Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi

Chương 70 - Chương 70

/142


Vu Miểu Miểu, làm sao cậu lại trở về rồi hả?

Hắc hắc, Nghê Thụy Tuyết, cậu không biết à? Ở cửa có một trai đẹp đấy! Rất đẹp trai, rất rất đẹp trai!

Vu Miểu Miểu vừa nói xong, ngay lập tức, ánh mắt của Nghê Thụy Tuyết cũng phát sáng tựa như mắt sói giữa bầu trời đêm. Hiểu rõ bản tính háo sắc của cô, Mạnh Tĩnh Nghiên thấy thế liền vội vàng lui nhanh lại hai bước, cô (MTN) quay người nhưng chưa bắt được người thì Nghê Thụy Tuyết lại gấp gáp đi xem trai đẹp, vội vàng lôi lôi kéo kéo Vu Miểu Miểu chạy đi. Thư Du cùng với hai vị này quả thực đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã*”, Vu Miểu Miểu cứ ra ra vào vào nhiều lần, cũng chỉ đơn giản là vì suy nghĩ đi qua cửa nhiều thêm mấy lần thì sẽ có cơ hội được nhìn trai đẹp thêm mấy lần.

*Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: Nghĩa đen: Trâu thì sẽ tìm đến trâu, ngựa sẽ tìm đến ngựa (trâu chơi với trâu, ngựa chơi với ngựa).

Nghĩa bóng: Những người có cùng mục đích, chí hướng, sở thích (có thể là tốt hoặc xấu) sẽ tìm đến với nhau để kết bạn, để chơi với nhau.

Tuy nhiên câu thành ngữ này thường có ý nói về những người xấu, hèn kém, do trâu ngựa thì thường được ví là loài vật thấp hèn, xấu xa (đầu trâu mặt ngựa).

Ha! Đúng là ‘mái tóc dài mà kiến thức ngắn’, trai đẹp thì có gì để nhìn chứ? Chẳng phải bên cạnh hai người đang có một người vô cùng đẹp trai đang đứng đây sao? Lý Minh Trạch khịt khịt mũi coi thường giễu cợt nói.

Nếu là bình thường, Lý Minh Trạch tự luyến nói ra mấy câu này, Mạnh Tĩnh Nghiên liền sẽ trực tiếp coi anh ta đang mê sảng, nhưng vị ‘ trai đẹp’ này lại vừa nhếch khóe môi, trên mặt vẫn còn dính màu thuốc tím lại bày ra vẻ mặt thối tha, thì cô thật sự không thể tiếp nhận nổi. Lý Minh Trạch vẫn cứ tiếp tục che miệng cười hì hà không ngừng, giống như tất cả mặt mũi sắp bị chính anh ta vứt đi hết không rồi.

Wey wey Wey, Nghiên Nghiên, ‘trai đẹp’ ở cửa thật sự rất đẹp trai! A a a…, tớ cảm thấy anh ta rất giống Lâm Chí Dĩnh, Tô Hữu Bằng! Chỉ là vẻ mặt của anh ta quá mức nghiêm túc, nếu như anh ta cười một cái, nhất định sẽ đẹp trai hơn rất nhiều. Xem xong trai đẹp, Nghê Thụy Tuyết cùng Vu Miểu Miểu chậm rãi trở về, gương mặt đỏ bừng, không biết là do chạy hay là vì ngắm trai đẹp mà hưng phấn.

Không phải đâu, tớ lại cảm thấy anh ấy giống với Ngô Kì Long hơn! Bộ dạng lạnh lùng rất ngầu, ôi ~ Hai sắc nữ xúm lại sôi nổi thảo luận, dường như còn chảy ra cả nước miếng.

Qua tính đã có. Cũng may là “độc nam sắc” trong người hai bọn họ ngấm không quá sâu, hai người vẫn còn hiểu được phải dè dặt mà hạ giọng xuống, chỉ đơn giản là nhỏ giọng thảo luận, nếu không nhất định sẽ không hù dọa đến những người đi đường bên cạnh. Rất nhanh sau đó, nhóm người bọn họ đã đi đến trước trường học, Nghê Thụy Tuyết rất ý vị lấy cùi chỏ khẽ chọc Mạnh Tĩnh Nghiên, ý bảo cô nhìn về phía đối diện.

Chỉ một cái liếc nhìn cũng làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên ngây dại. Mặc dù người đó vẫn đang mặc đồng phục học sinh, nhưng anh đứng ở trong đám người mà giống như ‘hạc giữa bầy gà’, vô cùng nổi bật chói mắt. Đôi tay của anh cắm ở trong túi quần, sau lưng vác một cái cặp sách, một bộ dáng ‘cool ngầu’ hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Chỉ là, không đợi cho Mạnh Tĩnh Nghiên cẩn thận nhìn lại một chút, người nọ chợt xoay người rời đi một mình, chọc cho Vu Miểu Miểu và Nghê Thụy Tuyết một hồi thở dài thở ngắn: Anh ấy đã đứng ở đó được hơn 10' rồi, còn tưởng rằng đang đợi ai đó, vậy mà lại đi một mình…

Không biết sau này anh ấy còn tới đây nữa hay không đây? Haizz…

Được rồi, trai đẹp cũng không thể mài ra để ăn như cơm được, chúng ta mau chóng trở về nhà đi, chúng ta vẫn còn phải nấu cơm đấy.

Nghiên Nghiên à, không phải tớ nói cậu, nhưng đó là trai đẹp! Đó là trai đẹp ôi đó, trời ạ! Cậu có biết thấy trai đẹp là phải thưởng thức hay không vậy? Cậu mới lớn chừng này, vẫn còn nhỏ tuổi, vậy mà lại có ý định trở thành một bà nội trợ rồi sao? Ôi, quá đáng thương, tuổi trẻ quý báu của chúng ta!

Mạnh Tĩnh Nghiên bất đắc dĩ nhún nhún vai: Được rồi, tớ thừa nhận nam sinh vừa rồi thật sự là rất tuấn tú, nhưng mà, đó không phải loại hình ưa thích của mình. Hơn nữa, mặc dù tớ cũng rất muốn hưởng thụ tuổi trẻ tươi đẹp thật tốt, nhưng nếu như không nấu cơm thì sẽ bị đói bụng, hay là cậu đi tìm chú Mạnh và dì Lý của cậu, đề nghị bọn họ không được sử dụng sức lao động của trẻ em giúp mình, có được hay không?

Mộng tưởng thì rất đẹp đẽ, nhưng thực tế lại vô cùng tàn khốc.

Ngay lập tức, một màu hồng phấn trong mắt Nghê Thụy Tuyết bị thực tế ăn cơm và đói bụng của Mạnh Tĩnh Nghiên dập tắt không thương tiếc, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi theo Mạnh Tĩnh Nghiên về nhà.

Nghiên Nghiên... Cái đó, cái đó...

Cậu muốn nói gì à? Sao cứ ‘cái đó... cái đó...’ lằng nhằng mãi thế?

A không có việc gì, chúng ta đi thôi...

Sờ sờ mũi một cái, Lý


/142

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status