Lúc Mạnh Tĩnh Nghiên tỉnh lại lần nữa thì đã là chạng vạng tối, cửa sổ trong phòng đã kéo rèm, tối đen như mực. Chậm rãi nhìn xung quanh một vòng không thấy người nào, trên bàn tay được dán một miếng băng màu trắng —— thì ra là không phải nằm mơ, thật sự có người đã mời bác sĩ đến phòng tiêm thuốc cho cô, chính là người khờ khạo được cô tặng cô kẹo que mười năm trước.
Chính là người mà Nghê Thụy Tuyết luôn nhìn hắn với dáng vẻ háo sắc, dùng một câu nói Triệu Bản Sơn để hình dung bộ dáng của tiểu hỏa này là, đẹp trai đến ngây người.
Cô từng nghĩ tới, mười năm a, người mà cô cho kẹo que không dám xuất hiện tại trước mặt cô, có phải vì diện mạo khó coi mà tự ti hay không? Có phải là người sáng tạo ra môm phái trạch nam hay không? Nằm mơ cũng không nghĩ đến lại trở thành tiểu Khốc ca như vậy.
Hít hít mũi, nghe được mùi thơm của thức ăn. Tiêm xong cảm giác tốt hơn nhiều, lỗ mũi cũng thính hơn, bụng vì đói mà đang biểu tình. Ai, cũng khó trách, lúc Thành Trạm Vũ tới còn là buổi sáng, hiện tại cũng đến thời điểm ăn cơm chiều, làm sao không đói cho được chứ? vlub.
Mẹ, đang nấu gì ăn ngon vậy, con đói quá.
Tỉnh ngủ? Đo nhiệt độ rồi hả?
Dạ chưa, con nghe mùi thức ăn nên liền xuống giường. 13767235
Mẹ Mạnh liền mắng là một chú mèo ham ăn, sau đó để cái xẻng xuống dán trán của mình lên trán con gái để đo thử nhiệt độ. Vẫn có chút nóng, nhưng so với buổi sáng đã giảm rất nhiều, ngày mai ngày mốt lại tiêm thêm hai mũi nữa là có thể khỏe rồi.
Mẹ, bọn người Thành Trạm Vũ đã đi rồi à? muốn chính thực thắc mắc của mình.
Không đi thì con còn muốn lưu bọn họ lại ăn cơm với nhà à? Cha Mạnh từ thư phòng bước ra, vừa vặn nghe câu này. Vừa nhắc tới Thành Trạm Vũ tên tuổi hắn liền tức gần chết, tiểu tử chết toi còn chưa mọc đủ lông, liền muốn quyến rũ khuê nữ nhà hắn, không có cửa đâu!
Bị ba ba nói vậy liền nghẹn lời không biết nói gì, ngoan ngoãn im lặng.
Nhưng chiến hỏa không phải muốn tránh là có thể tránh được, thời điểm con gái sốt cao Cha Mạnh liền nghĩ, chỉ cần cô tốt, muốn làm gì thì làm. Muốn chơi liền chơi, nghĩ nói yêu thương liền nói yêu thương, hắn phụ trách kiếm tiền cho nữ nhi, để cho cô muốn làm gì thì làm.
Nhưng khi Mạnh Tĩnh Nghiên hơi tốt lên một chút, Cha Mạnh liền không đồng ý. Tới đây!
Giọng nói rất nghiêm túc, làm cho Mạnh tiểu nữu sợ khẽ run lên. Ai u, sao mà giọng điệu giống như cảnh sát nhân đang xét hỏi tội phạm như vậy?
Vặn vẹo đi tới, đến ngồi trên ghế sofa, còn lấy cái gối lót ở sau lưng để dựa vào. Bộ dáng làm biếng không ngay ngắn như vậy nếu như là bình thường đã sớm bị mắng, nhưng bây giờ bệnh nhân lớn nhất, Cha Mạnh mắt nhắm mắt mở, coi như không nhìn thấy.
Dùng thuật ngữ chính trị mà nói, cái này thuộc về mâu thuẫn chủ yếu cùng mâu thuẫn thứ yếu. Mâu thuẫn chủ yếu là mâu thuẫn nổi lên hàng đầu ở mỗi giai đoạn nhất định của quá trình phát triển của sự vật. Nó có tác dụng quyết định đối với những mâu thuẫn khác trong cùng một giai đoạn của quá trình đó. Mâu thuẫn không chủ yếu là những mâu thuẫn không đóng vai trò quyết định. Hai cái đều tồn cùng nhau, dưới điều kiện nhất định cũng có thể chuyển hóa lẫn nhau.
Thành Trạm Vũ, là thuộc về mâu thuẫn chủ yếu.
Nói đi, con và Thành Trạm Vũ đó là quan hệ như thế nào.
Ai nha ba ah, con cùng hắn có thể có quan hệ gì, trước bữa nay con cũng không biết người này.
Vậy tại sao hắn lại đưa kẹo que cho con?
Ách, lúc con ba tuổi thường trong quần áo, hay trong ngăn kéo phát hiện kẹo que, người khác cho con nên con liền nhận chứ sao. Không ngờ hắn còn rất kiên nhẫn, tặng tới nhiều năm như vậy.
Cái gì? Lúc hắn ba tuổi liền bắt đầu cua con rồi hả ? Không giải thích còn may, vừa giải thích Cha Mạnh càng cảm thấy tình huống càng nghiêm trọng. Đây là hạng người gì a? Nhỏ như vậy đã theo đuổi khuê nữ bảo bối của hắn rồi, hơn nữa nghe ý tứ bác sĩ Mạc nói, tiểu tử kia phái bọn họ ở bên cạnh, mọi cử động đều phải giám sát chặt chẽ báo cho hắn!
Thật ra thì Thành Trạm Vũ làm như vậy chỉ là uốn bảo vệ Mạnh gia, nhưng mà đột nhiên lại xuất hiện một tiểu tử muốn cướp khuê nữ bảo bối của hắn, ấn tượng của Cha Mạnh đối với hắn làm sao tốt cho được? Bảo vệ cũng trở thành giám thị, mười năm nay làm cái gì cũng uổng phí. Cha Mạnh còn cảm thấy rợn cả tóc gáy, cuộc sống luôn nằm ở dưới mắt của người ta lại không biết!
Không được! Dọn nhà! Phải dọn nhà! Cha Mạnh vỗ bàn, Ngày mai ngày mốt bác sĩ Mạc t còn tới chích cho con nữa, sau khi chích xong hai mũi này chúng ta lập tức dọn nhà. Về sau con cũng không được cùng tên tiểu tử kia có bất kỳ tiếp xúc nào, biết không?
Nam nhân lớn nhất trong nhà. Một lần nữa thể hiện độc tài chuyên chính, kháng nghị không có hiệu quả, Mạnh Tĩnh Nghiên chu mỏ không lên tiếng gì.
Mọi cử động đều có người chú ý, dù là bảo vệ, nghĩ tớit cũng rất là khó chịu , dù sao nhà cô không phải rất giàu có, không cần đi tới chỗ nào đều có hộ vệ đi theo, bảo vệ như vậy cô không có quen. Nhưng không biết làm sao, cô không có cách nào bực bội Trạm Vũ , không khỏi rất tín nhiệm hắn, cảm thấy hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn tới mình.
Có thể do hắn yên lặng tặng kẹo que mười năm, dù chưa từng xuất hiện, lại làm cho trong lòng cô vô thức coi hắn là một người quen, là bạn bè lâu năm mà đối đãi sao ? Có phải chính hắn phái những người này giúp bọn hắn nhà giải quyết không ít vấn đề thực tế, ít nhất
Chính là người mà Nghê Thụy Tuyết luôn nhìn hắn với dáng vẻ háo sắc, dùng một câu nói Triệu Bản Sơn để hình dung bộ dáng của tiểu hỏa này là, đẹp trai đến ngây người.
Cô từng nghĩ tới, mười năm a, người mà cô cho kẹo que không dám xuất hiện tại trước mặt cô, có phải vì diện mạo khó coi mà tự ti hay không? Có phải là người sáng tạo ra môm phái trạch nam hay không? Nằm mơ cũng không nghĩ đến lại trở thành tiểu Khốc ca như vậy.
Hít hít mũi, nghe được mùi thơm của thức ăn. Tiêm xong cảm giác tốt hơn nhiều, lỗ mũi cũng thính hơn, bụng vì đói mà đang biểu tình. Ai, cũng khó trách, lúc Thành Trạm Vũ tới còn là buổi sáng, hiện tại cũng đến thời điểm ăn cơm chiều, làm sao không đói cho được chứ? vlub.
Mẹ, đang nấu gì ăn ngon vậy, con đói quá.
Tỉnh ngủ? Đo nhiệt độ rồi hả?
Dạ chưa, con nghe mùi thức ăn nên liền xuống giường. 13767235
Mẹ Mạnh liền mắng là một chú mèo ham ăn, sau đó để cái xẻng xuống dán trán của mình lên trán con gái để đo thử nhiệt độ. Vẫn có chút nóng, nhưng so với buổi sáng đã giảm rất nhiều, ngày mai ngày mốt lại tiêm thêm hai mũi nữa là có thể khỏe rồi.
Mẹ, bọn người Thành Trạm Vũ đã đi rồi à? muốn chính thực thắc mắc của mình.
Không đi thì con còn muốn lưu bọn họ lại ăn cơm với nhà à? Cha Mạnh từ thư phòng bước ra, vừa vặn nghe câu này. Vừa nhắc tới Thành Trạm Vũ tên tuổi hắn liền tức gần chết, tiểu tử chết toi còn chưa mọc đủ lông, liền muốn quyến rũ khuê nữ nhà hắn, không có cửa đâu!
Bị ba ba nói vậy liền nghẹn lời không biết nói gì, ngoan ngoãn im lặng.
Nhưng chiến hỏa không phải muốn tránh là có thể tránh được, thời điểm con gái sốt cao Cha Mạnh liền nghĩ, chỉ cần cô tốt, muốn làm gì thì làm. Muốn chơi liền chơi, nghĩ nói yêu thương liền nói yêu thương, hắn phụ trách kiếm tiền cho nữ nhi, để cho cô muốn làm gì thì làm.
Nhưng khi Mạnh Tĩnh Nghiên hơi tốt lên một chút, Cha Mạnh liền không đồng ý. Tới đây!
Giọng nói rất nghiêm túc, làm cho Mạnh tiểu nữu sợ khẽ run lên. Ai u, sao mà giọng điệu giống như cảnh sát nhân đang xét hỏi tội phạm như vậy?
Vặn vẹo đi tới, đến ngồi trên ghế sofa, còn lấy cái gối lót ở sau lưng để dựa vào. Bộ dáng làm biếng không ngay ngắn như vậy nếu như là bình thường đã sớm bị mắng, nhưng bây giờ bệnh nhân lớn nhất, Cha Mạnh mắt nhắm mắt mở, coi như không nhìn thấy.
Dùng thuật ngữ chính trị mà nói, cái này thuộc về mâu thuẫn chủ yếu cùng mâu thuẫn thứ yếu. Mâu thuẫn chủ yếu là mâu thuẫn nổi lên hàng đầu ở mỗi giai đoạn nhất định của quá trình phát triển của sự vật. Nó có tác dụng quyết định đối với những mâu thuẫn khác trong cùng một giai đoạn của quá trình đó. Mâu thuẫn không chủ yếu là những mâu thuẫn không đóng vai trò quyết định. Hai cái đều tồn cùng nhau, dưới điều kiện nhất định cũng có thể chuyển hóa lẫn nhau.
Thành Trạm Vũ, là thuộc về mâu thuẫn chủ yếu.
Nói đi, con và Thành Trạm Vũ đó là quan hệ như thế nào.
Ai nha ba ah, con cùng hắn có thể có quan hệ gì, trước bữa nay con cũng không biết người này.
Vậy tại sao hắn lại đưa kẹo que cho con?
Ách, lúc con ba tuổi thường trong quần áo, hay trong ngăn kéo phát hiện kẹo que, người khác cho con nên con liền nhận chứ sao. Không ngờ hắn còn rất kiên nhẫn, tặng tới nhiều năm như vậy.
Cái gì? Lúc hắn ba tuổi liền bắt đầu cua con rồi hả ? Không giải thích còn may, vừa giải thích Cha Mạnh càng cảm thấy tình huống càng nghiêm trọng. Đây là hạng người gì a? Nhỏ như vậy đã theo đuổi khuê nữ bảo bối của hắn rồi, hơn nữa nghe ý tứ bác sĩ Mạc nói, tiểu tử kia phái bọn họ ở bên cạnh, mọi cử động đều phải giám sát chặt chẽ báo cho hắn!
Thật ra thì Thành Trạm Vũ làm như vậy chỉ là uốn bảo vệ Mạnh gia, nhưng mà đột nhiên lại xuất hiện một tiểu tử muốn cướp khuê nữ bảo bối của hắn, ấn tượng của Cha Mạnh đối với hắn làm sao tốt cho được? Bảo vệ cũng trở thành giám thị, mười năm nay làm cái gì cũng uổng phí. Cha Mạnh còn cảm thấy rợn cả tóc gáy, cuộc sống luôn nằm ở dưới mắt của người ta lại không biết!
Không được! Dọn nhà! Phải dọn nhà! Cha Mạnh vỗ bàn, Ngày mai ngày mốt bác sĩ Mạc t còn tới chích cho con nữa, sau khi chích xong hai mũi này chúng ta lập tức dọn nhà. Về sau con cũng không được cùng tên tiểu tử kia có bất kỳ tiếp xúc nào, biết không?
Nam nhân lớn nhất trong nhà. Một lần nữa thể hiện độc tài chuyên chính, kháng nghị không có hiệu quả, Mạnh Tĩnh Nghiên chu mỏ không lên tiếng gì.
Mọi cử động đều có người chú ý, dù là bảo vệ, nghĩ tớit cũng rất là khó chịu , dù sao nhà cô không phải rất giàu có, không cần đi tới chỗ nào đều có hộ vệ đi theo, bảo vệ như vậy cô không có quen. Nhưng không biết làm sao, cô không có cách nào bực bội Trạm Vũ , không khỏi rất tín nhiệm hắn, cảm thấy hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn tới mình.
Có thể do hắn yên lặng tặng kẹo que mười năm, dù chưa từng xuất hiện, lại làm cho trong lòng cô vô thức coi hắn là một người quen, là bạn bè lâu năm mà đối đãi sao ? Có phải chính hắn phái những người này giúp bọn hắn nhà giải quyết không ít vấn đề thực tế, ít nhất
/142
|