Uyên vương phủ.
Trước cửa lớn Uyên vương phủ là đèn lồng màu trắng... dải lụa trắng treo lên trên, bay bay theo gió thổi... trong phủ truyền ra tiếng khóc nho nhỏ cùng những tiếng nói nghẹn ngào và xót xa.
"Tỉ tỉ... người mau tỉnh lại đi!" Yến Yến quỳ bên giường, trên gương mặt vui vẻ thường ngày đã không còn, thay vào bi thương vô bờ... nước mắt long lanh cứ thế tuôn ra tựa như cơn mưa ngâu chợt đổ, nhiều nhiều giọt nước mắt thay phiên nhau lăn dài từ đôi gò má thay phiên nhau rơi xuống đất phát ra tiếng tí tách bắt tai.
Tại sao sau một đêm người cạnh nàng, nàng yêu quý ra đi? Trước là ma ma, giờ là tỉ tỉ?!
Yến Yến nâng mắt đỏ hoe nhìn nữ tử xinh đẹp an tĩnh ở giường kia, y phục rách nát đã được thay mới, đầu tóc rối đã chải lại thật gọn gàng và gương mặt đã sạch sẽ... như ban đầu, nhưng trên cổ, bên mặt, mu bàn tay của nữ tử không như thế, làn da trắng tuyết trước trơn nhẵn kia giờ có thêm vết kiếm chém dài cùng vết xước lớn nhỏ, đúng, vốn nên không mang một vết xước hay vết thương nào mới là toàn vẹn, không... là trong thân xác phải còn hồn, tim phải còn đập lẫn môi kia phải có nụ cười sáng lạn mới là toàn vẹn thật sự.
Yến Yến nhìn nữ tử đến lòng đau lại càng khóc dữ dội, nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ.
"Nô tì là Yến Yến, Vương ma ma lúc trước nhận nuôi nô tì. Vương ma ma đã đi rồi, trước khi đi Vương ma ma căn dặn nô tì phải ở đây đợi người."
"Vậy giờ đi theo tỉ nha~~"
"Yến Yến đẹp xinh của tỉ sau này lớn lên nhất định là đại mỹ nhân!"
"Hắt xì..."
"Tỉ tỉ? Bị bệnh sao?"
"Muội có biết lý do khi mình đột nhiên hắt hơi là gì không?"
"Vì mình quá xinh, xinh thì nhiều người ghen tị, ghen tị thường đi kèm nói xấu sau lưng, mà khi họ nói xấu, nhắc đến cái tên đẹp của mình thì có khả năng mình hắt xì. Hiểu không?"
"Không ạ."
"Tì mong sau muội có thể hạnh phúc, vui vẻ, không bận tâm gì như hiện tại."
Hoa tỉ tỉ... muội nhất định sẽ khiến kẻ hại tỉ phải chết!
Ánh mắt Yến Yến nhìn ba người xuất hiện bước lên, cẩn thận mang nữ tử trên giường đi.
Bảy ngày sau.
Tin tức Tình vương phi sinh non xong thân thể lại yếu ớt nên không chịu được nên đã qua đời truyền ra khắp kinh thành và Hạ quốc... Có nhiều người tiếc thương vị vương phi này, vì người là vương phi đầu tiên hay đi dạo quanh thành, thấy chuyện bất bình giơ chân tương trợ, giúp người già không chỗ ở hay những người ăn xin có việc làm, có chỗ ở tốt, có ăn có mặc, không chỉ ở kinh thành này, còn những chỗ, nơi khác.
Khi Uyên vương gia từ biên cương trở về thì biên cương đồng thời cũng ổn định...
...
Hành Liên Uyên trên giường hàn băng, ôm thân thể nữ tử đã lạnh từ lâu... đôi bàn tay thon dài vuốt ve mái tóc đen nhánh của nữ tử, trong mắt Hành Liên Uyên giờ đây giăng đầy buồn đau.
Miệng hắn liên tiếp nói khẽ: "Hoa Hoa... ta cầu xin nàng, tỉnh lại... tỉnh lại đi."
Rõ ràng đã nói chờ ta về cơ mà?
Vì sao không chờ?
Sao ra đi đột ngột như vậy?
Nàng đã nỡ bỏ ta đi xa ư?
Không phải đâu, nàng sẽ không nỡ! Nàng chỉ ngủ mà thôi... ừ nàng đang ngủ, là giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại.
Hành Liên Uyên không biết từ khi nào giọt nước mắt từ hắn đã chảy ra, một giọt, hai giọt nhẹ nhàng rơi xuống, thấm đẫm y phục của nữ tử đang an tĩnh nhắm mắt không hơi thở kia.
Nàng tựa như gió thu...
Nhẹ nhàng đến đây trong mịt mù.
Lời nói đầu môi nàng tựa mật ngọt...
Mê hoặc tâm ta, làm ta say sưa...
Bao lời âu yếm dưới mưa...
Trao ta ái ân mặn nồng
Vậy mà nàng nỡ quên đi?
Để tình ái bay theo gió mây?
Ký ức hạnh phúc ngày nào...
Chợt thành nỗi đau trong ta.
Đứng trước bia mộ khắc ghi tên nàng...
"Hoa nhi. nàng có tiếc hận oán ai vì mối duyên này đã dở dang?"
"Ta vẫn còn vương vấn nàng rất nhiều..."
Trước cửa lớn Uyên vương phủ là đèn lồng màu trắng... dải lụa trắng treo lên trên, bay bay theo gió thổi... trong phủ truyền ra tiếng khóc nho nhỏ cùng những tiếng nói nghẹn ngào và xót xa.
"Tỉ tỉ... người mau tỉnh lại đi!" Yến Yến quỳ bên giường, trên gương mặt vui vẻ thường ngày đã không còn, thay vào bi thương vô bờ... nước mắt long lanh cứ thế tuôn ra tựa như cơn mưa ngâu chợt đổ, nhiều nhiều giọt nước mắt thay phiên nhau lăn dài từ đôi gò má thay phiên nhau rơi xuống đất phát ra tiếng tí tách bắt tai.
Tại sao sau một đêm người cạnh nàng, nàng yêu quý ra đi? Trước là ma ma, giờ là tỉ tỉ?!
Yến Yến nâng mắt đỏ hoe nhìn nữ tử xinh đẹp an tĩnh ở giường kia, y phục rách nát đã được thay mới, đầu tóc rối đã chải lại thật gọn gàng và gương mặt đã sạch sẽ... như ban đầu, nhưng trên cổ, bên mặt, mu bàn tay của nữ tử không như thế, làn da trắng tuyết trước trơn nhẵn kia giờ có thêm vết kiếm chém dài cùng vết xước lớn nhỏ, đúng, vốn nên không mang một vết xước hay vết thương nào mới là toàn vẹn, không... là trong thân xác phải còn hồn, tim phải còn đập lẫn môi kia phải có nụ cười sáng lạn mới là toàn vẹn thật sự.
Yến Yến nhìn nữ tử đến lòng đau lại càng khóc dữ dội, nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ.
"Nô tì là Yến Yến, Vương ma ma lúc trước nhận nuôi nô tì. Vương ma ma đã đi rồi, trước khi đi Vương ma ma căn dặn nô tì phải ở đây đợi người."
"Vậy giờ đi theo tỉ nha~~"
"Yến Yến đẹp xinh của tỉ sau này lớn lên nhất định là đại mỹ nhân!"
"Hắt xì..."
"Tỉ tỉ? Bị bệnh sao?"
"Muội có biết lý do khi mình đột nhiên hắt hơi là gì không?"
"Vì mình quá xinh, xinh thì nhiều người ghen tị, ghen tị thường đi kèm nói xấu sau lưng, mà khi họ nói xấu, nhắc đến cái tên đẹp của mình thì có khả năng mình hắt xì. Hiểu không?"
"Không ạ."
"Tì mong sau muội có thể hạnh phúc, vui vẻ, không bận tâm gì như hiện tại."
Hoa tỉ tỉ... muội nhất định sẽ khiến kẻ hại tỉ phải chết!
Ánh mắt Yến Yến nhìn ba người xuất hiện bước lên, cẩn thận mang nữ tử trên giường đi.
Bảy ngày sau.
Tin tức Tình vương phi sinh non xong thân thể lại yếu ớt nên không chịu được nên đã qua đời truyền ra khắp kinh thành và Hạ quốc... Có nhiều người tiếc thương vị vương phi này, vì người là vương phi đầu tiên hay đi dạo quanh thành, thấy chuyện bất bình giơ chân tương trợ, giúp người già không chỗ ở hay những người ăn xin có việc làm, có chỗ ở tốt, có ăn có mặc, không chỉ ở kinh thành này, còn những chỗ, nơi khác.
Khi Uyên vương gia từ biên cương trở về thì biên cương đồng thời cũng ổn định...
...
Hành Liên Uyên trên giường hàn băng, ôm thân thể nữ tử đã lạnh từ lâu... đôi bàn tay thon dài vuốt ve mái tóc đen nhánh của nữ tử, trong mắt Hành Liên Uyên giờ đây giăng đầy buồn đau.
Miệng hắn liên tiếp nói khẽ: "Hoa Hoa... ta cầu xin nàng, tỉnh lại... tỉnh lại đi."
Rõ ràng đã nói chờ ta về cơ mà?
Vì sao không chờ?
Sao ra đi đột ngột như vậy?
Nàng đã nỡ bỏ ta đi xa ư?
Không phải đâu, nàng sẽ không nỡ! Nàng chỉ ngủ mà thôi... ừ nàng đang ngủ, là giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại.
Hành Liên Uyên không biết từ khi nào giọt nước mắt từ hắn đã chảy ra, một giọt, hai giọt nhẹ nhàng rơi xuống, thấm đẫm y phục của nữ tử đang an tĩnh nhắm mắt không hơi thở kia.
Nàng tựa như gió thu...
Nhẹ nhàng đến đây trong mịt mù.
Lời nói đầu môi nàng tựa mật ngọt...
Mê hoặc tâm ta, làm ta say sưa...
Bao lời âu yếm dưới mưa...
Trao ta ái ân mặn nồng
Vậy mà nàng nỡ quên đi?
Để tình ái bay theo gió mây?
Ký ức hạnh phúc ngày nào...
Chợt thành nỗi đau trong ta.
Đứng trước bia mộ khắc ghi tên nàng...
"Hoa nhi. nàng có tiếc hận oán ai vì mối duyên này đã dở dang?"
"Ta vẫn còn vương vấn nàng rất nhiều..."
/55
|