Chưa từng tin tưởng vào cái gọi là luân hồi, cho nên Kỳ An mở to mắt, đối với cảnh mưa máu đầy trời chỉ cảm thấy đây là một giấc mộng, một giấc mộng hoang đường.
Hoàn toàn không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt, cả thế giới bỗng thay đổi.
Cố chấp nhắm mắt lại, lại khô khốc vô lệ. Ông trời đối đãi với cô đúng là không tệ, ngay cả chết cũng phải an bài cho khúc chiết như vậy.
Kiếp trước, cha mẹ ly dị, rồi đều nhanh chóng có tổ ấm mới, chỉ có nàng là dư thừa. Người khác đều có cha mẹ để làm nũng, cô chỉ có thể cúi đầu, mượn gió thổi làm khô đi dòng lệ; tới bây giờ không tỏ ra ủy khuất, chẳng qua là không muốn làm cha mẹ phải suy nghĩ. Cô cố gắng học tập, cố gắng lớn lên, khát vọng có được một gia đình của chính mình.
Cho tới khi anh xuất hiện, hiền hậu cười, nụ cười đã thâu tóm hết những bất an trong cô. Hai người mến nhau, rồi kết hôn. Bảy năm đã qua đi. Cô toàn tâm toàn ý yêu, cùng anh sánh vai đi qua khó khăn, từ khi anh chỉ là một viên chức nhỏ bé cho đến khi trở thành thành viên không thể thiếu của công ty, rồi thì thành lãnh đạo, sau đó là có tình nhân…
Đến nay cô còn nhớ rõ, anh về nhà, xoa xoa tay, có chút khẩn trương, lại có chút không kìm nén được vui sướng, “Kỳ An, cô ấy mang thai rồi. Em yên tâm, đứa bé cũng sẽ là con em, anh sẽ mua cho mẹ con cô ấy một căn nhà khác, sẽ không xuất hiện trước mặt em.”
Anh nói, “Kỳ An, cô ấy rất ngoan rất hiền, là một cô gái rất tốt, cô ấy sẽ không tranh giành với em bất cứ thứ gì.”
Anh nói, “Kỳ An, cô ấy rất đáng yêu, là một cô gái tốt, đừng hận cô ấy.”
Anh nói, “Kỳ An, anh sẽ không bỏ rơi em, em là vợ anh, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
Anh còn nói rất nhiều, rất nhiều, Kỳ An không thể nhớ hết.
Kỳ An nén lòng, mờ mịt không biết phải làm thế nào.
Mẹ vuốt đầu cô, nước mắt chảy dài, “Ly hôn? Như vậy sao được! Đàn bà con gái mà ly hôn thì có khác gì một cái khăn lau bị vứt bỏ, còn ai quý ai trọng nữa. Không giống như đàn ông đã ly hôn, người giỏi giang vẫn thừa khả năng tìm cho mình một cô gái trẻ trung xinh đẹp, người không giỏi giang thì con lại không muốn. Huống chi người sau này đâu chắc chắn sẽ ở bên con đến già. Hơn nữa, các con ly hôn rồi thì con cái phải làm sao bây giờ?”
Bạn bè nói, “Kỳ An, cậu thật ngốc, ly hôn chính là tạo thêm tiện nghi cho cô ả kia. Huống hồ cậu cũng không còn ít tuổi gì nữa, cũng không nên ngây thơ tin vào tình yêu nữa, hãy giữ chặt lấy Trương Sở Du đi. Ít nhất thì cậu mới chính là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ta.”
Nhưng, có thể như vậy sao? Chồng của cô, một nửa thời gian là ở bên người khác, một nửa thời gian giành cho cô, như vậy cũng có thể sao?
Thà một lần đau triệt nội tâm, sau đó dù có cô độc mà già đi thì vẫn là duy trì nguyên trạng, còn hơn cứ ngày ngày dày vò, ngày ngày chết lặng như vậy.
Kỳ An cuối cùng cũng quyết định, cô nói, “Sở Du, chúng ta ly hôn đi. Em sẽ nuôi Sở Sở.”
Trương Sở Du nhìn cô, trong mắt đong đầy hoài nghi lẫn khó tin, “Kỳ An, em sao vậy? Anh đã nói rồi, cô ấy đi theo anh cũng sẽ không ảnh hưởng đến em. Anh vẫn giống như trước đây, chăm sóc em và Sở Sở. Ly hôn, em sẽ ra sao?”
Kỳ An chậm rãi cúi đầu, nếu như ngày ngày đêm đêm phải đau đớn, không bằng đau một lần cho xong.
Trương Sở Du thở dài, tỏ vẻ không đành lòng, “Em hãy nghĩ lại đi, anh qua bên kia ở vài ngày. Sau khi anh về chúng ta sẽ bàn lại.”
Đáng tiếc cô không đợi được anh trở về. Một trận động đất đã chôn vùi tất cả. Trương Sở Du nếu có trở về nhìn, chẳng qua cũng chỉ thấy một thị trấn đã thành bình địa, vợ và con anh ta đã vĩnh viễn vùi sâu trong lòng đất.
Nếu cứ như vậy kết thúc thì tốt quá, Kỳ An không ngừng thở dài. Trong trận động đất kinh khủng kia, cô ôm chặt con gái, từ từ chìm vào bóng tối, đến khi tỉnh lại, đã đến một thế giới khác.
Đây là thế giới cô chỉ thấy trong phim cổ trang. Vừa đến thế giới này, đập vào mắt cô là cảnh đao quang kiếm ảnh, một màn gió tanh mưa máu. Cảm thấy lưng đau, hóa ra là một nam nhân đang một tay ôm ngang lưng cô, tay kia quơ đại đao, di chuyển khó khăn.
Tên phóng tới, nam nhân kia dùng đao để chắn, ngăn không được, liền dùng thân thể đón lấy. Nhìn thấy mũi tên phóng tới phía hắn, Kỳ An cảm thấy cho dù nằm mơ cũng thực khiến cho người ta đau lòng, nàng mở miệng định nói, lúc này mới phát hiện thanh âm đã suy yếu gần như không còn phát ra tiếng động gì, “Ngươi, thả ta xuống.”
Nam nhân đó quay đầu lại, vết máu loang lổ trên mặt, miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra đôi mắt trong veo trong đó, “Tiểu Thất, đừng sợ, tiểu ca đưa ngươi ra ngoài.” Bàn tay nắm thật chặt, tiếp tục hướng tới trước.
Ngay lúc Kỳ An nghĩ rằng hắn không thể chống đỡ được nữa thì một đạo kỵ binh tiến tới. Ô y thiết kỵ, khí thế bừng bừng, đầu lĩnh chính là một nam tử khí vũ bất phàm, người ngay lập tức nhảy xuống ngựa, tay đỡ lấy bọn họ, “Tiểu Lục, ngươi thế nào?”
Nam tử cõng Kỳ An thân mình đã mềm nhũn, gục trên người hắn, miễn cưỡng cười nói, “Ngươi đã đến thì tốt rồi, tiểu Thất giao cho ngươi.” Hắn đem Kỳ An phóng tới trong lòng người kia, kéo tay nàng, “Tiểu Thất, ngươi xem, ta đã nói nhất định có thể đưa ngươi thoát ra.”
Ngón tay đặt lên mạch hắn, lòng Kỳ An chấn động, nhìn về phía hắn, nửa ngày mới run rẩy môi nói, “Tiểu Thất đã chết, ta không phải tiểu Thất của ngươi.”
Nam tử nhẹ nhàng nở nụ cười, làm như bất đắc dĩ, làm như không tha, “Tiểu ca để tiểu Thất bị thương, cho nên tiểu Thất tức giận sao?”
“Ta không phải tiểu Thất.” tiểu Thất của hắn đã chết rồi, hiện tại còn sống là cô, Kỳ An.
Nam tử cười cười, cố hết sức nhìn về phía thanh niên tướng quân thân mặc áo giáp kia, “Hoài Lễ, tiểu Thất nhà chúng ta giao cho ngươi.” Thanh niên tướng quân gật gật đầu, mắt hướng sang một bên, không đành lòng nhìn lại.
Ánh mắt nam tử đi xuống, hắn lôi kéo tay Kỳ An, “Tiểu Thất, gọi ta một tiếng tiểu ca đi, được không?”
Kỳ An mím miệng, nhãn tình nam tử đóng lại, nhắm chặt lại…
“Tiểu ca!” Kỳ An kêu lên, một giọt nước mắt rơi xuống.
Nam tử kia mắt nhắm nghiền, không tỉnh lại nữa, trên khóe miệng còn đọng lại nụ cười.
Sau khi vương triều mới lên được mười năm thì tàn dư của triều đại cũ sau nhiều năm ẩn nấp đột nhiên nổi dậy phản loạn, vây công một trấn quan trọng ở biên cương. Đại tướng quân Tiêu Dục vì bảo vệ cho dân chúng an toàn rút khỏi mà chết trận trong thành, người Tiêu gia đều tử vong, duy chỉ có nhất nữ* Tiêu Thất được Lạc Hoài Lễ, con trai của binh bộ thượng thư đương triều cứu thoát, nhưng cũng trọng thương hôn mê, một tháng sau mới tỉnh lại, thần trí mơ hồ không rõ.
Tiêu-Lạc hai nhà vốn quen thân, sớm đã có hôn ước. Tiêu gia cả nhà trung liệt, Hoàng thượng hạ chỉ phong Tiêu Thất làm công chúa khác họ, đưa vào trong cung để hoàng hậu tự mình chiếu cố. Sau ba năm giữ đạo hiếu sẽ cùng Lạc Hoài Lễ hoàn thành hôn ước.
Kỳ An nghĩ, nhất định là ông trời cảm thấy việc cô ly hôn là một quyết định sai lầm, cho nên nếu cô không thể nhận được chế độ một vợ một chồng thì đem luôn cô đến nơi này, cho cô chịu cảnh ba vợ bốn nàng hầu đều danh chính ngôn thuận. Nếu như quen với cảnh vô số nữ nhân cùng chia sẻ một trượng phu rồi, xem cô còn cái gì không vừa ý nữa.
Một đời này cô kêu Tiêu Thất. Một Kỳ An có cha mẹ ly dị biến thành Tiêu Thất cha mẹ song vong.
Hoàn toàn không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt, cả thế giới bỗng thay đổi.
Cố chấp nhắm mắt lại, lại khô khốc vô lệ. Ông trời đối đãi với cô đúng là không tệ, ngay cả chết cũng phải an bài cho khúc chiết như vậy.
Kiếp trước, cha mẹ ly dị, rồi đều nhanh chóng có tổ ấm mới, chỉ có nàng là dư thừa. Người khác đều có cha mẹ để làm nũng, cô chỉ có thể cúi đầu, mượn gió thổi làm khô đi dòng lệ; tới bây giờ không tỏ ra ủy khuất, chẳng qua là không muốn làm cha mẹ phải suy nghĩ. Cô cố gắng học tập, cố gắng lớn lên, khát vọng có được một gia đình của chính mình.
Cho tới khi anh xuất hiện, hiền hậu cười, nụ cười đã thâu tóm hết những bất an trong cô. Hai người mến nhau, rồi kết hôn. Bảy năm đã qua đi. Cô toàn tâm toàn ý yêu, cùng anh sánh vai đi qua khó khăn, từ khi anh chỉ là một viên chức nhỏ bé cho đến khi trở thành thành viên không thể thiếu của công ty, rồi thì thành lãnh đạo, sau đó là có tình nhân…
Đến nay cô còn nhớ rõ, anh về nhà, xoa xoa tay, có chút khẩn trương, lại có chút không kìm nén được vui sướng, “Kỳ An, cô ấy mang thai rồi. Em yên tâm, đứa bé cũng sẽ là con em, anh sẽ mua cho mẹ con cô ấy một căn nhà khác, sẽ không xuất hiện trước mặt em.”
Anh nói, “Kỳ An, cô ấy rất ngoan rất hiền, là một cô gái rất tốt, cô ấy sẽ không tranh giành với em bất cứ thứ gì.”
Anh nói, “Kỳ An, cô ấy rất đáng yêu, là một cô gái tốt, đừng hận cô ấy.”
Anh nói, “Kỳ An, anh sẽ không bỏ rơi em, em là vợ anh, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
Anh còn nói rất nhiều, rất nhiều, Kỳ An không thể nhớ hết.
Kỳ An nén lòng, mờ mịt không biết phải làm thế nào.
Mẹ vuốt đầu cô, nước mắt chảy dài, “Ly hôn? Như vậy sao được! Đàn bà con gái mà ly hôn thì có khác gì một cái khăn lau bị vứt bỏ, còn ai quý ai trọng nữa. Không giống như đàn ông đã ly hôn, người giỏi giang vẫn thừa khả năng tìm cho mình một cô gái trẻ trung xinh đẹp, người không giỏi giang thì con lại không muốn. Huống chi người sau này đâu chắc chắn sẽ ở bên con đến già. Hơn nữa, các con ly hôn rồi thì con cái phải làm sao bây giờ?”
Bạn bè nói, “Kỳ An, cậu thật ngốc, ly hôn chính là tạo thêm tiện nghi cho cô ả kia. Huống hồ cậu cũng không còn ít tuổi gì nữa, cũng không nên ngây thơ tin vào tình yêu nữa, hãy giữ chặt lấy Trương Sở Du đi. Ít nhất thì cậu mới chính là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ta.”
Nhưng, có thể như vậy sao? Chồng của cô, một nửa thời gian là ở bên người khác, một nửa thời gian giành cho cô, như vậy cũng có thể sao?
Thà một lần đau triệt nội tâm, sau đó dù có cô độc mà già đi thì vẫn là duy trì nguyên trạng, còn hơn cứ ngày ngày dày vò, ngày ngày chết lặng như vậy.
Kỳ An cuối cùng cũng quyết định, cô nói, “Sở Du, chúng ta ly hôn đi. Em sẽ nuôi Sở Sở.”
Trương Sở Du nhìn cô, trong mắt đong đầy hoài nghi lẫn khó tin, “Kỳ An, em sao vậy? Anh đã nói rồi, cô ấy đi theo anh cũng sẽ không ảnh hưởng đến em. Anh vẫn giống như trước đây, chăm sóc em và Sở Sở. Ly hôn, em sẽ ra sao?”
Kỳ An chậm rãi cúi đầu, nếu như ngày ngày đêm đêm phải đau đớn, không bằng đau một lần cho xong.
Trương Sở Du thở dài, tỏ vẻ không đành lòng, “Em hãy nghĩ lại đi, anh qua bên kia ở vài ngày. Sau khi anh về chúng ta sẽ bàn lại.”
Đáng tiếc cô không đợi được anh trở về. Một trận động đất đã chôn vùi tất cả. Trương Sở Du nếu có trở về nhìn, chẳng qua cũng chỉ thấy một thị trấn đã thành bình địa, vợ và con anh ta đã vĩnh viễn vùi sâu trong lòng đất.
Nếu cứ như vậy kết thúc thì tốt quá, Kỳ An không ngừng thở dài. Trong trận động đất kinh khủng kia, cô ôm chặt con gái, từ từ chìm vào bóng tối, đến khi tỉnh lại, đã đến một thế giới khác.
Đây là thế giới cô chỉ thấy trong phim cổ trang. Vừa đến thế giới này, đập vào mắt cô là cảnh đao quang kiếm ảnh, một màn gió tanh mưa máu. Cảm thấy lưng đau, hóa ra là một nam nhân đang một tay ôm ngang lưng cô, tay kia quơ đại đao, di chuyển khó khăn.
Tên phóng tới, nam nhân kia dùng đao để chắn, ngăn không được, liền dùng thân thể đón lấy. Nhìn thấy mũi tên phóng tới phía hắn, Kỳ An cảm thấy cho dù nằm mơ cũng thực khiến cho người ta đau lòng, nàng mở miệng định nói, lúc này mới phát hiện thanh âm đã suy yếu gần như không còn phát ra tiếng động gì, “Ngươi, thả ta xuống.”
Nam nhân đó quay đầu lại, vết máu loang lổ trên mặt, miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra đôi mắt trong veo trong đó, “Tiểu Thất, đừng sợ, tiểu ca đưa ngươi ra ngoài.” Bàn tay nắm thật chặt, tiếp tục hướng tới trước.
Ngay lúc Kỳ An nghĩ rằng hắn không thể chống đỡ được nữa thì một đạo kỵ binh tiến tới. Ô y thiết kỵ, khí thế bừng bừng, đầu lĩnh chính là một nam tử khí vũ bất phàm, người ngay lập tức nhảy xuống ngựa, tay đỡ lấy bọn họ, “Tiểu Lục, ngươi thế nào?”
Nam tử cõng Kỳ An thân mình đã mềm nhũn, gục trên người hắn, miễn cưỡng cười nói, “Ngươi đã đến thì tốt rồi, tiểu Thất giao cho ngươi.” Hắn đem Kỳ An phóng tới trong lòng người kia, kéo tay nàng, “Tiểu Thất, ngươi xem, ta đã nói nhất định có thể đưa ngươi thoát ra.”
Ngón tay đặt lên mạch hắn, lòng Kỳ An chấn động, nhìn về phía hắn, nửa ngày mới run rẩy môi nói, “Tiểu Thất đã chết, ta không phải tiểu Thất của ngươi.”
Nam tử nhẹ nhàng nở nụ cười, làm như bất đắc dĩ, làm như không tha, “Tiểu ca để tiểu Thất bị thương, cho nên tiểu Thất tức giận sao?”
“Ta không phải tiểu Thất.” tiểu Thất của hắn đã chết rồi, hiện tại còn sống là cô, Kỳ An.
Nam tử cười cười, cố hết sức nhìn về phía thanh niên tướng quân thân mặc áo giáp kia, “Hoài Lễ, tiểu Thất nhà chúng ta giao cho ngươi.” Thanh niên tướng quân gật gật đầu, mắt hướng sang một bên, không đành lòng nhìn lại.
Ánh mắt nam tử đi xuống, hắn lôi kéo tay Kỳ An, “Tiểu Thất, gọi ta một tiếng tiểu ca đi, được không?”
Kỳ An mím miệng, nhãn tình nam tử đóng lại, nhắm chặt lại…
“Tiểu ca!” Kỳ An kêu lên, một giọt nước mắt rơi xuống.
Nam tử kia mắt nhắm nghiền, không tỉnh lại nữa, trên khóe miệng còn đọng lại nụ cười.
Sau khi vương triều mới lên được mười năm thì tàn dư của triều đại cũ sau nhiều năm ẩn nấp đột nhiên nổi dậy phản loạn, vây công một trấn quan trọng ở biên cương. Đại tướng quân Tiêu Dục vì bảo vệ cho dân chúng an toàn rút khỏi mà chết trận trong thành, người Tiêu gia đều tử vong, duy chỉ có nhất nữ* Tiêu Thất được Lạc Hoài Lễ, con trai của binh bộ thượng thư đương triều cứu thoát, nhưng cũng trọng thương hôn mê, một tháng sau mới tỉnh lại, thần trí mơ hồ không rõ.
Tiêu-Lạc hai nhà vốn quen thân, sớm đã có hôn ước. Tiêu gia cả nhà trung liệt, Hoàng thượng hạ chỉ phong Tiêu Thất làm công chúa khác họ, đưa vào trong cung để hoàng hậu tự mình chiếu cố. Sau ba năm giữ đạo hiếu sẽ cùng Lạc Hoài Lễ hoàn thành hôn ước.
Kỳ An nghĩ, nhất định là ông trời cảm thấy việc cô ly hôn là một quyết định sai lầm, cho nên nếu cô không thể nhận được chế độ một vợ một chồng thì đem luôn cô đến nơi này, cho cô chịu cảnh ba vợ bốn nàng hầu đều danh chính ngôn thuận. Nếu như quen với cảnh vô số nữ nhân cùng chia sẻ một trượng phu rồi, xem cô còn cái gì không vừa ý nữa.
Một đời này cô kêu Tiêu Thất. Một Kỳ An có cha mẹ ly dị biến thành Tiêu Thất cha mẹ song vong.
/79
|