Tại đây, Kỳ An sống vui vẻ bình đạm, không màng danh lợi. Nàng có thể sống cả đời như vậy.
Nỗi đau trong tim, nàng không dám tùy ý động chạm. Kỳ An biết, nỗi đau đã được chôn xuống nơi sâu nhất trong lòng. Rồi một ngày nào đó, thời gian sẽ giúp nàng xóa nhòa.
“Nương!” tiểu tử kia dùng cả tay cả chân leo lên người nàng, kết quả là hết lần này đến lần khác bị trượt xuống. Thấy nương nửa ngày không để ý tới mình, hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương lên, mếu máo, “Nương!”
Kỳ An vốn mải nghĩ ngợi, không để ý đến hắn. Cái tên tiểu tử này cứ như keo vậy, quá dính người, mà người bị dính kia lại chính là nàng.
“Nương!” Lại ủy khuất kêu lên một tiếng, lệ đảo quanh tròng, nói không nên lời, trông thật đáng thương.
“Tiểu thư, tiểu thiếu gia gọi người đấy!” Trường Lan ở bên cạnh kêu lên, đau lòng không thôi.
Kỳ An cúi đầu, nhìn khuôn mặt tròn trịa hồng hào kia, đôi mắt to chớp chớp, thở dài, nghi ngờ sẽ không ai có thể kìm lòng trước hắn, xoay người ôm lấy, “Lãng nhi!”
Lãng nhi ôm lấy cổ nàng, tươi cười như hoa, cả khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên, “Mẫu thân! Lãng nhi thích nhất ngươi.”
Kỳ An bẹo má hắn, cười, “Nhỏ như vậy đã biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết di truyền từ ai.”
Lãng nhi lại hoan hô một tiếng, hôn lên mặt nàng, “Mẫu thân cười, cười rồi!” Một bên đắc ý liếc mắt nhìn Trường Lan, hắn đúng là lợi hại đi?
Kỳ An cau mày, ai nuôi hắn béo như vậy chứ, cứ nhảy qua nhảy lại trong lòng nàng thế này, sớm muộn sẽ có ngày nàng bị hắn nhảy bẹt mất.
Lãng nhi đứng trên đùi nàng, “Nương, ngươi vừa nhìn thấy gì trên cây mà ngồi bất động như vậy?” Nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc không nói của nương, hắn cũng trở nên rầu rĩ.
Kỳ An cười, “Bởi vì bộ dáng của cái cây kia quá xấu, làm cho người ta vừa nhìn đã thấy tâm tình không tốt.”
Tiểu tử kia cúi đầu, bỗng nhiên đưa tay giữ mặt nàng, “Nương, vậy ngươi nhìn Lãng nhi đi, Lãng nhi nhìn đẹp mắt.”
Kỳ An buồn cười, đưa tay nâng khuôn mặt hắn, “Được, Lãng nhi đẹp mắt, về sau nương chỉ nhìn Lãng nhi.”
Lãng nhi nhất thời cảm thấy mỹ mãn, ngoan ngoãn chui vào lòng nàng, chỉ cảm thấy nơi ấm áp nhất trên thế giới cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Trường Lan liếc nhìn hai người một cái rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Thở một hơi, Trường Lan hơi hơi cười.
“Tiểu thư có khỏe không?” Trường Khanh hỏi nàng.
Trường Lan gật gật đầu, “Tiểu thiếu gia đã ra tay, làm sao tiểu thư có thể chống đỡ được!” Cũng may nhờ có tiểu chủ tử đã mang đến đây rất nhiều tiếng cười vui, mới làm tiểu thư vơi bớt đau đớn.
Ở đây đã gần bốn năm, tiểu thư tuy rằng vẫn cười, nhưng có thể nhìn thấy ý cười không đạt đáy mắt. Từng đêm dài tĩnh lặng, nàng và Trường Khanh đứng sau tiểu thư, nhìn bóng dáng tiểu thư tịch mịch lạnh lẽo. Chỉ đến khi tiểu thiếu gia ra đời mới làm tiểu thư thực sự vui vẻ hơn.
“Tỷ tỷ, ngươi nói xem khi nào thì tiểu thư mới quên được người kia?”
Trường Lan ngẩng đầu lên, “Hẳn là không thể quên được đâu!” Người mà mình đã giao phó cả tình cảm và thân xác, làm sao có thể dễ dàng quên mất?
“Giống như việc tỷ tỷ không thể quên được Lục công tử sao?”
Trường Lan nhắm mắt lại, nhớ tới ánh mắt sáng ngời của người đó, lắc đầu, “Tiểu thư không quên được, là bởi vì thống khổ; còn ta không thể quên được…” dừng một chút, nàng mỉm cười, “Là bởi vì hạnh phúc!”
“Tỷ tỷ như vậy vẫn hạnh phúc sao?”
Trường Lan cười ấm áp, “Đúng vậy, rất hạnh phúc, bảo vệ người hắn muốn bảo vệ, thay hắn chăm sóc người hắn muốn chăm sóc, ta thật sự cảm thấy phi thường hạnh phúc.”
Trường Khanh gật gật đầu, ừ một tiếng. Vậy thì hắn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Đêm dần sâu, Lãng nhi giật nhẹ vạt áo Kỳ An, nhìn nàng đầy chờ mong, “Nương, hôm nay nương lại kể chuyện xưa, được không?”
Kỳ An thở dài, “Lãng nhi, chuyện này ngươi đã nghe vô số lần rồi.” Nàng thật sự không hiểu, tiểu hài tử bình thường đều không thích nghe đạo lý, tiểu tử nhà nàng lại ngược lại, chuyện mới hắn muốn nghe, chuyện cổ cũng muốn nghe, rõ ràng chuyện nào cũng nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, vậy mà vẫn thích, ngày nào cũng đòi nghe, mà lần nào nghe cũng cảm thấy mới mẻ.
Lãng nhi lắc tay nàng, “Nương, Lãng nhi muốn nghe.”
“Được, được!” Nếu hắn thích nghe, nàng sẽ kể, nó cũng giúp nàng đỡ phiền não vì phải nghĩ chuyện, rồi thêm mắm dặm muối mà kể.
Hoan hô một tiếng, Lãng nhi nhảy dựng lên trên giường, ngẩng đầu, hai tay vòng trước ngực, môi khe khẽ nói, “Sở Sở tỷ tỷ, nương sắp kể chuyện đó, ngươi và Lãng nhi cùng nhau nghe nhé.”
Kỳ An nở nụ cười, ngay từ khi Lãng nhi bắt đầu biết nói, nàng đã dạy hắn gọi tỷ tỷ. Nàng dạy cho hắn, rằng hắn có một tỷ tỷ phi thường dũng cảm, gọi là Sở Sở, bộ dáng vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Lãng nhi cũng từng chút học theo. Hắn biết hắn có một tỷ tỷ rất giỏi, rất thông minh, cho nên tỷ tỷ không nói chuyện. Hắn học ngôn ngữ của người câm điếc, như vậy có thể nói chuyện với tỷ tỷ.
Kỳ An ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Sở Sở, ngươi hãy nhìn xem, đệ đệ đang nói chuyện với ngươi! Trong lòng nàng, hai hài tử này quan trọng như nhau, chưa một khắc nào nàng quên.
Sáng sớm, nàng và Trường Lan thường hay vào núi hái thuốc, nếu như có người nào ở gần đó bị bệnh, nàng cũng sẽ đi xem. Những năm gần đây, bao nhiêu kiến thức học được ở kiếp trước và kiếp này, càng ngày càng được nàng sử dụng nhiều trong thực tế. Kỹ thuật dùng châm sư phụ truyền dạy, nàng đã sớm thành thục.
Mà Lãng nhi, mỗi lần nhớ tới hài tử đáng yêu này, Kỳ An luôn không nén được cười tủm tỉm.
Có một lần nàng đi hái thuốc, vô ý trượt chân lăn đi, mặc dù may có Trường Lan kịp thời giữ nàng lại, lại dùng một nhánh cây cố định tay nàng nhưng lúc trở về, Lãng nhi vẫn bị mảng tay áo nhiễm đỏ dọa tới mức khóc lớn.
Nàng đành phải vừa nhịn đau để Trường Lan băng bó cho vừa quay đầu đùa với hắn, “Lãng nhi, ngươi xem nương không có võ công nên mới bi thảm như vậy. Trường Lan di chỉ không lưu ý một chút thôi là nương đã bị thương rồi. Về sau Lãng nhi hãy học võ thật giỏi, sẽ không vô dụng như nương.”
Lãng nhi đang nức nở, liền ngửa đầu lớn tiếng nói, “Lãng nhi sẽ học võ thật tốt, như vậy vào lúc Trường Lan di không lưu ý, Lãng nhi có thể bảo vệ nương.”
Nàng cúi đầu hôn nhẹ hắn, “Được, Lãng nhi về sau phải bảo vệ nương.”
Lúc ấy, chỉ cho là nói đùa.
Ai nghĩ đứa nhỏ này lại coi là thật. Ngay sáng sớm hôm sau, hắn xông tới mở cửa phòng Trường Khanh, bất mãn kêu lên trước vẻ mặt kinh ngạc của Trường Khanh, “Trường Khanh thúc, ngươi dậy muộn. Nương nói, anh hùng đều phải dậy từ khi gà gáy.”
Trường Khanh ngồi xổm xuống, vuốt đầu hắn, “Tiểu thiếu gia còn nhỏ quá, chúng ta không cần vội. Chờ đến khi ngươi lớn thêm một chút, Trường Khanh sẽ dạy ngươi.”
Lãng nhi nóng nảy gạt tay hắn ra, “Lãng nhi không còn nhỏ. Trường Khanh thúc, ngươi gạt người.”
Trường Khanh nắm lấy cánh tay đang khua khoắng của hắn, nhìn hắn, “Vì sao tiểu thiếu gia muốn học võ đến vậy?”
Mắt Lãng nhi lập tức đỏ lên, “Lãng nhi sợ không kịp lớn lên, nương lại sẽ bị thương. Lãng nhi phải bảo vệ nương.”
Nhãn tình nóng lên, khóe miệng tự dưng cong lên, Trường Khanh nói, “Sẽ rất vất vả.”
Cái đầu nhỏ nghênh lên, “Lãng nhi không sợ!” Lãng nhi sẽ giống như Sở Sở tỷ tỷ, sẽ thật kiên cường dũng cảm.
“Được, Trường Khanh dạy ngươi.” Thanh âm Trường Khanh hơi khàn khàn.
Với Lạc Hoài Lễ, tuy rằng nhớ lại vẫn thấy hận thấy đau, nhưng dần dần đã biến thành cảm kích. Nếu như không có hắn, làm sao có được Lãng nhi. Có hài tử này, nàng có thể quên đi tất cả thương tổn và khuất nhục.
Gió nhẹ nhàng thổi, Kỳ An và Trường Lan đang trên đường về nhà, nàng đột nhiên nhớ tới một việc, “Trường Lan, ngươi đem thuốc này đến cho người bệnh hôm qua đi, hôm nay phải thay thuốc rồi.”
Trường Lan cầm lấy, có chút do dự, “Tiểu thư, một mình ngươi trở về có sao không?”
Kỳ An vỗ vỗ vai nàng, “Trường Lan, nơi này thì có gì nguy hiểm chứ, huống chi đã sắp về tới rồi.” Cuộc sống an bình bốn năm qua đã khiến nàng không còn phải lúc nào cũng căng như dây đàn nữa.
Trường Lan nghĩ nghĩ, kiên trì, “Tiểu thư, chúng ta nên về nhà trước đã.”
Kỳ An bất đắc dĩ thở dài, đưa hai tay giữ lấy Trường Lan, “Trường Lan, xin nhờ ngươi, không cần quá cảnh giác như vậy. Nơi này trời cao hoàng đế ở xa, không cần phải như vậy. Huống chi từ nãy đến giờ đã trì hoãn mất một lúc rồi, ngươi nhẫn tâm để Lãng nhi vì chờ ngươi về ăn cơm mà đói bụng sao?”
Quả nhiên, Trường Lan liền nghe lời rời đi. Kỳ An nhướng mắt, nàng biết nhắc tới Lãng nhi là không ai có thể từ chối mà.
Tuy nhiên, chỉ một giây sau, Kỳ An liền hối hận.
Nhìn thấy kẻ bạch y bên đường, kẻ đang mở to mắt ra nhìn nàng kia, nàng cẩn thận lui về phía sau từng bước, “Ngươi, ngươi đó, lần này, ta không nghe thấy cái gì đâu nha, không thấy bất cứ cái gì đâu!”
Quả nhiên là họa hay đến những lúc ta không ngờ đến nhất mà. Ở nơi thiên sơn cùng cốc này lại cư nhiên gặp phải con người kỳ lạ này. Lần trước, hắn đã không phân biệt tốt xấu, vừa thấy đã bắt nàng đi, lần này nói không chừng có thể sẽ giết người diệt khẩu.
Hiên Viên Sam gắt gao nhìn nàng, một sải bước đã đứng trước mặt nàng, ngực hơi phập phồng.
Khí thế lạnh lùng nghiêm nghị kia áp đến, nàng chợt có cảm giác áp bách. Kỳ An nuốt nuốt nước bọt, lui về phía sau từng bước, “Ta cam đoan, ta thật sự không nghe, không thấy gì hết.” Số nàng sao lại khổ vậy chứ, mỗi lần đi một mình đều tình cờ gặp hắn.
Hắn liền kiềm trụ nàng, nắm lấy cổ tay nàng, Hiên Viên Sam cho rằng nàng đang định bỏ trốn.
“Ngươi làm gì?” Kỳ An dùng tay còn lại vỗ tay hắn.
Hắn sửng sốt, vội buông tay ra, mặt đỏ lên nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, hai tay giơ lên, “Sao ngươi lại ở đây?”
Kỳ An xoa xoa cổ tay, cúi đầu nhìn vệt đỏ trên đó, có chút tức giận, “Vì sao ta không thể ở đây, đây cũng đâu phải nhà của ngươi.”
Hiên Viên Sam hiển nhiên cũng thấy vết hồng trên tay nàng, nhăn mặt nhíu máy, liền lấy ra một cái lọ nhỏ trong ngực áo, nhét vào tay nàng.
Kỳ An hồ nghi nhìn hắn, có phải là đưa thuốc cho nàng không? Mở nắp ra ngửi một chút, mặt nàng nhất thời biến sắc, rất nhanh trả lại cái lọ cho hắn, “Ngươi, đồ phá gia, Thiên sơn ngọc lộ này đâu thể đưa cho người khác bừa bãi như vậy?” Linh dược ngàn vàng khó mua, có thể nối xương liền da, bảo nguyên tục mệnh mà lại đưa cho nàng để xoa vết bầm ư?
Thừa dịp hắn sửng sốt nhìn cái chai trong tay, nàng quay đầu bỏ chạy.
Hiên Viên Sam nhìn nữ nhân đang chạy trối chết kia, khóe miệng cong lên. Nàng nghĩ nàng có thể chạy trốn sao?
Chỉ thương cho Khinh Ngũ, chẳng qua là đi theo Vương gia đến tuần tra một khoảnh đất phong, bỗng nhiên Vương gia đại nhân tâm huyết dâng trào, muốn đi thuyền nhỏ xuôi dòng, lại bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, đuổi hết thị vệ bên người đi. Cái đó cũng không vấn đề gì, dù sao cũng là trên đất phong của mình, hơn bữa, Vương gia cũng võ công cao cường.
Nhưng là tại sao, hắn chỉ chạy đi một lát, quay lại đã không thấy tăm hơi Vương gia đâu?
Nỗi đau trong tim, nàng không dám tùy ý động chạm. Kỳ An biết, nỗi đau đã được chôn xuống nơi sâu nhất trong lòng. Rồi một ngày nào đó, thời gian sẽ giúp nàng xóa nhòa.
“Nương!” tiểu tử kia dùng cả tay cả chân leo lên người nàng, kết quả là hết lần này đến lần khác bị trượt xuống. Thấy nương nửa ngày không để ý tới mình, hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương lên, mếu máo, “Nương!”
Kỳ An vốn mải nghĩ ngợi, không để ý đến hắn. Cái tên tiểu tử này cứ như keo vậy, quá dính người, mà người bị dính kia lại chính là nàng.
“Nương!” Lại ủy khuất kêu lên một tiếng, lệ đảo quanh tròng, nói không nên lời, trông thật đáng thương.
“Tiểu thư, tiểu thiếu gia gọi người đấy!” Trường Lan ở bên cạnh kêu lên, đau lòng không thôi.
Kỳ An cúi đầu, nhìn khuôn mặt tròn trịa hồng hào kia, đôi mắt to chớp chớp, thở dài, nghi ngờ sẽ không ai có thể kìm lòng trước hắn, xoay người ôm lấy, “Lãng nhi!”
Lãng nhi ôm lấy cổ nàng, tươi cười như hoa, cả khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên, “Mẫu thân! Lãng nhi thích nhất ngươi.”
Kỳ An bẹo má hắn, cười, “Nhỏ như vậy đã biết nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết di truyền từ ai.”
Lãng nhi lại hoan hô một tiếng, hôn lên mặt nàng, “Mẫu thân cười, cười rồi!” Một bên đắc ý liếc mắt nhìn Trường Lan, hắn đúng là lợi hại đi?
Kỳ An cau mày, ai nuôi hắn béo như vậy chứ, cứ nhảy qua nhảy lại trong lòng nàng thế này, sớm muộn sẽ có ngày nàng bị hắn nhảy bẹt mất.
Lãng nhi đứng trên đùi nàng, “Nương, ngươi vừa nhìn thấy gì trên cây mà ngồi bất động như vậy?” Nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc không nói của nương, hắn cũng trở nên rầu rĩ.
Kỳ An cười, “Bởi vì bộ dáng của cái cây kia quá xấu, làm cho người ta vừa nhìn đã thấy tâm tình không tốt.”
Tiểu tử kia cúi đầu, bỗng nhiên đưa tay giữ mặt nàng, “Nương, vậy ngươi nhìn Lãng nhi đi, Lãng nhi nhìn đẹp mắt.”
Kỳ An buồn cười, đưa tay nâng khuôn mặt hắn, “Được, Lãng nhi đẹp mắt, về sau nương chỉ nhìn Lãng nhi.”
Lãng nhi nhất thời cảm thấy mỹ mãn, ngoan ngoãn chui vào lòng nàng, chỉ cảm thấy nơi ấm áp nhất trên thế giới cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Trường Lan liếc nhìn hai người một cái rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Thở một hơi, Trường Lan hơi hơi cười.
“Tiểu thư có khỏe không?” Trường Khanh hỏi nàng.
Trường Lan gật gật đầu, “Tiểu thiếu gia đã ra tay, làm sao tiểu thư có thể chống đỡ được!” Cũng may nhờ có tiểu chủ tử đã mang đến đây rất nhiều tiếng cười vui, mới làm tiểu thư vơi bớt đau đớn.
Ở đây đã gần bốn năm, tiểu thư tuy rằng vẫn cười, nhưng có thể nhìn thấy ý cười không đạt đáy mắt. Từng đêm dài tĩnh lặng, nàng và Trường Khanh đứng sau tiểu thư, nhìn bóng dáng tiểu thư tịch mịch lạnh lẽo. Chỉ đến khi tiểu thiếu gia ra đời mới làm tiểu thư thực sự vui vẻ hơn.
“Tỷ tỷ, ngươi nói xem khi nào thì tiểu thư mới quên được người kia?”
Trường Lan ngẩng đầu lên, “Hẳn là không thể quên được đâu!” Người mà mình đã giao phó cả tình cảm và thân xác, làm sao có thể dễ dàng quên mất?
“Giống như việc tỷ tỷ không thể quên được Lục công tử sao?”
Trường Lan nhắm mắt lại, nhớ tới ánh mắt sáng ngời của người đó, lắc đầu, “Tiểu thư không quên được, là bởi vì thống khổ; còn ta không thể quên được…” dừng một chút, nàng mỉm cười, “Là bởi vì hạnh phúc!”
“Tỷ tỷ như vậy vẫn hạnh phúc sao?”
Trường Lan cười ấm áp, “Đúng vậy, rất hạnh phúc, bảo vệ người hắn muốn bảo vệ, thay hắn chăm sóc người hắn muốn chăm sóc, ta thật sự cảm thấy phi thường hạnh phúc.”
Trường Khanh gật gật đầu, ừ một tiếng. Vậy thì hắn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Đêm dần sâu, Lãng nhi giật nhẹ vạt áo Kỳ An, nhìn nàng đầy chờ mong, “Nương, hôm nay nương lại kể chuyện xưa, được không?”
Kỳ An thở dài, “Lãng nhi, chuyện này ngươi đã nghe vô số lần rồi.” Nàng thật sự không hiểu, tiểu hài tử bình thường đều không thích nghe đạo lý, tiểu tử nhà nàng lại ngược lại, chuyện mới hắn muốn nghe, chuyện cổ cũng muốn nghe, rõ ràng chuyện nào cũng nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, vậy mà vẫn thích, ngày nào cũng đòi nghe, mà lần nào nghe cũng cảm thấy mới mẻ.
Lãng nhi lắc tay nàng, “Nương, Lãng nhi muốn nghe.”
“Được, được!” Nếu hắn thích nghe, nàng sẽ kể, nó cũng giúp nàng đỡ phiền não vì phải nghĩ chuyện, rồi thêm mắm dặm muối mà kể.
Hoan hô một tiếng, Lãng nhi nhảy dựng lên trên giường, ngẩng đầu, hai tay vòng trước ngực, môi khe khẽ nói, “Sở Sở tỷ tỷ, nương sắp kể chuyện đó, ngươi và Lãng nhi cùng nhau nghe nhé.”
Kỳ An nở nụ cười, ngay từ khi Lãng nhi bắt đầu biết nói, nàng đã dạy hắn gọi tỷ tỷ. Nàng dạy cho hắn, rằng hắn có một tỷ tỷ phi thường dũng cảm, gọi là Sở Sở, bộ dáng vô cùng xinh đẹp đáng yêu.
Lãng nhi cũng từng chút học theo. Hắn biết hắn có một tỷ tỷ rất giỏi, rất thông minh, cho nên tỷ tỷ không nói chuyện. Hắn học ngôn ngữ của người câm điếc, như vậy có thể nói chuyện với tỷ tỷ.
Kỳ An ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Sở Sở, ngươi hãy nhìn xem, đệ đệ đang nói chuyện với ngươi! Trong lòng nàng, hai hài tử này quan trọng như nhau, chưa một khắc nào nàng quên.
Sáng sớm, nàng và Trường Lan thường hay vào núi hái thuốc, nếu như có người nào ở gần đó bị bệnh, nàng cũng sẽ đi xem. Những năm gần đây, bao nhiêu kiến thức học được ở kiếp trước và kiếp này, càng ngày càng được nàng sử dụng nhiều trong thực tế. Kỹ thuật dùng châm sư phụ truyền dạy, nàng đã sớm thành thục.
Mà Lãng nhi, mỗi lần nhớ tới hài tử đáng yêu này, Kỳ An luôn không nén được cười tủm tỉm.
Có một lần nàng đi hái thuốc, vô ý trượt chân lăn đi, mặc dù may có Trường Lan kịp thời giữ nàng lại, lại dùng một nhánh cây cố định tay nàng nhưng lúc trở về, Lãng nhi vẫn bị mảng tay áo nhiễm đỏ dọa tới mức khóc lớn.
Nàng đành phải vừa nhịn đau để Trường Lan băng bó cho vừa quay đầu đùa với hắn, “Lãng nhi, ngươi xem nương không có võ công nên mới bi thảm như vậy. Trường Lan di chỉ không lưu ý một chút thôi là nương đã bị thương rồi. Về sau Lãng nhi hãy học võ thật giỏi, sẽ không vô dụng như nương.”
Lãng nhi đang nức nở, liền ngửa đầu lớn tiếng nói, “Lãng nhi sẽ học võ thật tốt, như vậy vào lúc Trường Lan di không lưu ý, Lãng nhi có thể bảo vệ nương.”
Nàng cúi đầu hôn nhẹ hắn, “Được, Lãng nhi về sau phải bảo vệ nương.”
Lúc ấy, chỉ cho là nói đùa.
Ai nghĩ đứa nhỏ này lại coi là thật. Ngay sáng sớm hôm sau, hắn xông tới mở cửa phòng Trường Khanh, bất mãn kêu lên trước vẻ mặt kinh ngạc của Trường Khanh, “Trường Khanh thúc, ngươi dậy muộn. Nương nói, anh hùng đều phải dậy từ khi gà gáy.”
Trường Khanh ngồi xổm xuống, vuốt đầu hắn, “Tiểu thiếu gia còn nhỏ quá, chúng ta không cần vội. Chờ đến khi ngươi lớn thêm một chút, Trường Khanh sẽ dạy ngươi.”
Lãng nhi nóng nảy gạt tay hắn ra, “Lãng nhi không còn nhỏ. Trường Khanh thúc, ngươi gạt người.”
Trường Khanh nắm lấy cánh tay đang khua khoắng của hắn, nhìn hắn, “Vì sao tiểu thiếu gia muốn học võ đến vậy?”
Mắt Lãng nhi lập tức đỏ lên, “Lãng nhi sợ không kịp lớn lên, nương lại sẽ bị thương. Lãng nhi phải bảo vệ nương.”
Nhãn tình nóng lên, khóe miệng tự dưng cong lên, Trường Khanh nói, “Sẽ rất vất vả.”
Cái đầu nhỏ nghênh lên, “Lãng nhi không sợ!” Lãng nhi sẽ giống như Sở Sở tỷ tỷ, sẽ thật kiên cường dũng cảm.
“Được, Trường Khanh dạy ngươi.” Thanh âm Trường Khanh hơi khàn khàn.
Với Lạc Hoài Lễ, tuy rằng nhớ lại vẫn thấy hận thấy đau, nhưng dần dần đã biến thành cảm kích. Nếu như không có hắn, làm sao có được Lãng nhi. Có hài tử này, nàng có thể quên đi tất cả thương tổn và khuất nhục.
Gió nhẹ nhàng thổi, Kỳ An và Trường Lan đang trên đường về nhà, nàng đột nhiên nhớ tới một việc, “Trường Lan, ngươi đem thuốc này đến cho người bệnh hôm qua đi, hôm nay phải thay thuốc rồi.”
Trường Lan cầm lấy, có chút do dự, “Tiểu thư, một mình ngươi trở về có sao không?”
Kỳ An vỗ vỗ vai nàng, “Trường Lan, nơi này thì có gì nguy hiểm chứ, huống chi đã sắp về tới rồi.” Cuộc sống an bình bốn năm qua đã khiến nàng không còn phải lúc nào cũng căng như dây đàn nữa.
Trường Lan nghĩ nghĩ, kiên trì, “Tiểu thư, chúng ta nên về nhà trước đã.”
Kỳ An bất đắc dĩ thở dài, đưa hai tay giữ lấy Trường Lan, “Trường Lan, xin nhờ ngươi, không cần quá cảnh giác như vậy. Nơi này trời cao hoàng đế ở xa, không cần phải như vậy. Huống chi từ nãy đến giờ đã trì hoãn mất một lúc rồi, ngươi nhẫn tâm để Lãng nhi vì chờ ngươi về ăn cơm mà đói bụng sao?”
Quả nhiên, Trường Lan liền nghe lời rời đi. Kỳ An nhướng mắt, nàng biết nhắc tới Lãng nhi là không ai có thể từ chối mà.
Tuy nhiên, chỉ một giây sau, Kỳ An liền hối hận.
Nhìn thấy kẻ bạch y bên đường, kẻ đang mở to mắt ra nhìn nàng kia, nàng cẩn thận lui về phía sau từng bước, “Ngươi, ngươi đó, lần này, ta không nghe thấy cái gì đâu nha, không thấy bất cứ cái gì đâu!”
Quả nhiên là họa hay đến những lúc ta không ngờ đến nhất mà. Ở nơi thiên sơn cùng cốc này lại cư nhiên gặp phải con người kỳ lạ này. Lần trước, hắn đã không phân biệt tốt xấu, vừa thấy đã bắt nàng đi, lần này nói không chừng có thể sẽ giết người diệt khẩu.
Hiên Viên Sam gắt gao nhìn nàng, một sải bước đã đứng trước mặt nàng, ngực hơi phập phồng.
Khí thế lạnh lùng nghiêm nghị kia áp đến, nàng chợt có cảm giác áp bách. Kỳ An nuốt nuốt nước bọt, lui về phía sau từng bước, “Ta cam đoan, ta thật sự không nghe, không thấy gì hết.” Số nàng sao lại khổ vậy chứ, mỗi lần đi một mình đều tình cờ gặp hắn.
Hắn liền kiềm trụ nàng, nắm lấy cổ tay nàng, Hiên Viên Sam cho rằng nàng đang định bỏ trốn.
“Ngươi làm gì?” Kỳ An dùng tay còn lại vỗ tay hắn.
Hắn sửng sốt, vội buông tay ra, mặt đỏ lên nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, hai tay giơ lên, “Sao ngươi lại ở đây?”
Kỳ An xoa xoa cổ tay, cúi đầu nhìn vệt đỏ trên đó, có chút tức giận, “Vì sao ta không thể ở đây, đây cũng đâu phải nhà của ngươi.”
Hiên Viên Sam hiển nhiên cũng thấy vết hồng trên tay nàng, nhăn mặt nhíu máy, liền lấy ra một cái lọ nhỏ trong ngực áo, nhét vào tay nàng.
Kỳ An hồ nghi nhìn hắn, có phải là đưa thuốc cho nàng không? Mở nắp ra ngửi một chút, mặt nàng nhất thời biến sắc, rất nhanh trả lại cái lọ cho hắn, “Ngươi, đồ phá gia, Thiên sơn ngọc lộ này đâu thể đưa cho người khác bừa bãi như vậy?” Linh dược ngàn vàng khó mua, có thể nối xương liền da, bảo nguyên tục mệnh mà lại đưa cho nàng để xoa vết bầm ư?
Thừa dịp hắn sửng sốt nhìn cái chai trong tay, nàng quay đầu bỏ chạy.
Hiên Viên Sam nhìn nữ nhân đang chạy trối chết kia, khóe miệng cong lên. Nàng nghĩ nàng có thể chạy trốn sao?
Chỉ thương cho Khinh Ngũ, chẳng qua là đi theo Vương gia đến tuần tra một khoảnh đất phong, bỗng nhiên Vương gia đại nhân tâm huyết dâng trào, muốn đi thuyền nhỏ xuôi dòng, lại bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, đuổi hết thị vệ bên người đi. Cái đó cũng không vấn đề gì, dù sao cũng là trên đất phong của mình, hơn bữa, Vương gia cũng võ công cao cường.
Nhưng là tại sao, hắn chỉ chạy đi một lát, quay lại đã không thấy tăm hơi Vương gia đâu?
/79
|