Hoài niệm đã trở về bộ dạng như cũ, bình lặng như mặt hồ thu, bí ẩn như vực sâu không thấy đáy. Anh Tân đứng xa nàng nhất, ánh mắt cẩn thận dò xét từng ly từng tý trên người nữ nhân này. Nhìn nàng mỏng manh yếu đuối như thế, có ai ngờ lại là một kẻ võ công thượng thừa. Bích Tuyền ngồi trên bàn hết lấm lét nhìn đại tỷ, lại thỉnh thoảng liếc mắt về phía Lương bổ khoái.
- Vậy là ngươi đã có mặt ở đây khi vụ mất tích xảy ra. - Chân Duyên cao giọng hỏi Anh Tân.
- Khởi bẩm công chúa, quả thật là ty chức có mặt ở phủ nha này khi vụ bắt cóc xảy ra.
- Nói, rốt cuộc nội xưởng đến đây làm gì? Chân Duyên cảm thấy lo lắng, đặc vụ của nội xưởng đâu phải là những nhân vật tầm thường. Đây là tổ chức bí mật nhất trong triều đình Việt quốc, mỗi lần họ xuất động, nếu không phải là an ninh quốc gia thì cũng là có liên quan đến hoàng tộc, sự việc nghiêm trọng khôn lường.
- Bẩm công chúa, thuộc hạ đang phụ trách một vụ án khác, đã bắt đầu trà trộn vào đây từ ba tháng trước?
- Là chuyện gì? - Chân Duyên liếc mắt, cố tỏ ra vẻ hung ác.
- Thứ thần không thể nói. Chuyện của nội xưởng chỉ có thể trực tiếp bẩm báo với hoàng thượng, cho dù là công chúa, cũng không thể bắt thần khai ra được.
- Hừ. - Chân Duyên đập bàn. Nhưng nàng biết rõ các quy định trong cung, cũng không cố nài ép hắn làm gì. - Vậy người biết gì về vụ của Lâm tiểu thư?
- Cũng giống như mọi người đã biết, là biến mất không thấy tăm hơi. Thuộc hạ vốn trấn giữ nơi này, chắc chắn rằng không có đạo tặc nào có thể đột nhập vào bắt cóc Lâm tiểu thư đi được. - Anh Tân cúi đầu, kính cẩn trả lời.
- Vô dụng. - Chân Duyên tức tối.Bích Tuyền nãy giờ im lặng, mới nhướng mắt nhìn nhị tỷ của mình hoài nghi.
- Tỷ thật cho rằng huynh ấy vô dụng ư, người của nội xưởng kém thế sao? Huynh ấy bắt được cả tiểu tướng quân như muội, thì những tên côn đồ nhãi nhép làm sao có vé đối phó nổi. Chắc hẳn đối phương còn nguy hiểm hơn chúng ta tưởng tượng.
- Vụ điều tra? - Hoài Niệm đột ngột mở miệng, vẫn duy trì thói quen không nói quá ba từ một câu của nàng.Anh Tân ngước mắt nhìn Hoài Niệm tò mò, hắn không hiểu nổi vị tiểu thư thần bí này muốn nói gì nữa.
- Ý của đại tỷ là biết đâu vụ bắt cóc Nhã Muội có liên quan đến vụ án mà huynh đang điều tra không? - Bích Tuyền dịch lại. - Anh Tân, mau cho chúng ta biết, huynh đang theo dấu vết ai.
- Ty chức không thể nói. - Anh Tân lắc đầu. - Cho dù bị kề dao vào cổ, ty chức cũng không thể khai ra việc này có liên quan đến truy bắt phản tặc được.Quả nhiên là người nói có ý, người nghe hiểu tình. Họ cảm thấy gai cả người. Thì ra vụ án mà Anh Tân đang theo có liên quan đến an ninh quốc gia thật. Là đám loạn thần tặc tử nào muốn tạo phản đây? Đột ngột xuất hiện người của nội xưởng, thì đó là một điềm không may mắn mà.
Bỗng nhiên Hoài Niệm như cơn gió lướt ra khỏi phòng, lúc quay lại trên tay có cầm theo một dĩa chim nướng thơm phức.
- Đại tỷ, đây là? - Bích Tuyền thích thú hít hít ngửi ngửi thứ đồ ăn có vẻ ngon miệng kia.Hoài Niệm không trả lời. Nàng chỉ lấy ra một ống tre nhỏ, bên trong là một mảnh vải viết những kiểu ký tự đặc biệt. Anh Tân nhìn thấy, lập tức sững cả người. Hắn tiến lại cầm mảnh vải lên, gương mặt hỗn loạn.
- Cô lấy cái này ở đâu ra? - Hắn đột nhiên thay đổi thái độ, vô cùng hung hắn quắc mắt nhìn Hoài Niệm.Dĩ nhiên là nàng không có dễ dàng bị hù doạ đến thế, đôi mắt trầm tĩnh nhìn hắn chờ đợi.
- Muốn biết đại tỷ lấy bức mật hàm này ở đâu ra, trước hết phải cho bọn ta ít thông tin đổi lại. - Bích Tuyền hỉnh mũi nhìn hắn thách thức
- Ta không thể nói về vụ án được! - Anh Tân lắc đầu cam chịu.
- Vậy chí ít cũng nói bức mật hàm đã viết gì, bọn ta tự kết nối thông tin. - Chân Duyên cao giọng, nhìn thái độ của Anh Tân, thì biết ngay hắn có thể đọc được những ký tự đã mã hoá.Anh Tân lần lượt nhìn ba nữ nhân trong phòng, ai cũng có vẻ kiên quyết khó thuyết phục. Nếu như các nàng là nữ nhi thường tình, hắn có thể áp dụng các biện pháp tra khảo đặc biệt, thế nào cũng lấy được thông tin. Nhưng các nàng là ai chứ, là Đại Tứ Hỷ nổi tiếng kinh đô, ngàn vạn lần cũng không thể đụng tới người nào. Nhưng manh mối này không thể bỏ qua, đây là mật hàm của bọn Lưu Gia phái, là đám phản tặc của cựu triều muốn lật đổ hoàng đế hiện nay.
Sau khi cân nhắc tính toán, Anh Tân quyết định nói ra nội dung bức mật hàm. Dù sao không đầu không đuôi như vậy, có tài thánh cũng không thể nào tra ra được. Huống chi người bình thường như các nàng, sao có thể đoán ra tung tích của bọn Lưu Gia phái được.
- Lệnh của đương gia đã thay đổi. - Anh Tân trả lời.
- Hả là sao? Lệnh gì? Của đương gia nào? - Chân Duyên hỏi dồn.
- Nội dung chỉ có vậy. Ty chức cũng không thể nói nhiều hơn. Thành tiểu thư, xin hỏi người tìm được bức mật hàm này ở chỗ nào vậy?Hoài Niệm không nóng không lạnh chỉ vào con bồ câu quay trên dĩa.
- Là tiểu thư lấy trên người bồ câu quay sao? - Anh Tân nóng ruột hỏi tiếp. - Tiểu thư bắt được nó ở chỗ nào?Quả thật là hắn vô cùng nôn nóng muốn biết. Cuộc điều tra của hắn cũng bắt đầu từ việc triệt phá được một tổng đàn Lưu Gia phái, sau khi dùng đủ các loại cực hình khiến cả mấy chục mạng chết, mới lấy được chút thông tin là có người quan trọng sống ở Tiết Châu. Hắn ngay lập tức được nội xưởng đưa đến Tiết Châu điều tra, dùng thân phận bổ khoái để đi thu thập thông tin xem ở đâu có việc đáng ngờ nhất. Ẩn thân ba tháng, cũng chỉ bắt được vài manh mối về đám sơn tặc trên núi gần Tiết Châu, nghi ngờ chúng là tàn dư phản tặc. Nhưng nếu manh động càn quét sơn trại, thì sẽ lại giống lần trước, để chạy thoát kẻ quan trọng. Bắt rắn phải bắt ở đầu, mục tiêu ưu tiên nhất của Anh Tân chính là điều tra cho bằng được kẻ này là ai.
Hoài Niệm chỉ tay ra ngoài trời.
- Tiểu thư bắt được nó trên trời sao? Là khoảng trời trong nha môn hả? - Đối với người kiệm lời như Hoài Niệm, hắn khả dĩ cũng đành giống bọn Bích Tuyền, tiếp tục hỏi dồn tới.Nàng gật đầu. Trên mặt Anh Tân liền hiện vẻ đăm chiêu, tư lự. Thì ra tên cầm đầu phản tặc lại cả gan lần đến nha môn. Quả nhiên là trà trộn ở chỗ quan phủ, khó ai có thể nghi ngờ tới hắn được.
Hoài Niệm kín đáo quan sát hết toàn bộ diễn biến trên khuôn mặt Lương Anh Tân. Nàng có thể khẳng định hắn đang vô cùng khẩn trương với manh mối này. Vụ án mà Anh Tân điều tra, có liên quan gì đến vụ Nhã Muội mất tích hay không còn chưa rõ, nhưng có thể làm một đặc vụ nội xưởng cuống cuồng cả lên, chắc hẳn tầm quan trọng của sự vụ không ít. Thật ra vẫn còn một manh mối mà Hoài Niệm không muốn nói ra, nàng bắt được con bồ câu này đậu trên cửa sổ phòng sổ sách.
^_^
Hoài Niệm rất ơ thờ, ít có gì thu hút được sự chú ý của nàng quá lâu ngoại trừ sách. Nhưng dạo này nàng lại có một thói quen mới, chính là hay liếc mắt dõi theo Nghiêm sư gia. Bởi vì hắn có một tướng đi rất đặc biệt, một chân làm trụ, còn chân kia yếu ớt chống đỡ, mỗi lần khập khiễng qua lại, đều thành công thu hút sự chú ý của Hoài Niệm. Quả thật một người chân có tật thì không nên đi nhiều như thế, nhưng hắn lại giống như con thoi, lao qua lao lại trong nha môn mỗi ngày.
Có vụ án kiện cáo, hắn liền chạy đi phân xử. Có người đánh trống kêu oan, hắn phải đi ra tiếp đơn thưa. Kho lương bị dột, hắn cũng phải đi đốc thúc sửa chữa. Nhà quan viên nào có hỷ sự, đám tang, ma chay ... hắn đều phải thay mặt Mạc đại nhân thường xuyên ngã bệnh tham dự. Toàn bộ cái phủ này, người ta chắc chỉ biết có mỗi Nghiêm sư gia, chứ chẳng mấy ai nhớ tới Mạc đại nhân.
Nhưng điều làm Hoài Niệm có hứng thú với Nghiêm Thừa Chí này không phải vì công việc hay ngoại hình của hắn. Mà quan trọng nhất là nàng nghi ngờ bức mật hàm kia chính là muốn gửi đến cho người này.
“Lệnh của đương gia đã thay đổi.” Là người nào báo lại cho hắn, lệnh đó là dành cho việc gì, liệu có liên quan đến Lâm Nhã Muội mất tích gần đây không?
Hoài Niệm càng lúc càng có nhiều nghi vấn đối với hắn. Thứ nhất, nàng nhận thấy nhật ký của hắn ngày càng viết theo kiểu nhàm chán, hắn viết không còn đặt tâm tư tình cảm vào đó nữa, mà như là một sự đối phó với kẻ đọc lén là nàng. Hoài Niệm có thể khẳng định, hắn đã phát hiện ra sự việc nhật ký bị trộm. Tiếp tục viết như thế, chắc chắn là muốn đánh lạc hướng nàng. Nếu một người bình thường phát hiện nhật ký mình bị trộm, sao có thể không làm ầm làm ĩ lên. Nhất là với người khó chịu, luôn nhăn nhó với mọi người như hắn.
Lại còn kẹp một miếng giấy nhỏ vào trong cửa, nếu Hoài Niệm không tinh mắt, ắt hẳn đã bỏ qua cái bẫy kiểm tra kia. Nghiêm Thừa Chí đã phát hiện có người đột nhập vào phòng mình từ lúc nào vậy nhỉ.
^_^
Tùng tùng tùng ... Có người vừa đánh trống báo quan. Đám nha sai lập tức chạy ra xem xét. Một lát sau đã có người hớt hơ hớt hãi chạy đến trước mặt Thừa Chí.
- Nghiêm sư gia, người dân phát hiện xác chết nữ ở ngoài bìa rừng.Một ngày mới bắt đầu vô cùng phiền phức.
- Vậy là ngươi đã có mặt ở đây khi vụ mất tích xảy ra. - Chân Duyên cao giọng hỏi Anh Tân.
- Khởi bẩm công chúa, quả thật là ty chức có mặt ở phủ nha này khi vụ bắt cóc xảy ra.
- Nói, rốt cuộc nội xưởng đến đây làm gì? Chân Duyên cảm thấy lo lắng, đặc vụ của nội xưởng đâu phải là những nhân vật tầm thường. Đây là tổ chức bí mật nhất trong triều đình Việt quốc, mỗi lần họ xuất động, nếu không phải là an ninh quốc gia thì cũng là có liên quan đến hoàng tộc, sự việc nghiêm trọng khôn lường.
- Bẩm công chúa, thuộc hạ đang phụ trách một vụ án khác, đã bắt đầu trà trộn vào đây từ ba tháng trước?
- Là chuyện gì? - Chân Duyên liếc mắt, cố tỏ ra vẻ hung ác.
- Thứ thần không thể nói. Chuyện của nội xưởng chỉ có thể trực tiếp bẩm báo với hoàng thượng, cho dù là công chúa, cũng không thể bắt thần khai ra được.
- Hừ. - Chân Duyên đập bàn. Nhưng nàng biết rõ các quy định trong cung, cũng không cố nài ép hắn làm gì. - Vậy người biết gì về vụ của Lâm tiểu thư?
- Cũng giống như mọi người đã biết, là biến mất không thấy tăm hơi. Thuộc hạ vốn trấn giữ nơi này, chắc chắn rằng không có đạo tặc nào có thể đột nhập vào bắt cóc Lâm tiểu thư đi được. - Anh Tân cúi đầu, kính cẩn trả lời.
- Vô dụng. - Chân Duyên tức tối.Bích Tuyền nãy giờ im lặng, mới nhướng mắt nhìn nhị tỷ của mình hoài nghi.
- Tỷ thật cho rằng huynh ấy vô dụng ư, người của nội xưởng kém thế sao? Huynh ấy bắt được cả tiểu tướng quân như muội, thì những tên côn đồ nhãi nhép làm sao có vé đối phó nổi. Chắc hẳn đối phương còn nguy hiểm hơn chúng ta tưởng tượng.
- Vụ điều tra? - Hoài Niệm đột ngột mở miệng, vẫn duy trì thói quen không nói quá ba từ một câu của nàng.Anh Tân ngước mắt nhìn Hoài Niệm tò mò, hắn không hiểu nổi vị tiểu thư thần bí này muốn nói gì nữa.
- Ý của đại tỷ là biết đâu vụ bắt cóc Nhã Muội có liên quan đến vụ án mà huynh đang điều tra không? - Bích Tuyền dịch lại. - Anh Tân, mau cho chúng ta biết, huynh đang theo dấu vết ai.
- Ty chức không thể nói. - Anh Tân lắc đầu. - Cho dù bị kề dao vào cổ, ty chức cũng không thể khai ra việc này có liên quan đến truy bắt phản tặc được.Quả nhiên là người nói có ý, người nghe hiểu tình. Họ cảm thấy gai cả người. Thì ra vụ án mà Anh Tân đang theo có liên quan đến an ninh quốc gia thật. Là đám loạn thần tặc tử nào muốn tạo phản đây? Đột ngột xuất hiện người của nội xưởng, thì đó là một điềm không may mắn mà.
Bỗng nhiên Hoài Niệm như cơn gió lướt ra khỏi phòng, lúc quay lại trên tay có cầm theo một dĩa chim nướng thơm phức.
- Đại tỷ, đây là? - Bích Tuyền thích thú hít hít ngửi ngửi thứ đồ ăn có vẻ ngon miệng kia.Hoài Niệm không trả lời. Nàng chỉ lấy ra một ống tre nhỏ, bên trong là một mảnh vải viết những kiểu ký tự đặc biệt. Anh Tân nhìn thấy, lập tức sững cả người. Hắn tiến lại cầm mảnh vải lên, gương mặt hỗn loạn.
- Cô lấy cái này ở đâu ra? - Hắn đột nhiên thay đổi thái độ, vô cùng hung hắn quắc mắt nhìn Hoài Niệm.Dĩ nhiên là nàng không có dễ dàng bị hù doạ đến thế, đôi mắt trầm tĩnh nhìn hắn chờ đợi.
- Muốn biết đại tỷ lấy bức mật hàm này ở đâu ra, trước hết phải cho bọn ta ít thông tin đổi lại. - Bích Tuyền hỉnh mũi nhìn hắn thách thức
- Ta không thể nói về vụ án được! - Anh Tân lắc đầu cam chịu.
- Vậy chí ít cũng nói bức mật hàm đã viết gì, bọn ta tự kết nối thông tin. - Chân Duyên cao giọng, nhìn thái độ của Anh Tân, thì biết ngay hắn có thể đọc được những ký tự đã mã hoá.Anh Tân lần lượt nhìn ba nữ nhân trong phòng, ai cũng có vẻ kiên quyết khó thuyết phục. Nếu như các nàng là nữ nhi thường tình, hắn có thể áp dụng các biện pháp tra khảo đặc biệt, thế nào cũng lấy được thông tin. Nhưng các nàng là ai chứ, là Đại Tứ Hỷ nổi tiếng kinh đô, ngàn vạn lần cũng không thể đụng tới người nào. Nhưng manh mối này không thể bỏ qua, đây là mật hàm của bọn Lưu Gia phái, là đám phản tặc của cựu triều muốn lật đổ hoàng đế hiện nay.
Sau khi cân nhắc tính toán, Anh Tân quyết định nói ra nội dung bức mật hàm. Dù sao không đầu không đuôi như vậy, có tài thánh cũng không thể nào tra ra được. Huống chi người bình thường như các nàng, sao có thể đoán ra tung tích của bọn Lưu Gia phái được.
- Lệnh của đương gia đã thay đổi. - Anh Tân trả lời.
- Hả là sao? Lệnh gì? Của đương gia nào? - Chân Duyên hỏi dồn.
- Nội dung chỉ có vậy. Ty chức cũng không thể nói nhiều hơn. Thành tiểu thư, xin hỏi người tìm được bức mật hàm này ở chỗ nào vậy?Hoài Niệm không nóng không lạnh chỉ vào con bồ câu quay trên dĩa.
- Là tiểu thư lấy trên người bồ câu quay sao? - Anh Tân nóng ruột hỏi tiếp. - Tiểu thư bắt được nó ở chỗ nào?Quả thật là hắn vô cùng nôn nóng muốn biết. Cuộc điều tra của hắn cũng bắt đầu từ việc triệt phá được một tổng đàn Lưu Gia phái, sau khi dùng đủ các loại cực hình khiến cả mấy chục mạng chết, mới lấy được chút thông tin là có người quan trọng sống ở Tiết Châu. Hắn ngay lập tức được nội xưởng đưa đến Tiết Châu điều tra, dùng thân phận bổ khoái để đi thu thập thông tin xem ở đâu có việc đáng ngờ nhất. Ẩn thân ba tháng, cũng chỉ bắt được vài manh mối về đám sơn tặc trên núi gần Tiết Châu, nghi ngờ chúng là tàn dư phản tặc. Nhưng nếu manh động càn quét sơn trại, thì sẽ lại giống lần trước, để chạy thoát kẻ quan trọng. Bắt rắn phải bắt ở đầu, mục tiêu ưu tiên nhất của Anh Tân chính là điều tra cho bằng được kẻ này là ai.
Hoài Niệm chỉ tay ra ngoài trời.
- Tiểu thư bắt được nó trên trời sao? Là khoảng trời trong nha môn hả? - Đối với người kiệm lời như Hoài Niệm, hắn khả dĩ cũng đành giống bọn Bích Tuyền, tiếp tục hỏi dồn tới.Nàng gật đầu. Trên mặt Anh Tân liền hiện vẻ đăm chiêu, tư lự. Thì ra tên cầm đầu phản tặc lại cả gan lần đến nha môn. Quả nhiên là trà trộn ở chỗ quan phủ, khó ai có thể nghi ngờ tới hắn được.
Hoài Niệm kín đáo quan sát hết toàn bộ diễn biến trên khuôn mặt Lương Anh Tân. Nàng có thể khẳng định hắn đang vô cùng khẩn trương với manh mối này. Vụ án mà Anh Tân điều tra, có liên quan gì đến vụ Nhã Muội mất tích hay không còn chưa rõ, nhưng có thể làm một đặc vụ nội xưởng cuống cuồng cả lên, chắc hẳn tầm quan trọng của sự vụ không ít. Thật ra vẫn còn một manh mối mà Hoài Niệm không muốn nói ra, nàng bắt được con bồ câu này đậu trên cửa sổ phòng sổ sách.
^_^
Hoài Niệm rất ơ thờ, ít có gì thu hút được sự chú ý của nàng quá lâu ngoại trừ sách. Nhưng dạo này nàng lại có một thói quen mới, chính là hay liếc mắt dõi theo Nghiêm sư gia. Bởi vì hắn có một tướng đi rất đặc biệt, một chân làm trụ, còn chân kia yếu ớt chống đỡ, mỗi lần khập khiễng qua lại, đều thành công thu hút sự chú ý của Hoài Niệm. Quả thật một người chân có tật thì không nên đi nhiều như thế, nhưng hắn lại giống như con thoi, lao qua lao lại trong nha môn mỗi ngày.
Có vụ án kiện cáo, hắn liền chạy đi phân xử. Có người đánh trống kêu oan, hắn phải đi ra tiếp đơn thưa. Kho lương bị dột, hắn cũng phải đi đốc thúc sửa chữa. Nhà quan viên nào có hỷ sự, đám tang, ma chay ... hắn đều phải thay mặt Mạc đại nhân thường xuyên ngã bệnh tham dự. Toàn bộ cái phủ này, người ta chắc chỉ biết có mỗi Nghiêm sư gia, chứ chẳng mấy ai nhớ tới Mạc đại nhân.
Nhưng điều làm Hoài Niệm có hứng thú với Nghiêm Thừa Chí này không phải vì công việc hay ngoại hình của hắn. Mà quan trọng nhất là nàng nghi ngờ bức mật hàm kia chính là muốn gửi đến cho người này.
“Lệnh của đương gia đã thay đổi.” Là người nào báo lại cho hắn, lệnh đó là dành cho việc gì, liệu có liên quan đến Lâm Nhã Muội mất tích gần đây không?
Hoài Niệm càng lúc càng có nhiều nghi vấn đối với hắn. Thứ nhất, nàng nhận thấy nhật ký của hắn ngày càng viết theo kiểu nhàm chán, hắn viết không còn đặt tâm tư tình cảm vào đó nữa, mà như là một sự đối phó với kẻ đọc lén là nàng. Hoài Niệm có thể khẳng định, hắn đã phát hiện ra sự việc nhật ký bị trộm. Tiếp tục viết như thế, chắc chắn là muốn đánh lạc hướng nàng. Nếu một người bình thường phát hiện nhật ký mình bị trộm, sao có thể không làm ầm làm ĩ lên. Nhất là với người khó chịu, luôn nhăn nhó với mọi người như hắn.
Lại còn kẹp một miếng giấy nhỏ vào trong cửa, nếu Hoài Niệm không tinh mắt, ắt hẳn đã bỏ qua cái bẫy kiểm tra kia. Nghiêm Thừa Chí đã phát hiện có người đột nhập vào phòng mình từ lúc nào vậy nhỉ.
^_^
Tùng tùng tùng ... Có người vừa đánh trống báo quan. Đám nha sai lập tức chạy ra xem xét. Một lát sau đã có người hớt hơ hớt hãi chạy đến trước mặt Thừa Chí.
- Nghiêm sư gia, người dân phát hiện xác chết nữ ở ngoài bìa rừng.Một ngày mới bắt đầu vô cùng phiền phức.
/80
|