TRỜI SINH MỘT CẶP

Chương 1: Rơi xuống nước ở Lê Viên

/488


Cây cối dày đặc, những đóa hoa chen chúc nhau, hoa lê tầng tầng lớp lớp xếp trên cây như gấm hoa phủ kín bầu trời. Mùa xuân ấm áp, ánh sáng xuyên qua kẽ lá chiếu lên cỏ xanh càng thêm mơn mởn. Tốp năm tốp ba thiếu nữ đi chầm chậm, người nhẹ giọng nói chuyện, người chăm chú ngắm hoa, cũng có người ngồi trên những cái mộc đôn được đặt xen kẽ dưới gốc hoa lê, ai ai cũng mặc trang phục lộng lẫy áo váy rực rỡ, vì những mỹ nhân trong trắng đẹp đẽ như tuyết này mà khiến Lê Viên thêm phần xinh đẹp.

Chỉ là hôm nay tâm tư của một vài tiểu nương tử mười ba mười bốn tuổi lại không đặt trên việc ngắm hoa. Ánh mắt các nàng như có như không xuyên qua rừng lê, mặc dù không nhìn rõ ràng được gì, nhưng loáng thoáng có tiếng nam tử truyền đến từ đối diện.

Lê Viên của phủ Trưởng Công Chúa Chiêu Vân chính là nơi nổi tiếng cả Kinh Đô. Hằng năm khi hoa lê nở sẽ tổ chức một hội ngắm hoa, những người được mời đều là gia quyến huân quý tầng lớp thượng lưu.

Hơn một tháng trước, vào kỳ thi nhỏ mùa xuân, con trai thứ Hàn Mộc Vũ của Trưởng Công Chúa Chiêu Vân lại có tên trên bảng. Tuy chỉ là hai giáp cuối cùng, nhưng với tuổi của hắn, không nói trong đám đệ tử huân quý, mà ngay cả thư hương môn đệ cũng đã cực kỳ hiếm có.

Nhân dịp hội ngắm hoa, Hàn nhị công tử mời không ít hảo hữu cùng tuổi tổ chức hội thi thơ, chỉ cách nhóm tiểu nương tử một bức tường lê (*).

(*) tường lê ở đây ý chỉ những cây lê tạo thành bức tường ngăn cách hai bên

Triều Đại Chu dân phong phóng khoáng, hạn chế với nam nữ trẻ tuổi vốn không nhiều bằng tiền triều, lại có rừng lê ngăn cách, nên cũng không tính là trái quy tắc.

Những vị phu nhân thái thái kia lại càng có tinh thần, nhân cơ hội có hội ngắm hoa và hội thi thơ để nhìn tiểu bối tất cả các nhà, nói không chừng nhân duyên của nữ nhi nhà mình lại ở nơi này.

“Thanh Diễm tỷ tỷ, Lê Viên này quả thật xinh đẹp vô cùng, toàn kinh thành cũng không tìm được nơi thứ hai.” Thiếu nữ mặc áo màu hồng phấn nhẹ cười thật ngọt ngào, nhìn Trọng Hỉ Huyện chủ đang bị nhóm tiểu nương tử vây ở giữa.

Trọng Hỉ Huyện chủ là nữ nhi duy nhất của Trưởng Công Chúa Chiêu Vân, khuê danh là Thanh Diễm, rất được Hoàng Thượng yêu thích nên phá lệ phong làm Huyện chủ.

Thiếu nữ áo màu vàng đỏ bên cạnh hơi nhíu mày, lặng lẽ kéo thiếu nữ áo hồng phấn một cái.

Hai thiếu nữ trừ màu sắc áo khác nhau ra, còn khuôn mặt thì lại giống nhau như đúc.

Trọng Hỉ Huyện chủ quét mắt nhìn hai thiếu nữ một cái, chút không kiên nhẫn nhanh chóng hiện lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của thiếu nữ áo trắng, thản nhiên nói: “Chân Lục cô nương quá khen.”

Nói xong liền đứng lên, nói xin lỗi với nhóm tiểu nương tử vây quanh mình rồi một mình đi về phía trước.

Để lại nhóm tiểu nương tử hai mặt nhìn nhau, và ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ áo trắng thêm chút trào phúng.

Ai không biết tính tình Trọng Hỉ Huyện chủ hỉ nộ vô thường nhất, người nào nàng nhìn vừa mắt thì là ngàn tốt vạn tốt, người nào nàng không chào đón thì cho dù là Công Chúa nàng cũng không muốn nói nhiều thêm một câu.

Vị Chân Lục cô nương này thật là buồn cười, chỉ ỷ vào Đại cô nương Chân gia năm ngoái gả cho trưởng tử của Trưởng Công Chúa Chiêu Vân mà đã muốn xưng tỷ gọi muội với Trọng Hỉ Huyện chủ rồi.

Chân Lục cô nương xuất thân từ Phủ Kiến An Bá, tên chỉ một chữ Ngọc, thiếu nữ áo màu vàng đỏ là tỷ tỷ song sinh của nàng – Chân Băng

Chân Ngọc chỉ mới mười hai tuổi, không khôn ngoan bao nhiêu, lúc này cảm nhận được sự chế giễu của đám tiểu nương tử thì hốc mắt đỏ lên, cắn môi muốn nói gì đó.

Chân Băng lại nắm tay nàng, hạ giọng nói: “Lục muội, chúng ta không quen Trọng Hỉ Huyện chủ, muội gọi tỷ tỷ quả thật là đường đột rồi, bây giờ còn tranh luận với các nàng chẳng phải càng làm cho người ta kiếm cớ để nói sao?”

“Ai biết được nàng ta kiêu ngạo như vậy chứ? Hừ, có gì đặc biệt hơn người ——”

Tỷ muội hai người đang thấp giọng nói thì chợt nghe phía trước ồn ào, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.

Rất nhiều tiểu nương tử cũng ngây ngẩn cả người.

“Làm sao lại vội vàng hấp tấp như vậy!” Trọng Hỉ Huyện chủ nhìn nha hoàn đang hoảng hốt lo sợ chạy tới, quát lạnh nói.

Dưới sự uy nghiêm của Trọng Hỉ Huyện chủ, nha hoàn mặc áo bỉ giáp (*) màu xanh nói chuyện cũng hơi cà lăm: “Huyện chủ, không. . . . . . không tốt rồi, ở Hồ Tịnh Viễn có người rơi xuống nước!”

(*) áo bỉ giáp: 


/488

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status