Thừa Chí muốn nín thở khi đột ngột bị người ta bịt miệng đè sát vào gốc cây. Hắn trợn mắt nhìn nữ nhân lạ mặt tự nhiên tấn công mình. Nàng có khuôn mặt rất trẻ con, đôi mắt to lấp lánh như mặt hồ chứa đầy sao trời. Rèm mi cong vút mở to càng điểm xuyến thêm cho nét đẹp thanh thuần thoát tục của nàng. Bàn tay mềm mại, với những ngón tay xinh xinh búp măng chạm vào mặt hắn, làm trái tim Thừa Chí đập mạnh một hồi. Nàng quắc mắt căng thẳng quan sát bọn người kia mà không kịp phát hiện ra hắn sắp tắt thở vì nàng rồi.
“Ưm ưm ...” Thừa Chí đành phải kêu lên hai tiếng đánh động sự chú ý cuả nàng.
Hoài Niệm ngó lại, thấy mặt hắn đã đỏ bừng như phải sốt. Nàng nghiêng đầu tìm hiểu, tại sao Thừa Chí lại có cái triệu chứng kỳ lạ như thế này. Hắn liếc mắt ra dấu bàn tay nàng vẫn đang chặn mọi đường thở của mình. Hoài Niệm hoảng hốt buông tay ra, hắn liền khuỵ xuống, ho sặc liên hồi.
- Im lặng.Nàng nhắc nhở, sau đó lại lấy tay bịt vào miệng Thừa Chí. Nhưng lần này, Hoài Niệm vẫn thương tình chừa hai lỗ mũi để hắn thở. Những kẻ kia đã đi xa, nên mới không nghe được tiếng động của bọn họ nãy giờ. Hoài Niệm thở phào nhẹ nhõm, buông Thừa Chí ra, bàn tay không quên chùi chùi vào y phục đối phương.
- Cô nương, cô là ai, bắt đầu theo dõi ta từ khi nào? - Hắn e ngại nhìn nàng.Vốn đã quen nhìn bản mặt nhăn nhó của Nghiêm sư gia, nàng không dễ gì cung khai như vậy. Hoài Niệm bỏ qua hắn, trực tiếp bám theo đám người đã đi khuất bóng sau lùm cây. Thừa Chí cũng lồm cồm bò dậy, lấy gậy gỗ chống đi tiếp. Hoài Niệm quay lại, đưa tay ngăn cản, sau đó lạnh lùng cất tiếng cảnh cáo.
- Về đi!Người như hắn đi theo chỉ tổ làm vướng chân nàng, dễ làm lộ tung tích bọn họ. Hoài Niệm đã quá quen việc mọi người đều tôn trọng và tuân thủ những chỉ thị mà nàng đưa ra. Ai ngờ Thừa Chí đâu có biết Thành Hoài Niệm nàng vốn là loại người gì. Trong mắt hắn, nàng giống như một tiểu oa nhi có khuôn mặt vô cùng đáng yêu mà thôi.
- Nhóc con, đừng hỗn xược. Tránh ra để đại ca làm việc. - Hắn lấy gậy gỗ gạt tay nàng qua một bên.Người bình thản như đại thụ, mặt không cảm xúc như cự thạch thì ra lại là loại dễ nóng giận nhất. Hoài Niệm bậm môi nắm gậy gỗ của Thừa Chí kéo một cái, hắn ngay lập tức mất thăng bằng ngã xuống đất. Nhưng tên kia vốn đê tiện nhỏ nhen đến mức nào, chưa từng có ai đắc tội hắn mà yên thân đâu.
Thừa Chí giơ chân gạt qua chỗ Hoài Niệm đứng. Nàng nhớ rõ ràng mình đã nhảy lên nhưng không hiểu như thế nào lại bị vướn chân, té ngã xuống. Cái này người ta gọi là thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Cao thủ võ lâm ra chiêu thức hoa lệ bao nhiêu, Hoài Niệm cũng tự tin mình có thể gạt đỡ được hết. Cái tên sư gia văn nhược này đột nhiên gạt chân, lại khiến Hoài Niệm thất thủ té ngã, thật sự chỉ là ăn may mà thôi.
Hắn cười to thật khoái chí, nhìn nàng u oán nằm dài trên đất. Đừng thấy hắn đi đứng không vững mà nghĩ rằng có thể khi dễ nha. Hoài Niệm thấy hắn cười đắc ý thì muốn nóng lòng muốn trả đũa ngay. Đột nhiên nàng giật mình, nhìn ngó xung quanh. “Ánh đuốc của những kẻ kia đã biến đi đâu mất tăm rồi?”
Bầu trời sụp tối, chỉ còn lại hai người bọn họ lăn lộn trên mặt đất. Xung quanh im lặng đến phi thường, khu rừng hoang vu trở nên tịch mịch, u ám vô cùng.
Thừa Chí nhìn nàng, cũng chợt nhận ra bọn họ bị rơi vào cái tình huống gì. Vất vả theo dõi cả ngày, vừa mới lần ra được một manh mối quan trọng thì đã sơ sẩy làm mất dấu. Tất cả chỉ là tại cô nàng hung dữ này đột nhiên ở đâu nhảy ra cản bước hắn. Kẻ này lai lịch bất minh, lại có trình độ ẩn thuật vô cùng cao cường. “Thật là đáng nghi mà!”
Hoài Niệm đứng dậy, quắc mắt nhìn hắn một cái sau đó bỏ đi. Thừa Chí cũng nghiến răng tức tối chống gậy đi theo hướng của riêng mình. Bọn họ đường ai nấy đi, không thèm phí hơi với kẻ cản trở đáng ghét kia nữa.
Rốt cuộc, họ bị lạc đường và gặp nhau tại một địa phương vô cùng kỳ lạ.
Giếng cạn.
Tình hình lúc đó là Hoài Niệm do có võ công cao nên chạy trước, đạp lên ván mục sụp xuống hố. Lúc nàng đang nghiên cứu biện pháp leo lên thì chợt nghe một tiếng hét to, sau đó cả thân hình cao lớn rơi trúng người. Cũng may cho Thừa Chí là có Hoài Niệm đứng sẵn ở dưới. Nếu không với trình độ như hắn, rơi xuống giếng sâu cả mười mét, không đập đầu vỡ sọ thì mới là chuyện lạ.
- Ngươi ... ngươi ... cái tên ... đáng ... đáng ghét. Sao ... sao ... lại ... lại ...rớt xuống ... xuống đây? - Hoài Niệm tức tối rống to, nhưng chữ này cứ dính với chữ kia, lắp bắp mãi không xong hết một câu. Nàng có tật nói lắp từ nhỏ, đã chữa rất lâu cũng không khỏi được. Khi lớn lên, Hoài Niệm cảm thấy tự thẹn, nên đành chọn biện pháp tuyệt đối tránh phải mở miệng nói chuyện. Mỗi câu không quá ba chữ, mỗi ngày không quá ba câu chính là vì lý do vậy. Càng giận thì càng khó kiểm soát được bản thân. Mặt bình thản, tâm vô cảm chính là bí quyết để nàng không phải mắc vào tình trạng lắp bắp khó xử. Lúc nàng càng muốn nói, sẽ càng khẩn trương khó nói được trọn lời. Không nói được sẽ sinh ra ức chế, khiến tình hình càng tồi tệ hơn nhiều. Nàng giận quá tím tái hết cả mặt. Chỉ thấy Thừa Chí lồm cồm bò dậy, nhìn nàng thì cười toe toét.
- Cô nương, lại gặp nhau nữa rồi. Thật là có duyên.
- Ta ... ta ... còn lâu ... mới ... mới ... mới ... thèm ... có ... có ...
- Có duyên. - Thừa Chí nhắc nhở.
- Có duyên ... với ... với
- Với ta. - Thừa Chí chỉ vào mũi mình.
- Với ngươi.Nàng dùng hết sức kết thúc câu, rồi giống như nồi nước sôi muốn nổ bung cả nắp. Hoài Niệm xấu hổ, bèn hét lên một tiếng dài như còi báo chiến trận. Thừa Chí ngạc nhiên nhìn nàng, không hiểu nổi đây là loại phản ứng gì.
- Cô ... cô ... nương, xin bình tĩnh. - Hắn nhắc nhở.
- Ngươi ... ngươi ... dám ... dám ... nhái ... ta.
- Ta ... ta ... áaa ... - Hắn cũng muốn phát điên lên với nàng. - Ta không có, được chưa? Bây giờ nhìn ta nè. Hít thở sâu đi ... hít vào, thở ra. Thấy bình tĩnh lại chưa?Hoài Niệm mở mắt to nhìn hắn, nghiến răng đầy căm thù. Thế nhưng nàng vẫn làm theo lời Thừa Chí chỉ dẫn, nàng biết rằng cứ tiếp tục tức giận sẽ chẳng giúp ích được gì.
Thừa Chí thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nàng đã bớt đi vẻ căng thẳng lúc nãy. Ban đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng, hắn cứ tưởng Hoài Niệm thuộc về phe băng sơn mĩ nhân chứ. Hoá ra lại là không phải, mà là một chú mèo con xù lông rất dễ giận dỗi. Nàng lúc này lại càng đáng yêu đến chết người.
- Thế nào? Thấy thoải mái hơn chưa? Bình tĩnh lại chưa? - Hắn quan tâm hỏi thăm.
- Rồi, không sao hết. - Nàng húng hắn ho, che dấu việc mình sẽ bắt đầu lắp bắp khi nói nhiều chữ.
- Cô nương là ai? Theo dõi ta từ lúc nào? - Thấy nàng đã bình tĩnh, Thừa Chí bắt đầu màn tra hỏi. Hắn khoanh tay, ngồi đối diện nàng, nhìn sâu vào mắt nàng Thừa Chí vốn không lạ với các biện pháp đấu tranh cùng tội phạm. Tra khảo lấy lời khai cũng là một phần bản lãnh của hắn. Biện pháp nhìn thẳng vào mắt đối phương khi nói chính là để thể hiện rõ quyền uy của quan sai, đồng thời nắm bắt phản ứng của tội nhân, mà suy đoán nội dung lời khai.
Hoài Niệm quay mặt, cắt ngang ánh nhìn soi mói của hắn. Nàng há là loại dễ dàng mở miệng khi bị đe doạ như thế này sao.
- Không thích nói chuyện này, vậy ta hỏi tiếp vấn đề gì khác. Ngoài cô nương ra, còn có đồng bọn nào tiếp ứng không? - Giọng hắn bắt đầu trầm xuống, thể hiện thái độ nghiêm túc, tăng thêm áp lực với người đối diện.Nàng vẫn kiên quyết không chịu thua đầu hàng. Một mực quay đi, không cung khai bất cứ thứ gì.
- Ta cũng không quan tâm cô nương là ai hay có mục đích gì nữa. - Hắn thở dài, dễ dàng bỏ cuộc. - Bây giờ ta chỉ muốn biết, có còn ai đi theo để mà kéo chúng ta khỏi đây không?Thừa Chí nói xong, Hoài Niệm liền quay lại nhìn hắn đắn đo. Bọn họ đều là độc lập hành động. Hành vi đáng ngờ của Thừa Chí, nàng còn chưa báo cho ai. Cả hai lén lút rời khỏi Tiết Châu, e rằng không có người thứ ba được biết.
Nhìn thấy vẻ hỗn loạn trong đôi mắt nàng, Thừa Chí đã hiểu Hoài Niệm không có đồng bọn đi theo tiếp ứng rồi. Hắn ngẩn đầu nhìn miệng giếng cao vời vợi bên trên, lại thở dài một tiếng thê lương.
Nàng đột nhiên đứng dậy, hai tay loạn vũ vận công theo bí quyết độc môn. Mắt nàng sáng loé, sau đó nghiến răng dùng hết sức bình sinh mà phóng người lên cao. Đáng tiếc, trong không gian hẹp như vậy không có chỗ lấy đà cũng không có chỗ bám. Nàng nhảy lên được nửa chừng rồi lại bất lực rơi xuống đáy giếng.
- Võ công cũng cao quá ha? - Hắn nhìn nàng cười mỉa mai.Hoài Niệm không thèm chấp nhất với tên thư sinh này. Nàng chỉ thân thiết gửi hắn một cái lườm nguýt thật dài, rồi giận dỗi bỏ đi qua góc bên kia ngồi.
Chỗ bọn họ rơi xuống chỉ phiá trên là có hình trụ, dường như được đào bằng tay, ở phiá dưới lại giống như một hang động tự nhiên có mái vòm bị lủng ở chỗ miệng giếng. Kết cấu như thế này, dù bọn họ muốn leo ngược lên cũng không có khả năng. Cao đến mười mét thì lại càng không có biện pháp nhảy ra.
Đáy giếng cũng chỉ rộng chừng ba thước không hơn không kém. Dù Hoài Niệm có cố ngồi nép sát vào vách, tay chân co rút lại cũng không thể tránh xa hơn chỗ Thừa Chí được. Hắn phì cười nhìn điệu bộ xù lông thù nghịch của nàng, thật đáng yêu đến muốn giơ tay ra vuốt ve.
Hắn bắt đầu xoay qua xoay lại tìm kiếm, cuối cùng chọn ra hai viên đá có cạnh bén ngót. Thừa Chí quan sát viên đá dưới ánh trăng mờ ảo, nhìn thấy những tia lấp lánh li ti thì gật đầu hài lòng. Hắn bẻ cây gậy chống mà mình mang theo lúc té xuống thành từng mảnh nhỏ. Nhưng xem ra chưa đủ lắm nên hắn kéo một ống quần lên.
- Ngươi ... ngươi ... muốn ... muốn ...
- ‘Muốn làm gì’ đúng không? - Hắn hảo tâm nói hết dùm câu cho nàng. - Là muốn nhóm một đống lửa lên sưởi ấm được không. Nàng thấy chúng ta cô nam quả nữ ở trong bóng tối như thế này tốt, hay là có đống lửa tốt hơn.
- Nhưng ... nhưng ...Đợi nàng nói xong thì có lẽ đến sáng mất. Thừa Chí mặc kệ Hoài Niệm lắp bắp, hắn kéo ống quần lên đến gối, để lộ ra bốn thanh gỗ nẹp sát trên chân. Hoài Niệm tròn mắt nhìn hắn tháo thanh nẹp ra, rồi dùng sức bẻ thành từng khúc, dựng lên thành một đống củi. Sau đó hắn xé vải trên áo, tước hết chỉ ra làm thành đám bùi nhùi. Thừa Chí bắt đầu dùng hai viên đá để mà mồi lửa. Hai viên đá có chứa khoáng chất nháng lên những tia lửa nhỏ giữa bóng đêm mịt mù. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Hoài Niệm, tia lửa bắt vào đống bùi nhùi. Thừa Chí hí hửng thổi, vết cháy xém bùng lên thành ngọn lửa bám vào những thanh gỗ vụn. Cuối cùng họ đã có được một đống lửa nhỏ trong hang.
- Bấy nhiêu củi không cháy được bao lâu đâu, đến đây mà sưởi ấm đi. - Hắn nhoẻn miệng cười. - Trên người ta cũng hết gỗ nẹp rồi, nếu muốn duy trì lâu hơn thì phải đốt luôn y phục mất.Hoài Niệm liếc mắt cảnh giác, nhưng cuối cùng cũng phải mon men đến gần bên đống lửa. Thừa Chí nói đúng, cây gậy gỗ với bốn thanh nẹp của hắn chắc không cháy nổi quá nửa canh giờ.
“Ưm ưm ...” Thừa Chí đành phải kêu lên hai tiếng đánh động sự chú ý cuả nàng.
Hoài Niệm ngó lại, thấy mặt hắn đã đỏ bừng như phải sốt. Nàng nghiêng đầu tìm hiểu, tại sao Thừa Chí lại có cái triệu chứng kỳ lạ như thế này. Hắn liếc mắt ra dấu bàn tay nàng vẫn đang chặn mọi đường thở của mình. Hoài Niệm hoảng hốt buông tay ra, hắn liền khuỵ xuống, ho sặc liên hồi.
- Im lặng.Nàng nhắc nhở, sau đó lại lấy tay bịt vào miệng Thừa Chí. Nhưng lần này, Hoài Niệm vẫn thương tình chừa hai lỗ mũi để hắn thở. Những kẻ kia đã đi xa, nên mới không nghe được tiếng động của bọn họ nãy giờ. Hoài Niệm thở phào nhẹ nhõm, buông Thừa Chí ra, bàn tay không quên chùi chùi vào y phục đối phương.
- Cô nương, cô là ai, bắt đầu theo dõi ta từ khi nào? - Hắn e ngại nhìn nàng.Vốn đã quen nhìn bản mặt nhăn nhó của Nghiêm sư gia, nàng không dễ gì cung khai như vậy. Hoài Niệm bỏ qua hắn, trực tiếp bám theo đám người đã đi khuất bóng sau lùm cây. Thừa Chí cũng lồm cồm bò dậy, lấy gậy gỗ chống đi tiếp. Hoài Niệm quay lại, đưa tay ngăn cản, sau đó lạnh lùng cất tiếng cảnh cáo.
- Về đi!Người như hắn đi theo chỉ tổ làm vướng chân nàng, dễ làm lộ tung tích bọn họ. Hoài Niệm đã quá quen việc mọi người đều tôn trọng và tuân thủ những chỉ thị mà nàng đưa ra. Ai ngờ Thừa Chí đâu có biết Thành Hoài Niệm nàng vốn là loại người gì. Trong mắt hắn, nàng giống như một tiểu oa nhi có khuôn mặt vô cùng đáng yêu mà thôi.
- Nhóc con, đừng hỗn xược. Tránh ra để đại ca làm việc. - Hắn lấy gậy gỗ gạt tay nàng qua một bên.Người bình thản như đại thụ, mặt không cảm xúc như cự thạch thì ra lại là loại dễ nóng giận nhất. Hoài Niệm bậm môi nắm gậy gỗ của Thừa Chí kéo một cái, hắn ngay lập tức mất thăng bằng ngã xuống đất. Nhưng tên kia vốn đê tiện nhỏ nhen đến mức nào, chưa từng có ai đắc tội hắn mà yên thân đâu.
Thừa Chí giơ chân gạt qua chỗ Hoài Niệm đứng. Nàng nhớ rõ ràng mình đã nhảy lên nhưng không hiểu như thế nào lại bị vướn chân, té ngã xuống. Cái này người ta gọi là thánh nhân đãi kẻ khù khờ. Cao thủ võ lâm ra chiêu thức hoa lệ bao nhiêu, Hoài Niệm cũng tự tin mình có thể gạt đỡ được hết. Cái tên sư gia văn nhược này đột nhiên gạt chân, lại khiến Hoài Niệm thất thủ té ngã, thật sự chỉ là ăn may mà thôi.
Hắn cười to thật khoái chí, nhìn nàng u oán nằm dài trên đất. Đừng thấy hắn đi đứng không vững mà nghĩ rằng có thể khi dễ nha. Hoài Niệm thấy hắn cười đắc ý thì muốn nóng lòng muốn trả đũa ngay. Đột nhiên nàng giật mình, nhìn ngó xung quanh. “Ánh đuốc của những kẻ kia đã biến đi đâu mất tăm rồi?”
Bầu trời sụp tối, chỉ còn lại hai người bọn họ lăn lộn trên mặt đất. Xung quanh im lặng đến phi thường, khu rừng hoang vu trở nên tịch mịch, u ám vô cùng.
Thừa Chí nhìn nàng, cũng chợt nhận ra bọn họ bị rơi vào cái tình huống gì. Vất vả theo dõi cả ngày, vừa mới lần ra được một manh mối quan trọng thì đã sơ sẩy làm mất dấu. Tất cả chỉ là tại cô nàng hung dữ này đột nhiên ở đâu nhảy ra cản bước hắn. Kẻ này lai lịch bất minh, lại có trình độ ẩn thuật vô cùng cao cường. “Thật là đáng nghi mà!”
Hoài Niệm đứng dậy, quắc mắt nhìn hắn một cái sau đó bỏ đi. Thừa Chí cũng nghiến răng tức tối chống gậy đi theo hướng của riêng mình. Bọn họ đường ai nấy đi, không thèm phí hơi với kẻ cản trở đáng ghét kia nữa.
Rốt cuộc, họ bị lạc đường và gặp nhau tại một địa phương vô cùng kỳ lạ.
Giếng cạn.
Tình hình lúc đó là Hoài Niệm do có võ công cao nên chạy trước, đạp lên ván mục sụp xuống hố. Lúc nàng đang nghiên cứu biện pháp leo lên thì chợt nghe một tiếng hét to, sau đó cả thân hình cao lớn rơi trúng người. Cũng may cho Thừa Chí là có Hoài Niệm đứng sẵn ở dưới. Nếu không với trình độ như hắn, rơi xuống giếng sâu cả mười mét, không đập đầu vỡ sọ thì mới là chuyện lạ.
- Ngươi ... ngươi ... cái tên ... đáng ... đáng ghét. Sao ... sao ... lại ... lại ...rớt xuống ... xuống đây? - Hoài Niệm tức tối rống to, nhưng chữ này cứ dính với chữ kia, lắp bắp mãi không xong hết một câu. Nàng có tật nói lắp từ nhỏ, đã chữa rất lâu cũng không khỏi được. Khi lớn lên, Hoài Niệm cảm thấy tự thẹn, nên đành chọn biện pháp tuyệt đối tránh phải mở miệng nói chuyện. Mỗi câu không quá ba chữ, mỗi ngày không quá ba câu chính là vì lý do vậy. Càng giận thì càng khó kiểm soát được bản thân. Mặt bình thản, tâm vô cảm chính là bí quyết để nàng không phải mắc vào tình trạng lắp bắp khó xử. Lúc nàng càng muốn nói, sẽ càng khẩn trương khó nói được trọn lời. Không nói được sẽ sinh ra ức chế, khiến tình hình càng tồi tệ hơn nhiều. Nàng giận quá tím tái hết cả mặt. Chỉ thấy Thừa Chí lồm cồm bò dậy, nhìn nàng thì cười toe toét.
- Cô nương, lại gặp nhau nữa rồi. Thật là có duyên.
- Ta ... ta ... còn lâu ... mới ... mới ... mới ... thèm ... có ... có ...
- Có duyên. - Thừa Chí nhắc nhở.
- Có duyên ... với ... với
- Với ta. - Thừa Chí chỉ vào mũi mình.
- Với ngươi.Nàng dùng hết sức kết thúc câu, rồi giống như nồi nước sôi muốn nổ bung cả nắp. Hoài Niệm xấu hổ, bèn hét lên một tiếng dài như còi báo chiến trận. Thừa Chí ngạc nhiên nhìn nàng, không hiểu nổi đây là loại phản ứng gì.
- Cô ... cô ... nương, xin bình tĩnh. - Hắn nhắc nhở.
- Ngươi ... ngươi ... dám ... dám ... nhái ... ta.
- Ta ... ta ... áaa ... - Hắn cũng muốn phát điên lên với nàng. - Ta không có, được chưa? Bây giờ nhìn ta nè. Hít thở sâu đi ... hít vào, thở ra. Thấy bình tĩnh lại chưa?Hoài Niệm mở mắt to nhìn hắn, nghiến răng đầy căm thù. Thế nhưng nàng vẫn làm theo lời Thừa Chí chỉ dẫn, nàng biết rằng cứ tiếp tục tức giận sẽ chẳng giúp ích được gì.
Thừa Chí thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nàng đã bớt đi vẻ căng thẳng lúc nãy. Ban đầu, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng, hắn cứ tưởng Hoài Niệm thuộc về phe băng sơn mĩ nhân chứ. Hoá ra lại là không phải, mà là một chú mèo con xù lông rất dễ giận dỗi. Nàng lúc này lại càng đáng yêu đến chết người.
- Thế nào? Thấy thoải mái hơn chưa? Bình tĩnh lại chưa? - Hắn quan tâm hỏi thăm.
- Rồi, không sao hết. - Nàng húng hắn ho, che dấu việc mình sẽ bắt đầu lắp bắp khi nói nhiều chữ.
- Cô nương là ai? Theo dõi ta từ lúc nào? - Thấy nàng đã bình tĩnh, Thừa Chí bắt đầu màn tra hỏi. Hắn khoanh tay, ngồi đối diện nàng, nhìn sâu vào mắt nàng Thừa Chí vốn không lạ với các biện pháp đấu tranh cùng tội phạm. Tra khảo lấy lời khai cũng là một phần bản lãnh của hắn. Biện pháp nhìn thẳng vào mắt đối phương khi nói chính là để thể hiện rõ quyền uy của quan sai, đồng thời nắm bắt phản ứng của tội nhân, mà suy đoán nội dung lời khai.
Hoài Niệm quay mặt, cắt ngang ánh nhìn soi mói của hắn. Nàng há là loại dễ dàng mở miệng khi bị đe doạ như thế này sao.
- Không thích nói chuyện này, vậy ta hỏi tiếp vấn đề gì khác. Ngoài cô nương ra, còn có đồng bọn nào tiếp ứng không? - Giọng hắn bắt đầu trầm xuống, thể hiện thái độ nghiêm túc, tăng thêm áp lực với người đối diện.Nàng vẫn kiên quyết không chịu thua đầu hàng. Một mực quay đi, không cung khai bất cứ thứ gì.
- Ta cũng không quan tâm cô nương là ai hay có mục đích gì nữa. - Hắn thở dài, dễ dàng bỏ cuộc. - Bây giờ ta chỉ muốn biết, có còn ai đi theo để mà kéo chúng ta khỏi đây không?Thừa Chí nói xong, Hoài Niệm liền quay lại nhìn hắn đắn đo. Bọn họ đều là độc lập hành động. Hành vi đáng ngờ của Thừa Chí, nàng còn chưa báo cho ai. Cả hai lén lút rời khỏi Tiết Châu, e rằng không có người thứ ba được biết.
Nhìn thấy vẻ hỗn loạn trong đôi mắt nàng, Thừa Chí đã hiểu Hoài Niệm không có đồng bọn đi theo tiếp ứng rồi. Hắn ngẩn đầu nhìn miệng giếng cao vời vợi bên trên, lại thở dài một tiếng thê lương.
Nàng đột nhiên đứng dậy, hai tay loạn vũ vận công theo bí quyết độc môn. Mắt nàng sáng loé, sau đó nghiến răng dùng hết sức bình sinh mà phóng người lên cao. Đáng tiếc, trong không gian hẹp như vậy không có chỗ lấy đà cũng không có chỗ bám. Nàng nhảy lên được nửa chừng rồi lại bất lực rơi xuống đáy giếng.
- Võ công cũng cao quá ha? - Hắn nhìn nàng cười mỉa mai.Hoài Niệm không thèm chấp nhất với tên thư sinh này. Nàng chỉ thân thiết gửi hắn một cái lườm nguýt thật dài, rồi giận dỗi bỏ đi qua góc bên kia ngồi.
Chỗ bọn họ rơi xuống chỉ phiá trên là có hình trụ, dường như được đào bằng tay, ở phiá dưới lại giống như một hang động tự nhiên có mái vòm bị lủng ở chỗ miệng giếng. Kết cấu như thế này, dù bọn họ muốn leo ngược lên cũng không có khả năng. Cao đến mười mét thì lại càng không có biện pháp nhảy ra.
Đáy giếng cũng chỉ rộng chừng ba thước không hơn không kém. Dù Hoài Niệm có cố ngồi nép sát vào vách, tay chân co rút lại cũng không thể tránh xa hơn chỗ Thừa Chí được. Hắn phì cười nhìn điệu bộ xù lông thù nghịch của nàng, thật đáng yêu đến muốn giơ tay ra vuốt ve.
Hắn bắt đầu xoay qua xoay lại tìm kiếm, cuối cùng chọn ra hai viên đá có cạnh bén ngót. Thừa Chí quan sát viên đá dưới ánh trăng mờ ảo, nhìn thấy những tia lấp lánh li ti thì gật đầu hài lòng. Hắn bẻ cây gậy chống mà mình mang theo lúc té xuống thành từng mảnh nhỏ. Nhưng xem ra chưa đủ lắm nên hắn kéo một ống quần lên.
- Ngươi ... ngươi ... muốn ... muốn ...
- ‘Muốn làm gì’ đúng không? - Hắn hảo tâm nói hết dùm câu cho nàng. - Là muốn nhóm một đống lửa lên sưởi ấm được không. Nàng thấy chúng ta cô nam quả nữ ở trong bóng tối như thế này tốt, hay là có đống lửa tốt hơn.
- Nhưng ... nhưng ...Đợi nàng nói xong thì có lẽ đến sáng mất. Thừa Chí mặc kệ Hoài Niệm lắp bắp, hắn kéo ống quần lên đến gối, để lộ ra bốn thanh gỗ nẹp sát trên chân. Hoài Niệm tròn mắt nhìn hắn tháo thanh nẹp ra, rồi dùng sức bẻ thành từng khúc, dựng lên thành một đống củi. Sau đó hắn xé vải trên áo, tước hết chỉ ra làm thành đám bùi nhùi. Thừa Chí bắt đầu dùng hai viên đá để mà mồi lửa. Hai viên đá có chứa khoáng chất nháng lên những tia lửa nhỏ giữa bóng đêm mịt mù. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Hoài Niệm, tia lửa bắt vào đống bùi nhùi. Thừa Chí hí hửng thổi, vết cháy xém bùng lên thành ngọn lửa bám vào những thanh gỗ vụn. Cuối cùng họ đã có được một đống lửa nhỏ trong hang.
- Bấy nhiêu củi không cháy được bao lâu đâu, đến đây mà sưởi ấm đi. - Hắn nhoẻn miệng cười. - Trên người ta cũng hết gỗ nẹp rồi, nếu muốn duy trì lâu hơn thì phải đốt luôn y phục mất.Hoài Niệm liếc mắt cảnh giác, nhưng cuối cùng cũng phải mon men đến gần bên đống lửa. Thừa Chí nói đúng, cây gậy gỗ với bốn thanh nẹp của hắn chắc không cháy nổi quá nửa canh giờ.
/80
|