Trên con đường nhỏ vang lên tiếng vó ngựa, trên lưng ngựa là một người tóc đen như mun, dung mạo tuyệt thế. Trong ánh mắt lạnh lùng có vài phần khí thế, càng thêm vẻ khí vũ hiên ngang, oai hùng bất phàm.
“Vương gia!” Một người từ trong rừng tiến ra, quỳ gối bên đường.
Vó ngựa cất cao, tựa như sẽ dẫm nát người kia, nhưng người trên ngựa lại không chút hoang mang dật dây cương, con ngựa hý dài một tiếng, quay vòng qua một bên, ngừng lại.
Hiên Viên Sam lập tức nhảy xuống, đứng trước mặt người đang quỳ.
“Vương gia, Đại Lý Tự Khanh truyền tin đến, nói Tiêu tướng quân chết đúng là có nguyên nhân khác nhưng vẫn chưa điều tra rõ, thỉnh vương gia nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng, cần phải cam đoan vị tướng mới là người của chúng ta.” Hắn lấy ra phong thư trong lòng, hai tay dâng lên quá đầu.
Hiên Viên Sam tiếp nhận, xem nhanh qua một lần rồi tùy tiện sờ lên, giấy viết thư dường như là tuyết phiến phi hạ.
Hắn nhìn thấy người trước mặt vẫn quỳ, tay trái liền giơ lên. Khinh Ngũ, người nãy giờ vẫn đứng cạnh hắn, hỏi, “Vương gia hỏi ngươi, Tiêu gia gia tướng có biết tin tức này không?”
“Trước mắt thì dường như chưa biết.”
Khinh Ngũ nhìn mặt chủ tử của mình, lại hỏi tiếp, “Vậy Tiêu Thất kia đâu?”
“Ở trong cung, để hoàng hậu và Đông cung thái tử tự mình chiếu cố.”
Hiên Viên Sam nhẹ nhàng gật đầu, Khinh Ngũ vội vàng kéo ngựa lại, một bên nói với người đang quỳ, “Tạm thời đừng để người Tiêu gia nghe phong thanh gì cả, đại loạn trước mắt chưa định, Tiêu gia lại mất người tâm phúc, nếu để các võ tướng loạn lên thì sẽ không tốt.”
Hiên Viên Sam xoay người lên ngựa, cũng không liếc mắt đến người trên đất một cái, hai chân kẹp bụng ngựa, phóng vút đi.
Người quỳ dưới đất lúc này mới ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên trán, thở nhẹ ra. Con người thật sự không thể quá hoàn mỹ, vị đệ đệ này của đương kim Hoàng thượng là vị Vương gia duy nhất có thể tùy ý xuất nhập kinh thành, thiên nhân chi tư, cơ trí hơn người, nhưng lại bị câm điếc. Cũng may mắn là hắn bị câm điếc nên tài năng mới không bị cố kỵ, được Hoàng thượng sủng ái tín nhiệm.
Hiên Viên Sam cũng không thèm để ý đến việc hắn không thể nói, từ sau khi bị trúng độc lúc năm tuổi thì đã không thể nói chuyện. Có thể nghe thấy người khác nói, Khinh Ngũ lại cực kỳ hiểu tâm tư hắn, thường thường chỉ cần nhìn tư thế là biết hắn muốn nói gì. Mấy năm nay việc ‘nhìn người đoán ý’ đã thành thói quen.
Ngựa vừa mới chạy được vài bước, Hiên Viên Sam đột nhiên nắm chặt dây cương, Khinh Ngũ cảnh giác nhìn ra bốn phía, “Vương gia?”
Hiên Viên Sam nhìn lên một cây rậm rạp ven đường, giữa đám cành lá xanh tốt có thể nhìn thấy được bóng quần áo hồng nhạt.
Kỳ An không thể lại một lần nữa bội phục vận khí không hay ho của chính mình.
Sư phụ nói, “Tiêu gia tiểu Thất, ngươi đi đảo qua đám tảo.”
Sư phụ nói, “Tiểu Thất gì gì kia, mau đi lên núi cùng sư phụ. Đi thực địa nhiều sẽ hiểu được dược tính và cách sử dụng của nhiều loại thuốc.”
Cho nên nàng mới kiệt sức theo phía sau, không biết tại sao lão nhân kia lại có thể đi đứng nhẹ nhàng như thế, người mấy chục tuổi rồi mà đi đường núi cứ nhẹ như lông hồng. Nàng lại thở hổn hển theo sau, bĩu môi đuổi theo lý tưởng.
Bốn phía đều là sơn thanh thủy tú, phong cảnh không tồi, nàng vén váy lững thững đi lên núi. Cuối cùng là… lạc!
Nàng quyết định tìm đường xuống núi theo một dòng suối nhỏ. Đang nhàn nhã đi dạo, bỗng nhìn thấy một đại thụ hình thù kỳ quái, cành lá sum suê tươi tốt, thật là một nơi tốt để nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng trèo lên, đu đu lắc lắc, cành cây thật là rắn chắc, lá cây thực sum xuê. Ân, không tồi, du du thiu thiu, nàng ngủ.
Cho nên mới nói, nàng không rõ vì sao mà chỉ ngủ một giấc thôi cũng bị người ta bắt đi.
Bịch một tiếng, đã bị đặt xuống trước mặt ai đó. Kỳ An đứng dậy nhìn, người kia bạch y tóc đen, tuấn mỹ bức người. Vì thế phải cảm thán, cổ đại không bị ô nhiễm, quả nhiên khắp nơi đều là mỹ nhân.
Đáng tiếc nàng lại không hứng thú, tầm mắt nhanh chóng rời khỏi khuôn mặt đó, “Ta chẳng qua chỉ ngủ một giấc trên cây thôi.” Ngụ ý là cái gì nàng cũng không nghe thấy, không nhìn thấy.
Hiên Viên Sam ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống nữ nhân đang chật vật giải thích trên đất, không hề động lòng, nhưng Khinh Ngũ bên cạnh thì đưa mắt đánh giá kỹ Kỳ An, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ. Thật hiếm thấy, cư nhiên lại có một nữ nhân chỉ liếc mắt qua vương gia một cái rồi rời đi, mặt không đỏ, cũng không té xỉu, không kêu lên sợ hãi, giống như là liếc mắt qua một người bình thường vậy.
Khinh Ngũ quay đầu nhìn lại Vương gia nhà mình. Không tồi, vẫn là phong hoa tuyệt đại, không hề thay đổi, như vậy là thẩm mỹ của nữ nhân này có vấn đề? Nhìn lại, nhãn tình nàng kia linh động như vậy, không phải là người mù chứ? Ngẫm lại càng cảm thấy được đạo lý, ông trời để Vương gia của hắn phong trần tuấn lãng lại không thể nói, thì nữ tử đang trên mặt đất này linh khí bức người, nên là người mù mới đúng. Như vậy mới có vẻ lão thiên công bằng, sẽ không đặc biệt thiên vị ai, thế thì tâm lý mới cân bằng, thiên hạ êm ả.
Hiên Viên Sam cũng không để ý suy đoán của hắn, nha đầu kia rõ ràng không phải người mù, vì thế ngón trỏ động động, Khinh Ngũ thở dài, sau đó lớn tiếng nói, “Trói lại!”
Kỳ An cũng không biết lúc này báo danh Tiêu Thất ra có hữu dụng hay không, cũng không rõ đối phương là đối tượng nào. Nam nhân có bộ dạng quá hoàn mỹ, bình thường cũng không làm cho người khác cảm thấy an toàn.
Vì thế nàng không phản kháng, ngoan ngoãn để bị trói, bị ném lên ngựa.
Vắt người trên lưng ngựa không cần nói cũng biết rất thống khổ, Kỳ An cố gắng động đậy, cố gắng cân bằng lại cơ thể, một bên kêu lên với người bên cạnh, “Vị đại ca này, ngươi có thể để ta ngồi thẳng lên không, chứ như thế này rất dễ bị sung huyết não, biến thành ngốc nghếch.”
Thị vệ liếc mắt nhìn chủ tử, trên mặt hắn không có biểu tình gì, vì thế chỉ làm như không nghe thấy.
Cũng may Kỳ An vốn không nghĩ rằng câu nói đầu tiên sẽ có hiệu quả nên tiếp tục nói: “Thị vệ đại ca, nếu ta biến thành ngốc nghếch, ngươi sẽ phải chăm sóc cho ta, chăm sóc cho một kẻ ngốc thật sự rất thống khổ…”
Thị vệ cảm thấy choáng váng, nhìn thấy mấy người đi bên cạnh cũng đều là vẻ mặt ẩn nhẫn. Đã đi theo Vương gia nhiều năm, bọn họ đã sớm có thói quen kiệm lời, chưa từng có người nào bên Vương gia lại huyên thuyên không ngừng như vậy.
Hắn tay ấn chuôi kiếm, “Không được phiền toái như vậy.”
“Cái gì?’ Kỳ An ngửa đầu, ngươi bớt kiệm lời giúp ta có được không!
“Một kiếm đi xuống sẽ không còn thống khổ.”
Kỳ An nháy mắt mấy cái, “Vậy được rồi, ngươi một kiếm đi xuống đi.” Nhắm mắt lại, quả nhiên lại không một tiếng động.
Tên thị vệ nhìn chủ tử vẻ cầu cứu, Hiên Viên Sam bình tĩnh nhìn về phía trước, im lặng như đã tiến vào lưỡng vong cảnh giới. Tên thị vệ phải chuyển hướng nhìn sang người phát ngôn của chủ tử.
Tiếp thu tín hiệu cầu cứu, Khinh Ngũ cũng chỉ có thể quay ra trưng cầu ý kiến Vương gia. Bắt gặp sắc mặt Hiên Viên Sam, hắn dường như không thể tin được, dụi dụi mắt, hắn không nhìn lầm chứ, khóe miệng nhếch lên thế kia, có phải là đang tủm tỉm cười không?
Nhéo đùi một cái, “Ai ui!” Đau quá, hóa ra không phải là mộng, Khinh Ngũ nhanh chóng phản ứng, “A Đinh, mau đặt nàng ngồi thẳng lên.”
Kỳ An điều chỉnh tư thế một chút. Hoàn hảo! Cho dù có chết cũng không thể chết lúc máu đang chảy ngược được.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Mạnh được yếu thua.
Kỳ An chấp hành một cách nghiêm túc câu nói này, cho nên không hề mở miệng giải thích nữa, biểu hiện phi thường hợp tác. Hiên Viên Sam vẫn bình tĩnh, nhưng Khinh Ngũ thì không. Suốt đường đi hắn liên tiếp đánh giá, phi thường kỳ quái sao Kỳ An này lại câm miệng. Nụ cười của Vương gia thật đáng tiếc lại không thấy nữa.
Cả đường không nói gì, lúc vào đến cửa thành, Hiên Viên Sam liếc mắt nhìn Kỳ An một cái, quay ngựa lại chạy đi hướng khác.
Kiến thức cổ đại của Kỳ An ít ỏi, nàng bị người ta nhốt lại, tùy ý quan sát một chút liền không biết đông tây gì nữa.
Cảm giác thất bại. Chỉ là ngủ một giấc trên cây, cũng bị cấm sao?
Cũng may hoàn cảnh của nhà tù này không tệ lắm, Kỳ An nhìn xung quanh một vòng. Ân, sạch sẽ khô ráo, không như những nhà tù thông thường. Ấn ấn bụng, không ăn một bữa coi như giảm béo vậy, nhưng không rửa mặt thì không tốt cho da chút nào.
Nhắm mắt lại, nàng nhẹ nhàng nói, “Sở Sở bảo bối, ngủ ngon.” Trong mộng, có thể được nhìn thấy nữ nhi hay không? Chỉ mong được thấy nàng mà không phải thấy cha của nàng.
Khinh Ngũ đứng trước mặt vương gia, lần đầu tiên cảm thấy đại não tê liệt.
“Vương gia, nàng ngủ.”
Hiên Viên Sam kinh ngạc nhìn hắn.
Khinh Ngũ lần này không lý giải ý tứ của hắn, hay đúng hơn là không hiểu ý hắn. Hiên Viên Sam nâng bàn tay tôn quý mà một năm khó được một lần khoa lên, “Nàng không khóc? Không hét? Chỉ ngủ thôi sao?”
Khinh Ngũ há mồm kinh ngạc, không thể ngờ vương gia lại dùng ngôn ngữ cử chỉ vì một người nào đó ngoài Hoàng thượng. Nhưng khi chạm phải cái nhìn âm trầm của chủ tử thì vội vàng định lại thần sắc, “Không khóc, không hét, cái gì cũng không liền ngủ, ân, còn giống như đang cười nữa.”
Hiên Viên Sam nhếch miệng, tay lại nhẹ nhàng giơ lên, “Nàng là ai?”
“Còn chưa tra ra. Nhưng mà Vương gia, ngài muốn xử trí nàng thế nào, giết, hay là thả?”
Lần đầu tiên, Hiên Viên Sam không muốn đưa ra lựa chọn.
“Vương gia!” Một người từ trong rừng tiến ra, quỳ gối bên đường.
Vó ngựa cất cao, tựa như sẽ dẫm nát người kia, nhưng người trên ngựa lại không chút hoang mang dật dây cương, con ngựa hý dài một tiếng, quay vòng qua một bên, ngừng lại.
Hiên Viên Sam lập tức nhảy xuống, đứng trước mặt người đang quỳ.
“Vương gia, Đại Lý Tự Khanh truyền tin đến, nói Tiêu tướng quân chết đúng là có nguyên nhân khác nhưng vẫn chưa điều tra rõ, thỉnh vương gia nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng, cần phải cam đoan vị tướng mới là người của chúng ta.” Hắn lấy ra phong thư trong lòng, hai tay dâng lên quá đầu.
Hiên Viên Sam tiếp nhận, xem nhanh qua một lần rồi tùy tiện sờ lên, giấy viết thư dường như là tuyết phiến phi hạ.
Hắn nhìn thấy người trước mặt vẫn quỳ, tay trái liền giơ lên. Khinh Ngũ, người nãy giờ vẫn đứng cạnh hắn, hỏi, “Vương gia hỏi ngươi, Tiêu gia gia tướng có biết tin tức này không?”
“Trước mắt thì dường như chưa biết.”
Khinh Ngũ nhìn mặt chủ tử của mình, lại hỏi tiếp, “Vậy Tiêu Thất kia đâu?”
“Ở trong cung, để hoàng hậu và Đông cung thái tử tự mình chiếu cố.”
Hiên Viên Sam nhẹ nhàng gật đầu, Khinh Ngũ vội vàng kéo ngựa lại, một bên nói với người đang quỳ, “Tạm thời đừng để người Tiêu gia nghe phong thanh gì cả, đại loạn trước mắt chưa định, Tiêu gia lại mất người tâm phúc, nếu để các võ tướng loạn lên thì sẽ không tốt.”
Hiên Viên Sam xoay người lên ngựa, cũng không liếc mắt đến người trên đất một cái, hai chân kẹp bụng ngựa, phóng vút đi.
Người quỳ dưới đất lúc này mới ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên trán, thở nhẹ ra. Con người thật sự không thể quá hoàn mỹ, vị đệ đệ này của đương kim Hoàng thượng là vị Vương gia duy nhất có thể tùy ý xuất nhập kinh thành, thiên nhân chi tư, cơ trí hơn người, nhưng lại bị câm điếc. Cũng may mắn là hắn bị câm điếc nên tài năng mới không bị cố kỵ, được Hoàng thượng sủng ái tín nhiệm.
Hiên Viên Sam cũng không thèm để ý đến việc hắn không thể nói, từ sau khi bị trúng độc lúc năm tuổi thì đã không thể nói chuyện. Có thể nghe thấy người khác nói, Khinh Ngũ lại cực kỳ hiểu tâm tư hắn, thường thường chỉ cần nhìn tư thế là biết hắn muốn nói gì. Mấy năm nay việc ‘nhìn người đoán ý’ đã thành thói quen.
Ngựa vừa mới chạy được vài bước, Hiên Viên Sam đột nhiên nắm chặt dây cương, Khinh Ngũ cảnh giác nhìn ra bốn phía, “Vương gia?”
Hiên Viên Sam nhìn lên một cây rậm rạp ven đường, giữa đám cành lá xanh tốt có thể nhìn thấy được bóng quần áo hồng nhạt.
Kỳ An không thể lại một lần nữa bội phục vận khí không hay ho của chính mình.
Sư phụ nói, “Tiêu gia tiểu Thất, ngươi đi đảo qua đám tảo.”
Sư phụ nói, “Tiểu Thất gì gì kia, mau đi lên núi cùng sư phụ. Đi thực địa nhiều sẽ hiểu được dược tính và cách sử dụng của nhiều loại thuốc.”
Cho nên nàng mới kiệt sức theo phía sau, không biết tại sao lão nhân kia lại có thể đi đứng nhẹ nhàng như thế, người mấy chục tuổi rồi mà đi đường núi cứ nhẹ như lông hồng. Nàng lại thở hổn hển theo sau, bĩu môi đuổi theo lý tưởng.
Bốn phía đều là sơn thanh thủy tú, phong cảnh không tồi, nàng vén váy lững thững đi lên núi. Cuối cùng là… lạc!
Nàng quyết định tìm đường xuống núi theo một dòng suối nhỏ. Đang nhàn nhã đi dạo, bỗng nhìn thấy một đại thụ hình thù kỳ quái, cành lá sum suê tươi tốt, thật là một nơi tốt để nghỉ ngơi. Nhẹ nhàng trèo lên, đu đu lắc lắc, cành cây thật là rắn chắc, lá cây thực sum xuê. Ân, không tồi, du du thiu thiu, nàng ngủ.
Cho nên mới nói, nàng không rõ vì sao mà chỉ ngủ một giấc thôi cũng bị người ta bắt đi.
Bịch một tiếng, đã bị đặt xuống trước mặt ai đó. Kỳ An đứng dậy nhìn, người kia bạch y tóc đen, tuấn mỹ bức người. Vì thế phải cảm thán, cổ đại không bị ô nhiễm, quả nhiên khắp nơi đều là mỹ nhân.
Đáng tiếc nàng lại không hứng thú, tầm mắt nhanh chóng rời khỏi khuôn mặt đó, “Ta chẳng qua chỉ ngủ một giấc trên cây thôi.” Ngụ ý là cái gì nàng cũng không nghe thấy, không nhìn thấy.
Hiên Viên Sam ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống nữ nhân đang chật vật giải thích trên đất, không hề động lòng, nhưng Khinh Ngũ bên cạnh thì đưa mắt đánh giá kỹ Kỳ An, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ. Thật hiếm thấy, cư nhiên lại có một nữ nhân chỉ liếc mắt qua vương gia một cái rồi rời đi, mặt không đỏ, cũng không té xỉu, không kêu lên sợ hãi, giống như là liếc mắt qua một người bình thường vậy.
Khinh Ngũ quay đầu nhìn lại Vương gia nhà mình. Không tồi, vẫn là phong hoa tuyệt đại, không hề thay đổi, như vậy là thẩm mỹ của nữ nhân này có vấn đề? Nhìn lại, nhãn tình nàng kia linh động như vậy, không phải là người mù chứ? Ngẫm lại càng cảm thấy được đạo lý, ông trời để Vương gia của hắn phong trần tuấn lãng lại không thể nói, thì nữ tử đang trên mặt đất này linh khí bức người, nên là người mù mới đúng. Như vậy mới có vẻ lão thiên công bằng, sẽ không đặc biệt thiên vị ai, thế thì tâm lý mới cân bằng, thiên hạ êm ả.
Hiên Viên Sam cũng không để ý suy đoán của hắn, nha đầu kia rõ ràng không phải người mù, vì thế ngón trỏ động động, Khinh Ngũ thở dài, sau đó lớn tiếng nói, “Trói lại!”
Kỳ An cũng không biết lúc này báo danh Tiêu Thất ra có hữu dụng hay không, cũng không rõ đối phương là đối tượng nào. Nam nhân có bộ dạng quá hoàn mỹ, bình thường cũng không làm cho người khác cảm thấy an toàn.
Vì thế nàng không phản kháng, ngoan ngoãn để bị trói, bị ném lên ngựa.
Vắt người trên lưng ngựa không cần nói cũng biết rất thống khổ, Kỳ An cố gắng động đậy, cố gắng cân bằng lại cơ thể, một bên kêu lên với người bên cạnh, “Vị đại ca này, ngươi có thể để ta ngồi thẳng lên không, chứ như thế này rất dễ bị sung huyết não, biến thành ngốc nghếch.”
Thị vệ liếc mắt nhìn chủ tử, trên mặt hắn không có biểu tình gì, vì thế chỉ làm như không nghe thấy.
Cũng may Kỳ An vốn không nghĩ rằng câu nói đầu tiên sẽ có hiệu quả nên tiếp tục nói: “Thị vệ đại ca, nếu ta biến thành ngốc nghếch, ngươi sẽ phải chăm sóc cho ta, chăm sóc cho một kẻ ngốc thật sự rất thống khổ…”
Thị vệ cảm thấy choáng váng, nhìn thấy mấy người đi bên cạnh cũng đều là vẻ mặt ẩn nhẫn. Đã đi theo Vương gia nhiều năm, bọn họ đã sớm có thói quen kiệm lời, chưa từng có người nào bên Vương gia lại huyên thuyên không ngừng như vậy.
Hắn tay ấn chuôi kiếm, “Không được phiền toái như vậy.”
“Cái gì?’ Kỳ An ngửa đầu, ngươi bớt kiệm lời giúp ta có được không!
“Một kiếm đi xuống sẽ không còn thống khổ.”
Kỳ An nháy mắt mấy cái, “Vậy được rồi, ngươi một kiếm đi xuống đi.” Nhắm mắt lại, quả nhiên lại không một tiếng động.
Tên thị vệ nhìn chủ tử vẻ cầu cứu, Hiên Viên Sam bình tĩnh nhìn về phía trước, im lặng như đã tiến vào lưỡng vong cảnh giới. Tên thị vệ phải chuyển hướng nhìn sang người phát ngôn của chủ tử.
Tiếp thu tín hiệu cầu cứu, Khinh Ngũ cũng chỉ có thể quay ra trưng cầu ý kiến Vương gia. Bắt gặp sắc mặt Hiên Viên Sam, hắn dường như không thể tin được, dụi dụi mắt, hắn không nhìn lầm chứ, khóe miệng nhếch lên thế kia, có phải là đang tủm tỉm cười không?
Nhéo đùi một cái, “Ai ui!” Đau quá, hóa ra không phải là mộng, Khinh Ngũ nhanh chóng phản ứng, “A Đinh, mau đặt nàng ngồi thẳng lên.”
Kỳ An điều chỉnh tư thế một chút. Hoàn hảo! Cho dù có chết cũng không thể chết lúc máu đang chảy ngược được.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Mạnh được yếu thua.
Kỳ An chấp hành một cách nghiêm túc câu nói này, cho nên không hề mở miệng giải thích nữa, biểu hiện phi thường hợp tác. Hiên Viên Sam vẫn bình tĩnh, nhưng Khinh Ngũ thì không. Suốt đường đi hắn liên tiếp đánh giá, phi thường kỳ quái sao Kỳ An này lại câm miệng. Nụ cười của Vương gia thật đáng tiếc lại không thấy nữa.
Cả đường không nói gì, lúc vào đến cửa thành, Hiên Viên Sam liếc mắt nhìn Kỳ An một cái, quay ngựa lại chạy đi hướng khác.
Kiến thức cổ đại của Kỳ An ít ỏi, nàng bị người ta nhốt lại, tùy ý quan sát một chút liền không biết đông tây gì nữa.
Cảm giác thất bại. Chỉ là ngủ một giấc trên cây, cũng bị cấm sao?
Cũng may hoàn cảnh của nhà tù này không tệ lắm, Kỳ An nhìn xung quanh một vòng. Ân, sạch sẽ khô ráo, không như những nhà tù thông thường. Ấn ấn bụng, không ăn một bữa coi như giảm béo vậy, nhưng không rửa mặt thì không tốt cho da chút nào.
Nhắm mắt lại, nàng nhẹ nhàng nói, “Sở Sở bảo bối, ngủ ngon.” Trong mộng, có thể được nhìn thấy nữ nhi hay không? Chỉ mong được thấy nàng mà không phải thấy cha của nàng.
Khinh Ngũ đứng trước mặt vương gia, lần đầu tiên cảm thấy đại não tê liệt.
“Vương gia, nàng ngủ.”
Hiên Viên Sam kinh ngạc nhìn hắn.
Khinh Ngũ lần này không lý giải ý tứ của hắn, hay đúng hơn là không hiểu ý hắn. Hiên Viên Sam nâng bàn tay tôn quý mà một năm khó được một lần khoa lên, “Nàng không khóc? Không hét? Chỉ ngủ thôi sao?”
Khinh Ngũ há mồm kinh ngạc, không thể ngờ vương gia lại dùng ngôn ngữ cử chỉ vì một người nào đó ngoài Hoàng thượng. Nhưng khi chạm phải cái nhìn âm trầm của chủ tử thì vội vàng định lại thần sắc, “Không khóc, không hét, cái gì cũng không liền ngủ, ân, còn giống như đang cười nữa.”
Hiên Viên Sam nhếch miệng, tay lại nhẹ nhàng giơ lên, “Nàng là ai?”
“Còn chưa tra ra. Nhưng mà Vương gia, ngài muốn xử trí nàng thế nào, giết, hay là thả?”
Lần đầu tiên, Hiên Viên Sam không muốn đưa ra lựa chọn.
/79
|