Chương 63:
Minh Hân theo lịch tìm tới trung tâm đào tạo và huấn luyện. Vì vẫn chưa thực sự hài lòng với việc này nên cô chỉ đi một mình thay vì chấp nhận những lời đề nghị đưa đi của cả Nguyên Hạo và Huy Khang. Cô đã nhờ xe Nhật Thiên tới trạm xe buýt gần phòng khám. Anh cũng đã hỏi cô có muốn đi xe của anh không nhưng Minh Hân kiên quyết từ chối. Anh biết với sở thích của cô, cô sẽ đi lang thang đâu đó cả ngày chứ chẳng chịu theo đúng giờ giấc mà trở về nên đành thôi.
Chỉ là làm các thủ tục nhập học. Việc chọn chương trình học Minh Hân xin được suy nghĩ thêm. Cô xong việc mới 9h sáng. Minh Hân đón xe lên tận khu đồi, mộ của ba Hiểu Khánh của cô.
Ngôi mộ vẫn khang trang sạch sẽ, mặt tấm bia bóng loáng có lẽ người phụ trách vừa mới lau chùi lúc sáng. Minh Hân ngồi khoanh chân trước mộ, như cách ngồi trò chuyện giữa những người thân thiết.
Nhìn gương mặt Hiểu Khánh rạng rỡ một nụ cười, đậm chất quen thuộc bởi Huy Khang chính là bản sao của gương mặt ấy. Tuy không thể nói hai là một, nhưng quả thực không thể không nhìn ra sự tương đồng.
Cô chăm chú nhìn hồi lâu rồi mới nói:
- Ba à! Gọi vậy bây giờ nghe thật buồn cười ba nhỉ? Nhưng chúng ta đã thống nhất rồi đúng không? Con sẽ là con gái duy nhất của ba, dù có chuyện gì đi nữa! Ba, quá dễ dàng, chúng con đã vén được bức màn quá khứ, những tội ác của bọn họ. Đối với con mà nói, điều đó nghe chỉ như một câu chuyện tiểu thuyết, vậy mà ba lại chính là nhân vật chính trong đó. Chỉ có một người mà chẳng bao giờ thanh thản ngay cả khi mọi thứ trở nên rõ ràng, đó là em trai của ba - Huy Khang. Con người ấy chất chứa quá nhiều tâm tư và suy nghĩ, nụ cười của người đó, cho tới bây giờ con mới thấy rõ, nó thật ngụy tạo và đau đớn. Cười mà lại đau, lạ ba nhỉ?
Minh Hân một mình bộc bạch suy nghĩ, tự nhủ rằng Hiểu Khánh đang lắng nghe, hoặc là gió, là mây, là bầu trời cao đang lắng nghe những lời đó:
- Có phải sẽ chỉ là sai lầm nếu cứ tiếp tục ân oán hận thù? Nhưng nếu điều đó đúng, vậy thì vì sao những kẻ xấu xa đó lại gây ra hận thù trước. Bọn họ làm tổn thương tới chúng ta, vì sao chúng ta cần phải tha thứ và bỏ qua? Không cần đâu, đúng không ạ? Nhân quả, là điều tất yếu của lẽ đời. Nhưng chờ đợi nó tới thì quá lâu, cho nên con sẽ tự mình làm điều đó! Nhưng ba ơi, nếu phải chọn lựa giữa hạnh phúc và báo thù, thì cái gì mới là tốt? Ba đã từng yêu, ba đã từng có một câu chuyện tình yêu đẹp như cổ tích, vậy ba thử nói xem, nên chọn thứ gì đây? Anh trai ruột của con - Trần Nguyên Hạo, anh ấy đang phải do dự như thế! Con muốn thay anh ấy báo thù, để anh ấy có thể sống hạnh phúc, nhưng đột nhiên con nhớ ra, bản thân mình không có gì trong tay, lấy gì để đòi nợ? Ngốc quá ba nhỉ? Còn nữa, con bỗng cảm thấy bản thân cũng rất cần quan tâm, chỉ như bây giờ thôi là đủ! Cho dù ít nhưng bên cạnh mình vẫn có người yêu thương. Báo thù, con sẽ còn lại những ai, còn lại những gì đây ba?
Minh Hân cứ bình thản bày tỏ lòng mình. Một cô gái trẻ lại bị dòng đời xô đẩy, trở thành một người phải suy nghĩ nhiều hơn, phải cân nhắc nhiều hơn. Và điều tất yếu sẽ xảy tới là, không phải lúc nào lựa chọn và suy nghĩ của cô cũng đúng.
Trở lại con đường dài dẫn ra phố, Minh Hân nhìn đồng hồ, 11h20. Cô tính toán sơ qua thì khoảng 15 phút nữa mới ra tới bên ngoài để đón xe. Nhìn ra xung quanh, chỉ là một vùng đồi núi rộng lớn và hoang vu.
Tiếng còi xe vang lên từ phía sau, nghe qua là biết đó không phải xin đường, mà là thay lời chào hỏi. Minh Hân quay đầu nhìn lại, thấy Tuấn Lâm nghiêng đầu qua cửa sổ cười với cô.
Minh Hân lên xe, hai người chầm chậm rời khỏi đó.
Tuấn Lâm dừng xe giữa khúc cua ngang qua một bãi cỏ hoang.
- Em không nghĩ sẽ gặp anh ở đây. - Minh Hân lên tiếng khi cô cùng Tuấn Lâm đứng dựa vào xe.
- Tại sao lại không thể ở đây?
- Vài ngọn đồi, vài ngôi mộ...
Nói tới đây, Minh Hân ngừng lại vì đã nghĩ ra một lý do để Tuấn Lâm cũng có mặt ở đây. Cô quay sang nhìn cậu bảo:
- Anh tới đây...
- Thăm ba. - Tuấn Lâm tiếp lời cô. Cậu nhìn ra xa phía những quả đồi nhỏ kề sát nhau, một sự hoang vắng lạnh lẽo, thực sự là vậy, cho dù đó là cảm nhận của một người sống, vậy mà người ta vẫn cứ thích đặt mộ phần ở những nơi như vậy, cách biệt và cô đơn, sương giá.
Đột nhiên Minh Hân nói, vẻ ngập ngừng:
- Anh có nghĩ...có ai đang nhìn chúng ta không?
Vừa nói, cô vừa cố gắng làm bộ nghiêm trọng, nhưng Tuấn Lâm không dễ mắc lừa như vậy, cậu rất thản nhiên hỏi, đồng thời còn quay ngược quay xuôi nhìn như thể rất xem trọng vấn đề cô vừa nói:
- Em nghĩ là có không?
Minh Hân tiếp tục tỏ ra nguy hiểm, như thể có gì bất bình thường đang rình rập xung quanh. Cô mở to cặp mắt nhìn cậu bảo:
- Anh nghĩ là ai?
Không rõ có phải cô đang tính làm Tuấn Lâm sợ hay gì khác, nhưng cậu không quan tâm, vui vẻ hùa theo:
- Ở đây ngoài những ngôi mộ lâu năm thì còn gì khác nữa.
- Có. - Minh Hân gật đầu khẳng định.
Tuấn Lâm không nghĩ rằng chủ đề lại có gì khác ngoài những ngôi mộ, nghe cô nói vậy liền nhíu mày nhìn. Minh Hân nuốt khan rồi nói, giọng như thỏ thẻ nói gần vào cậu:
- Có anh nhìn em và em nhìn anh.
Nói xong, Minh Hân phá ra cười. Tuấn Lâm cũng hơi bất ngờ, trò đùa không có chút gì thú vị cả. Cậu bảo:
- Phải rồi, có hai tên ngốc nhìn nhau. Anh còn tưởng em sẽ nói là hồn ma nào vất vưởng quanh đây chứ!
- Đâu phải hai tên. - Câu nói lại khiến Tuấn Lâm nghi hoặc, nhưng cậu lại không đoán trúng ý của cô. Minh Hân nói tiếp: - Có mình anh ngốc thôi à!
Hai người cùng cười, được một lát thì cả hai chợt rơi vào im lặng. Tuấn Lâm bỗng chỉ tay về phía quả đồi cao nằm bên phải ngọn núi thấp trước mặt, nói:
- Chỗ đó, thuộc về riêng ba anh.
Minh Hân nghi hoặc:
- Đợi chút! Ba anh, không phải thờ tro cốt trong khu viếng mộ lần trước em cùng anh tới sao, tại sao còn có mộ phần ở đây?
- Đó là bí mật. - Tuấn Lâm mím môi cười.
- Là bí mật thật sao?
Tuấn Lâm gật đầu:
- Đúng thế.
Cứ nghĩ đó sẽ là một chuyện riêng tư hoặc sâu xa hơn là bí mật như lời Tuấn Lâm nói nên Minh Hân cũng không tiện hỏi. Cô cũng chỉ tay về ngọn đồi phía sau hai người, nói:
- Đó, địa bàn của ba Hoàng Hiểu Khánh của em.
Tuấn Lâm khẽ cười vì sự dí dỏm của cô. Cậu chợt đề nghị:
- Về thôi, tới giờ ăn trưa rồi.
Minh Hân gật đầu rồi hai người trở vào xe. Trên đường về, Minh Hân đề xuất ý kiến:
- Nếu anh không bận gì, trưa nay em mời anh.
- Em có tiền sao?
Tuấn Lâm chỉ đùa thôi, nhưng Minh Hân lại có chút không vui, cô bảo:
- Anh đang xem thường em?
Tuấn Lâm vội xua tay:
- Không có đâu, anh xin lỗi. Anh biết em có thể tự kiếm tiền được rồi mà!
Minh Hân cũng cười, thực ra cô cũng chỉ chọc cậu vậy thôi chứ làm sao cô hiểu nhầm ý của cậu được. Cô nói:
- Em biết một tiệm ăn rất ngon, nhưng...
- Nhưng bình dân chứ gì? Không sao, anh không chê đâu.
- Không phải. Nhưng nó ở khá xa, em cũng chỉ tới vài lần.
Tuấn Lâm không phản đối:
- Cũng được.
- Em đi xe buýt mất khoảng 1 giờ, chạy xe hơi có lẽ quá 30 phút một chút.
Tuấn Lâm lái xe theo địa chỉ khu đó do cô chỉ dẫn. Thực tế thì cả hai đang bụng đói, nhìn đồng hồ, đã 12h, Minh Hân có vẻ không hứng thú với đường dài như vậy mà cứ ngồi im trên xe không làm gì.
Họ dừng lại ở một cửa hàng tạp hóa, Minh Hân cần mua một chai nước trước khi cô mệt lả đi vì đói và chán.
Trở lại xe, Minh Hân thấy Tuấn Lâm xuống xe, sắc mặt có chút không tốt, cô chưa kịp hỏi thì cậu đã nói:
- Minh Hân, anh xin lỗi, chúng ta quay về thôi!
- Có chuyện gì vậy?
- Vương Đức Long lại tới nhà anh.
Hiểu tình hình của cậu, Minh Hân không miễn cưỡng mà lập tức gật đầu. Nhưng cô nói:
- Anh về một mình đi, em có một người quen ở đây, em sẽ ăn trưa rồi vào đó thăm hỏi một chút.
- Vậy... - Tuấn Lâm hơi do dự.
- Anh đi đi mà, đừng lo cho em!
Minh Hân thuyết phục thành công. Tuấn Lâm vội vã ra về. Minh Hân trông theo chiếc xe chạy xa dần, rồi thở dài. Cô nói vậy chỉ là nói dối thôi. Ở nơi này làm gì có người quen chứ! Chỉ là cô không muốn cậu phải vất vả đưa cô về rồi sốt sắng không yên cho mẹ ở nhà. Chỉ là việc có thêm một người trên xe thôi nhưng Minh Hân vẫn thấy bất tiện cho cậu.
Bỏ chai nước vào ba lô, Minh Hân ghé vào luôn tiệm ăn gần đó, ăn qua loa bữa trưa chứ không tới cửa hàng mà cô muốn.
Đang ở khu vực khá xa thành phố, giao thông có vẻ không được tiện nghi như ở đó. Taxi thì rất ít hoặc không có, xe buýt có vài chuyến nhưng các trạm xe lại thưa thớt do cách những khu bãi không có dân cư. Xem ra ở một nơi như thế này, xe buýt chạy tới cũng đã là quá tốt rồi.
Mất không ít thời gian để trở về thành phố, Minh Hân không mệt mỏi nhưng lại tiếp tục đi dạo bộ. Mùa đông, trời sẽ tối rất nhanh, mặc dù lúc này trời vẫn còn sáng, nhưng nắng tà sắp tắt, màn đêm sẽ ập đến rất nhanh.
Ngang qua một khu tập trung đông người, Minh Hân thấy tiếng hò reo to nhỏ từng đợt, cô tò mò chen vào xem thử. Thì ra đó là một chương trình từ thiện quyên góp cho trẻ lang thang. Đây là chương trình do một trung tâm nuôi dưỡng những đứa trẻ vô gia cư vừa mới thành lập tổ chức. Chương trình không chỉ đơn giản là quyên tiền, nó được tổ chức rất hấp dẫn như một sân chơi, người muốn quyên góp không phải dùng tiền, mà là chiến thắng trong những trò chơi của ban tổ chức để nhận những món đồ và tiền mặt về cho trung tâm. Phần thưởng do một công ty điện lạnh phối hợp cùng một công ty thành viên của tập đoàn đá quý trong nước tài trợ. Giải thưởng cao nhất trị giá 100 triệu đồng, là thử thách cuối cùng của cuộc chơi.
Chương trình bắt đầu diễn ra lúc gần trưa, tới bây giờ có lẽ sắp tới hồi kết. Ban tổ chức chọn địa điểm chưa hợp lý thì phải, nơi này đường phố vắng người, có lẽ vì vậy mà mới kéo dài tới tận chiều, Minh Hân nghĩ thế. Nhưng ngược lại thì lại có khung cảnh đẹp với đài phun nước lớn trên nền quảng trường.
Không ít người đã tham gia và giành nhiều giải thưởng giá trị, đó sẽ là những thứ cần thiết cho cuộc sống mấy đứa nhỏ.
Thử thách cuối cùng được tiết lộ, một tiết mục nhảy, theo một bản nhạc do ban tổ chức chọn. Không biết nó thuộc loại nhạc gì nên không ai dám thử. Nhìn lên người dẫn chương trình đang phổ biến và kêu gọi mọi người tham gia, có thể nhảy tập thể, cô nhân viên đó nói. Ngoài ra người giành chiến thắng còn giành riêng cho mình một phiếu mua hàng tại cửa hàng đá quý với mức mua không nhỏ.
Một trăm triệu, một phiếu mua hàng, một tiết mục nhảy, Minh Hân lẩm bẩm. Cô nhìn xuống bộ đồ của mình, tự tin với chiếc giày cá tính, cô bước lên sân khấu.
Minh Hân mượn chiếc micro của cô dẫn chương trình rồi nói:
- Tại sao các bạn lại không thử vậy, nhìn bọn trẻ xem, bọn chúng mong chờ tới mức nào kìa! Tôi xin phép được tham gia, nếu không có ai khác đối đầu , phần thưởng đương nhiên sẽ thuộc về tôi rồi. Các bạn ạ, chơi như vậy chán quá, cùng lên nào!
Mấy đứa trẻ sắp hàng vỗ tay nồng nhiệt. Rồi sau đó, một toán nam nữ thanh niên lên sân khấu, tiếng dô hò vang dội. Minh Hân thực ra chỉ muốn nói đôi lời để cuộc chơi thêm thú vị, cô không có ý định sẽ nhảy nếu như có đông người tham gia. Thấy vậy, cô lặng lẽ lui xuống.
Cho tới khi đám thanh niên đó không bắt kịp với nhạc, nhịp nhảy chậm dần, lúng túng rồi dừng lại, đám người bên dưới ồ lên một tiếng, mấy đứa trẻ xụ mặt lại. Minh Hân nghe qua thực sự thấy bản nhạc đó quá khó.
- Chúng ta cùng lên thử đi!
Một giọng nói quen thuộc dễ nghe vang lên ngay bên cạnh, Minh Hân giật mình quay sang. Cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy Huy Khang bên cạnh. Tại sao cậu lại có thể có mặt ở đây, trong một bộ trang phục thường nhưng vẫn rất phong độ.
Chỉ là mươi phút trước, Huy Khang lau mồ hôi, bước ra từ một tiệm đồ gỗ mỹ nghệ đối diện sân chơi đó, trên tay cậu cầm một chiếc vòng cổ nhưng hoàn toàn là được chạm khắc bằng gỗ, không quá tinh xảo nhưng đó là công sức của cậu suốt mấy ngày qua. Mỉm cười hài lòng với tác phẩm nghệ thuật của mình, Huy Khang bất chợt nhìn thấy Minh Hân đang nói cười trên sân khấu, biết cô lại làm gì đó, Huy Khang mới qua đó, đồng thời bỏ chiếc vòng vào trong túi.
- Nhìn mấy đứa nhóc đi, dễ thương mà! Chúng đang mong ai đó giành giải thưởng cho mình kìa.
- Nhưng cháu không biết nhảy.
Huy Khang cười tươi nói:
- Không cần phải biết nhảy mới nhảy được, nhảy đại thôi, miễn không lỗi nhịp và dừng lại như họ là được.
Minh Hân xí một cái bảo:
- Nhảy được như vậy là chuyện nghiệp rồi còn gì, đó là bản cắt trộn âm thanh đấy! Nghe qua rất phức tạp! Không phải nhảy đại là được đâu!
- Người ta trộn đại mà, mình cũng nhảy đại thôi.
Minh Hân nhìn cậu tiếp tục xì một tiếng.
Huy Khang đáp lại bằng một nụ cười hấp dẫn. Cô do dự một chút rồi quyết định tham gia. Nhưng đúng lúc hai người chuẩn bị bước lên thì chợt có tiếng gọi:
- Chờ một chút!
Cả hai nhìn lại, Nhật Thiên lao chiếc xe moto thật nhanh tới.
- Sao anh cũng ở đây? - Minh Hân không khỏi thắc mắc.
- Tôi là khách mời đấy!
Cả ba lên sân khấu với sự trầm trồ của mọi người, Minh Hân đứng giữa vẫn còn hồi hộp. Huy Khang và Nhật Thiên ở hai bên rất tự tin với nụ cười tươi rói.
- Sẵn sàng chưa? - Nhật Thiên nhìn Minh Hân hỏi.
Minh Hân hít một hơi rồi gật đầu chắc nịch. Tiếng nhạc nhanh chóng vang lên, những giai điệu âm thanh trộn hỗn hợp không có một quy luật nào cả, hoặc là có nhưng đó là bản pha trộn của một DJ chuyện nghiệp không phải ai cũng nhận ra. Có một số đoạn thuộc một ca khúc nhạc Dance nào đó mà mọi người đều biết, nên cả ba người nhanh chóng bắt nhịp và biến chúng thành một nhóm nhảy đồng điệu. Minh Hân bắt đầu thấy dễ dàng và rất thú vị. Cô chầm chậm lui về sau, chạy qua chỗ bọn trẻ đang đứng, dẫn chúng cùng ra sân khấu. Không khí vui vẻ khiến mấy đứa nhỏ nhanh chóng phấn khởi và hồ hởi tham gia. Có đứa còn bám lấy Huy Khang không buông. Nhật Thiên còn vừa bế một đứa nhỏ vừa nhảy. Lúc sau, anh cho thằng nhóc leo hẳn lên vai. Dù có những chỗ tưởng như vấp nhạc, nhưng không khí quá náo nhiệt khiến cả ba không thể dừng lại.
Cuối cùng thì bản nhạc cũng kết thúc, tiết mục trình diễn tuy không chuyện nghiệp như các nghệ sĩ, nhưng sôi động và náo nhiệt, đặc biệt là họ đã làm tốt, làm đúng yêu cầu của cuộc thi, không có ai bỏ cuộc. Người chiến thắng cuối cùng chính là họ.
Ba người nhận giải thưởng rồi tự tay Nhật Thiên trao lại cho bọn nhóc, sau đó, anh bước tới bắt tay với viện trưởng trung tâm - trưởng ban tổ chức. Anh đưa cho bà một tấm danh thiếp và nói:
- Tháng tới tôi có nhiều thời gian rảnh, nếu bọn trẻ cần khám bệnh có thể gọi tôi, hoặc tới phòng khám nhỏ của tôi đã ghi địa chỉ trên đó.
Viện trưởng nhìn anh - một bác sĩ đa khoa trẻ tuổi và giàu lòng nhân ái. Bà mỉm cười gật đầu:
- Cám ơn bác sĩ Âu.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest đen tới bắt tay với ba người Huy Khang, Minh Hân và Nhật thiên rồi nói:
- Tôi là đại diện tập đoàn đá quý JO, chúc mừng các bạn giành chiến thắng, đây là phiếu mua hàng như đã hứa.
Ông ta vừa nói vừa đưa nó cho Nhật Thiên, anh vui vẻ cầm lấy. Chờ người đó đi rồi, Nhật Thiên đưa cho Minh Hân:
- Của cô này!
- Sao lại của tôi?
- Cô ngốc thật hay giả vậy? Con gái mới đeo trang sức.
Minh Hân cười bảo:
- Vậy gì đây? - Cô chỉ lên tai anh: - Khuyên tai, nhẫn, rồi cả chiếc dây chuyền nữa. Anh còn quá con gái ấy! Nhìn tôi đi, có gì đâu! - Cô vừa nói vừa giơ hai bàn tay lật ngược lật xuôi, không có chiếc nhẫn nào, cõng không có một chiếc vòng tay hay trang sức trang trí nào khác.
- Tìm ai đó đeo nhẫn cho cô đi, trước đó hãy dùng cái này! - Nhật Thiên dúi phiếu mua hàng vào tay cô nói tiếp: - Phòng khi người đó quá nghèo không mua được cho cô.
Minh Hân nhận phiếu đó, Nhật Thiên không quên nhắc thêm:
- Ý tốt này tôi dành cho cô thôi, Huy Khang không cần đâu. Cậu ấy có đủ tiền để mau cả tập đoàn đó ấy chứ!
- Anh có thấy mình nói khoác nhiều quá rồi không? Tiền đâu phải giấy! - Huy Khang lên tiếng, rồi quay người ra về.
Nhật Thiên vẫn cố cãi:
- Nhưng giấy chính là tiền, phải không? - Anh nhìn Minh Hân.
Cô gật đầu qua loa:
- Phải, phải. Anh nói đúng hết!
Cô dứt lời cũng bước theo Huy Khang, Nhật Thiên nhanh chóng chạy theo. Họ chia thành hai nhóm, Nhật Thiên tới phòng khám với lý do có hẹn với vài con mèo con, cho nên dù trời tối anh vẫn phải tới. Huy Khang lấy xe đưa Minh Hân về.
Ánh dương nhạt nhòa. Màu hoàng hôn phủ trên mặt biển lặng gió. Bờ cát xa xa có một vài người đang dạo bộ. Minh Hân nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, đảo mắt theo ông mặt trời ửng đỏ khuất dần sau dãy núi.
- Hoàng hôn rất đẹp phải không? - Tiếng Huy Khang trầm nhẹ.
Minh Hân đáp:
- Đúng vậy.
Huy Khang im lặng không nói gì nữa. Minh Hân ánh mắt vẫn phiêu du bên ngoài, cô bỗng nói:
- Tự nhiên cháu thấy nhớ các bạn quá! Mới đây thôi đã như cả trăm năm.
Huy Khang nhìn đường, ước chừng không có trở ngại, cậu tấp xe vào bên đường.
Huy Khang nhìn sang bên cạnh, Minh Hân vẫn chăm chú ngắm nhìn ánh nắng dần tắt hẳn. Cậu nói:
- Nhanh chậm của thời gian được đo bằng lòng người. Đừng quá nghĩ ngợi, đường đời còn dài lắm!
Minh Hân môi khe khẽ cười, cô lẩm bẩm như chỉ một mình:
- Dài à? Chính vì còn quá dài cho nên cháu mới sợ đó!
Dứt lời, cô quay sang nhìn Huy Khang chuyển đề tài:
- Về chuyện đi học, cháu sẽ cố gắng hết sức. Nhưng cháu sẽ chọn khóa nghe giảng, nghĩa là nghe giảng theo lịch sáng hoặc chiều, cháu sẽ dùng nửa ngày rảnh rỗi làm việc khác.
Huy Khang không miễn cưỡng, cậu gật đầu:
- Được rồi, vậy đi!
Minh Hân tháo dây an toàn, cô bước xuống xe, tới bên thành cầu. Vịn hai tay vào lan can, cô hướng mặt ra biển. Gió đã bắt đầu nổi lên khi trời trở tối và lạnh. Những dải phố lớn đã bắt đầu lên đèn. Trời quả thực tối rất nhanh, bóng tối nhanh chóng làm mờ đi từng gương mặt người.
Huy Khang cũng bước tới ngay bên cạnh Minh Hân. Ánh mắt cậu cũng nhìn xa xăm, chớp nhẹ. Huy Khang bất giác nhìn sang Minh Hân, mái tóc bị hất về phía sau, màu hạt dẻ không đổi, không chống chịu với bóng tối, nhưng cũng không khuất phục màu đen của nó.
Huy Khang lùi lại phía sau Minh Hân, hai tay vén tóc cô gọn lại. Sau đó, cậu chậm rãi lấy trong túi quần ra sợi dây chuyền chạm bằng gỗ vừa rồi làm dây cột lại.
Minh Hân mặt thoáng đỏ, cô quay người nhìn cậu. Huy Khang cười nói:
- Trông vướng mắt quá!
Minh Hân cười nhẹ đáp lại. Tuy cột không chắc lắm nhưng gọn hơn.
Hai người về tới nhà đúng lúc bữa tối chuẩn bị xong, Minh Hân mở cửa xuống xe, đột nhiên Huy Khang gọi:
- Này!
Minh Hân sựng lại, quay lại nhìn. Huy Khang chỉ tay lên tóc cô nói:
- Trả sợi dây cột tóc đây!
Vẻ mặt cậu khiến Minh Hân liên tưởng tới một đứa trẻ đòi lại món đồ sở hữu của nó. Cô khẽ xì một tiếng rồi quay đầu lại cho cậu tự gỡ nó ra.
Huy Khang tháo xong, Minh Hân vuốt lại tóc rồi xuống xe, cô chẳng hề biết cậu đã cột tóc mình bằng thứ gì. Huy Khang ngắm nghía sợi dây nhỏ, quả thực rất lấy làm thú vị, cậu mỉm cười cất nó vào túi.
Minh Hân có vẻ ăn hơi vội. Cô lên phòng ngay vì cần nghiên cứu vài thứ trên internet. Trang mạng đó sẽ tạm đóng cửa sau 8h tối để hoàn thiện công tác cải tiến.
Còn lại Nguyên Hạo và Huy Khang, Nguyên Hạo mới nói:
- Hôm nay Minh Hân đi một mình, sao lại về cùng cậu vậy?
- Chỉ là tình cờ gặp nên em cùng cô ấy về. Còn có Nhật Thiên nữa, nhưng anh ấy có hẹn ở phòng khám nên đi trước, tới giờ còn chưa chịu về kìa!
- Về rồi đây!
Tiếng Nhật Thiên vọng lại từ cửa. Với tính cách của anh, ngay lập tức sẽ một bát một đôi đũa nữa lao ngay vào ăn cơm, nhưng hôm nay, vẻ mặt anh trông có vẻ nghiêm túc, hai người kia đều đoán có chuyện gì đó.
Nhật Thiên kéo ghế ngồi xuống, khoanh tay đặt trên bàn rồi nói:
- Nguyên Hạo, khi ba cậu còn sống, chính xác hơn là lúc Minh Hân vừa chào đời, ba cậu đã làm bảo hiểm nhân thọ cho cả hai người đúng không?
Nguyên Hạo chau mày:
- Có chuyện đó sao?
Nhật Thiên ngẩng đầu nói:
- Nói vậy là cậu không biết chuyện đó rồi.
Huy Khang dừng ăn hỏi Nhật Thiên:
- Đã có chuyện gì sao?
Nhật Thiên gật đầu rồi trình bày:
- Một bác sĩ ngoại khoa từng làm việc cùng tôi một thời gian ngắn bên trung tâm y học. Ông ấy hiện đã về nước và là Trưởng khoa tổ chức hành chính của bệnh viện trung ương, vừa nãy ông có nhờ tôi cùng đi tới làm việc với một công ty bảo hiểm. Ở đó tôi tình cờ bắt gặp một cặp vợ chồng đang phân bua với họ về việc suất bảo hiểm nhân thọ của hai đứa cháu. - Nhật Thiên đưa mắt nhìn Nguyên Hạo hơi e dè rồi tiếp: - Trần Nguyên Hạo anh trai và một đứa em gái. Họ nói hai đứa cháu đó của họ đã chết lâu rồi cho nên bây giờ muốn lấy tiền bảo hiểm. Nhưng bên bảo hiểm lại nói rằng, không có giấy tờ chứng tử, giấy tờ ủy quyền của ba mẹ chúng nên hai vợ chồng kia dù có quan hệ họ hàng hay gia đình thân thiết cũng không thể lấy tiền. Hai vợ chồng đó tiếp tục giải thích rằng, ba bọn trẻ đã tai nạn chết, mẹ chúng mất tích. Họ là họ hàng duy nhất còn lại bên nhà mẹ chúng cho nên được lấy tiền. Họ có đưa ra một số giấy tờ về quan hệ họ hàng này rồi nói, tai nạn đó là tai nạn trên xe, cả nhà đều đã chết, cho dù còn sống thì họ cũng đã tìm gần hai mươi năm nay nhưng không thấy.
- Tìm sao? Bọn họ có tìm chúng tôi sao? - Nguyên Hạo nói giọng lạnh tanh đầy khinh mạt.
Huy Khang lên tiếng:
- Chung quy là cần tiền nên muốn lấy bảo hiểm của Nguyên Hạo và Minh Hân chứ gì?
Nhật Thiên lại nói:
- Tôi đã nói chuyện với công ty bảo hiểm, họ nói không có giấy tờ chứng minh Nguyên Hạo đã chết nên không thể giao tiền bảo hiểm cho những người kia. Còn về Minh Hân, lúc ấy ba cậu chỉ mới nộp tiền trước, chưa khai sinh, chưa có giấy tờ cá nhân cho nên xem như cô ấy chưa hề đăng ký bảo hiểm. Tiền đã nhận sẽ chuyển qua đóng cho Nguyên Hạo qua các năm. Ba cậu đóng trước 15 năm cho hai người, vì lúc đó làm ăn khá giả, nhân hai xem như bây giờ vẫn còn giá trị.
Huy Khang đề nghị:
- Nguyên Hạo, theo em anh nên làm sáng tỏ chuyện này, anh hãy tới đó một chuyến đi! Anh nhớ quê mẹ anh ở đâu chứ! Hãy tới đó và chứng minh rằng ngoại trừ ba anh gặp nạn thì cả ba người đều vẫn còn sống.
Nguyên Hạo có vẻ đồng tình với ý kiến của Huy Khang, nhưng anh lại nói:
- Không nhớ lắm!
Nhật Thiên lấy trong túi áo ra một mảnh giấy nói:
- Không sao, tôi có ghi lại địa chỉ đây rồi. Không phải xa, mà là rất xa đấy! Đi đi, đi rồi giải quyết luôn cái quan hệ họ hàng cao quý đó đi!
- Em cũng đi!
Cả ba quay lại thấy Minh Hân đứng phía sau, cô chắc chắn đã nghe hết chuyện. Minh Hân bước tới gần nói:
- Em muốn đi xem bọn họ tìm chúng ta vất vả tới mức nào!
Nguyên Hạo hơi ngập ngừng:
- Em cứ để anh...
- Để Minh Hân đi cùng đi! - Huy Khang cắt lời anh. Nguyên Hạo cũng không miễn cưỡng, anh gật đầu đồng ý.
Nhật Thiên xong việc cần làm, anh lấy bát gắp đồ ăn rồi nói:
- Nếu không có gì bất tiện thì ngày mai đi luôn đi! Càng sớm càng tốt. Mọi người không thấy cảnh hai vợ chồng đó ở công ty đâu, rất loằng nhằng và vớ vẩn! Phiền chết đi được!
Nhật Thiên nói rồi bắt đầu làm no bụng.
Trở về phòng riêng, Minh Hân đóng laptop rồi chuẩn bị tắt đèn ngủ. Với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, cô mới chợt nhớ, hồi sáng Tuấn Lâm nói Vương Đức Long tới nhà, không rõ là có chuyện gì. Theo cô thì cũng chỉ là những trò khiêu khích chướng mắt của hắn nhằm làm mẹ con Tuấn Lâm nổi giận hoặc sợ hãi. Cô tin Tuấn Lâm thừa khả năng ứng phó. Cả ngày hôm nay cô đã phải đi bộ quá nhiều, kể từ lúc Tuấn Lâm về trước, hai chân mỏi nhừ. Minh Hân nhìn điện thoại, cô muốn gọi hỏi Tuấn Lâm nhưng lại thôi. Kể từ lúc cậu đi trước, cậu chẳng hề gọi cho cô. Minh Hân có thể thông cảm về chuyện đó, vì cô nghĩ cậu có nhiều việc bận, hơn nữa, bản thân cô cũng không muốn phiền phức nếu ai kia quan tâm quá mức tới mình. Nhưng không hiểu sao trong lòng có chút hụt hẫng.
Minh Hân theo lịch tìm tới trung tâm đào tạo và huấn luyện. Vì vẫn chưa thực sự hài lòng với việc này nên cô chỉ đi một mình thay vì chấp nhận những lời đề nghị đưa đi của cả Nguyên Hạo và Huy Khang. Cô đã nhờ xe Nhật Thiên tới trạm xe buýt gần phòng khám. Anh cũng đã hỏi cô có muốn đi xe của anh không nhưng Minh Hân kiên quyết từ chối. Anh biết với sở thích của cô, cô sẽ đi lang thang đâu đó cả ngày chứ chẳng chịu theo đúng giờ giấc mà trở về nên đành thôi.
Chỉ là làm các thủ tục nhập học. Việc chọn chương trình học Minh Hân xin được suy nghĩ thêm. Cô xong việc mới 9h sáng. Minh Hân đón xe lên tận khu đồi, mộ của ba Hiểu Khánh của cô.
Ngôi mộ vẫn khang trang sạch sẽ, mặt tấm bia bóng loáng có lẽ người phụ trách vừa mới lau chùi lúc sáng. Minh Hân ngồi khoanh chân trước mộ, như cách ngồi trò chuyện giữa những người thân thiết.
Nhìn gương mặt Hiểu Khánh rạng rỡ một nụ cười, đậm chất quen thuộc bởi Huy Khang chính là bản sao của gương mặt ấy. Tuy không thể nói hai là một, nhưng quả thực không thể không nhìn ra sự tương đồng.
Cô chăm chú nhìn hồi lâu rồi mới nói:
- Ba à! Gọi vậy bây giờ nghe thật buồn cười ba nhỉ? Nhưng chúng ta đã thống nhất rồi đúng không? Con sẽ là con gái duy nhất của ba, dù có chuyện gì đi nữa! Ba, quá dễ dàng, chúng con đã vén được bức màn quá khứ, những tội ác của bọn họ. Đối với con mà nói, điều đó nghe chỉ như một câu chuyện tiểu thuyết, vậy mà ba lại chính là nhân vật chính trong đó. Chỉ có một người mà chẳng bao giờ thanh thản ngay cả khi mọi thứ trở nên rõ ràng, đó là em trai của ba - Huy Khang. Con người ấy chất chứa quá nhiều tâm tư và suy nghĩ, nụ cười của người đó, cho tới bây giờ con mới thấy rõ, nó thật ngụy tạo và đau đớn. Cười mà lại đau, lạ ba nhỉ?
Minh Hân một mình bộc bạch suy nghĩ, tự nhủ rằng Hiểu Khánh đang lắng nghe, hoặc là gió, là mây, là bầu trời cao đang lắng nghe những lời đó:
- Có phải sẽ chỉ là sai lầm nếu cứ tiếp tục ân oán hận thù? Nhưng nếu điều đó đúng, vậy thì vì sao những kẻ xấu xa đó lại gây ra hận thù trước. Bọn họ làm tổn thương tới chúng ta, vì sao chúng ta cần phải tha thứ và bỏ qua? Không cần đâu, đúng không ạ? Nhân quả, là điều tất yếu của lẽ đời. Nhưng chờ đợi nó tới thì quá lâu, cho nên con sẽ tự mình làm điều đó! Nhưng ba ơi, nếu phải chọn lựa giữa hạnh phúc và báo thù, thì cái gì mới là tốt? Ba đã từng yêu, ba đã từng có một câu chuyện tình yêu đẹp như cổ tích, vậy ba thử nói xem, nên chọn thứ gì đây? Anh trai ruột của con - Trần Nguyên Hạo, anh ấy đang phải do dự như thế! Con muốn thay anh ấy báo thù, để anh ấy có thể sống hạnh phúc, nhưng đột nhiên con nhớ ra, bản thân mình không có gì trong tay, lấy gì để đòi nợ? Ngốc quá ba nhỉ? Còn nữa, con bỗng cảm thấy bản thân cũng rất cần quan tâm, chỉ như bây giờ thôi là đủ! Cho dù ít nhưng bên cạnh mình vẫn có người yêu thương. Báo thù, con sẽ còn lại những ai, còn lại những gì đây ba?
Minh Hân cứ bình thản bày tỏ lòng mình. Một cô gái trẻ lại bị dòng đời xô đẩy, trở thành một người phải suy nghĩ nhiều hơn, phải cân nhắc nhiều hơn. Và điều tất yếu sẽ xảy tới là, không phải lúc nào lựa chọn và suy nghĩ của cô cũng đúng.
Trở lại con đường dài dẫn ra phố, Minh Hân nhìn đồng hồ, 11h20. Cô tính toán sơ qua thì khoảng 15 phút nữa mới ra tới bên ngoài để đón xe. Nhìn ra xung quanh, chỉ là một vùng đồi núi rộng lớn và hoang vu.
Tiếng còi xe vang lên từ phía sau, nghe qua là biết đó không phải xin đường, mà là thay lời chào hỏi. Minh Hân quay đầu nhìn lại, thấy Tuấn Lâm nghiêng đầu qua cửa sổ cười với cô.
Minh Hân lên xe, hai người chầm chậm rời khỏi đó.
Tuấn Lâm dừng xe giữa khúc cua ngang qua một bãi cỏ hoang.
- Em không nghĩ sẽ gặp anh ở đây. - Minh Hân lên tiếng khi cô cùng Tuấn Lâm đứng dựa vào xe.
- Tại sao lại không thể ở đây?
- Vài ngọn đồi, vài ngôi mộ...
Nói tới đây, Minh Hân ngừng lại vì đã nghĩ ra một lý do để Tuấn Lâm cũng có mặt ở đây. Cô quay sang nhìn cậu bảo:
- Anh tới đây...
- Thăm ba. - Tuấn Lâm tiếp lời cô. Cậu nhìn ra xa phía những quả đồi nhỏ kề sát nhau, một sự hoang vắng lạnh lẽo, thực sự là vậy, cho dù đó là cảm nhận của một người sống, vậy mà người ta vẫn cứ thích đặt mộ phần ở những nơi như vậy, cách biệt và cô đơn, sương giá.
Đột nhiên Minh Hân nói, vẻ ngập ngừng:
- Anh có nghĩ...có ai đang nhìn chúng ta không?
Vừa nói, cô vừa cố gắng làm bộ nghiêm trọng, nhưng Tuấn Lâm không dễ mắc lừa như vậy, cậu rất thản nhiên hỏi, đồng thời còn quay ngược quay xuôi nhìn như thể rất xem trọng vấn đề cô vừa nói:
- Em nghĩ là có không?
Minh Hân tiếp tục tỏ ra nguy hiểm, như thể có gì bất bình thường đang rình rập xung quanh. Cô mở to cặp mắt nhìn cậu bảo:
- Anh nghĩ là ai?
Không rõ có phải cô đang tính làm Tuấn Lâm sợ hay gì khác, nhưng cậu không quan tâm, vui vẻ hùa theo:
- Ở đây ngoài những ngôi mộ lâu năm thì còn gì khác nữa.
- Có. - Minh Hân gật đầu khẳng định.
Tuấn Lâm không nghĩ rằng chủ đề lại có gì khác ngoài những ngôi mộ, nghe cô nói vậy liền nhíu mày nhìn. Minh Hân nuốt khan rồi nói, giọng như thỏ thẻ nói gần vào cậu:
- Có anh nhìn em và em nhìn anh.
Nói xong, Minh Hân phá ra cười. Tuấn Lâm cũng hơi bất ngờ, trò đùa không có chút gì thú vị cả. Cậu bảo:
- Phải rồi, có hai tên ngốc nhìn nhau. Anh còn tưởng em sẽ nói là hồn ma nào vất vưởng quanh đây chứ!
- Đâu phải hai tên. - Câu nói lại khiến Tuấn Lâm nghi hoặc, nhưng cậu lại không đoán trúng ý của cô. Minh Hân nói tiếp: - Có mình anh ngốc thôi à!
Hai người cùng cười, được một lát thì cả hai chợt rơi vào im lặng. Tuấn Lâm bỗng chỉ tay về phía quả đồi cao nằm bên phải ngọn núi thấp trước mặt, nói:
- Chỗ đó, thuộc về riêng ba anh.
Minh Hân nghi hoặc:
- Đợi chút! Ba anh, không phải thờ tro cốt trong khu viếng mộ lần trước em cùng anh tới sao, tại sao còn có mộ phần ở đây?
- Đó là bí mật. - Tuấn Lâm mím môi cười.
- Là bí mật thật sao?
Tuấn Lâm gật đầu:
- Đúng thế.
Cứ nghĩ đó sẽ là một chuyện riêng tư hoặc sâu xa hơn là bí mật như lời Tuấn Lâm nói nên Minh Hân cũng không tiện hỏi. Cô cũng chỉ tay về ngọn đồi phía sau hai người, nói:
- Đó, địa bàn của ba Hoàng Hiểu Khánh của em.
Tuấn Lâm khẽ cười vì sự dí dỏm của cô. Cậu chợt đề nghị:
- Về thôi, tới giờ ăn trưa rồi.
Minh Hân gật đầu rồi hai người trở vào xe. Trên đường về, Minh Hân đề xuất ý kiến:
- Nếu anh không bận gì, trưa nay em mời anh.
- Em có tiền sao?
Tuấn Lâm chỉ đùa thôi, nhưng Minh Hân lại có chút không vui, cô bảo:
- Anh đang xem thường em?
Tuấn Lâm vội xua tay:
- Không có đâu, anh xin lỗi. Anh biết em có thể tự kiếm tiền được rồi mà!
Minh Hân cũng cười, thực ra cô cũng chỉ chọc cậu vậy thôi chứ làm sao cô hiểu nhầm ý của cậu được. Cô nói:
- Em biết một tiệm ăn rất ngon, nhưng...
- Nhưng bình dân chứ gì? Không sao, anh không chê đâu.
- Không phải. Nhưng nó ở khá xa, em cũng chỉ tới vài lần.
Tuấn Lâm không phản đối:
- Cũng được.
- Em đi xe buýt mất khoảng 1 giờ, chạy xe hơi có lẽ quá 30 phút một chút.
Tuấn Lâm lái xe theo địa chỉ khu đó do cô chỉ dẫn. Thực tế thì cả hai đang bụng đói, nhìn đồng hồ, đã 12h, Minh Hân có vẻ không hứng thú với đường dài như vậy mà cứ ngồi im trên xe không làm gì.
Họ dừng lại ở một cửa hàng tạp hóa, Minh Hân cần mua một chai nước trước khi cô mệt lả đi vì đói và chán.
Trở lại xe, Minh Hân thấy Tuấn Lâm xuống xe, sắc mặt có chút không tốt, cô chưa kịp hỏi thì cậu đã nói:
- Minh Hân, anh xin lỗi, chúng ta quay về thôi!
- Có chuyện gì vậy?
- Vương Đức Long lại tới nhà anh.
Hiểu tình hình của cậu, Minh Hân không miễn cưỡng mà lập tức gật đầu. Nhưng cô nói:
- Anh về một mình đi, em có một người quen ở đây, em sẽ ăn trưa rồi vào đó thăm hỏi một chút.
- Vậy... - Tuấn Lâm hơi do dự.
- Anh đi đi mà, đừng lo cho em!
Minh Hân thuyết phục thành công. Tuấn Lâm vội vã ra về. Minh Hân trông theo chiếc xe chạy xa dần, rồi thở dài. Cô nói vậy chỉ là nói dối thôi. Ở nơi này làm gì có người quen chứ! Chỉ là cô không muốn cậu phải vất vả đưa cô về rồi sốt sắng không yên cho mẹ ở nhà. Chỉ là việc có thêm một người trên xe thôi nhưng Minh Hân vẫn thấy bất tiện cho cậu.
Bỏ chai nước vào ba lô, Minh Hân ghé vào luôn tiệm ăn gần đó, ăn qua loa bữa trưa chứ không tới cửa hàng mà cô muốn.
Đang ở khu vực khá xa thành phố, giao thông có vẻ không được tiện nghi như ở đó. Taxi thì rất ít hoặc không có, xe buýt có vài chuyến nhưng các trạm xe lại thưa thớt do cách những khu bãi không có dân cư. Xem ra ở một nơi như thế này, xe buýt chạy tới cũng đã là quá tốt rồi.
Mất không ít thời gian để trở về thành phố, Minh Hân không mệt mỏi nhưng lại tiếp tục đi dạo bộ. Mùa đông, trời sẽ tối rất nhanh, mặc dù lúc này trời vẫn còn sáng, nhưng nắng tà sắp tắt, màn đêm sẽ ập đến rất nhanh.
Ngang qua một khu tập trung đông người, Minh Hân thấy tiếng hò reo to nhỏ từng đợt, cô tò mò chen vào xem thử. Thì ra đó là một chương trình từ thiện quyên góp cho trẻ lang thang. Đây là chương trình do một trung tâm nuôi dưỡng những đứa trẻ vô gia cư vừa mới thành lập tổ chức. Chương trình không chỉ đơn giản là quyên tiền, nó được tổ chức rất hấp dẫn như một sân chơi, người muốn quyên góp không phải dùng tiền, mà là chiến thắng trong những trò chơi của ban tổ chức để nhận những món đồ và tiền mặt về cho trung tâm. Phần thưởng do một công ty điện lạnh phối hợp cùng một công ty thành viên của tập đoàn đá quý trong nước tài trợ. Giải thưởng cao nhất trị giá 100 triệu đồng, là thử thách cuối cùng của cuộc chơi.
Chương trình bắt đầu diễn ra lúc gần trưa, tới bây giờ có lẽ sắp tới hồi kết. Ban tổ chức chọn địa điểm chưa hợp lý thì phải, nơi này đường phố vắng người, có lẽ vì vậy mà mới kéo dài tới tận chiều, Minh Hân nghĩ thế. Nhưng ngược lại thì lại có khung cảnh đẹp với đài phun nước lớn trên nền quảng trường.
Không ít người đã tham gia và giành nhiều giải thưởng giá trị, đó sẽ là những thứ cần thiết cho cuộc sống mấy đứa nhỏ.
Thử thách cuối cùng được tiết lộ, một tiết mục nhảy, theo một bản nhạc do ban tổ chức chọn. Không biết nó thuộc loại nhạc gì nên không ai dám thử. Nhìn lên người dẫn chương trình đang phổ biến và kêu gọi mọi người tham gia, có thể nhảy tập thể, cô nhân viên đó nói. Ngoài ra người giành chiến thắng còn giành riêng cho mình một phiếu mua hàng tại cửa hàng đá quý với mức mua không nhỏ.
Một trăm triệu, một phiếu mua hàng, một tiết mục nhảy, Minh Hân lẩm bẩm. Cô nhìn xuống bộ đồ của mình, tự tin với chiếc giày cá tính, cô bước lên sân khấu.
Minh Hân mượn chiếc micro của cô dẫn chương trình rồi nói:
- Tại sao các bạn lại không thử vậy, nhìn bọn trẻ xem, bọn chúng mong chờ tới mức nào kìa! Tôi xin phép được tham gia, nếu không có ai khác đối đầu , phần thưởng đương nhiên sẽ thuộc về tôi rồi. Các bạn ạ, chơi như vậy chán quá, cùng lên nào!
Mấy đứa trẻ sắp hàng vỗ tay nồng nhiệt. Rồi sau đó, một toán nam nữ thanh niên lên sân khấu, tiếng dô hò vang dội. Minh Hân thực ra chỉ muốn nói đôi lời để cuộc chơi thêm thú vị, cô không có ý định sẽ nhảy nếu như có đông người tham gia. Thấy vậy, cô lặng lẽ lui xuống.
Cho tới khi đám thanh niên đó không bắt kịp với nhạc, nhịp nhảy chậm dần, lúng túng rồi dừng lại, đám người bên dưới ồ lên một tiếng, mấy đứa trẻ xụ mặt lại. Minh Hân nghe qua thực sự thấy bản nhạc đó quá khó.
- Chúng ta cùng lên thử đi!
Một giọng nói quen thuộc dễ nghe vang lên ngay bên cạnh, Minh Hân giật mình quay sang. Cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy Huy Khang bên cạnh. Tại sao cậu lại có thể có mặt ở đây, trong một bộ trang phục thường nhưng vẫn rất phong độ.
Chỉ là mươi phút trước, Huy Khang lau mồ hôi, bước ra từ một tiệm đồ gỗ mỹ nghệ đối diện sân chơi đó, trên tay cậu cầm một chiếc vòng cổ nhưng hoàn toàn là được chạm khắc bằng gỗ, không quá tinh xảo nhưng đó là công sức của cậu suốt mấy ngày qua. Mỉm cười hài lòng với tác phẩm nghệ thuật của mình, Huy Khang bất chợt nhìn thấy Minh Hân đang nói cười trên sân khấu, biết cô lại làm gì đó, Huy Khang mới qua đó, đồng thời bỏ chiếc vòng vào trong túi.
- Nhìn mấy đứa nhóc đi, dễ thương mà! Chúng đang mong ai đó giành giải thưởng cho mình kìa.
- Nhưng cháu không biết nhảy.
Huy Khang cười tươi nói:
- Không cần phải biết nhảy mới nhảy được, nhảy đại thôi, miễn không lỗi nhịp và dừng lại như họ là được.
Minh Hân xí một cái bảo:
- Nhảy được như vậy là chuyện nghiệp rồi còn gì, đó là bản cắt trộn âm thanh đấy! Nghe qua rất phức tạp! Không phải nhảy đại là được đâu!
- Người ta trộn đại mà, mình cũng nhảy đại thôi.
Minh Hân nhìn cậu tiếp tục xì một tiếng.
Huy Khang đáp lại bằng một nụ cười hấp dẫn. Cô do dự một chút rồi quyết định tham gia. Nhưng đúng lúc hai người chuẩn bị bước lên thì chợt có tiếng gọi:
- Chờ một chút!
Cả hai nhìn lại, Nhật Thiên lao chiếc xe moto thật nhanh tới.
- Sao anh cũng ở đây? - Minh Hân không khỏi thắc mắc.
- Tôi là khách mời đấy!
Cả ba lên sân khấu với sự trầm trồ của mọi người, Minh Hân đứng giữa vẫn còn hồi hộp. Huy Khang và Nhật Thiên ở hai bên rất tự tin với nụ cười tươi rói.
- Sẵn sàng chưa? - Nhật Thiên nhìn Minh Hân hỏi.
Minh Hân hít một hơi rồi gật đầu chắc nịch. Tiếng nhạc nhanh chóng vang lên, những giai điệu âm thanh trộn hỗn hợp không có một quy luật nào cả, hoặc là có nhưng đó là bản pha trộn của một DJ chuyện nghiệp không phải ai cũng nhận ra. Có một số đoạn thuộc một ca khúc nhạc Dance nào đó mà mọi người đều biết, nên cả ba người nhanh chóng bắt nhịp và biến chúng thành một nhóm nhảy đồng điệu. Minh Hân bắt đầu thấy dễ dàng và rất thú vị. Cô chầm chậm lui về sau, chạy qua chỗ bọn trẻ đang đứng, dẫn chúng cùng ra sân khấu. Không khí vui vẻ khiến mấy đứa nhỏ nhanh chóng phấn khởi và hồ hởi tham gia. Có đứa còn bám lấy Huy Khang không buông. Nhật Thiên còn vừa bế một đứa nhỏ vừa nhảy. Lúc sau, anh cho thằng nhóc leo hẳn lên vai. Dù có những chỗ tưởng như vấp nhạc, nhưng không khí quá náo nhiệt khiến cả ba không thể dừng lại.
Cuối cùng thì bản nhạc cũng kết thúc, tiết mục trình diễn tuy không chuyện nghiệp như các nghệ sĩ, nhưng sôi động và náo nhiệt, đặc biệt là họ đã làm tốt, làm đúng yêu cầu của cuộc thi, không có ai bỏ cuộc. Người chiến thắng cuối cùng chính là họ.
Ba người nhận giải thưởng rồi tự tay Nhật Thiên trao lại cho bọn nhóc, sau đó, anh bước tới bắt tay với viện trưởng trung tâm - trưởng ban tổ chức. Anh đưa cho bà một tấm danh thiếp và nói:
- Tháng tới tôi có nhiều thời gian rảnh, nếu bọn trẻ cần khám bệnh có thể gọi tôi, hoặc tới phòng khám nhỏ của tôi đã ghi địa chỉ trên đó.
Viện trưởng nhìn anh - một bác sĩ đa khoa trẻ tuổi và giàu lòng nhân ái. Bà mỉm cười gật đầu:
- Cám ơn bác sĩ Âu.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest đen tới bắt tay với ba người Huy Khang, Minh Hân và Nhật thiên rồi nói:
- Tôi là đại diện tập đoàn đá quý JO, chúc mừng các bạn giành chiến thắng, đây là phiếu mua hàng như đã hứa.
Ông ta vừa nói vừa đưa nó cho Nhật Thiên, anh vui vẻ cầm lấy. Chờ người đó đi rồi, Nhật Thiên đưa cho Minh Hân:
- Của cô này!
- Sao lại của tôi?
- Cô ngốc thật hay giả vậy? Con gái mới đeo trang sức.
Minh Hân cười bảo:
- Vậy gì đây? - Cô chỉ lên tai anh: - Khuyên tai, nhẫn, rồi cả chiếc dây chuyền nữa. Anh còn quá con gái ấy! Nhìn tôi đi, có gì đâu! - Cô vừa nói vừa giơ hai bàn tay lật ngược lật xuôi, không có chiếc nhẫn nào, cõng không có một chiếc vòng tay hay trang sức trang trí nào khác.
- Tìm ai đó đeo nhẫn cho cô đi, trước đó hãy dùng cái này! - Nhật Thiên dúi phiếu mua hàng vào tay cô nói tiếp: - Phòng khi người đó quá nghèo không mua được cho cô.
Minh Hân nhận phiếu đó, Nhật Thiên không quên nhắc thêm:
- Ý tốt này tôi dành cho cô thôi, Huy Khang không cần đâu. Cậu ấy có đủ tiền để mau cả tập đoàn đó ấy chứ!
- Anh có thấy mình nói khoác nhiều quá rồi không? Tiền đâu phải giấy! - Huy Khang lên tiếng, rồi quay người ra về.
Nhật Thiên vẫn cố cãi:
- Nhưng giấy chính là tiền, phải không? - Anh nhìn Minh Hân.
Cô gật đầu qua loa:
- Phải, phải. Anh nói đúng hết!
Cô dứt lời cũng bước theo Huy Khang, Nhật Thiên nhanh chóng chạy theo. Họ chia thành hai nhóm, Nhật Thiên tới phòng khám với lý do có hẹn với vài con mèo con, cho nên dù trời tối anh vẫn phải tới. Huy Khang lấy xe đưa Minh Hân về.
Ánh dương nhạt nhòa. Màu hoàng hôn phủ trên mặt biển lặng gió. Bờ cát xa xa có một vài người đang dạo bộ. Minh Hân nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, đảo mắt theo ông mặt trời ửng đỏ khuất dần sau dãy núi.
- Hoàng hôn rất đẹp phải không? - Tiếng Huy Khang trầm nhẹ.
Minh Hân đáp:
- Đúng vậy.
Huy Khang im lặng không nói gì nữa. Minh Hân ánh mắt vẫn phiêu du bên ngoài, cô bỗng nói:
- Tự nhiên cháu thấy nhớ các bạn quá! Mới đây thôi đã như cả trăm năm.
Huy Khang nhìn đường, ước chừng không có trở ngại, cậu tấp xe vào bên đường.
Huy Khang nhìn sang bên cạnh, Minh Hân vẫn chăm chú ngắm nhìn ánh nắng dần tắt hẳn. Cậu nói:
- Nhanh chậm của thời gian được đo bằng lòng người. Đừng quá nghĩ ngợi, đường đời còn dài lắm!
Minh Hân môi khe khẽ cười, cô lẩm bẩm như chỉ một mình:
- Dài à? Chính vì còn quá dài cho nên cháu mới sợ đó!
Dứt lời, cô quay sang nhìn Huy Khang chuyển đề tài:
- Về chuyện đi học, cháu sẽ cố gắng hết sức. Nhưng cháu sẽ chọn khóa nghe giảng, nghĩa là nghe giảng theo lịch sáng hoặc chiều, cháu sẽ dùng nửa ngày rảnh rỗi làm việc khác.
Huy Khang không miễn cưỡng, cậu gật đầu:
- Được rồi, vậy đi!
Minh Hân tháo dây an toàn, cô bước xuống xe, tới bên thành cầu. Vịn hai tay vào lan can, cô hướng mặt ra biển. Gió đã bắt đầu nổi lên khi trời trở tối và lạnh. Những dải phố lớn đã bắt đầu lên đèn. Trời quả thực tối rất nhanh, bóng tối nhanh chóng làm mờ đi từng gương mặt người.
Huy Khang cũng bước tới ngay bên cạnh Minh Hân. Ánh mắt cậu cũng nhìn xa xăm, chớp nhẹ. Huy Khang bất giác nhìn sang Minh Hân, mái tóc bị hất về phía sau, màu hạt dẻ không đổi, không chống chịu với bóng tối, nhưng cũng không khuất phục màu đen của nó.
Huy Khang lùi lại phía sau Minh Hân, hai tay vén tóc cô gọn lại. Sau đó, cậu chậm rãi lấy trong túi quần ra sợi dây chuyền chạm bằng gỗ vừa rồi làm dây cột lại.
Minh Hân mặt thoáng đỏ, cô quay người nhìn cậu. Huy Khang cười nói:
- Trông vướng mắt quá!
Minh Hân cười nhẹ đáp lại. Tuy cột không chắc lắm nhưng gọn hơn.
Hai người về tới nhà đúng lúc bữa tối chuẩn bị xong, Minh Hân mở cửa xuống xe, đột nhiên Huy Khang gọi:
- Này!
Minh Hân sựng lại, quay lại nhìn. Huy Khang chỉ tay lên tóc cô nói:
- Trả sợi dây cột tóc đây!
Vẻ mặt cậu khiến Minh Hân liên tưởng tới một đứa trẻ đòi lại món đồ sở hữu của nó. Cô khẽ xì một tiếng rồi quay đầu lại cho cậu tự gỡ nó ra.
Huy Khang tháo xong, Minh Hân vuốt lại tóc rồi xuống xe, cô chẳng hề biết cậu đã cột tóc mình bằng thứ gì. Huy Khang ngắm nghía sợi dây nhỏ, quả thực rất lấy làm thú vị, cậu mỉm cười cất nó vào túi.
Minh Hân có vẻ ăn hơi vội. Cô lên phòng ngay vì cần nghiên cứu vài thứ trên internet. Trang mạng đó sẽ tạm đóng cửa sau 8h tối để hoàn thiện công tác cải tiến.
Còn lại Nguyên Hạo và Huy Khang, Nguyên Hạo mới nói:
- Hôm nay Minh Hân đi một mình, sao lại về cùng cậu vậy?
- Chỉ là tình cờ gặp nên em cùng cô ấy về. Còn có Nhật Thiên nữa, nhưng anh ấy có hẹn ở phòng khám nên đi trước, tới giờ còn chưa chịu về kìa!
- Về rồi đây!
Tiếng Nhật Thiên vọng lại từ cửa. Với tính cách của anh, ngay lập tức sẽ một bát một đôi đũa nữa lao ngay vào ăn cơm, nhưng hôm nay, vẻ mặt anh trông có vẻ nghiêm túc, hai người kia đều đoán có chuyện gì đó.
Nhật Thiên kéo ghế ngồi xuống, khoanh tay đặt trên bàn rồi nói:
- Nguyên Hạo, khi ba cậu còn sống, chính xác hơn là lúc Minh Hân vừa chào đời, ba cậu đã làm bảo hiểm nhân thọ cho cả hai người đúng không?
Nguyên Hạo chau mày:
- Có chuyện đó sao?
Nhật Thiên ngẩng đầu nói:
- Nói vậy là cậu không biết chuyện đó rồi.
Huy Khang dừng ăn hỏi Nhật Thiên:
- Đã có chuyện gì sao?
Nhật Thiên gật đầu rồi trình bày:
- Một bác sĩ ngoại khoa từng làm việc cùng tôi một thời gian ngắn bên trung tâm y học. Ông ấy hiện đã về nước và là Trưởng khoa tổ chức hành chính của bệnh viện trung ương, vừa nãy ông có nhờ tôi cùng đi tới làm việc với một công ty bảo hiểm. Ở đó tôi tình cờ bắt gặp một cặp vợ chồng đang phân bua với họ về việc suất bảo hiểm nhân thọ của hai đứa cháu. - Nhật Thiên đưa mắt nhìn Nguyên Hạo hơi e dè rồi tiếp: - Trần Nguyên Hạo anh trai và một đứa em gái. Họ nói hai đứa cháu đó của họ đã chết lâu rồi cho nên bây giờ muốn lấy tiền bảo hiểm. Nhưng bên bảo hiểm lại nói rằng, không có giấy tờ chứng tử, giấy tờ ủy quyền của ba mẹ chúng nên hai vợ chồng kia dù có quan hệ họ hàng hay gia đình thân thiết cũng không thể lấy tiền. Hai vợ chồng đó tiếp tục giải thích rằng, ba bọn trẻ đã tai nạn chết, mẹ chúng mất tích. Họ là họ hàng duy nhất còn lại bên nhà mẹ chúng cho nên được lấy tiền. Họ có đưa ra một số giấy tờ về quan hệ họ hàng này rồi nói, tai nạn đó là tai nạn trên xe, cả nhà đều đã chết, cho dù còn sống thì họ cũng đã tìm gần hai mươi năm nay nhưng không thấy.
- Tìm sao? Bọn họ có tìm chúng tôi sao? - Nguyên Hạo nói giọng lạnh tanh đầy khinh mạt.
Huy Khang lên tiếng:
- Chung quy là cần tiền nên muốn lấy bảo hiểm của Nguyên Hạo và Minh Hân chứ gì?
Nhật Thiên lại nói:
- Tôi đã nói chuyện với công ty bảo hiểm, họ nói không có giấy tờ chứng minh Nguyên Hạo đã chết nên không thể giao tiền bảo hiểm cho những người kia. Còn về Minh Hân, lúc ấy ba cậu chỉ mới nộp tiền trước, chưa khai sinh, chưa có giấy tờ cá nhân cho nên xem như cô ấy chưa hề đăng ký bảo hiểm. Tiền đã nhận sẽ chuyển qua đóng cho Nguyên Hạo qua các năm. Ba cậu đóng trước 15 năm cho hai người, vì lúc đó làm ăn khá giả, nhân hai xem như bây giờ vẫn còn giá trị.
Huy Khang đề nghị:
- Nguyên Hạo, theo em anh nên làm sáng tỏ chuyện này, anh hãy tới đó một chuyến đi! Anh nhớ quê mẹ anh ở đâu chứ! Hãy tới đó và chứng minh rằng ngoại trừ ba anh gặp nạn thì cả ba người đều vẫn còn sống.
Nguyên Hạo có vẻ đồng tình với ý kiến của Huy Khang, nhưng anh lại nói:
- Không nhớ lắm!
Nhật Thiên lấy trong túi áo ra một mảnh giấy nói:
- Không sao, tôi có ghi lại địa chỉ đây rồi. Không phải xa, mà là rất xa đấy! Đi đi, đi rồi giải quyết luôn cái quan hệ họ hàng cao quý đó đi!
- Em cũng đi!
Cả ba quay lại thấy Minh Hân đứng phía sau, cô chắc chắn đã nghe hết chuyện. Minh Hân bước tới gần nói:
- Em muốn đi xem bọn họ tìm chúng ta vất vả tới mức nào!
Nguyên Hạo hơi ngập ngừng:
- Em cứ để anh...
- Để Minh Hân đi cùng đi! - Huy Khang cắt lời anh. Nguyên Hạo cũng không miễn cưỡng, anh gật đầu đồng ý.
Nhật Thiên xong việc cần làm, anh lấy bát gắp đồ ăn rồi nói:
- Nếu không có gì bất tiện thì ngày mai đi luôn đi! Càng sớm càng tốt. Mọi người không thấy cảnh hai vợ chồng đó ở công ty đâu, rất loằng nhằng và vớ vẩn! Phiền chết đi được!
Nhật Thiên nói rồi bắt đầu làm no bụng.
Trở về phòng riêng, Minh Hân đóng laptop rồi chuẩn bị tắt đèn ngủ. Với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn, cô mới chợt nhớ, hồi sáng Tuấn Lâm nói Vương Đức Long tới nhà, không rõ là có chuyện gì. Theo cô thì cũng chỉ là những trò khiêu khích chướng mắt của hắn nhằm làm mẹ con Tuấn Lâm nổi giận hoặc sợ hãi. Cô tin Tuấn Lâm thừa khả năng ứng phó. Cả ngày hôm nay cô đã phải đi bộ quá nhiều, kể từ lúc Tuấn Lâm về trước, hai chân mỏi nhừ. Minh Hân nhìn điện thoại, cô muốn gọi hỏi Tuấn Lâm nhưng lại thôi. Kể từ lúc cậu đi trước, cậu chẳng hề gọi cho cô. Minh Hân có thể thông cảm về chuyện đó, vì cô nghĩ cậu có nhiều việc bận, hơn nữa, bản thân cô cũng không muốn phiền phức nếu ai kia quan tâm quá mức tới mình. Nhưng không hiểu sao trong lòng có chút hụt hẫng.
/114
|