Nhìn biểu hiện của Diệp, Tự Nhân cũng đoán được hắn hỏi câu ấy là dư thừa, nhưng hắn vẫn không ngờ được Diệp xuyên qua chín tầng mây mà có thể hít thở bình thường.
Người trần gian không thể vào Tiên giới, thứ nhất vì không có phương tiện vượt qua chín tầng mây, thứ hai vì lên tới chín tầng mây người trần gian không thể hô hấp. Nhưng Dĩnh Nghi của hắn lại có thể hô hấp dễ dàng.
Kết giới của Pháp sư để tránh yêu quái và người trần gian nhìn thấy Động quỷ cũng không có tác dụng với Dĩnh Nghi.
Hắn chỉ có duy nhất một sự lý giải.
Có lẽ nào, Dĩnh Nghi… không phải là người trần gian?
Vậy cô ấy thực sự là ai?
Tự Nhân suy tư xuất thần, hắn nhìn Diệp chằm chằm, dù da mặt Diệp có dày tới đâu cũng phải đỏ lên. Diệp cúi gằm xuống nhưng đôi mắt Tự Nhân vẫn chú mục vào cô.
- Này này… Đừng nhìn tôi nữa được không?
Tự Nhân bật cười, mà cho dù là ai chăng nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì hết. Vẫn là Dĩnh Nghi của hắn mà thôi.
- Lên Tiên Giới nào.
Đó giống một lời thông báo trước, Tự Nhân vút lên xuyên qua tầng mây thứ chín, cũng là tầng mây cuối cùng. Diệp nheo mắt lại khi những tia sáng màu bạc rực rỡ mà không chói chang chiếu về phía cô và Tự Nhân. Tầng mây cuối cùng như một tấm thảm bông trắng xóa, dẫn đi khắp các nẻo.
“Bầu trời” ban đêm trên Tiên giới rất đặc biệt, cũng là màn đêm đen tuyền xa xăm nhưng thay vào đó lại được tô điểm bởi một dải thiên hà uốn lượn đỏng đảnh và kiêu sa, lấp lánh vô vàn những vì tinh tú. Thứ ánh sáng màu bạc chiếu sáng khắp nơi kia cũng chính từ dải thiên hà mà có. Diệp chưa từng nghĩ một ngày cô sẽ ở gần mặt trăng thế này, nó quá khổng lồ, cảm giác nhìn cận cảnh quá thật.
- Vào đây Dĩnh Nghi.
Tự Nhân giật giật tay áo Diệp ra hiệu cô theo hắn, cả hai nấp dưới một gốc cây ở trong vườn hoa tím mọc cao ngang đầu người. Tự Nhân cẩn thận tạo một kết giới, nói rằng để giấu khí của cô và hắn. Vừa kịp lúc một đoàn tiên nữ áo dài thướt tha bay ngang qua, cả hai ngồi thu lu một góc với nhau, thở mạnh cũng không dám.
Vài phút trôi qua, đoàn tiên nữ đi xa thì Tự Nhân mới thở phào, hắn xoay nhẹ đầu nhìn xung quanh, bất thình lình quay lại định nói với Diệp điều gì đó. Đôi môi màu bạc nhưng ấm áp của Tự Nhân lướt qua gò má Diệp. Cô và hắn căng bốn mắt nhìn nhau.
- À à…. Xin lỗi em. Tôi không chú ý – Tự Nhân lúng túng.
Từ chân tới đầu Diệp lửa xấu hổ bốc lên nghi ngút, cô cứ đờ đẫn mà ngã sõng soài ra vườn hoa.
- Dĩnh…Dĩnh Nghi.
“Hôn má…cũng được tính là hôn phải không?” – đầu óc Diệp quay mòng mòng.
- Chúng ta đang ở gần vườn của Hoa Hoa Đại Tiên, từ giờ em phải cẩn thận, theo sát tôi.
- Được..được – Diệp nuốt nước bọt xuống cổ, răm rắp nghe lời Tự Nhân.
Cô và hắn men theo vườn hoa tím tiến vào một khu vườn rộng, cây trái xum xuê. Những cây gỗ cao đang ra hoa kết trái được quấn quanh một làn khí mỏng, từng đốm sáng nhỏ bay dập dờn xung quanh. Hoa trong vườn đều là loài có lích thước lớn, màu sắc sặc sỡ, hình thù kì lạ.
“Nhưng muốn vào thêm trước tiên phải xử lý được hàng rào sắt bảo vệ khu vườn đã.”
Diệp bám tay vào những song sắt hoa văn tinh xảo, cô lay thử và giẫm chân định trèo lên. Đám hoa hướng dương màu xanh lam đồng loạt hướng về cô, chúng gào thét: “Có kẻ trộm hoa! Có kẻ trộm quả!”
Diệp giật mình thả tay tuột từ trên song sắt xuống đất, mông đau ê ẩm.
- Cái gì kia? Hoa biết nói hả?
“Chết rồi. Nó cứ kêu la thế này mình bị phát hiện mất!”
- Ồn ào quá.
Tự Nhân giơ chân đạp một cái cả dãy hàng rào sắt đổ nghiêng ngả, hắn rút kiếm vung một đường lóe sáng, đám hoa hướng dương ré lên một tiếng bi thương. Xác hoa te tua rợp đầy trời. Đám hướng dương ở xa lại thi nhau hò hét, Tự Nhân rất hăng hái đi qua thăm hỏi chúng. Hắn vung kiếm lia lịa, cả khu vườn văng vẳng tiếng thét dang dở của đám hoa, ngày càng trở nên nhộn nhịp, xác hoa và lá cây bay tứ tung, ngay cả những loài hoa loài cây vô hại xung quanh cũng đen đủi tận mạng.
- Tự….Tự Nhân. Nhẹ tay… - Diệp lắp bắp.
“Anh ta tính phá trụi cả vườn sao?”
Kiếm được thu lại khi dãy hàng rào và hàng hoa canh giữ không còn nguyên dạng lúc Diệp mới nhìn thấy chúng.
Người trần gian không thể vào Tiên giới, thứ nhất vì không có phương tiện vượt qua chín tầng mây, thứ hai vì lên tới chín tầng mây người trần gian không thể hô hấp. Nhưng Dĩnh Nghi của hắn lại có thể hô hấp dễ dàng.
Kết giới của Pháp sư để tránh yêu quái và người trần gian nhìn thấy Động quỷ cũng không có tác dụng với Dĩnh Nghi.
Hắn chỉ có duy nhất một sự lý giải.
Có lẽ nào, Dĩnh Nghi… không phải là người trần gian?
Vậy cô ấy thực sự là ai?
Tự Nhân suy tư xuất thần, hắn nhìn Diệp chằm chằm, dù da mặt Diệp có dày tới đâu cũng phải đỏ lên. Diệp cúi gằm xuống nhưng đôi mắt Tự Nhân vẫn chú mục vào cô.
- Này này… Đừng nhìn tôi nữa được không?
Tự Nhân bật cười, mà cho dù là ai chăng nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì hết. Vẫn là Dĩnh Nghi của hắn mà thôi.
- Lên Tiên Giới nào.
Đó giống một lời thông báo trước, Tự Nhân vút lên xuyên qua tầng mây thứ chín, cũng là tầng mây cuối cùng. Diệp nheo mắt lại khi những tia sáng màu bạc rực rỡ mà không chói chang chiếu về phía cô và Tự Nhân. Tầng mây cuối cùng như một tấm thảm bông trắng xóa, dẫn đi khắp các nẻo.
“Bầu trời” ban đêm trên Tiên giới rất đặc biệt, cũng là màn đêm đen tuyền xa xăm nhưng thay vào đó lại được tô điểm bởi một dải thiên hà uốn lượn đỏng đảnh và kiêu sa, lấp lánh vô vàn những vì tinh tú. Thứ ánh sáng màu bạc chiếu sáng khắp nơi kia cũng chính từ dải thiên hà mà có. Diệp chưa từng nghĩ một ngày cô sẽ ở gần mặt trăng thế này, nó quá khổng lồ, cảm giác nhìn cận cảnh quá thật.
- Vào đây Dĩnh Nghi.
Tự Nhân giật giật tay áo Diệp ra hiệu cô theo hắn, cả hai nấp dưới một gốc cây ở trong vườn hoa tím mọc cao ngang đầu người. Tự Nhân cẩn thận tạo một kết giới, nói rằng để giấu khí của cô và hắn. Vừa kịp lúc một đoàn tiên nữ áo dài thướt tha bay ngang qua, cả hai ngồi thu lu một góc với nhau, thở mạnh cũng không dám.
Vài phút trôi qua, đoàn tiên nữ đi xa thì Tự Nhân mới thở phào, hắn xoay nhẹ đầu nhìn xung quanh, bất thình lình quay lại định nói với Diệp điều gì đó. Đôi môi màu bạc nhưng ấm áp của Tự Nhân lướt qua gò má Diệp. Cô và hắn căng bốn mắt nhìn nhau.
- À à…. Xin lỗi em. Tôi không chú ý – Tự Nhân lúng túng.
Từ chân tới đầu Diệp lửa xấu hổ bốc lên nghi ngút, cô cứ đờ đẫn mà ngã sõng soài ra vườn hoa.
- Dĩnh…Dĩnh Nghi.
“Hôn má…cũng được tính là hôn phải không?” – đầu óc Diệp quay mòng mòng.
- Chúng ta đang ở gần vườn của Hoa Hoa Đại Tiên, từ giờ em phải cẩn thận, theo sát tôi.
- Được..được – Diệp nuốt nước bọt xuống cổ, răm rắp nghe lời Tự Nhân.
Cô và hắn men theo vườn hoa tím tiến vào một khu vườn rộng, cây trái xum xuê. Những cây gỗ cao đang ra hoa kết trái được quấn quanh một làn khí mỏng, từng đốm sáng nhỏ bay dập dờn xung quanh. Hoa trong vườn đều là loài có lích thước lớn, màu sắc sặc sỡ, hình thù kì lạ.
“Nhưng muốn vào thêm trước tiên phải xử lý được hàng rào sắt bảo vệ khu vườn đã.”
Diệp bám tay vào những song sắt hoa văn tinh xảo, cô lay thử và giẫm chân định trèo lên. Đám hoa hướng dương màu xanh lam đồng loạt hướng về cô, chúng gào thét: “Có kẻ trộm hoa! Có kẻ trộm quả!”
Diệp giật mình thả tay tuột từ trên song sắt xuống đất, mông đau ê ẩm.
- Cái gì kia? Hoa biết nói hả?
“Chết rồi. Nó cứ kêu la thế này mình bị phát hiện mất!”
- Ồn ào quá.
Tự Nhân giơ chân đạp một cái cả dãy hàng rào sắt đổ nghiêng ngả, hắn rút kiếm vung một đường lóe sáng, đám hoa hướng dương ré lên một tiếng bi thương. Xác hoa te tua rợp đầy trời. Đám hướng dương ở xa lại thi nhau hò hét, Tự Nhân rất hăng hái đi qua thăm hỏi chúng. Hắn vung kiếm lia lịa, cả khu vườn văng vẳng tiếng thét dang dở của đám hoa, ngày càng trở nên nhộn nhịp, xác hoa và lá cây bay tứ tung, ngay cả những loài hoa loài cây vô hại xung quanh cũng đen đủi tận mạng.
- Tự….Tự Nhân. Nhẹ tay… - Diệp lắp bắp.
“Anh ta tính phá trụi cả vườn sao?”
Kiếm được thu lại khi dãy hàng rào và hàng hoa canh giữ không còn nguyên dạng lúc Diệp mới nhìn thấy chúng.
/54
|