Tại một tửu quán trong thành Tiết Châu đang có đám bổ khoái ngồi luận đàm.
- Anh Tân, biểu đệ của cậu cũng thật khá quá chứ. Thân thủ lanh lẹ, thông minh cơ trí. Có huynh đệ Lương gia các cậu ở đây, Tiết Châu ta sợ gì mà không mau chóng nổi tiếng trong toàn quốc. - Tổng bổ đầu Đỗ Khang khen ngợi.
- Lão đại, huynh quá lời rồi. - Bích Tuyền nhanh nhảu rót rượu vào chén Đỗ Khang. - Tiểu đệ còn phải học hỏi các huynh rất nhiều, mong mọi người tiếp tục chiếu cố.Anh Tân liếc mắt nhìn Bích Tuyền ngồi bên cạnh. Đây thật sự có phải là một nữ nhân không? Nụ cười trên miệng nở rộng hết mức. Lúc nói chuyện thì hoa chân múa tay. Cử chỉ thô lỗ, khi nghe đến đoạn vui vẻ có thể đập bôm bốp vào vai người bên cạnh. Nàng không có chút gì dáng vẻ của một tiểu thư khuê các cả. Trong mắt Anh Tân, Bích Tuyền hoàn toàn là một cậu thiếu niên sõi đời.
Khi đem Bích Tuyền gia nhập vào nhóm bổ khoái của Tiết Châu, Anh Tân cũng hơi lo lắng. Nhưng nàng lại có khả năng nhanh chóng hoà nhập cùng một đám đàn ông thô lỗ, khiến hắn cũng phải kinh ngạc một phen. Nếu như không phải đã từng nhìn thấy thân thể của nàng; có bị đánh, hắn cũng không tin đây là một cô nương cho được.
Nhớ lại dáng vẻ thất thố của nàng vào buổi sáng hôm đó, Anh Tân nghe một cỗ nhiệt khí bỗng nhiên bốc lên đầu. Hắn mạnh tay đặt chung rượu xuống bàn đánh bộp một tiếng, sau đó lại rót thêm rượu vào, nhằm dập tắt cơn lửa cháy kia.
- Này uống xong chúng ta lại làm việc gì khác? - Đỗ Khang lên tiếng.
- Lão đại, hôm nay mới lãnh lương. Hay là sang một tý, đến Diễm Hương lầu luôn đi. - Một người trong nhóm lên tiếng.
- Đúng đấy, đúng đây. Cả tháng cực nhọc, đến đấy để cho người ta đấm bóp, thư giãn một chút.Xem ra, chiều hướng câu chuyện đang lôi bọn họ về phía thế giới trần tục của đàn ông mất rồi. Anh Tân hắng giọng, muốn giải cứu cho nữ nhân đang cải trang kia khỏi phải khó xử.
- Hoàng Tuyền, đệ về trước đi.
- Sao lại thế, Anh Tân? Chúng ta có đi thì cùng đi. - Một người trong nhóm lên tiếng nói ngay.
- Hoàng Tuyền còn nhỏ. - Hắn ra lời giải thích.
- Hoàng Tuyền, cậu bao nhiêu tuổi rồi? - Đỗ Khang nheo mắt hỏi, phong thái thật giống tổng bổ đầu lấy lời khai tội phạm.
- Dạ, mười tám.
- Mười tám mà còn nhỏ gì? Ta đây mười tám đã lấy vợ mất rồi. - Đỗ Khang cười ha hả. - Anh Tân, cậu khiêng khem, nhưng đừng bắt biểu đệ mình cấm dục vậy chứ. Nhóc, có muốn đi cùng bọn anh không?
- Tất nhiên là muốn chứ. - Bích Tuyền cả hai mắt đều hấp háy phát sáng.Đỗ Khang liền đứng dậy trước, móc tiền rượu ném trả xuống bàn. Mọi người đồng loạt đứng dậy, làm theo lão đại. Bọn họ đã nhậu quen ở quán này, mỗi lần uống cũng chỉ đúng số tiền đó. Anh Tân bực bội nhìn cô nương say xỉn kia khoát tay, bá vai đi cùng những người đàn ông khác. “Hoàng tiểu thư, cô thật muốn cùng bọn ta đến kỹ viện hay sao?”
^_^
Diễm Hương lầu quả nhiên hớn hở chào đón đoàn khách quý vừa tới. Dù là bổ khoái, nhưng làm việc ở nha môn thì cũng tính như là quan chức. Trong mắt người dân bình thường, đối với quan chức thì muôn phần kính sợ. Sáu người bọn họ chọn một chỗ mà ngồi xuống. Hoa quả rượu mồi liền được bày lên đầy bàn. Các cô nương mặt tô trát đầy phấn, thân thể uốn éo ngay lập tức sà vào lòng họ. Khỏi cần phải lựa chọn nhiều, trong mắt người say còn phân biệt ra được xấu tốt gì.
Anh Tân là một đặc vụ của Nội xưởng. Hắn đã được huấn luyện qua cách thức thích nghi, trà trộn vào tất cả mọi hoàn cảnh. Cho dù là thương gia, ăn mày, bình dân lao động hay quan chức ... đều không thoát khỏi cảnh phải bước chân vào thanh lâu vui chơi. Đối với người quanh năm công việc như hắn, thì đây cũng là một cách khiến cuộc sống bản thân được điều hoà lại.
Tuy nhiên, đêm nay hắn lại không thể buông bỏ nhiệm vụ mà tận hưởng đêm xuân. Hoàng Bích Tuyền vẫn còn ở đây, nhiệm vụ của hắn vẫn còn, làm sao Anh Tân có thể tự do thoải mái được.
Hắn vừa căng thẳng, vừa bực bội khủng khiếp. Cô nương này thật ra là loại người gì đây, trêu ghẹo kỹ nữ cũng thật quá mức thuần thục. Kỹ nữ ngồi trên đùi Bích Tuyền nâng chén rượu đưa lên cho nàng. Bích Tuyền không đón lấy mà bắt nàng ta phải đổ rượu cho mình. Gương mặt gian tà cười ngạo nghễ làm hoa hết cả mắt người đối diện. Phong thái khoáng đạt của nàng, chỉ có thể là một hoa hoa công tử phong lưu đa tình mới có được. Bích Tuyền nghiêng đầu thì thầm vaò tai kỹ nữ câu gì đó, nàng ta liền cười khúc khích gật đầu. Hai người nắm tay nhau nhanh chóng rời khỏi bàn tiệc.
“Không phải là thật chứ?” Anh Tân nghe sét đánh ầm ầm quanh đầu mình. “Không lẽ Hoàng tiểu thư thật sự có khả năng làm việc kia? Không không không ... nàng là một nữ nhi, chính mình tận mắt nhìn thấy cơ thể đó, cũng đã từng chạm qua kia mà.”
Hắn nhớ đến hôm hai người quyết đấu trong rừng. Bích Tuyền hung hãn chống trả, khiến Anh Tân không thể nương tay mà dùng chưởng đánh vào ngực nàng. Bích Tuyền gục ngã tại chỗ. Hắn sợ mình quá tay ngộ sát người, nên liền chạy tới kiểm tra. Vạch áo nàng ra, nhìn thấy lớp vải băng kín thân thể. “Không lẽ y đã bị thương từ trước?”
Anh Tân tháo băng vải trên ngực nàng, phát hiện năm dấu tay đã nổi đỏ bầm trên làn da trắng như tuyết. Ngoài ra hắn còn nhìn thấy chú thỏ hai mắt đỏ hồng nhìn mình đầy khiêu khích. Vâng, thứ bánh bao trắng nõn điểm hồng đó chỉ nữ nhân mới có. Anh Tân thở dốc một hồi, hít thở không thông. Hắn sợ hãi, ngay lập tức đem nàng quấn lại thành hình dạng cũ. Đến khi Bích Tuyền tỉnh dậy, chỉ thấy mình quần áo xốc xếch, chứ chưa từng biết hắn đã từng động tay vào tận bên trong.
Trong bàn tiệc có người đã tiên phong rời đi, nhưng người khác cũng lục tục chia nhau hành sự. Anh Tân bị người kỹ nữ kéo lên phòng, thuần thục đẩy hắn nằm ra giường. Các tỷ tỷ nơi yên hoa đều là các bậc thầy thượng thặng. Không cần nam nhân chủ động làm gì, các nàng cũng có thể bùng cháy hết mình.
Anh Tân cứ hoang mang nghĩ về cô nương kỳ lạ Bích Tuyền. Nữ nhân cùng nữ nhân ở trong phòng kín có thể làm được việc gì? Hắn rùng mình, nghĩ đến các lão thái giám chức cao ngày xưa đều có thể nuôi vợ bên ngoài cung. Bọn họ có những chiêu thức và đồ chơi đặc biệt nhằm thoả mãn nhu cầu thể xác của đối phương, dù không còn vũ khí nhưng đều có thể hành lạc. Hắn không thể nào tập trung vào chuyên môn của mình được. Anh Tân vùng dậy, xô kỹ nữ đang thượng trên người xuống. Hắn mặc đồ vào, chạy vội ra ngoài tìm kiếm Bích Tuyền.
Tiếng hoan ái đang tới hồi kích thích vang lên đầy phòng. Anh Tân xô cửa vào, vừa lúc nhìn thấy Bích Tuyền đã lột sạch đồ kỹ nữ. Cả hai nàng kinh ngạc nhìn nam nhân tóc tai tán loạn đứng trước cửa phòng. Không để cho Bích Tuyền phản đối, hắn liền vác nàng chạy một mạch khỏi hiện trường.
- Anh Tân, huynh làm gì vậy? Mau thả ta xuống. - Bích Tuyền vùng vẫy, vừa đánh vừa la, nhưng hắn không có vẻ gì là chịu buông tha nàng.Có lẽ trong lúc kích động, hắn không phân biệt phương hướng mà chạy thẳng đến một khu miếu hoang. Ở chỗ này vừa xa kỹ viện, vừa vắng vẻ, cũng không sợ có người nghe được tiếng la hét của nàng. Hắn thở dốc, buông tay quăng nàng xuống đất. Bích Tuyền kêu lên một tiếng ui da khi bàn toạ bị đập mạnh. Nàng ngước mắt nhìn hắn đầy vẻ căm tức.
- Cô làm cái trò gì thế? - Anh Tân giận dữ hét lên.
- Thì huynh làm cái trò gì, ta cũng làm trò ấy. Không chỉ nam nhân các người mới biết đi kỹ viện. Hoàng Tuyền công tử ta nổi danh khắp kinh thành, là tình nhân trong mộng của biết bao tiểu thư, là thượng khách cuả biết bao thanh lâu. Ta dĩ nhiên không hề thua kém bất kỳ nam nhân nào.
- Ta luôn phải đi khắp nơi, không thường xuyên có mặt ở kinh thành. Danh tiếng gì đó của nàng, ta không biết. Nhưng thỉnh tiểu thư nên tự trọng một chút, nàng dù sao cũng là một cô nương.
- Chỉ là huynh nghĩ vậy, mọi người đều nhìn ta như một nam tử.
- Vậy còn bản thân nàng nghĩ mình là gì?
- Dĩ nhiên là một phong lưu công tử rồi. - Nàng cười cười khiêu khích.
- Ấu trĩ! Nàng chỉ là một cô nương thôi. - Hắn nhíu mày trách mắng, sau đó cúi xuống, một tay tay giữ lấy cằm Bích Tuyền. - Đừng tự cho mình là giỏi giang. Nữ nhân mãi mãi cũng không thể biến thành nam nhân được.Anh Tân hôn đè lên môi nàng. Ban đầu là giận dữ, dạy dỗ; sau đó là thật sự bị chìm vào mê đắm. Đôi môi nàng thật ngọt ngào, thật mềm mại. Hương rượu thoang thoảng trong đêm, hơi ấm toả ra từ con tim đập rộn rã khiến người ta lâng lâng ngây ngất. Bích Tuyền chống trả, nhưng không thể thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Thế rồi nàng bất giác lại đưa tay choàng qua vai Anh Tân, kéo hắn đến gần mình hơn.
Đột nhiên Anh Tân buông Bích Tuyền ra, cười khinh thường.
- Phản ứng vậy là sao? Nam nhân có thể thèm khát một nam nhân khác à?
- Lắm lời! - Nàng giận dỗi nhìn hắn.
Bích Tuyền lao tới, dùng sức của mình đẩy Anh Tân bật ngửa ra đất.
- Bổ khoái, ngươi đêm nay phá hư việc của bổn công tử. Mau lấy thân đền đáp đi!Nàng bắt chước bộ dáng hổ báo của Anh Tân lúc nãy, hôn đè xuống trả đũa hắn. Anh Tân bị phản kích bất ngờ, nhưng không hề tức giận. Hắn quả thật đã bị nàng làm hồ đồ mất rồi. Cuối cùng là ai đang chọc ghẹo ai đây?
Đêm đã khuya, trăng đã treo cao, lơ lững giữa tầng mây. Nơi bụi cỏ mọc cao hơn đầu người, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu rả rít. Đêm thật lạnh, nhưng tại một góc miếu hoang đang hồi xảy ra hoả hoạn. Cơn lửa tình đột ngột kéo đến, thiêu đốt lý trí không còn một mẫu than. Tất cả đều là do rượu xúi bẫy người ta làm điều sai trái. Khi say xỉn, tốt nhất là không nên tranh cãi với nhau về bất kỳ vấn đề gì.
Cuối cùng không biết ai thắng ai thua, nhưng cả hai đều mệt nhọc thở hỗn hễn. Tiểu thư không biết tự trọng, bổ khoái lại đi gây án. Thế giới này quả thật là loạn hết rồi, hỏng hết rồi.
^_^
Đã quá hai ngày hẹn ước, vẫn chưa thấy Chân Duyên trở về. Ba người tụ họp nơi nhà tranh cùng nhíu mày nhăn trán. Chẳng lẽ lại xảy ra thêm một hồi mất tích nữa sao? Vụ bắt cóc còn chưa tìm ra, thảm án liên hoàn còn chưa phá được. Nha môn tri phủ đang lưu giữ tổng cộng bốn xác chết nữ không người thừa nhận. Công việc điều tra của họ đang tới lúc bế tắc, mà lại còn xảy ra sự cố mất người.
- Đại tỷ, để muội đi tìm nhị tỷ. - Bích Tuyền lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
- Để ta đi vậy. - Anh Tân lên tiếng.“Cứ ngỡ việc đi Duyện Châu là nhẹ nhàng nhất, nhưng lại xảy ra sự cố như vậy, xem ra còn có âm mưu sâu xa bên trong. Nếu để Bích Tuyền đi, lại xảy ra chuyện gì nữa thì sao?” Anh Tân lần đầu tiên bị phân tâm như vậy, hắn bắt đầu bị lẫn lộn công tư, để tình cảm xen lẫn vào trong công việc.
Hoài Niệm giơ tay ra ngăn cản hai người chuẩn bị khẩu chiến. Dạo này Bích Tuyền và Anh Tân tuy cố tỏ ra bình thường, nhưng Hoài Niệm đã nhận ra mối quan hệ giữa hai người đang xảy ra biến hoá vi diệu. Trước đó Anh Tân rất có quyền uy, nói một tiếng là Bích Tuyền liền so cổ rụt vai; nhưng bây giờ tam muội của nàng đang có phần lấn lướt, bản thân Anh Tân lại không cách gì kềm chế được sự ngỗ nghịch kia. Tình hình hiện nay xem ra chỉ có mình Hoài Niệm là sáng suốt hơn mọi người.
- Thính Phong các. - Hoài Niệm nhắc nhở.Thính Phong các là một tổ chức giang hồ chuyên mua bán tin tức trực thuộc Thành gia. Thính Phong các trải dài khắp cả nước, có một lực lượng mật sứ hùng hậu chuyên đi moi móc tin tức khắp nơi, được coi là những kẻ việc gì cũng biết. Xem ra với thế lực đơn chiếc của bọn họ, không đủ để theo đuổi vụ này. Vì vậy, Hoài Niệm đành phải nhờ vả đến lực lượng của gia tộc. Việc này cũng đồng nghĩa là tung tích của bọn họ sẽ bị bại lộ. Vị trí của họ sẽ đến tai những trưởng bối trong nhà. Nhưng bây giờ chuyện Chân Duyên tung tích không rõ mới là trọng yếu, họ không thể ém nhẹm tin tức, gây nguy hiểm cho tỷ muội được.
- Anh Tân, biểu đệ của cậu cũng thật khá quá chứ. Thân thủ lanh lẹ, thông minh cơ trí. Có huynh đệ Lương gia các cậu ở đây, Tiết Châu ta sợ gì mà không mau chóng nổi tiếng trong toàn quốc. - Tổng bổ đầu Đỗ Khang khen ngợi.
- Lão đại, huynh quá lời rồi. - Bích Tuyền nhanh nhảu rót rượu vào chén Đỗ Khang. - Tiểu đệ còn phải học hỏi các huynh rất nhiều, mong mọi người tiếp tục chiếu cố.Anh Tân liếc mắt nhìn Bích Tuyền ngồi bên cạnh. Đây thật sự có phải là một nữ nhân không? Nụ cười trên miệng nở rộng hết mức. Lúc nói chuyện thì hoa chân múa tay. Cử chỉ thô lỗ, khi nghe đến đoạn vui vẻ có thể đập bôm bốp vào vai người bên cạnh. Nàng không có chút gì dáng vẻ của một tiểu thư khuê các cả. Trong mắt Anh Tân, Bích Tuyền hoàn toàn là một cậu thiếu niên sõi đời.
Khi đem Bích Tuyền gia nhập vào nhóm bổ khoái của Tiết Châu, Anh Tân cũng hơi lo lắng. Nhưng nàng lại có khả năng nhanh chóng hoà nhập cùng một đám đàn ông thô lỗ, khiến hắn cũng phải kinh ngạc một phen. Nếu như không phải đã từng nhìn thấy thân thể của nàng; có bị đánh, hắn cũng không tin đây là một cô nương cho được.
Nhớ lại dáng vẻ thất thố của nàng vào buổi sáng hôm đó, Anh Tân nghe một cỗ nhiệt khí bỗng nhiên bốc lên đầu. Hắn mạnh tay đặt chung rượu xuống bàn đánh bộp một tiếng, sau đó lại rót thêm rượu vào, nhằm dập tắt cơn lửa cháy kia.
- Này uống xong chúng ta lại làm việc gì khác? - Đỗ Khang lên tiếng.
- Lão đại, hôm nay mới lãnh lương. Hay là sang một tý, đến Diễm Hương lầu luôn đi. - Một người trong nhóm lên tiếng.
- Đúng đấy, đúng đây. Cả tháng cực nhọc, đến đấy để cho người ta đấm bóp, thư giãn một chút.Xem ra, chiều hướng câu chuyện đang lôi bọn họ về phía thế giới trần tục của đàn ông mất rồi. Anh Tân hắng giọng, muốn giải cứu cho nữ nhân đang cải trang kia khỏi phải khó xử.
- Hoàng Tuyền, đệ về trước đi.
- Sao lại thế, Anh Tân? Chúng ta có đi thì cùng đi. - Một người trong nhóm lên tiếng nói ngay.
- Hoàng Tuyền còn nhỏ. - Hắn ra lời giải thích.
- Hoàng Tuyền, cậu bao nhiêu tuổi rồi? - Đỗ Khang nheo mắt hỏi, phong thái thật giống tổng bổ đầu lấy lời khai tội phạm.
- Dạ, mười tám.
- Mười tám mà còn nhỏ gì? Ta đây mười tám đã lấy vợ mất rồi. - Đỗ Khang cười ha hả. - Anh Tân, cậu khiêng khem, nhưng đừng bắt biểu đệ mình cấm dục vậy chứ. Nhóc, có muốn đi cùng bọn anh không?
- Tất nhiên là muốn chứ. - Bích Tuyền cả hai mắt đều hấp háy phát sáng.Đỗ Khang liền đứng dậy trước, móc tiền rượu ném trả xuống bàn. Mọi người đồng loạt đứng dậy, làm theo lão đại. Bọn họ đã nhậu quen ở quán này, mỗi lần uống cũng chỉ đúng số tiền đó. Anh Tân bực bội nhìn cô nương say xỉn kia khoát tay, bá vai đi cùng những người đàn ông khác. “Hoàng tiểu thư, cô thật muốn cùng bọn ta đến kỹ viện hay sao?”
^_^
Diễm Hương lầu quả nhiên hớn hở chào đón đoàn khách quý vừa tới. Dù là bổ khoái, nhưng làm việc ở nha môn thì cũng tính như là quan chức. Trong mắt người dân bình thường, đối với quan chức thì muôn phần kính sợ. Sáu người bọn họ chọn một chỗ mà ngồi xuống. Hoa quả rượu mồi liền được bày lên đầy bàn. Các cô nương mặt tô trát đầy phấn, thân thể uốn éo ngay lập tức sà vào lòng họ. Khỏi cần phải lựa chọn nhiều, trong mắt người say còn phân biệt ra được xấu tốt gì.
Anh Tân là một đặc vụ của Nội xưởng. Hắn đã được huấn luyện qua cách thức thích nghi, trà trộn vào tất cả mọi hoàn cảnh. Cho dù là thương gia, ăn mày, bình dân lao động hay quan chức ... đều không thoát khỏi cảnh phải bước chân vào thanh lâu vui chơi. Đối với người quanh năm công việc như hắn, thì đây cũng là một cách khiến cuộc sống bản thân được điều hoà lại.
Tuy nhiên, đêm nay hắn lại không thể buông bỏ nhiệm vụ mà tận hưởng đêm xuân. Hoàng Bích Tuyền vẫn còn ở đây, nhiệm vụ của hắn vẫn còn, làm sao Anh Tân có thể tự do thoải mái được.
Hắn vừa căng thẳng, vừa bực bội khủng khiếp. Cô nương này thật ra là loại người gì đây, trêu ghẹo kỹ nữ cũng thật quá mức thuần thục. Kỹ nữ ngồi trên đùi Bích Tuyền nâng chén rượu đưa lên cho nàng. Bích Tuyền không đón lấy mà bắt nàng ta phải đổ rượu cho mình. Gương mặt gian tà cười ngạo nghễ làm hoa hết cả mắt người đối diện. Phong thái khoáng đạt của nàng, chỉ có thể là một hoa hoa công tử phong lưu đa tình mới có được. Bích Tuyền nghiêng đầu thì thầm vaò tai kỹ nữ câu gì đó, nàng ta liền cười khúc khích gật đầu. Hai người nắm tay nhau nhanh chóng rời khỏi bàn tiệc.
“Không phải là thật chứ?” Anh Tân nghe sét đánh ầm ầm quanh đầu mình. “Không lẽ Hoàng tiểu thư thật sự có khả năng làm việc kia? Không không không ... nàng là một nữ nhi, chính mình tận mắt nhìn thấy cơ thể đó, cũng đã từng chạm qua kia mà.”
Hắn nhớ đến hôm hai người quyết đấu trong rừng. Bích Tuyền hung hãn chống trả, khiến Anh Tân không thể nương tay mà dùng chưởng đánh vào ngực nàng. Bích Tuyền gục ngã tại chỗ. Hắn sợ mình quá tay ngộ sát người, nên liền chạy tới kiểm tra. Vạch áo nàng ra, nhìn thấy lớp vải băng kín thân thể. “Không lẽ y đã bị thương từ trước?”
Anh Tân tháo băng vải trên ngực nàng, phát hiện năm dấu tay đã nổi đỏ bầm trên làn da trắng như tuyết. Ngoài ra hắn còn nhìn thấy chú thỏ hai mắt đỏ hồng nhìn mình đầy khiêu khích. Vâng, thứ bánh bao trắng nõn điểm hồng đó chỉ nữ nhân mới có. Anh Tân thở dốc một hồi, hít thở không thông. Hắn sợ hãi, ngay lập tức đem nàng quấn lại thành hình dạng cũ. Đến khi Bích Tuyền tỉnh dậy, chỉ thấy mình quần áo xốc xếch, chứ chưa từng biết hắn đã từng động tay vào tận bên trong.
Trong bàn tiệc có người đã tiên phong rời đi, nhưng người khác cũng lục tục chia nhau hành sự. Anh Tân bị người kỹ nữ kéo lên phòng, thuần thục đẩy hắn nằm ra giường. Các tỷ tỷ nơi yên hoa đều là các bậc thầy thượng thặng. Không cần nam nhân chủ động làm gì, các nàng cũng có thể bùng cháy hết mình.
Anh Tân cứ hoang mang nghĩ về cô nương kỳ lạ Bích Tuyền. Nữ nhân cùng nữ nhân ở trong phòng kín có thể làm được việc gì? Hắn rùng mình, nghĩ đến các lão thái giám chức cao ngày xưa đều có thể nuôi vợ bên ngoài cung. Bọn họ có những chiêu thức và đồ chơi đặc biệt nhằm thoả mãn nhu cầu thể xác của đối phương, dù không còn vũ khí nhưng đều có thể hành lạc. Hắn không thể nào tập trung vào chuyên môn của mình được. Anh Tân vùng dậy, xô kỹ nữ đang thượng trên người xuống. Hắn mặc đồ vào, chạy vội ra ngoài tìm kiếm Bích Tuyền.
Tiếng hoan ái đang tới hồi kích thích vang lên đầy phòng. Anh Tân xô cửa vào, vừa lúc nhìn thấy Bích Tuyền đã lột sạch đồ kỹ nữ. Cả hai nàng kinh ngạc nhìn nam nhân tóc tai tán loạn đứng trước cửa phòng. Không để cho Bích Tuyền phản đối, hắn liền vác nàng chạy một mạch khỏi hiện trường.
- Anh Tân, huynh làm gì vậy? Mau thả ta xuống. - Bích Tuyền vùng vẫy, vừa đánh vừa la, nhưng hắn không có vẻ gì là chịu buông tha nàng.Có lẽ trong lúc kích động, hắn không phân biệt phương hướng mà chạy thẳng đến một khu miếu hoang. Ở chỗ này vừa xa kỹ viện, vừa vắng vẻ, cũng không sợ có người nghe được tiếng la hét của nàng. Hắn thở dốc, buông tay quăng nàng xuống đất. Bích Tuyền kêu lên một tiếng ui da khi bàn toạ bị đập mạnh. Nàng ngước mắt nhìn hắn đầy vẻ căm tức.
- Cô làm cái trò gì thế? - Anh Tân giận dữ hét lên.
- Thì huynh làm cái trò gì, ta cũng làm trò ấy. Không chỉ nam nhân các người mới biết đi kỹ viện. Hoàng Tuyền công tử ta nổi danh khắp kinh thành, là tình nhân trong mộng của biết bao tiểu thư, là thượng khách cuả biết bao thanh lâu. Ta dĩ nhiên không hề thua kém bất kỳ nam nhân nào.
- Ta luôn phải đi khắp nơi, không thường xuyên có mặt ở kinh thành. Danh tiếng gì đó của nàng, ta không biết. Nhưng thỉnh tiểu thư nên tự trọng một chút, nàng dù sao cũng là một cô nương.
- Chỉ là huynh nghĩ vậy, mọi người đều nhìn ta như một nam tử.
- Vậy còn bản thân nàng nghĩ mình là gì?
- Dĩ nhiên là một phong lưu công tử rồi. - Nàng cười cười khiêu khích.
- Ấu trĩ! Nàng chỉ là một cô nương thôi. - Hắn nhíu mày trách mắng, sau đó cúi xuống, một tay tay giữ lấy cằm Bích Tuyền. - Đừng tự cho mình là giỏi giang. Nữ nhân mãi mãi cũng không thể biến thành nam nhân được.Anh Tân hôn đè lên môi nàng. Ban đầu là giận dữ, dạy dỗ; sau đó là thật sự bị chìm vào mê đắm. Đôi môi nàng thật ngọt ngào, thật mềm mại. Hương rượu thoang thoảng trong đêm, hơi ấm toả ra từ con tim đập rộn rã khiến người ta lâng lâng ngây ngất. Bích Tuyền chống trả, nhưng không thể thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Thế rồi nàng bất giác lại đưa tay choàng qua vai Anh Tân, kéo hắn đến gần mình hơn.
Đột nhiên Anh Tân buông Bích Tuyền ra, cười khinh thường.
- Phản ứng vậy là sao? Nam nhân có thể thèm khát một nam nhân khác à?
- Lắm lời! - Nàng giận dỗi nhìn hắn.
Bích Tuyền lao tới, dùng sức của mình đẩy Anh Tân bật ngửa ra đất.
- Bổ khoái, ngươi đêm nay phá hư việc của bổn công tử. Mau lấy thân đền đáp đi!Nàng bắt chước bộ dáng hổ báo của Anh Tân lúc nãy, hôn đè xuống trả đũa hắn. Anh Tân bị phản kích bất ngờ, nhưng không hề tức giận. Hắn quả thật đã bị nàng làm hồ đồ mất rồi. Cuối cùng là ai đang chọc ghẹo ai đây?
Đêm đã khuya, trăng đã treo cao, lơ lững giữa tầng mây. Nơi bụi cỏ mọc cao hơn đầu người, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu rả rít. Đêm thật lạnh, nhưng tại một góc miếu hoang đang hồi xảy ra hoả hoạn. Cơn lửa tình đột ngột kéo đến, thiêu đốt lý trí không còn một mẫu than. Tất cả đều là do rượu xúi bẫy người ta làm điều sai trái. Khi say xỉn, tốt nhất là không nên tranh cãi với nhau về bất kỳ vấn đề gì.
Cuối cùng không biết ai thắng ai thua, nhưng cả hai đều mệt nhọc thở hỗn hễn. Tiểu thư không biết tự trọng, bổ khoái lại đi gây án. Thế giới này quả thật là loạn hết rồi, hỏng hết rồi.
^_^
Đã quá hai ngày hẹn ước, vẫn chưa thấy Chân Duyên trở về. Ba người tụ họp nơi nhà tranh cùng nhíu mày nhăn trán. Chẳng lẽ lại xảy ra thêm một hồi mất tích nữa sao? Vụ bắt cóc còn chưa tìm ra, thảm án liên hoàn còn chưa phá được. Nha môn tri phủ đang lưu giữ tổng cộng bốn xác chết nữ không người thừa nhận. Công việc điều tra của họ đang tới lúc bế tắc, mà lại còn xảy ra sự cố mất người.
- Đại tỷ, để muội đi tìm nhị tỷ. - Bích Tuyền lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
- Để ta đi vậy. - Anh Tân lên tiếng.“Cứ ngỡ việc đi Duyện Châu là nhẹ nhàng nhất, nhưng lại xảy ra sự cố như vậy, xem ra còn có âm mưu sâu xa bên trong. Nếu để Bích Tuyền đi, lại xảy ra chuyện gì nữa thì sao?” Anh Tân lần đầu tiên bị phân tâm như vậy, hắn bắt đầu bị lẫn lộn công tư, để tình cảm xen lẫn vào trong công việc.
Hoài Niệm giơ tay ra ngăn cản hai người chuẩn bị khẩu chiến. Dạo này Bích Tuyền và Anh Tân tuy cố tỏ ra bình thường, nhưng Hoài Niệm đã nhận ra mối quan hệ giữa hai người đang xảy ra biến hoá vi diệu. Trước đó Anh Tân rất có quyền uy, nói một tiếng là Bích Tuyền liền so cổ rụt vai; nhưng bây giờ tam muội của nàng đang có phần lấn lướt, bản thân Anh Tân lại không cách gì kềm chế được sự ngỗ nghịch kia. Tình hình hiện nay xem ra chỉ có mình Hoài Niệm là sáng suốt hơn mọi người.
- Thính Phong các. - Hoài Niệm nhắc nhở.Thính Phong các là một tổ chức giang hồ chuyên mua bán tin tức trực thuộc Thành gia. Thính Phong các trải dài khắp cả nước, có một lực lượng mật sứ hùng hậu chuyên đi moi móc tin tức khắp nơi, được coi là những kẻ việc gì cũng biết. Xem ra với thế lực đơn chiếc của bọn họ, không đủ để theo đuổi vụ này. Vì vậy, Hoài Niệm đành phải nhờ vả đến lực lượng của gia tộc. Việc này cũng đồng nghĩa là tung tích của bọn họ sẽ bị bại lộ. Vị trí của họ sẽ đến tai những trưởng bối trong nhà. Nhưng bây giờ chuyện Chân Duyên tung tích không rõ mới là trọng yếu, họ không thể ém nhẹm tin tức, gây nguy hiểm cho tỷ muội được.
/80
|