Ánh mắt kinh ngạc của tôi đã làm cho Hàn Thiếu Nghệ chú ý, anh ta nheo mắt lại nhìn tôi, không lâu sau đó, mắt anh ta nheo lại rồi mở ra từng chút từng chút một, trong đôi mắt đã kết đầy tảng băng mỏng.
Thôi Nhược Hàm được tôi lấy tay đỡ dậy, trên mặt cũng chầm chậm lộ ra nụ cười xinh đẹp. “Nghệ, đã lâu không gặp không nghĩ tới lại gặp ở đây.”
Sự bình tĩnh, tự nhiên của cô ấy làm cho ánh mắt lạnh như băng của Hàn Thiếu Nghệ có một tia ấm, nhưng rất nhanh sau đó tia ấm áp đó đã bị ngữ khí kiêu ngạo thay thế. “Vừa mới thắng xong một vụ kiện, mang đồng nghiệp ở sở vụ đến đây ăn mừng.”
Thôi Nhược Hàm mỉm cười, vẻ mặt vẫn tự nhiên, chỉ có tôi đang nắm chặt lấy cô ấy mới biết được, lòng bàn tay của cô ấy mồ hôi đã thấm ướt một mảnh.
“Tôi đọc trên báo nên biết được, là vụ kiện tranh chấp tài sản của một phụ nữ goá bụa giàu có, đó là một vụ kiện không có phần thắng. Biểu hiện của anh rất xuất sắc, không uổng danh là luật sự số một của thành phố X.” Cô ấy vẫn yên tĩnh cười, giọng nói bình thản cùng khen ngợi, giống như đang nói chuyện với một người bạn cũ.
“Không có tôi thì không thể thắng trong vụ kiện này.” Ánh mắt anh ta không một phút giây nào rời đi khuôn mặt của cô ấy, giống như muốn xuyên thấu
“Đúng vậy.” Cô ấy gật đầu, biểu hiện trên mặt không có gì thay đổi.
Bầu không khí căng thẳng kì lạ vây xung quanh làm cho người ta hít thở không nổi.
“Hiện tại tôi đang chờ thụ lý một vụ kiện… một vụ có thể làm Trầm Dịch Bắc bị bắt giam trong vòng một năm.” Anh ta là cố ý, nếu không thì ít nhất trong ánh mắt của anh ta cũng tràn ngập sự cố ý.
“Dịch Bắc không tranh đua với bất kỳ ai, anh ấy luôn kiên định đi theo lý tưởng của bản thân mình. Thành công của anh ấy không phải dùng tiền mà mua được.” Cô ấy không phải cố ý thốt ra nhưng lời này, cô ấy nói theo bản năng bảo vệ danh dự của người bác sĩ.
“Tôi là người buôn bán làm sao so sánh được với hoàng tử Trầm Dịch Bắc, luôn luôn ngự ở trên cao, mãi mãi dùng khoé mắt thờ ơ liếc nhìn người khác.”
Tôi thật không rõ Bắc Bắc đã làm cái gì đắc tội với anh ta? Tại sao anh ta dùng câu từ lạnh lẽo, trào phúng như vậy?
“Anh chưa hiểu biết gì về người ta, xin đừng dễ dàng đánh giá phê bình người khác như vậy.” Thôi Nhược Hàm cười nhẹ, nụ cười có chút thất vọng. “Anh vẫn không thay đổi, xem ra, thành công cũng không thể làm cho tâm tình của anh bình thản được.”
Ánh mắt Hàn Thiếu Nghệ phức tạp, chứa trăm ngàn tổn thương, trong mắt càng ngày càng khó che dấu sự phẫn nộ, giống như muốn đem toàn bộ thế giới này huỷ diệt. Khóe môi anh ta gợn lên sự đùa cợt lạnh nhạt. “Xem ra, mấy năm nay năng lực “thuyết giáo” của cô ngày càng tăng mạnh, đối với ai cũng có hứng thú đi lải nhải.”
“Nói thế nào đi nữa, chúng ta cũng coi như là người nhà.” Nụ cười cô ấy ấm áp giống như nụ cườiHải Kỳ, cho dù trước mắt là người từng tổn thương mình sâu sắc.
Nhưng cô ấy càng tự nhiên như vậy thì càng làm cho Hàn Thiếu Nghệ tức giận, anh ta túm lấy cánh tay của một người con gái bên cạnh. “Xin giới thiệu, đây là ‘vị hôn thê’ của tôi!”
Nghe ba chữ ‘vị hôn thê’, người con gái đứng đó nãy giờ ánh mắt sáng lên sáng lên những tia kì lạ, đáng lẽ cô ta không vui vì bị bỏ rơi thì lại quang minh chinh đại dựa vào cánh tay của Hàn Thiếu Nghệ.
Bàn tay đang đặt nằm trong bàn tay tôi lúc nãy còn thấm ướt những giọt mồi hôi nóng bỏng bây giờ trở nên lạnh toát.
“Hiện tại mẹ nhỏ cùng cha đang định cư ở Pháp, tuy rằng bà không có nhắc đến anh nhưng tôi biết bà rất nhớ anh. Nếu có rảnh, mang theo vợ tương lai của mình qua đó chính thức chào hỏi đi.” Giọng cô ấy bình thản làm cho người ta cảm thấy thất bại.
“Yên, tâm! Tôi, sẽ…..” Hàn Thiếu Nghệ nghiến răng nói từng chữ từng chữ một.
“Tôi còn có khách hàng đang chờ, không tiện nói chuyện thêm, xin phép đi trước!” Cô ấy không kiêu ngạo cũng chẳng xu nịnh, cô ấy chỉ dựa vào gần tôi, nhưng tôi cảm nhận được cô ấy đã không khống chế được cảm xúc nữa rồi.
Hàn Thiếu Nghệ đứng yên tại chỗ không hề động đậy, cho đến khi chúng tôi bước đi mấy bước thì tiếng nói lạnh lùng của anh ta truyền tới. “Cần phải sáng mắt ra! Đừng giống như trước kia, luôn không thấy rõ bên người ai là kẻ có “dụng tâm kín đáo”, thật như một đứa ngốc bị người đem ra vui đùa mà không biết được.” Ánh mắt của anh ta như mũi tên bắn về phía tôi, mang theo lời cảnh cáo lạnh đến thấu xương.
Lời nói của anh ta đã thành công làm cho cô ấy chấn động.
Cô ấy hiểu lầm, nhưng tôi biết được Hàn Thiếu Nghệ muốn ám chỉ tôi, chỉ là lời nói của anh ta không đạt được tác dụng như mong muốn, ngược lại thành công đâm vào lòng của cô ấy.
Cô ấy thẳng lưng, kéo tay tôi bước ra ngoài…bước chân đã bắt đầu hỗn độn….Chúng tôi đi ra khỏi nơi đó vài thước, cô ấy mới dừng lại.
Tôi nhịn không được nên hỏi. “Nhược Hàm, chị…..có khỏe không?”
Cô ấy ngước mắt lên, khẽ động khóe môi, cười gượng ép. “Chị khoẻ mà, trên thế giới này còn nhiều chuyện khó chịu hơn…Chúng ta phải học cách nhẫn nại.” Sau đó cô ấy mệt mỏi nói với tôi. “Y Y, em đi vào nói với khách hàng một tiếng, chị say rồi, hai người chúng ta xin phép về trước. Chị ở trước cửa chờ em.”
“Vâng.” Tôi gật đầu, thả tay cô ấy ra, khi chuẩn bị đi đến phòng thuê lúc nãy, tôi quay đầu lại thì thấy cô ấy lấy điện thoại gọi. “Anh trai….” Tiếng nói của cô ấy đã nghẹn ngào. “Anh đến đón em…..”
Trái tim của tôi tức thì bị một bàn tay ma quái bóp lấy, đau đớn này lại nối tiếp đau đớn kia…Chuyện này là một loại tra tấn mà ngay cả bản thân mình tôi cũng không dễ dàng tha thứ.
Quả thật cho tới bây giờ cô ấy chưa phải là một người phụ nữ kiên cường, cô ấy đang học cách trưởng thành.
……
Trong công viên của khách sạn có một người con gái đẹp dịu dàng như một viên minh châu, mà lúc này đây cô ấy ngẩng đầu nhìn lên trời, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đựng cả một bầu trời bi thương không nói ra được.
Nhẹ nhàng đến bên cạnh, lòng tôi như bóp nghẹt khi nhìn thấy vẻ buồn bã u sầu của cô ấy.
Tôi xuống ngồi bên cạnh, cảm thấy trên đời này mình mới là người phụ nữ dối trá xấu xa nhất.
Từng lấy lưỡi dao sắc bén đâm cho người khác chảy máu đầm đìa, bây giờ lại ngồi đây cầu xin tha thứ.
Khi nhìn thấy bên cạnh đã có người ngồi, cô ấy vội vã lau nước mắt, khẽ động khoé môi, nhìn tôi cười. “Ngại quá, để cho em chê cười rồi.”
“Anh ấy…..có phải là cha của Tiểu Già không?” Cố lấy hết dũng khí, tôi mở miệng hỏi.
Cô ấy sửng sốt, không thể tin được nhìn tôi, sau đó cẩn thận hỏi. “Dịch Bắc nói cho em nghe à?”
Tôi lắc đầu. “Anh ấy không phải là người nói nhiều về chuyện của người khác.”
Tôi và cô ấy cùng im lặng.
Một lúc sau, cô ấy nói. “Y Y, em có thể giúp chị bảo vệ bí mật này không?”
Tôi gật đầu, lồng ngực đau đớn không thể thở nổi.
“Chị biết làm như vậy đối với Tiểu Già và anh Hải Kỳ đều không công bằng, chị liên lụy cả cuộc đời của anh trai, nhưng chị không còn lựa chọn nào khác….. Bây giờ anh ấy là một luật sư xuất sắc. Thiếu anh ấy thì vụ án khó mà thắng, không có anh ấy thì không đoạt được thứ gì…..Nếu mất đi Tiểu Già, chị không thể tưởng tượng nổi chị phải sống làm sao trên cõi đời này….Chỉ có thể đi một con đường sai, sai , sai ….mà
Ngực của tôi như bị lửa nóng thiêu đốt, con đường sai, sai, sai… của cô ấy….tôi nên gánh trách nhiệm như thế nào?
“Xin lỗi chị, thật xin lỗi chị…. Em không phải cố ý, trước kia em rất yêu Bắc Bắc….” Tôi che miệng, rốt cuộc không thể chịu đựng nổi, bật ra tiếng khóc.
Lương tâm khiển trách, nội tâm bất an ….. Trách không được, tôi không có cách nào có hạnh phúc, tôi là một người độc ác, làm sao xứng đáng được đón nhận hạnh phúc?
Tiếng khóc của tôi làm kinh ngạc cô ấy…
“Y Y…em làm sao vậy?……Em yêu…từng yêu Dịch Bắc? Nhưng… nhưng….trước kia anh ấy nói với chị, anh ấy coi em như một đứa em gái, không có khả năng yêu em ……”
Tôi biết! tôi biết!…Cho nên, đây là báo ứng của tôi! Tôi—Đồng Tử Y nên nhận báo ứng!….
Đó vẫn là nỗi đau như phá rừng xuyên biển.
Nước mắt tôi rơi đầy mặt, cử chỉ của cô ấy càng bối rối. “Đừng khóc, đừng khóc! Chị không phải cố ý nói như vậy….. chị rất yêu quý em, sợ em bị tổn thương mà thôi……” Mắt của cô ấy đỏ lên như sắp khóc đến nơi.
Cô ấy yêu quý tôi…..
Đúng vậy! Mười ngày qua, cô ấy đối với tôi rất tốt, chăm sóc tôi như em gái ruột thịt.
“Đừng yêu quý em!……Em là một người rất đáng sợ…..Chị không biết em từng…từng….làm những đối với chị đâu…..” Tôi khóc không thành tiếng, trong nước mắt nghẹn ngào, tôi kể lại chuyện xưa cho cô ấy nghe. “Em đã từng thật…thật… thật…rất yêu Bắc Bắc….Nhìn thấy hai người hôn môi, em ghen như điên, cho nên em…….”
Nói dối như thế nào, giật dây ra sao…..tôi đều đem ra kể ra hết…..
Tôi thẳng thắn kể ra tất cả, nếu trái tim của tôi được cứu rỗi….thì mặc kệ ngày mai có phải nhận thêm nhiều chán ghét cộng khinh thường, tôi đều có thể thản nhiên mà chấp nhận.
Không cần lo lắng, không cần để ý tới nó nữa…chỉ cần lòng mình bình yên mà thôi.
……
Cô ấy nghe xong chỉ im lặng….
Một lúc lâu sau, cô ấy mới thất thần mở miệng “Trách không được, khi đó anh ấy đột nhiên…….”
Ý thức mình sẽ nói cái gì sau đó, cô ấy chậm rãi chuyển đề tài, coi như đang an ủi tôi. “Thiêu thân lao đầu vào ánh đèn, động vật phải đi ngủ đông…đó là một loại bản năng bẩm sinh, tất cả sai lầm đều là do bản thân chị, chị không có cách nào ngăn mình đừng yêu anh ấy… Y Y, chuyện này không liên quan gì đến em cả …..Tất cả đều là số mạng.”
“Không! Đều là do em sai! Khi đó, khi đó… chị và Bắc Bắc đang nồng nàn như vậy…Đều là tại vì em…..” Tại sao cô ấy có thể khoan dung như vậy? Thà rằng cô ấy mắng chửi tôi, oán hận tôi còn hơn….
Cô ấy cười khẽ, tiếng cười chứa đựng yêu thương đối với tôi. “Cô bé ngốc, chị với Dịch Bắc không phải như em nghĩ đâu. Bọn chị kết giao giống như tay trái cầm tay phải, chỉ có được độ ấm, không có động đến trái tim.”
“Nhưng … rõ ràng khi đó hai người…….”
Cô ấy nở nụ cười nhẹ, ánh mắt nhớ lại mông lung. “Đúng vậy, nụ hôn đó là nụ hôn đầu tiên của bọn chị …..Nhưng cũng làm cho chị nhận thấy rõ, bọn chị kết giao không có ý nghĩa gì…. Y Y, Dịch Bắc đối với tình cảm có chút chậm hiểu lại cũng thật đơn thuần…Muốn nghe chuyện vì sao anh ấy chọn chị làm bạn gái không?”
“Muốn ạ!” Tôi gật đầu, do dự một chút rồi nói tiếp. “Em cũng muốn….biết thêm một chút về chuyện của chị và Hàn Thiếu Nghệ…..”
Tôi muốn cùng cười, cùng khóc với người phụ nữ dịu dàng kiên cường này.
“Được…..Nói về Hàn Thiếu Nghệ trước đi….Chị biết anh ấy vào năm chị sáu tuổi, anh ấy nhỏ hơn chị một tuổi…..”
Cô ấy nhẹ nhàng kể ra chuyện trẻ con của ngày xưa……
Thôi Nhược Hàm được tôi lấy tay đỡ dậy, trên mặt cũng chầm chậm lộ ra nụ cười xinh đẹp. “Nghệ, đã lâu không gặp không nghĩ tới lại gặp ở đây.”
Sự bình tĩnh, tự nhiên của cô ấy làm cho ánh mắt lạnh như băng của Hàn Thiếu Nghệ có một tia ấm, nhưng rất nhanh sau đó tia ấm áp đó đã bị ngữ khí kiêu ngạo thay thế. “Vừa mới thắng xong một vụ kiện, mang đồng nghiệp ở sở vụ đến đây ăn mừng.”
Thôi Nhược Hàm mỉm cười, vẻ mặt vẫn tự nhiên, chỉ có tôi đang nắm chặt lấy cô ấy mới biết được, lòng bàn tay của cô ấy mồ hôi đã thấm ướt một mảnh.
“Tôi đọc trên báo nên biết được, là vụ kiện tranh chấp tài sản của một phụ nữ goá bụa giàu có, đó là một vụ kiện không có phần thắng. Biểu hiện của anh rất xuất sắc, không uổng danh là luật sự số một của thành phố X.” Cô ấy vẫn yên tĩnh cười, giọng nói bình thản cùng khen ngợi, giống như đang nói chuyện với một người bạn cũ.
“Không có tôi thì không thể thắng trong vụ kiện này.” Ánh mắt anh ta không một phút giây nào rời đi khuôn mặt của cô ấy, giống như muốn xuyên thấu
“Đúng vậy.” Cô ấy gật đầu, biểu hiện trên mặt không có gì thay đổi.
Bầu không khí căng thẳng kì lạ vây xung quanh làm cho người ta hít thở không nổi.
“Hiện tại tôi đang chờ thụ lý một vụ kiện… một vụ có thể làm Trầm Dịch Bắc bị bắt giam trong vòng một năm.” Anh ta là cố ý, nếu không thì ít nhất trong ánh mắt của anh ta cũng tràn ngập sự cố ý.
“Dịch Bắc không tranh đua với bất kỳ ai, anh ấy luôn kiên định đi theo lý tưởng của bản thân mình. Thành công của anh ấy không phải dùng tiền mà mua được.” Cô ấy không phải cố ý thốt ra nhưng lời này, cô ấy nói theo bản năng bảo vệ danh dự của người bác sĩ.
“Tôi là người buôn bán làm sao so sánh được với hoàng tử Trầm Dịch Bắc, luôn luôn ngự ở trên cao, mãi mãi dùng khoé mắt thờ ơ liếc nhìn người khác.”
Tôi thật không rõ Bắc Bắc đã làm cái gì đắc tội với anh ta? Tại sao anh ta dùng câu từ lạnh lẽo, trào phúng như vậy?
“Anh chưa hiểu biết gì về người ta, xin đừng dễ dàng đánh giá phê bình người khác như vậy.” Thôi Nhược Hàm cười nhẹ, nụ cười có chút thất vọng. “Anh vẫn không thay đổi, xem ra, thành công cũng không thể làm cho tâm tình của anh bình thản được.”
Ánh mắt Hàn Thiếu Nghệ phức tạp, chứa trăm ngàn tổn thương, trong mắt càng ngày càng khó che dấu sự phẫn nộ, giống như muốn đem toàn bộ thế giới này huỷ diệt. Khóe môi anh ta gợn lên sự đùa cợt lạnh nhạt. “Xem ra, mấy năm nay năng lực “thuyết giáo” của cô ngày càng tăng mạnh, đối với ai cũng có hứng thú đi lải nhải.”
“Nói thế nào đi nữa, chúng ta cũng coi như là người nhà.” Nụ cười cô ấy ấm áp giống như nụ cườiHải Kỳ, cho dù trước mắt là người từng tổn thương mình sâu sắc.
Nhưng cô ấy càng tự nhiên như vậy thì càng làm cho Hàn Thiếu Nghệ tức giận, anh ta túm lấy cánh tay của một người con gái bên cạnh. “Xin giới thiệu, đây là ‘vị hôn thê’ của tôi!”
Nghe ba chữ ‘vị hôn thê’, người con gái đứng đó nãy giờ ánh mắt sáng lên sáng lên những tia kì lạ, đáng lẽ cô ta không vui vì bị bỏ rơi thì lại quang minh chinh đại dựa vào cánh tay của Hàn Thiếu Nghệ.
Bàn tay đang đặt nằm trong bàn tay tôi lúc nãy còn thấm ướt những giọt mồi hôi nóng bỏng bây giờ trở nên lạnh toát.
“Hiện tại mẹ nhỏ cùng cha đang định cư ở Pháp, tuy rằng bà không có nhắc đến anh nhưng tôi biết bà rất nhớ anh. Nếu có rảnh, mang theo vợ tương lai của mình qua đó chính thức chào hỏi đi.” Giọng cô ấy bình thản làm cho người ta cảm thấy thất bại.
“Yên, tâm! Tôi, sẽ…..” Hàn Thiếu Nghệ nghiến răng nói từng chữ từng chữ một.
“Tôi còn có khách hàng đang chờ, không tiện nói chuyện thêm, xin phép đi trước!” Cô ấy không kiêu ngạo cũng chẳng xu nịnh, cô ấy chỉ dựa vào gần tôi, nhưng tôi cảm nhận được cô ấy đã không khống chế được cảm xúc nữa rồi.
Hàn Thiếu Nghệ đứng yên tại chỗ không hề động đậy, cho đến khi chúng tôi bước đi mấy bước thì tiếng nói lạnh lùng của anh ta truyền tới. “Cần phải sáng mắt ra! Đừng giống như trước kia, luôn không thấy rõ bên người ai là kẻ có “dụng tâm kín đáo”, thật như một đứa ngốc bị người đem ra vui đùa mà không biết được.” Ánh mắt của anh ta như mũi tên bắn về phía tôi, mang theo lời cảnh cáo lạnh đến thấu xương.
Lời nói của anh ta đã thành công làm cho cô ấy chấn động.
Cô ấy hiểu lầm, nhưng tôi biết được Hàn Thiếu Nghệ muốn ám chỉ tôi, chỉ là lời nói của anh ta không đạt được tác dụng như mong muốn, ngược lại thành công đâm vào lòng của cô ấy.
Cô ấy thẳng lưng, kéo tay tôi bước ra ngoài…bước chân đã bắt đầu hỗn độn….Chúng tôi đi ra khỏi nơi đó vài thước, cô ấy mới dừng lại.
Tôi nhịn không được nên hỏi. “Nhược Hàm, chị…..có khỏe không?”
Cô ấy ngước mắt lên, khẽ động khóe môi, cười gượng ép. “Chị khoẻ mà, trên thế giới này còn nhiều chuyện khó chịu hơn…Chúng ta phải học cách nhẫn nại.” Sau đó cô ấy mệt mỏi nói với tôi. “Y Y, em đi vào nói với khách hàng một tiếng, chị say rồi, hai người chúng ta xin phép về trước. Chị ở trước cửa chờ em.”
“Vâng.” Tôi gật đầu, thả tay cô ấy ra, khi chuẩn bị đi đến phòng thuê lúc nãy, tôi quay đầu lại thì thấy cô ấy lấy điện thoại gọi. “Anh trai….” Tiếng nói của cô ấy đã nghẹn ngào. “Anh đến đón em…..”
Trái tim của tôi tức thì bị một bàn tay ma quái bóp lấy, đau đớn này lại nối tiếp đau đớn kia…Chuyện này là một loại tra tấn mà ngay cả bản thân mình tôi cũng không dễ dàng tha thứ.
Quả thật cho tới bây giờ cô ấy chưa phải là một người phụ nữ kiên cường, cô ấy đang học cách trưởng thành.
……
Trong công viên của khách sạn có một người con gái đẹp dịu dàng như một viên minh châu, mà lúc này đây cô ấy ngẩng đầu nhìn lên trời, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đựng cả một bầu trời bi thương không nói ra được.
Nhẹ nhàng đến bên cạnh, lòng tôi như bóp nghẹt khi nhìn thấy vẻ buồn bã u sầu của cô ấy.
Tôi xuống ngồi bên cạnh, cảm thấy trên đời này mình mới là người phụ nữ dối trá xấu xa nhất.
Từng lấy lưỡi dao sắc bén đâm cho người khác chảy máu đầm đìa, bây giờ lại ngồi đây cầu xin tha thứ.
Khi nhìn thấy bên cạnh đã có người ngồi, cô ấy vội vã lau nước mắt, khẽ động khoé môi, nhìn tôi cười. “Ngại quá, để cho em chê cười rồi.”
“Anh ấy…..có phải là cha của Tiểu Già không?” Cố lấy hết dũng khí, tôi mở miệng hỏi.
Cô ấy sửng sốt, không thể tin được nhìn tôi, sau đó cẩn thận hỏi. “Dịch Bắc nói cho em nghe à?”
Tôi lắc đầu. “Anh ấy không phải là người nói nhiều về chuyện của người khác.”
Tôi và cô ấy cùng im lặng.
Một lúc sau, cô ấy nói. “Y Y, em có thể giúp chị bảo vệ bí mật này không?”
Tôi gật đầu, lồng ngực đau đớn không thể thở nổi.
“Chị biết làm như vậy đối với Tiểu Già và anh Hải Kỳ đều không công bằng, chị liên lụy cả cuộc đời của anh trai, nhưng chị không còn lựa chọn nào khác….. Bây giờ anh ấy là một luật sư xuất sắc. Thiếu anh ấy thì vụ án khó mà thắng, không có anh ấy thì không đoạt được thứ gì…..Nếu mất đi Tiểu Già, chị không thể tưởng tượng nổi chị phải sống làm sao trên cõi đời này….Chỉ có thể đi một con đường sai, sai , sai ….mà
Ngực của tôi như bị lửa nóng thiêu đốt, con đường sai, sai, sai… của cô ấy….tôi nên gánh trách nhiệm như thế nào?
“Xin lỗi chị, thật xin lỗi chị…. Em không phải cố ý, trước kia em rất yêu Bắc Bắc….” Tôi che miệng, rốt cuộc không thể chịu đựng nổi, bật ra tiếng khóc.
Lương tâm khiển trách, nội tâm bất an ….. Trách không được, tôi không có cách nào có hạnh phúc, tôi là một người độc ác, làm sao xứng đáng được đón nhận hạnh phúc?
Tiếng khóc của tôi làm kinh ngạc cô ấy…
“Y Y…em làm sao vậy?……Em yêu…từng yêu Dịch Bắc? Nhưng… nhưng….trước kia anh ấy nói với chị, anh ấy coi em như một đứa em gái, không có khả năng yêu em ……”
Tôi biết! tôi biết!…Cho nên, đây là báo ứng của tôi! Tôi—Đồng Tử Y nên nhận báo ứng!….
Đó vẫn là nỗi đau như phá rừng xuyên biển.
Nước mắt tôi rơi đầy mặt, cử chỉ của cô ấy càng bối rối. “Đừng khóc, đừng khóc! Chị không phải cố ý nói như vậy….. chị rất yêu quý em, sợ em bị tổn thương mà thôi……” Mắt của cô ấy đỏ lên như sắp khóc đến nơi.
Cô ấy yêu quý tôi…..
Đúng vậy! Mười ngày qua, cô ấy đối với tôi rất tốt, chăm sóc tôi như em gái ruột thịt.
“Đừng yêu quý em!……Em là một người rất đáng sợ…..Chị không biết em từng…từng….làm những đối với chị đâu…..” Tôi khóc không thành tiếng, trong nước mắt nghẹn ngào, tôi kể lại chuyện xưa cho cô ấy nghe. “Em đã từng thật…thật… thật…rất yêu Bắc Bắc….Nhìn thấy hai người hôn môi, em ghen như điên, cho nên em…….”
Nói dối như thế nào, giật dây ra sao…..tôi đều đem ra kể ra hết…..
Tôi thẳng thắn kể ra tất cả, nếu trái tim của tôi được cứu rỗi….thì mặc kệ ngày mai có phải nhận thêm nhiều chán ghét cộng khinh thường, tôi đều có thể thản nhiên mà chấp nhận.
Không cần lo lắng, không cần để ý tới nó nữa…chỉ cần lòng mình bình yên mà thôi.
……
Cô ấy nghe xong chỉ im lặng….
Một lúc lâu sau, cô ấy mới thất thần mở miệng “Trách không được, khi đó anh ấy đột nhiên…….”
Ý thức mình sẽ nói cái gì sau đó, cô ấy chậm rãi chuyển đề tài, coi như đang an ủi tôi. “Thiêu thân lao đầu vào ánh đèn, động vật phải đi ngủ đông…đó là một loại bản năng bẩm sinh, tất cả sai lầm đều là do bản thân chị, chị không có cách nào ngăn mình đừng yêu anh ấy… Y Y, chuyện này không liên quan gì đến em cả …..Tất cả đều là số mạng.”
“Không! Đều là do em sai! Khi đó, khi đó… chị và Bắc Bắc đang nồng nàn như vậy…Đều là tại vì em…..” Tại sao cô ấy có thể khoan dung như vậy? Thà rằng cô ấy mắng chửi tôi, oán hận tôi còn hơn….
Cô ấy cười khẽ, tiếng cười chứa đựng yêu thương đối với tôi. “Cô bé ngốc, chị với Dịch Bắc không phải như em nghĩ đâu. Bọn chị kết giao giống như tay trái cầm tay phải, chỉ có được độ ấm, không có động đến trái tim.”
“Nhưng … rõ ràng khi đó hai người…….”
Cô ấy nở nụ cười nhẹ, ánh mắt nhớ lại mông lung. “Đúng vậy, nụ hôn đó là nụ hôn đầu tiên của bọn chị …..Nhưng cũng làm cho chị nhận thấy rõ, bọn chị kết giao không có ý nghĩa gì…. Y Y, Dịch Bắc đối với tình cảm có chút chậm hiểu lại cũng thật đơn thuần…Muốn nghe chuyện vì sao anh ấy chọn chị làm bạn gái không?”
“Muốn ạ!” Tôi gật đầu, do dự một chút rồi nói tiếp. “Em cũng muốn….biết thêm một chút về chuyện của chị và Hàn Thiếu Nghệ…..”
Tôi muốn cùng cười, cùng khóc với người phụ nữ dịu dàng kiên cường này.
“Được…..Nói về Hàn Thiếu Nghệ trước đi….Chị biết anh ấy vào năm chị sáu tuổi, anh ấy nhỏ hơn chị một tuổi…..”
Cô ấy nhẹ nhàng kể ra chuyện trẻ con của ngày xưa……
/87
|