Bệnh viện, phòng bệnh Lưu Nguyên Hào.
"Cô nói sao? Không phải cô nhìn lầm chứ? Đây cũng không phải chuyện nhỏ, nếu sai sự thật thì coi chừng mạng của cô."
Mai Khánh Vân nhận được một cuộc điện thoại, cố ý khẩn trương nói lớn, không cẩn thận bị Vũ Trúc Ngọc nhìn thấy thì càng khoa trương hơn.
Chỉ có cô ta sự vi diệu trong đó.
"Được, đã biết, giờ tôi sẽ qua đó."
Sau khi cúp máy, Mai Khánh Vân khẩn trương lo sợ cầm di động đi đến trước mặt Vũ Trúc Ngọc, hạ thanh âm xuống thấp hết mức có thể, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được nói: "Bác gái, con phải đi ra ngoài giải quyết chút việc, chuyện này hơi phức tạp."
Vũ Trúc Ngọc không vui nhíu mày: "Chuyện gì cũng để người khác giải quyết, giờ con đang là phụ nữ mang thai còn chạy tới chạy lui cái gì nữa? Không sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng à?"
Lưu Đình ngồi ở sofa trong phòng khách, tay cầm tài liệu, mắt nhìn qua vợ mình và Mai Khánh Vân: "Chuyện gì? Nói."
Mai Khánh Vân cẩn thận nhìn Lưu Nguyên Hào đang nhắm mắt dưỡng thần, cắn môi nhìn hai người kia, ý nói đây chính là chuyện không tiện để Lưu Nguyên Hào biết.
Vũ Trúc Ngọc đại khái cũng đoán được đây là chuyện liên quan đến Diêu Lan Hạ.
Vũ Trúc Ngọc đứng lên nói: "Tôi đi với Khánh Vân, ông ở chỗ này chăm sóc Nguyên Hào."
Lưu Đình không nói gì, tiếp tục nhìn tài liệu trong tay.
"Nói đi, có phải Diêu Lan Hạ lại gây ra chuyện gì rồi sao?"
Đến cửa Vũ Trúc Ngọc đổ hết chuyện này lên Diêu Lan Hạ, ngữ khí chán ghét, thái độ cực kỳ lãnh đạm.
Mai Khánh Vân kéo tay bà ta, hiểu chuyện thay Diêu Lan Hạ che giấu: "Con cũng không biết chuyện này có đúng không, vừa rồi có người gọi cho con nói Diêu Lan Hạ ở phòng nghỉ tầng cao nhất, mà phòng đó lại là của... Đào Khánh Trần."
"Con nói cái gì?" Vũ Trúc Ngọc trợn tròn mắt.
Diêu Lan Hạ mới bị truyền thông đưa tin cùng một người đàn ông xa lạ ôm ấp nhau, vậy mà giờ đây còn không biết xấu hổ làm bậy với người khác, đúng là không cần mặt mũi!
"Tầng cao nhất đúng không? Cùng bác lên đó!" Vũ Trúc Ngọc không kìm chế được tức giận, Diêu Lan Hạ đã mang đến sự nhục nhã chưa từng có cho nhà họ Lưu, bà ta không thể nào tha thứ được, bà ta nhất định phải bắt được dâm phụ này rồi tống cô ta ra khỏi nhà họ Lưu!
Nhất định phải làm!
Mai Khánh Vân sợ hãi lùi về sau một bước: "Bác gái, con không dám đi, Diêu Lan Hạ vốn đã ghen ghét con, hận con mang trong bụng đứa con của anh Hào, nếu con đi chắc chắn cô ta sẽ giết con mất!"
"Có bác ở đây con sợ cái gì? Cô ta dám đụng đến một ngón tay của con bác sẽ giết cô ta!"
Mai Khánh Vân cúi đầu cười nhẹ, lúc ngẩng lên lại yếu đuối ngoan ngoãn cầm lấy tay bà ta, ôn nhu cười: "Cảm ơn bác gái."
Thang máy đưa hai người đến tầng cao nhất, Vũ Trúc Ngọc đi thẳng một đường đến phòng nghỉ của Đào Khánh Trần.
"Diêu Lan Hạ! Mở cửa!"
Vũ Trúc Ngọc không thèm nhấn chuông, đập cửa ầm ầm gây chấn động cả tầng.
Mai Khánh Vân trốn sau bà ta, ôn nhu nói: "Bác gái, dù sao đây cũng không phải chuyện đáng tự hào, hay là bác..."
"Nhục nhã! Cô ta dám làm thì phải chấp nhận bị người khác biết! Mặt mũi của nhà họ Lưu đều bị con khốn này vứt sạch rồi, bác còn tưởng cô ta là tổ tông người khác phải cung phụng đấy!"
Diêu Lan Hạ nghe tiếng đập cửa vang trời thì xoa đầu mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện trời đã tối.
Một giấc này của cô kéo dài quá lâu, ngủ đến mức người cũng mộng mị cả rồi.
Chẳng lẽ là ảo giác sao? Ngủ nhiều quá choáng váng đầu óc? Nếu không thì sao cô lại nghe được có người đang gọi mình, hơn nữa giọng nói này còn hơi quen thuộc.
"Diêu Lan Hạ! Cô đi ra đây cho tôi!"
Tiếng đập cửa ngày càng rõ ràng, lúc này Diêu Lan Hạ mới nhận ra không phải mình bị ảo giấc mà đúng là có người đang đập cửa.
Hơn nữa... đây lại là giọng nói của Vũ Trúc Ngọc!
Sao bà ta lại ở đây?
Sự bất an lan tỏa khắp người cô, Diêu Lan Hạ vén chăn đi xuống, dùng sức lắc đầu mấy cái mới có thể tập trung được.
Đưa tay mở cửa, cô còn chưa kịp nhìn rõ người đi vào là ai đã bị nhận một cái tát đau điếng người từ Vũ Trúc Ngọc!
"Bốp!"
Cái tát này như dùng hết sức để đánh, trên mặt cô vốn dĩ đã có vết thương, vết thương kia còn chưa lành đã nhận một tát này, mạnh đến nỗi khiến cô tí thì ngất, vết thương trên mặt vỡ ra, máu từ trong vết thương kia chảy ra, máu đỏ trên khuôn mặt trắng bệch khiến người khác nhìn mà giật mình.
Diêu Lan Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, Mai Khánh Vân cũng giật mình kêu lên.
"Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?" Không kịp che vết thương trên mặt, sắc mặt Diêu Lan Hạ lạnh lẽo, sự lạnh lẽo này xuất phát từ trong lòng khiến cô đau đớn không nguôi.
Cái tát này của Vũ Trúc Ngọc dùng không ít lực!
"Diêu Lan Hạ, cô đúng là đồ không có mặt mũi, đúng là khiến tôi phải lau mắt mà nhìn, chồng mình bệnh cô lại trốn ở đây hú hí với người đàn ông khác! Tin tức liên quan đến người đàn ông kia có phải là Đào Khánh Trần không? Cô bắt đầu qua lại với Đào Khánh Trần từ lúc nào?"
Từng lời của Vũ Ngọc Trúc mang theo dao nhọn hung hăng đâm vào lòng Diêu Lan Hạ, đừng nói là mặt mũi, giờ lòng cô cũng tan nát rồi.
Diêu Lan Hạ ngẩng đầu, kho émắt hồng lên nhưng vẫn cố nhịn, trước mắt Vũ Trúc Ngọc cô không muốn khóc chút nào: "Con và Đào Khánh Trần không có chuyện gì hết, con sốt nên anh ấy để con ở đây nghỉ ngơi, nơi này chỉ có một mình con."
Vũ Ngọc Trúc hừ lạnh: "Diêu Lan Hạ, những lời này của cô có thể tin được sao? Cùng người đàn ông khác dây dưa không ngờ có một ngày sẽ bị phát hiện đúng không! Tôi không muốn nói nhảm với cô, chuyện tối nay tôi sẽ nói rõ cho con trai tôi biết, để nó thấy rõ người vợ nó cưới về như thế nào! Lừa nó ba năm, cô đúng là loại kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng được!"
Cái gì?
Lời này có thể từ miệng của Vũ Trúc Ngọc sao? Một phu nhân hào môn luôn luôn cao ngạo ưu nhã như Vũ Trúc Ngọc vì muốn nhục nhã cô mà đến cả lời như vậy cũng nói được sao?
Diêu Lan Hạ kinh ngạc nắm chặt tay, đường gân trên mu bàn tay gầy yếu nổi hết lên: "Mẹ, tại sao mẹ phải làm nhục con như vậy? Không phải mẹ muốn đuổi con ra khỏi nhà họ Lưu sao? Sao có thể đổ tội danh khó nghe như vậy lên người con?"
Cô ra sức hét lên, giống như một người bị vật gì đó ô uế bám vào.
Vũ Trúc Ngọc không ngờ Diêu Lan Hạ lại dám mạnh miệng, càng tức giận hơn, đưa tay định tát cô lần nữa!
Diêu Lan Hạ giơ tay lên bắt lấy cổ tay bà ta: "Mẹ muốn con rời khỏi Lưu Nguyên Hào, rời khỏi nhà họ Lưu, cho dù con và Đào Khánh Trần không có gì thì mẹ cũng sẽ không từ bỏ ý định đó, con nói đúng không?"
Nếu đã muốn trở mặt với nhau thì Diêu Lan Hạ cũng không nể tình mà nói thẳng, cô có thể ra khỏi nhà họ Lưu nhưng tuyệt đối không để bát nước bẩn kia hắt lên người mình.
Vũ Trúc Ngọc hừ lạnh, hàn khí từ mắt bà ta giống như phun ra từ mũi, lạnh lẽo đến thấu tim: "Không sai!"
Ha ha!
Diêu Lan Hạ đột nhiên cười, ánh mắt nhìn về phía Mai Khánh Vân: "Rất tốt, thẳng thắn như vậy không phải tốt hơn sao, đừng có giở nhiều trò như vậy để mọi người còn có ấn tượng tốt về nhau, Mai Khánh Vân, không phải cô muốn gả cho Lưu Nguyên Hào sao? Cô vui chưa?"
Đúng vậy, cô đi rồi thì cả nhà họ Mai và nhà họ Long đều vui mừng.
Mai Khánh Vân bước lên phía trước: "Tôi yêu anh Hào, không giống như cô, gả cho anh ấy rồi mà vẫn dây dưa với người đàn ông khác, dưới mắt anh Hào còn đi ngoại tình!"
"Cô câm miệng! Mai Khánh Vân, còn chưa tới lượt cô ở đây chỉ trích tôi."
Người nào cũng muốn nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, coi Diêu Hạ Lan cô là người chết sao?
Vũ Trúc Ngọc dùng sức túm cổ tay mình, nhưng dùng hết sức lực cũng không thể giãy ra được: "Diêu Lan Hạ, cuộc hôn nhân của cô và con trai tôi kết thúc rồi!"
Đúng vậy, kết thúc, cô biết chuyện này kiểu gì cũng phải đến.
Mai Khánh Vân nhanh chân đi tới, dùng cả hai tay túm lấy tay Diêu Lan Hạ: "Cô thả bác gái ra! Buông bác ấy ra!"
Diêu Lan Hạ cười nhạt: "Mai Khánh Vân, diễn kịch cũng nên biết điểm dừng, cố quá là quá cố đấy."
Mai Khánh Vân không để ý đến sự châm chọc của cô, tiếp tục diễn, cô ta muốn thực hiện kế hoạch của mình, nhất định phải đạt được kết quả như mong muốn!
"Buông ra! Đây là chuyện của tôi và nhà họ Lưu, chưa tới lượt cô xen vào!"
Mai Khánh Vân nghiến răng nghiến lợi: "Tôi yêu Lưu Nguyên Hào! Tôi cũng không thể để cô làm hại bác gái được!"
"Khánh Vân, con bỏ tay ra đi, coi chừng đứa bé trong bụng."
"Bác gái, Diêu Lan Hạ không tôn trọng bác, con sẽ không để cô ta được yên!"
Diêu Lan Hạ ngửa đầu cười lạnh, đúng là ấm áp quá, cô bị kĩ năng diễn của Mai Khánh Vân làm cảm động muốn khóc rồi.
"Diêu Lan Hạ, cô buông ra cho tôi! Buông bác gái ra!"
Được, cô buông.
Diêu Lan Hạ nhẹ buông tay, Vũ Trúc Ngọc lảo đảo.
Mai Khánh Vân mượn lực ngã về sau.
"Bịch!"
Một tiếng vang phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng, Mai Khánh Vân ngã xuống đất, hai tay nắm chặt, bụng đập mạnh vào ghế!
"A!" Mai Khánh Vân hét một tiếng thê lương.
"Khánh Vân! Khánh Vân con sao rồi?"
Mai Khánh Vân co quắp trên mặt đấy, sắc mặt trắng bệch, hô hấp yếu ớt, hai mắt nhắm chặt: "Bác gái... Bụng của con..."
Vũ Trúc Ngọc như bị sét đánh, hai mắt mở lớn nhìn dưới thân cô ta ngày càng chảy nhiều máu...
"Khánh Vân! Khánh Vân! Người đâu! Bác sĩ! Nhanh cứu người!"
Diêu Lan Hạ đứng yên tại chỗ, tất cả cảm xúc trên mặt đột nhiên biến mất, thân thể căng cứng.
"Mai Khánh Vân, cô..."
Vừa rồi cô không làm gì cả, lúc cô bỏ tay Vũ Trúc Ngọc ra cũng không dùng lực với Mai Khánh Vân, tại sao cô ta lại có thể ngã được? Hơn nữa còn đập bụng vào ghế?
Mai Khánh Vân yếu ớt cắn môi: "Diêu Lan Hạ... Cô hận tôi... thì nên trả thù tôi... Tại sao... lại tổn thương con của tôi..."
Nửa tiếng sau.
Bên ngoài phòng cấp cứu khoa phụ sản.
"Vân Vân thế nào? Vân Vân?" Phó Văn Phương và Mai Lương Khôn lo lắng chạy đến bệnh viện, đón hai người họ chính là cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt.
Còn có Vũ Trúc Ngọc và Diêu Lan Hạ ngồi chờ bên ngoài.
Vũ Trúc Ngọc nhắm mắt lại không nói chuyện.
Phó Văn Phương túm lấy cánh tay Vũ Trúc Ngọc, khàn giọng hét lớn: "Con gái ta như thế nào rồi? Bà nói gì đi Trúc Ngọc!"
Diêu Lan Hạ ngồi trên ghế, hai tay đều là máu, không nói một lời.
Vũ Trúc Ngọc thấp giọng nói: "Khánh Vân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tình hình hiện tại chưa rõ."
"Làm sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn được?"
Vũ Trúc Ngọc đưa mắt nhìn Diêu Lan Hạ, mặc dù không nói nhưng cũng đủ để người khác hiểu có chuyện gì.
"Bốp!"
Phó Văn Phương ném túi xách bằng da cá sấu cứng rắn vào người Diêu Lan Hạ!
"Diêu Lan Hạ! Nếu Khánh Vân có chuyện gì tôi sẽ chôn cô cùng nó!"
Diêu Lan Hạ đau ngực đến mức không thể thở nổi.
Cô vẫn không nói nửa chữ, cửa phòng cấp cứu mở ra.
Mai Lương Khôn bắt lấy cánh tay bác sĩ hỏi: "Con gái của tôi... nó thế nào?"
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, sắc mặt nghiêm túc: "Mai tiên sinh, cô ấy đã thoát khỏi nguy hiểm..." Lời đang nói lại dừng, rõ ràng vẫn còn một ý nữa.
Vũ Trúc Ngọc cảm thấy bất an.
Phó Văn Phương nắm chặt lấy áo bác sĩ: "Cháu của tôi thì sao? Đứa nhỏ trong bụng con tôi thì sao?"
Bác sĩ sa sút tinh thần cúi đầu: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng... không giữ được đứa bé trong bụng."
/155
|