Edit: Tuyết Y
Beta: Sakura
An Quận Vương nói: “La đại tướng quân, ngươi uy phong như vậy, có khả năng chịu đựng như vậy, trung tâm hộ chủ như một con chó, cha ngươi có biết không?”
An Quận Vương quẳng xuống một câu nói như vậy rồi tiêu sái chết đi. Trên mặt La Thiên Trình bất động thanh sắc, dường như không nghe hiểu thâm ý trong lời nói đó, nhưng trong lòng đang phát điên lên rồi, mà hết lần này đến lần khác hắn vẫn không thể biểu lộ ra, sợ Chiêu Phong Đế nghi ngờ.
Chân Diệu đẩy hắn một cái: “Thế tử, chàng đi tắm trước đi, cả người đầy mùi máu tươi.”
“Ừ.” La Thiên Trình gật đầu, xoay người đi vài bước lại dừng lại, hơi không yên tâm hỏi, “Tường ca nhi và Ý ca nhi đâu?”
“Đều ngủ ở noãn các kìa.”
Nghe Chân Diệu trả lời xong, lúc này hắn mới giãn mày ra, quay đi tịnh phòng rửa mặt.
Có thể mùi máu trên người quá nồng, nên La Thiên Trình tắm rửa một lúc lâu cũng chưa quay lại. Không biết sao Chân Diệu, có chút đứng ngồi không yên, trước tiên bảo Bách Linh đến phòng khách truyền tin tức cho Huyện chủ Trọng Hỷ, tránh để nàng lo lắng mà không ngủ được. Sau đó vòng về tản bộ vài bước, rốt cuộc đã nghĩ ra việc để làm.
“Thanh Cáp, trong phòng bếp nhỏ còn thịt gì?”
“Còn nửa con gà, mấy miếng thịt nai và thịt heo còn thừa lại ạ.”
Chân Diệu nhấc chân đến phòng bếp nhỏ, thịt heo chọn miếng hơi mỡ, thái hạt lưu, tán nhuyễn cùng thịt nai, thêm gia vị rồi vo thành một đám viên tròn xinh xắn, cho vào trong cái nồi đã sớm đun nóng, bỏ thêm nước súp gà cùng các lọai hành lá, gừng, lại thả mộc nhĩ vào. Mùi thơm rất nhanh đã tỏa ra.
Thanh Cáp vội cầm một cái bát sứ men xanh to, đổ vào đó rồi đi theo sau Chân Diệu trở về phòng.
“Cái gì thơm vậy?” La Thiên Trình tắm rửa xong trở về không thấy Chân Diệu, vốn đang dựa trên giường nghỉ ngơi, bỗng ngửi thấy mùi thơm, rốt cuộc ngồi không yên, mang giày vào từ phòng trong đi ra.
Chân Diệu cười một tiếng: “Ta làm canh suông (*) viên thịt nai, hôm nay chàng cũng vất vả rồi, nhanh đến uống một chút đi.”
(*) canh suông: canh không có rau
Sắc mặt La Thiên Trình có chút quỷ dị, cảm thấy dùng hai từ vất vả để hình dung hắn thì không hợp thích lắm, dù sao giết người quá vất vả cũng không phải là chuyện vinh dự gì, có phải tâm vợ mình hơi rộng một chút không?
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn ấm áp, đi nhanh tới ngồi xuống, nhận lấy bát đũa Chân Diệu đưa rồi bắt đầu ăn.
Chân Diệu cũng ngồi xuống cạnh hắn, hai người rất nhanh đã ăn xong một bát canh thịt viên lớn, chóp mũi đền rịn mồ hôi, cùng nhau về phòng trong nghỉ.
La Thiên Trình tâm sự nặng nề, vốn tưởng rằng sẽ là một đêm không ngủ, không ngờ canh nóng vào bụng, lại ngủ một giấc say, lúc mở mắt thì thấy Chân Diệu đã dậy rồi.
Hắn bật dậy một cái.
Chân Diệu cười nói: “Đừng hoảng, chưa muộn đâu, do ta dậy sớm thôi.”
La Thiên Trình định thần nhìn lại, triều phục, giày đen (*) các thứ đã sớm chuẩn bị xong, trong lòng không khỏi ấm áp, chỉnh đốn thỏa đáng rồi ra cửa.
(*)giày tạo: là giày quan lại thời xưa thường mang (
Beta: Sakura
An Quận Vương nói: “La đại tướng quân, ngươi uy phong như vậy, có khả năng chịu đựng như vậy, trung tâm hộ chủ như một con chó, cha ngươi có biết không?”
An Quận Vương quẳng xuống một câu nói như vậy rồi tiêu sái chết đi. Trên mặt La Thiên Trình bất động thanh sắc, dường như không nghe hiểu thâm ý trong lời nói đó, nhưng trong lòng đang phát điên lên rồi, mà hết lần này đến lần khác hắn vẫn không thể biểu lộ ra, sợ Chiêu Phong Đế nghi ngờ.
Chân Diệu đẩy hắn một cái: “Thế tử, chàng đi tắm trước đi, cả người đầy mùi máu tươi.”
“Ừ.” La Thiên Trình gật đầu, xoay người đi vài bước lại dừng lại, hơi không yên tâm hỏi, “Tường ca nhi và Ý ca nhi đâu?”
“Đều ngủ ở noãn các kìa.”
Nghe Chân Diệu trả lời xong, lúc này hắn mới giãn mày ra, quay đi tịnh phòng rửa mặt.
Có thể mùi máu trên người quá nồng, nên La Thiên Trình tắm rửa một lúc lâu cũng chưa quay lại. Không biết sao Chân Diệu, có chút đứng ngồi không yên, trước tiên bảo Bách Linh đến phòng khách truyền tin tức cho Huyện chủ Trọng Hỷ, tránh để nàng lo lắng mà không ngủ được. Sau đó vòng về tản bộ vài bước, rốt cuộc đã nghĩ ra việc để làm.
“Thanh Cáp, trong phòng bếp nhỏ còn thịt gì?”
“Còn nửa con gà, mấy miếng thịt nai và thịt heo còn thừa lại ạ.”
Chân Diệu nhấc chân đến phòng bếp nhỏ, thịt heo chọn miếng hơi mỡ, thái hạt lưu, tán nhuyễn cùng thịt nai, thêm gia vị rồi vo thành một đám viên tròn xinh xắn, cho vào trong cái nồi đã sớm đun nóng, bỏ thêm nước súp gà cùng các lọai hành lá, gừng, lại thả mộc nhĩ vào. Mùi thơm rất nhanh đã tỏa ra.
Thanh Cáp vội cầm một cái bát sứ men xanh to, đổ vào đó rồi đi theo sau Chân Diệu trở về phòng.
“Cái gì thơm vậy?” La Thiên Trình tắm rửa xong trở về không thấy Chân Diệu, vốn đang dựa trên giường nghỉ ngơi, bỗng ngửi thấy mùi thơm, rốt cuộc ngồi không yên, mang giày vào từ phòng trong đi ra.
Chân Diệu cười một tiếng: “Ta làm canh suông (*) viên thịt nai, hôm nay chàng cũng vất vả rồi, nhanh đến uống một chút đi.”
(*) canh suông: canh không có rau
Sắc mặt La Thiên Trình có chút quỷ dị, cảm thấy dùng hai từ vất vả để hình dung hắn thì không hợp thích lắm, dù sao giết người quá vất vả cũng không phải là chuyện vinh dự gì, có phải tâm vợ mình hơi rộng một chút không?
Nhưng mà trong lòng hắn vẫn ấm áp, đi nhanh tới ngồi xuống, nhận lấy bát đũa Chân Diệu đưa rồi bắt đầu ăn.
Chân Diệu cũng ngồi xuống cạnh hắn, hai người rất nhanh đã ăn xong một bát canh thịt viên lớn, chóp mũi đền rịn mồ hôi, cùng nhau về phòng trong nghỉ.
La Thiên Trình tâm sự nặng nề, vốn tưởng rằng sẽ là một đêm không ngủ, không ngờ canh nóng vào bụng, lại ngủ một giấc say, lúc mở mắt thì thấy Chân Diệu đã dậy rồi.
Hắn bật dậy một cái.
Chân Diệu cười nói: “Đừng hoảng, chưa muộn đâu, do ta dậy sớm thôi.”
La Thiên Trình định thần nhìn lại, triều phục, giày đen (*) các thứ đã sớm chuẩn bị xong, trong lòng không khỏi ấm áp, chỉnh đốn thỏa đáng rồi ra cửa.
(*)giày tạo: là giày quan lại thời xưa thường mang (
/488
|