Edit: Trần Phương
Beta: Sakura
Phủ Quốc Công có một đại phu, người này đến rất nhanh.
Chân Diệu thấy một người đàn ông trung niên để râu dê, đeo theo một hòm thuốc vội vã đi vào vội nhường vị trí lùi ra đằng sau.
Nhìn Điền thị vẫn không nhúc nhích âm thầm kỳ quái.
Mới đầu Nhị thẩm rõ ràng hoàn toàn không có động tĩnh, ấn huyệt nhân trung rất hiệu quả a, thế nào lại ngược lại càng về sau càng bất động đây?
Chẳng nhẽ ấn không đủ mạnh? Chân Diệu kiểm điểm sâu sắc.
Điền thị đã hôn mê thật.
Đổi lại người khác trời thì nóng lại vừa giận vừa đau thì cũng một hơi không thở được mà hôn mê.
Đại phu chuẩn mạch không thấy Điền thị có vấn đề gì nhưng bà ta lại hôn mê thật nhưng ông ta nhiều năm qua vẫn dựa vào Điền thị liền theo lời Điền ma ma mà nói sau đó kê một đơn thanh nhiệt giải nóng.
Cuối cùng Điền thị cũng chậm rãi tỉnh lại, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng, nhìn về phía Chân Diệu.
Chân Diệu tươi cười: “Nhị thẩm, thẩm tỉnh rồi dọa bọn cháu rồi.”
Cố ý, cố ý, nàng ta tuyệt đối là cố ý.
Ngón tay Điền thị giật giật muốn chỉ lại mãnh mẽ nhịn xuống.
Từ trước đến giờ bà đều khoan hồng độ lượng, đối với Thế tử còn tốt hơn con ruột, sao có thể làm khó cháu dâu đây.
Đại phu dặn dò xong đứng dậy cáo từ, lão phu nhân phân phó nha hoàn ra ngoài sắc thuốc, thở phào nhẹ nhõm: “Tỉnh là tốt rồi, Điền thị, mấy ngày này con nghỉ ngơi cho khỏe đi, bỏ việc quản gia xuống.”
“Lão phu nhân thương con dâu, con dâu biết, chỉ là phủ Quốc Công nếu không có ai trông nom sợ rằng sẽ loạn lên. Lão phu nhân, vợ đại lang cũng theo con học được một khoảng thời gian, theo con dâu thấy không bằng để con bé tạm quản mấy ngày.”
Lão phu nhân nhìn Chân Diệu.
Chân Diệu vội tiến lại, dịu dàng nói: “Tổ mẫu, cháu không được, không được.”
Lão phu nhân nhíu mày: “Vợ đại lang, lúc cháu ở Bá phủ không học quản gia sao?”
Điền thị âm thầm nhếch miệng.
Quả nhiên bùn loãng không thể trát tường, lão phu nhân sớm thấy mới tốt.
“Từng học. Chỉ là cháu hơi ngốc, nếu làm trợ thủ thì còn tạm được, bây giờ người của phủ Quốc Công chúng ta từ trên xuống dưới cháu còn chưa biết hết, nếu một mình quản gia nhất định sẽ bị chê cười.” Chân Diệu không chút xấu hổ nói.
Chuyện phùng má giả làm người mập nàng mới không làm đâu.
Nhị cô nương La Trị Tuệ vẫn một mực an an tĩnh tĩnh đi theo Tống thị tò mò nhìn Chân Diệu.
Vị Đại tẩu này có thể thản nhiên thừa nhận khuyết điểm của mình thật là thú vị.
Chỉ tiếc công chúa Phương Nhu không thích Đại tẩu, thái độ với mình lại càng là lúc nóng lúc lạnh.
Nghĩ đến việc qua mấy ngày nóng nực này phải vào cung làm thư đồng, La Tri Tuệ thở dài.
“Như vậy sao.” Lão phu nhân trầm ngâm một lúc mới mở miệng nói: “Vợ đại lang, cháu không phải sợ, vạn sự khởi đầu nan, cháu chỉ tạm quản mấy ngày, để Dương ma ma hiệp trợ cháu đi. Về phần không biết người, Điền thị, con đem danh sách quản sự ngoại viện và quản sự tức phụ nội viện đến, để vợ đại lang xem.”
“Vâng.” Điền thị hạ mi mắt đáp ứng, nhưng trong lòng thiếu chút nữa nôn mửa.
Thực tính sai rồi, vốn tưởng rằng con dâu mới da mặt mỏng, để nàng quản gia cũng không dám lộ khuyết điểm.
Nhớ năm đó sau khi Đại tẩu mất bà phải kiên trì.
Khi đó bà sinh huynh đệ Nhị lang, nhưng đâu ngờ sẽ có ngày quản gia, trong lòng thấp thỏm, sợ hãi không dám nói với ai, mỗi ngày ôm sổ sách đến đỏ mắt, luôn phải cẩn thận, e sợ sẽ làm sai gì. Đến tóc bạc cũng có vài sợi, mới coi như qua khoảng thời gian đó.
Điền thị càng nghĩ càng thấy không công bằng.
Dựa vào gì mà năm đó bà phải làm mệt muốn chết, vợ đại lang mở miệng nói không được, chẳng những có Dương ma ma bên người lão phu nhân hiệp trợ mà còn có danh sách chứ!
Mũi còn đau rát khiến Điền thị càng thêm căm tức, môi khẽ nhếch như muốn nói thêm cái gì. Đột nhiên cảm giác một trận mê muội, thân thể lảo đảo.
“Mau nằm xuống, ở chỗ này nghỉ ngơi rồi về, chuyện trong nhà cũng đừng quan tâm, vợ đại lang, nếu không được còn có lão bà tử ta đây.” Lão phu nhân vội nói.
Bà vẫn thật hài lòng với con dâu thứ hai, tuy có chút nhỏ mọn nhưng đối với Đại lang từ trước đến nay đều tận tâm, quản lý phủ Quốc Công thuận lợi.
Chỉ là gần đây, từ lúc vợ đại lang vào cửa thì hình như hơi nóng nảy
Nhưng đây cũng là điều có thể hiểu.
Lão phu nhân đè chút bất mãn dưới đáy lòng xuống, mở miệng nói: “Cứ quyết định vậy đi, vợ đại lang, ngày mai cháu bắt đầu quản, đợi lát nữa đưa danh sách cho cháu.”
“Vâng, đa tạ tổ mẫu.” Chân Diệu cười tủm tỉm nói cám ơn, nghĩ một chút lại nói: “Đa tạ Nhị thẩm.”
Nàng vốn cảm ơn Điền thị lát nữa đưa danh sách cho nàng, nhưng Điền thị nghe xong lại tức đến thiếu chút nữa bất tỉnh.
Nàng ta cảm ơn cái gì? Cố ý cười bà nhường vị trí sao?
Làm sao giờ mới nhìn ra bụng dạ đen tối của tiểu chân này (đồ đĩ)!
“Mẹ, sắc mặt mẹ thật khó coi, có phải còn khó chịu không?” Đại cô nương La Tri Nhã lo lắng, sau đó liếc mắt nhìn Chân Diệu.
Nàng đã nhìn ra từ lúc Chân thị vào cửa thì thời điểm mẹ không thoải mái càng nhiều, hay là bị nàng ta khắc?
Lão phu nhân thấy trong phòng đầy người cũng không tiện cho Điền thị nghỉ ngơi, phất tay cho mọi người tản ra.
Chân Diệu về Thanh Phong đường, theo thường lệ luyện chữ, luyện công, đến giờ nghỉ trưa mới để Giáng Châu rót một bình trà hoa nhài, ngồi trên xích đu cầm một tập sách thật dày nhàn nhã xem.
Mắt thấy đã hoàng hôn, ngẩng đầu hỏi Bách Linh: “Danh sách đưa tới chưa?”
“Vẫn chưa đâu.” Bách Linh bất mãn nhíu mày: “Nô tỳ cho người đi lấy, Hinh Viên bên kia nói tức phụ quản danh sách sáng sớm đã xin nghỉ về nhà, chẳng biết lúc nào mới quay lại, một cái khác ở chỗ Nhị phu nhân, nhưng Nhị phu nhân vẫn ngủ mê man, các nàng không dám đến quấy rầy.”
Nói đến đây Bách Linh hừ một tiếng, căm giận nói: “Đại nãi nãi, ngài nói bên kia có phải cố ý làm khó ngài không?”
Nàng ngược lại không nghĩ Nhị phu nhân có gì không tốt, nhưng hôm nay náo loạn như vậy thật không thể không nghĩ nhiều.
Cô nương vốn không biết quản gia ra sao, lại không lấy được danh sách, ngày mai bị bêu xấu thì làm sao đây?
Nói ra thì Nhị phu nhân cũng như mẹ chồng của cô nương, quản gia như chiếm vị trí của cô nương, nếu thật không có tâm tư mới là khó hiểu.
Bách Linh nghĩ vậy, lại nhìn bộ dáng không biết buồn của Chân Diệu cũng có chút do dự có nên nhắc nhở một chút không.
“Bách Linh, không được nói lung tung, danh sách bên kia chắc chắn sẽ đưa tới trong hôm nay.” Chân Diệu không nhanh không chậm nói sau đó lại vùi đầu vào sách.
Dù sao sách này nàng vẫn chưa đọc xong, gấp cái gì.
Chỉ là hôm nay nóng quá, tuy có tiểu nha đầu quạt, góc tường đặt một bồn băng nhưng vẫn cảm thấy hơi khô nóng, đọc sách từ trưa đầu có chút choáng, bất tri bất giác thiếp đi.
La Thiên Trình vào phòng liền thấy Chân Diệu nằm ngửa, trên mặt còn úp một quyển sách ngủ say.
Đi tới trước mặt, giơ tay lên lấy tập sách xuống.
Chân Diệu tỉnh, chớp chớp đôi mắt còn mờ sương mới hoàn toàn tỉnh: “Thế tử, hôm nay về sớm vậy.”
Tâm tình La Thiên Trình tựa hồ không tệ, mỉm cười gật gật đầu: “Có chuyện cũng sắp xong rồi. Nàng đang đọc cái gì, sao lại ngủ như vậy?”
Nói rồi tiện tay nhìn quyển sách một chút, vẻ mặt kinh ngạc: “Đây là nàng viết?”
Hắn nhận ra được chữ trâm hoa nhỏ của Chân Diệu.
Lật vào tờ, càng xem càng kinh ngạc. Đặc biệt thấy mỗi trang còn ghi chép tình hình thời tiết, linh quang chợt lóe, lật về phía trước một trang, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào hai chữ trận mưa lâu rồi không tạnh.
Cẩm Lân vệ có quyền tuần tra, truy bắt nhiều hơn Long Hổ vệ, mấy ngày nay hắn thân là chỉ huy, theo mấy án tử trong đó có một người lâm vào giằng co.
Ngày tám tháng sáu là điểm quan trọng, theo như người đó nói hôm ấy hắn và bạn bè cưỡi ngựa du ngoạn đến trời tối mới tận hứng mà về.
Đã qua nửa tháng, rất khó kiểm chứng lời người nọ, nhưng nếu ngày đó có trận mưa cưỡi ngựa du ngoạn đến trời tối mới tận hứng mà về là nói dối.
Nếu không có thông tin cấp thiết này, vụ án nói không chừng sẽ đi vào khốn cục.
Mắt La Thiên Trình sáng như vì sao, quang mang rực rỡ lưu chuyển khiếp người, đột nhiên ôm Chân Diệu trong hai vòng tay: “Chân Tứ, nàng thật là một bảo bối.”
Chân Diệu còn chưa kịp đỏ mặt La Thiên Trình đã như lửa đốt buông tay ra. Tay nắm thành quyền để bên môi ho một tiếng: “Chân Tứ, nàng viết cái này thật đúng là bảo bối.”
Chân Diệu cảnh giác nhìn La Thiên Trình: “Thế tử, cái này không thể cho ngài, ta còn phải xem nữa.”
La Thiên Trình lúc này mới nhớ tới nghi hoặc lúc trước, hỏi: “Nàng xem cái này làm gì?”
“Thân thể Nhị thẩm không thoải mái, từ mai ta sẽ bắt đầu quản gia.”
“Bị bệnh?” La Thiên Trình thầm cười lạnh một tiếng, trả sách lại cho Chân Diệu: “Không cần áp lực, quản không tốt thì nhờ tổ mẫu, bây giờ không được thì nói với tổ mẫu mời Tam thẩm quản gia cũng được.”
Ánh mắt phụ nhân vĩnh viễn câu nệ.
Nhị thẩm vẫn luôn quản gia thì thế nào, chỉ cần hắn ở bên ngoài vẫn lăn lộn phong sinh thủy khởi, vị trí Thế tử vững vàng, chủ nhân phủ Quốc Công này vĩnh viễn không thể là Nhị thúc.
Ngược lại Chân tứ, tâm tư đơn thuần, trước như vậy cũng tốt, đợi vài năm nữa tiếp nhận vị trí cùng lắm thì mời mấy ma ma am hiểu quản gia giúp đỡ, chung quy sẽ từ từ quen tay, tốt hơn hiện tại bị người tính kế.
“Được, ta trước thử một chút, dù sao Nhị thẩm khỏe rồi vẫn để thẩm ấy quản gia.” Chân Diệu cười híp mắt nói.
La Thiên Trình âm thầm thở dài.
Nữ nhân này quá khoan dung rồi.
Ăn tối xong bên Hinh Viên mới đưa danh sách tới.
Nhìn sanh sách Chân Diệu khẽ run.
Nha hoàn đưa sách tới vẻ mặt áy náy: “Đại nãi nãi, phu nhân nhà nô tỳ vẫn ngủ, tức phụ quản sách mới về, đến nước vẫn chưa kịp uống đã mở rương tìm danh sách đưa sang.”
“Dầy vậy sao?” Chân Diệu nhìn danh sách dầy cả tấc líu lưỡi.
Nha hoàn vội hỏi: “Đây là danh sách của toàn phủ, danh sách chỉ có quản sự trước đó không lâu bị Nhị lão gia cầm đi, hôm nay Nhị lão gia còn chưa hồi phủ. Nhưng Đại nãi nãi yên tâm, tức phụ quản sách nói tin tức của quản sự trong sách này đều có, còn càng đầy đủ nữa. Nô tỳ không biết chữ, không thì ngài xem thử đi?”
“Được.” Chân Diệu nhận lấy, cười tủm tỉm nói: “Làm phiền vị tỷ tỷ này.”
Nha hoàn kia vội nói không dám, đợi nửa ngày không thấy Chân Diệu ban thưởng nén giận cáo từ.
Chân Diệu bĩu môi.
Rõ ràng là giở mánh khóe mà còn muốn khen thưởng, nghĩ nàng là kẻ ngốc à!
/488
|