My My! Cậu đi đâu vậy? Làm mình sợ muốn chết! Khả Ngân vừa nhìn thấy Bảo My bước vào cửa đã chạy gấp ra, ôm chầm lấy cô, vừa hỏi vừa nhìn chỗ này ngắm chỗ kia. Mình không sao? Chỉ định ra ngoài hóng gió chút thôi! Bảo My khẽ lên tiếng trấn án cô bạn của mình. Ấy! Thiên đâu? Nãy tới giờ, Khả Ngân mới để ý người đi vào cùng Bảo My là Tuấn Đạt. Sao lại hỏi anh ta chứ? Nghe Khả Ngân hỏi, Bảo My đang cụp mắt vội mở to mắt. Thì anh ta đi tìm cậu mà! Còn gọi điện nói với mình, cậu đang ở chỗ an toàn, mình cứ tưởng cậu sẽ về cùng anh ta chứ? Sao lại là... Khả Ngân nói tới đây cố tình kéo dài giọng, mắt khẽ liếc người đàn ông sau lưng Bảo My.
Khả Khả! Đừng quậy nữa! Hồ Quang Hiếu lên tiếng chấm dứt không khí đầy súng đạn này, cũng không quên liếc nhìn Tuấn Đạt. Anh ta đi tìm mình sao? Bảo My đột ngột lên tiếng, không dễ gì phát hiện ra sự hy vọng trong câu hỏi đó. Phải đó! Khi không thấy cậu đâu, anh ta lập tức chạy đi tìm. Chỉ khoảng 20 phút sau đã gọi điện cho mình và anh cậu báo an toàn rồi! Mà... anh ta không đi với cậu sao? Đâu rồi? Khả Ngân định ngừng lại nhưng ngay sau khi nghe Bảo My hỏi, cô liền chõ mõm vào, bắn không ngừng.
Mặc dù Khả Ngân không ưa gì Duy Thiên nhưng ít ra cô còn ưa hơn tên Tuấn Đạt kia. Ai bảo hắn có ý đồ đen tối, đã vậy lại còn là kẻ địch của Hồ Quang Hiếu. Chỉ cần là kẻ địch của Hồ Quang Hiếu anh thì chính là kẻ địch của Khả Ngân cô!
Để cô ấy vào nghỉ ngơi đi! Duy Thiên từ đâu xuất hiện, bước vào.
Phải đó! Đi! My My! Mình đưa cậu đi nghỉ ngơi. Khả Ngân nhận thấy diễn biến tiếp theo không hề đơn giản nên nhanh chóng kéo Bảo My vào trong, cô đã biết tất cả nhưng Bảo My đang trong cơn sốc, nên để cô ấy nghỉ ngơi. Mặc dù chân vẫn bước theo cái ôm của Khả Ngân nhưng đầu cô vẫn cố ngoái lại nhìn phía sau, cô có thể nhìn thấy Duy Thiên cũng đang nhìn theo mình, ánh mắt hai người giống nhau, lưu luyến, tiếc nuối; chỉ là một bên có cả hy vọng và đau khổ, bên còn lại là hối hận cùng day dứt.
Rốt cuộc mày muốn gì? Tao kêu mày tránh xa cô ấy ra mà! Ngay sau khi bóng hai người con gái khuất dạng, Duy Thiên lập tức gầm lên, lao vào túm lấy cổ áo Tuấn Đạt, vì chiều cao hai người không chênh lệch cho lắm nên nhìn hai bên ngang tài ngang sức. Tuấn Đạt khẽ nhếch môi, không chịu vừa, cũng xông lên: Anh có tư cách gì nói với tôi câu đó? Chính anh đã tổn thương cô ấy, còn muốn tôi tránh xa cô ấy? Tôi khinh! Anh nghĩ mình có tư cách? Nếu như là hơn ba năm trước, Tuấn Đạt sẽ chịu thua vì cậu không có quyền nhưng bây giờ người không có quyền chính là Hoàng Duy Thiên! Thời thế đã thay đổi rồi!
Duy Thiên chợt buông thõng tay. Phải! Anh có tư cách gì chứ? Chính anh kéo cô lại gần mình rồi lại chính là anh đẩy cô ra xa. Anh... không còn quyền yêu cô nữa rồi!
Hai cậu thôi đi! Muốn đánh nhau ra ngoài mà đánh, ở đây không phải chỗ cho hai người tranh giành phụ nữ! Mà... hai cậu hãy nhớ, đó là em gái tôi! Đừng có động tới con bé! Hồ Quang Hiếu nhìn một màn trước mặt, cũng có thể thấy sự đau khổ, dằn vặt cùng tuyệt vọng trên gương mặt điển trai của Duy Thiên.
Đừng nghĩ là tôi không biết, anh muốn giúp anh ta thì nói thẳng ra đi! Hai người cùng một phe mà! Tuấn Đạt bỏ Duy Thiên ra, chỉ tay vào Hồ Quang Hiếu. Cậu tiếp cận con bé với mục đích gì tự cậu rõ nhất, không cần ai phải nói. Hồ Quang Hiếu không trả lời câu hỏi của Tuấn Đạt mà lái sang hướng khác. Gương mặt Tuấn Đạt khẽ mất tự nhiên nhưng rồi lại cười tự giễu: Phải! Tôi tiếp cận cô ấy đấy! Nhưng... yêu cũng là một cái tội sao? Câu trả lời của Tuấn Đạt khiến Duy Thiên và Hồ Quang Hiếu ngẩn ra...
**
Đã vài ngày trôi qua, không có bất kì ai có động tĩnh gì. Bên ngoài thì thấy yên bình nhưng thực chất là bình yên trước cơn giông bão...
Bảo My luôn hy vọng mình và Duy Thiên sẽ làm lại một lần nữa! Khi hai người trong mối quan hệ không rõ ràng, cô luôn nghĩ ngày mai hoặc ngày nào đó anh sẽ công khai cô với cả thế giới nhưng không phải. Anh đang đợi ngày cô bị bắt quả tang. Bây giờ trong mắt người khác cô chính là loại phụ nữ đê hèn, bẩn thỉu, ti tiện...
Hôm nay Bảo My muốn đích thân tới nhà cảm ơn Tuấn Đạt vì đã ở bên giúp đỡ cô trong thời gian qua. Bảo My đẩy cổng bước vào nhưng... hình như trong nhà không có ai. Bảo My vẫn cố bước tiếp, cô cứ cỏ cảm giác có người đẩy cô bước vào. Khi bước lên tầng hai, cô nghe thấy ở hành lang có tiếng người nói chuyện điện thoại, giọng Tuấn Đạt: Em nghe lời anh, nhanh chóng lấy đống giấy tờ đó về đây cho anh!... Em đừng do dự nữa! Nếu không nhanh chóng phân tán tâm trí Duy Thiên, một khi sự thật bị bại lộ em sẽ không yên đâu!... Em nghĩ Duy Thiên và Hồ Quang Hiếu sẽ để yên cho em sao?... Anh biết! Em cứ lấy cắp đống tài liệu đó qua đây!... Phải! Càng nhanh càng tốt! Sau đó điện thoại bị tắt. Bảo My nghe thấy tiếng bước chân liền chạy khỏi đó. Cô nhanh chóng bắt taxi về, trên xe cô cố gắng sắp xếp lại cuộc đối thoại lúc nãy.
Tuấn Đạt bước xuống nhà, dù chẳng có gì nhưng anh lại cứ cảm thấy lạ lạ ở điểm gì đó, mà không thể nói nên lời.
Tại một nơi khác...
Duy Thiên nhìn người con gái trước mặt: Em gọi anh ra đây có chuyện gì không? Anh ngồi xuống đi! Khả Ngân không nhìn Duy Thiên, khẽ nhấp cà phê trong ly.
Khả Khả! Đừng quậy nữa! Hồ Quang Hiếu lên tiếng chấm dứt không khí đầy súng đạn này, cũng không quên liếc nhìn Tuấn Đạt. Anh ta đi tìm mình sao? Bảo My đột ngột lên tiếng, không dễ gì phát hiện ra sự hy vọng trong câu hỏi đó. Phải đó! Khi không thấy cậu đâu, anh ta lập tức chạy đi tìm. Chỉ khoảng 20 phút sau đã gọi điện cho mình và anh cậu báo an toàn rồi! Mà... anh ta không đi với cậu sao? Đâu rồi? Khả Ngân định ngừng lại nhưng ngay sau khi nghe Bảo My hỏi, cô liền chõ mõm vào, bắn không ngừng.
Mặc dù Khả Ngân không ưa gì Duy Thiên nhưng ít ra cô còn ưa hơn tên Tuấn Đạt kia. Ai bảo hắn có ý đồ đen tối, đã vậy lại còn là kẻ địch của Hồ Quang Hiếu. Chỉ cần là kẻ địch của Hồ Quang Hiếu anh thì chính là kẻ địch của Khả Ngân cô!
Để cô ấy vào nghỉ ngơi đi! Duy Thiên từ đâu xuất hiện, bước vào.
Phải đó! Đi! My My! Mình đưa cậu đi nghỉ ngơi. Khả Ngân nhận thấy diễn biến tiếp theo không hề đơn giản nên nhanh chóng kéo Bảo My vào trong, cô đã biết tất cả nhưng Bảo My đang trong cơn sốc, nên để cô ấy nghỉ ngơi. Mặc dù chân vẫn bước theo cái ôm của Khả Ngân nhưng đầu cô vẫn cố ngoái lại nhìn phía sau, cô có thể nhìn thấy Duy Thiên cũng đang nhìn theo mình, ánh mắt hai người giống nhau, lưu luyến, tiếc nuối; chỉ là một bên có cả hy vọng và đau khổ, bên còn lại là hối hận cùng day dứt.
Rốt cuộc mày muốn gì? Tao kêu mày tránh xa cô ấy ra mà! Ngay sau khi bóng hai người con gái khuất dạng, Duy Thiên lập tức gầm lên, lao vào túm lấy cổ áo Tuấn Đạt, vì chiều cao hai người không chênh lệch cho lắm nên nhìn hai bên ngang tài ngang sức. Tuấn Đạt khẽ nhếch môi, không chịu vừa, cũng xông lên: Anh có tư cách gì nói với tôi câu đó? Chính anh đã tổn thương cô ấy, còn muốn tôi tránh xa cô ấy? Tôi khinh! Anh nghĩ mình có tư cách? Nếu như là hơn ba năm trước, Tuấn Đạt sẽ chịu thua vì cậu không có quyền nhưng bây giờ người không có quyền chính là Hoàng Duy Thiên! Thời thế đã thay đổi rồi!
Duy Thiên chợt buông thõng tay. Phải! Anh có tư cách gì chứ? Chính anh kéo cô lại gần mình rồi lại chính là anh đẩy cô ra xa. Anh... không còn quyền yêu cô nữa rồi!
Hai cậu thôi đi! Muốn đánh nhau ra ngoài mà đánh, ở đây không phải chỗ cho hai người tranh giành phụ nữ! Mà... hai cậu hãy nhớ, đó là em gái tôi! Đừng có động tới con bé! Hồ Quang Hiếu nhìn một màn trước mặt, cũng có thể thấy sự đau khổ, dằn vặt cùng tuyệt vọng trên gương mặt điển trai của Duy Thiên.
Đừng nghĩ là tôi không biết, anh muốn giúp anh ta thì nói thẳng ra đi! Hai người cùng một phe mà! Tuấn Đạt bỏ Duy Thiên ra, chỉ tay vào Hồ Quang Hiếu. Cậu tiếp cận con bé với mục đích gì tự cậu rõ nhất, không cần ai phải nói. Hồ Quang Hiếu không trả lời câu hỏi của Tuấn Đạt mà lái sang hướng khác. Gương mặt Tuấn Đạt khẽ mất tự nhiên nhưng rồi lại cười tự giễu: Phải! Tôi tiếp cận cô ấy đấy! Nhưng... yêu cũng là một cái tội sao? Câu trả lời của Tuấn Đạt khiến Duy Thiên và Hồ Quang Hiếu ngẩn ra...
**
Đã vài ngày trôi qua, không có bất kì ai có động tĩnh gì. Bên ngoài thì thấy yên bình nhưng thực chất là bình yên trước cơn giông bão...
Bảo My luôn hy vọng mình và Duy Thiên sẽ làm lại một lần nữa! Khi hai người trong mối quan hệ không rõ ràng, cô luôn nghĩ ngày mai hoặc ngày nào đó anh sẽ công khai cô với cả thế giới nhưng không phải. Anh đang đợi ngày cô bị bắt quả tang. Bây giờ trong mắt người khác cô chính là loại phụ nữ đê hèn, bẩn thỉu, ti tiện...
Hôm nay Bảo My muốn đích thân tới nhà cảm ơn Tuấn Đạt vì đã ở bên giúp đỡ cô trong thời gian qua. Bảo My đẩy cổng bước vào nhưng... hình như trong nhà không có ai. Bảo My vẫn cố bước tiếp, cô cứ cỏ cảm giác có người đẩy cô bước vào. Khi bước lên tầng hai, cô nghe thấy ở hành lang có tiếng người nói chuyện điện thoại, giọng Tuấn Đạt: Em nghe lời anh, nhanh chóng lấy đống giấy tờ đó về đây cho anh!... Em đừng do dự nữa! Nếu không nhanh chóng phân tán tâm trí Duy Thiên, một khi sự thật bị bại lộ em sẽ không yên đâu!... Em nghĩ Duy Thiên và Hồ Quang Hiếu sẽ để yên cho em sao?... Anh biết! Em cứ lấy cắp đống tài liệu đó qua đây!... Phải! Càng nhanh càng tốt! Sau đó điện thoại bị tắt. Bảo My nghe thấy tiếng bước chân liền chạy khỏi đó. Cô nhanh chóng bắt taxi về, trên xe cô cố gắng sắp xếp lại cuộc đối thoại lúc nãy.
Tuấn Đạt bước xuống nhà, dù chẳng có gì nhưng anh lại cứ cảm thấy lạ lạ ở điểm gì đó, mà không thể nói nên lời.
Tại một nơi khác...
Duy Thiên nhìn người con gái trước mặt: Em gọi anh ra đây có chuyện gì không? Anh ngồi xuống đi! Khả Ngân không nhìn Duy Thiên, khẽ nhấp cà phê trong ly.
/53
|