Edit: Yen Nguyen
Beta: Sakura
Ôn thị giơ tay lên sửa sang đầu tóc một chút, rất bình tĩnh nói: “Theo mẹ nghĩ, như vậy cũng tốt. Lão thái thái nhà chồng kia của Nhị tỷ con, là người nghèo mà còn sĩ diện trọng quy củ, mấy năm này Nhị tỷ con và tỷ phu con mặc dù tình cảm tốt, nhưng cũng bị mài mòn không ít. Hiện tại mất cái này được cái kia, còn nể mặt con nên lão thái thái kia cũng không dám bới chuyện nữa rồi.”
Chân Diệu nghe xong, không khỏi gật đầu theo.
Ôn thị không giống đại đa số quý phụ, một lòng mong đợi phu quân vượt trội hơn người, con trai tên đề bảng vàng, ở phương diện này, bà luôn nghĩ thoáng, Chân Diệu thấy, như vậy thật ra rất tốt.
“Nghe nói Tam biểu tỷ con đã sinh ca nhi?”
Lần trước Ôn thị tới đây, thấy Chân Diệu hơi mỏi mệt nên những chuyện này cũng chưa hỏi.
“Đúng vậy, gọi là Phúc ca nhi, bây giờ cũng có hai tuổi rồi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, ngay lúc con sắp đi, ôm chân con nhất định không buông tay nữa cơ.” Chân Diệu nhắc tới Phúc ca nhi, khóe miệng cười dịu dàng, vẻ mặt càng phát ra nhu hòa.
Ôn thị liền cười: “Xem con kìa, rốt cuộc sắp làm mẫu thân rồi, nhắc tới trẻ con là mừng rỡ không khép miệng lại được. Tam biểu tỷ con, coi như là khổ tận cam lai rồi.”
“Mẹ, mẹ và Nhị cữu mẫu đều yên tâm đi, còn nhìn khách quan, biểu tỷ phu đối với Tam biểu tỷ thật lòng kính yêu, mẹ chồng không hề nhúng tay vào chuyện quản gia, là người hiền lành.”
Ôn thị vừa cười vừa gật đầu, đề tài quay lại trên người Chân Diệu: “Một thai này của con, nếu là ca nhi thì tốt rồi.”
“Mẹ.” Chân Diệu cau cau màu, “Bất kể trai gái cũng là duyên phận đấy, nó lớn như vậy rồi, nói không chừng nghe được lời ngoại tổ mẫu nói, sẽ đau lòng.”
Ôn thị liếc mắt: “Cái con bé này thật đúng là xót con, bé con còn ở trong bụng, đã biết đau lòng rồi? Mặc dù con không quan tâm là nam hay nữ, chẳng lẽ thế tử cũng không quan tâm? Lão phu nhân cũng không quan tâm?”
Thấy Ôn thị nói không dừng được, Chân Diệu cuống quít xin khoan dung.
Lúc này Ôn thị mới không nhắc đến nữa. Thoáng nhìn cửa một cái nói: “Nhị bá nương con là người chỉ thấy được tốt, không thấy được xấu, làm việc cho bà ta, sợ rằng đến cuối cùng còn sẽ bị oán giận. Có điều Ngũ muội con thật đáng thương, hôn sự cao không tới, thấp không xong, quá khó khăn. Con hãy để tâm nhiều hơn chút đi.”
Ôn thị lại nhớ lại hai tháng trước Lý thị thở phì phò trở về. Hỏi thăm một chút, vốn là đi tới chỗ Đại cô nương Chân Ninh, muốn cầu nàng để cho Chân Băng thể hiện mình một chút ở hội Lê Hoa năm nay phủ trưởng công chúa tổ chức. Kết quả đã bị từ chối, Lý thị giận đến mắng vài ngày trong phủ, mấy ngày đó sắc mặt Tưởng thị âm trầm suốt.
“Vâng.”
Hai mẹ con lại tán gẫu mấy câu, Lý thị trở lại. Thấy Chân Diệu có chút mệt mỏi, bèn cáo từ rời đi.
La Thiên Trình trở về phủ. Chân Diệu liền đề cập với hắn
“Vậy ta hỏi thăm một chút.”
Chân Diệu chần chờ một chút, không nhịn được mở miệng: “Thật ra, bản thân ta là có nhân tuyển, cũng không biết có thích hợp hay không.”
“Ai?” La Thiên Trình hí mắt.
Từ lúc nào, vợ hắn bắt đầu chú ý nam nhân khác rồi?
“Chính là Tiêu tướng quân.”
“Tiêu Vô Thương?” La Thiên Trình lắc đầu quầy quậy, “Không được, hắn ta là trưởng tử đích tôn của Viễn Uy hầu phủ. Chuyện chung thân của hắn ta, không phải dễ dàng định ra như vậy.”
Nói đến đây cười như không cười nhìn Chân Diệu một cái: “Lại nói. Tính phong lưu của người đó nàng cũng không phải là chưa từng nghe nói, thật yên tâm để đường muội mình gả qua?”
Hừ, lại làm cho Kiểu Kiểu có ấn tượng tốt với ngươi, bôi đen không chết được ngươi!
“Không phải là hắn ta, là tướng quân Tiêu Mặc Vũ, hắn không phải là tiểu thúc thúc của Tiêu thế tử ư, ta nghe nói hắn đến nay còn chưa cưới vợ đâu.”
Chân Diệu nhắc tới Tiêu Mặc Vũ, cũng là bởi vì hắn từng đưa mình đi Tĩnh Bắc, dọc theo đường đi ít nhiều có phần hiểu rõ, nhìn là người không tệ, chẳng biết tại sao đến cái tuổi này còn chưa lấy vợ.
“Tiêu Mặc Vũ?” La Thiên Trình bất ngờ nhếch nhếch mày.
“Làm sao vậy?”
Giọng điệu La Thiên Trình có chút chần chừ: “Con người hắn rất tốt, chỉ là thân thế có chút không lên được mặt bàn.”
“Thân thế? Hắn không phải là thúc thúc của Tiêu thế tử sao?”
“Phải, có điều hắn là đường thúc của Tiêu Vô Thương. Tiêu Mặc Vũ có phụ thân là đệ đệ của lão Viễn Uy hầu, năm xưa chết bởi ngoài ý muốn, sau đó vị hôn thê khi đó của phụ thân hắn, đã giữ quả phụ chưa cưới.”
“Quả phụ chưa cưới?” Chân Diệu lắc đầu, “Đây cũng quá mức rồi.”
Lễ giáo lúc này rộng rãi hơn tiền triều, giữ quả phụ chưa cưới giống như vậy đã không thấy nhiều rồi.
Khóe miệng La Thiên Trình mang theo nụ cười giễu cợt: “Ai nói không phải chứ, nghe nói lúc ấy phủ Viễn Uy Hầu đã thương lượng chuyện từ hôn với đàng gái, nhưng đàng gái người ta kiên quyết không hủy bỏ, chỉ muốn kết thân gia với phủ Viễn Uy Hầu, ai có thể ngăn cản được đây?”
Chân Diệu đã không biết nói cái gì cho phải rồi.
Vô luận lúc nào, sẽ luôn có gia đình dùng con gái đổi lấy một vài ích lợi nào đó.
“Thế Tiêu tướng quân là chuyện gì?”
“Tiêu tướng quân là đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ ngoại thất sinh. Mẹ đẻ hắn là một vũ cơ, vốn con của loại ngoại thất này, rất khó được gia đình như phủ Viễn Uy Hầu thừa nhận, bởi vì phụ thân hắn chết đột ngột, chỉ để lại một giọt huyết mạch này, thế mới vào phủ. Cũng vì vậy, bèn mời đích mẫu quả phụ chưa cưới về phủ.”
Như loại quả phụ chưa cưới này, chỉ giữ ở nhà mẹ đẻ, bởi vì đàng trai có con cái, đích mẫu coi như là có chỗ dựa, bèn đón đàng gái vào trong phủ, cũng là thuyết phục.
“Sau đó phụ mẫu lão Viễn Uy hầu lần lượt qua đời, theo lý mấy huynh đệ đều nên ở riêng, bởi vì thương tiếc một chi bơ vơ này là hắn, cũng chưa có phân ra. Nhưng ở lại thì lại xảy ra mầm tai vạ.”
La Thiên Trình nói tới đây dừng một chút, tựa hồ đang do dự có nên nói tiếp hay không.
Lòng hiếu kỳ của Chân Diệu sớm đã bị gợi lên, vội kéo kéo ống tay áo của hắn: “Mầm tai vạ gì?”
Thấy một đôi mắt sáng như trân trâu thượng hạng, trong suốt, trơn bóng của nàng, cứ giương mắt tha thiết mong chờ nhìn ngươi như vậy, La Thiên Trình nào còn do dự tiếp được nữa, tiếp tục nói: “Đích mẫu của Tiêu Mặc Vũ, năm đó nhắc tới cũng mới mười bốn năm tuổi, lúc nuôi hắn đến mười mấy tuổi, người đã mất. Lúc ấy nhà mẹ đẻ đích mẫu hắn làm ầm ĩ vô cùng, sau đó loáng thoáng truyền ra chuyện bà ta và Tam thúc của Tiêu Vô Thương, ách, cũng chính là cháu của bà ta tư thông, nghe nói là đã có mang nên tự sát. Tuy nói chuyện như vậy khó phân biệt thật giả, nhưng một khi đã có thuyết pháp như thế, cao môn đại hộ đều là kiêng kỵ, cũng vì vậy, Tiêu Mặc Vũ ở Hầu phủ lại càng thêm lúng túng, chờ đến khi hắn đón dâu, vô cùng khó khăn, bản thân hắn là người đầy ngạo khí, nên kéo dài tới hiện tại.”
“Nghe ra thì hơi rối loạn, nhưng mà bây giờ đích mẫu hắn cũng không còn, ta trái lại cảm thấy không tính là gì, chỉ cần nhân phẩm tốt là được.”
La Thiên Trình bèn cười: “Nói thì nói như thế, nhưng làm trưởng bối, sao có thể không để ý?”
“Vậy ta trở về xem thử ý của Nhị bá nương trước đi.”
Tiêu Mặc Vũ nàng thấy mặc dù không tệ nhưng Lý thị quen thói bới móc, luôn không thể giúp được việc gì còn bị oán giận.
Không qua mấy ngày Lý thị lại tới cửa, Chân Diệu liền nói chuyện này.
Lý thị nghe xong, quả nhiên mím môi không nói, một lúc lâu mới gượng cười nói: “Phải nói Tiêu tướng quân, có bản lĩnh, nhưng thuở nhỏ phụ mẫu đều mất. Mệnh có chút cứng rắn. Nếu không để cho thế tử xem thêm một chút, có người thích hợp hơn hay không?”
Chân Diệu nhíu nhíu mày.
Phụ mẫu đều mất thì thế nào, Thế tử nhà nàng còn phụ mẫu đều mất đây nè! Cũng không thấy nàng trôi qua kém hơn người nào.
Lý thị vừa thấy Chân Diệu cau mày. Kịp phản ứng lại ngay, vội cười nói: “Phụ mẫu đều mất cũng không quan trọng, không có mẹ chồng trông coi, cuộc sống còn tự tại hơn một chút. Nhưng hắn là con của ngoại thất, Băng Nhi dầu gì là trưởng nữ đích xuất. Cứ cảm thấy có chút ấm ức.”
Chân Diệu không khỏi than thở.
Có bao nhiêu trưởng tử có thể có tiền đồ như Tiêu Mặc Vũ, hơn hai mươi tuổi, đã là tướng quân hiển lộ tài năng rồi, lại có bao nhiêu đích trưởng nữ nhà huân quý có thể gả cho thanh niên tài tuấn như vậy đây?
Chỉ tiếc ở trong mắt thế nhân, môn đình, xuất thân, vĩnh viễn quan trọng hơn bản thân người này nhiều.
“Vậy ta lại để cho Thế tử xem thêm một chút đi.” Chân Diệu cụt hứng mà nói.
Lý thị thấy thế không dám nhiều lời nữa. Đứng dậy cáo lui.
Sau lần đó, cùng với ngày Chân Diệu trở dạ càng gần. Lý thị thường dẫn theo Chân Băng tới cửa, thành khách quen của quốc công phủ.
Một ngày của tháng bảy, một ngày không có nắng khó có được, ngọn cây nhẹ nhàng đong đưa, mang đến một chút mát mẻ, đúng lúc Chân Băng tới đây, Chân Diệu bèn để cho nàng theo cùng đi tản bộ trong vườn.
“Tứ tỷ, thân thể tỷ nặng, vẫn không nên đi ra ngoài.”
Chân Diệu cười nói: “Càng sắp sinh, càng phải đi lại nhiều, nếu không đến lúc đó không dễ sinh đâu. Khó được hôm nay không nóng lắm, đi trong vườn hóng mát một chút.”
Hoa hồng trong vườn đã nở mảng lớn mảng lớn, còn có cây lựu đã kết quả kia, dõi mắt nhìn lại, khắp nơi là cảnh.
Thấy cách đó không xa trên giàn nho buông xuống từng chùm từng chùm mã não trong suốt, mắt Chân Diệu sáng lên: “Ngũ muội, chúng ta qua bên kia ngồi một chút.”
Nàng ưỡn bụng đỡ eo, bước chân lại vẫn nhẹ nhàng, Chân Băng bất đắc dĩ cười cười, vội vàng đuổi theo: “Tứ tỷ, tỷ hãy chậm chút đi.”
Hai người ngồi ở dưới giàn nho, nha hoàn đứng quạt ở phía sau, Chân Diệu liền bảo Bạch Thược hái mấy chùm nho đi rửa, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Cây nho này, vẫn là sau khi ta gả tới đây mới trồng, bây giờ đã ăn được quả nho rồi.”
“Thời gian luôn trôi qua rất nhanh.” Chân Băng nhàn nhạt cười nói.
Nàng đã mười bảy rồi, tính cách càng thêm trầm tĩnh, nhìn còn chững chạc hơn Chân Diệu ý cười nhẹ nhàng một chút.
Chân Diệu cầm quả nho cẩn thận bóc, chất lỏng màu tím thấm ra theo ngón tay trắng noãn như ngọc chảy xuống, nàng hồn nhiên không thèm để ý, ngón tay linh hoạt, rất nhanh đã bóc ra một quả nho nguyên vẹn, sau đó ăn vào, lộ ra nụ cười thỏa lòng thỏa dạ.
“Quả nho này giã nát vắt ra nước, thêm chút mật ong cùng đá, uống mới sảng khoái cơ, chỉ tiếc ta bây giờ không dám ham đồ lạnh.”
Ánh mặt trời đi qua giàn lá nho um tùm, vỡ thành từng viên từng viên từng điểm từng điểm vết lốm đốm, rải rác rơi vào trên mặt Chân Diệu, có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ mịn, phần mỹ lệ xuất chúng kia lại hiện ra càng sinh động hơn.
Chân Băng mỉm cười nghe, nhìn mặt nàng, trong lòng nảy lên yêu thích và ngưỡng mộ nhàn nhạt.
Lần này Tứ tỷ phu đại thắng trở về, nghe nói có không ít người đã đưa tới vũ cơ xinh đẹp, Tứ tỷ phu trực tiếp không để cho đám vũ cơ kia vào cửa, có người nói đùa nói Tứ tỷ phu sợ vợ, Tứ tỷ phu lại thoải mái thừa nhận, ngược lại làm cho người khác không tiện nhiều lời.
Có thể giống như Tứ tỷ, đối với một nữ tử mà nói, còn có cái gì đáng cầu đây?
“Ngũ muội?”
“A.” Chân Băng phục hồi lại tinh thần, xấu hổ cười cười.
“Có phải muội có tâm sự hay không?”
Chân Băng lắc đầu: “Muội vẫn như cũ, có điều mẫu thân muội lại làm phiền tỷ rồi hay không?”
“Đã là tỷ muội, nói gì mà phiền toái. Đi thôi, chúng ta trở về đi.”
Chân Băng vội vươn tay đỡ Chân Diệu, thấy thân thể nàng cứng đờ, vội vàng hỏi: “Tứ tỷ, sao thế?”
Beta: Sakura
Ôn thị giơ tay lên sửa sang đầu tóc một chút, rất bình tĩnh nói: “Theo mẹ nghĩ, như vậy cũng tốt. Lão thái thái nhà chồng kia của Nhị tỷ con, là người nghèo mà còn sĩ diện trọng quy củ, mấy năm này Nhị tỷ con và tỷ phu con mặc dù tình cảm tốt, nhưng cũng bị mài mòn không ít. Hiện tại mất cái này được cái kia, còn nể mặt con nên lão thái thái kia cũng không dám bới chuyện nữa rồi.”
Chân Diệu nghe xong, không khỏi gật đầu theo.
Ôn thị không giống đại đa số quý phụ, một lòng mong đợi phu quân vượt trội hơn người, con trai tên đề bảng vàng, ở phương diện này, bà luôn nghĩ thoáng, Chân Diệu thấy, như vậy thật ra rất tốt.
“Nghe nói Tam biểu tỷ con đã sinh ca nhi?”
Lần trước Ôn thị tới đây, thấy Chân Diệu hơi mỏi mệt nên những chuyện này cũng chưa hỏi.
“Đúng vậy, gọi là Phúc ca nhi, bây giờ cũng có hai tuổi rồi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, ngay lúc con sắp đi, ôm chân con nhất định không buông tay nữa cơ.” Chân Diệu nhắc tới Phúc ca nhi, khóe miệng cười dịu dàng, vẻ mặt càng phát ra nhu hòa.
Ôn thị liền cười: “Xem con kìa, rốt cuộc sắp làm mẫu thân rồi, nhắc tới trẻ con là mừng rỡ không khép miệng lại được. Tam biểu tỷ con, coi như là khổ tận cam lai rồi.”
“Mẹ, mẹ và Nhị cữu mẫu đều yên tâm đi, còn nhìn khách quan, biểu tỷ phu đối với Tam biểu tỷ thật lòng kính yêu, mẹ chồng không hề nhúng tay vào chuyện quản gia, là người hiền lành.”
Ôn thị vừa cười vừa gật đầu, đề tài quay lại trên người Chân Diệu: “Một thai này của con, nếu là ca nhi thì tốt rồi.”
“Mẹ.” Chân Diệu cau cau màu, “Bất kể trai gái cũng là duyên phận đấy, nó lớn như vậy rồi, nói không chừng nghe được lời ngoại tổ mẫu nói, sẽ đau lòng.”
Ôn thị liếc mắt: “Cái con bé này thật đúng là xót con, bé con còn ở trong bụng, đã biết đau lòng rồi? Mặc dù con không quan tâm là nam hay nữ, chẳng lẽ thế tử cũng không quan tâm? Lão phu nhân cũng không quan tâm?”
Thấy Ôn thị nói không dừng được, Chân Diệu cuống quít xin khoan dung.
Lúc này Ôn thị mới không nhắc đến nữa. Thoáng nhìn cửa một cái nói: “Nhị bá nương con là người chỉ thấy được tốt, không thấy được xấu, làm việc cho bà ta, sợ rằng đến cuối cùng còn sẽ bị oán giận. Có điều Ngũ muội con thật đáng thương, hôn sự cao không tới, thấp không xong, quá khó khăn. Con hãy để tâm nhiều hơn chút đi.”
Ôn thị lại nhớ lại hai tháng trước Lý thị thở phì phò trở về. Hỏi thăm một chút, vốn là đi tới chỗ Đại cô nương Chân Ninh, muốn cầu nàng để cho Chân Băng thể hiện mình một chút ở hội Lê Hoa năm nay phủ trưởng công chúa tổ chức. Kết quả đã bị từ chối, Lý thị giận đến mắng vài ngày trong phủ, mấy ngày đó sắc mặt Tưởng thị âm trầm suốt.
“Vâng.”
Hai mẹ con lại tán gẫu mấy câu, Lý thị trở lại. Thấy Chân Diệu có chút mệt mỏi, bèn cáo từ rời đi.
La Thiên Trình trở về phủ. Chân Diệu liền đề cập với hắn
“Vậy ta hỏi thăm một chút.”
Chân Diệu chần chờ một chút, không nhịn được mở miệng: “Thật ra, bản thân ta là có nhân tuyển, cũng không biết có thích hợp hay không.”
“Ai?” La Thiên Trình hí mắt.
Từ lúc nào, vợ hắn bắt đầu chú ý nam nhân khác rồi?
“Chính là Tiêu tướng quân.”
“Tiêu Vô Thương?” La Thiên Trình lắc đầu quầy quậy, “Không được, hắn ta là trưởng tử đích tôn của Viễn Uy hầu phủ. Chuyện chung thân của hắn ta, không phải dễ dàng định ra như vậy.”
Nói đến đây cười như không cười nhìn Chân Diệu một cái: “Lại nói. Tính phong lưu của người đó nàng cũng không phải là chưa từng nghe nói, thật yên tâm để đường muội mình gả qua?”
Hừ, lại làm cho Kiểu Kiểu có ấn tượng tốt với ngươi, bôi đen không chết được ngươi!
“Không phải là hắn ta, là tướng quân Tiêu Mặc Vũ, hắn không phải là tiểu thúc thúc của Tiêu thế tử ư, ta nghe nói hắn đến nay còn chưa cưới vợ đâu.”
Chân Diệu nhắc tới Tiêu Mặc Vũ, cũng là bởi vì hắn từng đưa mình đi Tĩnh Bắc, dọc theo đường đi ít nhiều có phần hiểu rõ, nhìn là người không tệ, chẳng biết tại sao đến cái tuổi này còn chưa lấy vợ.
“Tiêu Mặc Vũ?” La Thiên Trình bất ngờ nhếch nhếch mày.
“Làm sao vậy?”
Giọng điệu La Thiên Trình có chút chần chừ: “Con người hắn rất tốt, chỉ là thân thế có chút không lên được mặt bàn.”
“Thân thế? Hắn không phải là thúc thúc của Tiêu thế tử sao?”
“Phải, có điều hắn là đường thúc của Tiêu Vô Thương. Tiêu Mặc Vũ có phụ thân là đệ đệ của lão Viễn Uy hầu, năm xưa chết bởi ngoài ý muốn, sau đó vị hôn thê khi đó của phụ thân hắn, đã giữ quả phụ chưa cưới.”
“Quả phụ chưa cưới?” Chân Diệu lắc đầu, “Đây cũng quá mức rồi.”
Lễ giáo lúc này rộng rãi hơn tiền triều, giữ quả phụ chưa cưới giống như vậy đã không thấy nhiều rồi.
Khóe miệng La Thiên Trình mang theo nụ cười giễu cợt: “Ai nói không phải chứ, nghe nói lúc ấy phủ Viễn Uy Hầu đã thương lượng chuyện từ hôn với đàng gái, nhưng đàng gái người ta kiên quyết không hủy bỏ, chỉ muốn kết thân gia với phủ Viễn Uy Hầu, ai có thể ngăn cản được đây?”
Chân Diệu đã không biết nói cái gì cho phải rồi.
Vô luận lúc nào, sẽ luôn có gia đình dùng con gái đổi lấy một vài ích lợi nào đó.
“Thế Tiêu tướng quân là chuyện gì?”
“Tiêu tướng quân là đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ ngoại thất sinh. Mẹ đẻ hắn là một vũ cơ, vốn con của loại ngoại thất này, rất khó được gia đình như phủ Viễn Uy Hầu thừa nhận, bởi vì phụ thân hắn chết đột ngột, chỉ để lại một giọt huyết mạch này, thế mới vào phủ. Cũng vì vậy, bèn mời đích mẫu quả phụ chưa cưới về phủ.”
Như loại quả phụ chưa cưới này, chỉ giữ ở nhà mẹ đẻ, bởi vì đàng trai có con cái, đích mẫu coi như là có chỗ dựa, bèn đón đàng gái vào trong phủ, cũng là thuyết phục.
“Sau đó phụ mẫu lão Viễn Uy hầu lần lượt qua đời, theo lý mấy huynh đệ đều nên ở riêng, bởi vì thương tiếc một chi bơ vơ này là hắn, cũng chưa có phân ra. Nhưng ở lại thì lại xảy ra mầm tai vạ.”
La Thiên Trình nói tới đây dừng một chút, tựa hồ đang do dự có nên nói tiếp hay không.
Lòng hiếu kỳ của Chân Diệu sớm đã bị gợi lên, vội kéo kéo ống tay áo của hắn: “Mầm tai vạ gì?”
Thấy một đôi mắt sáng như trân trâu thượng hạng, trong suốt, trơn bóng của nàng, cứ giương mắt tha thiết mong chờ nhìn ngươi như vậy, La Thiên Trình nào còn do dự tiếp được nữa, tiếp tục nói: “Đích mẫu của Tiêu Mặc Vũ, năm đó nhắc tới cũng mới mười bốn năm tuổi, lúc nuôi hắn đến mười mấy tuổi, người đã mất. Lúc ấy nhà mẹ đẻ đích mẫu hắn làm ầm ĩ vô cùng, sau đó loáng thoáng truyền ra chuyện bà ta và Tam thúc của Tiêu Vô Thương, ách, cũng chính là cháu của bà ta tư thông, nghe nói là đã có mang nên tự sát. Tuy nói chuyện như vậy khó phân biệt thật giả, nhưng một khi đã có thuyết pháp như thế, cao môn đại hộ đều là kiêng kỵ, cũng vì vậy, Tiêu Mặc Vũ ở Hầu phủ lại càng thêm lúng túng, chờ đến khi hắn đón dâu, vô cùng khó khăn, bản thân hắn là người đầy ngạo khí, nên kéo dài tới hiện tại.”
“Nghe ra thì hơi rối loạn, nhưng mà bây giờ đích mẫu hắn cũng không còn, ta trái lại cảm thấy không tính là gì, chỉ cần nhân phẩm tốt là được.”
La Thiên Trình bèn cười: “Nói thì nói như thế, nhưng làm trưởng bối, sao có thể không để ý?”
“Vậy ta trở về xem thử ý của Nhị bá nương trước đi.”
Tiêu Mặc Vũ nàng thấy mặc dù không tệ nhưng Lý thị quen thói bới móc, luôn không thể giúp được việc gì còn bị oán giận.
Không qua mấy ngày Lý thị lại tới cửa, Chân Diệu liền nói chuyện này.
Lý thị nghe xong, quả nhiên mím môi không nói, một lúc lâu mới gượng cười nói: “Phải nói Tiêu tướng quân, có bản lĩnh, nhưng thuở nhỏ phụ mẫu đều mất. Mệnh có chút cứng rắn. Nếu không để cho thế tử xem thêm một chút, có người thích hợp hơn hay không?”
Chân Diệu nhíu nhíu mày.
Phụ mẫu đều mất thì thế nào, Thế tử nhà nàng còn phụ mẫu đều mất đây nè! Cũng không thấy nàng trôi qua kém hơn người nào.
Lý thị vừa thấy Chân Diệu cau mày. Kịp phản ứng lại ngay, vội cười nói: “Phụ mẫu đều mất cũng không quan trọng, không có mẹ chồng trông coi, cuộc sống còn tự tại hơn một chút. Nhưng hắn là con của ngoại thất, Băng Nhi dầu gì là trưởng nữ đích xuất. Cứ cảm thấy có chút ấm ức.”
Chân Diệu không khỏi than thở.
Có bao nhiêu trưởng tử có thể có tiền đồ như Tiêu Mặc Vũ, hơn hai mươi tuổi, đã là tướng quân hiển lộ tài năng rồi, lại có bao nhiêu đích trưởng nữ nhà huân quý có thể gả cho thanh niên tài tuấn như vậy đây?
Chỉ tiếc ở trong mắt thế nhân, môn đình, xuất thân, vĩnh viễn quan trọng hơn bản thân người này nhiều.
“Vậy ta lại để cho Thế tử xem thêm một chút đi.” Chân Diệu cụt hứng mà nói.
Lý thị thấy thế không dám nhiều lời nữa. Đứng dậy cáo lui.
Sau lần đó, cùng với ngày Chân Diệu trở dạ càng gần. Lý thị thường dẫn theo Chân Băng tới cửa, thành khách quen của quốc công phủ.
Một ngày của tháng bảy, một ngày không có nắng khó có được, ngọn cây nhẹ nhàng đong đưa, mang đến một chút mát mẻ, đúng lúc Chân Băng tới đây, Chân Diệu bèn để cho nàng theo cùng đi tản bộ trong vườn.
“Tứ tỷ, thân thể tỷ nặng, vẫn không nên đi ra ngoài.”
Chân Diệu cười nói: “Càng sắp sinh, càng phải đi lại nhiều, nếu không đến lúc đó không dễ sinh đâu. Khó được hôm nay không nóng lắm, đi trong vườn hóng mát một chút.”
Hoa hồng trong vườn đã nở mảng lớn mảng lớn, còn có cây lựu đã kết quả kia, dõi mắt nhìn lại, khắp nơi là cảnh.
Thấy cách đó không xa trên giàn nho buông xuống từng chùm từng chùm mã não trong suốt, mắt Chân Diệu sáng lên: “Ngũ muội, chúng ta qua bên kia ngồi một chút.”
Nàng ưỡn bụng đỡ eo, bước chân lại vẫn nhẹ nhàng, Chân Băng bất đắc dĩ cười cười, vội vàng đuổi theo: “Tứ tỷ, tỷ hãy chậm chút đi.”
Hai người ngồi ở dưới giàn nho, nha hoàn đứng quạt ở phía sau, Chân Diệu liền bảo Bạch Thược hái mấy chùm nho đi rửa, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Cây nho này, vẫn là sau khi ta gả tới đây mới trồng, bây giờ đã ăn được quả nho rồi.”
“Thời gian luôn trôi qua rất nhanh.” Chân Băng nhàn nhạt cười nói.
Nàng đã mười bảy rồi, tính cách càng thêm trầm tĩnh, nhìn còn chững chạc hơn Chân Diệu ý cười nhẹ nhàng một chút.
Chân Diệu cầm quả nho cẩn thận bóc, chất lỏng màu tím thấm ra theo ngón tay trắng noãn như ngọc chảy xuống, nàng hồn nhiên không thèm để ý, ngón tay linh hoạt, rất nhanh đã bóc ra một quả nho nguyên vẹn, sau đó ăn vào, lộ ra nụ cười thỏa lòng thỏa dạ.
“Quả nho này giã nát vắt ra nước, thêm chút mật ong cùng đá, uống mới sảng khoái cơ, chỉ tiếc ta bây giờ không dám ham đồ lạnh.”
Ánh mặt trời đi qua giàn lá nho um tùm, vỡ thành từng viên từng viên từng điểm từng điểm vết lốm đốm, rải rác rơi vào trên mặt Chân Diệu, có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ mịn, phần mỹ lệ xuất chúng kia lại hiện ra càng sinh động hơn.
Chân Băng mỉm cười nghe, nhìn mặt nàng, trong lòng nảy lên yêu thích và ngưỡng mộ nhàn nhạt.
Lần này Tứ tỷ phu đại thắng trở về, nghe nói có không ít người đã đưa tới vũ cơ xinh đẹp, Tứ tỷ phu trực tiếp không để cho đám vũ cơ kia vào cửa, có người nói đùa nói Tứ tỷ phu sợ vợ, Tứ tỷ phu lại thoải mái thừa nhận, ngược lại làm cho người khác không tiện nhiều lời.
Có thể giống như Tứ tỷ, đối với một nữ tử mà nói, còn có cái gì đáng cầu đây?
“Ngũ muội?”
“A.” Chân Băng phục hồi lại tinh thần, xấu hổ cười cười.
“Có phải muội có tâm sự hay không?”
Chân Băng lắc đầu: “Muội vẫn như cũ, có điều mẫu thân muội lại làm phiền tỷ rồi hay không?”
“Đã là tỷ muội, nói gì mà phiền toái. Đi thôi, chúng ta trở về đi.”
Chân Băng vội vươn tay đỡ Chân Diệu, thấy thân thể nàng cứng đờ, vội vàng hỏi: “Tứ tỷ, sao thế?”
/488
|