Editor: thao1504
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, kế hoạch chu đáo của cô chẳng lẽ vì một chút khó khăn mà bị phá sản? Không được, đây có thể tuyệt đối không được!
Học sinh Cao tam thì hai ngày nghỉ cũng không có, Thành Trạm Vũ thứ bảy đi học, không có thời gian đến tìm cô. Mạnh Tĩnh Nghiên nhân cơ hội không có hắn giám sát bên cạnh liền mua một vé xe lửa đi thành phố C —— cô muốn đi gặp Lục Hoàng Văn. Không biết vì sao, bản thân Mạnh Tĩnh Nghiên rất muốn rất muốn gặp hắn một chút.
Dĩ nhiên, lúc này Lục Hoàng Văn còn chưa biết cô. Hai người lần đầu tiên gặp mặt là lúc học đại học, cô học năm nhất, Lục Hoàng Văn năm tư, cao hơn cô ba lớp. Nếu như cuộc đời của hắn không xảy ra cuộc biến hóa lớn nào, thì bây giờ đã học đại học năm thứ hai đại học rồi.
Đi tới đi lui mua vé xe, buổi sáng đi, buổi tối trở về. Ban ngày ba mẹ đi làm, không ai gò bó cô, trong tay mình lại có tiền, nói đi là đi thôi, không cần phải thông báo một tiếng nào.
Thành phố A rất gần Thành Phố C, ngồi xe lửa chỉ mất hai giờ. Từ trạm xe lửa ra ngoài, liền ra trạm chờ khách bắt xe hỏi giá cả.
Ở cửa trạm chờ xe lửa khi thấy người trẻ con như cô đi thì bình thường xe taxi sẽ đi đường vòng hoặc thu lộ phí rất cao, chính là làm thịt người không hiểu chuyện hay người ngoại địa. Đã vài chục năm Mạnh Tĩnh Nghiên không có trở lại thành phố C, nhìn những toà nhà cao tầng quen thuộc xung quanh trạm xe, lúc trả giá dường như có cảm giác đã qua mấy đời.
Tiền xe ở Trạm xe lửa đến trường đại học C phí bao nhiêu tiền đều nhớ rõ, trí nhớ xuất chúng là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Rất nhiều chuyện thật lâu cũng chưa từng nhớ tới hiện tại liền nhất nhất hiện ra trước mắt, cũng không phải cô quên mất, mà là cố ý tránh né không muốn nghĩ tới.
Đứng ở cổng trường đại học C, có loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Năm đó lúc cô nhập học, là hai năm đại học C phát triển tốt nhất, mua vài toà ký túc xá sát vách, mở rộng diện tích trường học, tu sửa lại diện tích cũ.
Cho nên cô chưa từng gặp qua Đại Học C ở đoạn này, bảng hiệu trường đại học thì cũ kỹ. Giáo viên không nhiều lắm, học sinh cũng rất ít. Rất nhiều học sinh thừa dịp Chủ nhật đi chơi, ngay trạm xe buýt mấy hàng người dầy đặt đang che ô đứng chờ.
Ôm một loại tâm tình vô cùng phức tạp vào sân trường, lúc này, Lục Hoàng Văn đang ở đâu?
Đầu tiên cô đi khu túc xá phía Tây, bốn năm đại học, người kia vẫn ở trong căn ký túc xá này. Tùy tiện kéo một nam sinh đang chuẩn bị lên lầu lại, nhờ hắn tìm giúp một bạn tên Lục Hoàng Văn phòng 518. Sau khi người nọ đi lên cô xoay người đến cái ghế dài dưới hàng cây bên cạnh kí túc xá đợi.
Cô chỉ muốn yên lặng nhìn bộ dáng hiện tại của Lục Hoàng Văn một chút, cũng không muốn nói chuyện gì với hắn. Nhưng lại không sợ bị hắn thấy, dù thế nào đi nữa hắn cũng không biết cô, sợ cái gì?
Người gọi giúp từ của sổ lầu năm nhô ra , nói về phía Mạnh Tĩnh Nghiên rằng Lục Hoàng Văn không có ở đây, túc xá của bọn họ không có ai.
Thật là hiếm có, hôm nay Chủ nhật, mà hắn lại chưa tới mười một giờ đã rời giường?
Không có ở ký túc xá, vậy sẽ ở nơi nào? Đánh chết cũng không tin rằng Lục Hoàng Văn sẽ đi thư viện học bài. Tiểu học năm năm, trung học đệ nhất cấp bốn năm, 3 năm trường cấp 3, chèn ép mười hai năm, lên đại học thật không dễ dàng được trầm tĩnh lại, năm thứ hai đại học chính là thời điểm chơi đùa a.
Có thể là không có ở trường học, thì đã cùng bạn chung phòng cùng nhau ra ngoài chơi rồi? Nam sinh đều rất thích chơi game nha, Lục Hoàng Văn cũng không ngoại lệ. Nhưng tốc độ mạng internet trong trường vô cùng lừa bịp, Chủ nhật không có lớp, phòng 518 thường thường kéo nguyên phòng đi tiệm internet mà chơi game, ngoài ra buổi tối còn ngủ ở đó, sáng thứ Hai đi học mắt liền có quầng thâm.
Không biết phòng của bọn họ thói quen này có phải hay không hiện tại đã có không? Mạnh Tĩnh Nghiên không rõ ràng lắm, nghĩ tới đã đến trường học rồi, liền đi một vòng ở trong sân trường đi, xem có thể ‘ vô tình gặp được ’ Lục Hoàng Văn hay không, nếu như không gặp đượci hắn, chắc phải đi quanh mấy tiệm internet hắn thường đi mà thử vận khí một chút.
Chắc là hôm nay vận khí của Mạnh Tĩnh Nghiên rất tốt, ý muốn thật sự thành, còn chưa đi được vài bước, ngay trên sân thể dục ngoài trời ở bên cạnh túc xá liền thấy được bóng dáng của Lục Hoàng Văn.
Ngay sau đó liền nhìn thấy bọn họ chung phòng ký túc xá, Bàn Tử, tiểu Vũ, Đại Xuyên cùng Long ca. Thì ra là toàn bộ phòng ngủ ra đây chơi bóng rỗ ? Xem ra thời điểm năm thứ hai đại học bọn họ còn chưa có trầm mê Game Online, mà là có khuynh hướng chơi những trò chơi tương đối khỏe mạnh này mà thôi.
Vào sân bóng rỗ, yên lặng tìm một vị trí đứng lại, trà trộn vào giữa một đám nữ sinh đang nhìn nam sinh chơi bóng rỗ sẽ không bị chú ý. Mà những nữ sinh kia cũng chỉ nhìn cô một cái, không biết, liền không có người nào hỏi cô.
So với thời điểm trước khi cô trùng sinh, Lục Hoàng Văn thật sự là trẻ hơn rất nhiều. Mặc bộ đồ bóng rỗ màu màu trắng xanh, đầu do vận động đầy mồ hôi. Trẻ tuổi, có sức sống, tinh thần năng động.
Mỗi khi ném được một quả bóng vào, nhóm người cổ động viên liền lớn tiếng vỗ tay khen ngợi. Không ném rổ thì phần lớn các nữ sinh xem không hiểu dẫn bóng đoạt bóng, tụ ba tụ năm trò chuyện bát quái. Thỉnh thoảng cũng có thể nghe được tên của Lục Hoàng Văn, Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ chú ý bóng dáng của hắn trong sân, cũng không chú ý nghe họ đang nói cái gì.
Tiếng còi trọng tài vang lên, đã hết giờ thi đấu, đội bóng kia có điểm số lớn hơn nên thắng đội Lục Hoàng Văn. Cổ động viên của đội đối diện hoan hô không ngừng, những
Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, kế hoạch chu đáo của cô chẳng lẽ vì một chút khó khăn mà bị phá sản? Không được, đây có thể tuyệt đối không được!
Học sinh Cao tam thì hai ngày nghỉ cũng không có, Thành Trạm Vũ thứ bảy đi học, không có thời gian đến tìm cô. Mạnh Tĩnh Nghiên nhân cơ hội không có hắn giám sát bên cạnh liền mua một vé xe lửa đi thành phố C —— cô muốn đi gặp Lục Hoàng Văn. Không biết vì sao, bản thân Mạnh Tĩnh Nghiên rất muốn rất muốn gặp hắn một chút.
Dĩ nhiên, lúc này Lục Hoàng Văn còn chưa biết cô. Hai người lần đầu tiên gặp mặt là lúc học đại học, cô học năm nhất, Lục Hoàng Văn năm tư, cao hơn cô ba lớp. Nếu như cuộc đời của hắn không xảy ra cuộc biến hóa lớn nào, thì bây giờ đã học đại học năm thứ hai đại học rồi.
Đi tới đi lui mua vé xe, buổi sáng đi, buổi tối trở về. Ban ngày ba mẹ đi làm, không ai gò bó cô, trong tay mình lại có tiền, nói đi là đi thôi, không cần phải thông báo một tiếng nào.
Thành phố A rất gần Thành Phố C, ngồi xe lửa chỉ mất hai giờ. Từ trạm xe lửa ra ngoài, liền ra trạm chờ khách bắt xe hỏi giá cả.
Ở cửa trạm chờ xe lửa khi thấy người trẻ con như cô đi thì bình thường xe taxi sẽ đi đường vòng hoặc thu lộ phí rất cao, chính là làm thịt người không hiểu chuyện hay người ngoại địa. Đã vài chục năm Mạnh Tĩnh Nghiên không có trở lại thành phố C, nhìn những toà nhà cao tầng quen thuộc xung quanh trạm xe, lúc trả giá dường như có cảm giác đã qua mấy đời.
Tiền xe ở Trạm xe lửa đến trường đại học C phí bao nhiêu tiền đều nhớ rõ, trí nhớ xuất chúng là chuyện tốt hay chuyện xấu đây? Rất nhiều chuyện thật lâu cũng chưa từng nhớ tới hiện tại liền nhất nhất hiện ra trước mắt, cũng không phải cô quên mất, mà là cố ý tránh né không muốn nghĩ tới.
Đứng ở cổng trường đại học C, có loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Năm đó lúc cô nhập học, là hai năm đại học C phát triển tốt nhất, mua vài toà ký túc xá sát vách, mở rộng diện tích trường học, tu sửa lại diện tích cũ.
Cho nên cô chưa từng gặp qua Đại Học C ở đoạn này, bảng hiệu trường đại học thì cũ kỹ. Giáo viên không nhiều lắm, học sinh cũng rất ít. Rất nhiều học sinh thừa dịp Chủ nhật đi chơi, ngay trạm xe buýt mấy hàng người dầy đặt đang che ô đứng chờ.
Ôm một loại tâm tình vô cùng phức tạp vào sân trường, lúc này, Lục Hoàng Văn đang ở đâu?
Đầu tiên cô đi khu túc xá phía Tây, bốn năm đại học, người kia vẫn ở trong căn ký túc xá này. Tùy tiện kéo một nam sinh đang chuẩn bị lên lầu lại, nhờ hắn tìm giúp một bạn tên Lục Hoàng Văn phòng 518. Sau khi người nọ đi lên cô xoay người đến cái ghế dài dưới hàng cây bên cạnh kí túc xá đợi.
Cô chỉ muốn yên lặng nhìn bộ dáng hiện tại của Lục Hoàng Văn một chút, cũng không muốn nói chuyện gì với hắn. Nhưng lại không sợ bị hắn thấy, dù thế nào đi nữa hắn cũng không biết cô, sợ cái gì?
Người gọi giúp từ của sổ lầu năm nhô ra , nói về phía Mạnh Tĩnh Nghiên rằng Lục Hoàng Văn không có ở đây, túc xá của bọn họ không có ai.
Thật là hiếm có, hôm nay Chủ nhật, mà hắn lại chưa tới mười một giờ đã rời giường?
Không có ở ký túc xá, vậy sẽ ở nơi nào? Đánh chết cũng không tin rằng Lục Hoàng Văn sẽ đi thư viện học bài. Tiểu học năm năm, trung học đệ nhất cấp bốn năm, 3 năm trường cấp 3, chèn ép mười hai năm, lên đại học thật không dễ dàng được trầm tĩnh lại, năm thứ hai đại học chính là thời điểm chơi đùa a.
Có thể là không có ở trường học, thì đã cùng bạn chung phòng cùng nhau ra ngoài chơi rồi? Nam sinh đều rất thích chơi game nha, Lục Hoàng Văn cũng không ngoại lệ. Nhưng tốc độ mạng internet trong trường vô cùng lừa bịp, Chủ nhật không có lớp, phòng 518 thường thường kéo nguyên phòng đi tiệm internet mà chơi game, ngoài ra buổi tối còn ngủ ở đó, sáng thứ Hai đi học mắt liền có quầng thâm.
Không biết phòng của bọn họ thói quen này có phải hay không hiện tại đã có không? Mạnh Tĩnh Nghiên không rõ ràng lắm, nghĩ tới đã đến trường học rồi, liền đi một vòng ở trong sân trường đi, xem có thể ‘ vô tình gặp được ’ Lục Hoàng Văn hay không, nếu như không gặp đượci hắn, chắc phải đi quanh mấy tiệm internet hắn thường đi mà thử vận khí một chút.
Chắc là hôm nay vận khí của Mạnh Tĩnh Nghiên rất tốt, ý muốn thật sự thành, còn chưa đi được vài bước, ngay trên sân thể dục ngoài trời ở bên cạnh túc xá liền thấy được bóng dáng của Lục Hoàng Văn.
Ngay sau đó liền nhìn thấy bọn họ chung phòng ký túc xá, Bàn Tử, tiểu Vũ, Đại Xuyên cùng Long ca. Thì ra là toàn bộ phòng ngủ ra đây chơi bóng rỗ ? Xem ra thời điểm năm thứ hai đại học bọn họ còn chưa có trầm mê Game Online, mà là có khuynh hướng chơi những trò chơi tương đối khỏe mạnh này mà thôi.
Vào sân bóng rỗ, yên lặng tìm một vị trí đứng lại, trà trộn vào giữa một đám nữ sinh đang nhìn nam sinh chơi bóng rỗ sẽ không bị chú ý. Mà những nữ sinh kia cũng chỉ nhìn cô một cái, không biết, liền không có người nào hỏi cô.
So với thời điểm trước khi cô trùng sinh, Lục Hoàng Văn thật sự là trẻ hơn rất nhiều. Mặc bộ đồ bóng rỗ màu màu trắng xanh, đầu do vận động đầy mồ hôi. Trẻ tuổi, có sức sống, tinh thần năng động.
Mỗi khi ném được một quả bóng vào, nhóm người cổ động viên liền lớn tiếng vỗ tay khen ngợi. Không ném rổ thì phần lớn các nữ sinh xem không hiểu dẫn bóng đoạt bóng, tụ ba tụ năm trò chuyện bát quái. Thỉnh thoảng cũng có thể nghe được tên của Lục Hoàng Văn, Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ chú ý bóng dáng của hắn trong sân, cũng không chú ý nghe họ đang nói cái gì.
Tiếng còi trọng tài vang lên, đã hết giờ thi đấu, đội bóng kia có điểm số lớn hơn nên thắng đội Lục Hoàng Văn. Cổ động viên của đội đối diện hoan hô không ngừng, những
/142
|