Chương 33: Có người cha nào như thế sao?
“Xí, quỷ hẹp hòi!”.
“Hai ta tốt xấu gì cũng là anh em lớn lên với nhau từ nhỏ, bây giờ cho tôi sờ con gái của cậu một cái thì làm sao? Tôi cũng đâu có ăn thịt nó!”.
Nói là nói thế thôi, nhưng Hứa Từ Dạ vẫn tức giận thu tay về, dù sao cái người Lục Quân Hàn mà điên lên thì thật sự sẽ lấy mạng người ta đấy.
Anh ta sẽ không ngốc đến mức nhổ lông trên đầu con cọp đâu.
Hứa Từ Dạ nói xong, dừng một chút, vẫn không nhịn được nhíu mày lại, môi mong hơi cong, cặp mắt đào hoa hiện lên một chút khôi hài:
“Nhưng mà che chở một cô nhóc như thể, đúng là không giống chuyện mà cậu có thể làm nha…”.
Lục Quân Hàn lạnh mặt không nói.
Hứa Từ Dạ cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của anh, như là đã sớm quen rồi, lại cười tủm tỉm tiếp tục nói: “Nhưng mà thật sự không thể tưởng tượng nổi, một người lạnh lẽo tàn nhẫn như cậu, thế mà có thể sinh ra một đứa con gái đáng yêu như vậy, quả thật không có thiên lý mà!”.
“Cha là người tốt, chú đừng có nói lung tung!”.
Lục Quân Hàn còn chưa lên tiếng, tiểu loli phía sau đã nóng nảy trước, cô bé bị chọc tức chà chà chân nhỏ, nắm quả đấm nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như búp bê tỏ vẻ tức giận.
“Chú mà còn mắng cha cháu nữa, cháu…cháu…cháu sẽ mắng lại chú! Mắng chết chú!”.
Tuy cô bé không hiểu “lạnh lẽo tàn nhẫn” là có ý gì, nhưng có thể nghe ra, chú đang mắng cha bé!
Hừ, ai cũng không được mắng cha bé!
Trừ bé và mẹ bé ra!
“Trời ơi, tôi sắp không xong rồi…”.
Tiểu loli này ngay cả khi tức giận cũng mềm mại như vậy, một chút lực sát thương cũng không có, ngược lại đáng yêu muốn chết, Hứa Từ Dạ không nhịn được ôm ngực, muốn hét lên: “Ngay cả khi nói lời độc ác mà cũng đáng yêu như vậy, có để cho tôi sống không đây? Hừ hừ hừ, cha cháu là người tốt, tốt nhất trên thế giới, chú không mắng cha cháu nữa, không mắng cha cháu nữa…bảo bối, cháu đáng yêu quá đi!”.
Mắt của Hứa Từ Dạ không rời khỏi người Lục Lê một tấc nào, nếu không để ý đến cô bé có một người cha siêu cấp biến thái thì anh ta đã lập tức nhào tới ôm chầm lấy cô bé mà nhào nặn một phen rồi!
Nắm bột nhỏ này, thật sự quá quá đáng yêu!
Chỉ có chút đáng tiếc, một cô bé đáng yêu như vậy, sao lại là con gái của Lục biến thái chứ!
Ài!
Lục Quân Hàn nguy hiểm nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn anh ta: “Đôi mắt này có cần nữa hay không?”.
Hứa Từ Dạ nặng nề ho khan một tiếng, nhanh chóng thu mắt lại, than thở: “Hừ hừ hừ, không nhìn nữa, tôi không nhìn nữa có được chưa, biết bảo bối của cậu rất quý rồi”.
Nói xong, cũng không đợi anh nói chuyện, Hứa Từ Dạ lại quen cửa quen nẻo móc ra một bản báo cáo mới tinh từ trong ngăn kéo ra: “Không cần nói tôi cũng biết, cậu tới làm kiểm tra tâm lý cho Tiểu Lê Lê chứ gì!?”.
Anh ta ký một cái tên như rồng bay phượng múa ở dưới cùng tờ báo cáo, cái tên Hứa Từ Dạ này mà truyền đi, giới tâm lý không ai dám ngờ vực.
Tiếp đó, nghĩ đến vừa rồi cô bé con có giới thiệu, anh ta trực tiếp viết lên cái tên Lục Lê ở cột họ tên, đến tuổi tác, anh ta dừng một chút, hỏi: “Con gái cậu bao nhiêu tuổi?”.
Lục Quân Hàn khẽ nhíu mày một cái, mím môi không nói.
Hứa Từ Dạ sửng sốt: “Không phải chứ? Nó bao nhiêu tuổi mà cậu cũng không biết?”.
Nhiều ngày nay Lục Quân Hàn rất bận rộn, tất cả mọi chuyện lớn bé của Lục Lê đều do Tống Thanh Uyển xử lý, ngay cả việc đăng ký hộ khẩu cũng không có ở đó, anh nào biết cô bé con bao nhiêu tuổi?
Nhưng trên khuôn mặt lạnh nhạt của người đàn ông không hề có một chút quẫn bách nào, anh nghiêng đầu, hỏi tiểu loli bên cạnh, giọng nói bình tĩnh: “Nhiêu tuổi?”.
Hứa Từ Dạ: “…”.
Có người cha nào như thế sao?
Đúng là lãng phí một đứa con gái đáng yêu như vậy!
Tiểu loli nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó xòe ngón tay của mình ra cẩn thận tính toán, rồi làm vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú vô cùng, nói: “Cha, Lê Lê năm nay đã 300 tuổi!”.
/1920
|