Ả nha hoàn gõ nhẹ vào cửa phòng của Mạc tri phủ.
- Công tử, Nghiêm sư gia đã đến rồi.Có tiếng ho khù khụ, chứng tỏ người bên trong đã dậy. Giọng khàn khàn ra lệnh mau mở cửa vào. Thừa Chí đứng trước căn phòng âm u đóng kín mít, dù đang buổi ban trưa, cũng không có chút ánh sáng nào lọt vào.
- Đại nhân. - Hắn gọi trước một tiếng rồi mới tiến vào.Người vẫn nằm trên giường quấn chăn kín mít không thèm ngồi dậy. Thuỷ Linh luôn coi Thừa Chí như người thân trong nhà, không cần phải giữ lễ mỗi khi gặp mặt. Thế nhưng tình hình hôm nay có khác, phía sau lưng Thừa Chí đột nhiên còn xuất hiện một bóng áo tím. Thuỷ Linh cố ngồi dậy, bàn tay dụi dụi mắt.
- Thừa Chí, huynh dẫn ai theo đi cùng vậy? - Giọng khàn vì cơn ho suốt mấy ngày trời.
- Bẩm đại nhân, đây là Niệm Nhi, biểu muội của thuộc hạ. - Thừa Chí nhẹ nhàng trả lời.
- Hai người cứ tự nhiên ngồi đi nha, ta không tiếp. Hoài Niệm ngay lập tức kéo hai cái ghế đến bên giường người bệnh. Một cái gần đầu giường cho Thừa Chí, còn phần nàng thì tránh xa hơn.
- Nghe nói đại nhân đã bị bệnh, hơn mười ngày chưa bước chân ra khỏi phòng. Thuộc chức thật lấy làm lo lắng.Hoài Niệm lén liếc nhìn Thừa Chí, cố đoán xem hắn có phải thật lòng lo lắng không, hay lại đang chửi mắng người tại sao trốn việc, khiến mọi thứ đổ hết xuống đầu mình.
- Thừa Chí. - Thuỷ Linh kêu lên thật bi thương, nhìn qua Hoài Niệm một chút, sau đó không khách khí mà nước mắt lưng tròng. - Tiểu Duyên không về, ta thật không sống nổi.Thì ra từ lúc Chân Duyên biến mất, y ngày nhớ đêm mong, chạy đôn chạy đáo tìm nàng khắp nơi, không thấy tăm hơi, về nhà liền đau buồn ngã bệnh. Là nam nhi, có ai yếu đuối hơn y không cơ chứ? Ngày xưa chỉ nghe tiểu nữ bị bệnh tương tư hạ gục, chứ có ai nghe công tử cũng có thể nằm bẹp than trời trách đất như thế này đâu.
Thừa Chí cố dứt tay của Thuỷ Linh ra, kéo y phục mình thẳng thóm lại. Hắn liếc nhìn Hoài Niệm ra vẻ áy náy bất lực. Tuy nàng vẫn lãnh đạm, mặt không biến sắc, nhưng chẳng hiểu sao Thừa Chí lại nhìn ra được nét khinh thường trong đó.
“Cả đặc vụ Nội xưởng lẫn mật sứ Thính Phong đều đang tìm mà chưa được. Ngươi thì có bản lĩnh gì? Đúng là thằng nhóc con vô tích sự.”
- Đại nhân, phải mau khoẻ lại mới có sức đi tìm biểu tiểu thư. - Thừa Chí can ngăn. - Sẵn đây biểu muội của thuộc hạ có biết chút y thuật, hay là để nàng chẩn bệnh cho đại nhân nha.Nói xong hắn nhìn về phía Hoài Niệm trông đợi. Nhưng nàng lại làm ra vẻ xà nhà thật là quý giá lắm, con thằn lằn cũng xinh đẹp lắm, không thể rời mắt được. Khi không kéo Hoài Niệm đến đây cùng thăm tri phủ, thì ra là muốn lợi dụng nàng chẩn bệnh cho người không thân không thích sao. Hình như hắn còn chưa nghe qua biệt danh của nàng là ‘Băng Tâm y sư’.
- Niệm nhi. - Thừa Chí lên tiếng nhắc nhở.Hắn đưa mắt bảo, “Đây là con cún của ta nuôi, nàng mau xem giúp đi.”
Nàng trả lời, “Xin lỗi, ta và y không có quen thân.”
Thừa Chí năn nỉ, “Coi như nể mặt ta một lần.”
Hoài Niệm trả lời, “Ta không có hứng thú.”
Hắn trừng mắt, “Thôi được rồi, vậy sau này không dám làm phiền tiểu thư nưã, mai mốt cũng không cần đến đây.”
Nàng nghiến răng, “Vậy còn huynh thì sao, tiến trình trị liệu còn chưa có xong.”
“Không dám, khỏi phiền nàng. Chúng ta thật không có thân thích.”
“Được rồi, được rồi. Chỉ là bắt mạch thôi mà. Liếc sơ một cái cũng chẳng chết ai.”
Nàng hất đầu bảo Thừa Chí mau tránh đường cho mình. Hắn mỉm cười đắc ý, lui lại nhường Hoài Niệm tiến lên.
Thuỷ Linh ngơ ngác nhìn hai người đá mắt qua, đá mắt lại vô cùng khó hiểu. Rõ ràng cảm thấy là bọn họ đang tranh cãi, nhưng không có lên tiếng thì cãi nhau kiểu gì. Hoài Niệm mặt lạnh kéo tay Thuỷ Linh ra chẩn mạch. Chỉ là hơi vén ống tay áo lên cũng khiến y đỏ mặt. Nàng trợn mắt đe doạ, “Ta đây mới là nữ nhi nè. Ta không mắc cỡ thì người thẹn thùng thứ gì.”
Tuy nhiên, Thuỷ Linh không có cái khả năng độc tâm thuật như Thừa Chí, y chỉ có thể cụp mắt trước ánh nhìn đe doạ của nàng. Thừa Chí ngồi bên cạnh che miệng giả bộ ho khan, thật sự hắn đang cảm thấy Hoài Niệm thật là đáng yêu quá mức, cười đến không ngưng được.
^_^
Hoài Niệm chẩn bệnh xong, viết ra vài phương thuốc qua loa. Hết việc, nàng liền bỏ đi trước. Thừa Chí nhìn cái dáng bộ ngúng nguẩy đó, biết nàng đang giận. Hắn cáo biệt Mạc Thuỷ Linh rồi vội vàng đuổi theo.
- Niệm nhi, đi từ từ thôi, ta thật không đuổi kịp nàng. - Hắn ở phía sau la lớn.Nàng quay lại, nhìn hắn khập khiễng chạy theo, lòng chợt rúng động một hồi. Tuy Hoài Niệm tiếp tục bỏ đi, nhưng chân đã chậm bước rất nhiều. Hắn cuối cùng cũng đuổi kịp, nắm tay nàng kéo lại.
- Chỉ là xem dùm bệnh thôi mà, đâu cần giận dỗi vậy. - Hắn nhẹ giọng nói.
- Lợi dụng ta.
- Không có. - Thừa Chí nhướng mày. - Chỉ là tiện đường thôi.Mắt Hoài Niệm đang tố cáo, nàng không tin lời hắn. Thừa Chí sụ mặt, ra bộ “Tha thứ cho ta đi mà!”
Đột nhiên trên tường cao có một giọng nói vang tới.
- Ai nha ... các người thật quá đáng. Ban ngày ban mặt nắm tay nắm chân, công khai liếc mắt đưa tình. Thật muốn chọt mù mắt người ta sao? - Bích Tuyền giọng đầy bi thương la lớn. - Niệm nhi, nàng thật quá đáng, có ý trung nhân rồi mà còn lừa gạt trái tim mềm yếu của bổn công tử.Nói xong, bộ dáng đau buồn gạt nước mắt bỏ chạy. Thừa Chí trố mắt nhìn vở diễn kinh điển đầy ai oán mà không nói nên lời. Hắn nhíu mày nhìn Hoài Niệm thắc mắc. “Ai vậy?”
Nàng trông thấy bộ dạng nửa thật nửa giả của Bích Tuyền thì không an tâm lắm. Tam muội tuy là muốn nhiễu loạn, nhưng giọng nói hơi run rẩy, có năm sáu phần là sự thật. Hoài Niệm rút khỏi tay Thừa Chí, vội vàng vận khinh công đuổi theo, chỉ bỏ lại hai chữ.
- Nói sau.Hắn thở dài nhìn theo bóng người nhanh chóng biến mất sau tường viện. Nàng muốn đi, thì hắn làm sao có bản lĩnh giữ lại.
^_^
Bích Tuyền đã trốn đi thật xa, đến nóc nhà của Tuý Tiên cư mà một mình uống rượu. Hoài Niệm đuổi theo tới, nhẹ nhàng đáp xuống ngồi cạnh bên nàng. Bích Tuyền đưa vò rượu cho đại tỷ, Hoài Niệm tiếp lấy, do dự một hồi rồi cũng nâng lên nhấp một ngụm.
Cả hai im lặng ngắm nhìn mặt nước Đông hồ lấp loáng ánh nắng. Núi vẫn xanh, liễu vẫn tươi tốt, phong cảnh vẫn đẹp như vậy, nhưng lòng người nay đã khác trước rồi.
- Không biết nhị tỷ và tứ muội bây giờ thế nào? Bích Tuyền tựa cằm lên đầu gối, ánh mắt nhìn xa xăm. Hoài Niệm vẫn thuỷ chung không nói, đóng vai không khí, mái ngói vô tri của mình. Một khắc, hai khắc trôi qua, cuối cùng Bích Tuyền cũng là người chịu thua trước.
- Đại tỷ cùng Nghiêm sư gia thân thiết từ lúc nào vậy?Lại là một mảnh im lặng, không trả lời. Thậm chí Hoài Niệm còn chẳng có phản ứng gì, xem lời Bích Tuyền như gió thoảng mây bay, vừa vào tai này đã lọt qua tai kia hết. Vẫn là tam muội chưa đủ bản lãnh để đối phó với đại tỷ đâu. Hoài Niệm mà tiến nhập cảnh giới vô tâm, thì đừng hòng có ai đoán được nàng đang nghĩ cái gì. Bích Tuyền lại thở dài thườn thượt, đoạt lại bình rượu, uống ừng ực như trút giận.
- Muội đã ở đây chờ hắn đúng ba ngày, chờ hoài cũng không có ai tới. Gã đó thật vô lương tâm, khiến muội yêu thật lòng như vậy, cuối cùng chỉ nói “Thỉnh tiểu thư buông tay!”Bích Tuyền đã đến hạn mức cuối cùng, lệ đổ châu rơi, nói ra nỗi uất ức trong lòng mình. Lúc này Hoài Niệm mới vội động, giơ tay ôm nàng vào lòng. Bích Tuyền ngay lập tức oà ra khóc lớn tiếng, bao nhiêu uất hận theo nước mắt tràn ra như đê vỡ.
- Tim muội đau lắm. Rất là đau. Đại tỷ, mau cho muội uống thuốc. Có thứ gì uống vào mà quên được hắn không? - Bích Tuyền rên rỉ như một đứa trẻ trong tay Hoài Niệm.Đại tỷ của nàng vẫn không nói lời nào, bàn tay vỗ về nghĩa muội của mình an ủi.
^_^
Lúc Bích Tuyền tỉnh dậy, trời đã bắt đầu về chiều. Nàng nằm một mình trên nóc tửu lâu, đại tỷ đã đi đâu mất dạng.
- Chết! - Bích Tuyền hoảng sợ la lên. Với tính cách của Hoài Niệm, tám chín phần đã đi tìm Anh Tân tính sổ rồi. Bích Tuyền vội vã dùng khinh công nhảy xuống khỏi mái nhà, chạy vội đi để ngăn chặn phát sinh án mạng.
^_^
Đúng như dự đoán của Bích Tuyền, Hoài Niệm quả thật đã đến nha môn Tiết Châu. Biết nàng là người quen của Nghiêm sư gia, những tên quan sai canh cửa không dám cản lại nữa. Tuy nhiên, hôm nay nàng đặc biệt khốc liệt, đôi mắt như phún hoả, tóc tai thiếu điều dựng đứng lên, nổ điện tách tách. Ai nấy thấy nàng cũng lắc đầu dụi mắt. Có phải bọn họ bị ảo giác không, sao nhìn nàng giống hệt con ác quỷ đang đi đòi mạng người.
Nhìn thấy Anh Tân ở hình phòng, không cần nói nhiều, Hoài Niệm liền nhào vào tấn công. Lương Anh Tân thừa biết trình độ cuả nàng không bình thường, ngay từ đầu đã rút đao ra ứng chiến. Nàng giậm chân lăng không bay tới từ khoảng cách rất xa. Anh Tân vung vũ khí nhanh như thiểm điện, đao phong đầy uy lực xé gió lướt đi vẫn không làm nàng chùng bước.
Hoài Niệm gồng tay thế phật chưởng đánh bạt đao khí. Anh Tâm phía bên kia cũng tiến lên, ngạnh đấu cùng chưởng lực của nàng.
Mọi người nhìn thấy cảnh đó đều hoảng sợ la hét, chạy tán loạn. Cao thủ so chiêu, đâu phải là cảnh giới mà người thường chen vào được. Bàn ghế bị liên luỵ văng tứ tung đập vào vách tường vỡ nát. Nếu như đó là con người, thì nãy giờ đã có mấy kẻ lót xác rồi.
- Mau gọi Nghiêm sư gia tới. - Ai đó hét lên khẩn trương.Ác nữ đằng kia chắc chỉ có mình Nghiêm Thừa Chí mới trị nổi.
- Công tử, Nghiêm sư gia đã đến rồi.Có tiếng ho khù khụ, chứng tỏ người bên trong đã dậy. Giọng khàn khàn ra lệnh mau mở cửa vào. Thừa Chí đứng trước căn phòng âm u đóng kín mít, dù đang buổi ban trưa, cũng không có chút ánh sáng nào lọt vào.
- Đại nhân. - Hắn gọi trước một tiếng rồi mới tiến vào.Người vẫn nằm trên giường quấn chăn kín mít không thèm ngồi dậy. Thuỷ Linh luôn coi Thừa Chí như người thân trong nhà, không cần phải giữ lễ mỗi khi gặp mặt. Thế nhưng tình hình hôm nay có khác, phía sau lưng Thừa Chí đột nhiên còn xuất hiện một bóng áo tím. Thuỷ Linh cố ngồi dậy, bàn tay dụi dụi mắt.
- Thừa Chí, huynh dẫn ai theo đi cùng vậy? - Giọng khàn vì cơn ho suốt mấy ngày trời.
- Bẩm đại nhân, đây là Niệm Nhi, biểu muội của thuộc hạ. - Thừa Chí nhẹ nhàng trả lời.
- Hai người cứ tự nhiên ngồi đi nha, ta không tiếp. Hoài Niệm ngay lập tức kéo hai cái ghế đến bên giường người bệnh. Một cái gần đầu giường cho Thừa Chí, còn phần nàng thì tránh xa hơn.
- Nghe nói đại nhân đã bị bệnh, hơn mười ngày chưa bước chân ra khỏi phòng. Thuộc chức thật lấy làm lo lắng.Hoài Niệm lén liếc nhìn Thừa Chí, cố đoán xem hắn có phải thật lòng lo lắng không, hay lại đang chửi mắng người tại sao trốn việc, khiến mọi thứ đổ hết xuống đầu mình.
- Thừa Chí. - Thuỷ Linh kêu lên thật bi thương, nhìn qua Hoài Niệm một chút, sau đó không khách khí mà nước mắt lưng tròng. - Tiểu Duyên không về, ta thật không sống nổi.Thì ra từ lúc Chân Duyên biến mất, y ngày nhớ đêm mong, chạy đôn chạy đáo tìm nàng khắp nơi, không thấy tăm hơi, về nhà liền đau buồn ngã bệnh. Là nam nhi, có ai yếu đuối hơn y không cơ chứ? Ngày xưa chỉ nghe tiểu nữ bị bệnh tương tư hạ gục, chứ có ai nghe công tử cũng có thể nằm bẹp than trời trách đất như thế này đâu.
Thừa Chí cố dứt tay của Thuỷ Linh ra, kéo y phục mình thẳng thóm lại. Hắn liếc nhìn Hoài Niệm ra vẻ áy náy bất lực. Tuy nàng vẫn lãnh đạm, mặt không biến sắc, nhưng chẳng hiểu sao Thừa Chí lại nhìn ra được nét khinh thường trong đó.
“Cả đặc vụ Nội xưởng lẫn mật sứ Thính Phong đều đang tìm mà chưa được. Ngươi thì có bản lĩnh gì? Đúng là thằng nhóc con vô tích sự.”
- Đại nhân, phải mau khoẻ lại mới có sức đi tìm biểu tiểu thư. - Thừa Chí can ngăn. - Sẵn đây biểu muội của thuộc hạ có biết chút y thuật, hay là để nàng chẩn bệnh cho đại nhân nha.Nói xong hắn nhìn về phía Hoài Niệm trông đợi. Nhưng nàng lại làm ra vẻ xà nhà thật là quý giá lắm, con thằn lằn cũng xinh đẹp lắm, không thể rời mắt được. Khi không kéo Hoài Niệm đến đây cùng thăm tri phủ, thì ra là muốn lợi dụng nàng chẩn bệnh cho người không thân không thích sao. Hình như hắn còn chưa nghe qua biệt danh của nàng là ‘Băng Tâm y sư’.
- Niệm nhi. - Thừa Chí lên tiếng nhắc nhở.Hắn đưa mắt bảo, “Đây là con cún của ta nuôi, nàng mau xem giúp đi.”
Nàng trả lời, “Xin lỗi, ta và y không có quen thân.”
Thừa Chí năn nỉ, “Coi như nể mặt ta một lần.”
Hoài Niệm trả lời, “Ta không có hứng thú.”
Hắn trừng mắt, “Thôi được rồi, vậy sau này không dám làm phiền tiểu thư nưã, mai mốt cũng không cần đến đây.”
Nàng nghiến răng, “Vậy còn huynh thì sao, tiến trình trị liệu còn chưa có xong.”
“Không dám, khỏi phiền nàng. Chúng ta thật không có thân thích.”
“Được rồi, được rồi. Chỉ là bắt mạch thôi mà. Liếc sơ một cái cũng chẳng chết ai.”
Nàng hất đầu bảo Thừa Chí mau tránh đường cho mình. Hắn mỉm cười đắc ý, lui lại nhường Hoài Niệm tiến lên.
Thuỷ Linh ngơ ngác nhìn hai người đá mắt qua, đá mắt lại vô cùng khó hiểu. Rõ ràng cảm thấy là bọn họ đang tranh cãi, nhưng không có lên tiếng thì cãi nhau kiểu gì. Hoài Niệm mặt lạnh kéo tay Thuỷ Linh ra chẩn mạch. Chỉ là hơi vén ống tay áo lên cũng khiến y đỏ mặt. Nàng trợn mắt đe doạ, “Ta đây mới là nữ nhi nè. Ta không mắc cỡ thì người thẹn thùng thứ gì.”
Tuy nhiên, Thuỷ Linh không có cái khả năng độc tâm thuật như Thừa Chí, y chỉ có thể cụp mắt trước ánh nhìn đe doạ của nàng. Thừa Chí ngồi bên cạnh che miệng giả bộ ho khan, thật sự hắn đang cảm thấy Hoài Niệm thật là đáng yêu quá mức, cười đến không ngưng được.
^_^
Hoài Niệm chẩn bệnh xong, viết ra vài phương thuốc qua loa. Hết việc, nàng liền bỏ đi trước. Thừa Chí nhìn cái dáng bộ ngúng nguẩy đó, biết nàng đang giận. Hắn cáo biệt Mạc Thuỷ Linh rồi vội vàng đuổi theo.
- Niệm nhi, đi từ từ thôi, ta thật không đuổi kịp nàng. - Hắn ở phía sau la lớn.Nàng quay lại, nhìn hắn khập khiễng chạy theo, lòng chợt rúng động một hồi. Tuy Hoài Niệm tiếp tục bỏ đi, nhưng chân đã chậm bước rất nhiều. Hắn cuối cùng cũng đuổi kịp, nắm tay nàng kéo lại.
- Chỉ là xem dùm bệnh thôi mà, đâu cần giận dỗi vậy. - Hắn nhẹ giọng nói.
- Lợi dụng ta.
- Không có. - Thừa Chí nhướng mày. - Chỉ là tiện đường thôi.Mắt Hoài Niệm đang tố cáo, nàng không tin lời hắn. Thừa Chí sụ mặt, ra bộ “Tha thứ cho ta đi mà!”
Đột nhiên trên tường cao có một giọng nói vang tới.
- Ai nha ... các người thật quá đáng. Ban ngày ban mặt nắm tay nắm chân, công khai liếc mắt đưa tình. Thật muốn chọt mù mắt người ta sao? - Bích Tuyền giọng đầy bi thương la lớn. - Niệm nhi, nàng thật quá đáng, có ý trung nhân rồi mà còn lừa gạt trái tim mềm yếu của bổn công tử.Nói xong, bộ dáng đau buồn gạt nước mắt bỏ chạy. Thừa Chí trố mắt nhìn vở diễn kinh điển đầy ai oán mà không nói nên lời. Hắn nhíu mày nhìn Hoài Niệm thắc mắc. “Ai vậy?”
Nàng trông thấy bộ dạng nửa thật nửa giả của Bích Tuyền thì không an tâm lắm. Tam muội tuy là muốn nhiễu loạn, nhưng giọng nói hơi run rẩy, có năm sáu phần là sự thật. Hoài Niệm rút khỏi tay Thừa Chí, vội vàng vận khinh công đuổi theo, chỉ bỏ lại hai chữ.
- Nói sau.Hắn thở dài nhìn theo bóng người nhanh chóng biến mất sau tường viện. Nàng muốn đi, thì hắn làm sao có bản lĩnh giữ lại.
^_^
Bích Tuyền đã trốn đi thật xa, đến nóc nhà của Tuý Tiên cư mà một mình uống rượu. Hoài Niệm đuổi theo tới, nhẹ nhàng đáp xuống ngồi cạnh bên nàng. Bích Tuyền đưa vò rượu cho đại tỷ, Hoài Niệm tiếp lấy, do dự một hồi rồi cũng nâng lên nhấp một ngụm.
Cả hai im lặng ngắm nhìn mặt nước Đông hồ lấp loáng ánh nắng. Núi vẫn xanh, liễu vẫn tươi tốt, phong cảnh vẫn đẹp như vậy, nhưng lòng người nay đã khác trước rồi.
- Không biết nhị tỷ và tứ muội bây giờ thế nào? Bích Tuyền tựa cằm lên đầu gối, ánh mắt nhìn xa xăm. Hoài Niệm vẫn thuỷ chung không nói, đóng vai không khí, mái ngói vô tri của mình. Một khắc, hai khắc trôi qua, cuối cùng Bích Tuyền cũng là người chịu thua trước.
- Đại tỷ cùng Nghiêm sư gia thân thiết từ lúc nào vậy?Lại là một mảnh im lặng, không trả lời. Thậm chí Hoài Niệm còn chẳng có phản ứng gì, xem lời Bích Tuyền như gió thoảng mây bay, vừa vào tai này đã lọt qua tai kia hết. Vẫn là tam muội chưa đủ bản lãnh để đối phó với đại tỷ đâu. Hoài Niệm mà tiến nhập cảnh giới vô tâm, thì đừng hòng có ai đoán được nàng đang nghĩ cái gì. Bích Tuyền lại thở dài thườn thượt, đoạt lại bình rượu, uống ừng ực như trút giận.
- Muội đã ở đây chờ hắn đúng ba ngày, chờ hoài cũng không có ai tới. Gã đó thật vô lương tâm, khiến muội yêu thật lòng như vậy, cuối cùng chỉ nói “Thỉnh tiểu thư buông tay!”Bích Tuyền đã đến hạn mức cuối cùng, lệ đổ châu rơi, nói ra nỗi uất ức trong lòng mình. Lúc này Hoài Niệm mới vội động, giơ tay ôm nàng vào lòng. Bích Tuyền ngay lập tức oà ra khóc lớn tiếng, bao nhiêu uất hận theo nước mắt tràn ra như đê vỡ.
- Tim muội đau lắm. Rất là đau. Đại tỷ, mau cho muội uống thuốc. Có thứ gì uống vào mà quên được hắn không? - Bích Tuyền rên rỉ như một đứa trẻ trong tay Hoài Niệm.Đại tỷ của nàng vẫn không nói lời nào, bàn tay vỗ về nghĩa muội của mình an ủi.
^_^
Lúc Bích Tuyền tỉnh dậy, trời đã bắt đầu về chiều. Nàng nằm một mình trên nóc tửu lâu, đại tỷ đã đi đâu mất dạng.
- Chết! - Bích Tuyền hoảng sợ la lên. Với tính cách của Hoài Niệm, tám chín phần đã đi tìm Anh Tân tính sổ rồi. Bích Tuyền vội vã dùng khinh công nhảy xuống khỏi mái nhà, chạy vội đi để ngăn chặn phát sinh án mạng.
^_^
Đúng như dự đoán của Bích Tuyền, Hoài Niệm quả thật đã đến nha môn Tiết Châu. Biết nàng là người quen của Nghiêm sư gia, những tên quan sai canh cửa không dám cản lại nữa. Tuy nhiên, hôm nay nàng đặc biệt khốc liệt, đôi mắt như phún hoả, tóc tai thiếu điều dựng đứng lên, nổ điện tách tách. Ai nấy thấy nàng cũng lắc đầu dụi mắt. Có phải bọn họ bị ảo giác không, sao nhìn nàng giống hệt con ác quỷ đang đi đòi mạng người.
Nhìn thấy Anh Tân ở hình phòng, không cần nói nhiều, Hoài Niệm liền nhào vào tấn công. Lương Anh Tân thừa biết trình độ cuả nàng không bình thường, ngay từ đầu đã rút đao ra ứng chiến. Nàng giậm chân lăng không bay tới từ khoảng cách rất xa. Anh Tân vung vũ khí nhanh như thiểm điện, đao phong đầy uy lực xé gió lướt đi vẫn không làm nàng chùng bước.
Hoài Niệm gồng tay thế phật chưởng đánh bạt đao khí. Anh Tâm phía bên kia cũng tiến lên, ngạnh đấu cùng chưởng lực của nàng.
Mọi người nhìn thấy cảnh đó đều hoảng sợ la hét, chạy tán loạn. Cao thủ so chiêu, đâu phải là cảnh giới mà người thường chen vào được. Bàn ghế bị liên luỵ văng tứ tung đập vào vách tường vỡ nát. Nếu như đó là con người, thì nãy giờ đã có mấy kẻ lót xác rồi.
- Mau gọi Nghiêm sư gia tới. - Ai đó hét lên khẩn trương.Ác nữ đằng kia chắc chỉ có mình Nghiêm Thừa Chí mới trị nổi.
/80
|