12
Có thể là do nhiệt độ của mùa hè quá nóng, cho dù là cơm do dì nấu ăn ở nhà có ngon đến mấy, thì mấy ngày nay tôi cũng chẳng muốn ăn uống gì cả.
Nuốt nốt miếng cơm sườn cuối cùng, tôi lao thẳng vào nhà vệ sinh, vịn vào thành bồn cầu rồi nôn hết ra.
Chính vào lúc này, tim tôi đột nhiên đập rất nhanh.
Mấy tháng nay, bà dì của tôi chưa ghé thăm lần nào cả.
"..."
Với cái thái độ không biết thế nào là kiềm chế của Thẩm Diên Tri, cũng không cho tôi uống thuốc, kết quả này dường như là điều không thể tránh khỏi.
Tôi mang thai rồi.
Thẩm Diên Tri có lẽ vẫn chưa biết, tôi ngây người nhìn bụng dưới phẳng lì của mình.
Cũng hơi đáng buồn một chút, đứa trẻ này phải bỏ đi hay là giữ lại, thực sự là chuyện mà tôi có thể quyết định hay sao?
Mấy ngày nay Thẩm Diên Tri về nhà rất sớm.
Hơn nữa vừa về đến nhà là lại chạy ra ôm tôi.
Nhiều lúc tôi cũng chẳng thể nào hiểu nổi, không biết liệu người này có phải là người đã tùy hứng đạp tôi xuống mặt đất hay không.
Giới hạn của anh ta không biết là từ khi nào, đã bị kéo xuống tới mức cực hạn.
Đôi khi tôi có thể nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại với bạn bè của anh ấy.
Có lẽ, bạn của anh gọi anh ra ngoài đánh bài.
Anh chỉ thấp giọng cười một tiếng, chán nản mà nhìn người đang làm ổ ở trên ghế sofa, cũng chính là tôi.
"Ở nhà với vợ rồi."
"..."
Từ đầu dây bên kia òa lên một trận thổn thức, ngay cả tôi nằm ở bên này cũng có thể nghe được.
"Lại cưng chiều cô bạn bị bệnh tâm thần đó à..."
Âm thanh đám người đó nói giọng khinh thường dần dần biến mất, phải rồi, trong mắt bạn bè của Thẩm Diên Tri, có lẽ tôi chính là loại người như thế.
Kẻ điên, hay là bị bệnh thần kinh gì đó, yên yên ổn ổn làm một Thẩm phu nhân thì không làm, cả ngày chỉ có gây chuyện.
Một đêm, tôi nằm mơ thấy ác mộng.
Tôi thậm chí còn không thể phân biệt được đó rốt cuộc là một giấc mơ hay ký ức của mình nữa.
Thẩm Diên Tri dẫn đầu một nhóm người chặn tôi ở góc lớp, đọc to điểm số của tôi.
Vào thời điểm đó, chính vì bị họ quấy nhiễu, cho nên tôi không thể chuyên tâm vào việc học được.
Thành tích phải nói là thảm không nỡ nhìn.
Nhưng Thẩm Diên Tri thì lại xếp hạng nhất, anh ta vĩnh viễn đứng ở hạng nhất.
Anh giơ tờ giấy kiểm tra lên trên đỉnh đầu tôi, cười đùa.
"Mẹ kiếp, IQ thấp thật."
...
Tôi đột ngột mở mắt, tiếng côn trùng kêu ở bên ngoài từ xa vọng lại.
Màn đêm dường như bao trùm vô tận, người bên cạnh vẫn nhẹ nhàng hít thở.
Tôi ngồi lên người anh ta, túm lấy cổ anh ta một cách thô bạo.
Trong đêm tối, nhìn anh ta thật yên tĩnh, mà cũng thật bất lực.
"Chuẩn bị bóp cổ anh à?"
"Thẩm Diên Tri, chính anh là kẻ đã đưa tôi xuống địa ngục."
Tôi nhẹ nhàng nói, từ từ thu lại bàn tay của mình.
Anh cứ nhìn tôi như vậy.
Tôi nghĩ, sẽ có một thời điểm nào đó, tôi thực sự sẽ hạ quyết tâm kết liễu mạng sống của anh ta.
Nhưng tôi vẫn không làm thế.
Cho dù anh ta để mặc tôi muốn làm gì thì làm.
13
Trưa hôm nay, một người mà tôi thực sự không muốn gặp đã đến nhà tôi.
Mặc dù tôi và Thẩm Nhụy Hân đã không gặp nhau nhiều năm rồi, nhưng khi gặp lại cô ấy, tôi vẫn sẽ vô thức run lên.
Thẩm Nhụy Hân, là em gái của Thẩm Diên Tri.
Khi Thẩm Diên Tri bắt nạt tôi, bắt nạt phải nói là vô cùng tàn nhẫn, thì Thẩm Nhụy Hân đã từng đứng ra giúp đỡ tôi.
Lúc đó, tôi ngây thơ nghĩ rằng, cô ấy là ánh sáng duy nhất của tôi, là sự cứu rỗi trong cuộc đời hỗn loạn của tôi.
Cô ấy nói với tôi rằng đừng sợ anh trai cô ấy, rằng cô ấy sẽ bảo vệ tôi, có cô ấy bên cạnh, sẽ không ai dám động đến tôi nữa.
Sau này tôi mới biết, trong thời gian đó, lý do cô ấy giúp đỡ tôi là vì cô ấy và anh trai cô ấy đang giận dỗi lẫn nhau.
Vì vậy sau khi làm hòa với anh trai, cô ấy bắt đầu quay ra chỉnh tôi.
Cô ta đã từng gọi một nhóm nữ sinh tới chặn tôi trong nhà vệ sinh, chụp những bức ảnh làm nhục tôi.
Sau cùng, toàn bộ những tấm ảnh đó đều về tay của Thẩm Diên Tri.
Ký ức đó đau đớn đến mức khi tôi nhìn thấy Thẩm Nhụy Hân, tôi gần như muốn lao vào nhà vệ sinh để nôn thốc nôn tháo.
Cô ta nhìn tôi cũng có vẻ rất khó chịu.
Khi Thẩm Diên Tri tìm được tôi về, ép tôi phải gả cho anh ta, đó cũng là lúc Thẩm Nhụy Hân náo loạn ầm ĩ nhất.
Cô ta mắng tôi ở ngay trước mặt tôi, nói rằng tôi không xứng, nói anh trai cô ta tại sao cứ phải thích tôi đến như vậy cơ chứ.
Lúc này cô ta nhìn thấy tôi, dĩ nhiên sắc mặt cũng không tốt.
Nhưng tôi chỉ mong cô ta hãy làm lớn chuyện này lên, cho nên cũng nhìn chằm chằm lại cô ta.
Tính cách của cô ta thuộc dạng đại tiểu thư, thấy tôi như thế thì chỉ khoanh tay cười nhạo.
"Tần Tử Khanh, anh tôi thực sự đã quá cưng chiều cô rồi."
"..."
"Tôi nói cho cô biết, tôi và cô từ nay không đội trời chung."
"Đừng mong tôi sẽ đồng ý cho cô được gả vào nhà của chúng tôi."
"..."
Thật ra, có đôi lúc cô ta ấu trĩ như một đứa trẻ.
Tôi không biết hôm nay cô ta đến đây với mục đích gì, nhưng sự khiêu khích này của cô ấy... thực sự chẳng có ý nghĩa gì cả.
...
"Anh ơi! Anh có thể chia tay với người phụ nữ này được không?"
Mãi cho đến khi Thẩm Diên Tri quay trở lại, tôi mới hiểu được mục đích của cô ta.
Sau một thời gian dài, cô ta vẫn không muốn tôi kết hôn với Thẩm Diên Tri.
Về vấn đề này, thực ra tôi cũng có mong muốn giống như cô ta.
Vốn dĩ Thẩm Diên Tri muốn đưa tay lên xoa đầu tôi, nhưng đã bị tôi né tránh rồi.
Anh cụp mắt xuống, giọng nói trầm ấm mà bình tĩnh.
"Không thể chia tay."
"..."
Thẩm Nhụy Hân tức giận giậm chân, lườm tôi chằm chằm.
Tôi đảo trắng mắt một cái, không ngờ lại bị Thẩm Diên Tri bắt được.
Anh khẽ cười nhẹ một tiếng.
"Anh! Anh đừng cưng chiều cô ta như vậy nữa được không?! Anh xem, anh vì cô ta, mà thành ra cái dạng gì rồi kia kìa..."
"..."
Trên bàn ăn, Thẩm Nhụy Hân vẫn còn đang ríu ra ríu rít, cho đến khi Thẩm Diên Tri lên tiếng nhắc nhở.
"Yên lặng ăn."
Đến lúc này cô ta mới ngừng lại.
Thực ra bữa ăn này diễn ra vô cùng trầm lặng, vốn dĩ tôi đã chẳng có khẩu vị gì rồi.
Hơn nữa, tôi không thể ngừng cảm thấy buồn nôn được.
Sau khi ăn xong, Thẩm Diên Tri đi trả lời một cuộc điện thoại.
Trên bàn ăn chỉ còn có tôi và Thẩm Nhụy Hân.
Đương nhiên tôi không có tâm trạng ở lại đó, nhưng khi tôi đứng dậy định rời đi, cô ta đột nhiên gọi tôi lại.
Tôi cảm thấy hơi choáng váng, lúc quay sang nhìn cô ta cũng mờ mờ ảo ảo.
Tới lúc này cô ta mới như thể để lộ ra móng vuốt sắc bén của mình:
"Tần Tử Khanh, những bức ảnh kia của cô, tôi vẫn còn giữ."
"Thỉnh thoảng tôi vẫn không thể nhịn được mà lấy ra để thưởng thức, chậc chậc..."
"Cô có biết trong bức ảnh trông cô thấp hèn tới mức nào không, cô được sinh ra để làm những điều đó à?"
"Cô ấy, dù chỉ làm ấm giường cho anh tôi cũng không xứng..."
Cô ta vẫn chưa kịp nói xong.
Bởi vì tôi đã nâng ấm trà trên bàn lên rồi hất nó lên người cô ta.
Tiếng hét của cô gái xuyên qua cả căn phòng, lớp trang điểm tinh xảo của Thẩm Nhụy Hân cũng bị nước cuốn trôi.
Tiếng của cô ta, dĩ nhiên cũng đã thu hút được người anh trai ở bên ngoài.
"Cô ta đổ nước lên người em!"
Giọng của Thẩm Nhụy Hân nhuốm đầy nước mắt, tôi có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Thẩm Diên Tri thì đứng bên cạnh cô ta, lặng lẽ nhìn tôi.
"..."
Tôi không biết mình bị làm sao nữa, trước đây cho dù Thẩm Diên Tri có khiêu khích tôi cỡ nào, tôi cũng sẽ không tức giận như vậy.
Nhưng lần này, tôi dường như không thể kiểm soát được bản thân.
Tôi nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhụy Hân, nói từng chữ một.
"Con mẹ nó, mày mới là con hèn hạ..."
"..."
Có lẽ là, chỉ sau vài chục giây bàng hoàng.
Ngay cả Thẩm Nhụy Hân cũng ngừng khóc.
Mãi cho đến khi cảm thấy một bên má đau rát, tôi mới muộn màng áp đầu lưỡi vào một bên má của mình.
Tôi thừa nhận, tôi vẫn không thể tin được.
Thẩm Diên Tri tát vào mặt tôi.
Chỉ vì tôi đã nói xấu em gái anh ta đúng một câu.
Tôi ngước lên nhìn anh ta, nhẹ nhàng mở lớn hai mắt nhưng vẫn không thể nhìn rõ, ánh sáng từ chiếc đèn chùm thực sự quá mạnh.
Thẩm Diên Tri sững sờ còn lâu hơn cả tôi.
Rồi anh hốt hoảng gọi tên tôi.
Hình như tôi không thể nghe thấy được nữa.
Tôi cũng không muốn nghe.
Tôi cấm lấy con d.a.o gọt trái cây trên bàn, t.ự đ.â.m vào b.ụ.ng của mình.
Điều buồn cười là, trước đó, trong đầu tôi vẫn tồn tại một ý tưởng thứ một phần mười nghìn.
Rằng tôi muốn Thẩm Diên Tri có thể trở thành cha của đứa trẻ trong bụng tôi.
Có thể là do nhiệt độ của mùa hè quá nóng, cho dù là cơm do dì nấu ăn ở nhà có ngon đến mấy, thì mấy ngày nay tôi cũng chẳng muốn ăn uống gì cả.
Nuốt nốt miếng cơm sườn cuối cùng, tôi lao thẳng vào nhà vệ sinh, vịn vào thành bồn cầu rồi nôn hết ra.
Chính vào lúc này, tim tôi đột nhiên đập rất nhanh.
Mấy tháng nay, bà dì của tôi chưa ghé thăm lần nào cả.
"..."
Với cái thái độ không biết thế nào là kiềm chế của Thẩm Diên Tri, cũng không cho tôi uống thuốc, kết quả này dường như là điều không thể tránh khỏi.
Tôi mang thai rồi.
Thẩm Diên Tri có lẽ vẫn chưa biết, tôi ngây người nhìn bụng dưới phẳng lì của mình.
Cũng hơi đáng buồn một chút, đứa trẻ này phải bỏ đi hay là giữ lại, thực sự là chuyện mà tôi có thể quyết định hay sao?
Mấy ngày nay Thẩm Diên Tri về nhà rất sớm.
Hơn nữa vừa về đến nhà là lại chạy ra ôm tôi.
Nhiều lúc tôi cũng chẳng thể nào hiểu nổi, không biết liệu người này có phải là người đã tùy hứng đạp tôi xuống mặt đất hay không.
Giới hạn của anh ta không biết là từ khi nào, đã bị kéo xuống tới mức cực hạn.
Đôi khi tôi có thể nghe thấy anh ấy nói chuyện điện thoại với bạn bè của anh ấy.
Có lẽ, bạn của anh gọi anh ra ngoài đánh bài.
Anh chỉ thấp giọng cười một tiếng, chán nản mà nhìn người đang làm ổ ở trên ghế sofa, cũng chính là tôi.
"Ở nhà với vợ rồi."
"..."
Từ đầu dây bên kia òa lên một trận thổn thức, ngay cả tôi nằm ở bên này cũng có thể nghe được.
"Lại cưng chiều cô bạn bị bệnh tâm thần đó à..."
Âm thanh đám người đó nói giọng khinh thường dần dần biến mất, phải rồi, trong mắt bạn bè của Thẩm Diên Tri, có lẽ tôi chính là loại người như thế.
Kẻ điên, hay là bị bệnh thần kinh gì đó, yên yên ổn ổn làm một Thẩm phu nhân thì không làm, cả ngày chỉ có gây chuyện.
Một đêm, tôi nằm mơ thấy ác mộng.
Tôi thậm chí còn không thể phân biệt được đó rốt cuộc là một giấc mơ hay ký ức của mình nữa.
Thẩm Diên Tri dẫn đầu một nhóm người chặn tôi ở góc lớp, đọc to điểm số của tôi.
Vào thời điểm đó, chính vì bị họ quấy nhiễu, cho nên tôi không thể chuyên tâm vào việc học được.
Thành tích phải nói là thảm không nỡ nhìn.
Nhưng Thẩm Diên Tri thì lại xếp hạng nhất, anh ta vĩnh viễn đứng ở hạng nhất.
Anh giơ tờ giấy kiểm tra lên trên đỉnh đầu tôi, cười đùa.
"Mẹ kiếp, IQ thấp thật."
...
Tôi đột ngột mở mắt, tiếng côn trùng kêu ở bên ngoài từ xa vọng lại.
Màn đêm dường như bao trùm vô tận, người bên cạnh vẫn nhẹ nhàng hít thở.
Tôi ngồi lên người anh ta, túm lấy cổ anh ta một cách thô bạo.
Trong đêm tối, nhìn anh ta thật yên tĩnh, mà cũng thật bất lực.
"Chuẩn bị bóp cổ anh à?"
"Thẩm Diên Tri, chính anh là kẻ đã đưa tôi xuống địa ngục."
Tôi nhẹ nhàng nói, từ từ thu lại bàn tay của mình.
Anh cứ nhìn tôi như vậy.
Tôi nghĩ, sẽ có một thời điểm nào đó, tôi thực sự sẽ hạ quyết tâm kết liễu mạng sống của anh ta.
Nhưng tôi vẫn không làm thế.
Cho dù anh ta để mặc tôi muốn làm gì thì làm.
13
Trưa hôm nay, một người mà tôi thực sự không muốn gặp đã đến nhà tôi.
Mặc dù tôi và Thẩm Nhụy Hân đã không gặp nhau nhiều năm rồi, nhưng khi gặp lại cô ấy, tôi vẫn sẽ vô thức run lên.
Thẩm Nhụy Hân, là em gái của Thẩm Diên Tri.
Khi Thẩm Diên Tri bắt nạt tôi, bắt nạt phải nói là vô cùng tàn nhẫn, thì Thẩm Nhụy Hân đã từng đứng ra giúp đỡ tôi.
Lúc đó, tôi ngây thơ nghĩ rằng, cô ấy là ánh sáng duy nhất của tôi, là sự cứu rỗi trong cuộc đời hỗn loạn của tôi.
Cô ấy nói với tôi rằng đừng sợ anh trai cô ấy, rằng cô ấy sẽ bảo vệ tôi, có cô ấy bên cạnh, sẽ không ai dám động đến tôi nữa.
Sau này tôi mới biết, trong thời gian đó, lý do cô ấy giúp đỡ tôi là vì cô ấy và anh trai cô ấy đang giận dỗi lẫn nhau.
Vì vậy sau khi làm hòa với anh trai, cô ấy bắt đầu quay ra chỉnh tôi.
Cô ta đã từng gọi một nhóm nữ sinh tới chặn tôi trong nhà vệ sinh, chụp những bức ảnh làm nhục tôi.
Sau cùng, toàn bộ những tấm ảnh đó đều về tay của Thẩm Diên Tri.
Ký ức đó đau đớn đến mức khi tôi nhìn thấy Thẩm Nhụy Hân, tôi gần như muốn lao vào nhà vệ sinh để nôn thốc nôn tháo.
Cô ta nhìn tôi cũng có vẻ rất khó chịu.
Khi Thẩm Diên Tri tìm được tôi về, ép tôi phải gả cho anh ta, đó cũng là lúc Thẩm Nhụy Hân náo loạn ầm ĩ nhất.
Cô ta mắng tôi ở ngay trước mặt tôi, nói rằng tôi không xứng, nói anh trai cô ta tại sao cứ phải thích tôi đến như vậy cơ chứ.
Lúc này cô ta nhìn thấy tôi, dĩ nhiên sắc mặt cũng không tốt.
Nhưng tôi chỉ mong cô ta hãy làm lớn chuyện này lên, cho nên cũng nhìn chằm chằm lại cô ta.
Tính cách của cô ta thuộc dạng đại tiểu thư, thấy tôi như thế thì chỉ khoanh tay cười nhạo.
"Tần Tử Khanh, anh tôi thực sự đã quá cưng chiều cô rồi."
"..."
"Tôi nói cho cô biết, tôi và cô từ nay không đội trời chung."
"Đừng mong tôi sẽ đồng ý cho cô được gả vào nhà của chúng tôi."
"..."
Thật ra, có đôi lúc cô ta ấu trĩ như một đứa trẻ.
Tôi không biết hôm nay cô ta đến đây với mục đích gì, nhưng sự khiêu khích này của cô ấy... thực sự chẳng có ý nghĩa gì cả.
...
"Anh ơi! Anh có thể chia tay với người phụ nữ này được không?"
Mãi cho đến khi Thẩm Diên Tri quay trở lại, tôi mới hiểu được mục đích của cô ta.
Sau một thời gian dài, cô ta vẫn không muốn tôi kết hôn với Thẩm Diên Tri.
Về vấn đề này, thực ra tôi cũng có mong muốn giống như cô ta.
Vốn dĩ Thẩm Diên Tri muốn đưa tay lên xoa đầu tôi, nhưng đã bị tôi né tránh rồi.
Anh cụp mắt xuống, giọng nói trầm ấm mà bình tĩnh.
"Không thể chia tay."
"..."
Thẩm Nhụy Hân tức giận giậm chân, lườm tôi chằm chằm.
Tôi đảo trắng mắt một cái, không ngờ lại bị Thẩm Diên Tri bắt được.
Anh khẽ cười nhẹ một tiếng.
"Anh! Anh đừng cưng chiều cô ta như vậy nữa được không?! Anh xem, anh vì cô ta, mà thành ra cái dạng gì rồi kia kìa..."
"..."
Trên bàn ăn, Thẩm Nhụy Hân vẫn còn đang ríu ra ríu rít, cho đến khi Thẩm Diên Tri lên tiếng nhắc nhở.
"Yên lặng ăn."
Đến lúc này cô ta mới ngừng lại.
Thực ra bữa ăn này diễn ra vô cùng trầm lặng, vốn dĩ tôi đã chẳng có khẩu vị gì rồi.
Hơn nữa, tôi không thể ngừng cảm thấy buồn nôn được.
Sau khi ăn xong, Thẩm Diên Tri đi trả lời một cuộc điện thoại.
Trên bàn ăn chỉ còn có tôi và Thẩm Nhụy Hân.
Đương nhiên tôi không có tâm trạng ở lại đó, nhưng khi tôi đứng dậy định rời đi, cô ta đột nhiên gọi tôi lại.
Tôi cảm thấy hơi choáng váng, lúc quay sang nhìn cô ta cũng mờ mờ ảo ảo.
Tới lúc này cô ta mới như thể để lộ ra móng vuốt sắc bén của mình:
"Tần Tử Khanh, những bức ảnh kia của cô, tôi vẫn còn giữ."
"Thỉnh thoảng tôi vẫn không thể nhịn được mà lấy ra để thưởng thức, chậc chậc..."
"Cô có biết trong bức ảnh trông cô thấp hèn tới mức nào không, cô được sinh ra để làm những điều đó à?"
"Cô ấy, dù chỉ làm ấm giường cho anh tôi cũng không xứng..."
Cô ta vẫn chưa kịp nói xong.
Bởi vì tôi đã nâng ấm trà trên bàn lên rồi hất nó lên người cô ta.
Tiếng hét của cô gái xuyên qua cả căn phòng, lớp trang điểm tinh xảo của Thẩm Nhụy Hân cũng bị nước cuốn trôi.
Tiếng của cô ta, dĩ nhiên cũng đã thu hút được người anh trai ở bên ngoài.
"Cô ta đổ nước lên người em!"
Giọng của Thẩm Nhụy Hân nhuốm đầy nước mắt, tôi có thể nghe được vô cùng rõ ràng.
Thẩm Diên Tri thì đứng bên cạnh cô ta, lặng lẽ nhìn tôi.
"..."
Tôi không biết mình bị làm sao nữa, trước đây cho dù Thẩm Diên Tri có khiêu khích tôi cỡ nào, tôi cũng sẽ không tức giận như vậy.
Nhưng lần này, tôi dường như không thể kiểm soát được bản thân.
Tôi nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhụy Hân, nói từng chữ một.
"Con mẹ nó, mày mới là con hèn hạ..."
"..."
Có lẽ là, chỉ sau vài chục giây bàng hoàng.
Ngay cả Thẩm Nhụy Hân cũng ngừng khóc.
Mãi cho đến khi cảm thấy một bên má đau rát, tôi mới muộn màng áp đầu lưỡi vào một bên má của mình.
Tôi thừa nhận, tôi vẫn không thể tin được.
Thẩm Diên Tri tát vào mặt tôi.
Chỉ vì tôi đã nói xấu em gái anh ta đúng một câu.
Tôi ngước lên nhìn anh ta, nhẹ nhàng mở lớn hai mắt nhưng vẫn không thể nhìn rõ, ánh sáng từ chiếc đèn chùm thực sự quá mạnh.
Thẩm Diên Tri sững sờ còn lâu hơn cả tôi.
Rồi anh hốt hoảng gọi tên tôi.
Hình như tôi không thể nghe thấy được nữa.
Tôi cũng không muốn nghe.
Tôi cấm lấy con d.a.o gọt trái cây trên bàn, t.ự đ.â.m vào b.ụ.ng của mình.
Điều buồn cười là, trước đó, trong đầu tôi vẫn tồn tại một ý tưởng thứ một phần mười nghìn.
Rằng tôi muốn Thẩm Diên Tri có thể trở thành cha của đứa trẻ trong bụng tôi.
/9
|