Nhà máy đầu tư xây dựng một tòa nhà, Lý Tuệ may mắn được phân một phòng, vào mùa hè bà đã trang trí qua, hôm nay là lúc dọn nhà. Đời trước Lâm Yến cũng bận bịu mà giúp một tay, lần này Lý Tuệ chưa kịp nói cho cô, Lâm Yến cũng không nhớ đến.
"Ôi, mẹ sơ sót qua. Tiểu Tường, con lấy bánh mang từ nhà bà nội về ăn trước đi nhé, mẹ sang giúp bác Lý chuyển nhà."
"Mẹ đi đi." Hoàng Bằng Tường không thể chờ đợi để dùng thử chiếc máy học tiếng Anh, Lâm Yến khóa chặt cửa, vội vã đi ra ngoài. Khi trời tối, ở đây xẽ không còn có xe bus, nhà máy ở vùng ngoại ô muốn vào trong thành thì cũng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp, trước kia Lâm Yến đều dùng xe đạp, hôm nay nhìn thời gian không còn kịp nữa, trong lòng thực vội, quay đầu lại thấy mấy người đội mũ bảo hiểm đang đón khách, cô chạy nhanh qua, ngồi"Xe ôm" vào thành, ở trong siêu thị mua một bộ chăn ga gối đệm về, rồi xách thêm mấy quả thạch lựu, vội vã đi đến nhà mới của Lý Tuệ .
Lý Tuệ vất vả một ngày, đang ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi, nghe được có người nhấn chuông cửa, tới mở cửa nhìn thấy là Lâm Yến, lập tức vui mừng: "Tiểu Lâm cô đã đến rồi?"
"Chị Lý, chị dọn nhà mà em không giúp được gì." Lâm Yến rất áy náy.
"Đi vào, đi vào, có tý đồ ý mà." Thấy đồ trong tay Lâm Yến, Lý Tuệ từ chối nói, "Ai nha, Tiểu Lâm, cô sao lại làm thế này."
"Chị Lý, đây cũng là tấm lòng của em, mấy năm nay em làm phiền chị quá." Lâm Yến chân thành nói.
Lý Tuệ thấy bộ đồ bọc chăn gối, biết là đồ đắt tiền, sống chết cũng không chịu nhận, đúng lúc chồng cô Vương Minh về tới nhà, dường như rất là phiền khi thấy hai người phụ nữ xô xô đẩy đẩy , không nhịn được nói vợ mình: "Tiểu Lâm cũng mua rồi, em cứ nhận đi, đến khi cô ấy dọn nhà thì em lại mua thư tốt tặng là được."
Lý Tuệ lúc này mới không từ chối nữa.
"Chị Lý, chị thích hoa nhỏ màu tím, không biết kiểu này có hợp với chị không." Ngồi xuống ghế sô pha, Lâm Yến hàn huyên cùng Lý Tuệ, đời trước cô tỉ mỉ mà xem nhà của Lý Tuệ một lần, trong lòng hâm mộ không dứt, đến sang năm, nhà máy làm ăn khó khăn, không còn đầu tư xây nhà nữa, Lâm Yến không có cơ hội được phân phòng như thế này.
"Rất thích, rất thích!" Lý Tuệ vui mừng gật đầu nói.
Vương Minh cầm đàn nhị đi ra ngoài, anh ta có sở thích này, buổi tối mỗi ngày đều ra quảng trường kéo đàn.
Đời trước của Lâm Yến, vì cuộc sống luôn vất vả, sau lại dọn nhà, cũng cùng Lý Tuệ ít qua lại, cô nhớ mang máng sau Vương Minh ngoại tình, cùng Lý Tuệ ly hôn, hơn nữa, còn tìm cách cuỗm hết tài sản của nhà, vì thế Lý Tuệ cùng anh ta tốn rất nhiều thời gian ở tòa án, những chuyện này cô cũng không nhớ rõ, lúc này cũng không biết nên làm cái gì, chỉ là có ý tốt nhắc nhở Lý Tuệ: "Chị à, anh Vương ngày ngày đi ra ngoài như vậy, chị cũng không lo lắng à, nam nhân 41 vẫn còn trẻ trung, anh Vương ca không những nhìn trẻ, lại phong lưu phóng khoáng , chị phải xem chừng."
"Ha ha, cũng già hết rồi, làm gì còn yêu đương nữa." Lý Tuệ lơ đễnh nói.
"Chị à, chị không thể thời ơ như vậy, có người nói, ‘đàn ông chỉ có 3 phần thu hút, phụ nũ không thể phớt lờ ’, anh Vương lại là bác sĩ, cả sự nghiệp và bề ngoài đều không tệ, chị cẩn thận người ta mơ ước."
"Ha ha ha" Lý Tuệ cười to, căn bản không để ở trong lòng, Lâm Yến khổ não mà im lặng.
"Cô còn nói chị, tự nhìn lại mình xem kìa, tóc để dài như vậy cũng không sửa đi, vất vả mệt mỏi , còn giống phụ nữ không, thật may là Vĩ Lương nhà ngươi là một người tốt." Bình thường tính tình Lý Tuệ cũng là như vậy, là người rất nhiệt tình, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, nói vô tâm, người nghe cố ý, Lâm Yến cảm giác mình cũng có chút không chú ý hình tượng.
Về đến nhà, Lâm Yến mới bỏ đi không lo lắng chuyện của Lý Tuệ nữa, mọi chuyện nên như thế nào, đại khái sẽ là như thế đi, bản thân cho dù trọng sinh, cũng chỉ có thể cải biến không được bao nhiêu. Cuối cùng, cô cảm thấy , không cải biến được người khác, thay đổi bản thân mình chẳng nhẽ không được sao?
Ngày hôm sau, Lâm Yến đến xưởng đi làm, cùng ngày trước không có gì khác nhau, một tuần trôi qua rất nhanh, vừa cuối tuần, cô đi vào thành phố, làm một thẻ VIP ở một trung tâm chăm sóc sắc đẹp, sửa sang tóc, còn làm chăm sóc da. Thời gian vừa qua vất vả bận bịu, làn da của cô, bị gió bụi khiến cho sạm đen, nghe Lý Tuệ nói mình thế, Lâm Yến mới nhìn cẩn thận mình qua gương, khi cô nhìn thấy là một người phụ nữ trung niên, da mặt khô khốc thô đen, đầu bù tóc rối, nơi nào còn có thể tìm được cô nữ sinh với ánh mắt sáng ngời vóc dáng yểu điệu năm đó Hoàng Vĩ Lương theo đuổi? Đừng bảo là Hoàng Vĩ Lương, chính là bản thân mình trong lòng cũng có chút chán ghét.
Vốn còn đinh mua một bộ quần áo, Lâm Yến suy nghĩ một chút rồi thôi, cô không thể để cho chính mình thay đổi quá nhiều một lúc, tư tưởng của người tại nhà máy vẫn tương đối bảo thủ, cô làm như vậy, dễ dàng gây hiểu nhầm của người ta, nhỡ ra có tiếng xấu, coi như được không bù nổi mất.
Cuối cùng, Lâm Yến ở cửa hàng vải bông, đặt một bộ chăn ga gối đệm, đồ trong nhà dùng đã cũ rồi, con trai ngủ hay đá chăn, không cẩn thận, làm rách lớn, Lâm Yến có vá cũng không được, lại nói, cũng phai màu quá rồi, giặt xong mà nhìn vẫn như bẩn. Về đến nhà, con trai đã ăn cơm xong rồi, Lâm Yến đổi ga giường mới cho cậu, tranh thủ thu dọn một chút. Thấy con trai nhìn không chớp mắt bọc vở mới cô mua cho, Lâm Yến không nhịn được trong lòng tràn đầy vui sướng.
"Mẹ, đây là bọc vở lần trước con đã thấy a, đắt tiền như vậy, sao mẹ lại mua." Thấy mẹ đem bọc vở đưa cho mình, Hoàng Bằng Tường xác định mẹ không phải mua để mang đi biếu, cực kỳ vui mừng, thận trọng vuốt ve hình Chuột Mickey trên túi sách trước mặt.
"Tiểu Tường, mẹ sẽ cố gắng làm việc, kiếm nhiều tiền cho nhà mình, đồ tốt như thế sau này sẽ mua nhiều hơn." Lâm Yến tự tin nói.
"Mẹ, con cũng sẽ cố gắng như vây, kết quả học thật tốt, tương lai sẽ hiếu kinh bố mẹ." Ánh mắt con trai kiên định nhìn Lâm Yến, để cho cô ấm áp trong lòng.
"Khi nào thì bố về?" Con nghĩ đến bố, Lâm Yến không phải là không, mặc dù trước kia chồng mình đi làm ở xa, nhưng mỗi tháng cũng sẽ về một lần, không giống lần này, vừa đi lại đi mấy tháng, trong nhà lại không có điện thoại, cả hai cũng loay hoay muốn chết, mới viết được một phong thư, Lâm Yến trong lòng cũng buồn , cô lại còn đi nhắc nhở Lý Tuệ, chuyện mình làm cũng không tốt.
Hoàng Vĩ Lương làm ở đơn vị lưu động, thư viết gửi đi có khi không tới, Lâm Yến quyết định thử một lần, hai người bọn họ kết hôn hơn tám năm, phần tình yêu nồng nàn ngày xưa cũng đã nhạt, nhưng gắn bó đã lâu, giữa hai người vẫn quan tâm săn sóc lẫn nhau, vẫn rất sâu sắc.
"Tiểu Tường, chúng ta viết thư cho bố đi?"
Hoàng Bằng Tường kinh ngạc nhìn mẹ một cái: "Con cũng viết á?"
"Đúng nha, không phải con nhớ bố lắm sao?"
"Hay quá, con sẽ kể cho bố, mẹ mua bọc vở mới cho con, có hình Chuột Mickey ." Cậu rất vui mừng nằm ở trên bàn cơm, lấy ra bút máy.
Lâm Yến ngồi đối diện con trai, đầu chụm vào nhau, bắt đầu viết thư, lâu rồi không cầm bút, cô hơi khó khăn, không biết nên viết cái gì tốt, sau mấy lời thăm hỏi, phát hiện mình có rất nhiều điều phải nói, từ việc tuyển than đến việc gả chồng cho em gái, còn có mẹ chồng vẫn khỏe mạnh, con trai hoạt bát, cô viết lan man hết bảy tám tờ, vẫn còn chưa thỏa mãn.
Hoàng Bằng Tường ngơ ngác nhìn mẹ viết một tờ lại một tờ, trong lòng đem mẹ sùng bái đến cực hạn. Lâm Yến ngẩng đầu, thấy con ngơ ngác nhìn mình, có chút kỳ quái.
"Mẹ, thật lợi hại, viết nhiều như vậy, nếu con mà viết văn có thể viết dài như vậy thật là tốt."
Nói đến Lâm Yến cảm thấy ngượng ngùng, lúc này mới qua loa kết thúc, ngày hôm sau, cô cùng con trai đi đến bưu điện, gửi bảo đảm, khi về thì mua một cân cánh gà, tính về nấu, cùng con trai ăn.
Vừa mới tới cửa khu nhà, nhìn ngay thấy em trai đang ủ rũ ngồi ở cầu thang.
"Ôi, mẹ sơ sót qua. Tiểu Tường, con lấy bánh mang từ nhà bà nội về ăn trước đi nhé, mẹ sang giúp bác Lý chuyển nhà."
"Mẹ đi đi." Hoàng Bằng Tường không thể chờ đợi để dùng thử chiếc máy học tiếng Anh, Lâm Yến khóa chặt cửa, vội vã đi ra ngoài. Khi trời tối, ở đây xẽ không còn có xe bus, nhà máy ở vùng ngoại ô muốn vào trong thành thì cũng chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp, trước kia Lâm Yến đều dùng xe đạp, hôm nay nhìn thời gian không còn kịp nữa, trong lòng thực vội, quay đầu lại thấy mấy người đội mũ bảo hiểm đang đón khách, cô chạy nhanh qua, ngồi"Xe ôm" vào thành, ở trong siêu thị mua một bộ chăn ga gối đệm về, rồi xách thêm mấy quả thạch lựu, vội vã đi đến nhà mới của Lý Tuệ .
Lý Tuệ vất vả một ngày, đang ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi, nghe được có người nhấn chuông cửa, tới mở cửa nhìn thấy là Lâm Yến, lập tức vui mừng: "Tiểu Lâm cô đã đến rồi?"
"Chị Lý, chị dọn nhà mà em không giúp được gì." Lâm Yến rất áy náy.
"Đi vào, đi vào, có tý đồ ý mà." Thấy đồ trong tay Lâm Yến, Lý Tuệ từ chối nói, "Ai nha, Tiểu Lâm, cô sao lại làm thế này."
"Chị Lý, đây cũng là tấm lòng của em, mấy năm nay em làm phiền chị quá." Lâm Yến chân thành nói.
Lý Tuệ thấy bộ đồ bọc chăn gối, biết là đồ đắt tiền, sống chết cũng không chịu nhận, đúng lúc chồng cô Vương Minh về tới nhà, dường như rất là phiền khi thấy hai người phụ nữ xô xô đẩy đẩy , không nhịn được nói vợ mình: "Tiểu Lâm cũng mua rồi, em cứ nhận đi, đến khi cô ấy dọn nhà thì em lại mua thư tốt tặng là được."
Lý Tuệ lúc này mới không từ chối nữa.
"Chị Lý, chị thích hoa nhỏ màu tím, không biết kiểu này có hợp với chị không." Ngồi xuống ghế sô pha, Lâm Yến hàn huyên cùng Lý Tuệ, đời trước cô tỉ mỉ mà xem nhà của Lý Tuệ một lần, trong lòng hâm mộ không dứt, đến sang năm, nhà máy làm ăn khó khăn, không còn đầu tư xây nhà nữa, Lâm Yến không có cơ hội được phân phòng như thế này.
"Rất thích, rất thích!" Lý Tuệ vui mừng gật đầu nói.
Vương Minh cầm đàn nhị đi ra ngoài, anh ta có sở thích này, buổi tối mỗi ngày đều ra quảng trường kéo đàn.
Đời trước của Lâm Yến, vì cuộc sống luôn vất vả, sau lại dọn nhà, cũng cùng Lý Tuệ ít qua lại, cô nhớ mang máng sau Vương Minh ngoại tình, cùng Lý Tuệ ly hôn, hơn nữa, còn tìm cách cuỗm hết tài sản của nhà, vì thế Lý Tuệ cùng anh ta tốn rất nhiều thời gian ở tòa án, những chuyện này cô cũng không nhớ rõ, lúc này cũng không biết nên làm cái gì, chỉ là có ý tốt nhắc nhở Lý Tuệ: "Chị à, anh Vương ngày ngày đi ra ngoài như vậy, chị cũng không lo lắng à, nam nhân 41 vẫn còn trẻ trung, anh Vương ca không những nhìn trẻ, lại phong lưu phóng khoáng , chị phải xem chừng."
"Ha ha, cũng già hết rồi, làm gì còn yêu đương nữa." Lý Tuệ lơ đễnh nói.
"Chị à, chị không thể thời ơ như vậy, có người nói, ‘đàn ông chỉ có 3 phần thu hút, phụ nũ không thể phớt lờ ’, anh Vương lại là bác sĩ, cả sự nghiệp và bề ngoài đều không tệ, chị cẩn thận người ta mơ ước."
"Ha ha ha" Lý Tuệ cười to, căn bản không để ở trong lòng, Lâm Yến khổ não mà im lặng.
"Cô còn nói chị, tự nhìn lại mình xem kìa, tóc để dài như vậy cũng không sửa đi, vất vả mệt mỏi , còn giống phụ nữ không, thật may là Vĩ Lương nhà ngươi là một người tốt." Bình thường tính tình Lý Tuệ cũng là như vậy, là người rất nhiệt tình, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, nói vô tâm, người nghe cố ý, Lâm Yến cảm giác mình cũng có chút không chú ý hình tượng.
Về đến nhà, Lâm Yến mới bỏ đi không lo lắng chuyện của Lý Tuệ nữa, mọi chuyện nên như thế nào, đại khái sẽ là như thế đi, bản thân cho dù trọng sinh, cũng chỉ có thể cải biến không được bao nhiêu. Cuối cùng, cô cảm thấy , không cải biến được người khác, thay đổi bản thân mình chẳng nhẽ không được sao?
Ngày hôm sau, Lâm Yến đến xưởng đi làm, cùng ngày trước không có gì khác nhau, một tuần trôi qua rất nhanh, vừa cuối tuần, cô đi vào thành phố, làm một thẻ VIP ở một trung tâm chăm sóc sắc đẹp, sửa sang tóc, còn làm chăm sóc da. Thời gian vừa qua vất vả bận bịu, làn da của cô, bị gió bụi khiến cho sạm đen, nghe Lý Tuệ nói mình thế, Lâm Yến mới nhìn cẩn thận mình qua gương, khi cô nhìn thấy là một người phụ nữ trung niên, da mặt khô khốc thô đen, đầu bù tóc rối, nơi nào còn có thể tìm được cô nữ sinh với ánh mắt sáng ngời vóc dáng yểu điệu năm đó Hoàng Vĩ Lương theo đuổi? Đừng bảo là Hoàng Vĩ Lương, chính là bản thân mình trong lòng cũng có chút chán ghét.
Vốn còn đinh mua một bộ quần áo, Lâm Yến suy nghĩ một chút rồi thôi, cô không thể để cho chính mình thay đổi quá nhiều một lúc, tư tưởng của người tại nhà máy vẫn tương đối bảo thủ, cô làm như vậy, dễ dàng gây hiểu nhầm của người ta, nhỡ ra có tiếng xấu, coi như được không bù nổi mất.
Cuối cùng, Lâm Yến ở cửa hàng vải bông, đặt một bộ chăn ga gối đệm, đồ trong nhà dùng đã cũ rồi, con trai ngủ hay đá chăn, không cẩn thận, làm rách lớn, Lâm Yến có vá cũng không được, lại nói, cũng phai màu quá rồi, giặt xong mà nhìn vẫn như bẩn. Về đến nhà, con trai đã ăn cơm xong rồi, Lâm Yến đổi ga giường mới cho cậu, tranh thủ thu dọn một chút. Thấy con trai nhìn không chớp mắt bọc vở mới cô mua cho, Lâm Yến không nhịn được trong lòng tràn đầy vui sướng.
"Mẹ, đây là bọc vở lần trước con đã thấy a, đắt tiền như vậy, sao mẹ lại mua." Thấy mẹ đem bọc vở đưa cho mình, Hoàng Bằng Tường xác định mẹ không phải mua để mang đi biếu, cực kỳ vui mừng, thận trọng vuốt ve hình Chuột Mickey trên túi sách trước mặt.
"Tiểu Tường, mẹ sẽ cố gắng làm việc, kiếm nhiều tiền cho nhà mình, đồ tốt như thế sau này sẽ mua nhiều hơn." Lâm Yến tự tin nói.
"Mẹ, con cũng sẽ cố gắng như vây, kết quả học thật tốt, tương lai sẽ hiếu kinh bố mẹ." Ánh mắt con trai kiên định nhìn Lâm Yến, để cho cô ấm áp trong lòng.
"Khi nào thì bố về?" Con nghĩ đến bố, Lâm Yến không phải là không, mặc dù trước kia chồng mình đi làm ở xa, nhưng mỗi tháng cũng sẽ về một lần, không giống lần này, vừa đi lại đi mấy tháng, trong nhà lại không có điện thoại, cả hai cũng loay hoay muốn chết, mới viết được một phong thư, Lâm Yến trong lòng cũng buồn , cô lại còn đi nhắc nhở Lý Tuệ, chuyện mình làm cũng không tốt.
Hoàng Vĩ Lương làm ở đơn vị lưu động, thư viết gửi đi có khi không tới, Lâm Yến quyết định thử một lần, hai người bọn họ kết hôn hơn tám năm, phần tình yêu nồng nàn ngày xưa cũng đã nhạt, nhưng gắn bó đã lâu, giữa hai người vẫn quan tâm săn sóc lẫn nhau, vẫn rất sâu sắc.
"Tiểu Tường, chúng ta viết thư cho bố đi?"
Hoàng Bằng Tường kinh ngạc nhìn mẹ một cái: "Con cũng viết á?"
"Đúng nha, không phải con nhớ bố lắm sao?"
"Hay quá, con sẽ kể cho bố, mẹ mua bọc vở mới cho con, có hình Chuột Mickey ." Cậu rất vui mừng nằm ở trên bàn cơm, lấy ra bút máy.
Lâm Yến ngồi đối diện con trai, đầu chụm vào nhau, bắt đầu viết thư, lâu rồi không cầm bút, cô hơi khó khăn, không biết nên viết cái gì tốt, sau mấy lời thăm hỏi, phát hiện mình có rất nhiều điều phải nói, từ việc tuyển than đến việc gả chồng cho em gái, còn có mẹ chồng vẫn khỏe mạnh, con trai hoạt bát, cô viết lan man hết bảy tám tờ, vẫn còn chưa thỏa mãn.
Hoàng Bằng Tường ngơ ngác nhìn mẹ viết một tờ lại một tờ, trong lòng đem mẹ sùng bái đến cực hạn. Lâm Yến ngẩng đầu, thấy con ngơ ngác nhìn mình, có chút kỳ quái.
"Mẹ, thật lợi hại, viết nhiều như vậy, nếu con mà viết văn có thể viết dài như vậy thật là tốt."
Nói đến Lâm Yến cảm thấy ngượng ngùng, lúc này mới qua loa kết thúc, ngày hôm sau, cô cùng con trai đi đến bưu điện, gửi bảo đảm, khi về thì mua một cân cánh gà, tính về nấu, cùng con trai ăn.
Vừa mới tới cửa khu nhà, nhìn ngay thấy em trai đang ủ rũ ngồi ở cầu thang.
/48
|