Chương 78:
Vào thời điểm lễ kỷ niệm 40 năm Khánh Huy ra đời đang tới gần, hầu như tất cả các lĩnh vực hoạt động của Khánh Huy đều ráo riết sắp xếp lại công việc, các hoạt động kiểm tra giám sát được thắt chặt hơn. Sẽ không cầu kỳ khoa trương nhưng không thể sơ sài được, buổi lễ được tổ chức trang trọng ngay trong khách sạn Khánh Huy. Với việc đó, kế hoạch của Tuấn Lâm và Huy Khang coi như bước đầu đi vào thực thi.
Trong lúc mọi người bận rộn với việc đó, Minh Hân cũng đã tham gia giúp đỡ ít nhiều. Dù không thể xem là một chuyên viên khách sạn nhưng cô cũng đã có thêm kinh nghiệm và uy tín trong việc quản lý và tổ chức khách sạn, được thực hành với cô là sự học hỏi nhanh nhất so với việc nghe giảng những lý thuyết sách vở hay theo sau những chuyên gia cao cấp ngành khách sạn để học tập.
Khi mà Khánh Huy liên tục thành công và đang chuẩn bị tiệc tùng nhộn nhịp thì Vương Đức Long, chính xác hơn là tập đoàn Hoàng Long của ông ta gặp phải vấn đề lớn về tài chính. Vương Đức Long dập điện thoại một cách thô bạo, vẻ mặt ông ta cau có rất khó coi. Đúng lúc Văn Hoàng bước vào, thấy vậy lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì sao ba?
Vương Đức Long nhìn anh ta trả lời:
- Ngân hàng Hồng Kông điện thoại tới, uy hiếp việc tài chính với chúng ta. Bọn họ còn dám để tin tức này lan ra, một số ngân hàng lớn nhỏ trong nước đều sợ khủng hoảng nên đua nhau rút vốn. - Ông ta lầm bầm mắng: - Lũ khốn! Tưởng rằng chỉ vì vài đồng bạc lẻ vậy thôi mà Hoàng Long bị lung lay sao?
Vì Hoàng Long là tập đoàn được xây dựng dựa vào khoản tiền riêng của Vương Đức Long, cùng với những gì ông ta bòn rút của Kỳ Lâm cho nên rất cần tới sự hỗ trợ của ngân hàng. Kẻ tham lam như ông ta nghĩ rằng, Kỳ Lâm dù vẫn là một miếng mồi ngon nhưng cũng nên có sự chuẩn bị về một lực lượng riêng, vì thế ông ta đã bất chấp cho ra đời Hoàng Long.
- Nếu như gặp khó khăn về tài chính, vậy có phải chúng ta nên trở lại Kỳ Lâm không? - Văn Hoàng đưa ra một gợi ý.
Vương Đức Long đứng dậy, nhìn Văn Hoàng nói:
- Không an toàn một chút nào khi thằng Vương Tuấn Lâm đó đã biết bắt tay với kẻ khác. Thằng đó đang tính sẽ dùng chiêu kẻ thù chung đó mà! Nằm mơ đi thằng khốn! Hoàng Long là của riêng chúng ta, nhất định phải giữ nó cho bằng được, hơn nữa còn phải phát triển nó thật lớn mạnh rồi giẫm nát Kỳ Lâm kia. Phải dìm thằng đó xuống đống gạch vụn thì mới hả giận được. Chuyện này chẳng phải chính là do mẹ con nó làm hay sao? Đại diện ngân hàng Hồng Kông từng là bạn bè gì đó với Giang Bội Giao còn gì? Thằng ranh đó, giờ khá lắm rồi! Nó quên ba nó đã chết như thế nào rồi hay sao mà dám làm như vậy? Nó tưởng rằng ta im lặng hồi lâu là tha cho nó hả? Thằng nhãi con! Mấy thằng nhãi đó không dạy cho một bài học thì còn tưởng mình là thần thánh.
Vương Đức Long tức giận nói liên hồi, chờ cho ông ta ngừng lời, Văn Hoàng mới nói:
- Ba à, trước mắt phải giải quyết chuyện tài chính ra sao?
- Bán cổ phần Kỳ Lâm đi! Giờ ba không cần cái tập đoàn rẻ rách đó nữa, ba phải giết thằng Vương Tuấn Lâm rồi lãnh đạo Hoàng Long của riêng chúng ta, vương quốc riêng do chính ba thống trị.
- Bán thật sao ba?
Vương Đức Long như nổi giận với cả Văn Hoàng, ông ta lườm anh rồi quát:
- Nói nãy giờ nghe không hiểu câu nào hả? Vứt Kỳ Lâm đi! Quan tâm tới chuyện trước mắt kìa. Còn nữa, chuyện đính hôn của Hạnh Du với Kile thế nào rồi?
Văn Hoàng đáp:
- Hạnh Du dù không vui nhưng không tỏ ra chống đối nữa. Nhưng phía khách sạn Khánh Huy sắp tổ chức tiệc mừng 40 năm nên có lẽ sẽ phải hoãn lại. Phía Kile cũng đồng ý làm như vậy. - Anh ta chợt nghĩ tới gì đó rồi nói: - Ba à, nhất thiết phải là khách sạn Khánh Huy sao? Còn có biết bao khách sạn khác mà!
Vương Đức Long không trả lời thắc mắc của anh, ông ta nắm thông tin rồi nói:
- Vậy cũng được. Sau khi có thêm vốn từ cổ phần Kỳ Lâm, chúng ta lấy lại nền tảng vững chắc cho Hoàng Long. Tiếp đó tiến hành hợp tác lâu dài với Hàn Khoa, con đường sang New York sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Không biết ông muốn gì khi khăng khăng tổ chức đính hôn cho Hạnh Du ở khách sạn Khánh Huy nhưng Văn Hoàng thầm nghĩ, việc Hoàng Long sẽ có bước phát triển mới và riêng rẽ khỏi đám người ở đây thì đó là điều tốt nhất. Trong lòng anh ta vẫn không thôi cảnh giác với những hành động từ phía Kỳ Lâm và Khánh Huy.
Vương Đức Long nhắc nhở:
- Chuyện bán cổ phần, hãy làm nhanh chóng lên, chúng ta đang có rất nhiều khoản thâm hụt cần bổ sung. Nhưng không được vì thế mà làm sơ sài, hãy nhớ, làm việc gì cũng phải chắc chắn.
- Con hiểu rồi thưa ba. Ít ra cũng phải chờ cho tới khi Khánh Huy xong xuôi lễ kỷ niệm 40 năm đó.
Vương Đức Long gật đầu với ý kiến của Văn Hoàng. Trong lòng ông nghĩ, dù không cần tới Kỳ Lâm nữa nhưng ông ta nhất định không muốn để nó rơi vào tay Tuấn Lâm, không thể để cho Tuấn Lâm có nó, không muốn cho cậu toàn quyền quản lý Kỳ Lâm, không muốn để Tuấn Lâm biến nó thành tập đoàn của riêng cậu được.
Một cuộc điện thoại từ một số máy không hề lạ, Minh Hân vui vẻ bắt máy:
- Chị à.
Đáp lại sự vui vẻ đó lại là câu nói lạnh lùng:
- Em vẫn dùng số điện thoại này sao?
- Dạ, em vẫn vậy.
Khánh Ân gật đầu nói:
- Ừ, vì thời gian qua ở hai quốc gia khác nhau nên chúng ta không liên lạc qua cuộc gọi quốc tế. - Khánh Ân chợt thở dài, rồi nói: - Hôm nay em rảnh chứ, mình tới chỗ Cha đi!
Biết Khánh Ân muốn cùng cô tới với Tuyết Liên, Minh Hân đồng ý. Khánh Ân hẹn đón Minh Hân trước cửa biệt thự. Cô còn nhớ chỗ đó, ít ra thì cũng là một dòng địa chỉ và cô sẽ rất dễ dàng tìm tới.
Khánh Ân không vào nhà mà chỉ đứng bên ngoài đợi. Hình ảnh cô lọt vào tầm mắt của Huy Khang và Nhật Thiên. Nhật Thiên quan sát cô trong vài giây rồi nghĩ lại về hình ảnh một cô sinh viên nghèo đơn giản và trầm tính. Sau đó, anh lại nhìn Khánh Ân lúc này - một cô gái biết chải chuốt và chạy một chiếc xe hơi dù không phải hàng hiệu hay siêu xe nhưng cũng cho thấy nhiều phần cá tính và sang trọng.
Hất hàm xuống dưới đó, Nhật Thiên nói với Huy Khang:
- Cô gái đó hình như thay đổi khá nhiều thì phải.
Huy Khang nhìn theo anh xuống chỗ Khánh Ân, cậu nghĩ, cô có điều kiện học tập và thay đổi cuộc sống nhờ việc tích lũy kiến thức, đó là điều rất tốt, vì như vậy mà cô cũng cần đổi thay một chút vẻ bề ngoài cũng là điều không lạ lẫm gì. Cậu đáp:
- Có khó tưởng tượng đâu! - Cậu mím môi cười: - Cũng đẹp đó chứ!
Ánh mắt Huy Khang liếc sang Nhật Thiên, chờ phản ứng của anh sau câu nói của mình, Nhật Thiên quả nhiên vỗ vai cậu nói:
- Ôi trời ôi trời cái thằng này, mắt cậu nhìn thấy phụ nữ từ khi nào vậy? - Anh chỉ tay xuống đó nói: - Có giỏi xuống dưới xin số di động đi!
Huy Khang vênh mặt kiêu ngạo bảo:
- Chỗ Minh Hân sẽ có, cần gì em phải đích thân xin xỏ, không đúng sao?
Nhật Thiên chỉ biết ngước mắt lên trời than thầm trong bụng, Huy Khang hôm nay lại nổi hứng như vậy đó, anh nghĩ thế. Rồi anh lại nhìn xuống phía Khánh Ân, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó rất khác giữa hai cô gái, một trước đây và một người đang ở dưới cổng. Lần gặp mặt duy nhất giữa hai người là lúc Minh Hân đưa Khánh Ân về nhà sau khi biết tin xấu từ Kiên, anh cũng không chắc việc Khánh Ân có một chút ấn tượng với mình nhưng Nhật Thiên vẫn cảm nhận rất rõ sự khác nhau đó.
...
Gặp lại Cha, Khánh Ân tỏ ra rất mừng, hai cô chào Cha rất lễ phép rồi Khánh Ân mới hỏi về Tuyết Liên:
- Thưa Cha, Tuyết Liên đâu rồi ạ?
Cha sứ ngập ngừng, nhìn hai người ái ngại, như do dự, sau Cha mới nói:
- Hai con vất vả đường xa tới đây, ta rất mừng. Còn về Tuyết Liên, cô ấy vẫn không lấy lại được tinh thần, thậm chí còn tệ đi. Ta xin lỗi. Nếu gặp cô ấy, hai con phải hết sức bình tĩnh, vì Tuyết Liên bây giờ không chỉ hoảng loạn mà đôi khi còn mất ý thức, có thể sẽ gây phiền phức cho hai con đó.
- Xin Cha đừng nói vậy thưa Cha! - Khánh Ân nói: - Con là bạn của cô ấy, con biết cô ấy lúc này cần gì. Một lúc nào đó mọi thứ trong lòng sẽ bình yên lại thôi ạ.
Cha gật đầu với cô và nói:
- Con sẽ là nguồn cổ vũ lớn cho cô ấy. Cú sốc này với một cô gái như Tuyết Liên thì là quá lớn. Hãy cố gắng lên nha con! Ta nói điều này không chỉ cho Tuyết Liên mà còn cho cả hai con nữa, hay luôn cô gắng trên con đường của mình.
Hai người cúi đầu:
- Con sẽ ghi nhớ thưa Cha.
Tuyết Liên ngồi lặng thinh trên chiếc ghế dài bên gốc cây cao, mắt xa xăm vô định, không một điểm tựa. Hình ảnh cô đượm buồn và cô đơn vô hạn, một sự lạnh lẽo toát ra từ chính cô gái ấy chứ không phải tiết trời.
Đi gần tới chỗ đó, Khánh Ân chợt nhớ ra điều gì khác, cô sờ lên túi áo và thấy trống rỗng, cô liền nói với Minh Hân:
- Chị quên di động trên xe rồi.
Khánh Ân vốn là người hiểu chuyện, ở một nơi linh thiêng như thế này không nên để tiếng chuông di động gây ồn ào. Cô nói vậy nghĩa là cô có việc gì đó, Minh Hân liền đề nghị:
- Chị qua đó với chị Tuyết Liên, em sẽ đi lấy cho chị.
Nhưng Khánh Ân lắc đầu nói:
- Không, em ở đây đi, chị sẽ đi. Hôm nay chị phải chờ một cuộc gọi quan trọng, hoặc sẽ chủ động gọi trước, vì thế chị sẽ lấy nó.
Minh Hân không cố chấp, cô gật đầu. Khánh Ân quay bước ra bên ngoài, khu vực cô để xe.
Minh Hân bước thật nhẹ tới chỗ Tuyết Liên, cô rất nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên cô, như không muốn làm xao động thế giới tĩnh lặng trong đôi mắt Tuyết Liên lúc này.
Chầm chậm dịch dời ánh nhìn qua chỗ Minh Hân, Tuyết Liên dường như đang cảm thấy lạ lẫm. Minh Hân nhìn ánh mắt vô hồn của cô là biết tinh thần cô trong trạng thái bấn loạn như thế nào. Minh Hân cười khẽ thân thiện rồi lên tiếng:
- Chào chị, em là Minh Hân.
Vừa nói, cô vừa chìa bàn tay ra gần chỗ tay Tuyết Liên, Tuyết Liên nhìn cô rồi cúi xuống nhìn bàn tay Minh Hân đang mở chờ nắm, Tuyết Liên chậm rãi đưa bàn tay mình ra. Minh Hân thấy rất mừng vì Tuyết Liên đã chủ động mở lòng với một người xa lạ. Cô vui mừng nở nụ cười.
Bàn tay Tuyết Liên đưa tới gần, rồi chạm vào tay Minh Hân. Minh Hân có chút căng thẳng, cố gắng để nắm bắt và giúp ổn định tâm lý cho Tuyết Liên.
Nhưng, bất chợt...
Tuyết Liên gạt phăng bàn tay Minh Hân ra, cô đột nhiên kích động như thể Minh Hân - người trước mắt cô lúc này chính là những người đã khiến cô trở nên như vậy. Tuyết Liên hét lớn:
- Ba ơi, con biết lỗi rồi, ba cho con xin lỗi. Cho con xin lỗi! Đừng chết ba ơi! Mẹ ơi, đừng trừng phạt con như thế này! Ba mẹ ơi, con đã sai rồi, con xin lỗi, xin lỗi ba mà ba ơi! Nếu như con cũng chết đi thì có thể chuộc được lỗi lầm không ba!?
Tuyết Liên khóc lớn, nước mắt chảy ròng. Minh Hân không biết việc cô khóc như thế này có đỡ hơn chút nào không so với việc lặng câm trong thế giới riêng. Cô khẽ choàng tay kéo Tuyết Liên như muốn cô hãy dựa vào mình mà khóc. Nhưng một lần nữa, Tuyết Liên đẩy Minh Hân ra rồi hét:
- Đừng đụng vào tôi! Đồ khốn nạn! Anh bỏ mặc tôi khi tôi cần anh nhất. Anh là kẻ khốn nạn. Anh nhẫn tâm hơn bất kỳ con thú vật nào, anh đâm những nhát dao vào sâu trong tim tôi, đau lắm! Tôi cảm thấy ngạt thở với cuộc sống này, còn anh thì bỏ mặc mẹ con tôi. Tôi không còn muốn sống nữa, nhưng tôi phải làm thế nào với đứa trẻ chưa chào đời này đây! Phải làm gì với sinh linh chưa được thấy ánh sáng này đây hả?
Minh Hân ngẩn người, theo lời Tuyết Liên nói thì bạn trai của cô đã bỏ cô sau khi gia đình cô gặp biến cố, và điều tồi tệ là cô đang trong mình một sinh linh vô tội. Minh Hân nuốt khan một cách xót xa. Rồi cô túm lấy hai tay Tuyết Liên giữ lại, cô nói:
- Chị à, chị đừng kích động như thế!
Không để cô kịp nói những lời an ủi, Tuyết Liên lần nữa hất mạnh Minh Hân ra. Cô nhìn Minh Hân không chớp mắt, mất vài giây, Tuyết Liên lại rơi vào trạng thái đờ đẫn như người mất hồn ban nãy, cô chậm rãi đứng dậy bỏ đi.
Vừa đi được vài bước, Tuyết Liên thấy Khánh Ân đi tới, trên tay cô vẫn cầm chiếc di động như vừa mới sử dụng. Thấy gương mặt Tuyết Liên nhòe lệ, tóc hơn rối, Khánh Ân lo lắng chạy tới nói:
- Tuyết Liên, sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?
Tuyết Liên không đổi vẻ mặt thẫn thờ, cô đưa tay gạt Khánh Ân sang một bên rồi lặng lẽ bước tiếp. Khánh Ân chỉ biết trông theo bóng cô mà trong lòng cũng không khỏi bất an.
Lại gần chỗ Minh Hân, Khánh Ân hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Minh Hân đáp:
- Chị ấy đột nhiên kích động, vừa thét vừa khóc! Rồi chị ấy nói một chút, nhưng có lẽ là nỗi lòng của mình. Chị ấy luôn miệng nói mình sai, xin lỗi ba mẹ và nhắc tới cả một người đàn ông.
Khánh Ân biết tất cả những chuyện đó. Cô nhìn Minh Hân, thấy cô không tỏ vẻ ngạc nhiên thảng thốt gì trước câu chuyện của Tuyết Liên, Khánh Ân nghĩ rằng Minh Hân vốn là một cô gái mạnh mẽ, cuộc đời cũng có nhiều thăng trầm và biến cố nên điều đó là đương nhiên. Cô cũng cho rằng Tuyết Liên đã nói ra hết, cô nói với Minh Hân:
- Chị vừa nói chuyện với một bác sĩ tâm lý và một chuyên gia sức khỏe sinh sản, chị muốn họ giúp đỡ cho Tuyết Liên.
Minh Hân gật đầu đồng tình:
- Em cũng nghĩ nên như vậy. Chị ấy trong trạng thái hoảng loạn tâm lý, việc này sợ rằng ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe. Có vẻ như còn nặng tới nỗi nhìn mọi người nhầm lẫn, như vừa rồi nhìn em mà cứ nói xin lỗi ba rồi trách mắng bạn trai gì đó.
Khánh Ân cố cười nhẹ, cô nói:
- Chắc cô ấy làm em sợ hả? Chị xin lỗi. Có lẽ Tuyết Liên đã quá kích động.
Minh Hân lắc đầu:
- Không đâu. Nhưng em lo rằng chị ấy không làm tổn thương người khác mà lại hại tới chính mình đó! Phải để mắt tới chị ấy.
Khánh Ân gật gật nói:
- Trưa nay chị tính ở lại đây, em thì sao?
- Em cũng rảnh.
- Vậy tốt rồi, chị chuẩn bị nấu vài món.
Cha sứ tỏ ra ân cần với Tuyết Minh, vì Cha biết rõ tình trạng tâm lý và sức khỏe của cô lúc này. Hơn ai hết, Cha giàu tình thương với những đứa trẻ mồ côi từ nhỏ sống cuộc sống khó khăn như Tuyết Liên.
- Con à...
Tuyết Liên quay đầu nhìn ra cửa, Cha chầm chậm bước vào. Tuyết Liên đứng dậy cúi đầu, điều đó chứng tỏ cho Cha thấy lúc này cô đang tỉnh táo. Dù ít phút thôi nhưng Cha cảm thấy yên tâm nhiều.
- Tuyết Liên, trong lúc này, khi con đang nghe và ý thức được lời ta nói, thì con hãy lắng nghe này: Con có thể đang rất đau khổ và dằn vặt với tất cả những chuyện vừa qua, nhưng con phải nhớ một điều, con đang còn sống, và có một sinh linh khác đang lớn dần lên nhờ sự sống của con. Vì thế con không bao giờ được từ bỏ.
Tuyết Liên ánh mắt xa xăm, cô đang lắng nghe lời Cha và dần thấu hiểu điều đó. Cô cúi đầu thay lời đáp.
Cha sứ gật đầu hài lòng với việc đó, Cha nói:
- Tốt lắm! Đức Mẹ và các thánh thần sẽ luôn bảo vệ và che chở cho hai con. Cha sẽ cầu nguyện điều đó.
Cha nói rồi bước ra ngoài, Tuyết Liên ngước nhìn Cha rồi mở miệng:
- Thưa Cha.
Cha sứ quay đầu lại, Tuyết Liên tỏ ra trấn tĩnh như bình thường, cô nói:
- Khi đứa trẻ này được sinh ra, con muốn Cha làm lễ rửa tội cho nó, và...cho cả con.
Cha gật đầu liền mấy cái rồi nói:
- Để được như vậy, con hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt và đừng bao giờ chán ghét sự sống này.
Tuyết Liên lần nữa cúi đầu. Chính Cha cũng không biết cô có thể ổn định như thế này trong bao lâu, tình trạng tâm lý tồi tệ của cô Cha đã được nghe Khánh Ân truyền đạt lại từ phía bác sĩ tâm lý. Nhưng Cha sẽ luôn cầu nguyện để mọi thứ trở nên tốt đẹp.
Minh Hân khá rành trong việc thiết kế các món ăn đơn giản. Cô nhận được lời khen ngợi của Khánh Ân. Rồi Minh Hân hỏi:
- Xong chưa chị?
Khánh Ân mỉm cười đáp:
- Chị muốn chiên thêm một chút trứng. 4 quả đi, em thấy sao?
- Trứng chiên ngon đó! - Minh Hân cười nói.
Thấy dầu rán đã hết, Khánh Ân tính đi mua nhưng lại nghĩ rằng mất nhiều thời gian, cô tính không làm nữa thì đột nhiên một vị nữ tu sĩ bước vào. Vị sơ này là một trong số những người chăm sóc đám trẻ mồ côi như Tuyết Liên trước kia. Sơ nói:
- Không cần đâu con. Mấy đứa nhóc chạy qua đây chơi và mang nó cất giấu trên lầu ấy, con đi lấy đi!
Minh Hân nói:
- Để em đi.
Khánh Ân nói:
- Thôi, chị đi! Em cũng đâu biết chỗ. Em rửa tay rồi đi gọi Tuyết Liên, Cha mới nói cô ấy ổn định lại rồi đó.
Nói rồi, Khánh Ân nhanh chân đi lên tầng lầu theo lời sơ. Cô tìm tới một căn phòng và quả nhiên thấy một can dầu thực vật và mấy món đồ linh tinh lăn lóc trên sàn. Cô thở dài trước trò chơi của bọn trẻ nghịch ngợm rồi bắt tay dọn dẹp một chút.
Minh Hân tìm tới chỗ Tuyết Liên, nhưng cô đã thấy Tuyết Liên ngồi bên vòm hoa bên cạnh tòa nhà lớn. Tay cô đưa lên chạm vào những bông hoa nhỏ. Minh Hân đoán cô đang trầm tư ngẫm nghĩ về chính mình và rồi Minh Hân hy vọng cô sẽ tốt lên nhanh thôi.
Khánh Ân thu dọn xong xuôi, cô mới lấy can dầu trở xuống. Tới lưng chừng cầu thang, đột nhiên xuất hiện một con mèo con, nó lao nhanh từ dãy lan can nhảy xuống bậc thang, kết quả nhảy chạm vào tay Khánh Ân làm cô giật mình đánh rơi can dầu đó. Can dầu bật nắp ra và rơi rớt một chút ra bên ngoài. Khánh Ân vô ý không để mắt tới nó, cô nắp lại rồi đi tiếp.
Minh Hân tới chỗ Tuyết Liên, cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, gợi chuyện:
- Hoa rất đẹp! - Cô lên tiếng bằng một lời khen.
Tuyết Liên quay sang cô, đôi mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, lại như thật đáng sợ:
- Cút đi! Đồ khốn!
Minh Hân thấy lạ vì vừa rồi còn nghe Cha nói Tuyết Liên đã ổn định lại, không ngờ chỉ trong vài phút cô lại về với trạng thái hỗn loạn tư tưởng như thế này.
Minh Hân cố nở nụ cười:
- Chị đói bụng chưa? Đã tới lúc nên ăn gì đó rồi.
Tuyết Liên chau mày, mắt như trừng lên nói:
- Đừng dỗ ngọt tôi! Anh là kẻ tồi tệ nhất thế gian này! Tôi sẽ quên đi một kẻ khốn nạn là anh. Tốt nhất anh nên chết đi! Chết đi!
Giọng Tuyết Liên nghe thật đáng sợ. Minh Hân lo rằng nếu nói tiếp cô sẽ mất bình tĩnh, nghĩ vậy liền nắm tay Tuyết Liên, nói nhỏ nhẹ như dỗ dành:
- Được rồi. Quên đi! Em đưa chị vào trong trước!
Tuyết Liên vùng vằng một cách thô bạo:
- Đừng chạm vào tôi! Cút đi!
Tuyết Liên liền ngay lúc đó vung tay tát Minh Hân. Không rõ là một cái bạt tai hay là cô cào Minh Hân mà trên má Minh Hân hình thành ba vệt xước thấy rõ. Minh Hân khẽ kêu đau nhưng cô thông cảm cho tâm trạng hỗn loạn của Tuyết Liên nên không phản ứng gì. Tiếp đó, Tuyết liên xông tới đẩy Minh Hân trong khi Minh Hân đã ngã xuống đất. Tuyết Liên luôn miệng nói:
- Đi đi! Cút đi! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Đừng làm tôi bất lực với cuộc đời này thêm nữa!
Thấy Tuyết Liên càng lúc càng hoảng loạn, Minh Hân vội vã chạy tới, túm lấy hai tay cô giữ chặt và nói:
- Chị là người tự tạo cho mình cảm giác bất lực chứ không ai khác. - Cô không biết nên dùng cách gì khác, lúc này cô muốn cho Tuyết Minh tỉnh táo lại: - Chị chưa đánh mất tất cả mọi thứ, chị còn trong tay rất nhiều, rất nhiều, đặc biệt là một mạng người đang nằm trong tay chị. Chị phải sống thật vui vẻ và thật tốt vì tương lai của chị và con chị đang nằm trong bụng. Nếu chị tiếp tục cuộc sống ảm đạm và tư tưởng hoảng loạn như thế này thì còn có ý nghĩa gì nữa, có thua gì một người đã chết đâu.
- Em đang nói gì vậy Minh Hân? - Khánh Ân từ xa đi tới với gương mặt đăm đăm lạnh lùng. Cuộc nói chuyện vừa rồi thật không may là Khánh Ân chỉ nghe được đoạn Minh Hân nói câu cuối cùng. Cho rằng cô đang làm cho suy nghĩ của Tuyết Liên thêm tiêu cực, Khánh Ân liền trách:
- Em nói vậy có khác gì bảo cô ấy chết đi cho xong? Em khuyên điều đó hả? - Nhìn vết xước trên mặt cô, Khánh Ân nói tiếp: - Em bảo cô ấy chết cho xong chuyện chứ gì? Vì cô ấy phiền phức? Vì vết thương cô ấy gây ra cho em hả?
Minh Hân nhăn nhó giải thích:
- Em không có ý đó. Em nói chị ấy...
- Thôi đủ rồi! Xin lỗi vì để em - cô gái cành vàng lá ngọc phải tới nơi này. Em về đi!
Minh Hân rất muốn giải thích nhưng cô nghĩ Khánh Ân sẽ không chịu nghe. Cô đưa tay chạm nhẹ lên vết xước và thấy nó rỉ ra một chút máu. Minh Hân không muốn Khánh Ân thêm kích động vì hiểu lầm. Cô trở lại nhà thờ để lấy chiếc di động trên lầu và quyết định ra về.
Khánh Ân đưa Tuyết Liên trở vào trong. Tới cửa, cô dặn Tuyết Liên:
- Cậu rửa mặt rồi xuống ăn cơm nhé!
Nhìn Tuyết Liên gương mặt trầm mặc nhưng ánh mắt dường như có hồn, cô nghi ngại hỏi:
- Cậu có thể tự làm không?
Tuyết Liên gật đầu. Khánh Ân rất lấy là, vui vẻ, cô cười bảo:
- Vậy cậu nhớ chứ! Trên lầu có phòng tắm, hoặc giếng nước sau vườn.
Tuyết Liên như người tâm thần phân liệt. Cô vừa có một cuộc cãi vã với Minh Hân - người mà cô nghĩ đó là kẻ mà cô đang rất oán trách, vậy mà lúc này cô lại có thể trấn tĩnh nói với Khánh Ân:
- Mình sẽ lên lầu.
Khánh Ân nở nụ cười mừng rỡ. Cô gật đầu, nhìn Tuyết Liên vào trong, cô mới trở xuống phòng ăn.
Á...
Tiếng kêu thất thanh vọng tới ngay khi Khánh Ân vừa quay đi được mấy bước. Cô giật mình quay đầu lại. Một tiếng rầm lan tới ngay sau tiếng kêu.
Minh Hân lấy di động, cô đi xuống lầu, vừa đi vừa đeo chiếc đồng hồ cô tháo ra lúc làm việc bếp núc. Nghe tiếng động lớn, cô vội vàng chạy nhanh chân xuống bên dưới.
Qua đoạn cầu thang phía trên, Minh Hân sững lại khi thấy Tuyết Liên nằm dưới sàn. Minh Hân hoảng hốt bỏ dở việc đeo đồng hồ, chiếc đồng hồ rơi xuống. Cô chạy vội xuống, thấy Tuyết Liên nằm bất động. Đầu cầu thang có một chậu cây cảnh nhỏ, có lẽ do tai nạn của Tuyết Liên nên nó rơi xuống và đập vào đầu Tuyết Liên. Cả người cô đầy máu, Minh Hân luống cuống không biết làm gì.
- Cha...Cha ơi! ...Chị Khánh Ân!
Khánh Ân đã tới, cô đứng chôn chân nhìn Tuyết Liên bất tỉnh. Cha và vị sơ vừa rồi cũng chạy tới. Cha bình tĩnh nói:
- Gọi cấp cứu.
Tuyết Liên vẫn bất tỉnh, được các y tá đưa vào phòng cấp cứu. Một cô y tá nhắc nhở người nhà ở bên ngoài.
Cảm giác chờ đợi sốt ruột, Khánh Ân không thể ngồi yên một chỗ, cô đi đi lại lại liên tục. Mỗi khi thấy có ý tá hay bác sĩ ra vào cô lại chạy tới săn đón định hỏi nhưng chưa gì đã nhận được một cái xua tay hay lắc đầu. Ý của họ là bây giờ không nói được gì.
Cho tới khi đèn cấp cứu vụt tắt, cửa phòng từ từ mở, vị bác sĩ khá trẻ bước ra, kéo khẩu trang y tế xuống.
Cha sứ không tới cùng họ, thay vào đó là vị nữ sơ. Cả ba người nhìn bác sĩ, không thể không biểu lộ sự lo lắng và bất an. Khánh Ân hỏi:
- Bác sĩ, bác sĩ à, bạn của tôi...cô ấy sao rồi?
Bác sĩ không lên tiếng, điều này càng khiến không khí thêm căng thẳng. Minh Hân nói:
- Bác sĩ, tình trạng bệnh nhân như thế nào xin hãy nói thẳng, bác sĩ không thấy tất cả mọi người đều đang rất lo lắng sao?
Bác sĩ bây giờ mới lên tiếng:
- Tôi biết.
- Biết thì mau nói đi! - Khánh Ân mất bình tĩnh tỏ ra bất lịch sự.
Minh Hân khẽ vỗ vai cô:
- Chị bình tĩnh mới nghe bác sĩ nói được chứ!
Bác sĩ chờ Khánh Ân im lặng lắng nghe mới nói:
- Bệnh nhân đang mang thai, nhưng đột nhiên rơi vào tình trạng suy nhược cơ thể lẫn tổn thương tinh thần. Tình trạng không ổn định kéo dài và diễn biến ngày một tệ khiến thai nhi đã chết trong bụng.
Minh Hân nuốt khan, sơ làm động tác cầu nguyện, còn Khánh Ân vẫn dán mắt vào bác sĩ, chờ ông nói hết. Thai nhi đã không còn nhưng cô cần phải chờ nghe tình trạng của Tuyết Liên.
Không để họ chờ lâu, bác sĩ nói tiếp:
- Còn về tai nạn này, là té cầu thang, nhưng vết thương nghiêm trọng nhất là ở đầu do bị đập mạnh, chúng tôi đã mổ gấp và lấy tất cả mảnh vụn ra, nhưng...
- Nhưng sao thưa bác sĩ? - Cả hai cô đồng thanh.
Bác sĩ nhìn cả ba người, e dè nói:
- Chúng tôi truyền máu là một chuyện, tồi tệ hơn ở chỗ cơ thể bệnh nhân quá yếu không thể chịu đựng được, hơn nữa có vẻ còn không có ý chí sinh tồn.
- Bác sĩ à, làm ơn nói vào trọng tâm đi được không? - Minh Hân nói.
Giữa lúc ấy, một cô y tá đi ra từ phòng mổ, cô đưa cho bác sĩ một tập tài liệu, bác sĩ mở ra rồi đưa cho Khánh Ân nói:
- Chúng tôi đã ghi lại thời gian tử vong rồi. Rất xin lỗi!
Khánh Ân nghe xong sụp xuống, Minh Hân phải vội vàng giữ lấy cô. Khánh Ân lẩm bẩm:
- Bác sĩ à, anh đang nói cái gì vậy? Ngã vài bậc cầu thang sao mà chết được? Có phải cô ấy chỉ gãy chân gãy tay hay sống thực vật gì đó thôi đúng không? Sao lại chết được chứ! Bác sĩ ơi, không được nói dối người nhà bệnh nhân như vậy đâu! Bác sĩ làm ơn đưa Tuyết Liên ra ngoài này đi! Sao lại như vậy?
Tuy là một bác sĩ trẻ nhưng anh đã từng chứng kiến nhiều trường hợp tử vong nên không lấy điều này làm lạ, mất đi người thân là cú sốc rất lớn với họ. Anh ta nói với Minh Hân - cô gái dù cũng đang rất đau lòng nhưng có vẻ bình tĩnh hơn cả:
- Mọi người có thể vào gặp lần cuối, sau đó nhân viên sẽ tới chuyển qua nhà xác.
- Nếu chúng tôi muốn đưa về an táng thì sao thưa bác sĩ? - Minh Hân hỏi.
- Vậy làm thủ tục đi! - Bác sĩ đáp.
Tang lễ được tổ chức đơn giản ngay trong nhà thờ, Tuyết Liên được đưa tới một bãi cỏ rộng, nhìn ra một ngọn đồi an táng. Tất cả chỉ diễn ra trong buổi chiều hôm đó. Ráng chiều, Minh Hân cùng với Khánh Ân trở về nhà thờ.
Sau đám tang, Khánh Ân như gột lại cả con người. Cô trấn tĩnh lại rất nhanh, nói với Cha:
- Cuối cùng thì Tuyết Liên cũng có thể ở bên ba mẹ bạn ấy rồi. Thiên đường chắc chắn là nơi rất hạnh phúc với cô ấy.
Cha đáp:
- Chúa sẽ che chở cho linh hồn cô ấy.
Người đàn ông ở cùng với Khánh Ân lúc ở sân bay cũng có tới, anh ta nói với cô:
- Tập đoàn Thiên Đức đã chuẩn bị sẵn văn phòng, cô có thể tới đó làm việc rồi.
Sau lần nói chuyện với Minh Hân, Khánh Ân đã liên lạc với các tập đoàn khác và nhanh chóng được tuyển thẳng. Thiên Đức - tập đoàn điện tử điện lạnh mới khánh thành và đưa vào hoạt động một khách sạn khá quy mô, họ đã đưa ra một đề nghị khá tốt cho Khánh Ân.
Khánh Ân gật đầu. Cô nhìn sang Minh Hân nói:
- Em cũng vất vả cả ngày rồi. Về nhà đi! Đừng lo, chị rất ổn.
Minh Hân hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự vực dậy đáng nể sợ khi mới đây cô còn ngã quỵ trước cửa phòng phẫu thuật. Nhưng nghe nói Khánh Ân sắp bắt tay vào công việc, cô cũng không có lý do gì ở đây nữa. Cầu chúc cho linh hồn Tuyết Liên bình an lên thiên đàng và sống hạnh phúc như quan niệm của giáo xứ.
Khánh Ân muốn đi dạo một vòng quanh nhà thờ trước khi về. Đặt chân vào cuộc sống bộn bề mới, cô có thể sẽ rất hiếm, rất hiếm khi trở lại đây, giống như khoảng thời gian cô đi nước ngoài vậy.
Cô đứng dưới chân cầu thang nhìn lên trên. Chậu vỡ đã được xử lý. Cô cố hình dung tai nạn đó nhưng vì tư tưởng còn nhiều hỗn loạn nên không nghĩ được điều gì. Thong thả bước lên trên, Khánh Ân ngẫm nghĩ về cô bạn thân thiết đã biến mất khỏi thế gian, lại là một khoảng trống, nhưng cô nhận ra rằng, mình đã mạnh mẽ hơn trước, đủ để âm thầm nói một lời vĩnh biệt với một nhân mạng mất đi.
Khánh Ân sựng lại ở bậc thang cuối cùng, chiếc đồng hồ của Minh Hân rơi dưới đất lọt vào mắt cô. Chầm chậm lại gần, Khánh Ân nhặt lấy nó, rồi cô đã nghĩ, rất nhiều...
Những lúc Tuyết Liên thô bạo hất Minh Hân ra và quát mắng.
Cô còn đẩy ngã Minh Hân.
Vết xước do Tuyết Liên gây ra trên má Minh Hân.
Câu nói cuối cùng của cô...
Nếu chị tiếp tục cuộc sống ảm đạm và tư tưởng hoảng loạn như thế này thì còn có ý nghĩa gì nữa, có thua gì một người đã chết đâu.
Và cuối cùng là chiếc đồng hồ rơi ở phía trên cầu thang.
Tất cả chạy đi chạy lại nhiều lần và nhanh dần trong não Khánh Ân. Cô có một kết luận...
- Hoàng - Minh - Hân. - Khánh Ân nghiến răng, gằn lên tên của Minh Hân. Ánh mắt cô lạnh lẽo đầy căm phẫn.
Sau cùng, Khánh Ân đứng dậy, mắt nhìn xa nhưng đăm đăm giận dữ, tay cô siết chặt lấy chiếc đồng hồ.
Vào thời điểm lễ kỷ niệm 40 năm Khánh Huy ra đời đang tới gần, hầu như tất cả các lĩnh vực hoạt động của Khánh Huy đều ráo riết sắp xếp lại công việc, các hoạt động kiểm tra giám sát được thắt chặt hơn. Sẽ không cầu kỳ khoa trương nhưng không thể sơ sài được, buổi lễ được tổ chức trang trọng ngay trong khách sạn Khánh Huy. Với việc đó, kế hoạch của Tuấn Lâm và Huy Khang coi như bước đầu đi vào thực thi.
Trong lúc mọi người bận rộn với việc đó, Minh Hân cũng đã tham gia giúp đỡ ít nhiều. Dù không thể xem là một chuyên viên khách sạn nhưng cô cũng đã có thêm kinh nghiệm và uy tín trong việc quản lý và tổ chức khách sạn, được thực hành với cô là sự học hỏi nhanh nhất so với việc nghe giảng những lý thuyết sách vở hay theo sau những chuyên gia cao cấp ngành khách sạn để học tập.
Khi mà Khánh Huy liên tục thành công và đang chuẩn bị tiệc tùng nhộn nhịp thì Vương Đức Long, chính xác hơn là tập đoàn Hoàng Long của ông ta gặp phải vấn đề lớn về tài chính. Vương Đức Long dập điện thoại một cách thô bạo, vẻ mặt ông ta cau có rất khó coi. Đúng lúc Văn Hoàng bước vào, thấy vậy lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì sao ba?
Vương Đức Long nhìn anh ta trả lời:
- Ngân hàng Hồng Kông điện thoại tới, uy hiếp việc tài chính với chúng ta. Bọn họ còn dám để tin tức này lan ra, một số ngân hàng lớn nhỏ trong nước đều sợ khủng hoảng nên đua nhau rút vốn. - Ông ta lầm bầm mắng: - Lũ khốn! Tưởng rằng chỉ vì vài đồng bạc lẻ vậy thôi mà Hoàng Long bị lung lay sao?
Vì Hoàng Long là tập đoàn được xây dựng dựa vào khoản tiền riêng của Vương Đức Long, cùng với những gì ông ta bòn rút của Kỳ Lâm cho nên rất cần tới sự hỗ trợ của ngân hàng. Kẻ tham lam như ông ta nghĩ rằng, Kỳ Lâm dù vẫn là một miếng mồi ngon nhưng cũng nên có sự chuẩn bị về một lực lượng riêng, vì thế ông ta đã bất chấp cho ra đời Hoàng Long.
- Nếu như gặp khó khăn về tài chính, vậy có phải chúng ta nên trở lại Kỳ Lâm không? - Văn Hoàng đưa ra một gợi ý.
Vương Đức Long đứng dậy, nhìn Văn Hoàng nói:
- Không an toàn một chút nào khi thằng Vương Tuấn Lâm đó đã biết bắt tay với kẻ khác. Thằng đó đang tính sẽ dùng chiêu kẻ thù chung đó mà! Nằm mơ đi thằng khốn! Hoàng Long là của riêng chúng ta, nhất định phải giữ nó cho bằng được, hơn nữa còn phải phát triển nó thật lớn mạnh rồi giẫm nát Kỳ Lâm kia. Phải dìm thằng đó xuống đống gạch vụn thì mới hả giận được. Chuyện này chẳng phải chính là do mẹ con nó làm hay sao? Đại diện ngân hàng Hồng Kông từng là bạn bè gì đó với Giang Bội Giao còn gì? Thằng ranh đó, giờ khá lắm rồi! Nó quên ba nó đã chết như thế nào rồi hay sao mà dám làm như vậy? Nó tưởng rằng ta im lặng hồi lâu là tha cho nó hả? Thằng nhãi con! Mấy thằng nhãi đó không dạy cho một bài học thì còn tưởng mình là thần thánh.
Vương Đức Long tức giận nói liên hồi, chờ cho ông ta ngừng lời, Văn Hoàng mới nói:
- Ba à, trước mắt phải giải quyết chuyện tài chính ra sao?
- Bán cổ phần Kỳ Lâm đi! Giờ ba không cần cái tập đoàn rẻ rách đó nữa, ba phải giết thằng Vương Tuấn Lâm rồi lãnh đạo Hoàng Long của riêng chúng ta, vương quốc riêng do chính ba thống trị.
- Bán thật sao ba?
Vương Đức Long như nổi giận với cả Văn Hoàng, ông ta lườm anh rồi quát:
- Nói nãy giờ nghe không hiểu câu nào hả? Vứt Kỳ Lâm đi! Quan tâm tới chuyện trước mắt kìa. Còn nữa, chuyện đính hôn của Hạnh Du với Kile thế nào rồi?
Văn Hoàng đáp:
- Hạnh Du dù không vui nhưng không tỏ ra chống đối nữa. Nhưng phía khách sạn Khánh Huy sắp tổ chức tiệc mừng 40 năm nên có lẽ sẽ phải hoãn lại. Phía Kile cũng đồng ý làm như vậy. - Anh ta chợt nghĩ tới gì đó rồi nói: - Ba à, nhất thiết phải là khách sạn Khánh Huy sao? Còn có biết bao khách sạn khác mà!
Vương Đức Long không trả lời thắc mắc của anh, ông ta nắm thông tin rồi nói:
- Vậy cũng được. Sau khi có thêm vốn từ cổ phần Kỳ Lâm, chúng ta lấy lại nền tảng vững chắc cho Hoàng Long. Tiếp đó tiến hành hợp tác lâu dài với Hàn Khoa, con đường sang New York sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Không biết ông muốn gì khi khăng khăng tổ chức đính hôn cho Hạnh Du ở khách sạn Khánh Huy nhưng Văn Hoàng thầm nghĩ, việc Hoàng Long sẽ có bước phát triển mới và riêng rẽ khỏi đám người ở đây thì đó là điều tốt nhất. Trong lòng anh ta vẫn không thôi cảnh giác với những hành động từ phía Kỳ Lâm và Khánh Huy.
Vương Đức Long nhắc nhở:
- Chuyện bán cổ phần, hãy làm nhanh chóng lên, chúng ta đang có rất nhiều khoản thâm hụt cần bổ sung. Nhưng không được vì thế mà làm sơ sài, hãy nhớ, làm việc gì cũng phải chắc chắn.
- Con hiểu rồi thưa ba. Ít ra cũng phải chờ cho tới khi Khánh Huy xong xuôi lễ kỷ niệm 40 năm đó.
Vương Đức Long gật đầu với ý kiến của Văn Hoàng. Trong lòng ông nghĩ, dù không cần tới Kỳ Lâm nữa nhưng ông ta nhất định không muốn để nó rơi vào tay Tuấn Lâm, không thể để cho Tuấn Lâm có nó, không muốn cho cậu toàn quyền quản lý Kỳ Lâm, không muốn để Tuấn Lâm biến nó thành tập đoàn của riêng cậu được.
Một cuộc điện thoại từ một số máy không hề lạ, Minh Hân vui vẻ bắt máy:
- Chị à.
Đáp lại sự vui vẻ đó lại là câu nói lạnh lùng:
- Em vẫn dùng số điện thoại này sao?
- Dạ, em vẫn vậy.
Khánh Ân gật đầu nói:
- Ừ, vì thời gian qua ở hai quốc gia khác nhau nên chúng ta không liên lạc qua cuộc gọi quốc tế. - Khánh Ân chợt thở dài, rồi nói: - Hôm nay em rảnh chứ, mình tới chỗ Cha đi!
Biết Khánh Ân muốn cùng cô tới với Tuyết Liên, Minh Hân đồng ý. Khánh Ân hẹn đón Minh Hân trước cửa biệt thự. Cô còn nhớ chỗ đó, ít ra thì cũng là một dòng địa chỉ và cô sẽ rất dễ dàng tìm tới.
Khánh Ân không vào nhà mà chỉ đứng bên ngoài đợi. Hình ảnh cô lọt vào tầm mắt của Huy Khang và Nhật Thiên. Nhật Thiên quan sát cô trong vài giây rồi nghĩ lại về hình ảnh một cô sinh viên nghèo đơn giản và trầm tính. Sau đó, anh lại nhìn Khánh Ân lúc này - một cô gái biết chải chuốt và chạy một chiếc xe hơi dù không phải hàng hiệu hay siêu xe nhưng cũng cho thấy nhiều phần cá tính và sang trọng.
Hất hàm xuống dưới đó, Nhật Thiên nói với Huy Khang:
- Cô gái đó hình như thay đổi khá nhiều thì phải.
Huy Khang nhìn theo anh xuống chỗ Khánh Ân, cậu nghĩ, cô có điều kiện học tập và thay đổi cuộc sống nhờ việc tích lũy kiến thức, đó là điều rất tốt, vì như vậy mà cô cũng cần đổi thay một chút vẻ bề ngoài cũng là điều không lạ lẫm gì. Cậu đáp:
- Có khó tưởng tượng đâu! - Cậu mím môi cười: - Cũng đẹp đó chứ!
Ánh mắt Huy Khang liếc sang Nhật Thiên, chờ phản ứng của anh sau câu nói của mình, Nhật Thiên quả nhiên vỗ vai cậu nói:
- Ôi trời ôi trời cái thằng này, mắt cậu nhìn thấy phụ nữ từ khi nào vậy? - Anh chỉ tay xuống đó nói: - Có giỏi xuống dưới xin số di động đi!
Huy Khang vênh mặt kiêu ngạo bảo:
- Chỗ Minh Hân sẽ có, cần gì em phải đích thân xin xỏ, không đúng sao?
Nhật Thiên chỉ biết ngước mắt lên trời than thầm trong bụng, Huy Khang hôm nay lại nổi hứng như vậy đó, anh nghĩ thế. Rồi anh lại nhìn xuống phía Khánh Ân, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó rất khác giữa hai cô gái, một trước đây và một người đang ở dưới cổng. Lần gặp mặt duy nhất giữa hai người là lúc Minh Hân đưa Khánh Ân về nhà sau khi biết tin xấu từ Kiên, anh cũng không chắc việc Khánh Ân có một chút ấn tượng với mình nhưng Nhật Thiên vẫn cảm nhận rất rõ sự khác nhau đó.
...
Gặp lại Cha, Khánh Ân tỏ ra rất mừng, hai cô chào Cha rất lễ phép rồi Khánh Ân mới hỏi về Tuyết Liên:
- Thưa Cha, Tuyết Liên đâu rồi ạ?
Cha sứ ngập ngừng, nhìn hai người ái ngại, như do dự, sau Cha mới nói:
- Hai con vất vả đường xa tới đây, ta rất mừng. Còn về Tuyết Liên, cô ấy vẫn không lấy lại được tinh thần, thậm chí còn tệ đi. Ta xin lỗi. Nếu gặp cô ấy, hai con phải hết sức bình tĩnh, vì Tuyết Liên bây giờ không chỉ hoảng loạn mà đôi khi còn mất ý thức, có thể sẽ gây phiền phức cho hai con đó.
- Xin Cha đừng nói vậy thưa Cha! - Khánh Ân nói: - Con là bạn của cô ấy, con biết cô ấy lúc này cần gì. Một lúc nào đó mọi thứ trong lòng sẽ bình yên lại thôi ạ.
Cha gật đầu với cô và nói:
- Con sẽ là nguồn cổ vũ lớn cho cô ấy. Cú sốc này với một cô gái như Tuyết Liên thì là quá lớn. Hãy cố gắng lên nha con! Ta nói điều này không chỉ cho Tuyết Liên mà còn cho cả hai con nữa, hay luôn cô gắng trên con đường của mình.
Hai người cúi đầu:
- Con sẽ ghi nhớ thưa Cha.
Tuyết Liên ngồi lặng thinh trên chiếc ghế dài bên gốc cây cao, mắt xa xăm vô định, không một điểm tựa. Hình ảnh cô đượm buồn và cô đơn vô hạn, một sự lạnh lẽo toát ra từ chính cô gái ấy chứ không phải tiết trời.
Đi gần tới chỗ đó, Khánh Ân chợt nhớ ra điều gì khác, cô sờ lên túi áo và thấy trống rỗng, cô liền nói với Minh Hân:
- Chị quên di động trên xe rồi.
Khánh Ân vốn là người hiểu chuyện, ở một nơi linh thiêng như thế này không nên để tiếng chuông di động gây ồn ào. Cô nói vậy nghĩa là cô có việc gì đó, Minh Hân liền đề nghị:
- Chị qua đó với chị Tuyết Liên, em sẽ đi lấy cho chị.
Nhưng Khánh Ân lắc đầu nói:
- Không, em ở đây đi, chị sẽ đi. Hôm nay chị phải chờ một cuộc gọi quan trọng, hoặc sẽ chủ động gọi trước, vì thế chị sẽ lấy nó.
Minh Hân không cố chấp, cô gật đầu. Khánh Ân quay bước ra bên ngoài, khu vực cô để xe.
Minh Hân bước thật nhẹ tới chỗ Tuyết Liên, cô rất nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên cô, như không muốn làm xao động thế giới tĩnh lặng trong đôi mắt Tuyết Liên lúc này.
Chầm chậm dịch dời ánh nhìn qua chỗ Minh Hân, Tuyết Liên dường như đang cảm thấy lạ lẫm. Minh Hân nhìn ánh mắt vô hồn của cô là biết tinh thần cô trong trạng thái bấn loạn như thế nào. Minh Hân cười khẽ thân thiện rồi lên tiếng:
- Chào chị, em là Minh Hân.
Vừa nói, cô vừa chìa bàn tay ra gần chỗ tay Tuyết Liên, Tuyết Liên nhìn cô rồi cúi xuống nhìn bàn tay Minh Hân đang mở chờ nắm, Tuyết Liên chậm rãi đưa bàn tay mình ra. Minh Hân thấy rất mừng vì Tuyết Liên đã chủ động mở lòng với một người xa lạ. Cô vui mừng nở nụ cười.
Bàn tay Tuyết Liên đưa tới gần, rồi chạm vào tay Minh Hân. Minh Hân có chút căng thẳng, cố gắng để nắm bắt và giúp ổn định tâm lý cho Tuyết Liên.
Nhưng, bất chợt...
Tuyết Liên gạt phăng bàn tay Minh Hân ra, cô đột nhiên kích động như thể Minh Hân - người trước mắt cô lúc này chính là những người đã khiến cô trở nên như vậy. Tuyết Liên hét lớn:
- Ba ơi, con biết lỗi rồi, ba cho con xin lỗi. Cho con xin lỗi! Đừng chết ba ơi! Mẹ ơi, đừng trừng phạt con như thế này! Ba mẹ ơi, con đã sai rồi, con xin lỗi, xin lỗi ba mà ba ơi! Nếu như con cũng chết đi thì có thể chuộc được lỗi lầm không ba!?
Tuyết Liên khóc lớn, nước mắt chảy ròng. Minh Hân không biết việc cô khóc như thế này có đỡ hơn chút nào không so với việc lặng câm trong thế giới riêng. Cô khẽ choàng tay kéo Tuyết Liên như muốn cô hãy dựa vào mình mà khóc. Nhưng một lần nữa, Tuyết Liên đẩy Minh Hân ra rồi hét:
- Đừng đụng vào tôi! Đồ khốn nạn! Anh bỏ mặc tôi khi tôi cần anh nhất. Anh là kẻ khốn nạn. Anh nhẫn tâm hơn bất kỳ con thú vật nào, anh đâm những nhát dao vào sâu trong tim tôi, đau lắm! Tôi cảm thấy ngạt thở với cuộc sống này, còn anh thì bỏ mặc mẹ con tôi. Tôi không còn muốn sống nữa, nhưng tôi phải làm thế nào với đứa trẻ chưa chào đời này đây! Phải làm gì với sinh linh chưa được thấy ánh sáng này đây hả?
Minh Hân ngẩn người, theo lời Tuyết Liên nói thì bạn trai của cô đã bỏ cô sau khi gia đình cô gặp biến cố, và điều tồi tệ là cô đang trong mình một sinh linh vô tội. Minh Hân nuốt khan một cách xót xa. Rồi cô túm lấy hai tay Tuyết Liên giữ lại, cô nói:
- Chị à, chị đừng kích động như thế!
Không để cô kịp nói những lời an ủi, Tuyết Liên lần nữa hất mạnh Minh Hân ra. Cô nhìn Minh Hân không chớp mắt, mất vài giây, Tuyết Liên lại rơi vào trạng thái đờ đẫn như người mất hồn ban nãy, cô chậm rãi đứng dậy bỏ đi.
Vừa đi được vài bước, Tuyết Liên thấy Khánh Ân đi tới, trên tay cô vẫn cầm chiếc di động như vừa mới sử dụng. Thấy gương mặt Tuyết Liên nhòe lệ, tóc hơn rối, Khánh Ân lo lắng chạy tới nói:
- Tuyết Liên, sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?
Tuyết Liên không đổi vẻ mặt thẫn thờ, cô đưa tay gạt Khánh Ân sang một bên rồi lặng lẽ bước tiếp. Khánh Ân chỉ biết trông theo bóng cô mà trong lòng cũng không khỏi bất an.
Lại gần chỗ Minh Hân, Khánh Ân hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Minh Hân đáp:
- Chị ấy đột nhiên kích động, vừa thét vừa khóc! Rồi chị ấy nói một chút, nhưng có lẽ là nỗi lòng của mình. Chị ấy luôn miệng nói mình sai, xin lỗi ba mẹ và nhắc tới cả một người đàn ông.
Khánh Ân biết tất cả những chuyện đó. Cô nhìn Minh Hân, thấy cô không tỏ vẻ ngạc nhiên thảng thốt gì trước câu chuyện của Tuyết Liên, Khánh Ân nghĩ rằng Minh Hân vốn là một cô gái mạnh mẽ, cuộc đời cũng có nhiều thăng trầm và biến cố nên điều đó là đương nhiên. Cô cũng cho rằng Tuyết Liên đã nói ra hết, cô nói với Minh Hân:
- Chị vừa nói chuyện với một bác sĩ tâm lý và một chuyên gia sức khỏe sinh sản, chị muốn họ giúp đỡ cho Tuyết Liên.
Minh Hân gật đầu đồng tình:
- Em cũng nghĩ nên như vậy. Chị ấy trong trạng thái hoảng loạn tâm lý, việc này sợ rằng ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe. Có vẻ như còn nặng tới nỗi nhìn mọi người nhầm lẫn, như vừa rồi nhìn em mà cứ nói xin lỗi ba rồi trách mắng bạn trai gì đó.
Khánh Ân cố cười nhẹ, cô nói:
- Chắc cô ấy làm em sợ hả? Chị xin lỗi. Có lẽ Tuyết Liên đã quá kích động.
Minh Hân lắc đầu:
- Không đâu. Nhưng em lo rằng chị ấy không làm tổn thương người khác mà lại hại tới chính mình đó! Phải để mắt tới chị ấy.
Khánh Ân gật gật nói:
- Trưa nay chị tính ở lại đây, em thì sao?
- Em cũng rảnh.
- Vậy tốt rồi, chị chuẩn bị nấu vài món.
Cha sứ tỏ ra ân cần với Tuyết Minh, vì Cha biết rõ tình trạng tâm lý và sức khỏe của cô lúc này. Hơn ai hết, Cha giàu tình thương với những đứa trẻ mồ côi từ nhỏ sống cuộc sống khó khăn như Tuyết Liên.
- Con à...
Tuyết Liên quay đầu nhìn ra cửa, Cha chầm chậm bước vào. Tuyết Liên đứng dậy cúi đầu, điều đó chứng tỏ cho Cha thấy lúc này cô đang tỉnh táo. Dù ít phút thôi nhưng Cha cảm thấy yên tâm nhiều.
- Tuyết Liên, trong lúc này, khi con đang nghe và ý thức được lời ta nói, thì con hãy lắng nghe này: Con có thể đang rất đau khổ và dằn vặt với tất cả những chuyện vừa qua, nhưng con phải nhớ một điều, con đang còn sống, và có một sinh linh khác đang lớn dần lên nhờ sự sống của con. Vì thế con không bao giờ được từ bỏ.
Tuyết Liên ánh mắt xa xăm, cô đang lắng nghe lời Cha và dần thấu hiểu điều đó. Cô cúi đầu thay lời đáp.
Cha sứ gật đầu hài lòng với việc đó, Cha nói:
- Tốt lắm! Đức Mẹ và các thánh thần sẽ luôn bảo vệ và che chở cho hai con. Cha sẽ cầu nguyện điều đó.
Cha nói rồi bước ra ngoài, Tuyết Liên ngước nhìn Cha rồi mở miệng:
- Thưa Cha.
Cha sứ quay đầu lại, Tuyết Liên tỏ ra trấn tĩnh như bình thường, cô nói:
- Khi đứa trẻ này được sinh ra, con muốn Cha làm lễ rửa tội cho nó, và...cho cả con.
Cha gật đầu liền mấy cái rồi nói:
- Để được như vậy, con hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt và đừng bao giờ chán ghét sự sống này.
Tuyết Liên lần nữa cúi đầu. Chính Cha cũng không biết cô có thể ổn định như thế này trong bao lâu, tình trạng tâm lý tồi tệ của cô Cha đã được nghe Khánh Ân truyền đạt lại từ phía bác sĩ tâm lý. Nhưng Cha sẽ luôn cầu nguyện để mọi thứ trở nên tốt đẹp.
Minh Hân khá rành trong việc thiết kế các món ăn đơn giản. Cô nhận được lời khen ngợi của Khánh Ân. Rồi Minh Hân hỏi:
- Xong chưa chị?
Khánh Ân mỉm cười đáp:
- Chị muốn chiên thêm một chút trứng. 4 quả đi, em thấy sao?
- Trứng chiên ngon đó! - Minh Hân cười nói.
Thấy dầu rán đã hết, Khánh Ân tính đi mua nhưng lại nghĩ rằng mất nhiều thời gian, cô tính không làm nữa thì đột nhiên một vị nữ tu sĩ bước vào. Vị sơ này là một trong số những người chăm sóc đám trẻ mồ côi như Tuyết Liên trước kia. Sơ nói:
- Không cần đâu con. Mấy đứa nhóc chạy qua đây chơi và mang nó cất giấu trên lầu ấy, con đi lấy đi!
Minh Hân nói:
- Để em đi.
Khánh Ân nói:
- Thôi, chị đi! Em cũng đâu biết chỗ. Em rửa tay rồi đi gọi Tuyết Liên, Cha mới nói cô ấy ổn định lại rồi đó.
Nói rồi, Khánh Ân nhanh chân đi lên tầng lầu theo lời sơ. Cô tìm tới một căn phòng và quả nhiên thấy một can dầu thực vật và mấy món đồ linh tinh lăn lóc trên sàn. Cô thở dài trước trò chơi của bọn trẻ nghịch ngợm rồi bắt tay dọn dẹp một chút.
Minh Hân tìm tới chỗ Tuyết Liên, nhưng cô đã thấy Tuyết Liên ngồi bên vòm hoa bên cạnh tòa nhà lớn. Tay cô đưa lên chạm vào những bông hoa nhỏ. Minh Hân đoán cô đang trầm tư ngẫm nghĩ về chính mình và rồi Minh Hân hy vọng cô sẽ tốt lên nhanh thôi.
Khánh Ân thu dọn xong xuôi, cô mới lấy can dầu trở xuống. Tới lưng chừng cầu thang, đột nhiên xuất hiện một con mèo con, nó lao nhanh từ dãy lan can nhảy xuống bậc thang, kết quả nhảy chạm vào tay Khánh Ân làm cô giật mình đánh rơi can dầu đó. Can dầu bật nắp ra và rơi rớt một chút ra bên ngoài. Khánh Ân vô ý không để mắt tới nó, cô nắp lại rồi đi tiếp.
Minh Hân tới chỗ Tuyết Liên, cô chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, gợi chuyện:
- Hoa rất đẹp! - Cô lên tiếng bằng một lời khen.
Tuyết Liên quay sang cô, đôi mắt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, lại như thật đáng sợ:
- Cút đi! Đồ khốn!
Minh Hân thấy lạ vì vừa rồi còn nghe Cha nói Tuyết Liên đã ổn định lại, không ngờ chỉ trong vài phút cô lại về với trạng thái hỗn loạn tư tưởng như thế này.
Minh Hân cố nở nụ cười:
- Chị đói bụng chưa? Đã tới lúc nên ăn gì đó rồi.
Tuyết Liên chau mày, mắt như trừng lên nói:
- Đừng dỗ ngọt tôi! Anh là kẻ tồi tệ nhất thế gian này! Tôi sẽ quên đi một kẻ khốn nạn là anh. Tốt nhất anh nên chết đi! Chết đi!
Giọng Tuyết Liên nghe thật đáng sợ. Minh Hân lo rằng nếu nói tiếp cô sẽ mất bình tĩnh, nghĩ vậy liền nắm tay Tuyết Liên, nói nhỏ nhẹ như dỗ dành:
- Được rồi. Quên đi! Em đưa chị vào trong trước!
Tuyết Liên vùng vằng một cách thô bạo:
- Đừng chạm vào tôi! Cút đi!
Tuyết Liên liền ngay lúc đó vung tay tát Minh Hân. Không rõ là một cái bạt tai hay là cô cào Minh Hân mà trên má Minh Hân hình thành ba vệt xước thấy rõ. Minh Hân khẽ kêu đau nhưng cô thông cảm cho tâm trạng hỗn loạn của Tuyết Liên nên không phản ứng gì. Tiếp đó, Tuyết liên xông tới đẩy Minh Hân trong khi Minh Hân đã ngã xuống đất. Tuyết Liên luôn miệng nói:
- Đi đi! Cút đi! Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Đừng làm tôi bất lực với cuộc đời này thêm nữa!
Thấy Tuyết Liên càng lúc càng hoảng loạn, Minh Hân vội vã chạy tới, túm lấy hai tay cô giữ chặt và nói:
- Chị là người tự tạo cho mình cảm giác bất lực chứ không ai khác. - Cô không biết nên dùng cách gì khác, lúc này cô muốn cho Tuyết Minh tỉnh táo lại: - Chị chưa đánh mất tất cả mọi thứ, chị còn trong tay rất nhiều, rất nhiều, đặc biệt là một mạng người đang nằm trong tay chị. Chị phải sống thật vui vẻ và thật tốt vì tương lai của chị và con chị đang nằm trong bụng. Nếu chị tiếp tục cuộc sống ảm đạm và tư tưởng hoảng loạn như thế này thì còn có ý nghĩa gì nữa, có thua gì một người đã chết đâu.
- Em đang nói gì vậy Minh Hân? - Khánh Ân từ xa đi tới với gương mặt đăm đăm lạnh lùng. Cuộc nói chuyện vừa rồi thật không may là Khánh Ân chỉ nghe được đoạn Minh Hân nói câu cuối cùng. Cho rằng cô đang làm cho suy nghĩ của Tuyết Liên thêm tiêu cực, Khánh Ân liền trách:
- Em nói vậy có khác gì bảo cô ấy chết đi cho xong? Em khuyên điều đó hả? - Nhìn vết xước trên mặt cô, Khánh Ân nói tiếp: - Em bảo cô ấy chết cho xong chuyện chứ gì? Vì cô ấy phiền phức? Vì vết thương cô ấy gây ra cho em hả?
Minh Hân nhăn nhó giải thích:
- Em không có ý đó. Em nói chị ấy...
- Thôi đủ rồi! Xin lỗi vì để em - cô gái cành vàng lá ngọc phải tới nơi này. Em về đi!
Minh Hân rất muốn giải thích nhưng cô nghĩ Khánh Ân sẽ không chịu nghe. Cô đưa tay chạm nhẹ lên vết xước và thấy nó rỉ ra một chút máu. Minh Hân không muốn Khánh Ân thêm kích động vì hiểu lầm. Cô trở lại nhà thờ để lấy chiếc di động trên lầu và quyết định ra về.
Khánh Ân đưa Tuyết Liên trở vào trong. Tới cửa, cô dặn Tuyết Liên:
- Cậu rửa mặt rồi xuống ăn cơm nhé!
Nhìn Tuyết Liên gương mặt trầm mặc nhưng ánh mắt dường như có hồn, cô nghi ngại hỏi:
- Cậu có thể tự làm không?
Tuyết Liên gật đầu. Khánh Ân rất lấy là, vui vẻ, cô cười bảo:
- Vậy cậu nhớ chứ! Trên lầu có phòng tắm, hoặc giếng nước sau vườn.
Tuyết Liên như người tâm thần phân liệt. Cô vừa có một cuộc cãi vã với Minh Hân - người mà cô nghĩ đó là kẻ mà cô đang rất oán trách, vậy mà lúc này cô lại có thể trấn tĩnh nói với Khánh Ân:
- Mình sẽ lên lầu.
Khánh Ân nở nụ cười mừng rỡ. Cô gật đầu, nhìn Tuyết Liên vào trong, cô mới trở xuống phòng ăn.
Á...
Tiếng kêu thất thanh vọng tới ngay khi Khánh Ân vừa quay đi được mấy bước. Cô giật mình quay đầu lại. Một tiếng rầm lan tới ngay sau tiếng kêu.
Minh Hân lấy di động, cô đi xuống lầu, vừa đi vừa đeo chiếc đồng hồ cô tháo ra lúc làm việc bếp núc. Nghe tiếng động lớn, cô vội vàng chạy nhanh chân xuống bên dưới.
Qua đoạn cầu thang phía trên, Minh Hân sững lại khi thấy Tuyết Liên nằm dưới sàn. Minh Hân hoảng hốt bỏ dở việc đeo đồng hồ, chiếc đồng hồ rơi xuống. Cô chạy vội xuống, thấy Tuyết Liên nằm bất động. Đầu cầu thang có một chậu cây cảnh nhỏ, có lẽ do tai nạn của Tuyết Liên nên nó rơi xuống và đập vào đầu Tuyết Liên. Cả người cô đầy máu, Minh Hân luống cuống không biết làm gì.
- Cha...Cha ơi! ...Chị Khánh Ân!
Khánh Ân đã tới, cô đứng chôn chân nhìn Tuyết Liên bất tỉnh. Cha và vị sơ vừa rồi cũng chạy tới. Cha bình tĩnh nói:
- Gọi cấp cứu.
Tuyết Liên vẫn bất tỉnh, được các y tá đưa vào phòng cấp cứu. Một cô y tá nhắc nhở người nhà ở bên ngoài.
Cảm giác chờ đợi sốt ruột, Khánh Ân không thể ngồi yên một chỗ, cô đi đi lại lại liên tục. Mỗi khi thấy có ý tá hay bác sĩ ra vào cô lại chạy tới săn đón định hỏi nhưng chưa gì đã nhận được một cái xua tay hay lắc đầu. Ý của họ là bây giờ không nói được gì.
Cho tới khi đèn cấp cứu vụt tắt, cửa phòng từ từ mở, vị bác sĩ khá trẻ bước ra, kéo khẩu trang y tế xuống.
Cha sứ không tới cùng họ, thay vào đó là vị nữ sơ. Cả ba người nhìn bác sĩ, không thể không biểu lộ sự lo lắng và bất an. Khánh Ân hỏi:
- Bác sĩ, bác sĩ à, bạn của tôi...cô ấy sao rồi?
Bác sĩ không lên tiếng, điều này càng khiến không khí thêm căng thẳng. Minh Hân nói:
- Bác sĩ, tình trạng bệnh nhân như thế nào xin hãy nói thẳng, bác sĩ không thấy tất cả mọi người đều đang rất lo lắng sao?
Bác sĩ bây giờ mới lên tiếng:
- Tôi biết.
- Biết thì mau nói đi! - Khánh Ân mất bình tĩnh tỏ ra bất lịch sự.
Minh Hân khẽ vỗ vai cô:
- Chị bình tĩnh mới nghe bác sĩ nói được chứ!
Bác sĩ chờ Khánh Ân im lặng lắng nghe mới nói:
- Bệnh nhân đang mang thai, nhưng đột nhiên rơi vào tình trạng suy nhược cơ thể lẫn tổn thương tinh thần. Tình trạng không ổn định kéo dài và diễn biến ngày một tệ khiến thai nhi đã chết trong bụng.
Minh Hân nuốt khan, sơ làm động tác cầu nguyện, còn Khánh Ân vẫn dán mắt vào bác sĩ, chờ ông nói hết. Thai nhi đã không còn nhưng cô cần phải chờ nghe tình trạng của Tuyết Liên.
Không để họ chờ lâu, bác sĩ nói tiếp:
- Còn về tai nạn này, là té cầu thang, nhưng vết thương nghiêm trọng nhất là ở đầu do bị đập mạnh, chúng tôi đã mổ gấp và lấy tất cả mảnh vụn ra, nhưng...
- Nhưng sao thưa bác sĩ? - Cả hai cô đồng thanh.
Bác sĩ nhìn cả ba người, e dè nói:
- Chúng tôi truyền máu là một chuyện, tồi tệ hơn ở chỗ cơ thể bệnh nhân quá yếu không thể chịu đựng được, hơn nữa có vẻ còn không có ý chí sinh tồn.
- Bác sĩ à, làm ơn nói vào trọng tâm đi được không? - Minh Hân nói.
Giữa lúc ấy, một cô y tá đi ra từ phòng mổ, cô đưa cho bác sĩ một tập tài liệu, bác sĩ mở ra rồi đưa cho Khánh Ân nói:
- Chúng tôi đã ghi lại thời gian tử vong rồi. Rất xin lỗi!
Khánh Ân nghe xong sụp xuống, Minh Hân phải vội vàng giữ lấy cô. Khánh Ân lẩm bẩm:
- Bác sĩ à, anh đang nói cái gì vậy? Ngã vài bậc cầu thang sao mà chết được? Có phải cô ấy chỉ gãy chân gãy tay hay sống thực vật gì đó thôi đúng không? Sao lại chết được chứ! Bác sĩ ơi, không được nói dối người nhà bệnh nhân như vậy đâu! Bác sĩ làm ơn đưa Tuyết Liên ra ngoài này đi! Sao lại như vậy?
Tuy là một bác sĩ trẻ nhưng anh đã từng chứng kiến nhiều trường hợp tử vong nên không lấy điều này làm lạ, mất đi người thân là cú sốc rất lớn với họ. Anh ta nói với Minh Hân - cô gái dù cũng đang rất đau lòng nhưng có vẻ bình tĩnh hơn cả:
- Mọi người có thể vào gặp lần cuối, sau đó nhân viên sẽ tới chuyển qua nhà xác.
- Nếu chúng tôi muốn đưa về an táng thì sao thưa bác sĩ? - Minh Hân hỏi.
- Vậy làm thủ tục đi! - Bác sĩ đáp.
Tang lễ được tổ chức đơn giản ngay trong nhà thờ, Tuyết Liên được đưa tới một bãi cỏ rộng, nhìn ra một ngọn đồi an táng. Tất cả chỉ diễn ra trong buổi chiều hôm đó. Ráng chiều, Minh Hân cùng với Khánh Ân trở về nhà thờ.
Sau đám tang, Khánh Ân như gột lại cả con người. Cô trấn tĩnh lại rất nhanh, nói với Cha:
- Cuối cùng thì Tuyết Liên cũng có thể ở bên ba mẹ bạn ấy rồi. Thiên đường chắc chắn là nơi rất hạnh phúc với cô ấy.
Cha đáp:
- Chúa sẽ che chở cho linh hồn cô ấy.
Người đàn ông ở cùng với Khánh Ân lúc ở sân bay cũng có tới, anh ta nói với cô:
- Tập đoàn Thiên Đức đã chuẩn bị sẵn văn phòng, cô có thể tới đó làm việc rồi.
Sau lần nói chuyện với Minh Hân, Khánh Ân đã liên lạc với các tập đoàn khác và nhanh chóng được tuyển thẳng. Thiên Đức - tập đoàn điện tử điện lạnh mới khánh thành và đưa vào hoạt động một khách sạn khá quy mô, họ đã đưa ra một đề nghị khá tốt cho Khánh Ân.
Khánh Ân gật đầu. Cô nhìn sang Minh Hân nói:
- Em cũng vất vả cả ngày rồi. Về nhà đi! Đừng lo, chị rất ổn.
Minh Hân hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự vực dậy đáng nể sợ khi mới đây cô còn ngã quỵ trước cửa phòng phẫu thuật. Nhưng nghe nói Khánh Ân sắp bắt tay vào công việc, cô cũng không có lý do gì ở đây nữa. Cầu chúc cho linh hồn Tuyết Liên bình an lên thiên đàng và sống hạnh phúc như quan niệm của giáo xứ.
Khánh Ân muốn đi dạo một vòng quanh nhà thờ trước khi về. Đặt chân vào cuộc sống bộn bề mới, cô có thể sẽ rất hiếm, rất hiếm khi trở lại đây, giống như khoảng thời gian cô đi nước ngoài vậy.
Cô đứng dưới chân cầu thang nhìn lên trên. Chậu vỡ đã được xử lý. Cô cố hình dung tai nạn đó nhưng vì tư tưởng còn nhiều hỗn loạn nên không nghĩ được điều gì. Thong thả bước lên trên, Khánh Ân ngẫm nghĩ về cô bạn thân thiết đã biến mất khỏi thế gian, lại là một khoảng trống, nhưng cô nhận ra rằng, mình đã mạnh mẽ hơn trước, đủ để âm thầm nói một lời vĩnh biệt với một nhân mạng mất đi.
Khánh Ân sựng lại ở bậc thang cuối cùng, chiếc đồng hồ của Minh Hân rơi dưới đất lọt vào mắt cô. Chầm chậm lại gần, Khánh Ân nhặt lấy nó, rồi cô đã nghĩ, rất nhiều...
Những lúc Tuyết Liên thô bạo hất Minh Hân ra và quát mắng.
Cô còn đẩy ngã Minh Hân.
Vết xước do Tuyết Liên gây ra trên má Minh Hân.
Câu nói cuối cùng của cô...
Nếu chị tiếp tục cuộc sống ảm đạm và tư tưởng hoảng loạn như thế này thì còn có ý nghĩa gì nữa, có thua gì một người đã chết đâu.
Và cuối cùng là chiếc đồng hồ rơi ở phía trên cầu thang.
Tất cả chạy đi chạy lại nhiều lần và nhanh dần trong não Khánh Ân. Cô có một kết luận...
- Hoàng - Minh - Hân. - Khánh Ân nghiến răng, gằn lên tên của Minh Hân. Ánh mắt cô lạnh lẽo đầy căm phẫn.
Sau cùng, Khánh Ân đứng dậy, mắt nhìn xa nhưng đăm đăm giận dữ, tay cô siết chặt lấy chiếc đồng hồ.
/114
|