Kiếp này, bất kể là thế kỷ hai mươi mốt hiện đại, hay là Phượng Lân quốc cổ đại trước mắt. Thậm chí bất luận là một quốc gia nào, bất luận chỗ nào, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi. Một dân thường nhỏ nhoi, chỉ đơn giản muốn kiếm chút bạc để cho bản thân hoặc gia đình tốt hơn. Không ai không có lòng tham, không có, muốn, là có, còn muốn hơn nữa.
Huống chi là những thỏi vàng trắng bóng rực rỡ rơi trên mặt đất, ai không muốn, ai không nhặt chứ?!
Kết quả là, buổi tối này, ở đầu đường Phượng Lân quốc, trước cửa chính của Thiên hạ đệ nhất lâu, bùng nổ tiết mục dân chúng tranh nhau nhặt vàng xưa nay chưa từng có.
Từ một tiếng la này của Mộc Ly, tất cả mọi người đều đem tầm mắt chú ý đến nàng. Tiếp theo đem ánh mắt chuyển qua thỏi vàng trắng bóng óng ánh trên mặt đất, sau đó thì rối loạn, tất cả đều rối loạn.
Chỉ thấy dân chúng tiện tay ném những cây đèn lồng trước mặt xuống, giống như xài lang hổ báo lao tới phía tiền vàng trên mặt đất. Mộc Ly nhìn thấy cục diện hỗn loạn như vậy, xấu hổ lắc đầu, không ngờ chỉ tiện tay ném đi, nam tử ấy lại mang nhiều vàng bạc trên người như vậy. Còn hơn cây trâm dài cài trên đầu nàng đưa cho hắn, ít nhất chờ sau này nàng có tiền có thể trả lại. Anh Mộc Ly nàng, kỳ thật cũng không phải kẻ tà ác, chí ít nàng sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy.
Cái này chỉ vì chạy trốn không còn biện pháp nào khác không phải sao?!!
Nhìn thấy nàng đang đi tới chỗ những người mặc áo đen đang đứng thành một đám. Mộc Ly đứng ở Thiên hạ đệ nhất lâu ném lại một tiếng cười lạnh vô cùng khiêu khích. Tiếp theo thong thả biến mất ở con hẻm sầm uất.
Nàng tin với nụ cười khiêu khích đó, người trên lầu chắc chắn đã thấy toàn bộ. Chẳng qua nàng không sợ, cho dù băng đến nước đến thì ắt sẽ có đất ngăn.
Trên lầu của Thiên hạ đệ nhất lâu, một bộ cẩm ào màu đen, một nửa khuôn mặt bị mặt nạ huyền thiết che lấp. Chỉ lộ ra đôi mắt nam tử thâm thúy âm u có màu lam nhạt giống như nước biển, hai tay ôm bộ ngực dày đứng ngiêng tựa vào cột gỗ, nhìn nữ nhân đang xa dần dưới lầu, đôi mắt âm u lam nhạt hiện lên một tia châm biếm.
"Ngươi cứ buông tha nàng như vậy sao?" Một nam tử áo trắng tuyệt sắc đang đứng ở một chỗ khác, cùng nhìn theo hướng nữ tử nọ biến mất, nhíu mày khó hiểu hỏi nam nhân đeo mặt nạ bên cạnh.
Nam tử có đôi mắt âm u màu lam nhạt liếc nhìn nam tử áo trắng, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên cười mỉa mai, nụ cười không có chút gì khiến người ta cảm thấy đang tức giận. Hắn, thật đúng là xứng với cái danh Diêm vương: "Bắt được nàng thì thật sự chẳng có ý nghĩa gì."
Huống chi là những thỏi vàng trắng bóng rực rỡ rơi trên mặt đất, ai không muốn, ai không nhặt chứ?!
Kết quả là, buổi tối này, ở đầu đường Phượng Lân quốc, trước cửa chính của Thiên hạ đệ nhất lâu, bùng nổ tiết mục dân chúng tranh nhau nhặt vàng xưa nay chưa từng có.
Từ một tiếng la này của Mộc Ly, tất cả mọi người đều đem tầm mắt chú ý đến nàng. Tiếp theo đem ánh mắt chuyển qua thỏi vàng trắng bóng óng ánh trên mặt đất, sau đó thì rối loạn, tất cả đều rối loạn.
Chỉ thấy dân chúng tiện tay ném những cây đèn lồng trước mặt xuống, giống như xài lang hổ báo lao tới phía tiền vàng trên mặt đất. Mộc Ly nhìn thấy cục diện hỗn loạn như vậy, xấu hổ lắc đầu, không ngờ chỉ tiện tay ném đi, nam tử ấy lại mang nhiều vàng bạc trên người như vậy. Còn hơn cây trâm dài cài trên đầu nàng đưa cho hắn, ít nhất chờ sau này nàng có tiền có thể trả lại. Anh Mộc Ly nàng, kỳ thật cũng không phải kẻ tà ác, chí ít nàng sẽ không vô duyên vô cớ làm như vậy.
Cái này chỉ vì chạy trốn không còn biện pháp nào khác không phải sao?!!
Nhìn thấy nàng đang đi tới chỗ những người mặc áo đen đang đứng thành một đám. Mộc Ly đứng ở Thiên hạ đệ nhất lâu ném lại một tiếng cười lạnh vô cùng khiêu khích. Tiếp theo thong thả biến mất ở con hẻm sầm uất.
Nàng tin với nụ cười khiêu khích đó, người trên lầu chắc chắn đã thấy toàn bộ. Chẳng qua nàng không sợ, cho dù băng đến nước đến thì ắt sẽ có đất ngăn.
Trên lầu của Thiên hạ đệ nhất lâu, một bộ cẩm ào màu đen, một nửa khuôn mặt bị mặt nạ huyền thiết che lấp. Chỉ lộ ra đôi mắt nam tử thâm thúy âm u có màu lam nhạt giống như nước biển, hai tay ôm bộ ngực dày đứng ngiêng tựa vào cột gỗ, nhìn nữ nhân đang xa dần dưới lầu, đôi mắt âm u lam nhạt hiện lên một tia châm biếm.
"Ngươi cứ buông tha nàng như vậy sao?" Một nam tử áo trắng tuyệt sắc đang đứng ở một chỗ khác, cùng nhìn theo hướng nữ tử nọ biến mất, nhíu mày khó hiểu hỏi nam nhân đeo mặt nạ bên cạnh.
Nam tử có đôi mắt âm u màu lam nhạt liếc nhìn nam tử áo trắng, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên cười mỉa mai, nụ cười không có chút gì khiến người ta cảm thấy đang tức giận. Hắn, thật đúng là xứng với cái danh Diêm vương: "Bắt được nàng thì thật sự chẳng có ý nghĩa gì."
/228
|