Editor: thao1504
Từ hôm đẩy Mạnh Tĩnh Nghiên vào góc tường cường hôn trở đi,Thành Trạm Vũ chợt giống như được thông suốt. Tuy nói chuyện vẫn rất ít như cũ, nhưng không còn hiền lành giống khúc gỗ như trước đó nữa. Mỗi ngày đều theo sát bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, sớm chiều đều đưa đón đi học, tan giờ học, buổi tối còn Mạnh gia ăn cơm mới chịu đi. Khi Mạnh Tĩnh Nghiên có động tác cùng nam sinh khác thân cận chút, lập tức Thành Trạm Vũ liền liền nổi cơn ghen kéo Mạnh Tĩnh Nghiên qua một bên không cho nói chuyện nữa.
A no no no, không cần hiểu sai như vậy, chỉ là hôn môi thôi mà.
Nhưng chỉ là chuện như thế này làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên tiếp nhận một cách vô lực, cảm thấy cha vừa du lịch vừa dọn nhà để tránh Thành Trạm Vũ là hành động rất nhàm chán, cũng tích cực phối hợp người. Đáng tiếc, mặc kệ là thuê phòng hay là mượn chỗ ở, mặc kệ cô đổi mấy trường học, không quá ba ngày, hành Trạm Vũ nhất định sẽ tìm được cô.
Nếu muốn né tránh Thành Trạm Vũ, trừ phi không cần công ty Mạnh gia cùng đến trường học nữa, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không đi học và người một nhà trốn đến ngoại ô. Nếu không chỉ cần ở thành thị, thì chính là thiên hạ của hắn, cái gì mà tra không ra? Chính hắn không có Thuật Phân Thân, nhưng thủ hạ cha hắn rất đông đảo, kêu mấy người thay phiên nhau canh những người có liên quan với Mạnh gia, đến nhà ngồi chờ, thì có thể tìm được dấu vết.
Trong vòng một tháng bị giày vò ba lần bốn lượt, liên tục đổi chỗ ai cũng không chịu nổi. Mẹ Mạnh lại một người có tư tưởng không kiên định, mỗi ngày thổi lời bên gối với lão công, kêu hắn đừng can thiệp vào chuyện của bọn nhỏ, đứa nhỏ tự có phúc của đứa nhỏ. Tiểu tử Họ Thành cũng không làm được gì con gái, đừng nhìn con gái tuổi còn nhỏ, trong lòng cô luôn biết tự tính toán.
Cuối cùng, ba Mạnh cũng bị viên đạn bọc đường kiềm hãm, một nhà ba người chuyền về nhà cũ, chuyện học của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng được quay lại trường học trước kia. Người trong nhà đều thấy yên tĩnh, nhưng trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên lại rất tức giận. Vừa thấy Thành Trạm Vũ liền giống như chuột thấy mèo vậy, có một bạn học trai đến gần cô một chút, liền có phản xạ có điều kiện tựa như sẽ nhìn xem bên cạnh có Thành Trạm Vũ ở đó hay không, nét mặt của hắn có vui hay không vui.
Ai, chẳng lẽ thật sự bị hắn ăn sạch sành sanh rồi hay sao?
Trong lúc này ba của Tăng Hàm Vi mở tiệc mời một nhà ba người Mạnh gia, vốn ba Mạnh không muốn cho con gái đi, nhưng lại cảm thấy không đi không được, dù sao vị lãnh đạo này ngoại trừ có một phu nhân thích ra lệnh ra, thì ưu điểm chiếm đại đa số. Hắn rất sáng suốt, cũng rất chăm sóc ba cô. Còn nói muốn đặc biệt cảm tạ cô, không đi thì đúng là quá không nể mặt của hắn đi. . .. .
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng ăn mặc thật xinh đẹp đi dự tiệc cùng ba mẹ. Trên xe ba không ngừng dặn dò, nếu như bà của Hàm Vi ba muốn cô tiếp tục làm gia sư cho Tăng Hàm Vi, không được đồng ý. Cô biết là ba cô sợ cô chịu uất ức, ở trong lòng ba, cô vĩnh viễn xếp thứ nhất, công việc xếp thứ hai. Không đúng đúng, là mẹ xếp thứ hai Hàaa...!
Mặc dù là lãnh đạo mời khách, nhưng cũng không đãi ở nhà hàng cao cấp nhất. Điểm này làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên xem trọng ba của Tăng Hàm Vi, không nói những không phô trương bày ra thân thế như những người khác, còn rất khiêm tốn. Cha nói hắn còn muốn tiến thêm một bước nữa, làm việc một cách khiêm tốn ắt là chuyện không thể thiếu , nhằm tránh cho người ta bắt được chổ yếu.
Chị Tiểu Mạnh, chị rốt cuộc cũng đã tới! Em nhớ chị muốn chết! Vừa vào nhà, cô liền bị một tiểu pháo bắn ra đụng ngã, cái mông do té thành bị thường thành tám mảnh. Nếu không phải hiện tại còn trẻ tuổi, thì chuyện trật eo không phải là không thể xảy ra.
Dùng sức bấm gương mặt của Tăng Hàm Vi một cái để báo thù, sau đó cô vỗ cái mông nhỏ, Mau dậy đi, nếu không chị sẽ bị em đè chết mất, ai u, cái mông của chị, đau chết được.
Nhìn hai đứa bé đang náo với nhau, các người lớn cũng không đến đỡ lên, còn đứng ở kế bên xem náo nhiệt. Một lát sau đồng chí lãnh đạo không nhìn nổi nữa, quát Tăng Hàm Vi, Vi Vi, mau đỡ chị Mạnh của con dậy. Chị Mạnh mới đi vào mà con đã bị đụng ngã, thật không có quy củ.
Cục Trưởng tăng, cũng đừng mắng Hàm Vi, không phải là do hai đứa bé thời gian dài không gặp đó sao, nên cô bé nhớ Nghiên Nghiên thôi. Hai đứa bé quan hệ tốt, nên khi mặt rất vui mừng . Hai đưa bé giỡn với nhau, không việc gì , không việc gì nhi ha ha.
Đứa nhỏ này, ở nhà đã bị mẹ cô làm hư rồi, một chút lễ phép cũng không có.
Tăng Hàm Vi kéo Mạnh Tĩnh Nghiên lên, nghe ba lời này, lập tức khéo léo lễ phép cùng mọi người chào hỏi: Bác Mạnh, dì Lý cùng chị Tiểu Mạnh khoẻ.
Ba của Hàm Vi lúc này mới vừa lòng mà gật gật đầu, lôi kéo ba Mạnh ngồi xuống chỗ ngồi đã an bài trước đó. Mạnh Tĩnh Nghiên càng thêm ấn tượng đối với vị lãnh đạo này, vốn đã cảm thấy hắn rất hòa ái thân dân, một chút kiêu ngạo cũng không có. Chỉ là kiếp trước cô đối với chính trị không quan tâm lắm, nên cũng không biết vị lãnh đạo ngày sau sẽ có biểu hiện như thế nào, chỉ là nhìn hiện tại nhìn hắn cư xử rất hòa khí tự nhiên, chắc là không khác hiện tại lắm.
Vì là đứa bé nên không thể giấu được tâm sự, không đợi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, tiểu cô nương đã rất kích động cùng Mạnh Tĩnh Nghiên tán gẫu : Chị Tiểu Mạnh em rất nhớ chị, nhưng mẹ không cho em đi tìm chị, lần trước chị làm cho em túi sách hình Pikachu em rất thích, các bạn
Từ hôm đẩy Mạnh Tĩnh Nghiên vào góc tường cường hôn trở đi,Thành Trạm Vũ chợt giống như được thông suốt. Tuy nói chuyện vẫn rất ít như cũ, nhưng không còn hiền lành giống khúc gỗ như trước đó nữa. Mỗi ngày đều theo sát bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, sớm chiều đều đưa đón đi học, tan giờ học, buổi tối còn Mạnh gia ăn cơm mới chịu đi. Khi Mạnh Tĩnh Nghiên có động tác cùng nam sinh khác thân cận chút, lập tức Thành Trạm Vũ liền liền nổi cơn ghen kéo Mạnh Tĩnh Nghiên qua một bên không cho nói chuyện nữa.
A no no no, không cần hiểu sai như vậy, chỉ là hôn môi thôi mà.
Nhưng chỉ là chuện như thế này làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên tiếp nhận một cách vô lực, cảm thấy cha vừa du lịch vừa dọn nhà để tránh Thành Trạm Vũ là hành động rất nhàm chán, cũng tích cực phối hợp người. Đáng tiếc, mặc kệ là thuê phòng hay là mượn chỗ ở, mặc kệ cô đổi mấy trường học, không quá ba ngày, hành Trạm Vũ nhất định sẽ tìm được cô.
Nếu muốn né tránh Thành Trạm Vũ, trừ phi không cần công ty Mạnh gia cùng đến trường học nữa, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không đi học và người một nhà trốn đến ngoại ô. Nếu không chỉ cần ở thành thị, thì chính là thiên hạ của hắn, cái gì mà tra không ra? Chính hắn không có Thuật Phân Thân, nhưng thủ hạ cha hắn rất đông đảo, kêu mấy người thay phiên nhau canh những người có liên quan với Mạnh gia, đến nhà ngồi chờ, thì có thể tìm được dấu vết.
Trong vòng một tháng bị giày vò ba lần bốn lượt, liên tục đổi chỗ ai cũng không chịu nổi. Mẹ Mạnh lại một người có tư tưởng không kiên định, mỗi ngày thổi lời bên gối với lão công, kêu hắn đừng can thiệp vào chuyện của bọn nhỏ, đứa nhỏ tự có phúc của đứa nhỏ. Tiểu tử Họ Thành cũng không làm được gì con gái, đừng nhìn con gái tuổi còn nhỏ, trong lòng cô luôn biết tự tính toán.
Cuối cùng, ba Mạnh cũng bị viên đạn bọc đường kiềm hãm, một nhà ba người chuyền về nhà cũ, chuyện học của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng được quay lại trường học trước kia. Người trong nhà đều thấy yên tĩnh, nhưng trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên lại rất tức giận. Vừa thấy Thành Trạm Vũ liền giống như chuột thấy mèo vậy, có một bạn học trai đến gần cô một chút, liền có phản xạ có điều kiện tựa như sẽ nhìn xem bên cạnh có Thành Trạm Vũ ở đó hay không, nét mặt của hắn có vui hay không vui.
Ai, chẳng lẽ thật sự bị hắn ăn sạch sành sanh rồi hay sao?
Trong lúc này ba của Tăng Hàm Vi mở tiệc mời một nhà ba người Mạnh gia, vốn ba Mạnh không muốn cho con gái đi, nhưng lại cảm thấy không đi không được, dù sao vị lãnh đạo này ngoại trừ có một phu nhân thích ra lệnh ra, thì ưu điểm chiếm đại đa số. Hắn rất sáng suốt, cũng rất chăm sóc ba cô. Còn nói muốn đặc biệt cảm tạ cô, không đi thì đúng là quá không nể mặt của hắn đi. . .. .
Trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng ăn mặc thật xinh đẹp đi dự tiệc cùng ba mẹ. Trên xe ba không ngừng dặn dò, nếu như bà của Hàm Vi ba muốn cô tiếp tục làm gia sư cho Tăng Hàm Vi, không được đồng ý. Cô biết là ba cô sợ cô chịu uất ức, ở trong lòng ba, cô vĩnh viễn xếp thứ nhất, công việc xếp thứ hai. Không đúng đúng, là mẹ xếp thứ hai Hàaa...!
Mặc dù là lãnh đạo mời khách, nhưng cũng không đãi ở nhà hàng cao cấp nhất. Điểm này làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên xem trọng ba của Tăng Hàm Vi, không nói những không phô trương bày ra thân thế như những người khác, còn rất khiêm tốn. Cha nói hắn còn muốn tiến thêm một bước nữa, làm việc một cách khiêm tốn ắt là chuyện không thể thiếu , nhằm tránh cho người ta bắt được chổ yếu.
Chị Tiểu Mạnh, chị rốt cuộc cũng đã tới! Em nhớ chị muốn chết! Vừa vào nhà, cô liền bị một tiểu pháo bắn ra đụng ngã, cái mông do té thành bị thường thành tám mảnh. Nếu không phải hiện tại còn trẻ tuổi, thì chuyện trật eo không phải là không thể xảy ra.
Dùng sức bấm gương mặt của Tăng Hàm Vi một cái để báo thù, sau đó cô vỗ cái mông nhỏ, Mau dậy đi, nếu không chị sẽ bị em đè chết mất, ai u, cái mông của chị, đau chết được.
Nhìn hai đứa bé đang náo với nhau, các người lớn cũng không đến đỡ lên, còn đứng ở kế bên xem náo nhiệt. Một lát sau đồng chí lãnh đạo không nhìn nổi nữa, quát Tăng Hàm Vi, Vi Vi, mau đỡ chị Mạnh của con dậy. Chị Mạnh mới đi vào mà con đã bị đụng ngã, thật không có quy củ.
Cục Trưởng tăng, cũng đừng mắng Hàm Vi, không phải là do hai đứa bé thời gian dài không gặp đó sao, nên cô bé nhớ Nghiên Nghiên thôi. Hai đứa bé quan hệ tốt, nên khi mặt rất vui mừng . Hai đưa bé giỡn với nhau, không việc gì , không việc gì nhi ha ha.
Đứa nhỏ này, ở nhà đã bị mẹ cô làm hư rồi, một chút lễ phép cũng không có.
Tăng Hàm Vi kéo Mạnh Tĩnh Nghiên lên, nghe ba lời này, lập tức khéo léo lễ phép cùng mọi người chào hỏi: Bác Mạnh, dì Lý cùng chị Tiểu Mạnh khoẻ.
Ba của Hàm Vi lúc này mới vừa lòng mà gật gật đầu, lôi kéo ba Mạnh ngồi xuống chỗ ngồi đã an bài trước đó. Mạnh Tĩnh Nghiên càng thêm ấn tượng đối với vị lãnh đạo này, vốn đã cảm thấy hắn rất hòa ái thân dân, một chút kiêu ngạo cũng không có. Chỉ là kiếp trước cô đối với chính trị không quan tâm lắm, nên cũng không biết vị lãnh đạo ngày sau sẽ có biểu hiện như thế nào, chỉ là nhìn hiện tại nhìn hắn cư xử rất hòa khí tự nhiên, chắc là không khác hiện tại lắm.
Vì là đứa bé nên không thể giấu được tâm sự, không đợi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, tiểu cô nương đã rất kích động cùng Mạnh Tĩnh Nghiên tán gẫu : Chị Tiểu Mạnh em rất nhớ chị, nhưng mẹ không cho em đi tìm chị, lần trước chị làm cho em túi sách hình Pikachu em rất thích, các bạn
/142
|