn đã bị ngôn từ của cô chọc giận, bàn tay lớn đột nhiên thu lại, đẩy cô ngã xuống giường. Thân mình bé bỏng rơi vào chiếc giường đế vương, càng kích thích hơn nữa sự phản kháng của cô. 

“Lôi Dận, ông thực đáng buồn!” 

Mạch Khê cố nén cảm giác đau đớn đang co rút từng đợt, ánh mắt sắc bén nhìn theo hắn, giọng nói có một chút vô lực, lại như châu ngọc sáng ngời, “Ông đã sớm biết tôi là con Bạc Tuyết, cho nên mới mang tôi về tòa thành! Ở trong mắt ông, tôi chẳng qua chỉ là công cụ để ông trả thù mẹ tôi! Ông hận mẹ tôi mang thai con của người khác, chẳng những giết mẹ, còn đem cả giận dữ cùng ghen tị đổ hết lên đầu tôi. Ông là ma quỷ, cả đời chỉ sống trong sự tàn nhẫn!”  

Sắc mặt Lôi Dận cơ hồ đã trở nên xanh mét, hắn bước nhanh tới, tòan thân tỏa ra hơi lạnh giống như Satan đến từ địa ngục.

“Không sai, mẹ em chính là hạ lưu như vậy! Cô ta chết đi như vậy cũng quá tốt, nhưng chẳng có vấn đề gì ở đây cả.” 

Hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mạch Khê, một tay kéo lấy cô, ngón tay thon dài giống như kiềm sắt rơi xuống xương quai xanh của cô, sức lực mạnh mẽ bá đạo dường muốn bóp nát cả người cô…

“Cô ta còn có con gái! Như vậy em muốn thay mẹ em bênh vực kẻ yếu? Được, tôi sẽ giúp em thực hiện điều đó! Tôi muốn để cô ta tận mắt thấy con gái mình hạ lưu giống mình ở chỗ nào!”  

Nói xong câu đó, Lôi Dận không chút thương tiếc nào kéo lấy mái tóc dài của Mạch Khê, vừa túm vừa lôi cô ra khỏi phòng. 

Mạch Khê hoảng sợ kêu to. Nỗi đau thể xác khác xa với nỗi đau trong tâm hồn. Cô không biết người đàn ông này muốn đưa mình đi nơi nào, thậm chí thân mình dường như đã bị hắn đập vụn. 

Thân hình bé nhỏ của cô chống lại không được sự phẫn nộ bùng nổ của người đàn ông này, trên đường thậm chí còn té ngã, đầu gối đụng vào cầu thang, lại trong giây lát bị người đàn ông đó kéo mạnh lên, sức mạnh trời sinh của hắn khiến cô trở nên mất hết khí lực, thậm chí muốn ngất đi. 

Những người làm nơm nớp lo sợ xem một màn trước mắt. Nhất là quản gia Hàn Á, vừa lo lắng vừa đau xót. Mà Phí Dạ hiển nhiên cũng bị cơn tức giận chưa từng thấy của Lôi Dận làm cho kinh sợ, phải hơn một lúc lâu sau mới phản ứng được, lập tức bước tới, thân hình cao lớn ngăn hướng Lôi Dận đang đi đến!

 

/200

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status