Mùa đông thường có những ngày mưa phùn kéo
dài tới vài ngày. Những hạt mưa li ti phủ đầy các tấm kính, xe hơi chạy ngoài đường
cũng thi thoảng phải kéo cần gạt lên xua đi lớp ẩm mờ. Đã lạnh, lại càng thêm lạnh.
Một tô mì nóng là xong bữa trưa, Minh Hân nhìn ra bên ngoài qua những ô cửa lớn, thấy những hạt mưa lất phất như bụi mùn. Cô sực nhớ, có một thứ giúp khoảng thời gian nghỉ trưa trôi qua một cách hứng thú.
Cuốn sách về các loài sinh vật đơn bào trong vũ trụ từ những năm cuối thời đại nguyên thủy.
Cuốn sách đã hiện diện trong thư viện được hai ngày. Cô được biết là như vậy. Khác với lịch trình trước kia, Minh Hân giờ không có một sự sắp xếp hợp lý nào cho thời gian ghé qua thư viện nữa. Và cô nghĩ sẽ thật thú vị nếu dùng 1 tiếng còn lại của giờ nghỉ trưa ghé qua đó với hy vọng số lượng lấy cuốn đó không nhiều.
Bận lại bộ đồ của mình, Minh Hân bất giác ngắm nó một lát. Quần jeans ôm sát và áo khoác, không thể thiếu giày thể thao, đó là tất cả những gì cô cho rằng một bộ với kiểu thời tiết thế này, với những con đường lẹt xẹt bùn đất, bộ đồ này sẽ giúp cô nhạy bén hơn nhiều.
Cầm theo chiếc dù nhỏ, Minh Hân ra gần tới sảnh chính. Phía cửa cũng đang bước tới một người. Minh Hân tháo dây của chiếc dù, chuẩn bị ra tới bên ngoài, chợt người đó tóm lấy cánh tay cô dữ dằn nói:
- Đúng là mày thật rồi! Sao mày trơ trẽn quá vậy?
Minh Hân nhíu mày nhìn lên, là Hải Kiều. Cô không tỏ ra sợ sệt, chậm rãi giằng tay ra khỏi tay cô, sau đó cúi đầu lễ phép chào:
- Chào cô ạ!
Hải Kiều nét mặt giận dữ, cô tỏ ra khinh thường lời chào hỏi của Minh Hân, quát mắng lớn tiếng:
- Mặt mày thật là dày đấy! Tao cứ nghĩ mày quấn xéo khỏi đây rồi chứ! Mày nghĩ mày là ai hả? Mày không là gì trong cái gia đình Khánh Huy này đâu! Lý do gì mày còn dám vác mặt tới đây hả? Mày nghĩ mày có thể kiếm trác được gì từ Khánh Huy sao? Đừng có mà mơ!
Minh Hân nhìn Hải Kiều với ánh mắt thương hại. Chẳng lẽ cuộc sống của cô chỉ có giành giật tiền bạc thôi hay sao? Chính vì như vậy nên bất kỳ sự tồn tại nào cũng khiến cô phải lo sợ tiền bạc sẽ bị họ cướp mất. Trước giờ cô chưa từng nghĩ Hải Kiều yêu mến mình như một đứa cháu gái thực sự, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ Hải Kiều lại hung dữ như vậy.
Minh Hân điềm tĩnh cuộn lại chiếc ô. Sau những gì đã qua, cô có thêm sự nhạy cảm để biết rằng Hải Kiều không thể cho cô đi dễ dàng.
- Cô à, mọi người xung quanh đang nhìn chúng ta đó.
Minh Hân chỉ nói nhỏ như một lời nhắc nhở, Hải Kiều nhìn quanh một lượt, quả thực có nhiều người đang quan sát cô từ nãy tới giờ. Nhưng không vì thế mà cô nguôi sự giận dữ.
- Thì sao chứ! Mày sợ người ta nhìn, sợ người ta đánh giá, sợ mang điều tiếng sao? Vậy sao mày còn tới khách sạn? Làm việc à, đứa con hoang từ nhỏ ngồi mát ăn bát vàng bây giờ cần kiếm sống sao? Mày nghĩ mày có thể làm gì ra tiền chứ! Thứ vô dụng như mày nên tìm chỗ nào người ta cho thứ vô dụng kiếm tiền thì hãy tới!
Nghe những lời sỉ vả nặng nề của Hải Kiều, Minh Hân trừng mắt giận dữ, cô cố gắng cắn hai hàm răng kìm nén. Nhắm mắt lại, tự đếm thầm tới ba để trấn tĩnh, cô mở mắt nói với Hải Kiều:
- Cô không thấy mình quá đáng rồi sao? Ở nơi đông người như vậy, cô nên giữ hình tượng của một người lớn chứ!
Chát.
Hải Kiều bất ngờ tát mạnh vào mặt Minh Hân. Minh Hân giật mình ôm lấy bên má. Nhưng thay vì nhăn nhó đau đớn, Minh Hân lập tức quay phắt người nhìn Hải Kiều dữ dằn.
- Mày đang dạy tao sao? Ba không nói gì không có nghĩa ông còn xem mày như cháu ruột. Mày chỉ là một đứa không rõ nguồn gốc lạc vào gia tộc giàu sang và sống sung túc bao nhiêu năm qua. Mày nên tỉnh táo để biết chỗ của mày là ở đâu! Nhơ nhuốc.
Minh Hân rời tay khỏi bên má đau, cô đứng thẳng người đối diện với Hải Kiều, nhìn cô với ánh mắt đanh thép, Minh Hân gằn giọng nói:
- Cháu lúc nào cũng kính trọng cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cháu phải nghe tất cả những lời sỉ vả cay độc của cô. Tới giờ phút này, cháu không còn quan hệ gì với gia đình cô nữa, vậy nên cô không có tư cách để phán xét bất kỳ điều gì về cháu. Cháu tới đây, với mục đích chính đáng. Cháu không xin bất kỳ thứ gì từ Khánh Huy cả. Vậy nên, xin cô lần sau giữ thái độ tôn trọng với cháu một chút ạ.
Hải Kiều phẫn nộ trợn tròn hai mắt, miệng cô lẩm bẩm những lời không hay. Hải Kiều vung mạnh cánh tay định tiếp tục đánh Minh Hân, nhưng Minh Hân cứng cỏi tóm chặt lấy cánh tay đã giơ nên cao của Hải Kiều. Cô nghiêm nghị nói:
- Quyền đánh cháu, cô cũng không có đâu.
Hải Kiều gần như phát điên. Cô nghiến răng vung mạnh tay, đẩy Minh Hân ra, tiếp tục giơ tay toan tát Minh Hân. Minh Hân bị xô mạnh nên lùi về sau hai bước, nhìn Hải Kiều giận dữ đang định đánh mình, Minh Hân chỉ có thể nhắm mắt và giơ tay lên đỡ. Nhưng cánh tay của Hải Kiều lại phải dừng lại giữa không trung.
Cái nắm tay chặn lại của Huy Khang chặt hơn và mang theo sự giận dữ. Với sức lực của cậu, cánh tay Hải Kiều cứng đơ không thể nhúc nhích. Huy Khang tiếp tục siết chặt tay, mắt cậu trừng lên, cậu quát:
- Cái gì cũng có giới hạn của nó. Nhưng chị đã đi quá xa rồi! Tôi không cho phép chị đụng tới một sợi tóc của Minh Hân. Chừng nào còn có tôi, chị đừng hòng làm tổn thương cô ấy.
Huy Khang hất mạnh tay thả Hải Kiều ra. Hải Kiều mặc kệ những ánh mắt đang nhìn mình, gầm lên với Huy Khang:
- Huy Khang! Đồ khùng! Đồ điên! Có khùng có điên mới nói ra những câu như thế! Con nhỏ này là gì hả? Nó không còn tư cách để được như vậy nữa!
- Người không đủ tư cách là chị không phải cô ấy! Minh Hân mãi mãi là Hoàng Minh Hân, là người mà tôi sẵn sàng mang tất cả những gì mình có ra để bảo vệ và che chở. Mẹ tôi, anh Khánh và chị Tuyết Minh đã là quá đủ rồi! Nếu chị còn dám lặp lại những chuyện đó với cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua đâu. Thù mới nợ cũ, tôi đều bắt chị trả hết.
Hải Kiều toát mồ hôi, nhìn Huy Khang sửng sốt. Thái độ đó của Huy Khang cho thấy rõ cậu không hề hù dọa hay nói cho vui miệng, Huy Khang nói thì nhất định sẽ làm. Trong lúc Hải Kiều vẫn đứng đó sửng sốt thì Huy Khang quay người lại, nắm tay Minh Hân rời đi.
Tới khu bãi trống cạnh hồ phía sau tòa khách sạn, Huy Khang buông tay Minh Hân. Huy Khang bỏ hai tay vào túi, nhìn xa xăm. Minh Hân thật hiếm khi quan sát tỉ mỉ một Huy Khang như thế. Cô bước tới bên cạnh, nhìn theo hướng xa xăm của cậu.
- Những lời vừa rồi...là sao?
Huy Khang quay sang Minh Hân, hơi ngỡ ngàng vì câu hỏi.
- Mẹ tôi, anh Khánh và chị Tuyết Minh đã là quá đủ rồi! Nếu chị còn dám lặp lại những chuyện đó với cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua đâu. Thù mới nợ cũ, tôi đều bắt chị trả hết. - Minh Hân chậm rãi nhắc lại lời vừa rồi của Huy Khang.
Huy Khang mím môi, đôi mắt nhìn cô chăm chăm một lát rồi cụp xuống. Huy Khang quay mặt đi.
- Đã có chuyện gì đó, đúng không? - Minh Hân tiếp tục hỏi.
Huy Khang im lặng không đáp. Minh Hân nhẹ nhàng đưa tay kéo cậu nhìn về mình. Huy Khang nhìn cô, khẽ thở dài.
Cả hai rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng gió vi vu, dòng nước chảy chầm chậm theo nhịp đưa đẩy của gió. Ánh mắt Huy Khang lại nhìn xa xăm, như tìm kiếm một thứ gì đó của ký ức.
Huy Khang lại chậm rãi quay đầu lại. Gương mặt với từng đường nét hoàn mĩ như được chỉnh chu tỉ mỉ, với đôi mắt đẹp hút hồn, lờ mờ hiện lên một nỗi buồn đau khôn cùng.
- Khoảng 21 năm trước, có một cô gái đã tự tay xô mẹ kế mình ngã xuống lầu. Bà chết. Khoảng 19 năm trước, chính cô ta đã bắt tay với kẻ thù của anh trai, phá nát đám cưới của anh ấy sau đó để mặc tên kia giết chết anh ấy. Anh ấy là Hiểu Khánh, là Hoàng Hiểu Khánh. Vợ anh ấy - Dương Tuyết Minh, quá đau khổ đã tự sát nhưng không chết. - Huy Khang nhìn thẳng vào đôi mắt Minh Hân đang mở to: - Cô ta chính là Hoàng Hải Kiều.
Gương mặt nhỏ nhắn phẳng lặng nãy giờ đã in hằn trạng thái đau đớn. Đôi môi mím lại. Cô muốn khóc quá! Nhưng nhìn cái cách Huy Khang câm nín, cô chượt hiểu ra rằng, cảm xúc của cô chỉ là sự ngỡ ngàng thôi, còn với Huy Khang, đó là cả một vết cứa lớn, vết cứa cứ ngày một sâu dần qua bao năm. Và Minh Hân...đã tin tuyệt đối những gì Huy Khang kể.
Minh Hân bước tới đối mặt với Huy Khang đang lặng thinh. Cô nhìn sâu vào đôi mắt ấy, sâu thắm và xa vời, một thế giới khác, xa lạ. Thế giới hơi xao động khi Minh Hân cố chăm chú nhìn thật lâu. Nơi này, mới là nơi cất giấu nỗi niềm thầm kín bao nhiêu năm qua của cậu. Minh Hân thấy xót xa vô cùng. Cô chợt nhận ra, mình chưa bao giờ hiểu Huy Khang, dù là một chút thật nhỏ cũng chưa hề hiểu.
Mắt Huy Khang nhắm nghiền, chắc chắn nội tâm đang giằng co khủng khiếp. Người thân mà, ruột thịt mà, sao lại lỡ đối xử như vậy? Và điều gì đã làm nên một Huy Khang hòa nhã và vui vẻ như trước kia? Có chăng chỉ là sự giấu giếm cẩn thận những tâm tư bên trong con người giả tạo này thôi.
Cửa sổ phòng riêng của Hạnh Du sáng bởi hai vách tường đều có cửa kính. Cô đang đứng bên cửa sổ, khoanh tay đặt trên thành cửa, gác cằm vào đó. Tâm trạng đang trong trạng thái hỗn độn mà người tạo nên nó chính là chàng trai lãnh đạm lạnh nhạt kia. Tiếng động cơ cách đó khá xa, Hạnh Du cho rằng nó là âm thanh của một người nào đó lạc đường. Khoảng đất nhỏ dưới hàng cây đinh lăng bên mép nhà có bóng dáng một người con trai. Anh ngồi đó như thể đã rất lâu rồi. Như được trực giác mách bảo, Nguyên Hạo ngẩng đầu nhìn lên lầu. Hạnh Du cũng nhanh trí nhìn đi chỗ khác, như chưa hề thấy anh. Sau đó, cô vào trong phòng và đóng cửa sổ với suy nghĩ kẻ nào đó không đàng hoàng đang rình rập nhà mình. Tuy hôm nay chỉ có đám bảo vệ ở nhà nhưng cô cũng chẳng hề sợ hãi, ba cô va Văn Hoàng luôn luôn đảm bảo an toàn cho cô tại nhà riêng.
Cho tới khi đôi mắt cô lần nữa xẹt qua cửa sổ, cô thấy một bó hoa bách hợp đặt ngay phía dưới thềm nhà. Hạnh Du ban đầu ngỡ ngàng, sau đó cô nhìn ra xa một chút, chàng trai dáng người cao lớn lẫn vào bóng tối đang di chuyển dần xa khỏi ngôi nhà.
Hạnh Du liền đặt cuốn album ảnh đang xem dở xuống, vội vã chạy xuống lầu.
Hạnh Du bước theo Nguyên Hạo tới bờ sau của ngôi nhà. Thấy xe anh ở ngay trước không xa, Hạnh Du vội gọi giật lại, hỏi ngay:
- Anh đã không tới?
Nguyên Hạo dừng bước, chậm rãi xoay người lại. Không thể phủ nhận rằng Hạnh Du vẫn giận chuyện anh không tới hẹn, nhưng không biết vì ký do gì mà thấy anh lúc này, cô lại vui mừng khó tả.
- Cô đã chờ tôi sao?
Hạnh Du mím môi gật đầu.
- Đừng bao giờ chờ đợi tôi! - Ngừng một lát, anh nói: - Tôi tới đây chỉ muốn xin lỗi cô chuyện hôm đó. Tôi sẽ đi ngay.
Nói xong, Nguyên Hạo lập tức xoay người bước đi. Những ngón tay Hạnh Du siết lại, cô nói lớn:
- Em vẫn sẽ chờ.
Hạnh Du căng thẳng chờ phản ứng của Nguyên Hạo. Anh chỉ dừng bước chứ không quay đầu. Hạnh Du mím môi rồi quyết định chạy tới, ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau. Mất vài giây cho cả hai dịu bớt cảm giác ngỡ ngàng, cô nói khẽ:
- Nguyên Hạo, em thích anh.
Nguyên Hạo nuốt khan, vô cùng khó nhọc. Cảm giác người con gái này ôm anh quả thực ấm áp và hạnh phúc. Anh cũng đã yêu cô thật sao? Nguyên Hạo lắc đầu trong suy nghĩ. Không thể được.
- Tôi xin lỗi.
Nguyên Hạo trực gỡ tay cô ra, nhưng Hạnh Du kiên quyết ôm thật chặt. Cô nghẹn ngào:
- Em biết là rất khó khăn, em biết là sẽ phải đau đớn. Nhưng từ khi em biết mình thích anh, em đã biết mình sẽ phải chịu đựng những gì. Em...yêu anh mất rồi.
Nguyên Hạo dứt khoát gỡ tay cô ra.
- Xin lỗi. Giữa hai chúng ta, không thể có gì hết, càng không thể có tình yêu.
Nguyên Hạo lạnh lùng nói. Hạnh Du nghe mà lòng tan nát, nước mắt đã ứa ra, chảy vào khóe miệng, mặn chát.
Nguyên Hạo bước đi như chạy. Phải mạnh mẽ lắm anh mới nói được như vậy, mạnh mẽ lắm mới không ngoảnh đầu nhìn cô, mạnh mẽ lắm mới không rơi lệ. Vì biết sẽ không có kết cục tốt đẹp giữa hai người nên anh đã không cho bắt đầu. Anh sợ cả mình và Hạnh Du đều đau khổ.
Những ngón tay nhè nhẹ thả lỏng. Cô gái vẫn đứng đó, với ánh mắt trông theo, đẫm nước. cõi lòng đột nhiên lạnh ngắt đến xót xa.
Đóa hoa bách hợp vẫn nằm im bên thềm nhà. Không ai còn chú ý tới nó nữa. Vì chẳng có ý nghĩa gì.
Ngồi trên xe buýt tới gần nửa tiếng đồng hồ, đoạn đường đã đi khá dài, Minh Hân đột nhiên nhớ ra mình đã để quên di động. Lầu 7, có lẽ vậy. Vì lần cuối cô ở khách sạn là lúc cô giúp một cô lao công dọn đồ từ lầu 9 xuống nhà kho ở lầu 7. Sau đó, cô đã qua phòng vệ sinh rửa tay, di động có lẽ đã ở đó.
Nghĩ rồi, Minh Hân chép miệng một cái rồi xuống xe ở trạm kế đó. Cô đi bộ một quãng ở làn đường bên cạnh, vừa đúng lúc đón được một chuyến buýt chạy hướng quay lại.
Minh Hân mở cửa phòng vệ sinh lầu 7, vén những lọn tóc xòa xuống vắt ra sau tai, cô bắt đầu tìm kiếm. Không có kết quả, Minh Hân chán nản thở dài khi nghĩ có lẽ ai đó đã lấy nó đi. Lúc quay người đi ra ngoài, cô chợt thấy chiếc chổi nhỏ bên trong cánh cửa, suy nghĩ của cô chạy lại. Cô nhớ mình đã gặp cô lao công lúc đi ra từ thang máy, tiếp đó, cô đẩy xe chở đồ giúp cô ấy xuống lầu 7 bằng lối tắt. Nhà kho rộng rãi nhưng có ai đó đã xếp đồ không được gọn gàng cho nên khá lộn xộn, và cô đã dẹp đỡ những thùng cát tông ở giữa lối đi. Để làm được việc đó, cô đã...đặt di động của mình xuống một thùng trong đó. Xong xuôi cô mới vào phòng vệ sinh. Phải rồi, vậy là điện thoại di động nằm trong nhà kho, trên một thùng giấy nhỏ góc cửa sổ.
Không do dự, Minh Hân liền chạy ra ngoài, tìm tới nhà kho đó ở cuối dãy hành lang.
Cứ ba tầng lại có một nhà kho ở cuối dãy hành lang, với thiết kế thông mình của mô hình nhà kho hiện đại, hầu hết các đồ đạc trong đó cũng đều có quy củ. Tuy nhiên, đối với một số nhân viên có tính hấp tấp vội vàng, việc này vẫn còn nhiều sơ sót.
Minh Hân mở cửa, đi theo lối cũ. Liếc mắt qua những thùng giấy cứng xếp chồng, những chiếc hộp chứa đồ cao ngất, cô cố tìm kiếm chiếc hộp nào đó quen thuộc mà cô cho rằng mình đã đặt di động ở đó. Minh Hân thông minh hơn khi nghĩ nếu dùng một chiếc điện thoại khác gọi vào, di động của mình sẽ đổ chuông, như vậy sẽ dễ thấy hơn nhiều. Nghĩ rồi, đôi mắt cô sáng lên, cô chạy ra ngoài tìm sự giúp đỡ.
Khoảng hơn chục mét tính từ cửa nhà kho là cửa thang máy số ba của khách sạn. Minh Hân đã vô tình bắt gặp Mai Vân đi ra từ thang máy. Cô thong thả dừng bước khi thấy Mai Vân nhìn mình chằm chằm bất ngờ.
Mai Vân còn ú ớ chưa nói thành câu, Minh Hân bảo:
- Trương Mai Vân, lâu rồi không gặp.
Mai Vân ngạc nhiên lắp bắp:
- Cô...cô...vì sao...?
Câu nói chưa kịp hoàn chỉnh, Mai Vân lập tức ngừng lời. Nuốt khan một cái, Mai Vân lấy lại vẻ bình thường, kéo Minh Hân trở lại. Minh Hân không tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào, cô bước theo Mai Vân. Khắp đoạn hành lang thường xuyên có người qua lại, Mai Vân không tìm được nơi nào để nói chuyện ngoài phòng kho đang mở cửa.
Lôi Minh Hân vào trong đó, Mai Vân đóng sập cánh cửa rồi quay lại nhìn cô với cặp mắt trừng lên ngạc nhiên và căm tức:
- Cô...Minh Hân, sao cô lại ở đây hả?
- Tôi không thể ở đây sao? - Minh Hân nhướn mày trả lời bằng một câu hỏi.
- Cô đúng là âm hồn không tan. Cô đáng ra phải đi thật xa, thật xa, không bao giờ được xuất hiện ở đây nữa chứ!
Minh Hân khoanh tay đáp:
- Tôi có chết đâu mà âm hồn không tan.
Nói rồi, Minh Hân lấy chân đá tấm bìa cát tông dưới chân mình ra, bước tới thong thả ngồi lên một thùng chứa đồ, mắt nhìn lên Mai Vân.
Mặt Mai Vân sầm lại, cô bước tới gần. Chỉ tay vào mặt Minh Hân, Mai Vân nói vẻ khinh bỉ:
- Cô còn mặt dày về đây sau bao nhiêu chuyện đã làm sao? Cô còn ảo tưởng mình là tiểu thư danh giá sao? Hão huyền.
Nói xong, Mai Vân nhếch môi khinh bạc.
Minh Hân đứng dậy đanh giọng nói:
- Tôi đã làm gì thương thiên hại lý sao? So với những gì cô đã làm, tôi tự thấy mình còn tốt đẹp hơn cô nhiều! Muốn làm thiếu phu nhân Khánh Huy hả? Người đang hão huyền là cô đấy! Ngẫm lại cũng không uổng phí gì, tôi thà đánh mất cái đại vị tiểu thư danh giá gì đó kia không phải của mình đi còn hơn để chú Huy Khang vì tôi mà kết hôn với loại người như cô! Nếu vậy, thật uổng phí cho một Hoàng Huy Khang toàn mĩ như thế!
Minh Hân cũng không nể nang gì mà nói. Đối với một người tâm địa và vụ lợi như Mai Vân, Minh Hân thấy rằng con người ta còn nhiều toan tính khôn lường.
Mai Vân hơi bất ngờ khi nghe Minh Hân nhắc lại chuyện đó. Mai Vân chau mày lại, nghiến răng nói:
- Hoàng Minh Hân, tôi nói cho cô biết, bình sinh tôi chưa từng hận ai sâu sắc như cảm giác của tôi với cô lúc này. Nếu có cơ hội, tôi sẽ không cho cô sống yên đâu.
Minh Hân cũng nói bằng giọng quả quyết:
- Tôi cũng nói cho cô biết Trương Mai Vân, tôi về đây để nhìn thấy cô thất bại. Dù có phải dùng thủ đoạn hay tính toán tinh vi, tôi tuyệt đối không cho cô có cơ hội có được Hoàng Huy Khang như cô ao ước đâu. Điều cô mong mỏi đã gây ra biết bao đau khổ, cho biết bao người, trong đó có tôi, vì thế, bản năng của một con người không cho phép tôi để cho cô được mãn nguyện. Cô nhớ đó!
Dứt lời, Minh Hân vụt bước đi, ra khỏi căn phòng, nhưng Mai Vân không chịu kết thúc ở đây, cô chạy theo túm Minh Hân giật lại. Minh Hân bị động nên bất ngờ bị Mai Vân xô ngã về phía sau. Lập tức đứng lên nhưng Minh Hân nhanh chóng bị Mai Vân xông tới túm lấy người. Hai người giằng co, Mai Vân lớn tiếng:
- Cô nghĩ cô là ai hả? Cô nghĩ với thân phận thấp hèn của một đứa nhận nuôi cô có thể làm gì tôi chứ! Không bao giờ, không ai cả, không ai có thể ngăn cản tôi đến với anh Huy Khang. Cô cũng thế! Cho dù phải lấy mạng cô, tôi cũng không tuyệt đối không nương tay đâu!
- Trương Mai Vân cô bị điên hả?
Minh Hân kêu lên rồi bắt đầu phản kháng. Cô túm lấy Mai Vân, nắm thật chặt rồi hất mạnh cô về phía sau. Mai Vân chúi về phía đó. Cô bám vào thành cửa sổ lấy lại thăng bằng. Tay cô chạm vào một vật cứng, là điện thoại mà Minh Hân đang tìm kiếm, nó nằm trên cửa sổ. Mai Vân ném mạnh nó về phía Minh Hân, Minh Hân theo phản xạ bắt lấy nó. Lúc cô chưa kịp chú ý lại, Mai Vân liền xông tới túm lấy người Minh Hân đẩy về phía cửa sổ. Minh Hân té nhào xuống đất, lăn vào đám cột sắt dựng ở góc tường. Những ống sắt tròn dịch chuyển dần dần rồi lăn xuống. Minh Hân hoảng sợ chỉ biết giơ tay lên đỡ. Cây cột đập vào khuỷu tay cô, đau điếng. Không có thời gian tránh né, một cây cột nữa lập tức rơi xuống, gõ mạnh vào đầu Minh Hân. Tiếng gậy sắt rơi xuống sàn kêu leng keng, Mai Vân đờ người khi thấy Minh Hân nằm gục ở đó.
Minh Hân nhăn nhó đau đớn, cố ngẩng đầu nhìn Mai Vân. Mai Vân đứng chôn chân không giúp. Cô hoảng loạn nhìn ngược nhìn xuôi không biết làm gì. Máu trên đầu bắt đầu rỉ ra, Minh Hân gục đầu xuống ngất xỉu.
Mai Vân chạy tới xem tình hình, nhưng cô không chạm vào Minh Hân. Mai Vân bối rối chạy ra khỏi phòng, bỏ mặc Minh Hân trong tình trạng nguy hiểm.
Minh Hân thực ra không hề ngất đi. Cô chỉ vì quá đau nên gục xuống, cũng để xem Mai Vân nhẫn tâm tới chừng nào. Và cô đã thấy rõ, Mai Vân có thể bỏ mặc cô đến với cái chết như cô vừa nói.
Chống hai khuỷu tay xuống sàn, Minh Hân gồng người dậy, lấy chân đạp những cột sắt ra khỏi người mình. Cô vịn vào tường lấy sức đứng dậy.
Mai Vân run run đứng chờ thang máy. Chỉ mươi giây, cửa thang máy bật mở. Mai Vân giật mình khi thấy Huy Khang trong đó. Cô tỏ ra hoảng loạn, không chào hỏi cậu lấy một câu, Mai Vân chạy ngay vào bên trong rồi đóng cửa thang máy.
Huy Khang thấy hơi lạ nhưng không nói gì. Cậu cũng chẳng hề muốn nói chuyện với Mai Vân sau những chuyện đã qua của nửa năm trước. Bước bộ dọc theo dãy hành lang của tầng lầu số 7, Huy Khang thấy cánh cửa nhà kho phía trước bỏ ngỏ. Ý nghĩ đầu tiên của cậu là phê bình nhân viên phụ trách thiếu trách nhiệm. Nhưng ngay sau đó, Huy Khang thấy một bàn tay vịn vào thành cửa, trên tay còn cầm chiếc di động bị nứt nẻ màn hình. Ngay sau đó, Huy Khang thấy Minh Hân lê bước đi ra, nặng nề và khó nhọc, trên đầu còn rỉ máu.
Huy Khang vội vàng chạy tới, Minh Hân chỉ ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đờ đẫn khẽ nhắm lại rồi đổ gục xuống. Huy Khang vội ôm lấy cô:
- Minh Hân, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Minh Hân...
Minh Hân không trả lời, cô đã ngất đi. Huy Khang bế cô lên và chạy xuống dưới bằng thang bộ ở ngay gần đó.
Lại là cảm giác sợ hãi và hoang mang như thế này, Huy Khang thấm thía hơn nỗi đau của lần đó. Lần mà cô đã thay cậu lãnh viên đạn từ khẩu súng của Văn Hoàng. Lần này, cảm giác của cậu vẫn hệt như thế.
Huy Khang sợ cô bị tổn thương...
Huy Khang sợ cô có chuyện gì...
Huy Khang sợ mất cô...
Bác sĩ mất nửa tiếng để xử lý vết thương của Minh Hân. Không có gì đáng lo ngại về nó. Nhìn đồng hồ, đã hơn 10h đêm, Huy Khang lại nhìn Minh Hân đang ngủ trên giường bệnh rất say nên không muốn đánh thức. Cậu cũng nằm lên sô pha nghỉ ngơi.
Minh Hân cựa mình, mắt lim dim mở. Cánh tay và trên trán còn chút đau nhức, cô khẽ nhăn mày. Nhìn xung quanh căn phòng, Minh Hân biết mình đang trong bệnh viện. Nhớ lại chuyện tối qua, cô nhớ tới lúc cuối cùng trước khi ngất đi đã gặp Huy Khang. Nghiêng đầu nhìn sang bên ghế sô pha, Minh Hân thấy cậu đang nằm đó. Tư thế không được thoải mái lắm nên chốc chốc lại cựa mình. Minh Hân phì cười, nhìn ra bên ngoài, vẫn đen kịt, có lẽ trời chưa sáng hẳn. Cô nằm xuống ngủ tiếp.
Bản nhạc chuông quen thuộc phát ra từ di động của Minh Hân trên bàn phá tan không gian tĩnh mịch của buổi bình minh trong phòng bệnh. Minh Hân vì ngủ lại giấc nên ngủ say và không nghe tiếng. Huy Khang bỏ chiếc áo khoác đang đắp trên người xuống, bước tới lấy di động của cô.
Màn hình nứt vỡ hiện lên cái tên Tuấn Lâm, Huy Khang nhìn về phía Minh Hân rồi miết tay trượt trên màn hình để nghe cuộc gọi. Màn hình bị nứt vỡ làm giảm tính năng cảm ứng, Huy Khang phải vuốt tới hai lần mới bắt máy.
- Alo, tôi là Hoàng Huy Khang.
Bên kia là sự ngỡ ngàng ngạc nhiên của Tuấn Lâm. Vì sao Huy Khang lại là người nghe máy? Chưa kịp lên tiếng thì có một y tá nam mở cửa phòng bệnh ra và nói lớn:
- Người nhà bệnh nhân Hoàng Minh Hân?
Huy Khang hạ di động xuống, quay sang trả lời:
- Là tôi.
Anh y tá kia liếc nhanh Huy Khang rồi bảo:
- Anh có tính đóng viện phí không vậy?
Huy Khang sực nhớ, cậu cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Tôi xin lỗi. Tôi quên mất. Bây giờ tôi sẽ đi ngay.
Anh y tá gật đầu:
- Được rồi, làm xong thủ tục, chờ bệnh nhân thức dậy có thể về nhà rồi.
- Vâng, cám ơn anh.
Huy Khang quên mất luôn cuộc nói chuyện với Tuấn Lâm đang dở dang. Cậu đặt di động xuống bàn rồi đi ra ngoài theo anh y tá vừa rồi.
Nghe tin Minh Hân có chuyện, Tuấn Lâm lo lắng bất an. Cậu ngắt cuộc gọi rồi rời khỏi nhà.
Thức giấc, Minh Hân thấy cơ thể ổn định rất nhiều. Cánh tay quấn một lớp băng mỏng, trên trán băng lại đơn giản. Tất cả chỉ là vết thương ngoài da nên không gây đau đớn lắm.
Xuống xe đi lại bình thường, Minh Hân nhìn mọi người một lượt, ai cũng đang nhìn cô với ánh nhìn lo lắng. Minh Hân chỉ cười nhẹ rồi đi lên phòng. Huy Khang đứng lại giải thích:
- Tối qua cô ấy bị té lúc ra về. Không có gì nghiêm trọng, mọi người an tâm đi.
Tới gần trưa, Tuấn Lâm tới trước nhà Huy Khang. Lần này, cậu khong bấm còi xe nữa mà trức tiếp xuống xe nhấn chuông cửa. Dì Ba mở cổng với sự ngạc nhiên khi thấy cậu. Tuấn Lâm lễ phép:
- Chào cô, Minh Hân có nhà không vậy? Cháu nghe nói cô ấy bị thương nhẹ nhưng không yên tâm nên tới thăm.
Dì Ba chưa kịp trả lời thì Minh Hân đã đứng ngay phía sau. Thấy cô khỏe mạnh bình thường, Tuấn Lâm bớt lo nhiều. Tuy nhiên, vết băng trắng trên tay và trên trán vẫn làm cậu xót xa trong lòng.
Hai người dạo bộ trong khuôn viên nhà rộng lớn. Bước qua những hàng cây xinh xắn, họ tới bên giàn ti gôn thơ mộng. Ti gôn ở đây rất nhiều, nó đặc biệt hợp với khung cảnh bài trí của khu vườn nhỏ này. Với những cánh hoa nhỏ li ti xếp thành những mảng màu hồng lớn, ti gôn mang cảm giác nhẹ nhàng và lãng mạn. Cứ mỗi khi gió làu qua, cả giàn hoa sẽ rung rinh khe khẽ, tưởng chừng chúng mong manh nhưng thực ra lại thể hiện một sức sống man dại và mãnh liệt.
- Em bị té thật sao? - Tuấn Lâm nghi ngờ hỏi.
Minh Hân chau mày đáp:
- Chứ không anh nghĩ em làm sao? Chẳng lẽ anh cho là có ai tấn công em hả? - Nói tới đây, cô phì cười: - Không thể đâu, anh yên tâm.
Tuấn Lâm xoa đầu cô điệu bộ ân cần:
- Phải rồi, em tấn công người ta anh còn nghe được chứ người ta làm hại em thì anh e rằng phải xem xét thật kỹ.
Minh Hân làm bộ giận dỗi sau câu nói trêu của Tuấn Lâm. Cô hơi xù mặt, thụi nhẹ vào bụng cậu. Tuấn Lâm bật cười rồi cả cô cũng cười. Vừa đúng lúc, dì Ba mang tới hai ly trà nóng, thức uống phù hợp đối với mùa đông hiện giờ. Thấy hai người cười nói vui vẻ, dì chợt thấy mừng lòng cho Minh Hân. Nhưng đột nhiên lại cảm thấy thương ai khác, không rõ cảm giác đó. Nhìn hai người cười hiền, dì đi ngay vào bên trong.
Minh Hân không quen kiểu khách sáo về tiếp đón trà nước, cũng may có dì Ba để tránh mất mặt. Hai người ngồi xuống đối diện qua chiếc bàn đá khá kiểu cách.
Một khoảng im lặng, Minh Hân đột nhiên nói:
- Tuấn Lâm.
Tuấn Lâm hơi bất ngờ khi thấy cô gọi tên cậu trầm ấm.
- Anh nghĩ em có thể trở thành người tốt không?
- Sao đột nhiên hỏi vậy? Ai nói em là người xấu à?
Minh Hân xua tay:
- Không có. Nhưng nghĩ lại những gì đã qua chỉ trong thời gian ngắn ngủi, em thấy em đã có rất nhiều lời nói, thái độ và hành vi rất xấu. Bất kể là lúc nào, em cũng có một góc suy nghĩ trong đầu là mình là một kẻ xấu.
- Em đang nói linh tinh gì vậy?
Minh Hân nhăn mặt:
- Ý em là... Không... Tuấn Lâm... Em...
Minh Hân khó để giãi bày suy nghĩ. Cô chợt cảm thấy hình như Tuấn Lâm chẳng hề hiểu cô, hoặc có thì chỉ là chút ít, và những lời cậu nói chỉ để an ủi cô. Minh Hân không muốn tiếp tục đề tài vu vơ này, cô nói:
- Anh dạo này sao rồi? Chuyện của Kỳ Lâm, và...cả chuyện kia nữa?
Tuấn Lâm biết Minh Hân muốn nói chuện gì. Cậu khẽ cười trấn an cô:
- Anh rất tốt, về mọi thứ. Anh có nhiều thời gian hơn để tới tìm em, không biết có được chào đón không đây?
Đáp lại câu nói đùa của cậu là một câu trả lời đầy hụt hẫng:
- Trong ngôi nhà này, em không có quyền hoan nghênh nữa.
Tuấn Lâm không muốn nói tiếp tránh gợi tới những suy nghĩ không hay trong đầu cô. Cậu đưa tay với lấy bàn tay Minh Hân trên bàn, nắm lấy. Minh Hân hơi ngượng, hoặc có ý né tránh. Tuấn Lâm nói:
- Anh tôn trọng quyết định ở lại đây của em. Nhưng bất cứ khi nào em muốn, em đều có thể về bên cạnh anh, nhớ không?
Minh Hân gật đầu nhưng có chút miễn cưỡng. Môi mấp máy như định nói gì, Tuấn Lâm vội ngắt lời:
- Em không cần nói gì đâu. Đấy là anh chỉ ví dụ thôi.
Minh Hân muốn nói rằng cô không muốn làm phiền cuộc sống của cậu, cô muốn cho cậu không gian và thời gian riêng để hoàn thành sứ mạng của mình. Cô muốn nói rằng cô cũng đã tìm cho mình một sứ mạng để thực hiện. Từ câu chuyện của Tuấn Lâm, từ những suy nghĩ ngày một trưởng thành trong đầu cô, Minh Hân đã bắt đầu có suy nghĩ: Những chuyện xảy ra với Hiểu Khánh và Tuyết Minh, có lẽ nào không đơn thuần chỉ là tai nạn?
Mẹ tôi, anh Khánh và chị Tuyết Minh đã là quá đủ rồi! Nếu chị còn dám lặp lại những chuyện đó với cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua đâu. Thù mới nợ cũ, tôi đều bắt chị trả hết.
Những câu nói của Huy Khang giữa lúc này văng vẳng trong đầu cô. Minh Hân đờ người ra suy ngẫm. Tuấn Lâm không nhận ra biểu hiện này của cô, cậu cứ chăm chú nhìn Minh Hân trầm tư mà không theo kịp được suy nghĩ của cô. Tuấn Lâm bất ngờ chồm người lên, hôn nhẹ lên trán cô. Minh Hân giật mình, nhưng lập tức Tuấn Lâm nở một nụ cười hiền, cô liền trấn tĩnh và cũng mỉm cười đáp lại.
Một ánh mắt dõi theo từng động tác, một ánh mắt chăm chú vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, một ánh mắt hơi trừng lên và xao động khi nụ hôn đó đáp lên trán Minh Hân. Huy Khang nhẹ bước quay người đi.
Một tô mì nóng là xong bữa trưa, Minh Hân nhìn ra bên ngoài qua những ô cửa lớn, thấy những hạt mưa lất phất như bụi mùn. Cô sực nhớ, có một thứ giúp khoảng thời gian nghỉ trưa trôi qua một cách hứng thú.
Cuốn sách về các loài sinh vật đơn bào trong vũ trụ từ những năm cuối thời đại nguyên thủy.
Cuốn sách đã hiện diện trong thư viện được hai ngày. Cô được biết là như vậy. Khác với lịch trình trước kia, Minh Hân giờ không có một sự sắp xếp hợp lý nào cho thời gian ghé qua thư viện nữa. Và cô nghĩ sẽ thật thú vị nếu dùng 1 tiếng còn lại của giờ nghỉ trưa ghé qua đó với hy vọng số lượng lấy cuốn đó không nhiều.
Bận lại bộ đồ của mình, Minh Hân bất giác ngắm nó một lát. Quần jeans ôm sát và áo khoác, không thể thiếu giày thể thao, đó là tất cả những gì cô cho rằng một bộ với kiểu thời tiết thế này, với những con đường lẹt xẹt bùn đất, bộ đồ này sẽ giúp cô nhạy bén hơn nhiều.
Cầm theo chiếc dù nhỏ, Minh Hân ra gần tới sảnh chính. Phía cửa cũng đang bước tới một người. Minh Hân tháo dây của chiếc dù, chuẩn bị ra tới bên ngoài, chợt người đó tóm lấy cánh tay cô dữ dằn nói:
- Đúng là mày thật rồi! Sao mày trơ trẽn quá vậy?
Minh Hân nhíu mày nhìn lên, là Hải Kiều. Cô không tỏ ra sợ sệt, chậm rãi giằng tay ra khỏi tay cô, sau đó cúi đầu lễ phép chào:
- Chào cô ạ!
Hải Kiều nét mặt giận dữ, cô tỏ ra khinh thường lời chào hỏi của Minh Hân, quát mắng lớn tiếng:
- Mặt mày thật là dày đấy! Tao cứ nghĩ mày quấn xéo khỏi đây rồi chứ! Mày nghĩ mày là ai hả? Mày không là gì trong cái gia đình Khánh Huy này đâu! Lý do gì mày còn dám vác mặt tới đây hả? Mày nghĩ mày có thể kiếm trác được gì từ Khánh Huy sao? Đừng có mà mơ!
Minh Hân nhìn Hải Kiều với ánh mắt thương hại. Chẳng lẽ cuộc sống của cô chỉ có giành giật tiền bạc thôi hay sao? Chính vì như vậy nên bất kỳ sự tồn tại nào cũng khiến cô phải lo sợ tiền bạc sẽ bị họ cướp mất. Trước giờ cô chưa từng nghĩ Hải Kiều yêu mến mình như một đứa cháu gái thực sự, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ Hải Kiều lại hung dữ như vậy.
Minh Hân điềm tĩnh cuộn lại chiếc ô. Sau những gì đã qua, cô có thêm sự nhạy cảm để biết rằng Hải Kiều không thể cho cô đi dễ dàng.
- Cô à, mọi người xung quanh đang nhìn chúng ta đó.
Minh Hân chỉ nói nhỏ như một lời nhắc nhở, Hải Kiều nhìn quanh một lượt, quả thực có nhiều người đang quan sát cô từ nãy tới giờ. Nhưng không vì thế mà cô nguôi sự giận dữ.
- Thì sao chứ! Mày sợ người ta nhìn, sợ người ta đánh giá, sợ mang điều tiếng sao? Vậy sao mày còn tới khách sạn? Làm việc à, đứa con hoang từ nhỏ ngồi mát ăn bát vàng bây giờ cần kiếm sống sao? Mày nghĩ mày có thể làm gì ra tiền chứ! Thứ vô dụng như mày nên tìm chỗ nào người ta cho thứ vô dụng kiếm tiền thì hãy tới!
Nghe những lời sỉ vả nặng nề của Hải Kiều, Minh Hân trừng mắt giận dữ, cô cố gắng cắn hai hàm răng kìm nén. Nhắm mắt lại, tự đếm thầm tới ba để trấn tĩnh, cô mở mắt nói với Hải Kiều:
- Cô không thấy mình quá đáng rồi sao? Ở nơi đông người như vậy, cô nên giữ hình tượng của một người lớn chứ!
Chát.
Hải Kiều bất ngờ tát mạnh vào mặt Minh Hân. Minh Hân giật mình ôm lấy bên má. Nhưng thay vì nhăn nhó đau đớn, Minh Hân lập tức quay phắt người nhìn Hải Kiều dữ dằn.
- Mày đang dạy tao sao? Ba không nói gì không có nghĩa ông còn xem mày như cháu ruột. Mày chỉ là một đứa không rõ nguồn gốc lạc vào gia tộc giàu sang và sống sung túc bao nhiêu năm qua. Mày nên tỉnh táo để biết chỗ của mày là ở đâu! Nhơ nhuốc.
Minh Hân rời tay khỏi bên má đau, cô đứng thẳng người đối diện với Hải Kiều, nhìn cô với ánh mắt đanh thép, Minh Hân gằn giọng nói:
- Cháu lúc nào cũng kính trọng cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cháu phải nghe tất cả những lời sỉ vả cay độc của cô. Tới giờ phút này, cháu không còn quan hệ gì với gia đình cô nữa, vậy nên cô không có tư cách để phán xét bất kỳ điều gì về cháu. Cháu tới đây, với mục đích chính đáng. Cháu không xin bất kỳ thứ gì từ Khánh Huy cả. Vậy nên, xin cô lần sau giữ thái độ tôn trọng với cháu một chút ạ.
Hải Kiều phẫn nộ trợn tròn hai mắt, miệng cô lẩm bẩm những lời không hay. Hải Kiều vung mạnh cánh tay định tiếp tục đánh Minh Hân, nhưng Minh Hân cứng cỏi tóm chặt lấy cánh tay đã giơ nên cao của Hải Kiều. Cô nghiêm nghị nói:
- Quyền đánh cháu, cô cũng không có đâu.
Hải Kiều gần như phát điên. Cô nghiến răng vung mạnh tay, đẩy Minh Hân ra, tiếp tục giơ tay toan tát Minh Hân. Minh Hân bị xô mạnh nên lùi về sau hai bước, nhìn Hải Kiều giận dữ đang định đánh mình, Minh Hân chỉ có thể nhắm mắt và giơ tay lên đỡ. Nhưng cánh tay của Hải Kiều lại phải dừng lại giữa không trung.
Cái nắm tay chặn lại của Huy Khang chặt hơn và mang theo sự giận dữ. Với sức lực của cậu, cánh tay Hải Kiều cứng đơ không thể nhúc nhích. Huy Khang tiếp tục siết chặt tay, mắt cậu trừng lên, cậu quát:
- Cái gì cũng có giới hạn của nó. Nhưng chị đã đi quá xa rồi! Tôi không cho phép chị đụng tới một sợi tóc của Minh Hân. Chừng nào còn có tôi, chị đừng hòng làm tổn thương cô ấy.
Huy Khang hất mạnh tay thả Hải Kiều ra. Hải Kiều mặc kệ những ánh mắt đang nhìn mình, gầm lên với Huy Khang:
- Huy Khang! Đồ khùng! Đồ điên! Có khùng có điên mới nói ra những câu như thế! Con nhỏ này là gì hả? Nó không còn tư cách để được như vậy nữa!
- Người không đủ tư cách là chị không phải cô ấy! Minh Hân mãi mãi là Hoàng Minh Hân, là người mà tôi sẵn sàng mang tất cả những gì mình có ra để bảo vệ và che chở. Mẹ tôi, anh Khánh và chị Tuyết Minh đã là quá đủ rồi! Nếu chị còn dám lặp lại những chuyện đó với cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua đâu. Thù mới nợ cũ, tôi đều bắt chị trả hết.
Hải Kiều toát mồ hôi, nhìn Huy Khang sửng sốt. Thái độ đó của Huy Khang cho thấy rõ cậu không hề hù dọa hay nói cho vui miệng, Huy Khang nói thì nhất định sẽ làm. Trong lúc Hải Kiều vẫn đứng đó sửng sốt thì Huy Khang quay người lại, nắm tay Minh Hân rời đi.
Tới khu bãi trống cạnh hồ phía sau tòa khách sạn, Huy Khang buông tay Minh Hân. Huy Khang bỏ hai tay vào túi, nhìn xa xăm. Minh Hân thật hiếm khi quan sát tỉ mỉ một Huy Khang như thế. Cô bước tới bên cạnh, nhìn theo hướng xa xăm của cậu.
- Những lời vừa rồi...là sao?
Huy Khang quay sang Minh Hân, hơi ngỡ ngàng vì câu hỏi.
- Mẹ tôi, anh Khánh và chị Tuyết Minh đã là quá đủ rồi! Nếu chị còn dám lặp lại những chuyện đó với cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua đâu. Thù mới nợ cũ, tôi đều bắt chị trả hết. - Minh Hân chậm rãi nhắc lại lời vừa rồi của Huy Khang.
Huy Khang mím môi, đôi mắt nhìn cô chăm chăm một lát rồi cụp xuống. Huy Khang quay mặt đi.
- Đã có chuyện gì đó, đúng không? - Minh Hân tiếp tục hỏi.
Huy Khang im lặng không đáp. Minh Hân nhẹ nhàng đưa tay kéo cậu nhìn về mình. Huy Khang nhìn cô, khẽ thở dài.
Cả hai rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng gió vi vu, dòng nước chảy chầm chậm theo nhịp đưa đẩy của gió. Ánh mắt Huy Khang lại nhìn xa xăm, như tìm kiếm một thứ gì đó của ký ức.
Huy Khang lại chậm rãi quay đầu lại. Gương mặt với từng đường nét hoàn mĩ như được chỉnh chu tỉ mỉ, với đôi mắt đẹp hút hồn, lờ mờ hiện lên một nỗi buồn đau khôn cùng.
- Khoảng 21 năm trước, có một cô gái đã tự tay xô mẹ kế mình ngã xuống lầu. Bà chết. Khoảng 19 năm trước, chính cô ta đã bắt tay với kẻ thù của anh trai, phá nát đám cưới của anh ấy sau đó để mặc tên kia giết chết anh ấy. Anh ấy là Hiểu Khánh, là Hoàng Hiểu Khánh. Vợ anh ấy - Dương Tuyết Minh, quá đau khổ đã tự sát nhưng không chết. - Huy Khang nhìn thẳng vào đôi mắt Minh Hân đang mở to: - Cô ta chính là Hoàng Hải Kiều.
Gương mặt nhỏ nhắn phẳng lặng nãy giờ đã in hằn trạng thái đau đớn. Đôi môi mím lại. Cô muốn khóc quá! Nhưng nhìn cái cách Huy Khang câm nín, cô chượt hiểu ra rằng, cảm xúc của cô chỉ là sự ngỡ ngàng thôi, còn với Huy Khang, đó là cả một vết cứa lớn, vết cứa cứ ngày một sâu dần qua bao năm. Và Minh Hân...đã tin tuyệt đối những gì Huy Khang kể.
Minh Hân bước tới đối mặt với Huy Khang đang lặng thinh. Cô nhìn sâu vào đôi mắt ấy, sâu thắm và xa vời, một thế giới khác, xa lạ. Thế giới hơi xao động khi Minh Hân cố chăm chú nhìn thật lâu. Nơi này, mới là nơi cất giấu nỗi niềm thầm kín bao nhiêu năm qua của cậu. Minh Hân thấy xót xa vô cùng. Cô chợt nhận ra, mình chưa bao giờ hiểu Huy Khang, dù là một chút thật nhỏ cũng chưa hề hiểu.
Mắt Huy Khang nhắm nghiền, chắc chắn nội tâm đang giằng co khủng khiếp. Người thân mà, ruột thịt mà, sao lại lỡ đối xử như vậy? Và điều gì đã làm nên một Huy Khang hòa nhã và vui vẻ như trước kia? Có chăng chỉ là sự giấu giếm cẩn thận những tâm tư bên trong con người giả tạo này thôi.
Cửa sổ phòng riêng của Hạnh Du sáng bởi hai vách tường đều có cửa kính. Cô đang đứng bên cửa sổ, khoanh tay đặt trên thành cửa, gác cằm vào đó. Tâm trạng đang trong trạng thái hỗn độn mà người tạo nên nó chính là chàng trai lãnh đạm lạnh nhạt kia. Tiếng động cơ cách đó khá xa, Hạnh Du cho rằng nó là âm thanh của một người nào đó lạc đường. Khoảng đất nhỏ dưới hàng cây đinh lăng bên mép nhà có bóng dáng một người con trai. Anh ngồi đó như thể đã rất lâu rồi. Như được trực giác mách bảo, Nguyên Hạo ngẩng đầu nhìn lên lầu. Hạnh Du cũng nhanh trí nhìn đi chỗ khác, như chưa hề thấy anh. Sau đó, cô vào trong phòng và đóng cửa sổ với suy nghĩ kẻ nào đó không đàng hoàng đang rình rập nhà mình. Tuy hôm nay chỉ có đám bảo vệ ở nhà nhưng cô cũng chẳng hề sợ hãi, ba cô va Văn Hoàng luôn luôn đảm bảo an toàn cho cô tại nhà riêng.
Cho tới khi đôi mắt cô lần nữa xẹt qua cửa sổ, cô thấy một bó hoa bách hợp đặt ngay phía dưới thềm nhà. Hạnh Du ban đầu ngỡ ngàng, sau đó cô nhìn ra xa một chút, chàng trai dáng người cao lớn lẫn vào bóng tối đang di chuyển dần xa khỏi ngôi nhà.
Hạnh Du liền đặt cuốn album ảnh đang xem dở xuống, vội vã chạy xuống lầu.
Hạnh Du bước theo Nguyên Hạo tới bờ sau của ngôi nhà. Thấy xe anh ở ngay trước không xa, Hạnh Du vội gọi giật lại, hỏi ngay:
- Anh đã không tới?
Nguyên Hạo dừng bước, chậm rãi xoay người lại. Không thể phủ nhận rằng Hạnh Du vẫn giận chuyện anh không tới hẹn, nhưng không biết vì ký do gì mà thấy anh lúc này, cô lại vui mừng khó tả.
- Cô đã chờ tôi sao?
Hạnh Du mím môi gật đầu.
- Đừng bao giờ chờ đợi tôi! - Ngừng một lát, anh nói: - Tôi tới đây chỉ muốn xin lỗi cô chuyện hôm đó. Tôi sẽ đi ngay.
Nói xong, Nguyên Hạo lập tức xoay người bước đi. Những ngón tay Hạnh Du siết lại, cô nói lớn:
- Em vẫn sẽ chờ.
Hạnh Du căng thẳng chờ phản ứng của Nguyên Hạo. Anh chỉ dừng bước chứ không quay đầu. Hạnh Du mím môi rồi quyết định chạy tới, ôm lấy thắt lưng anh từ phía sau. Mất vài giây cho cả hai dịu bớt cảm giác ngỡ ngàng, cô nói khẽ:
- Nguyên Hạo, em thích anh.
Nguyên Hạo nuốt khan, vô cùng khó nhọc. Cảm giác người con gái này ôm anh quả thực ấm áp và hạnh phúc. Anh cũng đã yêu cô thật sao? Nguyên Hạo lắc đầu trong suy nghĩ. Không thể được.
- Tôi xin lỗi.
Nguyên Hạo trực gỡ tay cô ra, nhưng Hạnh Du kiên quyết ôm thật chặt. Cô nghẹn ngào:
- Em biết là rất khó khăn, em biết là sẽ phải đau đớn. Nhưng từ khi em biết mình thích anh, em đã biết mình sẽ phải chịu đựng những gì. Em...yêu anh mất rồi.
Nguyên Hạo dứt khoát gỡ tay cô ra.
- Xin lỗi. Giữa hai chúng ta, không thể có gì hết, càng không thể có tình yêu.
Nguyên Hạo lạnh lùng nói. Hạnh Du nghe mà lòng tan nát, nước mắt đã ứa ra, chảy vào khóe miệng, mặn chát.
Nguyên Hạo bước đi như chạy. Phải mạnh mẽ lắm anh mới nói được như vậy, mạnh mẽ lắm mới không ngoảnh đầu nhìn cô, mạnh mẽ lắm mới không rơi lệ. Vì biết sẽ không có kết cục tốt đẹp giữa hai người nên anh đã không cho bắt đầu. Anh sợ cả mình và Hạnh Du đều đau khổ.
Những ngón tay nhè nhẹ thả lỏng. Cô gái vẫn đứng đó, với ánh mắt trông theo, đẫm nước. cõi lòng đột nhiên lạnh ngắt đến xót xa.
Đóa hoa bách hợp vẫn nằm im bên thềm nhà. Không ai còn chú ý tới nó nữa. Vì chẳng có ý nghĩa gì.
Ngồi trên xe buýt tới gần nửa tiếng đồng hồ, đoạn đường đã đi khá dài, Minh Hân đột nhiên nhớ ra mình đã để quên di động. Lầu 7, có lẽ vậy. Vì lần cuối cô ở khách sạn là lúc cô giúp một cô lao công dọn đồ từ lầu 9 xuống nhà kho ở lầu 7. Sau đó, cô đã qua phòng vệ sinh rửa tay, di động có lẽ đã ở đó.
Nghĩ rồi, Minh Hân chép miệng một cái rồi xuống xe ở trạm kế đó. Cô đi bộ một quãng ở làn đường bên cạnh, vừa đúng lúc đón được một chuyến buýt chạy hướng quay lại.
Minh Hân mở cửa phòng vệ sinh lầu 7, vén những lọn tóc xòa xuống vắt ra sau tai, cô bắt đầu tìm kiếm. Không có kết quả, Minh Hân chán nản thở dài khi nghĩ có lẽ ai đó đã lấy nó đi. Lúc quay người đi ra ngoài, cô chợt thấy chiếc chổi nhỏ bên trong cánh cửa, suy nghĩ của cô chạy lại. Cô nhớ mình đã gặp cô lao công lúc đi ra từ thang máy, tiếp đó, cô đẩy xe chở đồ giúp cô ấy xuống lầu 7 bằng lối tắt. Nhà kho rộng rãi nhưng có ai đó đã xếp đồ không được gọn gàng cho nên khá lộn xộn, và cô đã dẹp đỡ những thùng cát tông ở giữa lối đi. Để làm được việc đó, cô đã...đặt di động của mình xuống một thùng trong đó. Xong xuôi cô mới vào phòng vệ sinh. Phải rồi, vậy là điện thoại di động nằm trong nhà kho, trên một thùng giấy nhỏ góc cửa sổ.
Không do dự, Minh Hân liền chạy ra ngoài, tìm tới nhà kho đó ở cuối dãy hành lang.
Cứ ba tầng lại có một nhà kho ở cuối dãy hành lang, với thiết kế thông mình của mô hình nhà kho hiện đại, hầu hết các đồ đạc trong đó cũng đều có quy củ. Tuy nhiên, đối với một số nhân viên có tính hấp tấp vội vàng, việc này vẫn còn nhiều sơ sót.
Minh Hân mở cửa, đi theo lối cũ. Liếc mắt qua những thùng giấy cứng xếp chồng, những chiếc hộp chứa đồ cao ngất, cô cố tìm kiếm chiếc hộp nào đó quen thuộc mà cô cho rằng mình đã đặt di động ở đó. Minh Hân thông minh hơn khi nghĩ nếu dùng một chiếc điện thoại khác gọi vào, di động của mình sẽ đổ chuông, như vậy sẽ dễ thấy hơn nhiều. Nghĩ rồi, đôi mắt cô sáng lên, cô chạy ra ngoài tìm sự giúp đỡ.
Khoảng hơn chục mét tính từ cửa nhà kho là cửa thang máy số ba của khách sạn. Minh Hân đã vô tình bắt gặp Mai Vân đi ra từ thang máy. Cô thong thả dừng bước khi thấy Mai Vân nhìn mình chằm chằm bất ngờ.
Mai Vân còn ú ớ chưa nói thành câu, Minh Hân bảo:
- Trương Mai Vân, lâu rồi không gặp.
Mai Vân ngạc nhiên lắp bắp:
- Cô...cô...vì sao...?
Câu nói chưa kịp hoàn chỉnh, Mai Vân lập tức ngừng lời. Nuốt khan một cái, Mai Vân lấy lại vẻ bình thường, kéo Minh Hân trở lại. Minh Hân không tỏ ra bất kỳ cảm xúc nào, cô bước theo Mai Vân. Khắp đoạn hành lang thường xuyên có người qua lại, Mai Vân không tìm được nơi nào để nói chuyện ngoài phòng kho đang mở cửa.
Lôi Minh Hân vào trong đó, Mai Vân đóng sập cánh cửa rồi quay lại nhìn cô với cặp mắt trừng lên ngạc nhiên và căm tức:
- Cô...Minh Hân, sao cô lại ở đây hả?
- Tôi không thể ở đây sao? - Minh Hân nhướn mày trả lời bằng một câu hỏi.
- Cô đúng là âm hồn không tan. Cô đáng ra phải đi thật xa, thật xa, không bao giờ được xuất hiện ở đây nữa chứ!
Minh Hân khoanh tay đáp:
- Tôi có chết đâu mà âm hồn không tan.
Nói rồi, Minh Hân lấy chân đá tấm bìa cát tông dưới chân mình ra, bước tới thong thả ngồi lên một thùng chứa đồ, mắt nhìn lên Mai Vân.
Mặt Mai Vân sầm lại, cô bước tới gần. Chỉ tay vào mặt Minh Hân, Mai Vân nói vẻ khinh bỉ:
- Cô còn mặt dày về đây sau bao nhiêu chuyện đã làm sao? Cô còn ảo tưởng mình là tiểu thư danh giá sao? Hão huyền.
Nói xong, Mai Vân nhếch môi khinh bạc.
Minh Hân đứng dậy đanh giọng nói:
- Tôi đã làm gì thương thiên hại lý sao? So với những gì cô đã làm, tôi tự thấy mình còn tốt đẹp hơn cô nhiều! Muốn làm thiếu phu nhân Khánh Huy hả? Người đang hão huyền là cô đấy! Ngẫm lại cũng không uổng phí gì, tôi thà đánh mất cái đại vị tiểu thư danh giá gì đó kia không phải của mình đi còn hơn để chú Huy Khang vì tôi mà kết hôn với loại người như cô! Nếu vậy, thật uổng phí cho một Hoàng Huy Khang toàn mĩ như thế!
Minh Hân cũng không nể nang gì mà nói. Đối với một người tâm địa và vụ lợi như Mai Vân, Minh Hân thấy rằng con người ta còn nhiều toan tính khôn lường.
Mai Vân hơi bất ngờ khi nghe Minh Hân nhắc lại chuyện đó. Mai Vân chau mày lại, nghiến răng nói:
- Hoàng Minh Hân, tôi nói cho cô biết, bình sinh tôi chưa từng hận ai sâu sắc như cảm giác của tôi với cô lúc này. Nếu có cơ hội, tôi sẽ không cho cô sống yên đâu.
Minh Hân cũng nói bằng giọng quả quyết:
- Tôi cũng nói cho cô biết Trương Mai Vân, tôi về đây để nhìn thấy cô thất bại. Dù có phải dùng thủ đoạn hay tính toán tinh vi, tôi tuyệt đối không cho cô có cơ hội có được Hoàng Huy Khang như cô ao ước đâu. Điều cô mong mỏi đã gây ra biết bao đau khổ, cho biết bao người, trong đó có tôi, vì thế, bản năng của một con người không cho phép tôi để cho cô được mãn nguyện. Cô nhớ đó!
Dứt lời, Minh Hân vụt bước đi, ra khỏi căn phòng, nhưng Mai Vân không chịu kết thúc ở đây, cô chạy theo túm Minh Hân giật lại. Minh Hân bị động nên bất ngờ bị Mai Vân xô ngã về phía sau. Lập tức đứng lên nhưng Minh Hân nhanh chóng bị Mai Vân xông tới túm lấy người. Hai người giằng co, Mai Vân lớn tiếng:
- Cô nghĩ cô là ai hả? Cô nghĩ với thân phận thấp hèn của một đứa nhận nuôi cô có thể làm gì tôi chứ! Không bao giờ, không ai cả, không ai có thể ngăn cản tôi đến với anh Huy Khang. Cô cũng thế! Cho dù phải lấy mạng cô, tôi cũng không tuyệt đối không nương tay đâu!
- Trương Mai Vân cô bị điên hả?
Minh Hân kêu lên rồi bắt đầu phản kháng. Cô túm lấy Mai Vân, nắm thật chặt rồi hất mạnh cô về phía sau. Mai Vân chúi về phía đó. Cô bám vào thành cửa sổ lấy lại thăng bằng. Tay cô chạm vào một vật cứng, là điện thoại mà Minh Hân đang tìm kiếm, nó nằm trên cửa sổ. Mai Vân ném mạnh nó về phía Minh Hân, Minh Hân theo phản xạ bắt lấy nó. Lúc cô chưa kịp chú ý lại, Mai Vân liền xông tới túm lấy người Minh Hân đẩy về phía cửa sổ. Minh Hân té nhào xuống đất, lăn vào đám cột sắt dựng ở góc tường. Những ống sắt tròn dịch chuyển dần dần rồi lăn xuống. Minh Hân hoảng sợ chỉ biết giơ tay lên đỡ. Cây cột đập vào khuỷu tay cô, đau điếng. Không có thời gian tránh né, một cây cột nữa lập tức rơi xuống, gõ mạnh vào đầu Minh Hân. Tiếng gậy sắt rơi xuống sàn kêu leng keng, Mai Vân đờ người khi thấy Minh Hân nằm gục ở đó.
Minh Hân nhăn nhó đau đớn, cố ngẩng đầu nhìn Mai Vân. Mai Vân đứng chôn chân không giúp. Cô hoảng loạn nhìn ngược nhìn xuôi không biết làm gì. Máu trên đầu bắt đầu rỉ ra, Minh Hân gục đầu xuống ngất xỉu.
Mai Vân chạy tới xem tình hình, nhưng cô không chạm vào Minh Hân. Mai Vân bối rối chạy ra khỏi phòng, bỏ mặc Minh Hân trong tình trạng nguy hiểm.
Minh Hân thực ra không hề ngất đi. Cô chỉ vì quá đau nên gục xuống, cũng để xem Mai Vân nhẫn tâm tới chừng nào. Và cô đã thấy rõ, Mai Vân có thể bỏ mặc cô đến với cái chết như cô vừa nói.
Chống hai khuỷu tay xuống sàn, Minh Hân gồng người dậy, lấy chân đạp những cột sắt ra khỏi người mình. Cô vịn vào tường lấy sức đứng dậy.
Mai Vân run run đứng chờ thang máy. Chỉ mươi giây, cửa thang máy bật mở. Mai Vân giật mình khi thấy Huy Khang trong đó. Cô tỏ ra hoảng loạn, không chào hỏi cậu lấy một câu, Mai Vân chạy ngay vào bên trong rồi đóng cửa thang máy.
Huy Khang thấy hơi lạ nhưng không nói gì. Cậu cũng chẳng hề muốn nói chuyện với Mai Vân sau những chuyện đã qua của nửa năm trước. Bước bộ dọc theo dãy hành lang của tầng lầu số 7, Huy Khang thấy cánh cửa nhà kho phía trước bỏ ngỏ. Ý nghĩ đầu tiên của cậu là phê bình nhân viên phụ trách thiếu trách nhiệm. Nhưng ngay sau đó, Huy Khang thấy một bàn tay vịn vào thành cửa, trên tay còn cầm chiếc di động bị nứt nẻ màn hình. Ngay sau đó, Huy Khang thấy Minh Hân lê bước đi ra, nặng nề và khó nhọc, trên đầu còn rỉ máu.
Huy Khang vội vàng chạy tới, Minh Hân chỉ ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt đờ đẫn khẽ nhắm lại rồi đổ gục xuống. Huy Khang vội ôm lấy cô:
- Minh Hân, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Minh Hân...
Minh Hân không trả lời, cô đã ngất đi. Huy Khang bế cô lên và chạy xuống dưới bằng thang bộ ở ngay gần đó.
Lại là cảm giác sợ hãi và hoang mang như thế này, Huy Khang thấm thía hơn nỗi đau của lần đó. Lần mà cô đã thay cậu lãnh viên đạn từ khẩu súng của Văn Hoàng. Lần này, cảm giác của cậu vẫn hệt như thế.
Huy Khang sợ cô bị tổn thương...
Huy Khang sợ cô có chuyện gì...
Huy Khang sợ mất cô...
Bác sĩ mất nửa tiếng để xử lý vết thương của Minh Hân. Không có gì đáng lo ngại về nó. Nhìn đồng hồ, đã hơn 10h đêm, Huy Khang lại nhìn Minh Hân đang ngủ trên giường bệnh rất say nên không muốn đánh thức. Cậu cũng nằm lên sô pha nghỉ ngơi.
Minh Hân cựa mình, mắt lim dim mở. Cánh tay và trên trán còn chút đau nhức, cô khẽ nhăn mày. Nhìn xung quanh căn phòng, Minh Hân biết mình đang trong bệnh viện. Nhớ lại chuyện tối qua, cô nhớ tới lúc cuối cùng trước khi ngất đi đã gặp Huy Khang. Nghiêng đầu nhìn sang bên ghế sô pha, Minh Hân thấy cậu đang nằm đó. Tư thế không được thoải mái lắm nên chốc chốc lại cựa mình. Minh Hân phì cười, nhìn ra bên ngoài, vẫn đen kịt, có lẽ trời chưa sáng hẳn. Cô nằm xuống ngủ tiếp.
Bản nhạc chuông quen thuộc phát ra từ di động của Minh Hân trên bàn phá tan không gian tĩnh mịch của buổi bình minh trong phòng bệnh. Minh Hân vì ngủ lại giấc nên ngủ say và không nghe tiếng. Huy Khang bỏ chiếc áo khoác đang đắp trên người xuống, bước tới lấy di động của cô.
Màn hình nứt vỡ hiện lên cái tên Tuấn Lâm, Huy Khang nhìn về phía Minh Hân rồi miết tay trượt trên màn hình để nghe cuộc gọi. Màn hình bị nứt vỡ làm giảm tính năng cảm ứng, Huy Khang phải vuốt tới hai lần mới bắt máy.
- Alo, tôi là Hoàng Huy Khang.
Bên kia là sự ngỡ ngàng ngạc nhiên của Tuấn Lâm. Vì sao Huy Khang lại là người nghe máy? Chưa kịp lên tiếng thì có một y tá nam mở cửa phòng bệnh ra và nói lớn:
- Người nhà bệnh nhân Hoàng Minh Hân?
Huy Khang hạ di động xuống, quay sang trả lời:
- Là tôi.
Anh y tá kia liếc nhanh Huy Khang rồi bảo:
- Anh có tính đóng viện phí không vậy?
Huy Khang sực nhớ, cậu cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Tôi xin lỗi. Tôi quên mất. Bây giờ tôi sẽ đi ngay.
Anh y tá gật đầu:
- Được rồi, làm xong thủ tục, chờ bệnh nhân thức dậy có thể về nhà rồi.
- Vâng, cám ơn anh.
Huy Khang quên mất luôn cuộc nói chuyện với Tuấn Lâm đang dở dang. Cậu đặt di động xuống bàn rồi đi ra ngoài theo anh y tá vừa rồi.
Nghe tin Minh Hân có chuyện, Tuấn Lâm lo lắng bất an. Cậu ngắt cuộc gọi rồi rời khỏi nhà.
Thức giấc, Minh Hân thấy cơ thể ổn định rất nhiều. Cánh tay quấn một lớp băng mỏng, trên trán băng lại đơn giản. Tất cả chỉ là vết thương ngoài da nên không gây đau đớn lắm.
Xuống xe đi lại bình thường, Minh Hân nhìn mọi người một lượt, ai cũng đang nhìn cô với ánh nhìn lo lắng. Minh Hân chỉ cười nhẹ rồi đi lên phòng. Huy Khang đứng lại giải thích:
- Tối qua cô ấy bị té lúc ra về. Không có gì nghiêm trọng, mọi người an tâm đi.
Tới gần trưa, Tuấn Lâm tới trước nhà Huy Khang. Lần này, cậu khong bấm còi xe nữa mà trức tiếp xuống xe nhấn chuông cửa. Dì Ba mở cổng với sự ngạc nhiên khi thấy cậu. Tuấn Lâm lễ phép:
- Chào cô, Minh Hân có nhà không vậy? Cháu nghe nói cô ấy bị thương nhẹ nhưng không yên tâm nên tới thăm.
Dì Ba chưa kịp trả lời thì Minh Hân đã đứng ngay phía sau. Thấy cô khỏe mạnh bình thường, Tuấn Lâm bớt lo nhiều. Tuy nhiên, vết băng trắng trên tay và trên trán vẫn làm cậu xót xa trong lòng.
Hai người dạo bộ trong khuôn viên nhà rộng lớn. Bước qua những hàng cây xinh xắn, họ tới bên giàn ti gôn thơ mộng. Ti gôn ở đây rất nhiều, nó đặc biệt hợp với khung cảnh bài trí của khu vườn nhỏ này. Với những cánh hoa nhỏ li ti xếp thành những mảng màu hồng lớn, ti gôn mang cảm giác nhẹ nhàng và lãng mạn. Cứ mỗi khi gió làu qua, cả giàn hoa sẽ rung rinh khe khẽ, tưởng chừng chúng mong manh nhưng thực ra lại thể hiện một sức sống man dại và mãnh liệt.
- Em bị té thật sao? - Tuấn Lâm nghi ngờ hỏi.
Minh Hân chau mày đáp:
- Chứ không anh nghĩ em làm sao? Chẳng lẽ anh cho là có ai tấn công em hả? - Nói tới đây, cô phì cười: - Không thể đâu, anh yên tâm.
Tuấn Lâm xoa đầu cô điệu bộ ân cần:
- Phải rồi, em tấn công người ta anh còn nghe được chứ người ta làm hại em thì anh e rằng phải xem xét thật kỹ.
Minh Hân làm bộ giận dỗi sau câu nói trêu của Tuấn Lâm. Cô hơi xù mặt, thụi nhẹ vào bụng cậu. Tuấn Lâm bật cười rồi cả cô cũng cười. Vừa đúng lúc, dì Ba mang tới hai ly trà nóng, thức uống phù hợp đối với mùa đông hiện giờ. Thấy hai người cười nói vui vẻ, dì chợt thấy mừng lòng cho Minh Hân. Nhưng đột nhiên lại cảm thấy thương ai khác, không rõ cảm giác đó. Nhìn hai người cười hiền, dì đi ngay vào bên trong.
Minh Hân không quen kiểu khách sáo về tiếp đón trà nước, cũng may có dì Ba để tránh mất mặt. Hai người ngồi xuống đối diện qua chiếc bàn đá khá kiểu cách.
Một khoảng im lặng, Minh Hân đột nhiên nói:
- Tuấn Lâm.
Tuấn Lâm hơi bất ngờ khi thấy cô gọi tên cậu trầm ấm.
- Anh nghĩ em có thể trở thành người tốt không?
- Sao đột nhiên hỏi vậy? Ai nói em là người xấu à?
Minh Hân xua tay:
- Không có. Nhưng nghĩ lại những gì đã qua chỉ trong thời gian ngắn ngủi, em thấy em đã có rất nhiều lời nói, thái độ và hành vi rất xấu. Bất kể là lúc nào, em cũng có một góc suy nghĩ trong đầu là mình là một kẻ xấu.
- Em đang nói linh tinh gì vậy?
Minh Hân nhăn mặt:
- Ý em là... Không... Tuấn Lâm... Em...
Minh Hân khó để giãi bày suy nghĩ. Cô chợt cảm thấy hình như Tuấn Lâm chẳng hề hiểu cô, hoặc có thì chỉ là chút ít, và những lời cậu nói chỉ để an ủi cô. Minh Hân không muốn tiếp tục đề tài vu vơ này, cô nói:
- Anh dạo này sao rồi? Chuyện của Kỳ Lâm, và...cả chuyện kia nữa?
Tuấn Lâm biết Minh Hân muốn nói chuện gì. Cậu khẽ cười trấn an cô:
- Anh rất tốt, về mọi thứ. Anh có nhiều thời gian hơn để tới tìm em, không biết có được chào đón không đây?
Đáp lại câu nói đùa của cậu là một câu trả lời đầy hụt hẫng:
- Trong ngôi nhà này, em không có quyền hoan nghênh nữa.
Tuấn Lâm không muốn nói tiếp tránh gợi tới những suy nghĩ không hay trong đầu cô. Cậu đưa tay với lấy bàn tay Minh Hân trên bàn, nắm lấy. Minh Hân hơi ngượng, hoặc có ý né tránh. Tuấn Lâm nói:
- Anh tôn trọng quyết định ở lại đây của em. Nhưng bất cứ khi nào em muốn, em đều có thể về bên cạnh anh, nhớ không?
Minh Hân gật đầu nhưng có chút miễn cưỡng. Môi mấp máy như định nói gì, Tuấn Lâm vội ngắt lời:
- Em không cần nói gì đâu. Đấy là anh chỉ ví dụ thôi.
Minh Hân muốn nói rằng cô không muốn làm phiền cuộc sống của cậu, cô muốn cho cậu không gian và thời gian riêng để hoàn thành sứ mạng của mình. Cô muốn nói rằng cô cũng đã tìm cho mình một sứ mạng để thực hiện. Từ câu chuyện của Tuấn Lâm, từ những suy nghĩ ngày một trưởng thành trong đầu cô, Minh Hân đã bắt đầu có suy nghĩ: Những chuyện xảy ra với Hiểu Khánh và Tuyết Minh, có lẽ nào không đơn thuần chỉ là tai nạn?
Mẹ tôi, anh Khánh và chị Tuyết Minh đã là quá đủ rồi! Nếu chị còn dám lặp lại những chuyện đó với cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua đâu. Thù mới nợ cũ, tôi đều bắt chị trả hết.
Những câu nói của Huy Khang giữa lúc này văng vẳng trong đầu cô. Minh Hân đờ người ra suy ngẫm. Tuấn Lâm không nhận ra biểu hiện này của cô, cậu cứ chăm chú nhìn Minh Hân trầm tư mà không theo kịp được suy nghĩ của cô. Tuấn Lâm bất ngờ chồm người lên, hôn nhẹ lên trán cô. Minh Hân giật mình, nhưng lập tức Tuấn Lâm nở một nụ cười hiền, cô liền trấn tĩnh và cũng mỉm cười đáp lại.
Một ánh mắt dõi theo từng động tác, một ánh mắt chăm chú vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, một ánh mắt hơi trừng lên và xao động khi nụ hôn đó đáp lên trán Minh Hân. Huy Khang nhẹ bước quay người đi.
/114
|