Tự Nhân lấy ra mấy nhánh Du Tiên Thảo, vò nát và đắp lên miệng vết thương trên tay Thiên Yết.
Thằng nhóc tóc đỏ rực Thiên Yết trông tướng mạo khôi ngô tuấn tú, mái tóc và đôi lông mày rậm màu đỏ của nó có phần cho người ta cảm giác về một kẻ ương bướng và hung dữ, ngay cả khi đang bị trọng thương sắc da có phần nhợt nhạt nhưng nó vẫn tỏa ra một loại khí nóng bức người.
Xử Nữ và Diệp chăm chú nhìn những thay đổi thần kì của Du Tiên Thảo, ánh sáng phát quang lập lòe yếu dần rồi chuyển thành ánh sáng màu tím đen, phần bã cỏ bị vò nát biến thành tím sậm, căng mọng nước. Tới khi miệng vết thương của Thiên Yết hoàn toàn không còn chút sắc tím đen của chất độc thì Tự Nhân mới cẩn thận dùng mẩu vải gói bã cỏ và gỡ ra.
- Độc được Du Tiên Thảo hút hết rồi, giờ vết thương không còn nguy hiểm nữa.
Tự Nhân đứa ngón tay cái lên miệng và cắn chảy máu, hắn rỏ từng giọt máu tươi vào vết thương của Thiên Yết. Diệp lén thở dài, đôi chân mày nhíu lại xót xa.
“Làm thế nào để tránh được việc Tự Nhân luôn phải dùng chính máu của hắn để cứu chữa người khác đây?!”
- Ngươi kiếm cho thằng nhóc một căn nhà nhỏ nghỉ ngơi tạm đi, nằm dưới đất thế này khó coi quá.
- Tôi kiếm đâu ra nhà giờ này….
Xử Nữ lời vừa dứt thì Hồ Hiên đã thi triển một trận địa pháp thuật, dựng lên một căn nhà gỗ rộng rãi ngay cạnh đó.
Thì ra Tự Nhân là nói với Hồ Hiên chứ không nói với Xử Nữ. Hắn ung dung bế Thiên Yết lên và cùng Hồ Hiên đi vào căn nhà.
- Cô quên mất chúng ta đang đi cùng hai con yêu quái thần thông quảng đại sao?
Diệp vỗ nhẹ lên vai Xử Nữ khi đi qua cô ấy và nói một câu như nhắc nhở. Xử Nữ có chút bần thần nhưng rồi cũng hơi cúi đầu gật một cái với Diệp. Xử Nữ không hề quên rằng Tự Nhân và Hồ Hiên là hai con yêu quái, chỉ là cô chưa từng biết yêu quái cũng có thể biến hóa ra những thứ như vậy.
Trong suy nghĩ của Xử Nữ, pháp thuật và sự nhanh nhẹn ranh ma của yêu quái chỉ phục vụ một mục đích duy nhất là săn mồi, làm hại loài người.
Sau những chuyện vừa xảy ra, Xử Nữ đã biết thêm được khá nhiều điều cô chưa từng tưởng tượng ra về cái “thứ” yêu quái mà hàng trăm thế hệ Người Phong Ấn thường cảnh báo nhau.
Căn nhà gỗ có một vài chiếc giường để mọi người có thể nằm nghỉ sau chuyến di chuyển vất vả vừa qua. Hồ Hiên nhanh ý biến ra một bàn ăn thịnh soạn và luôn mồm mời mọc Xử Nữ. Tự Nhân ăn vẫn duy trì thực đơn khiêm tốn của hắn là một tách trà nóng, không ăn thêm gì. Hai tách trà, Tự Nhân đẩy ghế đứng dậy và tiến về phía một chiếc giường để ngả lưng.
Diệp lo lắng chốc chốc lại quay ra nhìn hắn hỏi thăm:
- Anh mệt quá à? Có cần gì không?
- Ý em cần gì là cần gì? – Tự Nhân đặt tay lên trán, khẽ cười mỉm nói giọng trêu chọc.
Diệp nhận ra sắc môi Tự Nhân có phần nhợt nhạt hơn trước, cô buông đũa và đi lại ngồi cạnh giường Tự Nhân. Hắn ngạc nhiên mở to mắt nhìn Diệp.
- Em định làm gì thế?
- Tôi…. – Diệp hơi xấu hổ - tôi chẳng định làm gì cả, tôi chỉ ngồi đây thôi !
- Tôi ổn. Chắc là bị….trúng gió lúc lên Tiên Giới.
Giọng hắn nhỏ dần, hai mí mắt khép lại chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
“Yêu quái pháp thuật cao cường mà cũng bị trúng gió được nữa à?” – Diệp cười nhưng trong lòng cô cảm thấy chẳng cười nổi.
- Hắn còn chưa nói cần gì mà đã có người tự động chạy tới túc trực để chờ được chăm sóc hắn rồi – Hồ Hiên liếc mắt nói vu vơ.
- A phải rồi. Anh cũng nằm nghỉ đi Hồ Hiên, vết thương của anh được Tự Nhân chữa lành những vẫn phải nghỉ ngơi mới hồi phục hoàn toàn được.
- Ta chưa có chết được đâu… - Hồ Hiên hừ một tiếng – Giờ ngươi mới nhớ tới bổn thiếu gia à… - hắn hậm hực như giận dỗi.
Hồ Hiên đưa tay chạm vào vết thương đã lành chỉ còn để lại sẹo nhỏ trên ngực, cái cảm giác khi bàn tay của Thỏ Tinh xuyên qua da thịt, hắn vẫn còn nhớ rõ lắm.
- Tôi xin lỗi vì lúc trước đã gây khó khăn cho các người, Thiên Yết bị thương nặng hôn mê, tôi chẳng suy nghĩ được gì khác ngoài việc tìm mọi cách để cứu chữa cho nó….
Xử Nữ cúi đầu nhận lỗi, suốt từ lúc bước chân vào nhà, ngồi vào bàn ăn, cô ấy không nói năng gì, cũng không động đũa. Dường như Xử Nữ là mẫu người dễ dàng bị dằm vặt và ám ảnh về các lỗi lầm.
- Cô lo lắng cho em trai, đấy không phải là tội lỗi gì cả. Đừng suy nghĩ nhiều, tôi không để bụng, hắn cũng không để bụng.
- Tôi nợ các người một cái ân lớn, tôi nhất định sẽ tìm cách trả ơn!
- Trời… sao nghe nặng nề qúa vậy – Hồ Hiên nhăn nhó.
- Hai chúng tôi đụng phải một tiên nam, hắn đột ngột xuất hiện ở Cửa Động Quỷ nơi Thiên Yết canh giữ. Tôi và
Thiên Yết đấu không lại con thú cưng Độc Xà đi cùng hắn, cuối cùng Thiên yết đỡ cho tôi mấy đòn liền bị Độc Xà cắn trúng hai cánh tay.
- Một tiên nam dẫn theo Độc Xà? Hẳn là Xà Vương Đại Tiên rồi.
- Hắn có xưng tên như thế.
- Nhưng đại tiên xuất hiện ở Cửa Động Quỷ và giao chiến với hai chị em Người Niêm Phong nhằm mục đích gì?
- Hắn muốn phá Cửa Động Quỷ, giải thoát cho Quỷ Vương.
- CÁI GÌ CƠ?
Hồ Hiên không kiềm chế được kinh ngạc mà đứng bật dậy. Diệp thấy phản ứng của hắn cũng đoán được phần nào mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Thằng nhóc tóc đỏ rực Thiên Yết trông tướng mạo khôi ngô tuấn tú, mái tóc và đôi lông mày rậm màu đỏ của nó có phần cho người ta cảm giác về một kẻ ương bướng và hung dữ, ngay cả khi đang bị trọng thương sắc da có phần nhợt nhạt nhưng nó vẫn tỏa ra một loại khí nóng bức người.
Xử Nữ và Diệp chăm chú nhìn những thay đổi thần kì của Du Tiên Thảo, ánh sáng phát quang lập lòe yếu dần rồi chuyển thành ánh sáng màu tím đen, phần bã cỏ bị vò nát biến thành tím sậm, căng mọng nước. Tới khi miệng vết thương của Thiên Yết hoàn toàn không còn chút sắc tím đen của chất độc thì Tự Nhân mới cẩn thận dùng mẩu vải gói bã cỏ và gỡ ra.
- Độc được Du Tiên Thảo hút hết rồi, giờ vết thương không còn nguy hiểm nữa.
Tự Nhân đứa ngón tay cái lên miệng và cắn chảy máu, hắn rỏ từng giọt máu tươi vào vết thương của Thiên Yết. Diệp lén thở dài, đôi chân mày nhíu lại xót xa.
“Làm thế nào để tránh được việc Tự Nhân luôn phải dùng chính máu của hắn để cứu chữa người khác đây?!”
- Ngươi kiếm cho thằng nhóc một căn nhà nhỏ nghỉ ngơi tạm đi, nằm dưới đất thế này khó coi quá.
- Tôi kiếm đâu ra nhà giờ này….
Xử Nữ lời vừa dứt thì Hồ Hiên đã thi triển một trận địa pháp thuật, dựng lên một căn nhà gỗ rộng rãi ngay cạnh đó.
Thì ra Tự Nhân là nói với Hồ Hiên chứ không nói với Xử Nữ. Hắn ung dung bế Thiên Yết lên và cùng Hồ Hiên đi vào căn nhà.
- Cô quên mất chúng ta đang đi cùng hai con yêu quái thần thông quảng đại sao?
Diệp vỗ nhẹ lên vai Xử Nữ khi đi qua cô ấy và nói một câu như nhắc nhở. Xử Nữ có chút bần thần nhưng rồi cũng hơi cúi đầu gật một cái với Diệp. Xử Nữ không hề quên rằng Tự Nhân và Hồ Hiên là hai con yêu quái, chỉ là cô chưa từng biết yêu quái cũng có thể biến hóa ra những thứ như vậy.
Trong suy nghĩ của Xử Nữ, pháp thuật và sự nhanh nhẹn ranh ma của yêu quái chỉ phục vụ một mục đích duy nhất là săn mồi, làm hại loài người.
Sau những chuyện vừa xảy ra, Xử Nữ đã biết thêm được khá nhiều điều cô chưa từng tưởng tượng ra về cái “thứ” yêu quái mà hàng trăm thế hệ Người Phong Ấn thường cảnh báo nhau.
Căn nhà gỗ có một vài chiếc giường để mọi người có thể nằm nghỉ sau chuyến di chuyển vất vả vừa qua. Hồ Hiên nhanh ý biến ra một bàn ăn thịnh soạn và luôn mồm mời mọc Xử Nữ. Tự Nhân ăn vẫn duy trì thực đơn khiêm tốn của hắn là một tách trà nóng, không ăn thêm gì. Hai tách trà, Tự Nhân đẩy ghế đứng dậy và tiến về phía một chiếc giường để ngả lưng.
Diệp lo lắng chốc chốc lại quay ra nhìn hắn hỏi thăm:
- Anh mệt quá à? Có cần gì không?
- Ý em cần gì là cần gì? – Tự Nhân đặt tay lên trán, khẽ cười mỉm nói giọng trêu chọc.
Diệp nhận ra sắc môi Tự Nhân có phần nhợt nhạt hơn trước, cô buông đũa và đi lại ngồi cạnh giường Tự Nhân. Hắn ngạc nhiên mở to mắt nhìn Diệp.
- Em định làm gì thế?
- Tôi…. – Diệp hơi xấu hổ - tôi chẳng định làm gì cả, tôi chỉ ngồi đây thôi !
- Tôi ổn. Chắc là bị….trúng gió lúc lên Tiên Giới.
Giọng hắn nhỏ dần, hai mí mắt khép lại chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
“Yêu quái pháp thuật cao cường mà cũng bị trúng gió được nữa à?” – Diệp cười nhưng trong lòng cô cảm thấy chẳng cười nổi.
- Hắn còn chưa nói cần gì mà đã có người tự động chạy tới túc trực để chờ được chăm sóc hắn rồi – Hồ Hiên liếc mắt nói vu vơ.
- A phải rồi. Anh cũng nằm nghỉ đi Hồ Hiên, vết thương của anh được Tự Nhân chữa lành những vẫn phải nghỉ ngơi mới hồi phục hoàn toàn được.
- Ta chưa có chết được đâu… - Hồ Hiên hừ một tiếng – Giờ ngươi mới nhớ tới bổn thiếu gia à… - hắn hậm hực như giận dỗi.
Hồ Hiên đưa tay chạm vào vết thương đã lành chỉ còn để lại sẹo nhỏ trên ngực, cái cảm giác khi bàn tay của Thỏ Tinh xuyên qua da thịt, hắn vẫn còn nhớ rõ lắm.
- Tôi xin lỗi vì lúc trước đã gây khó khăn cho các người, Thiên Yết bị thương nặng hôn mê, tôi chẳng suy nghĩ được gì khác ngoài việc tìm mọi cách để cứu chữa cho nó….
Xử Nữ cúi đầu nhận lỗi, suốt từ lúc bước chân vào nhà, ngồi vào bàn ăn, cô ấy không nói năng gì, cũng không động đũa. Dường như Xử Nữ là mẫu người dễ dàng bị dằm vặt và ám ảnh về các lỗi lầm.
- Cô lo lắng cho em trai, đấy không phải là tội lỗi gì cả. Đừng suy nghĩ nhiều, tôi không để bụng, hắn cũng không để bụng.
- Tôi nợ các người một cái ân lớn, tôi nhất định sẽ tìm cách trả ơn!
- Trời… sao nghe nặng nề qúa vậy – Hồ Hiên nhăn nhó.
- Hai chúng tôi đụng phải một tiên nam, hắn đột ngột xuất hiện ở Cửa Động Quỷ nơi Thiên Yết canh giữ. Tôi và
Thiên Yết đấu không lại con thú cưng Độc Xà đi cùng hắn, cuối cùng Thiên yết đỡ cho tôi mấy đòn liền bị Độc Xà cắn trúng hai cánh tay.
- Một tiên nam dẫn theo Độc Xà? Hẳn là Xà Vương Đại Tiên rồi.
- Hắn có xưng tên như thế.
- Nhưng đại tiên xuất hiện ở Cửa Động Quỷ và giao chiến với hai chị em Người Niêm Phong nhằm mục đích gì?
- Hắn muốn phá Cửa Động Quỷ, giải thoát cho Quỷ Vương.
- CÁI GÌ CƠ?
Hồ Hiên không kiềm chế được kinh ngạc mà đứng bật dậy. Diệp thấy phản ứng của hắn cũng đoán được phần nào mức độ nghiêm trọng của sự việc.
/54
|