Editor: ♡ muanhobaybay ♡
Kim thị ra khỏi Tĩnh Nguyệt hiên, Nhâm Uyển Hoa nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, nhìn màn màu hồng xinh đẹp, nhìn trong phòng bày biện những đồ chân quý, lại ngửi mùi hương an thần bay ra từ lư hương, không nghĩ nhiều, nàng lại mê man mà ngủ thiếp đi.
Phỉ Thúy thấy Ngàn Nguyệt cùng Minh Châu đều ở trong phòng, tiểu thư lại ngủ rồi, tạm thời không có việc gì, liền lặng lẽ trở về phòng, lại bảo tiểu nha hoàn đi phòng bếp lấy cho nàng ít băng.
Mà tiểu nha hoàn rời đi không bao lâu, thì Lữ ma ma từ hành lang bên kia đi tới đây: “ Nha đầu chết tiệt kia, lúc này ngươi không đi hầu hạ tiểu thư, chạy về đây làm gì.” Lữ ma ma vừa mới vào phòng Phỉ Thúy, liền mắng một câu.
“Tiểu thư ngủ rồi, ta chỉ trở về xoa nắn cái mặt, hơn nữa không phải người nói mặt ta sưng hết lên không giống dạng gì rồi sao.” Phỉ Thúy vừa soi gương, vừa bất mãn nói một câu.
“Thiếu tâm nhãn, ta là nói cho phu nhân nghe, chứ nha đầu kia lúc ấy đứng còn không vững, lực tay mạnh bao nhiêu chứ. Ta vừa nói như vậy ngươi đã làm mình làm mẩy rồi, còn không chạy nhanh đi hầu hạ tiểu thư. Trước mắt quan trọng là hầu hạ tiểu thư, còn Ngàn Ngọc va chạm với phu nhân, phu nhân sẽ không nể trọng nàng ta như trước, hơn nữa tiểu thư lại mất trí nhớ, tất nhiên là sẽ không nhớ tới tình xưa. Xem ra, Ngàn Ngọc sẽ phải chịu chút chuyện, vị trí của nàng ta phu nhân sẽ để cho người khác tiếp nhận. Mà trong Tĩnh Nguyệt hiên này, ngươi và Ngàn Nguyệt hầu hạ bên cạnh tiểu thư lâu nhất... Ngươi không biết ý tứ của ta sao!”
Lữ ma ma thấy mình nói nhiều như vẩy ồi, mà Phỉ Thúy vẫn như chưa hiểu rõ chuyện, trong lòng sốt ruột, liền đi lên túm lấy cổ tay nàng, lôi nàng ra bên ngoài. Lữ ma ma là bà vú của Nhâm Uyển Hoa, Phỉ Thúy là nữ nhi của bà.
Trước khi Ngàn Ngọc tiến vào Tĩnh Nguyệt hiên một năm, Lữ ma ma đã đưa Phỉ Thúy vào Tĩnh Nguyệt hiên, chính là nhằm vào vị trí đại nha hoàn kia, nhưng không ngờ lại bị Ngàn Ngọc chiếm mất.
Bởi vậy, cơn tức này luôn ngáng trong lòng Lữ ma ma, mặc dù nửa năm trước Phỉ Thúy cũng đã được thăng lên vị trí đại nha hoàn, nhưng Nhâm Uyển Hoa lại vẫn nể trọng Ngàn Ngọc hơn một ít, phu nhân cũng tín nhiệm Ngàn Ngọc hơn.
Bởi vậy, nhiều chuyện trong Tĩnh Nguyệt hiên đều giao cho Ngàn Ngọc sắp xếp đi làm, sự tức giận trong đầu nàng lại càng kết càng đậm.mMà khó khăn lắm mới đợi được cơ hội này, tất nhiên là không thể buông tha, Lữ ma ma lôi Phỉ Thúy ra sau nhà, miệng còn không ngừng quở trách.
Phỉ Thúy đi được hai bước, lập tức kéo kéo Lữ ma ma, sau đó thấp giọng hỏi: “Có nên đi vào xem một chút hay không, xem là vừa rồi nàng là thực ngất đi hay là giả.”
“Lúc này ngươi để ý nàng ta làm gì, không nên dính thân xui của nàng ta! Chạy nhanh đến phòng của tiểu thư đi!” Lữ ma ma nói xong liền lại quở trách Phỉ Thúy một trận.
Cho tới khi thanh âm kia đi xa rồi, “Ngàn Ngọc” mới cầm lấy lược một lần nữa, sau đó nhìn một đầu tóc đen trong gương. Chất tóc tốt lắm, đen nhánh mượt mà, nhưng lấy tay xoa vào mới biết được, không mềm mại bằng tóc nàng trước kia, ngay cả tóc, đều không giống của nàng!
Không được, hiện tại nàng không nên quan tâm đến những chuyện nhỏ này, trước mắt phải chải xong tóc, sau đó nói rõ sự tình cho nương, những chuyện khác liền tính sau. Nhưng khi chính bản thân nàng động thủ, nàng mới biết được rằng, khi không có nha hoàn hỗ trợ, ngay cả việc búi tóc nàng đều lực bất tòng tâm!
Sau một hồi loay hoay, nàng mới miễn cưỡng búi được một cái giống như búi tóc, vừa vặn lúc này Lụa Đỏ từ bên ngoài đi vào. Nàng không quan tâm Lục Đỏ, chỉ là lấy những cái trâm trên bàn cắm lên mái tóc, lại đem cái gương gập xuống bàn, sau đó mới chậm rãi đứng lên, nhìn qua Lụa Đỏ một cái, liền ngước cằm nói: “Đi thôi.”
Lụa Đỏ có chút kỳ quái nhìn Ngàn Ngọc, chẳng hiểu tại sao, nàng cảm thấy có sự không giống, nhưng chỗ nào kỳ quái thì không nói ra được. Ngây người một lúc, Ngàn Ngọc đã lướt qua nàng, từ từ đi ra ngoài, không hề có ý tứ đợi Lụa Đỏ.
Lụa Đỏ lấy lại tinh thần, liền đi theo, chỉ là khi nàng đi ra ngoài cửa, nâng mắt nhìn đôi vai gầy, bóng lưng thẳng bước từng từng bước của Ngàn Ngọc, thì Lụa Đỏ đột nhiên cảm giác được, Ngàn Ngọc lúc này, giống như đang tuyên chiến với ai vậy! Quật cường lại kiêu ngạo như vậy!
Mà lúc này đây, Kim thị bên kia, Đồng di nương đang cẩn thận dâng trà đứng một bên, vừa nói: “Cái đình kia ở phía sau Tĩnh Nguyệt hiên của tiểu thư, đi ra đó cũng không gần, hạ nhân trong phủ thường ngày cũng ít đi qua đó. Về phần mấy người... tuần tra ban đêm, đều đã có một bó tuổi, phu nhân cũng rõ ràng, các nàng nếu có đi qua thì đi cũng không thừa sức mà bò lên cái đình kia. Hơn nữa hôm qua thần thiếp cũng cẩn thận suy nghĩ từng điểm từng điểm nghi vấn, nhưng trong khoảng thời gian này nha hoàn phục vụ tiểu thư đều thiếu, các nàng còn không cả đến bên đó quét tước, ngày thường cũng chưa từng gặp ai đi lên cái đình kia.”
“Cái lan can này rất tốt, làm sao lại bị nới lỏng hỏng rồi? Mà từ trước đến nay Hoa nhi đều yêu thích sạch sẽ, đã có một đoạn thời gian không quét tước, chắc chắn trên lan can kia sẽ dính bụi rất dơ bẩn, Hoa nhĩ chắc chắn sẽ không dựa vào đó.”
Kim thị nghe xong lời Đồng di nương nói..., mặt lập tức lạnh đi nói một câu.
Đông di nương cười nói: “Phu nhân đừng nóng giận, kỳ thật nói đến chuyện này, thường ngày trừ bỏ tiểu thư thường đi qua ngồi một hồi, thì Quân Ca nhi cũng ngẫu nhiên đi lên chơi đùa một phen, ta nhớ lúc đầu tháng trước, Quân Ca nhi còn thả diều cùng mấy tên sai vặt, cũng không biết lan can kia bị hỏng.”
Nói đến đây, Đông di nương liền nhìn qua Kim thị một cái, chỉ thấy biểu tình trầm ngâm trên mặt Kim thị, Đông di nương liền mím môi, lặng lẽ nhếch khóe miệng lên, Quân Ca nhi là nhi tử của Liễu di nương, ban đầu một số việc quản gia của phu nhân, đều do Liễu di nương ôm đồm.
Sau đó lại do vì không được sủng ái nữa, và làm một số chuyện sai lầm, phu nhân liền cho Đông di nương nàng làm thay vị trí của Liễu di nương. Cho nên Liễu di nương liền ghi hận nàng, cho rằng nàng đã đoạt đi con đường phát tài của nàng ta, cho nên ngày thường đã đưa bao nhiêu ánh mắt xấu xa tính toán nàng, rồi khuê nữ của nàng cũng vài lần bị nàng ta tính toán mà phải mệt mỏi buồn phiền, nàng đều ghi nhớ trong lòng.
Đông di nương dừng lại một chút, lại mở miệng nói tiếp: “Đợi chút nữa Ngàn Ngọc tới đây, phu nhân liền hỏi một chút là biết tình huống lúc đó thế nào, lúc đó chỉ có mình Ngàn Ngọc ở bên cạnh đại tiểu thư. Hoặc là chút nữa phu nhân cũng có thể gọi hai gã sai vặt bên người Quân Ca nhi đến đây hỏi một chút, xem bọn chúng có nhớ rõ tháng trước, lúc bọn họ chơi đùa trên đình, lan can kia đã bị hỏng hay chưa.”
Kim thị trầm mặc gạt gạt nắp trà, biểu tình trầm tĩnh phong thái đoan trang như cũ, một lúc sau, nha hoàn bên ngoài tiến vào thông báo Ngàn Ngọc đến.
Kim thị nâng mắt, nói một câu để nàng đi vào, sau đó hạ chén trà trong tay xuống, Đông di nương lập tức đưa tay ra nhận lấy, nhẹ nhàng để lên bàn trà, lui về phía sau một bước dài, đứng ở phía sau Kim thị, nhìn về phía cửa.
“Ngàn Ngọc” đi theo Lụa Đỏ tiến vào, nàng vừa đi vừa suy nghĩ, làm thế nào để mở miệng nói rõ mọi chuyện với Kim thị. Nhưng lúc này khi suy nghĩ qua, nàng liền phát hiện, chính bản thân nàng không rõ là chuyện gì xảy ra.
Vì sao vừa tỉnh dậy, nàng liền biến thành Ngàn Ngọc! Nếu nàng nói nàng mới là Nhâm Uyển Hoa, vậy người đang nằm trên giường trong phòng nàng là ai? Mà nàng, lấy lý do gì ra để người ta tin tưởng nàng mới là Nhâm Uyển Hoa?
Nói đến Ngàn Ngọc nguyên là nha hoàn bên người nàng, từ trước đến nay nàng đều coi trọng Ngàn Ngọc, Ngàn Ngọc đều biết mọi chuyện, liệu có chuyện nào mà Ngàn Ngọc không biết? Trong thường ngày khi Nhâm Uyển Hoa nàng đến gặp nói chuyện với Kim thị, phần lớn là Ngàn Ngọc sẽ đứng hầu ở một bên.
Quan trọng là, chuyện này thật sự quá hoang đường, thật sự làm cho người ta khó có thể tin! Càng suy nghĩ trong lòng lại càng loạn, vừa mới gây dựng sự tự tin, nhưng cân nhắc trên dường đi, bất tri bất giác mà vơi lòng tin đi một nửa.
Cho tới khi vào trong phòng, nàng nhìn qua vẻ mặt của Kim thị, trên mặt rõ ràng mang theo vẻ không hài lòng. Càng khiến nàng rối loạn, tâm không ngừng lo lắng. Nhưng người trước mắt là mẫu thân coi nàng tử nhỏ tới lớn như trân bảo, cho nên vừa thấy Kim thị, trong lòng nàng liền sinh ra một bụng ủy khuất.
Môi còn chưa động, lời còn chưa nói, đôi mắt đã đỏ lên, nước mắt liền trào ra rơi xuống. Nhưng mà Kim thị làm sao biết được, “Ngàn Ngọc” đứng trước mặt bà, mới là nhi nữ chân chính của bà.
Nàng chưa hết lo lắng cho nữ nhi còn nằm trên giường, mà Ngàn Ngọc ở bên cạnh không chăm sóc tốt cho Hoa nhi, lại còn náo loạn làm rối ren tâm tình nàng. Cho nên khi nhìn thấy bộ dáng Ngàn Ngọc rơi lệ, trong lòng càng thấy phiền, thần sắc trên mặt lại thêm vài phần khó chịu.
Lụa Đỏ liếc nhìn một cái, biết tình hình không ổn, liền bước lên lôi kéo Ngàn Ngọc: “Phu nhân còn chưa hỏi ngươi chuyện gì, còn không mau hành lễ với phu nhân, quy củ thường ngày đã bỏ đi đâu rồi!”
Lúc này trong phòng, ngoài Kim thị cùng Đông di nương, còn có nhiều nha hoàn, Kim thị không mở miệng, vì thế mọi người cứ im lặng nhìn, có ánh mắt đồng tình, có nghi hoặc, có hả hê khi người gặp họa.
Nhâm Uyển Hoa, hay nói là đã bị biến thành Ngàn Ngọc, mười mấy năm trí nhớ trước kia, chưa bao giờ giống như bây giờ, ở trước mặt mọi người, lại chỉ là một nô tỳ nhỏ bé cúi đầu rơi lệ, lại còn phải nhận rất nhiều ánh mắt không tốt. Vừa vào tới Tĩnh Nguyệt hiên nàng đã thấy rất mất mặt rồi, có lẽ trong mắt mọi người đều chờ xem nàng bị trách phạt.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng như nổi lên một đám lửa, không thể để cho các nàng được như ý! Lòng tự trọng đã bị thương tổn, nàng liền cố gắng đè nén ủy khuất trong lòng. Rất nhiều chuyện, còn chưa tới thời điểm, nàng không muốn đối mặt.
Nhưng mà, đến khi con người ta bị bức đến chân tường mới phát hiện ra, con người, kỳ thật không có việc gì là không thể thừa nhận.
Nâng tay lau khô nước mắt, cắn rằng, đem nước mắt nén lại, sau đó quy củ hành lễ.
“Quỳ xuống a!" Thấy Ngàn Ngọc chỉ hơi cong cong cúi người, làm một cái hành lễ thông thường. Trong lòng Lụa Đỏ thầm mắng nha đầu kia sao lại như bị choáng váng rồi, vừa rồi còn cảm thấy Ngàn Ngọc vẫn như cũ, hóa ra chính mình nghĩ sai rồi.
Bị Lụa Đỏ nói một câu này, nàng sửng sốt, nâng mắt, nhìn Kim thị ở trước mặt. Đây là mẫu thân ruột của nàng, cúi người nhẹ hành lễ một chút cũng không vấn đề gì, trước kia làm nũng, lúc lấy lòng cũng có quỳ một chút. Nhưng mà hiện tại, hiện tại với nàng trước kia, một lần quỳ đều không giống nhau.
Trong lòng nàng cho rằng, giờ này nàng mà quỳ xuống, chẳng khác nào nàng đã thừa nhận, nàng là Ngàn Ngọc, không phải là Nhâm Uyển Hoa.
Hết chương 5.
Kim thị ra khỏi Tĩnh Nguyệt hiên, Nhâm Uyển Hoa nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, nhìn màn màu hồng xinh đẹp, nhìn trong phòng bày biện những đồ chân quý, lại ngửi mùi hương an thần bay ra từ lư hương, không nghĩ nhiều, nàng lại mê man mà ngủ thiếp đi.
Phỉ Thúy thấy Ngàn Nguyệt cùng Minh Châu đều ở trong phòng, tiểu thư lại ngủ rồi, tạm thời không có việc gì, liền lặng lẽ trở về phòng, lại bảo tiểu nha hoàn đi phòng bếp lấy cho nàng ít băng.
Mà tiểu nha hoàn rời đi không bao lâu, thì Lữ ma ma từ hành lang bên kia đi tới đây: “ Nha đầu chết tiệt kia, lúc này ngươi không đi hầu hạ tiểu thư, chạy về đây làm gì.” Lữ ma ma vừa mới vào phòng Phỉ Thúy, liền mắng một câu.
“Tiểu thư ngủ rồi, ta chỉ trở về xoa nắn cái mặt, hơn nữa không phải người nói mặt ta sưng hết lên không giống dạng gì rồi sao.” Phỉ Thúy vừa soi gương, vừa bất mãn nói một câu.
“Thiếu tâm nhãn, ta là nói cho phu nhân nghe, chứ nha đầu kia lúc ấy đứng còn không vững, lực tay mạnh bao nhiêu chứ. Ta vừa nói như vậy ngươi đã làm mình làm mẩy rồi, còn không chạy nhanh đi hầu hạ tiểu thư. Trước mắt quan trọng là hầu hạ tiểu thư, còn Ngàn Ngọc va chạm với phu nhân, phu nhân sẽ không nể trọng nàng ta như trước, hơn nữa tiểu thư lại mất trí nhớ, tất nhiên là sẽ không nhớ tới tình xưa. Xem ra, Ngàn Ngọc sẽ phải chịu chút chuyện, vị trí của nàng ta phu nhân sẽ để cho người khác tiếp nhận. Mà trong Tĩnh Nguyệt hiên này, ngươi và Ngàn Nguyệt hầu hạ bên cạnh tiểu thư lâu nhất... Ngươi không biết ý tứ của ta sao!”
Lữ ma ma thấy mình nói nhiều như vẩy ồi, mà Phỉ Thúy vẫn như chưa hiểu rõ chuyện, trong lòng sốt ruột, liền đi lên túm lấy cổ tay nàng, lôi nàng ra bên ngoài. Lữ ma ma là bà vú của Nhâm Uyển Hoa, Phỉ Thúy là nữ nhi của bà.
Trước khi Ngàn Ngọc tiến vào Tĩnh Nguyệt hiên một năm, Lữ ma ma đã đưa Phỉ Thúy vào Tĩnh Nguyệt hiên, chính là nhằm vào vị trí đại nha hoàn kia, nhưng không ngờ lại bị Ngàn Ngọc chiếm mất.
Bởi vậy, cơn tức này luôn ngáng trong lòng Lữ ma ma, mặc dù nửa năm trước Phỉ Thúy cũng đã được thăng lên vị trí đại nha hoàn, nhưng Nhâm Uyển Hoa lại vẫn nể trọng Ngàn Ngọc hơn một ít, phu nhân cũng tín nhiệm Ngàn Ngọc hơn.
Bởi vậy, nhiều chuyện trong Tĩnh Nguyệt hiên đều giao cho Ngàn Ngọc sắp xếp đi làm, sự tức giận trong đầu nàng lại càng kết càng đậm.mMà khó khăn lắm mới đợi được cơ hội này, tất nhiên là không thể buông tha, Lữ ma ma lôi Phỉ Thúy ra sau nhà, miệng còn không ngừng quở trách.
Phỉ Thúy đi được hai bước, lập tức kéo kéo Lữ ma ma, sau đó thấp giọng hỏi: “Có nên đi vào xem một chút hay không, xem là vừa rồi nàng là thực ngất đi hay là giả.”
“Lúc này ngươi để ý nàng ta làm gì, không nên dính thân xui của nàng ta! Chạy nhanh đến phòng của tiểu thư đi!” Lữ ma ma nói xong liền lại quở trách Phỉ Thúy một trận.
Cho tới khi thanh âm kia đi xa rồi, “Ngàn Ngọc” mới cầm lấy lược một lần nữa, sau đó nhìn một đầu tóc đen trong gương. Chất tóc tốt lắm, đen nhánh mượt mà, nhưng lấy tay xoa vào mới biết được, không mềm mại bằng tóc nàng trước kia, ngay cả tóc, đều không giống của nàng!
Không được, hiện tại nàng không nên quan tâm đến những chuyện nhỏ này, trước mắt phải chải xong tóc, sau đó nói rõ sự tình cho nương, những chuyện khác liền tính sau. Nhưng khi chính bản thân nàng động thủ, nàng mới biết được rằng, khi không có nha hoàn hỗ trợ, ngay cả việc búi tóc nàng đều lực bất tòng tâm!
Sau một hồi loay hoay, nàng mới miễn cưỡng búi được một cái giống như búi tóc, vừa vặn lúc này Lụa Đỏ từ bên ngoài đi vào. Nàng không quan tâm Lục Đỏ, chỉ là lấy những cái trâm trên bàn cắm lên mái tóc, lại đem cái gương gập xuống bàn, sau đó mới chậm rãi đứng lên, nhìn qua Lụa Đỏ một cái, liền ngước cằm nói: “Đi thôi.”
Lụa Đỏ có chút kỳ quái nhìn Ngàn Ngọc, chẳng hiểu tại sao, nàng cảm thấy có sự không giống, nhưng chỗ nào kỳ quái thì không nói ra được. Ngây người một lúc, Ngàn Ngọc đã lướt qua nàng, từ từ đi ra ngoài, không hề có ý tứ đợi Lụa Đỏ.
Lụa Đỏ lấy lại tinh thần, liền đi theo, chỉ là khi nàng đi ra ngoài cửa, nâng mắt nhìn đôi vai gầy, bóng lưng thẳng bước từng từng bước của Ngàn Ngọc, thì Lụa Đỏ đột nhiên cảm giác được, Ngàn Ngọc lúc này, giống như đang tuyên chiến với ai vậy! Quật cường lại kiêu ngạo như vậy!
Mà lúc này đây, Kim thị bên kia, Đồng di nương đang cẩn thận dâng trà đứng một bên, vừa nói: “Cái đình kia ở phía sau Tĩnh Nguyệt hiên của tiểu thư, đi ra đó cũng không gần, hạ nhân trong phủ thường ngày cũng ít đi qua đó. Về phần mấy người... tuần tra ban đêm, đều đã có một bó tuổi, phu nhân cũng rõ ràng, các nàng nếu có đi qua thì đi cũng không thừa sức mà bò lên cái đình kia. Hơn nữa hôm qua thần thiếp cũng cẩn thận suy nghĩ từng điểm từng điểm nghi vấn, nhưng trong khoảng thời gian này nha hoàn phục vụ tiểu thư đều thiếu, các nàng còn không cả đến bên đó quét tước, ngày thường cũng chưa từng gặp ai đi lên cái đình kia.”
“Cái lan can này rất tốt, làm sao lại bị nới lỏng hỏng rồi? Mà từ trước đến nay Hoa nhi đều yêu thích sạch sẽ, đã có một đoạn thời gian không quét tước, chắc chắn trên lan can kia sẽ dính bụi rất dơ bẩn, Hoa nhĩ chắc chắn sẽ không dựa vào đó.”
Kim thị nghe xong lời Đồng di nương nói..., mặt lập tức lạnh đi nói một câu.
Đông di nương cười nói: “Phu nhân đừng nóng giận, kỳ thật nói đến chuyện này, thường ngày trừ bỏ tiểu thư thường đi qua ngồi một hồi, thì Quân Ca nhi cũng ngẫu nhiên đi lên chơi đùa một phen, ta nhớ lúc đầu tháng trước, Quân Ca nhi còn thả diều cùng mấy tên sai vặt, cũng không biết lan can kia bị hỏng.”
Nói đến đây, Đông di nương liền nhìn qua Kim thị một cái, chỉ thấy biểu tình trầm ngâm trên mặt Kim thị, Đông di nương liền mím môi, lặng lẽ nhếch khóe miệng lên, Quân Ca nhi là nhi tử của Liễu di nương, ban đầu một số việc quản gia của phu nhân, đều do Liễu di nương ôm đồm.
Sau đó lại do vì không được sủng ái nữa, và làm một số chuyện sai lầm, phu nhân liền cho Đông di nương nàng làm thay vị trí của Liễu di nương. Cho nên Liễu di nương liền ghi hận nàng, cho rằng nàng đã đoạt đi con đường phát tài của nàng ta, cho nên ngày thường đã đưa bao nhiêu ánh mắt xấu xa tính toán nàng, rồi khuê nữ của nàng cũng vài lần bị nàng ta tính toán mà phải mệt mỏi buồn phiền, nàng đều ghi nhớ trong lòng.
Đông di nương dừng lại một chút, lại mở miệng nói tiếp: “Đợi chút nữa Ngàn Ngọc tới đây, phu nhân liền hỏi một chút là biết tình huống lúc đó thế nào, lúc đó chỉ có mình Ngàn Ngọc ở bên cạnh đại tiểu thư. Hoặc là chút nữa phu nhân cũng có thể gọi hai gã sai vặt bên người Quân Ca nhi đến đây hỏi một chút, xem bọn chúng có nhớ rõ tháng trước, lúc bọn họ chơi đùa trên đình, lan can kia đã bị hỏng hay chưa.”
Kim thị trầm mặc gạt gạt nắp trà, biểu tình trầm tĩnh phong thái đoan trang như cũ, một lúc sau, nha hoàn bên ngoài tiến vào thông báo Ngàn Ngọc đến.
Kim thị nâng mắt, nói một câu để nàng đi vào, sau đó hạ chén trà trong tay xuống, Đông di nương lập tức đưa tay ra nhận lấy, nhẹ nhàng để lên bàn trà, lui về phía sau một bước dài, đứng ở phía sau Kim thị, nhìn về phía cửa.
“Ngàn Ngọc” đi theo Lụa Đỏ tiến vào, nàng vừa đi vừa suy nghĩ, làm thế nào để mở miệng nói rõ mọi chuyện với Kim thị. Nhưng lúc này khi suy nghĩ qua, nàng liền phát hiện, chính bản thân nàng không rõ là chuyện gì xảy ra.
Vì sao vừa tỉnh dậy, nàng liền biến thành Ngàn Ngọc! Nếu nàng nói nàng mới là Nhâm Uyển Hoa, vậy người đang nằm trên giường trong phòng nàng là ai? Mà nàng, lấy lý do gì ra để người ta tin tưởng nàng mới là Nhâm Uyển Hoa?
Nói đến Ngàn Ngọc nguyên là nha hoàn bên người nàng, từ trước đến nay nàng đều coi trọng Ngàn Ngọc, Ngàn Ngọc đều biết mọi chuyện, liệu có chuyện nào mà Ngàn Ngọc không biết? Trong thường ngày khi Nhâm Uyển Hoa nàng đến gặp nói chuyện với Kim thị, phần lớn là Ngàn Ngọc sẽ đứng hầu ở một bên.
Quan trọng là, chuyện này thật sự quá hoang đường, thật sự làm cho người ta khó có thể tin! Càng suy nghĩ trong lòng lại càng loạn, vừa mới gây dựng sự tự tin, nhưng cân nhắc trên dường đi, bất tri bất giác mà vơi lòng tin đi một nửa.
Cho tới khi vào trong phòng, nàng nhìn qua vẻ mặt của Kim thị, trên mặt rõ ràng mang theo vẻ không hài lòng. Càng khiến nàng rối loạn, tâm không ngừng lo lắng. Nhưng người trước mắt là mẫu thân coi nàng tử nhỏ tới lớn như trân bảo, cho nên vừa thấy Kim thị, trong lòng nàng liền sinh ra một bụng ủy khuất.
Môi còn chưa động, lời còn chưa nói, đôi mắt đã đỏ lên, nước mắt liền trào ra rơi xuống. Nhưng mà Kim thị làm sao biết được, “Ngàn Ngọc” đứng trước mặt bà, mới là nhi nữ chân chính của bà.
Nàng chưa hết lo lắng cho nữ nhi còn nằm trên giường, mà Ngàn Ngọc ở bên cạnh không chăm sóc tốt cho Hoa nhi, lại còn náo loạn làm rối ren tâm tình nàng. Cho nên khi nhìn thấy bộ dáng Ngàn Ngọc rơi lệ, trong lòng càng thấy phiền, thần sắc trên mặt lại thêm vài phần khó chịu.
Lụa Đỏ liếc nhìn một cái, biết tình hình không ổn, liền bước lên lôi kéo Ngàn Ngọc: “Phu nhân còn chưa hỏi ngươi chuyện gì, còn không mau hành lễ với phu nhân, quy củ thường ngày đã bỏ đi đâu rồi!”
Lúc này trong phòng, ngoài Kim thị cùng Đông di nương, còn có nhiều nha hoàn, Kim thị không mở miệng, vì thế mọi người cứ im lặng nhìn, có ánh mắt đồng tình, có nghi hoặc, có hả hê khi người gặp họa.
Nhâm Uyển Hoa, hay nói là đã bị biến thành Ngàn Ngọc, mười mấy năm trí nhớ trước kia, chưa bao giờ giống như bây giờ, ở trước mặt mọi người, lại chỉ là một nô tỳ nhỏ bé cúi đầu rơi lệ, lại còn phải nhận rất nhiều ánh mắt không tốt. Vừa vào tới Tĩnh Nguyệt hiên nàng đã thấy rất mất mặt rồi, có lẽ trong mắt mọi người đều chờ xem nàng bị trách phạt.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng như nổi lên một đám lửa, không thể để cho các nàng được như ý! Lòng tự trọng đã bị thương tổn, nàng liền cố gắng đè nén ủy khuất trong lòng. Rất nhiều chuyện, còn chưa tới thời điểm, nàng không muốn đối mặt.
Nhưng mà, đến khi con người ta bị bức đến chân tường mới phát hiện ra, con người, kỳ thật không có việc gì là không thể thừa nhận.
Nâng tay lau khô nước mắt, cắn rằng, đem nước mắt nén lại, sau đó quy củ hành lễ.
“Quỳ xuống a!" Thấy Ngàn Ngọc chỉ hơi cong cong cúi người, làm một cái hành lễ thông thường. Trong lòng Lụa Đỏ thầm mắng nha đầu kia sao lại như bị choáng váng rồi, vừa rồi còn cảm thấy Ngàn Ngọc vẫn như cũ, hóa ra chính mình nghĩ sai rồi.
Bị Lụa Đỏ nói một câu này, nàng sửng sốt, nâng mắt, nhìn Kim thị ở trước mặt. Đây là mẫu thân ruột của nàng, cúi người nhẹ hành lễ một chút cũng không vấn đề gì, trước kia làm nũng, lúc lấy lòng cũng có quỳ một chút. Nhưng mà hiện tại, hiện tại với nàng trước kia, một lần quỳ đều không giống nhau.
Trong lòng nàng cho rằng, giờ này nàng mà quỳ xuống, chẳng khác nào nàng đã thừa nhận, nàng là Ngàn Ngọc, không phải là Nhâm Uyển Hoa.
Hết chương 5.
/11
|