Dịch: LinhMuội
***
- Tôi biết rồi Lương cố vấn, cảm ơn anh.
Tôn Kiến Quốc cảm ơn Lương Xuyên, sau đó mọi người bắt đầu dùng bữa tối, có lẽ vì câu nói kia của đứa trẻ nên không khí trong bữa tối có chút xấu hổ. Sau bữa ăn, Ngô béo không ở lại mà rời đi cùng với Lương Xuyên.
- Mẹ kiếp, thật là đen đủi.
Ngô béo nhổ một miếng nước bọt trên mặt đất rồi đưa điếu thuốc cho Lương Xuyên:
- Xuyên, điều anh vừa nói là thật à?
- Cái gì?
Lương Xuyên giống như không hiểu ý tứ của Ngô béo.
- Thì đứa trẻ kia đó, có thật sự chỉ là suy nghĩ của trẻ con không?
Sự tò mò của Ngô béo dường như rất mạnh mẽ. Tất nhiên, những người có mặt tại thời điểm đó đều sẽ không nghĩ về vấn đề này.
- Còn cần phải nói nữa?
Lương Xuyên mỉm cười, châm điếu thuốc, hít một hơi rồi phun ra một vòng tròn khói trắng mờ ảo.
- Hay tôi phải giải thích là do đứa trẻ còn nhỏ, dương khí còn yếu nên mới có thể nhìn thấy những thứ đáng sợ đó?
Ngô béo nghe xong thì lắc đầu, anh ta là một cảnh sát, tin vào mê tín thì không được phù hợp lắm.
- Hải, anh có sợ ma không?
Lương Xuyên đột nhiên hỏi.
- Gì?
Ngô béo cảm thấy choáng váng, anh ta lập tức rút ví tiền của mình ra, lấy giấy chứng nhận ra lắc trước mặt Lương Xuyên, phía trên là quốc huy sáng rực rỡ.
- Có thứ này, tôi sẽ không sợ ma quỷ.
Đi đến bên cạnh xe, hai người họ cùng nhau lên xe.
- Lương Xuyên, tôi thực sự rất muốn biết mấy năm nay anh đã xảy ra chuyện gì.
Ngô béo nhìn Lương Xuyên rất chân thành nói. Lương Xuyên không trả lời mà Ngô béo cũng không làm khó người khác, anh ta chở Lương Xuyên đến Minh bách hóa ở tầng dưới. Lúc này điện đã được sửa, có một số quầy bán đồ nướng và tiệm làm tóc sáng tỏ trên con phố nhỏ.
- Không ngồi một chút sao?
Lương Xuyên đứng ở cửa xe hỏi Ngô Đại.
- Được rồi, lần sau đi.
Ngô béo không muốn trước khi đi ngủ mà vào Minh bách hóa tham quan một vòng, anh ta lo sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của mình tối nay.
Chờ Ngô Đại Hải lái xe đi, Lương Xuyên mới mở cửa, bước vào cửa hàng của mình, nhà hắn ta ở trên tầng hai của cửa hàng.
Mở đèn lên, Lương Xuyên đóng cửa và đi lên tầng hai, ở lối vào tầng hai, hắn cởi giày và đặt chúng gọn gàng dọc theo tường men sứ, sau đó cẩn thận sửa sang để đảm bảo nó được đặt ở vị trí ngay ngắn nhất rồi bước vào phòng.
"Meo!"
Một con mèo trắng toàn thân đang ngồi xổm trên thành cửa sổ, nó nhìn thấy Lương Xuyên trở về ngẩng đầu lên kêu một tiếng, sau đó lười biếng ngồi phịch trở về. Có lẽ, nó nghĩ làm vậy là biểu thị chút tôn nghiêm cho chủ nhân của mình rồi.
Cách bố trí phòng ngủ rất đơn giản, một cái giường với chăn, gối và cộng thêm một máy nghe đài kiểu cũ, ngoài ra, không có đồ nội thất nào khác. Nội thất khiến căn phòng lúc đầu khá nhỏ nhưng bấy giờ nhìn có vẻ hơi trống trải.
Hắn bật cassette lên, bỏ băng nhạc vào và nhấn nút phát.
Giai điệu kỳ lạ của Huyết Sắc Lan bắt đầu vang lên trong căn phòng.
Giống như một lớp băng giá, bài hát lan tỏa vào mọi ngóc ngách của căn phòng.
Lương Xuyên nhắm mắt lại và nằm xuống, đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, hắn cần ánh sáng ngay cả khi hắn ngủ. Lương Xuyên không sợ bóng tối nhưng bóng tối lại cho hắn cảm giác mình đang bị theo dõi, điều gây khó chịu là nó yên tĩnh và chẳng có ai bên cạnh hắn cả.
"Meo!"
Con mèo trắng lại kêu lên một tiếng rồi nhảy ra khỏi thành cửa sổ và nằm xuống bên cạnh Lương Xuyên.
Con mèo này, tên là Phổ Nhị, là của một chủ nhân khác của gia đình này.
Âm nhạc tiếp tục vang lên, và trong bầu không khí này, Lương Xuyên bắt đầu ngủ.
.........
Bóng tối bắt đầu từ từ lấn tới, Lương Xuyên thấy cậu bé tên Tôn Hiểu Mạnh cầm cây bút đứng trước mặt mẹ mình, người mẹ che mắt rên thảm thiết vì đau, máu bắt đầu rỉ ra giữa những ngón tay.
Dường như hắn ta nhìn thấy một đứa trẻ đứng bên giường, nằm cạnh là một ông già lạnh lùng, hai má của ông già phơn phớt hồng, trên mặt là lớp trang điểm có vẻ rất dày, trên môi của ông không phải nụ cười phúc hậu mà là nụ cười quỷ dị, giống như người giấy có làn da tái nhợt vậy.
Xung quanh bắt đầu trở nên ngột ngạt, tất cả phối hợp lại mang đến nỗi sợ hãi và ám ảnh.
Cuối cùng Lương Xuyên nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đỏ rơi xuống trước mặt hắn.
"Lạch cạch..."
Âm thanh phát ra rất vang vọng.
“A...”
Lương Xuyên đột nhiên mở mắt ra, hắn có thể cảm giác được mình đã đổ mồ hôi như tắm.
Phổ Nhị bị đánh thức, nó nhìn Lương Xuyên bằng một ánh mắt uể oải, giống như đang hỏi: Chủ nhân lại gặp ác mộng à?
Lương Xuyên thức dậy rồi nhấn nút tạm dừng trên máy nghe đài và rót cho mình một cốc nước đá, hắn nhìn đồng hồ mới biết bản thân đã ngủ được ba tiếng.
Trong phòng ngủ không có ti vi cũng không có thứ gì khác để thư giãn, Lương Xuyên bưng cốc nước đứng bên thành cửa sổ, con đường nhỏ đã hoàn toàn vắng vẻ, nơi xa thỉnh thoảng có âm thanh vang lên nhưng không phá vỡ được sự im lặng của màn đêm.
Lúc này tiếng chuông điện thoại reo ở tầng dưới, Lương Xuyên đi xuống cầu thang và nhấc điện thoại lên nghe.
- Này.
- Xuyên, tôi xin lỗi, xảy ra chuyện rồi, anh đến đây một chút đi.
Đầu bên kia vang lên giọng của Ngô béo.
- Có chuyện gì vậy?
Khuôn mặt Lương Xuyên không có biểu hiện gì.
- Một xác chết được tìm thấy trong cái giếng ở thôn phía tây. Lúc trước anh đã nói muốn thử nghiệm phác thảo tâm lý, vì thế nên tôi muốn để anh cảm nhận bầu không khí tại hiện trường càng sớm càng tốt. Tôi sẽ cử ai đó đến đón anh bây giờ, được chứ?
- Được.
Lương Xuyên gật đầu, cúp điện thoại và bắt đầu mặc quần áo.
Quần áo được mặc xong xuôi, Lương Xuyên soi mình trước gương, hắn tỉ mỉ sửa sang trang phục của mình, một hàng vòng hoa phía sau cũng được phản chiếu trong gương.
Lương Xuyên đang tự mình ngắm nghía khuôn mặt của mình, không gian im ắng, lạnh lẽo.
"Meo!"
Phổ Nhị xuất hiện trên cầu thang.
- Tao đang đi ra ngoài một chút, mày ở nhà giữ nhà.
Giống như hiểu lời nói của Lương Xuyên, Phổ nhị trở lại tầng trên.
Cũng không lâu lắm, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, Lương Xuyên mở cửa. Tới đón hắn là một nữ cảnh sát, nữ cảnh sát còn rất trẻ, thân hình lại hơi gầy.
- Xin chào, Lương cố vấn, tôi tên Tần Đào, anh có thể gọi tôi là Đào, đội trưởng Ngô bảo tôi tới đón anh.
Lương Xuyên gật đầu rồi ngồi lên xe cảnh sát.
Ngồi trong một chiếc xe cảnh sát vào giữa đêm lạnh không phải là một điều thú vị, ít nhất, đối với hầu hết những người bình thường, ngồi trong một chiếc xe cảnh sát làm người ta khó chịu hơn so với ngồi trong một chiếc taxi đầy khói.
- Cô rất lo lắng à?
Lương Xuyên đang ngồi ở ghế sau liền hỏi.
- Không, không, tôi không lo lắng, chỉ hơi lạnh thôi.
Nữ cảnh sát nói với vẻ khẩn trương.
- Về mặt tâm lý, đôi khi sự lạnh lẽo và tâm lý căng thẳng rất giống nhau.
Lương Xuyên không tiếp tục chủ đề này nữa, mà nói:
- Hãy nói cho tôi biết về vụ án.
- Thi thể được tìm thấy trong giếng trên cánh đồng được một nông dân chuẩn bị bơm nước phát hiện ra, thi thể đã thối rữa khó để nhận dạng.
Lương Xuyên khẽ lắc đầu, không hỏi thăm thêm gì nữa.
Mười lăm phút sau, chiếc xe cảnh sát tiến vào khu vực tây thôn và dừng lại ở cánh đồng phía đông ngôi làng. Có rất nhiều dân làng đã tập trung tại đây, cảnh sát đã bảo vệ hiện trường và dựng một vành đai cảnh báo.
- Lương Xuyên, ở đây.
***
- Tôi biết rồi Lương cố vấn, cảm ơn anh.
Tôn Kiến Quốc cảm ơn Lương Xuyên, sau đó mọi người bắt đầu dùng bữa tối, có lẽ vì câu nói kia của đứa trẻ nên không khí trong bữa tối có chút xấu hổ. Sau bữa ăn, Ngô béo không ở lại mà rời đi cùng với Lương Xuyên.
- Mẹ kiếp, thật là đen đủi.
Ngô béo nhổ một miếng nước bọt trên mặt đất rồi đưa điếu thuốc cho Lương Xuyên:
- Xuyên, điều anh vừa nói là thật à?
- Cái gì?
Lương Xuyên giống như không hiểu ý tứ của Ngô béo.
- Thì đứa trẻ kia đó, có thật sự chỉ là suy nghĩ của trẻ con không?
Sự tò mò của Ngô béo dường như rất mạnh mẽ. Tất nhiên, những người có mặt tại thời điểm đó đều sẽ không nghĩ về vấn đề này.
- Còn cần phải nói nữa?
Lương Xuyên mỉm cười, châm điếu thuốc, hít một hơi rồi phun ra một vòng tròn khói trắng mờ ảo.
- Hay tôi phải giải thích là do đứa trẻ còn nhỏ, dương khí còn yếu nên mới có thể nhìn thấy những thứ đáng sợ đó?
Ngô béo nghe xong thì lắc đầu, anh ta là một cảnh sát, tin vào mê tín thì không được phù hợp lắm.
- Hải, anh có sợ ma không?
Lương Xuyên đột nhiên hỏi.
- Gì?
Ngô béo cảm thấy choáng váng, anh ta lập tức rút ví tiền của mình ra, lấy giấy chứng nhận ra lắc trước mặt Lương Xuyên, phía trên là quốc huy sáng rực rỡ.
- Có thứ này, tôi sẽ không sợ ma quỷ.
Đi đến bên cạnh xe, hai người họ cùng nhau lên xe.
- Lương Xuyên, tôi thực sự rất muốn biết mấy năm nay anh đã xảy ra chuyện gì.
Ngô béo nhìn Lương Xuyên rất chân thành nói. Lương Xuyên không trả lời mà Ngô béo cũng không làm khó người khác, anh ta chở Lương Xuyên đến Minh bách hóa ở tầng dưới. Lúc này điện đã được sửa, có một số quầy bán đồ nướng và tiệm làm tóc sáng tỏ trên con phố nhỏ.
- Không ngồi một chút sao?
Lương Xuyên đứng ở cửa xe hỏi Ngô Đại.
- Được rồi, lần sau đi.
Ngô béo không muốn trước khi đi ngủ mà vào Minh bách hóa tham quan một vòng, anh ta lo sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của mình tối nay.
Chờ Ngô Đại Hải lái xe đi, Lương Xuyên mới mở cửa, bước vào cửa hàng của mình, nhà hắn ta ở trên tầng hai của cửa hàng.
Mở đèn lên, Lương Xuyên đóng cửa và đi lên tầng hai, ở lối vào tầng hai, hắn cởi giày và đặt chúng gọn gàng dọc theo tường men sứ, sau đó cẩn thận sửa sang để đảm bảo nó được đặt ở vị trí ngay ngắn nhất rồi bước vào phòng.
"Meo!"
Một con mèo trắng toàn thân đang ngồi xổm trên thành cửa sổ, nó nhìn thấy Lương Xuyên trở về ngẩng đầu lên kêu một tiếng, sau đó lười biếng ngồi phịch trở về. Có lẽ, nó nghĩ làm vậy là biểu thị chút tôn nghiêm cho chủ nhân của mình rồi.
Cách bố trí phòng ngủ rất đơn giản, một cái giường với chăn, gối và cộng thêm một máy nghe đài kiểu cũ, ngoài ra, không có đồ nội thất nào khác. Nội thất khiến căn phòng lúc đầu khá nhỏ nhưng bấy giờ nhìn có vẻ hơi trống trải.
Hắn bật cassette lên, bỏ băng nhạc vào và nhấn nút phát.
Giai điệu kỳ lạ của Huyết Sắc Lan bắt đầu vang lên trong căn phòng.
Giống như một lớp băng giá, bài hát lan tỏa vào mọi ngóc ngách của căn phòng.
Lương Xuyên nhắm mắt lại và nằm xuống, đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, hắn cần ánh sáng ngay cả khi hắn ngủ. Lương Xuyên không sợ bóng tối nhưng bóng tối lại cho hắn cảm giác mình đang bị theo dõi, điều gây khó chịu là nó yên tĩnh và chẳng có ai bên cạnh hắn cả.
"Meo!"
Con mèo trắng lại kêu lên một tiếng rồi nhảy ra khỏi thành cửa sổ và nằm xuống bên cạnh Lương Xuyên.
Con mèo này, tên là Phổ Nhị, là của một chủ nhân khác của gia đình này.
Âm nhạc tiếp tục vang lên, và trong bầu không khí này, Lương Xuyên bắt đầu ngủ.
.........
Bóng tối bắt đầu từ từ lấn tới, Lương Xuyên thấy cậu bé tên Tôn Hiểu Mạnh cầm cây bút đứng trước mặt mẹ mình, người mẹ che mắt rên thảm thiết vì đau, máu bắt đầu rỉ ra giữa những ngón tay.
Dường như hắn ta nhìn thấy một đứa trẻ đứng bên giường, nằm cạnh là một ông già lạnh lùng, hai má của ông già phơn phớt hồng, trên mặt là lớp trang điểm có vẻ rất dày, trên môi của ông không phải nụ cười phúc hậu mà là nụ cười quỷ dị, giống như người giấy có làn da tái nhợt vậy.
Xung quanh bắt đầu trở nên ngột ngạt, tất cả phối hợp lại mang đến nỗi sợ hãi và ám ảnh.
Cuối cùng Lương Xuyên nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đỏ rơi xuống trước mặt hắn.
"Lạch cạch..."
Âm thanh phát ra rất vang vọng.
“A...”
Lương Xuyên đột nhiên mở mắt ra, hắn có thể cảm giác được mình đã đổ mồ hôi như tắm.
Phổ Nhị bị đánh thức, nó nhìn Lương Xuyên bằng một ánh mắt uể oải, giống như đang hỏi: Chủ nhân lại gặp ác mộng à?
Lương Xuyên thức dậy rồi nhấn nút tạm dừng trên máy nghe đài và rót cho mình một cốc nước đá, hắn nhìn đồng hồ mới biết bản thân đã ngủ được ba tiếng.
Trong phòng ngủ không có ti vi cũng không có thứ gì khác để thư giãn, Lương Xuyên bưng cốc nước đứng bên thành cửa sổ, con đường nhỏ đã hoàn toàn vắng vẻ, nơi xa thỉnh thoảng có âm thanh vang lên nhưng không phá vỡ được sự im lặng của màn đêm.
Lúc này tiếng chuông điện thoại reo ở tầng dưới, Lương Xuyên đi xuống cầu thang và nhấc điện thoại lên nghe.
- Này.
- Xuyên, tôi xin lỗi, xảy ra chuyện rồi, anh đến đây một chút đi.
Đầu bên kia vang lên giọng của Ngô béo.
- Có chuyện gì vậy?
Khuôn mặt Lương Xuyên không có biểu hiện gì.
- Một xác chết được tìm thấy trong cái giếng ở thôn phía tây. Lúc trước anh đã nói muốn thử nghiệm phác thảo tâm lý, vì thế nên tôi muốn để anh cảm nhận bầu không khí tại hiện trường càng sớm càng tốt. Tôi sẽ cử ai đó đến đón anh bây giờ, được chứ?
- Được.
Lương Xuyên gật đầu, cúp điện thoại và bắt đầu mặc quần áo.
Quần áo được mặc xong xuôi, Lương Xuyên soi mình trước gương, hắn tỉ mỉ sửa sang trang phục của mình, một hàng vòng hoa phía sau cũng được phản chiếu trong gương.
Lương Xuyên đang tự mình ngắm nghía khuôn mặt của mình, không gian im ắng, lạnh lẽo.
"Meo!"
Phổ Nhị xuất hiện trên cầu thang.
- Tao đang đi ra ngoài một chút, mày ở nhà giữ nhà.
Giống như hiểu lời nói của Lương Xuyên, Phổ nhị trở lại tầng trên.
Cũng không lâu lắm, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài, Lương Xuyên mở cửa. Tới đón hắn là một nữ cảnh sát, nữ cảnh sát còn rất trẻ, thân hình lại hơi gầy.
- Xin chào, Lương cố vấn, tôi tên Tần Đào, anh có thể gọi tôi là Đào, đội trưởng Ngô bảo tôi tới đón anh.
Lương Xuyên gật đầu rồi ngồi lên xe cảnh sát.
Ngồi trong một chiếc xe cảnh sát vào giữa đêm lạnh không phải là một điều thú vị, ít nhất, đối với hầu hết những người bình thường, ngồi trong một chiếc xe cảnh sát làm người ta khó chịu hơn so với ngồi trong một chiếc taxi đầy khói.
- Cô rất lo lắng à?
Lương Xuyên đang ngồi ở ghế sau liền hỏi.
- Không, không, tôi không lo lắng, chỉ hơi lạnh thôi.
Nữ cảnh sát nói với vẻ khẩn trương.
- Về mặt tâm lý, đôi khi sự lạnh lẽo và tâm lý căng thẳng rất giống nhau.
Lương Xuyên không tiếp tục chủ đề này nữa, mà nói:
- Hãy nói cho tôi biết về vụ án.
- Thi thể được tìm thấy trong giếng trên cánh đồng được một nông dân chuẩn bị bơm nước phát hiện ra, thi thể đã thối rữa khó để nhận dạng.
Lương Xuyên khẽ lắc đầu, không hỏi thăm thêm gì nữa.
Mười lăm phút sau, chiếc xe cảnh sát tiến vào khu vực tây thôn và dừng lại ở cánh đồng phía đông ngôi làng. Có rất nhiều dân làng đã tập trung tại đây, cảnh sát đã bảo vệ hiện trường và dựng một vành đai cảnh báo.
- Lương Xuyên, ở đây.
/13
|