Dịch: LinhMuội
***
Tên tôi là Tôn Hiểu Cường, năm nay mười sáu tuổi. Bố tôi mất trong một vụ tai nạn xe hơi khi tôi được mười tuổi, vì vậy tôi đã sống với mẹ nhiều năm qua.
Mẹ thương yêu tôi vô cùng, nhờ có tình yêu ấy mà cho dù đã mất đi bố tôi cũng không hề cảm thấy mình thua thiệt gì so với bạn bè đồng trang lứa.
Ánh mắt từ ái của mẹ nhìn tôi vô cùng ấm áp, dù cho có đi bất cứ nơi đâu, chỉ cần có ánh mắt ấy luôn dõi theo thì tôi đã thấy mãn nguyện rồi.
Mẹ rất thích nhìn tôi, thích nhìn tôi lớn lên từng ngày, nhìn tôi trưởng thành qua năm tháng.
Tôi biết, mẹ nhìn tôi cũng như nhìn thấy cha vậy. Đó cũng là hy vọng sống của mẹ, chúng tôi hai người nương tựa nhau mà sống, đây là một chuyện rất tốt phải không?
Tôi giờ đã lớn hơn một chút, trường học cũng không xa nhà lắm.
Tan học, tôi chỉ cần đi bộ vài chục phút là có thể về đến khu nhà mình.
Mỗi khi đi đến cửa tiểu khu, chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà mình, luôn có thể thấy mẹ đang đứng ở ban công phòng bếp.
Mẹ đang đợi tôi về nhà, mẹ lúc nào cũng thế, cũng luôn chờ tôi.
Chắc chắn mẹ đã làm một bữa tối phong phú cho tôi.
Khi về đến nhà, tôi rửa tay ngồi vào bàn ăn, mẹ nhất định sẽ xới cơm cho tôi, mẹ không ăn, chỉ ngồi nhìn tôi ăn. Mẹ nói mẹ thích cảm giác nhìn con trai ăn cơm mẹ làm, cuộc sống như vậy rất có ý nghĩa, mẹ rất mãn nguyện.
Đúng rồi bác sĩ Từ, quên nói với chú là từ lúc bố tôi bị tai nạn qua đời thì mẹ tôi không đi làm nữa.
Nhưng nhờ có số tiền bồi thường nên nhà tôi cũng không cần phải lo lắng về vấn đề kinh tế.
Sau khi dùng xong bữa tối, tôi bắt đầu làm bài tập về nhà.
Mẹ tôi thích ngồi ở bên mép giường phòng ngủ vừa đan áo len vừa nhìn tôi học.
Tôi đã quen với cảm giác có mẹ ngồi bên cạnh, điều này mang lại cho tôi có cảm giác an toàn.
Nhất là ánh mắt của mẹ, luôn nhu hòa như thế.
Nhưng dạo gần đây, tôi đột nhiên cảm thấy tôi không thể chịu được cái nhìn của mẹ.
Khi tôi về nhà, mẹ vẫn như cũ đứng ở phòng bếp nhìn tôi trở lại.
Lúc ăn cơm, mẹ vẫn luôn nhìn tôi như thế, lúc làm bài tập mẹ vẫn kề cạnh vừa nhìn tôi học vừa đan áo.
Nhưng mà, có một ngày tôi phát hiện ra sau khi làm bài tập xong tôi đi vào nhà vệ sinh.
Trong lúc lơ đãng tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện ánh mắt của mẹ phía sau cánh cửa chưa đóng kỹ.
Mẹ đứng ở của phòng tắm và nhìn chăm chằm tôi đi vệ sinh.
Tôi đã lớn, không còn giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện có thể chấp nhận được việc mẹ tắm cho tôi như lúc nhỏ, tôi rất ngạc nhiên nên kêu lên một tiếng:
- Mẹ!
Sau đó ánh mắt sau khe cửa biến mất, tôi biết mẹ đã đi rồi.
Sau khi đi vệ sinh xong, tôi phát hiện mẹ đang ngồi trên sofa xem tivi.
Tôi hỏi mẹ tại sao lúc nãy lại đứng ở cửa phòng vệ sinh.
Mẹ nói không có, mẹ luôn ngồi ở đây xem TV.
Tôi biết mẹ đang nói dối bởi vì trong nhà chỉ có hai người là tôi và mẹ, mà lúc nãy tôi nhìn thấy váy hoa mẹ mặc hôm nay ở khe cửa, nhất định mẹ đứng ở sau cửa nhà vệ sinh nhìn tôi, thế nhưng bà không thừa nhận thì tôi cũng không có biện pháp.
Mặc dù có chút không thoải mái nhưng sau đó tôi cũng quên chuyện này.
Sau này, buổi tối lúc tôi ngủ, đúng rồi, tôi muốn nói rõ một chút về tình huống nhà tôi, nhà tôi nhà ở lầu hai, gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, mẹ tôi và tôi mỗi người một phòng.
Đêm hôm đó lúc đang ngủ thì khát nước, tôi ngồi dậy định tìm nước uống, bình thường tôi thích đặt cạnh đầu giường một chai nước suối, đây là thói quen mấy năm nay rồi.
Chẳng qua là khi ngồi dậy, tôi phát hiện cửa phòng ngủ mình đang mở một nửa, bác sĩ Từ, nhà tôi ở tại tiểu khu biên giới cho nên dựa vào đèn xe đang chạy, đèn đường trên lối đi bộ có thể chiếu vào, rèm cửa sổ phòng tôi cũng không dày, vì vậy dù tôi không mở đèn nhưng tầm nhìn trong phòng ngủ cũng rất cao.
Tôi nhìn thấy sau khe cửa có một đôi mắt, là mẹ, nhất định là mẹ, mẹ đang đứng ở phía sau khe cửa.
Lúc tôi ngủ, bà đứng ở phía sau kẽ hở ở cửa phòng cứ như vậy mà nhìn tôi chằm chằm.
Lúc ấy tôi bị dọa sợ đến thét ầm lên.
Sau đó, ánh mắt sau khe cửa biến mất, mẹ rời đi.
Sau khi nghe thấy thanh âm chốt cửa phòng tôi biết bà đã trở về phòng ngủ.
Tôi ngồi trên giường khoảng mười lăm phút đồng mới bình tĩnh lại, bác sĩ Từ, chú nhất định rất khó tưởng tượng được cảm giác lúc đấy của tôi tôi không trực tiếp đi tìm mẹ, chỉ có thể tiếp tục ngồi trên giường, cũng may không bao lâu thì trời đã sáng, tôi thức dậy rửa mặt chuẩn bị đi học.
Tôi rửa mặt xong đi ra, mẹ tôi cũng dậy rồi, bà đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng cho tôi, ngồi xuống bàn ăn, mẹ tôi bưng mì tới sau tôi ăn mà không nói lời nào, mẹ vẫn ngồi ở bên nhìn tôi.
Tôi không hỏi mẹ tại sao buổi tối không ngủ mà đứng ở khe cửa nhìn tôi, tôi sợ làm tổn thương mẹ, biết đâu bà chỉ là buổi tối tỉnh lại muốn tới xem một chút tôi có đắp chăn không thì sao?
Tuy vậy, đêm hôm đó khi đi nhà vệ sinh, tôi trực tiếp khóa trái ở bên trong, tối ngủ tôi vào phòng sớm rồi khóa trái cửa phòng lại.
Tôi hy vọng mẹ biết thái độ của tôi, tôi biết bà rất quan tâm tôi nhưng tôi cũng cần một chút không gian riêng tư.
Tôi cũng không muốn tổn thương tình thương của mẹ dành cho tôi, bà sống cũng không dễ dàng, thật không dễ dàng.
Tôi cảm thấy chúng tôi nên thông cảm lẫn nhau.
Trên thực tế, mấy ngày kế tiếp an tĩnh hơn rất nhiều, bắt đầu hai ngày nay tôi dường như nghe được tiếng ai mở cửa vào ban đêm nhưng tôi khóa trái cửa nên bà không vào được.
Tôi tin tưởng mẹ hẳn biết ý nghĩ của tôi, bà sẽ tha thứ cho tôi cũng sẽ hiểu tôi, con trai của bà đã trưởng thành, cần phải có không gian độc lập.
Cứ như vậy…
Cứ như vậy nửa tháng trôi qua rất êm đềm, tôi vẫn thích mẹ đứng trên ban công nhà bếp nhìn tôi đi học về, cũng rất thích lúc ăn cơm có mẹ ở bên cạnh nhìn tôi ăn, tôi cũng không để ý mẹ ngồi bên cạnh đan áo len lúc tôi làm bài tập.
Thời gian đó bình yên đã trở lại, ít nhất vào lúc đó tôi cảm thấy như vậy.
Chỉ là…
Đêm hôm đó, tôi thức dậy uống nước, cửa vẫn khóa, tôi vẫn luôn duy trì cái thói quen này nhưng khi tôi uống nước, khóe mắt liếc qua, bỗng nhiên nhìn thấy trên vách tường đối diện giường hình như có một vệt đen.
Lúc ấy tôi nghĩ chỉ là một con côn trùng nằm sấp trên vách tường, tôi lấy một tờ khăn giấy chuẩn bị đi đem con côn trùng kia xử lý nhưng khi tôi đến gần thì phát hiện đây chẳng phải là côn trùng gì mà là một cái lỗ trên vách tường!
Phòng ngủ của tôi và mẹ cách nhau một vách tường, bên kia cái lỗ là phòng ngủ của mẹ tôi, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều liền cúi đầu xuống nhìn về phía bên kia lỗ nhỏ.
Sau đó…
Mặc dù lúc ấy ánh sáng không tốt lắm….
Nhưng tôi vẫn nhìn thấy một con mắt bên kia lỗ nhỏ!
Lúc ấy tôi sợ đến nỗi cả người bị ngã xuống đất, rất nhanh con mắt bên kia cũng đã biến mất, tôi nghe thấy tiếng dép trong phòng ngủ của mẹ, bà hẳn là đã rời khỏi bức tường.
***
Tên tôi là Tôn Hiểu Cường, năm nay mười sáu tuổi. Bố tôi mất trong một vụ tai nạn xe hơi khi tôi được mười tuổi, vì vậy tôi đã sống với mẹ nhiều năm qua.
Mẹ thương yêu tôi vô cùng, nhờ có tình yêu ấy mà cho dù đã mất đi bố tôi cũng không hề cảm thấy mình thua thiệt gì so với bạn bè đồng trang lứa.
Ánh mắt từ ái của mẹ nhìn tôi vô cùng ấm áp, dù cho có đi bất cứ nơi đâu, chỉ cần có ánh mắt ấy luôn dõi theo thì tôi đã thấy mãn nguyện rồi.
Mẹ rất thích nhìn tôi, thích nhìn tôi lớn lên từng ngày, nhìn tôi trưởng thành qua năm tháng.
Tôi biết, mẹ nhìn tôi cũng như nhìn thấy cha vậy. Đó cũng là hy vọng sống của mẹ, chúng tôi hai người nương tựa nhau mà sống, đây là một chuyện rất tốt phải không?
Tôi giờ đã lớn hơn một chút, trường học cũng không xa nhà lắm.
Tan học, tôi chỉ cần đi bộ vài chục phút là có thể về đến khu nhà mình.
Mỗi khi đi đến cửa tiểu khu, chỉ cần ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà mình, luôn có thể thấy mẹ đang đứng ở ban công phòng bếp.
Mẹ đang đợi tôi về nhà, mẹ lúc nào cũng thế, cũng luôn chờ tôi.
Chắc chắn mẹ đã làm một bữa tối phong phú cho tôi.
Khi về đến nhà, tôi rửa tay ngồi vào bàn ăn, mẹ nhất định sẽ xới cơm cho tôi, mẹ không ăn, chỉ ngồi nhìn tôi ăn. Mẹ nói mẹ thích cảm giác nhìn con trai ăn cơm mẹ làm, cuộc sống như vậy rất có ý nghĩa, mẹ rất mãn nguyện.
Đúng rồi bác sĩ Từ, quên nói với chú là từ lúc bố tôi bị tai nạn qua đời thì mẹ tôi không đi làm nữa.
Nhưng nhờ có số tiền bồi thường nên nhà tôi cũng không cần phải lo lắng về vấn đề kinh tế.
Sau khi dùng xong bữa tối, tôi bắt đầu làm bài tập về nhà.
Mẹ tôi thích ngồi ở bên mép giường phòng ngủ vừa đan áo len vừa nhìn tôi học.
Tôi đã quen với cảm giác có mẹ ngồi bên cạnh, điều này mang lại cho tôi có cảm giác an toàn.
Nhất là ánh mắt của mẹ, luôn nhu hòa như thế.
Nhưng dạo gần đây, tôi đột nhiên cảm thấy tôi không thể chịu được cái nhìn của mẹ.
Khi tôi về nhà, mẹ vẫn như cũ đứng ở phòng bếp nhìn tôi trở lại.
Lúc ăn cơm, mẹ vẫn luôn nhìn tôi như thế, lúc làm bài tập mẹ vẫn kề cạnh vừa nhìn tôi học vừa đan áo.
Nhưng mà, có một ngày tôi phát hiện ra sau khi làm bài tập xong tôi đi vào nhà vệ sinh.
Trong lúc lơ đãng tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện ánh mắt của mẹ phía sau cánh cửa chưa đóng kỹ.
Mẹ đứng ở của phòng tắm và nhìn chăm chằm tôi đi vệ sinh.
Tôi đã lớn, không còn giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện có thể chấp nhận được việc mẹ tắm cho tôi như lúc nhỏ, tôi rất ngạc nhiên nên kêu lên một tiếng:
- Mẹ!
Sau đó ánh mắt sau khe cửa biến mất, tôi biết mẹ đã đi rồi.
Sau khi đi vệ sinh xong, tôi phát hiện mẹ đang ngồi trên sofa xem tivi.
Tôi hỏi mẹ tại sao lúc nãy lại đứng ở cửa phòng vệ sinh.
Mẹ nói không có, mẹ luôn ngồi ở đây xem TV.
Tôi biết mẹ đang nói dối bởi vì trong nhà chỉ có hai người là tôi và mẹ, mà lúc nãy tôi nhìn thấy váy hoa mẹ mặc hôm nay ở khe cửa, nhất định mẹ đứng ở sau cửa nhà vệ sinh nhìn tôi, thế nhưng bà không thừa nhận thì tôi cũng không có biện pháp.
Mặc dù có chút không thoải mái nhưng sau đó tôi cũng quên chuyện này.
Sau này, buổi tối lúc tôi ngủ, đúng rồi, tôi muốn nói rõ một chút về tình huống nhà tôi, nhà tôi nhà ở lầu hai, gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, mẹ tôi và tôi mỗi người một phòng.
Đêm hôm đó lúc đang ngủ thì khát nước, tôi ngồi dậy định tìm nước uống, bình thường tôi thích đặt cạnh đầu giường một chai nước suối, đây là thói quen mấy năm nay rồi.
Chẳng qua là khi ngồi dậy, tôi phát hiện cửa phòng ngủ mình đang mở một nửa, bác sĩ Từ, nhà tôi ở tại tiểu khu biên giới cho nên dựa vào đèn xe đang chạy, đèn đường trên lối đi bộ có thể chiếu vào, rèm cửa sổ phòng tôi cũng không dày, vì vậy dù tôi không mở đèn nhưng tầm nhìn trong phòng ngủ cũng rất cao.
Tôi nhìn thấy sau khe cửa có một đôi mắt, là mẹ, nhất định là mẹ, mẹ đang đứng ở phía sau khe cửa.
Lúc tôi ngủ, bà đứng ở phía sau kẽ hở ở cửa phòng cứ như vậy mà nhìn tôi chằm chằm.
Lúc ấy tôi bị dọa sợ đến thét ầm lên.
Sau đó, ánh mắt sau khe cửa biến mất, mẹ rời đi.
Sau khi nghe thấy thanh âm chốt cửa phòng tôi biết bà đã trở về phòng ngủ.
Tôi ngồi trên giường khoảng mười lăm phút đồng mới bình tĩnh lại, bác sĩ Từ, chú nhất định rất khó tưởng tượng được cảm giác lúc đấy của tôi tôi không trực tiếp đi tìm mẹ, chỉ có thể tiếp tục ngồi trên giường, cũng may không bao lâu thì trời đã sáng, tôi thức dậy rửa mặt chuẩn bị đi học.
Tôi rửa mặt xong đi ra, mẹ tôi cũng dậy rồi, bà đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng cho tôi, ngồi xuống bàn ăn, mẹ tôi bưng mì tới sau tôi ăn mà không nói lời nào, mẹ vẫn ngồi ở bên nhìn tôi.
Tôi không hỏi mẹ tại sao buổi tối không ngủ mà đứng ở khe cửa nhìn tôi, tôi sợ làm tổn thương mẹ, biết đâu bà chỉ là buổi tối tỉnh lại muốn tới xem một chút tôi có đắp chăn không thì sao?
Tuy vậy, đêm hôm đó khi đi nhà vệ sinh, tôi trực tiếp khóa trái ở bên trong, tối ngủ tôi vào phòng sớm rồi khóa trái cửa phòng lại.
Tôi hy vọng mẹ biết thái độ của tôi, tôi biết bà rất quan tâm tôi nhưng tôi cũng cần một chút không gian riêng tư.
Tôi cũng không muốn tổn thương tình thương của mẹ dành cho tôi, bà sống cũng không dễ dàng, thật không dễ dàng.
Tôi cảm thấy chúng tôi nên thông cảm lẫn nhau.
Trên thực tế, mấy ngày kế tiếp an tĩnh hơn rất nhiều, bắt đầu hai ngày nay tôi dường như nghe được tiếng ai mở cửa vào ban đêm nhưng tôi khóa trái cửa nên bà không vào được.
Tôi tin tưởng mẹ hẳn biết ý nghĩ của tôi, bà sẽ tha thứ cho tôi cũng sẽ hiểu tôi, con trai của bà đã trưởng thành, cần phải có không gian độc lập.
Cứ như vậy…
Cứ như vậy nửa tháng trôi qua rất êm đềm, tôi vẫn thích mẹ đứng trên ban công nhà bếp nhìn tôi đi học về, cũng rất thích lúc ăn cơm có mẹ ở bên cạnh nhìn tôi ăn, tôi cũng không để ý mẹ ngồi bên cạnh đan áo len lúc tôi làm bài tập.
Thời gian đó bình yên đã trở lại, ít nhất vào lúc đó tôi cảm thấy như vậy.
Chỉ là…
Đêm hôm đó, tôi thức dậy uống nước, cửa vẫn khóa, tôi vẫn luôn duy trì cái thói quen này nhưng khi tôi uống nước, khóe mắt liếc qua, bỗng nhiên nhìn thấy trên vách tường đối diện giường hình như có một vệt đen.
Lúc ấy tôi nghĩ chỉ là một con côn trùng nằm sấp trên vách tường, tôi lấy một tờ khăn giấy chuẩn bị đi đem con côn trùng kia xử lý nhưng khi tôi đến gần thì phát hiện đây chẳng phải là côn trùng gì mà là một cái lỗ trên vách tường!
Phòng ngủ của tôi và mẹ cách nhau một vách tường, bên kia cái lỗ là phòng ngủ của mẹ tôi, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều liền cúi đầu xuống nhìn về phía bên kia lỗ nhỏ.
Sau đó…
Mặc dù lúc ấy ánh sáng không tốt lắm….
Nhưng tôi vẫn nhìn thấy một con mắt bên kia lỗ nhỏ!
Lúc ấy tôi sợ đến nỗi cả người bị ngã xuống đất, rất nhanh con mắt bên kia cũng đã biến mất, tôi nghe thấy tiếng dép trong phòng ngủ của mẹ, bà hẳn là đã rời khỏi bức tường.
/13
|