“Thứ hai, thứ hai… Bắt đầu một tuần lễ làm việc. Phải đến Sở thôi. – Stephany nghĩ bụng.
Chị đang ngồi dưới ánh mặt trời buổi sớm ấm áp và đầy quyến rũ – Phải đi thôi, nhưng để muộn thêm năm phút nữa”.Trong cuộc sống bận rộn của mình, Stephany chỉ có thể cho phép mình nghỉ ngơi một chút dưới ánh mặt trời ban mai, sưởi nắng bên bờ bể bơi tuyệt đẹp trước nhà. Vì vậy suốt mùa hè kéo dài và rất nóng bức, một buổi sáng chị thức dậy lúc bình minh, khi mặt trời còn chưa trút lửa, bơi lội thoải mái trong bể bơi, rồi ăn sáng bên mép nước hoặc ở một góc nào đó trong khu vườn do chính chị thiết kế.Eden, công viên, vườn thiên đường…
Những ý nghĩ của Stephany trôi theo dòng quen thuộc. Chị có lý không, khi cũng gọi tên ngôi nhà mới của mình là Eden, như tên ngôi nhà xưa của cha chị? Nằm trên ghế xích đu Stephany mơ màng nhắm mắt nhớ lại ngôi biệt thự xây bằng đá có những ban công hình bán nguyệt, với những gallery sang trọng ở tầng hai. Ngôi nhà đó đã được xếp hạng trong những danh lam thắng cảnh của vùng Bắc Úc. Đồ đạc trong nhà vẫn giữ nguyên phong cách cổ điển Anh, gian tiền sảnh lát đá hoa cương và phòng thư viện ốp gỗ sồi quả là có một không hai trong toàn bộ nước Úc này. Ngược lại, trong vườn lại tập trung đầy đủ các giống cây quý của phương Nam. Đặc biệt là vườn hoa hồng nổi tiếng, niềm tự hào của các chủ nhân Eden qua nhiều thế hệ. Vâng, đó quả là một ngôi nhà đáng giá. Nhưng tiếc thay, đó lại là một ngôi nhà không có hạnh phúc.
Mồ côi mẹ khi còn là một đứa trẻ, Stephany đau khổ vì cô đơn, bởi Max Harper, bố chị – một con sư tử trong giới doanh nghiệp, ông vua dầu lửa, chủ các mỏ vàng và uran, hoàn toàn không để ý đến con gái, mà chỉ tập trung mở rộng “vương quốc” của mình. Cô con gái yếu đuối, cô đơn chỉ làm ông bố nhớ về người vợ yêu quý sớm qua đời. Ngày bé, chị đã có tất cả mọi thứ trừ những thứ mà tiền không mua nổi là tình yêu, sự yên ổn và lòng tin cậy.
Ngày còn thơ ấu, cũng như sau này lớn lên, Stephany bám lấy Eden như người chết đuối bám lấy cọng rơm, vì chị chỉ có nó là chỗ dựa duy nhất. Eden chưa bao giờ phản bội và làm chị thất vọng. Dù chị có đi đâu chăng nữa, đi học ở trường nội trú, đi du lịch hay công cán cùng cha, lòng chị vẫn hướng về Eden. Thậm chí khi công ty “Harper Mining” đã chuyển về Sydney, Stephany vẫn coi mình là người Bắc Úc, cho dù chị rất khâm phục toà biệt thự mới mà cha chị cho xây ở bên bờ sông Darling. Nếu không kể đến thời gian hai cuộc hôn nhân ngắn ngủi (lần thứ nhất sinh ra Sara, lần thứ hai sinh ra Dennis), có thể nói Stephany thường xuyên sống ở toà nhà mới này, thế nhưng mỗi khi có điều kiện, chị lại về thăm Eden. Chỉ ở nơi ấy chị mới cảm thấy thoải mái và yên tĩnh. Cho đến tận bây giờ… Stephany giở mình trên ghế xích đu. “Không nghĩ về điều đó! Không nghĩ về điều đó nữa! – Chị ra lệnh cho mình như vậy. – Ta đã bắt đầu một cuộc đời khác, tốt nhất là hãy nghĩ về nó. “Ô, Dan!” Stephany nhìn chồng qua hàng mi dày: ông cũng nằm trên xích đu, tắm mình trong ánh ban mai. Ông đã xen vào cuộc đời chị thật đột ngột, giúp chị thoát khỏi cơn khủng hoảng nặng nề và bắt chị tin tưởng vào tương lai. Mà điều đó lại xảy ra ở lứa tuổi mà nhiều người đàn bà cho rằng đối với họ, tất cả đã kết thúc – Stephany náo nức nghĩ. Mặc dù, như người ta vẫn bảo, “cuộc sống ở tuổi bốn mươi mới chỉ bắt đầu”.Stephany mỉm cười, đưa tay xoa tấm thân chưa có một biểu hiện nào nói lên tuổi tác của chị, và nhớ ra rằng, sự gần gũi với đàn ông trong mấy năm gần đây đã đem lại cho chị một nguồn khoái cảm khôn cùng. Ở toà Eden mới này chị thực sự cảm thấy mình đang sống ở thiên đường.Lấy Dan và bắt đầu cuộc sống mới, Stephany thấy tin tưởng ở mình hơn, và mặc dù muộn mằn chị vẫn đủ sức để thay đổi nhiều điều. Nói chung, từ thuở mười bảy tuổi sau khi cha mất, chị đã làm chủ hãng “Harper Mining” khổng lồ với các công ty vệ tinh của nó, tuy nhiên, cho đến khi đạt được hạnh phúc trong hôn nhân, chị mới thực cảm thấy mình là chủ nhân và thực sự muốn lãnh đạo hãng theo ý muốn của mình. Trước hết chị xoá bỏ bóng dáng của ông bố lừng danh bằng cách rời khỏi ngôi nhà xưa. Chị cùng Dan xây tổ ấm trên một khu đất mới ven thành phố, trên một mỏm đá tuyệt vời. Chính tay chị thiết kế ngôi nhà theo phong cách thuộc địa cũ. Việc xây dựng ngôi nhà và vườn cây mới chiếm rất nhiều thì giờ, cho nên suốt mấy năm qua, Stephany không về thăm ngôi nhà cũ. Tuy nhiên, khi đặt tên cho ngôi nhà mới, trong đầu chị chỉ vang lên một tiếng “Eden”.Chỉ một tháng trước đây, Stephany mới quyết định sửa chữa ngôi nhà cũ. “Không biết bao giờ mới xong đây” – Stephany thầm nghĩ. Chị nhổm dậy và chạy sang với Dan.
- Thế nào, anh chàng ngái ngủ? Dan nhấc chiếc mũ rơm cũ kỹ dùng che mặt ra và chỉ mở một mắt:
- Xin bà đừng quấy rầy tôi, thưa bà Marshall – ông nói nhẹ nhàng.Stephany cười khanh khách, ngồi xổm bên cạnh và vuốt ve thân thể rám nắng của chồng. Chị nghịch đám lông vàng óng trên ngực ông, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn trên da thịt chồng, xuôi dần xuống phía bụng. Dan ngồi bật dậy nắm lấy tay chị:
- Ấy, cư xử cho lịch sự tí chứ! – Ông nhăn nhó – Tốt hơn hết là em nhảy xuống nước cho bớt cơn đi. Ở đây có người đang phải chuẩn bị tinh thần cho một ngày làm việc căng thẳng bên bàn mổ đấy.
Vừa nói Dan vừa đẩy Stephany đến gần bể bơi. Đứng trên bờ, họ giả vờ vật lộn, rồi Dan đẩy vợ xuống nước.Vừa sưởi nắng xong nên Stephany thấy hơi lạnh. Chị hụp xuống, ngoi lên há mồm hít không khí, vui vẻ bơi qua bờ bên kia rồi quay lại, cho đến khi sởn hết gai ốc lên. Bỗng chị phát hiện ra một bóng người đang đi qua thảm cỏ xanh đến chỗ họ. Ông già Maytie, quản gia lâu năm của gia đình Harper đang đẩy chiếc xe trên có đặt bữa ăn sáng của họ. Bữa ăn sáng được dọn ra trên chiếc xe đẩy rất cổ, với bộ đồ ăn bằng bạc, khăn ăn bằng lụa trắng như tuyết.- Maytie, chúc bác một buổi sáng tốt lành!
– Vừa leo lên khỏi bể bơi, Stephany vừa kêu lên vui vẻ – giá bác đưa cả telephone ra đây cho tôi nữa thì tuyệt quá.Maytie rất phản đối việc vừa ăn vừa nói chuyện qua điện thoại. Ông lạnh lùng đứng ưỡn người một lúc nhưng rồi cũng quay vào nhà. Sáng nào cũng lặp đi lặp lại chuyện đó.Stephany quấn chiếc khăn tắm, chạy đến với Dan, đứng sau lưng ôm lấy cổ ông, cắn nhay nhay vào tai, không cho ông đọc báo.
- Em lại bắt đầu nữa đấy à?
- Không đâu – Chị hạ giọng
– Không phải em, mà là Maytie đấy. Anh phật ý điều gì?
- Em làm ướt hết báo của anh rồi. Nào đi lại đây.
– Dan cầm lấy khăn và lau lưng cho chị. Động tác của ông uyển chuyển và dịu dàng.
- Ái chà! – Stephany lim dim mắt khoan khoái – Có lẽ trước khi vào ngành y, anh đã từng làm việc ở nhà tắm hơi chăng?
- Còn làm cả kẻ trộm, cướp đường và cướp biển ấy chứ.
- Đồ ngốc! – Stephany phá lên cười.- Anh nói thật đấy. Ăn sáng xong, khi uống cà phê Dan bỗng hỏi:
- Em cảm thấy trong người thế nào hả Stephany?
- Anh định nói về cái gì?
- Về cơn chóng mặt hôm qua của em ấy… Em có điều gì lo lắng không?
- Có điều gì đâu! – Stephany vô tư trả lời
- Em có thấy hối hận vì đã sửa chữa toà nhà ở Eden cũ không? Một bóng đen thoáng qua mặt Stephany, nhưng chị trả lời:
- Đó là nhà em cơ mà.Dan nghi ngại nhướn mày.
- Vâng, vâng – Stephany gật đầu
– Dù thế nào đi nữa thì đó vẫn là nhà em.Dan cầm tay vợ, chậm rãi nói:
- Anh biết là em rất khó chia tay với quá khứ, nhưng anh muốn em tin rằng bây giờ nhà của em là ở đây, ở Eden mới này.Stephany ngẩng mặt và âu yếm sờ cằm chồng.
- Em cũng muốn thế, Dan ạ. Em cũng muốn những bữa ăn sáng chỉ có hai chúng ta… Thế nhưng…
– Giọng Stephany run run.- Đôi khi em có những linh cảm lạ lùng. Em có cảm tưởng rằng một tai hoạ nào đó đang đến gần – Stephany buồn hẳn đi, mắt chị ngấn lệ
– Dan ơi, chúng ta đã hạnh phúc biết mấy. Em chỉ sợ có kẻ nào đó phá vỡ hạnh phúc của chúng ta.Stephany rùng mình.- Hình như có người nào đang nguyền rủa em hay sao ấy
– Chị mỉm cười yếu ớt và cố gắng trấn tĩnh.
- Stephany – Dan rụt rè nói – em phải bớt công việc đi và chú ý đến bản thân một chút. Và để ý đến anh nữa. Mấy tháng qua em và anh chỉ được nghỉ ngơi với nhau có một ngày trọn vẹn, mà hôm đó lại có đến hơn trăm rưởi khách khứa!- Dan ơi, chủ tịch “Harper Mining” đâu có thể bỏ công việc được! - Gì chứ một ngày thì chắc chắn là chẳng sao. Như hôm nay chẳng hạn.Stephany mỉm cười đồng ý:
- Thế anh định làm gì?
- Thiếu gì kế hoạch! Thực ra anh chỉ muốn ở bên em thôi – Dan nở một nụ cười dễ thương
– Chẳng nhẽ người phụ nữ giàu nhất nước Úc mà không dám thỉnh thoảng thưởng cho mình ít ngày nghỉ ư?
- Thôi được, ta đã thoả thuận thế nhé. Stephany vừa cúi xuống để hôn chồng thì chuông điện thoại lại vang lên.
- Nhưng nhỡ là Dennis hoặc Sara thì sao? Stephany cầm máy.
Chị nhận ra giọng Bill Macmaster.
- Stephany phải không? Xin lỗi vì chú quấy rầy sớm thế này, nhưng chúng ta đang gặp phải một khó khăn nghiêm trọng. Cháu đến ngay Sở bây giờ, được không?
- Nhưng chẳng nhẽ chú không tự giải quyết được hay sao? Cháu đang định nghỉ một ngày
– Cháu với Dan…
- Stephany, việc nghiêm trọng lắm.Stephany liếc nhìn Dan, ông sầm mặt lại vì hiểu chuyện sẽ kết thúc như thế nào.- Chú Bill, đừng làm cháu lo lắng.
- Tôi nhổ toẹt vào cái lo lắng của cô – Bill nổi khùng
– Vấn đề này là sự sống còn của cô! Thế nào, cô có đến ngay không?
– Nói rồi ông cụp máy đánh sầm một cái.
- Cái ông bạn già Bill này! – Dan cáu kỉnh
– Lúc nào cũng đưa quyền lợi của “Harper Mining” lên trên hết.Bước chân vào toà nhà đồ sộ của hãng “Harper Mining” Stephany vẫy tay chào bà thư ký.
- Thưa bà Harper, kế toán trưởng và trưởng phòng châu Âu muốn gặp bà.
- Khi nào các bản báo cáo chuẩn bị xong thì bà mang vào ngay cho tôi, Hilary nhé.
– Stephany ra lệnh.Qua phòng Bill, chị nghe thấy ông già đang quát vào máy điện thoại:
- Nếu cần thì dùng cuốc xẻng đào họ tên chúng lên cho tôi. Tôi muốn biết thằng cha nào làm chuyện đó và mục đích của nó là gì? Đừng có tự bào chữa nữa! Bill vào phòng làm việc của Stephany, tay vung vẩy bản tin tổng hợp. Stephany lập tức đoán ngay ra vấn đề.
- Có kẻ nào muốn tấn công hãng của ta hả?
- Đúng thế, hơn nữa chúng giấu tung tích tài lắm.
- Chú cho rằng chúng hành động thông qua những người mạo danh chăng?
- Có thể.
- Tại thời điểm này thì ta chưa biết. Nhưng tôi đã huy động các lực lượng của ta tập trung vào giải quyết việc này rồi.Stephany trầm ngâm nhíu trán lại:
- Trong khi ta chưa biết được kẻ nào đang dốc tiền mua tín phiếu cổ phần của ta, thì chưa thể có các biện pháp để đối phó lại. Tuy nhiên chúng ta cần tính toán xem khả năng của chúng ta như thế nào.Chị ngồi xuống và ra hiệu cho Bill lại gần. Thế nhưng Bill có vẻ ngại ngần. Bước đến bên cửa sổ, ông làm bộ như đang ngắm phong cảnh bên ngoài. Một lúc sau ông nói:
- Cháu đã đọc báo sáng nay chưa?
- Báo à? Chưa… Bill im lặng lấy từ túi ra một mảnh báo gập tư và trao cho Stephany. Chị lập tức hiểu ra ông muốn nói gì.
- Ồ không, Bill, đừng…
- Cháu cần phải bình tĩnh chịu đựng, cô bé ạ. Phải đánh trả hết mình. Đó là lối thoát duy nhất.Stephany giở mảnh báo. Trong mục “những chuyện đồn đại” chị thấy chính cái điều mà chị sợ nhất.“Một trong những sự kiện bí hiểm nhất xảy ra ở nước ta trong vòng mấy năm gần đây sắp sửa đi vào đoạn chót, bởi vì hôm nay Jilly Stuart sẽ được ra tù. Dân chúng Sydney có lẽ vẫn còn nhớ bảy năm trước đây chị ta bị xử theo hai điều luật: vì âm mưu giết người và tội giết người không cố ý.Toà đã chứng minh rằng Jilly Stuart có tham gia vào vụ hãm hại Stephany Harper – người thừa kế của một vị vua dầu lửa, lúc đó là bạn gái thân thiết của mình. Chị ta cũng bị buộc tội giết chồng của Stephany Harper, cầu thủ quần vợt nổi tiếng Greg Marsdan, người mà chị ta có quan hệ bất chính trong một thời gian. Những sự kiện rắc rối này đã làm dư luận chú ý và ồn ào lên trong một thời gian khá lâu. Trong quá trình xét xử đã lộ ra rằng bị cáo được mời đến thăm ngôi nhà, nơi bạn gái thân nhất của chị ta và Greg Marsdan đang hưởng tuần trăng mật. Vũ khí để giết Stephany Harper là một con cá sấu dài mười hai fut. Thế nhưng nạn nhân đã thoát chết và lại trở lại giữ chức chủ tịch hãng “Harper Mining”, một nhân vật chủ chốt trong giới doanh nghiệp, con sư tử trong xã hội thượng lưu. Kết hôn với bác sĩ nổi tiếng chuyên làm giải phẫu chỉnh hình Dan Marshall người đã trả lại cuộc sống và sắc đẹp cho chị, Stephany Harper đã…”Stephany kinh tởm ném tờ báo và nói với Bill:
- Cháu hoàn toàn… bị bất ngờ.Bill hỏi lại, cố gắng dùng giọng nói thật nhẹ nhàng:
- Nhưng cháu cũng đã biết được rồi cơ mà.
- Cháu biết là Jilly sắp được thả ra. Ngoài ra cháu không muốn tìm hiểu gì thêm nữa
– Chị thất vọng nói
– Cháu tưởng là mọi việc đã kết thúc từ lâu rồi…Bill ho khan.
Chị đang ngồi dưới ánh mặt trời buổi sớm ấm áp và đầy quyến rũ – Phải đi thôi, nhưng để muộn thêm năm phút nữa”.Trong cuộc sống bận rộn của mình, Stephany chỉ có thể cho phép mình nghỉ ngơi một chút dưới ánh mặt trời ban mai, sưởi nắng bên bờ bể bơi tuyệt đẹp trước nhà. Vì vậy suốt mùa hè kéo dài và rất nóng bức, một buổi sáng chị thức dậy lúc bình minh, khi mặt trời còn chưa trút lửa, bơi lội thoải mái trong bể bơi, rồi ăn sáng bên mép nước hoặc ở một góc nào đó trong khu vườn do chính chị thiết kế.Eden, công viên, vườn thiên đường…
Những ý nghĩ của Stephany trôi theo dòng quen thuộc. Chị có lý không, khi cũng gọi tên ngôi nhà mới của mình là Eden, như tên ngôi nhà xưa của cha chị? Nằm trên ghế xích đu Stephany mơ màng nhắm mắt nhớ lại ngôi biệt thự xây bằng đá có những ban công hình bán nguyệt, với những gallery sang trọng ở tầng hai. Ngôi nhà đó đã được xếp hạng trong những danh lam thắng cảnh của vùng Bắc Úc. Đồ đạc trong nhà vẫn giữ nguyên phong cách cổ điển Anh, gian tiền sảnh lát đá hoa cương và phòng thư viện ốp gỗ sồi quả là có một không hai trong toàn bộ nước Úc này. Ngược lại, trong vườn lại tập trung đầy đủ các giống cây quý của phương Nam. Đặc biệt là vườn hoa hồng nổi tiếng, niềm tự hào của các chủ nhân Eden qua nhiều thế hệ. Vâng, đó quả là một ngôi nhà đáng giá. Nhưng tiếc thay, đó lại là một ngôi nhà không có hạnh phúc.
Mồ côi mẹ khi còn là một đứa trẻ, Stephany đau khổ vì cô đơn, bởi Max Harper, bố chị – một con sư tử trong giới doanh nghiệp, ông vua dầu lửa, chủ các mỏ vàng và uran, hoàn toàn không để ý đến con gái, mà chỉ tập trung mở rộng “vương quốc” của mình. Cô con gái yếu đuối, cô đơn chỉ làm ông bố nhớ về người vợ yêu quý sớm qua đời. Ngày bé, chị đã có tất cả mọi thứ trừ những thứ mà tiền không mua nổi là tình yêu, sự yên ổn và lòng tin cậy.
Ngày còn thơ ấu, cũng như sau này lớn lên, Stephany bám lấy Eden như người chết đuối bám lấy cọng rơm, vì chị chỉ có nó là chỗ dựa duy nhất. Eden chưa bao giờ phản bội và làm chị thất vọng. Dù chị có đi đâu chăng nữa, đi học ở trường nội trú, đi du lịch hay công cán cùng cha, lòng chị vẫn hướng về Eden. Thậm chí khi công ty “Harper Mining” đã chuyển về Sydney, Stephany vẫn coi mình là người Bắc Úc, cho dù chị rất khâm phục toà biệt thự mới mà cha chị cho xây ở bên bờ sông Darling. Nếu không kể đến thời gian hai cuộc hôn nhân ngắn ngủi (lần thứ nhất sinh ra Sara, lần thứ hai sinh ra Dennis), có thể nói Stephany thường xuyên sống ở toà nhà mới này, thế nhưng mỗi khi có điều kiện, chị lại về thăm Eden. Chỉ ở nơi ấy chị mới cảm thấy thoải mái và yên tĩnh. Cho đến tận bây giờ… Stephany giở mình trên ghế xích đu. “Không nghĩ về điều đó! Không nghĩ về điều đó nữa! – Chị ra lệnh cho mình như vậy. – Ta đã bắt đầu một cuộc đời khác, tốt nhất là hãy nghĩ về nó. “Ô, Dan!” Stephany nhìn chồng qua hàng mi dày: ông cũng nằm trên xích đu, tắm mình trong ánh ban mai. Ông đã xen vào cuộc đời chị thật đột ngột, giúp chị thoát khỏi cơn khủng hoảng nặng nề và bắt chị tin tưởng vào tương lai. Mà điều đó lại xảy ra ở lứa tuổi mà nhiều người đàn bà cho rằng đối với họ, tất cả đã kết thúc – Stephany náo nức nghĩ. Mặc dù, như người ta vẫn bảo, “cuộc sống ở tuổi bốn mươi mới chỉ bắt đầu”.Stephany mỉm cười, đưa tay xoa tấm thân chưa có một biểu hiện nào nói lên tuổi tác của chị, và nhớ ra rằng, sự gần gũi với đàn ông trong mấy năm gần đây đã đem lại cho chị một nguồn khoái cảm khôn cùng. Ở toà Eden mới này chị thực sự cảm thấy mình đang sống ở thiên đường.Lấy Dan và bắt đầu cuộc sống mới, Stephany thấy tin tưởng ở mình hơn, và mặc dù muộn mằn chị vẫn đủ sức để thay đổi nhiều điều. Nói chung, từ thuở mười bảy tuổi sau khi cha mất, chị đã làm chủ hãng “Harper Mining” khổng lồ với các công ty vệ tinh của nó, tuy nhiên, cho đến khi đạt được hạnh phúc trong hôn nhân, chị mới thực cảm thấy mình là chủ nhân và thực sự muốn lãnh đạo hãng theo ý muốn của mình. Trước hết chị xoá bỏ bóng dáng của ông bố lừng danh bằng cách rời khỏi ngôi nhà xưa. Chị cùng Dan xây tổ ấm trên một khu đất mới ven thành phố, trên một mỏm đá tuyệt vời. Chính tay chị thiết kế ngôi nhà theo phong cách thuộc địa cũ. Việc xây dựng ngôi nhà và vườn cây mới chiếm rất nhiều thì giờ, cho nên suốt mấy năm qua, Stephany không về thăm ngôi nhà cũ. Tuy nhiên, khi đặt tên cho ngôi nhà mới, trong đầu chị chỉ vang lên một tiếng “Eden”.Chỉ một tháng trước đây, Stephany mới quyết định sửa chữa ngôi nhà cũ. “Không biết bao giờ mới xong đây” – Stephany thầm nghĩ. Chị nhổm dậy và chạy sang với Dan.
- Thế nào, anh chàng ngái ngủ? Dan nhấc chiếc mũ rơm cũ kỹ dùng che mặt ra và chỉ mở một mắt:
- Xin bà đừng quấy rầy tôi, thưa bà Marshall – ông nói nhẹ nhàng.Stephany cười khanh khách, ngồi xổm bên cạnh và vuốt ve thân thể rám nắng của chồng. Chị nghịch đám lông vàng óng trên ngực ông, dùng ngón tay vẽ những vòng tròn trên da thịt chồng, xuôi dần xuống phía bụng. Dan ngồi bật dậy nắm lấy tay chị:
- Ấy, cư xử cho lịch sự tí chứ! – Ông nhăn nhó – Tốt hơn hết là em nhảy xuống nước cho bớt cơn đi. Ở đây có người đang phải chuẩn bị tinh thần cho một ngày làm việc căng thẳng bên bàn mổ đấy.
Vừa nói Dan vừa đẩy Stephany đến gần bể bơi. Đứng trên bờ, họ giả vờ vật lộn, rồi Dan đẩy vợ xuống nước.Vừa sưởi nắng xong nên Stephany thấy hơi lạnh. Chị hụp xuống, ngoi lên há mồm hít không khí, vui vẻ bơi qua bờ bên kia rồi quay lại, cho đến khi sởn hết gai ốc lên. Bỗng chị phát hiện ra một bóng người đang đi qua thảm cỏ xanh đến chỗ họ. Ông già Maytie, quản gia lâu năm của gia đình Harper đang đẩy chiếc xe trên có đặt bữa ăn sáng của họ. Bữa ăn sáng được dọn ra trên chiếc xe đẩy rất cổ, với bộ đồ ăn bằng bạc, khăn ăn bằng lụa trắng như tuyết.- Maytie, chúc bác một buổi sáng tốt lành!
– Vừa leo lên khỏi bể bơi, Stephany vừa kêu lên vui vẻ – giá bác đưa cả telephone ra đây cho tôi nữa thì tuyệt quá.Maytie rất phản đối việc vừa ăn vừa nói chuyện qua điện thoại. Ông lạnh lùng đứng ưỡn người một lúc nhưng rồi cũng quay vào nhà. Sáng nào cũng lặp đi lặp lại chuyện đó.Stephany quấn chiếc khăn tắm, chạy đến với Dan, đứng sau lưng ôm lấy cổ ông, cắn nhay nhay vào tai, không cho ông đọc báo.
- Em lại bắt đầu nữa đấy à?
- Không đâu – Chị hạ giọng
– Không phải em, mà là Maytie đấy. Anh phật ý điều gì?
- Em làm ướt hết báo của anh rồi. Nào đi lại đây.
– Dan cầm lấy khăn và lau lưng cho chị. Động tác của ông uyển chuyển và dịu dàng.
- Ái chà! – Stephany lim dim mắt khoan khoái – Có lẽ trước khi vào ngành y, anh đã từng làm việc ở nhà tắm hơi chăng?
- Còn làm cả kẻ trộm, cướp đường và cướp biển ấy chứ.
- Đồ ngốc! – Stephany phá lên cười.- Anh nói thật đấy. Ăn sáng xong, khi uống cà phê Dan bỗng hỏi:
- Em cảm thấy trong người thế nào hả Stephany?
- Anh định nói về cái gì?
- Về cơn chóng mặt hôm qua của em ấy… Em có điều gì lo lắng không?
- Có điều gì đâu! – Stephany vô tư trả lời
- Em có thấy hối hận vì đã sửa chữa toà nhà ở Eden cũ không? Một bóng đen thoáng qua mặt Stephany, nhưng chị trả lời:
- Đó là nhà em cơ mà.Dan nghi ngại nhướn mày.
- Vâng, vâng – Stephany gật đầu
– Dù thế nào đi nữa thì đó vẫn là nhà em.Dan cầm tay vợ, chậm rãi nói:
- Anh biết là em rất khó chia tay với quá khứ, nhưng anh muốn em tin rằng bây giờ nhà của em là ở đây, ở Eden mới này.Stephany ngẩng mặt và âu yếm sờ cằm chồng.
- Em cũng muốn thế, Dan ạ. Em cũng muốn những bữa ăn sáng chỉ có hai chúng ta… Thế nhưng…
– Giọng Stephany run run.- Đôi khi em có những linh cảm lạ lùng. Em có cảm tưởng rằng một tai hoạ nào đó đang đến gần – Stephany buồn hẳn đi, mắt chị ngấn lệ
– Dan ơi, chúng ta đã hạnh phúc biết mấy. Em chỉ sợ có kẻ nào đó phá vỡ hạnh phúc của chúng ta.Stephany rùng mình.- Hình như có người nào đang nguyền rủa em hay sao ấy
– Chị mỉm cười yếu ớt và cố gắng trấn tĩnh.
- Stephany – Dan rụt rè nói – em phải bớt công việc đi và chú ý đến bản thân một chút. Và để ý đến anh nữa. Mấy tháng qua em và anh chỉ được nghỉ ngơi với nhau có một ngày trọn vẹn, mà hôm đó lại có đến hơn trăm rưởi khách khứa!- Dan ơi, chủ tịch “Harper Mining” đâu có thể bỏ công việc được! - Gì chứ một ngày thì chắc chắn là chẳng sao. Như hôm nay chẳng hạn.Stephany mỉm cười đồng ý:
- Thế anh định làm gì?
- Thiếu gì kế hoạch! Thực ra anh chỉ muốn ở bên em thôi – Dan nở một nụ cười dễ thương
– Chẳng nhẽ người phụ nữ giàu nhất nước Úc mà không dám thỉnh thoảng thưởng cho mình ít ngày nghỉ ư?
- Thôi được, ta đã thoả thuận thế nhé. Stephany vừa cúi xuống để hôn chồng thì chuông điện thoại lại vang lên.
- Nhưng nhỡ là Dennis hoặc Sara thì sao? Stephany cầm máy.
Chị nhận ra giọng Bill Macmaster.
- Stephany phải không? Xin lỗi vì chú quấy rầy sớm thế này, nhưng chúng ta đang gặp phải một khó khăn nghiêm trọng. Cháu đến ngay Sở bây giờ, được không?
- Nhưng chẳng nhẽ chú không tự giải quyết được hay sao? Cháu đang định nghỉ một ngày
– Cháu với Dan…
- Stephany, việc nghiêm trọng lắm.Stephany liếc nhìn Dan, ông sầm mặt lại vì hiểu chuyện sẽ kết thúc như thế nào.- Chú Bill, đừng làm cháu lo lắng.
- Tôi nhổ toẹt vào cái lo lắng của cô – Bill nổi khùng
– Vấn đề này là sự sống còn của cô! Thế nào, cô có đến ngay không?
– Nói rồi ông cụp máy đánh sầm một cái.
- Cái ông bạn già Bill này! – Dan cáu kỉnh
– Lúc nào cũng đưa quyền lợi của “Harper Mining” lên trên hết.Bước chân vào toà nhà đồ sộ của hãng “Harper Mining” Stephany vẫy tay chào bà thư ký.
- Thưa bà Harper, kế toán trưởng và trưởng phòng châu Âu muốn gặp bà.
- Khi nào các bản báo cáo chuẩn bị xong thì bà mang vào ngay cho tôi, Hilary nhé.
– Stephany ra lệnh.Qua phòng Bill, chị nghe thấy ông già đang quát vào máy điện thoại:
- Nếu cần thì dùng cuốc xẻng đào họ tên chúng lên cho tôi. Tôi muốn biết thằng cha nào làm chuyện đó và mục đích của nó là gì? Đừng có tự bào chữa nữa! Bill vào phòng làm việc của Stephany, tay vung vẩy bản tin tổng hợp. Stephany lập tức đoán ngay ra vấn đề.
- Có kẻ nào muốn tấn công hãng của ta hả?
- Đúng thế, hơn nữa chúng giấu tung tích tài lắm.
- Chú cho rằng chúng hành động thông qua những người mạo danh chăng?
- Có thể.
- Tại thời điểm này thì ta chưa biết. Nhưng tôi đã huy động các lực lượng của ta tập trung vào giải quyết việc này rồi.Stephany trầm ngâm nhíu trán lại:
- Trong khi ta chưa biết được kẻ nào đang dốc tiền mua tín phiếu cổ phần của ta, thì chưa thể có các biện pháp để đối phó lại. Tuy nhiên chúng ta cần tính toán xem khả năng của chúng ta như thế nào.Chị ngồi xuống và ra hiệu cho Bill lại gần. Thế nhưng Bill có vẻ ngại ngần. Bước đến bên cửa sổ, ông làm bộ như đang ngắm phong cảnh bên ngoài. Một lúc sau ông nói:
- Cháu đã đọc báo sáng nay chưa?
- Báo à? Chưa… Bill im lặng lấy từ túi ra một mảnh báo gập tư và trao cho Stephany. Chị lập tức hiểu ra ông muốn nói gì.
- Ồ không, Bill, đừng…
- Cháu cần phải bình tĩnh chịu đựng, cô bé ạ. Phải đánh trả hết mình. Đó là lối thoát duy nhất.Stephany giở mảnh báo. Trong mục “những chuyện đồn đại” chị thấy chính cái điều mà chị sợ nhất.“Một trong những sự kiện bí hiểm nhất xảy ra ở nước ta trong vòng mấy năm gần đây sắp sửa đi vào đoạn chót, bởi vì hôm nay Jilly Stuart sẽ được ra tù. Dân chúng Sydney có lẽ vẫn còn nhớ bảy năm trước đây chị ta bị xử theo hai điều luật: vì âm mưu giết người và tội giết người không cố ý.Toà đã chứng minh rằng Jilly Stuart có tham gia vào vụ hãm hại Stephany Harper – người thừa kế của một vị vua dầu lửa, lúc đó là bạn gái thân thiết của mình. Chị ta cũng bị buộc tội giết chồng của Stephany Harper, cầu thủ quần vợt nổi tiếng Greg Marsdan, người mà chị ta có quan hệ bất chính trong một thời gian. Những sự kiện rắc rối này đã làm dư luận chú ý và ồn ào lên trong một thời gian khá lâu. Trong quá trình xét xử đã lộ ra rằng bị cáo được mời đến thăm ngôi nhà, nơi bạn gái thân nhất của chị ta và Greg Marsdan đang hưởng tuần trăng mật. Vũ khí để giết Stephany Harper là một con cá sấu dài mười hai fut. Thế nhưng nạn nhân đã thoát chết và lại trở lại giữ chức chủ tịch hãng “Harper Mining”, một nhân vật chủ chốt trong giới doanh nghiệp, con sư tử trong xã hội thượng lưu. Kết hôn với bác sĩ nổi tiếng chuyên làm giải phẫu chỉnh hình Dan Marshall người đã trả lại cuộc sống và sắc đẹp cho chị, Stephany Harper đã…”Stephany kinh tởm ném tờ báo và nói với Bill:
- Cháu hoàn toàn… bị bất ngờ.Bill hỏi lại, cố gắng dùng giọng nói thật nhẹ nhàng:
- Nhưng cháu cũng đã biết được rồi cơ mà.
- Cháu biết là Jilly sắp được thả ra. Ngoài ra cháu không muốn tìm hiểu gì thêm nữa
– Chị thất vọng nói
– Cháu tưởng là mọi việc đã kết thúc từ lâu rồi…Bill ho khan.
/59
|