Cuối cùng, ánh mắt Vũ Tiêu Nhiên dừng lại trên gương mặt tuyệt thế của Huyền Thanh: "Đúng vậy, đầu mùa xuân sẽ phải tuyển tú."
Lời này của hắn, tựa hồ có ý vị tiếp nhận, Huyền Thanh trong lòng vui mừng, đang muốn nói tiếp lại bị Vũ Tiêu Nhiên cắt đứt: "Đến lúc đó, cho các ngươi chọn vài người, được không?"
Nghe xong, sắc mặt Huyền Thanh trắng thêm hai phần, Trần Tuyệt thì vẫn lạnh lùng không nói một lời.
"Các ngươi nói, có tốt không?" Khuôn mặt như đao khắc tràn đầy vui vẻ, vô hại điềm đạm. Giọng Vũ Tiêu Nhiên rất nhẹ, có thể nói coi là tương đối dịu dàng, nhưng nghe vào trong lỗ tai hai người, lại vô cùng không thoải mái.
Nụ cười kia, càng làm cho bọn họ cảm thấy so với trực tiếp cầm đao làm thịt bọn họ còn kinh khủng hơn.
Trần Tuyệt nghĩ, sư đệ này của hắn, nổi giận không kinh khủng, hắn cười càng dịu dàng càng vô hại mới càng kinh khủng, nhớ tới, hắn đã lâu không thấy hắn (VTN) cười như thế rồi.
Mà Huyền Thanh thì càng sợ hãi hơn, muốn chọn cho hắn? Thôi cứ cầm đao kết liễu hắn đi, nếu không tiểu sư muội nghe thấy tin tức này sẽ không chút do dự chém hắn, dù sao cũng là chết. Suy nghĩ một chút Huyền Thanh liền nở nụ cười sáng rỡ: "Sư đệ, đệ xem hiện tại thời cuộc vững chắc mà thực quyền cũng toàn bộ ở trên tay đệ, chuyện còn dư lại đệ có thể tự mình giải quyết, nơi này không cần ta góp sức nữa, ta nghĩ ta cần phải trở về."
Không thể chống lại thánh chỉ hoàng đế, thì trốn vẫn được chứ nhỉ? Dù sao giang sơn này là của Vũ gia hắn, dù sao cũng không còn chuyện gì cần hắn.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vũ Tiêu Nhiên cười không ngớt và Huyền Thanh mang bộ mặt hả hê, Trần Tuyệt, rất khí phách nói: "Ta cũng cần phải trở về."
Lời này không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật, nếu thật sự Trần Tuyệt muốn đi, ai có thể cản được hắn?
Mấp máy môi, Vũ Tiêu Nhiên vẫn treo nụ cười dịu dàng trên mặt như trước, hắn quét mắt qua Huyền Thanh, cuối cùng dừng lại chỗ Trần Tuyệt. Sau đó, như không có chuyện gì xảy ra cười nói: "Được, các ngươi muốn đi thì cứ đi."
Hắn nói một cách thoải mái, giống như đang nói..., hôm nay thời tiết tốt.
Mà hắn nói càng thoải mái, Huyền Thanh và Trần Tuyệt càng thêm cảm thấy không ổn, nhưng không biết bất thường chỗ nào. Dù sao các ngươi đòi đi, người ta cũng không từ chối để cho các ngươi đi, như vậy vẫn chưa được sao?
Trực giác, Huyền Thanh và Trần Tuyết liếc nhau, đều thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.
Lời này của hắn, tựa hồ có ý vị tiếp nhận, Huyền Thanh trong lòng vui mừng, đang muốn nói tiếp lại bị Vũ Tiêu Nhiên cắt đứt: "Đến lúc đó, cho các ngươi chọn vài người, được không?"
Nghe xong, sắc mặt Huyền Thanh trắng thêm hai phần, Trần Tuyệt thì vẫn lạnh lùng không nói một lời.
"Các ngươi nói, có tốt không?" Khuôn mặt như đao khắc tràn đầy vui vẻ, vô hại điềm đạm. Giọng Vũ Tiêu Nhiên rất nhẹ, có thể nói coi là tương đối dịu dàng, nhưng nghe vào trong lỗ tai hai người, lại vô cùng không thoải mái.
Nụ cười kia, càng làm cho bọn họ cảm thấy so với trực tiếp cầm đao làm thịt bọn họ còn kinh khủng hơn.
Trần Tuyệt nghĩ, sư đệ này của hắn, nổi giận không kinh khủng, hắn cười càng dịu dàng càng vô hại mới càng kinh khủng, nhớ tới, hắn đã lâu không thấy hắn (VTN) cười như thế rồi.
Mà Huyền Thanh thì càng sợ hãi hơn, muốn chọn cho hắn? Thôi cứ cầm đao kết liễu hắn đi, nếu không tiểu sư muội nghe thấy tin tức này sẽ không chút do dự chém hắn, dù sao cũng là chết. Suy nghĩ một chút Huyền Thanh liền nở nụ cười sáng rỡ: "Sư đệ, đệ xem hiện tại thời cuộc vững chắc mà thực quyền cũng toàn bộ ở trên tay đệ, chuyện còn dư lại đệ có thể tự mình giải quyết, nơi này không cần ta góp sức nữa, ta nghĩ ta cần phải trở về."
Không thể chống lại thánh chỉ hoàng đế, thì trốn vẫn được chứ nhỉ? Dù sao giang sơn này là của Vũ gia hắn, dù sao cũng không còn chuyện gì cần hắn.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vũ Tiêu Nhiên cười không ngớt và Huyền Thanh mang bộ mặt hả hê, Trần Tuyệt, rất khí phách nói: "Ta cũng cần phải trở về."
Lời này không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật, nếu thật sự Trần Tuyệt muốn đi, ai có thể cản được hắn?
Mấp máy môi, Vũ Tiêu Nhiên vẫn treo nụ cười dịu dàng trên mặt như trước, hắn quét mắt qua Huyền Thanh, cuối cùng dừng lại chỗ Trần Tuyệt. Sau đó, như không có chuyện gì xảy ra cười nói: "Được, các ngươi muốn đi thì cứ đi."
Hắn nói một cách thoải mái, giống như đang nói..., hôm nay thời tiết tốt.
Mà hắn nói càng thoải mái, Huyền Thanh và Trần Tuyệt càng thêm cảm thấy không ổn, nhưng không biết bất thường chỗ nào. Dù sao các ngươi đòi đi, người ta cũng không từ chối để cho các ngươi đi, như vậy vẫn chưa được sao?
Trực giác, Huyền Thanh và Trần Tuyết liếc nhau, đều thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.
/228
|