Cầm trong tay một đống kết quả kiểm tra từ bệnh viện chậm rãi đi vào nhà, mọi cảm giác không chân thật ở trong lòng đều biến hoá thành vui vẻ và hạnh phúc. Sau ba tháng lại có một thiên thần bé nhỏ xuất hiện ở trong bụng của cô, mềm mại, non nớt, đáng yêu như cô bé con nhỏ, ngẫm lại cảm thấy hạnh phúc đến chết mất thôi.
Kiếp trước khi cô có cục cưng, tâm tình của cô cũng vui sướng và kích động giống như vậy, nghĩ lại trong nhà còn có một người đàn ông đó chính là bạn đời của cô đang chờ, cô chạy về nhà thật nhanh để chia sẻ tin tức này. Cùng tâm trạng háo hức và mong ngóng đứa trẻ này đi về nhà, không ngờ chào đón cô lại là một màn biểu diễn đâm sâu vào tim cô. Cô đã từng khóc, từng hận, cuối cùng đó chính là buộc bản thân mình từ bỏ tình cảm với người kia, sau đó chính là cái ngày trùng sinh khó có được, không muốn vì một người đàn ông phụ bạc mà làm mình không được sống tốt.
Đối với Lục Hoằng Văn, điều mà cô không thể bỏ xuống được, chính là đứa con bé nhỏ của cô không có cơ hội thấy được thế giới này. Đứa bé đã trở thành chấp niệm của cô. Bao gồm những người bạn nhỏ mà cô đã chăm sóc khi còn bé như Nghê Thuỵ Tuyết và Lý Minh Trạch, đối với trẻ con cô thật sự rất yêu thích, bây giờ thỉnh thoảng cô cũng đi tới nhà trẻ làm tình nguyện viên, giúp đỡ các cô giáo chăm sóc mấy bạn nhỏ, dời tình yêu của cô dành cho con tới những đứa trẻ khác.
Bây giờ khối thịt đó đã trở về bụng cô, Mạnh Tĩnh Nghiên cuối cùng cũng cảm thấy một tia không cam lòng dành cho Lục Hoằng Văn cũng đã theo gió thổi bay mất rồi.
Lúc này trên đường trở về nhà, thật sự rất khác so với hình ảnh của kiếp trước. Mặc dù không có ba của đứa nhỏ để chia sẻ tâm tình hạnh phúc này, nhưng cô còn có ba mẹ yêu quý của mình, bọn họ sẽ không bao giờ bỏ rơi cô. Hơn nữa có thêm cục cưng ở trong bụng, bọn họ sẽ tạo thành một gia đình hạnh phúc với bốn thành viên.
Nghĩ đến Thành Trạm Vũ đã rời đi, giờ phút này cô chỉ cảm thấy may mắn--may mắn anh còn chưa biết chuyện cô có em bé.
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không dám tưởng tượng, nếu Thành Trạm Vũ biết cô có em bé thì sẽ phản ứng như thế nào. Dù sao anh cũng chỉ là một cậu thiếu niên mới có mười tám tuổi, chắc sẽ thấp thỏm bất an, yêu cầu cô phá bỏ đứa nhỏ này đi, hay là sẽ tranh quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ này với cô? Hoặc là sẽ kết hôn cùng với cô, để cho đứa nhỏ có một gia đình hoàn chỉnh?
Từ khi trùng sinh cho tới nay, dù đối mặt với chuyện gì, học tập, gia đình, thậm chí là chuyện ba ngoại tình, bọn họ đều có thể xử lý mọi chuyện một cách tốt nhất, nhưng về chuyện tình cảm thì thật sự hỏng bét. Không biện pháp nào, một người cho dù ưu tú tới đâu cũng có lúc mất phương hướng mà.
Nghĩ đến mấy cái khả năng đó, đầu cô cũng muốn nổ ra. Trong lòng lại âm thầm nổi lên một tia hi vọng, tốt nhất là từ nay về sau Thành Trạm Vũ cứ lạnh tâm với cô đi, nếu không anh sẽ về tìm cô, cũng không muốn cho anh biết sự tồn tại của đứa nhỏ này, cô cũng chỉ muốn mẹ con cô có thể bình an sống qua ngày.
Xem đi, sức mạnh của đứa nhỏ này lớn bao nhiêu. Mới vừa kiểm tra phát hiện ra nó, chưa thật sự phát triển toàn bộ còn nằm trong bụng cô, Mạnh Tĩnh Nghiên đã yêu thương nó như châu báu, còn nhớ ba đứa nhỏ làm gì nữa chứ!
Trong lòng giật mình, đột nhiên phản ứng kịp, chuyện này bất kể như thế nào cũng phải giấu người nhà. Không nói đến chuyện khi Thành Trạm Vũ biết sẽ có phản ứng như thế nào, mà còn có ba Thành, lão đại ca hắc đạo của thành phố A, có một lần ông đánh nhau tới mức bị thương nặng, xém chút nữa là phải tổ chức tang lễ, nhưng ngoại trừ Thành Trạm Vũ thì chẳng có đứa con nào khác. Nhưng ông là một người chú trọng chuyện nối dõi tông đường, mặc kệ Thành Trạm Vũ giận ông như thế nào, cũng đành phải nuốt vào bụng, không có cách nào, ai bảo ông chỉ
Kiếp trước khi cô có cục cưng, tâm tình của cô cũng vui sướng và kích động giống như vậy, nghĩ lại trong nhà còn có một người đàn ông đó chính là bạn đời của cô đang chờ, cô chạy về nhà thật nhanh để chia sẻ tin tức này. Cùng tâm trạng háo hức và mong ngóng đứa trẻ này đi về nhà, không ngờ chào đón cô lại là một màn biểu diễn đâm sâu vào tim cô. Cô đã từng khóc, từng hận, cuối cùng đó chính là buộc bản thân mình từ bỏ tình cảm với người kia, sau đó chính là cái ngày trùng sinh khó có được, không muốn vì một người đàn ông phụ bạc mà làm mình không được sống tốt.
Đối với Lục Hoằng Văn, điều mà cô không thể bỏ xuống được, chính là đứa con bé nhỏ của cô không có cơ hội thấy được thế giới này. Đứa bé đã trở thành chấp niệm của cô. Bao gồm những người bạn nhỏ mà cô đã chăm sóc khi còn bé như Nghê Thuỵ Tuyết và Lý Minh Trạch, đối với trẻ con cô thật sự rất yêu thích, bây giờ thỉnh thoảng cô cũng đi tới nhà trẻ làm tình nguyện viên, giúp đỡ các cô giáo chăm sóc mấy bạn nhỏ, dời tình yêu của cô dành cho con tới những đứa trẻ khác.
Bây giờ khối thịt đó đã trở về bụng cô, Mạnh Tĩnh Nghiên cuối cùng cũng cảm thấy một tia không cam lòng dành cho Lục Hoằng Văn cũng đã theo gió thổi bay mất rồi.
Lúc này trên đường trở về nhà, thật sự rất khác so với hình ảnh của kiếp trước. Mặc dù không có ba của đứa nhỏ để chia sẻ tâm tình hạnh phúc này, nhưng cô còn có ba mẹ yêu quý của mình, bọn họ sẽ không bao giờ bỏ rơi cô. Hơn nữa có thêm cục cưng ở trong bụng, bọn họ sẽ tạo thành một gia đình hạnh phúc với bốn thành viên.
Nghĩ đến Thành Trạm Vũ đã rời đi, giờ phút này cô chỉ cảm thấy may mắn--may mắn anh còn chưa biết chuyện cô có em bé.
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không dám tưởng tượng, nếu Thành Trạm Vũ biết cô có em bé thì sẽ phản ứng như thế nào. Dù sao anh cũng chỉ là một cậu thiếu niên mới có mười tám tuổi, chắc sẽ thấp thỏm bất an, yêu cầu cô phá bỏ đứa nhỏ này đi, hay là sẽ tranh quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ này với cô? Hoặc là sẽ kết hôn cùng với cô, để cho đứa nhỏ có một gia đình hoàn chỉnh?
Từ khi trùng sinh cho tới nay, dù đối mặt với chuyện gì, học tập, gia đình, thậm chí là chuyện ba ngoại tình, bọn họ đều có thể xử lý mọi chuyện một cách tốt nhất, nhưng về chuyện tình cảm thì thật sự hỏng bét. Không biện pháp nào, một người cho dù ưu tú tới đâu cũng có lúc mất phương hướng mà.
Nghĩ đến mấy cái khả năng đó, đầu cô cũng muốn nổ ra. Trong lòng lại âm thầm nổi lên một tia hi vọng, tốt nhất là từ nay về sau Thành Trạm Vũ cứ lạnh tâm với cô đi, nếu không anh sẽ về tìm cô, cũng không muốn cho anh biết sự tồn tại của đứa nhỏ này, cô cũng chỉ muốn mẹ con cô có thể bình an sống qua ngày.
Xem đi, sức mạnh của đứa nhỏ này lớn bao nhiêu. Mới vừa kiểm tra phát hiện ra nó, chưa thật sự phát triển toàn bộ còn nằm trong bụng cô, Mạnh Tĩnh Nghiên đã yêu thương nó như châu báu, còn nhớ ba đứa nhỏ làm gì nữa chứ!
Trong lòng giật mình, đột nhiên phản ứng kịp, chuyện này bất kể như thế nào cũng phải giấu người nhà. Không nói đến chuyện khi Thành Trạm Vũ biết sẽ có phản ứng như thế nào, mà còn có ba Thành, lão đại ca hắc đạo của thành phố A, có một lần ông đánh nhau tới mức bị thương nặng, xém chút nữa là phải tổ chức tang lễ, nhưng ngoại trừ Thành Trạm Vũ thì chẳng có đứa con nào khác. Nhưng ông là một người chú trọng chuyện nối dõi tông đường, mặc kệ Thành Trạm Vũ giận ông như thế nào, cũng đành phải nuốt vào bụng, không có cách nào, ai bảo ông chỉ
/142
|